Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ngày thứ ba trở lại thành đô, tháng sáu mươi hai vẫn là họp bàn.
Buổi sáng sắp hết, trận thứ hai của hội nghị ngày hôm nay là mỗi chiến trường báo công, tổng báo cáo chuẩn bị phát huy danh sách —— đây là hắn chỉ cần nghe đại khái một chút, không cần hội nghị lên tiếng, nhưng uống trà nóng, vẫn là từ trong danh sách tìm ra công trạng ba loại công trạng cố kỵ.
Có liên quan tới việc quân công truyền nhiệm vụ tổng thì sau khi ngừng lại không lâu thì đã bắt đầu rồi. Liên tục đại chiến nửa năm, trước khi chiến đấu, các bộ phận phía sau đều có vô số cố sự ca tụng, ca hát, nước mắt, một số anh hùng thậm chí đã chết từ lâu. Vì để những người này công tích và chuyện xưa không bị phai mờ, các quân đang biểu công tích tích cực được cổ vũ.
Sau này trải qua gần một tháng so sánh, danh sách chỉnh thể đến lúc này đã được định ra. Ninh Nghị nghe xong, tổng hội cùng không nhiều lời liền gật đầu với danh sách, hướng về tên Trữ Kỵ nói: "Cái này công pháp tam đẳng không thông, những cái khác cứ làm theo đi."
Mấy người phía dưới hai mặt nhìn nhau, sau một hồi do dự, tổng tham mưu trưởng Lý Nghĩa ở bên cạnh mở miệng nói: "Ninh kỵ công pháp tam đẳng, bên trong đã thương lượng qua mấy lần, chúng ta cảm thấy là thỏa đáng, vốn chuẩn bị báo cáo thân mật cho hắn chính là nhị đẳng, lần đại chiến này của hắn, giết địch không ít., Trong đó có nữ thật sự bách phu trưởng, bắt được hai tên tướng lĩnh ngụy quân, giết qua trinh sát người vàng, có một lần tác chiến thậm chí giải vây cho một đoàn người rơi vào hiểm địa, mấy lần bị thương... Còn không chỉ vậy, hắn ở trong đội y y, y thuật tinh xảo, cứu rất nhiều người, không ít binh sĩ đều nhớ rõ hắn..."
Lý Nghĩa vừa nói, một bên lựa ra một chồng hồ sơ từ dưới bàn, đưa cho Ninh Nghị.
Sau khi trận chiến kết thúc ở Tây Nam, Ninh Nghị và Cừ Chính nhanh chóng hướng về phía hán, hơn một tháng sau mới kết thúc, Lý Nghĩa chủ trì phần lớn công việc cụ thể, đối với vấn đề luận công thàn kỵ, hiển nhiên cũng đã cân nhắc rất lâu. Ninh Nghị tiếp nhận hồ sơ nhìn một chút, sau đó liền đè trán xuống.
"Hắn mới mười ba tuổi, chỉ riêng cấp bậc này đã giết hơn hai mươi người rồi, còn cho hắn cái công trạng tam đẳng, vậy chẳng phải là thượng thiên rồi sao..."
"Đây là giết địch..."
"Đúng vậy, anh hùng làm..."
"Muốn cổ vũ..."
Một đám người bắt đầu líu ríu, ánh mắt Ninh Nghị đảo qua một lần, phụ trách Hầu Ngũ ở phía sau nói: "Kỳ thật ở phía sau, dân binh cũng đã báo qua công lao của hai đứa trẻ, có một đứa phát hiện đào binh mạnh mẽ, nhanh chóng cảnh báo, sau đó còn nhặt thiết xoa cắm chết một đứa, tuổi cũng không chênh lệch mấy..."
"Đúng vậy a, kỳ thật trong nông thôn mười ba mười bốn tuổi cũng có xuất hiện làm chủ..."
"......."
Ninh Nghị xoa trán, trong lòng có chút mệt mỏi: "Được rồi, người khác lập công đều bị vây trong tuyệt địa giết ra ngoài. Hắn chỉ là một đứa trẻ mười ba tuổi, chiến tích nói thì rất đẹp nhưng thực tế theo hắn đều là đội ngũ tinh nhuệ., Ở phía sau gặp nạn, mấy vị sư phụ quân y là người đầu tiên bảo vệ hắn, đến tiền tuyến, hắn không phải theo trong doanh trại của quân y, mà là tiểu đội tinh nhuệ đi theo đám người Trịnh Thất Mệnh. Hắn lập công có người bên cạnh, chiến hữu bên cạnh hi sinh, hoặc nhiều hoặc ít cũng không thoát khỏi liên quan tới hắn. Hắn không thể làm việc này được."
Nói xong vẫn gạt bỏ cái tên Ninh Tàn:
"Ai có ý kiến, lại tới tìm ta."
....
Một buổi sáng mở bốn hội.
Giữa trưa, Ninh Hi đi tới. Người trẻ tuổi đã mười tám tuổi trên người mặc quân phục màu đen, thân hình kiên cường, chính là độ tuổi phấn chấn của triều đình. Hai cha con ngồi ăn cơm trưa, Ninh Hi trước tiên khai báo công việc phụ trách hơn một tháng nay, sau đó trao đổi vài món ngon với phụ thân, cuối cùng nhắc tới chuyện tối kỵ.
"... Nhị đệ tuần hoàn trên tháng năm từ tiền tuyến rút về, ta thật muốn làm theo lời ngươi nói, khuyên hắn trở về học đường. Bất quá sau khi Thiện khắp nơi còn chưa xong, hắn cũng không chịu, chỉ đáp ứng các sự tình khắp nơi khôi phục về sau., Lại nhập học một lần nữa...Lúc ấy hắn còn có tâm trạng đấu trí đấu dũng với ta, nhưng sau đó mẹ sắp xếp cho Đát di mang hắn đi thăm hỏi Nghiêm đại phu cùng với mấy người trong nhà chiến đấu hi sinh của Nghiêm đại phu, phụ thân người cũng biết, không khí không tốt, sau khi hắn trở về, liền có chút ảnh hưởng..."
"Ảnh hưởng lớn sao?"
"Không biết, chỉ là có chút trầm mặc ít nói, không hiểu."
"Lão Nhị trước kia yên tĩnh hơn ngươi."
"Không phải, phụ thân, là loại trầm mặc ít nói như có tâm sự. Ngươi nghĩ xem, hắn là một hài tử mười bốn tuổi, cho dù gặp nhiều máu trên chiến trường, nhìn thấy cũng coi như là một mặt hùng hồn dõng dạc, lần đầu tiên chính thức tiếp xúc với vấn đề an trí của người nhà, nói đến vẫn là có quan hệ với hắn... Trong lòng khẳng định khó chịu."
"Bây giờ an bài ở nơi nào?"
"Vẫn là làm quân y, gần đây cuộc thi đấu mới bắt đầu không phải đã bắt đầu rồi sao, an bài trong hội trường làm đại phu, mỗi ngày xem người đánh nhau."
"Hắn không nói muốn tham gia?"
"Cha, việc này rất kỳ quái, ngay từ đầu con cũng nghĩ như vậy, loại náo nhiệt nhỏ này hắn khẳng định muốn xông lên a, hơn nữa lại làm thiếu niên lôi. Nhưng lần này con còn chưa khuyên, là chính hắn nghĩ thông, chủ động nói không muốn tham gia, con đem hắn an bài đến trong tràng quán trị thương, hắn cũng không có biểu hiện rất hưng phấn, con mặt nóng lên dán cái mông lạnh..."
"Sau đó thì sao?"
"Chúng ta hàn huyên mấy lần, chỉ có một việc, nhị đệ biểu hiện rất cao hứng."
"......."
"Gian công quân tình a cha."
"... Ta thật không ngờ ngươi là người đầu tiên tới đây nói về ý kiến."
Ninh Hi trước bàn gỗ ánh mắt trong suốt nói ra mục đích của mình, Ninh Nghị nhìn hắn nhưng lại có chút bật cười.
Chỉ nghe Ninh Hi nói tiếp: "Lần này nhị đệ làm công lao ở tiền tuyến đúng là lấy mạng ra liều mạng, vốn công lao hai cấp cũng không quá đáng kể, chính là cân nhắc đến việc hắn là con trai của ngài, cho nên bị đè nén đến ba năm, công lao này là nhận ý kiến hơn một năm qua của hắn. Cha, hắn giết nhiều địch nhân như vậy, bên cạnh cũng chết nhiều chiến hữu như vậy, nếu có thể đứng chung một chỗ, cùng người khác đứng lấy ký hiệu, đối với hắn là rất tán thành."
Tính tình Ninh Hi cởi mở, lúc đầu nói chuyện phiếm còn có chút cảm giác nói đùa, lúc này nói tới chính sự, ngôn ngữ cùng vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên. Thấy Ninh Nghị gật đầu nhẹ, nhưng không nói gì, hắn mới tiếp tục bổ sung.
"Cha, lần này người đem công lao hắn triệt tiêu, đại khái ta cũng có thể đoán được ý nghĩ đại khái. Thứ nhất là sợ bên dưới xảy ra chuyện, thứ hai cũng là vì bảo hộ hắn, không muốn để cho hắn đến đầu sóng ngọn gió, trở thành mục tiêu của người khác, hoặc là, hoặc là, ngài còn có thể lo lắng... Một số chuyện khác."
Hắn nói tới đây, hai tay nhẹ nhàng nắm lại, ngữ khí đắn đo: "Ví dụ như... Ngài có lẽ sẽ lo lắng, sau khi hắn tiến vào tầm mắt người khác, một số người có tâm... Không chỉ là hại hắn, mà còn có khả năng, sẽ động tâm cơ trên người hắn, khiêu khích... Có vài người mang theo, thậm chí không phải địch ý mà là thiện ý..."
Lời nói của Ninh Hi rất chậm rãi, hiển nhiên nàng cũng đang cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, ngồi đối diện nhìn Ninh Nghị cầm đũa, nở nụ cười: "Cũng là... chính trị, tâm thuật, học vấn đế vương, ngươi cũng tiếp xúc qua một thời gian rồi..."
"Cha, con tin, con tử Ninh gia, tuyệt đối sẽ không tranh chấp ở những phương diện này. Con biết người một mực ghét những thứ này, người một mực chán ghét cuốn chúng con vào trong những chuyện này, nhưng chúng ta đã họ Ninh, có chút khảo nghiệm cuối cùng cũng phải trải qua... Chương quân công là thứ nhị đệ nên có, con cảm thấy cho dù có tai hoạ ngầm, cũng là chỗ tốt chiếm đa số, cho nên... hi vọng cha có thể suy nghĩ một chút."
Hắn nói xong, mím môi, bộ dáng có vẻ vô cùng chân thành.
Trong phòng trầm mặc chốc lát, Ninh Nghị ăn một miếng, ngẩng đầu lên: "Nếu như ta vẫn cứ cự tuyệt thì sao?"
"Buổi sáng ngài bác hồi huy chương là lý do cho rằng công lao của Nhị đệ không đáng nhắc đến, chiếm quá nhiều ánh sáng của chiến hữu bên cạnh, lần ôn công này ta cũng tham dự, rất nhiều câu hỏi và ghi chép lại là ta làm, làm đại ca ta muốn tranh thủ cho hắn một chút, người kinh nghiệm ta có quyền lực này, ta muốn tố cáo thân phận, yêu cầu phải đưa ra phục hạch đối với việc triệt tiêu ý kiến của Tam đẳng công, ta sẽ mời người trở về, để bọn họ lại làm chứng cho nhị đệ một lần."
Ninh Nghị nhẹ gật đầu, cười: "Vậy thì đi tố cáo."
"Nếu ta kể chuyện thành công, ngài bên này nhận lỗi."
"Chưa chắc."
"Vậy ta cũng kể lể."
Hai phụ tử nói chuyện công việc như vậy xong, ăn xong đồ ăn còn lại, Ninh Hi lại xách mấy chuyện thú vị gần đây lên cáo từ rời đi, đại khái là muốn tranh thủ chút công lao cho đệ đệ.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Thời gian chưa qua quá trưa, trong sân đã có ánh nắng tươi đẹp rơi xuống. Đây là hè hè của Thành Đô, nhưng cũng không nóng bức, khí hậu ấm áp hợp lòng người. Ninh Nghị ở trong sân đi một lát, lấy một cái ghế gỗ dài, ngồi bên cạnh một cây Kim Ti Đông, từng tia sáng xuyên qua bóng cây rơi vào tay hắn.
"Hạ Thiên cũng không nóng, giống như giả vậy..."
Hắn nhìn ánh sáng rơi xuống tay, thì thào nói nhỏ một câu, nhớ lại, thành tựu kiếp trước, tựa hồ so với trước còn nóng hơn một chút? Nhưng trí nhớ liên quan tới nhiệt độ đã mơ hồ ở phía xa, nghĩ không ra.
Giờ khắc này có chút cảm khái, hồi tưởng lại chuyện quá khứ. Một mặt tự nhiên là vì Ninh Hi, đoạn sinh mệnh trong quá khứ của hắn không lưu lại dòng dõi, về việc dạy dỗ và bồi dưỡng hài tử, đối với hắn mà nói cũng là một trải nghiệm mới, chỉ là hơn mười năm qua bận rộn, trong nháy mắt Ninh Hi đã mười tám tuổi, suy nghĩ một chút bộ thân thể này còn chưa tới bốn mươi tuổi, bỗng nhiên lại có cảm giác già.
Mà chủ yếu nhất là vì trong lời nói của Ninh Hi "Ngài vẫn ghét cuốn chúng ta vào trong những chuyện này", lời này là do đàn nhi nói với hắn, nhưng ít nhiều cũng làm cho nỗi lòng hắn lúc này có chút phức tạp.
Dưới bóng cây che giấu sự chênh lệch bóng dáng, hắn hồi tưởng đến tâm cảnh Giang Ninh, thời gian đảo mắt đã qua hai mươi năm, khi đó tâm tư mệt mỏi của hắn muốn an tĩnh lại trong triều đại xa lạ này, sau đó cũng tìm được an tĩnh như vậy., ve kêu, tiếng cờ ven bờ sông Tần Hoài Hà, thuyền ô bồng trên mặt nước, vết xe ngựa trên mặt tuyết mùa đông, từng người bên cạnh một vừa thuần phác vừa ngốc nghếch... Nguyên bản muốn sống cả đời như vậy.
Đi đến bây giờ, lại đến cục diện như vậy... Hắn nhìn quang ảnh trên bàn tay, không khỏi có chút buồn cười... Chiến tranh hơn mười năm, một lần liều mạng, đến hiện tại suốt ngày vẫn là họp, tiếp đãi người như vậy, lý do đều rõ ràng. Nhưng nói một câu thật sự, ngay từ đầu không có ý định như vậy.
Hắn trong lòng suy nghĩ một chút, mỏi mệt chiếm đa số, thứ hai là nhạo báng mình, cũng không đến mức vì chuyện này mà hoang mang. Nhưng trong chuyện này, xác thực có một số thứ, là thứ hắn rất kiêng kị, theo bản năng muốn tránh đi: Hy vọng mấy đứa con trong nhà đừng bị ảnh hưởng quá lớn, có thể tự có con đường của mình.
Hắn làm việc lấy lý trí chiếm đa số, khuynh hướng cảm tính như vậy, trong nhà chỉ sợ chỉ có đám người Đàn nhi, Vân Trúc mới có thể thấy rõ ràng. Hơn nữa chỉ cần trở lại tầng lớp lý trí, trong lòng Ninh Nghị cũng biết rõ, đi đến một bước này, muốn bọn họ không bị chính mình ảnh hưởng., Chuyện đã không có khả năng, cũng là bởi vậy, đám người Đàn Nhi dạy Ninh Hi như thế nào chưởng gia, vận trù như thế nào, làm sao nhìn hiểu đạo lý lòng người, thậm chí trộn lẫn một ít đế vương học, Ninh Nghị cũng không bài xích.
Mình không làm Hoàng đế, Ninh Hi cũng không thể trở thành Thái tử, nhưng thân là người nối nghiệp thế lực gia tộc Ninh gia, gánh nặng hơn phân nửa vẫn sẽ rơi xuống vai hắn, cũng may Ninh Hi hiểu chuyện, tính tình như nước có thể bao dung, trong tình huống đại bộ phận, cho dù mình không có ở đây, hắn bảo vệ người nhà bình an cũng không phải là vấn đề lớn.
Nhưng đối với mấy đứa trẻ sau này, Ninh Nghị ít nhiều cũng muốn dựng thẳng cho bọn chúng một hàng rào, ít nhất không để cho bọn chúng tiến vào khu vực tương tự như Ninh Hi.
Không cho lão nhị lý do quân công, lão đại cơ bản cũng có thể hiểu được một ít. Mặc dù mình không thể làm Hoàng đế, nhưng chấp chính trong một thời gian ngắn là điều tất nhiên, về phần đại bộ phận nhân viên nội bộ, đã chính thức tiến hành một lần quyền lực thay thế trước đó., Rất khó tin vào lý tưởng này, như vậy cho dù Ninh Hi không có tên tuổi trong một thời gian ngắn, cũng sẽ bị người để tâm cho rằng là "thái tử", mà một khi cố kỵ cũng mạnh mẽ tiến vào tiền đài, không ít người sẽ coi hắn là người cạnh tranh của Ninh Hi.
Ngoại bộ ý xấu còn dễ ứng đối, nhưng một khi ở bên trong tạo thành vòng tuần hoàn, hai đứa nhỏ hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ bị ảnh hưởng. Tình cảm trước mắt của bọn họ đã vững chắc, nhưng tương lai thì sao? Thà rằng một đứa trẻ mười bốn tuổi, một khi bị người khác tâng bốc, bị người khác giật giây đây? Ninh Hi đối với tất cả mọi thứ đều có lòng tin, trên miệng cũng có thể khái quát đại khái một phen, nhưng mà...
Người trẻ tuổi mười tám tuổi thật sự đã thấy bao nhiêu thế tình hắc ám?
Hắn ngồi dưới tàn cây suy nghĩ hết thảy, một mặt biết suy nghĩ cũng dư thừa, mặt khác lại không thể không nghĩ tới, không khỏi vì sự già nua của mình mà thở dài một hơi.
Lúc này thành đô thành phía ngoài tất nhiên là náo nhiệt, thương nhân bên ngoài, văn sĩ, võ giả, các loại nhân vật tâm hoài quỷ thai hoặc lòng mang thiện ý đều đã tụ tập tới Xuyên Thục đại địa.
Trong thành mấy nơi tuyên truyền các loại lý tưởng cùng tranh luận đều đã bắt đầu, Ninh Nghị chuẩn bị mấy phần báo chí, trước tiên từ việc công kích tệ đoan Nho gia và võ triều, tuyên bố lý do đại thắng của Ngọc Hoa Hạ quân, sau đó tiếp nhận các loại thảo luận phản bác, một ngày một ngày ở trong thành nổi lên bầu không khí thảo luận lớn. Theo như thảo luận, chế độ thiết kế của Hoa Hạ quân cũng đã được đưa ra, đồng dạng tiếp nhận phê bình và chất vấn.
Tin tức Hoa Hạ quân mở rộng cửa từ tháng 5 cuối tháng tư truyền ra, bởi vì dọc đường, trong tháng sáu mọi thứ mới thoáng thấy quy mô. Đây là lần đầu tiên đại thắng đối với kim chiến đấu, không ít văn sĩ thư sinh, tung hoành chính trị, các gia tộc âm mưu mặc dù ôm ác ý với Hoa Hạ quân., Cũng đều tò mò tụ tập tới đây, mỗi ngày bàn luận về báo chí mỗi ngày, trước mắt cũng đã trở thành nhạc viên của những người này, hôm qua thậm chí có người giàu có còn trực tiếp hỏi mua một phố báo và giá khởi công thuần thục là bao nhiêu, có lẽ là thái độ hào phú từ bên ngoài nhìn thấy Hoa Hạ quân mở ra, muốn thử thăm dò thành lập cổ họng của mình.
Có người muốn kết thúc cuộc chơi, Ninh Nghị hoan nghênh thái độ, hắn chỉ sợ sức sống không đủ, ầm ĩ không đủ náo nhiệt. Con đường chủ yếu để đẩy tiền tài sản xuất trong tương lai của quân đội Hoa Hạ đang mở rộng, tư tưởng chính là phụ trợ, ngược lại đang cãi vã ầm ĩ., Tiến hóa lực sẽ phá hư quan hệ sản xuất cũ, xuất hiện quan hệ sản xuất mới, từ đó ép buộc các loại lý niệm phát triển cùng xuất hiện, đương nhiên, trước mắt nói những chuyện này, cũng đều còn sớm.
Báo chí về bàn luận thức lại trở thành thiên đường của đám văn sĩ và đám tinh anh, mà đối với dân chúng bình thường mà nói, chuyện khiến người ta chú ý nhất chính là "Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ" được tổ hợp luận võ lớn nhất và tuyển chọn báo danh của thiếu niên. Đại hội tỷ võ này không đơn thuần chỉ là luận võ, ở bên ngoài lôi đài, còn có thể bỏ chạy, nhảy xa, nhảy đi., Ném mạnh, nện lạy cùng mấy hạng mục, biển chọn luân phiên tiến hành, chính thức thi sự đại khái phải đến bảy tám tháng, nhưng mặc dù là dự nóng một ít tiểu đấu sự, trước mắt cũng đã đưa tới không ít nghị luận cùng truy tán.
Xét cho cùng, người đánh bại Kim quân lần này chính là Hoa Hạ quân, theo lý mà nói, cả thiên hạ này, Hoa Hạ quân chính là đội quân có thể đánh thắng người mạnh nhất trước mắt, có thể bộc lộ tài năng trên lôi đài của Hoa Hạ quân, đối với võ giả khắp thiên hạ mà nói, chỉ sợ đều là một chuyện rất có sức hấp dẫn.
Ninh Nghị không có bao nhiêu thời gian tham dự vào những hoạt động này. Hắn mới đầu chín tuổi đã trở lại thành đô, muốn ở phương hướng lớn nắm bắt tất cả tiến triển, có thể tham dự cũng chỉ là từng hội nghị buồn tẻ.
Mà cũng là bởi vì đã đánh bại Tông Hàn, hắn mới có thể ở trong khe hở hội nghị này ra vẻ than thở một câu: "Sao ta phải khổ đến tai chứ..."
Sau khi ngồi một lúc trong bóng cây Kim Ti nam, trưa cũng không có thời gian ngủ trưa. xế chiều hôm nay chỉ có hai hội nghị, sau khi hội nghị thứ hai kết thúc thì Ninh Nghị tìm người hỏi thăm nơi ở lúc này của Ninh Kỵ, sau đó triệu tập Đỗ Sát và dẫn đội rời khỏi nơi đóng quân.
Sau khi đám người Ninh Nghị tiến vào thành Đô xong, vấn đề an toàn vốn đã có suy tính, tạm thời lựa chọn nơi ở coi như yên tĩnh. Sau khi ra ngoài, người đi đường không nhiều lắm, Ninh Nghị liền vén màn xe lên nhìn cảnh sắc bên ngoài. Thành đều là cổ thành, mấy triều đến nay đều là châu quận quản lý., Trong quá trình Hoa Hạ quân tiếp nhận cũng không tạo thành phá hoại quá lớn, buổi chiều ánh mặt trời chiếu xuống, hai bên đường cổ thụ thành rừng, một ít cây cối trong sân cũng từ trong sân vươn ra cành cây rậm rạp, tiếp lá giao Kha, hội tụ thành rừng rậm mát mẻ.
Ninh Nghị nhìn thấy một lúc bèn nói với Đỗ Sát: "Gần đây hình như ít người muốn giết ta đi?"
Đỗ Sát lưng đeo đao ngồi bên cạnh cười rộ lên: "Có thì đương nhiên là có, nhưng thật sự ít người dám động thủ."
"Sau ngày gió, người luyện võ cũng bắt đầu sợ rồi. Ngươi xem năm đó khi ta nắm giữ bí mật thám ty, uy chấn thiên hạ..." Ninh Nghị cảm thán hai câu giả dối, phất ống tay áo làm như nhớ lại những chuyện trong quá khứ.
Đỗ Sát cũng cười: "Khi đó bí mật thám ty chúng ta còn đang hang ổ ở Miêu Cương... Thật ra dựa theo lời những người bên ngoài nói, bây giờ ngươi mới xem như cục diện đã thành, ám sát chậm cũng không giết được. Trước mắt bọn chúng có chủ ý nhiều hơn, vẫn là đám hài tử của Ninh Hi. Thủ đoạn đối với đám nữ chân nhân không nhiều lắm, tính cách hơi lỗ mãng một chút., Đi đến phương bắc nửa bước khó đi, nhưng nói đến việc xuống tay với Tây Nam, cái gì mà tung hoành chi đạo, Quỷ Cốc học, quỷ biến thuật, gần đây nghe qua không ít lần. Lần này tới thành đều là hạng người có ý nghĩ kỳ lạ."
Ninh Nghị không có ý nghĩ gì với những kẻ có ý tưởng kỳ lạ này, chỉ hỏi: "Gần đây nhân sĩ võ lâm tới đây có gì hay ho đâu?"
"Ta nghe nói cũng không nhiều." Đa số những năm gần đây Đỗ Sát đều làm hộ vệ cho Ninh Nghị, rất ít khi qua lại với rừng xanh bên ngoài. Lúc này hắn nhíu mày suy nghĩ một chút, nói ra mấy cái tên, Ninh Nghị cũng không có ấn tượng: "Nghe qua thì không có mấy ai lợi hại chứ? Cái gì mà hồng nhan đầu bạc Thôi Tiểu Lục, Thôi Tiểu Lục, danh chấn thiên hạ..."
Đỗ Sát lại cười: "Những người ở trong Lục Lâm thế hệ trước chết trên tay ngươi không ít, mấy năm nay Trung Nguyên bị hãm vào trong tay nữ tử tàn sát bừa bãi, lại chết rất nhiều. Hôm nay có thể ló đầu ra được, kỳ thật không ít người đều từ trong chiến trường hoặc là chạy nạn mà ra, bản lĩnh thì có, nhưng bây giờ thì khác, bọn họ đánh ra một chút danh khí cũng không truyền đi xa được... Hơn nữa, những lời ngươi nói đều đã trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi., Trước khi Thánh Công tạo phản, Thôi cô nương kia chính là lời đồn, nói một cô nương bị người phụ lòng, lại bị hãm hại, một đêm trắng đầu đại sát tứ phương, có thật hay không, rất khó nói, dù sao cũng không có người nào gặp qua."
"A." Ninh Nghị hơi dừng lại một chút. "Lại nói tiếp, trong mấy đại tông sư nghe đồn năm đó cũng chỉ có nàng ta là chưa từng gặp qua. Mấy năm nay nàng ta còn rất chờ mong đấy. Ngươi nói như vậy, chúng ta đúng là già rồi."
"Một thế hệ mới thay đổi người quen, đừng nói Hồng Nhan Bạch Thủ, chỉ nói Thánh công mười năm trước, Vân Long Cửu hiện, còn có Tư Không Nam chết trên tay Trần Phàm, bây giờ có bao nhiêu người nhớ rõ? Hơn nữa lúc trước ngươi cũng từng nói, hỏa thương vừa xuất, thời đại của Lục Lâm sắp kết thúc, bên phía ngươi mỗi ngày quan tâm đều là đại sự của quốc gia... Sao đột nhiên lại để ý tới võ lâm?"
Ninh Nghị ngồi thẳng cười: "Năm đó vẫn còn có chút tình cảm, lúc ở Mật thám ty nghĩ cách sắp xếp cho bọn họ mấy anh hùng phổ, thuận tiện trấn áp thiên hạ mấy chục năm. Đáng tiếc còn chưa làm được gì đã đánh trận rồi, ngẫm lại danh hiệu Huyết Thủ Nhân Đồ ta... chưa đủ vang dội, đều là bị Chu Ngọc cướp mất danh tiếng. Được rồi, loại tình cảm này nói ngươi không hiểu."
"... Đúng là không hiểu lắm." Đỗ Sát bình tĩnh nhổ nước bọt. "Thật ra nếu nói tới Lục Lâm, hai vị phu nhân trong nhà của ngài chính là đại tông sư số một số hai, không cần để ý tới đám trẻ tuổi của Thành Đô ngày hôm nay. Ngoài ra còn có Tiểu Ninh cố kỵ, theo như tiến triển của hắn hôm nay, tương lai hoành ép Lục Lâm, có khả năng đánh khắp thiên hạ rất lớn, sẽ là người mạnh nhất Ninh gia của ngài. Ngài có ý niệm gì, hắn đều có thể giúp ngài thực hiện."
"Đỗ Sát à... Ngươi xem có phải là đem ước mơ giao cho đứa bé thực hiện không?"
Khuôn mặt Ninh Nghị nghiêm túc, nghiêm trang, Đỗ Sát nhìn hắn, khẽ nhíu mày. Qua một hồi, hai lão già liền bật cười trên xe, trước kia Ninh Nghị muốn làm thiên hạ đệ nhất tình cảm, những năm này hầu hết những người thân cận đều nghe qua, thỉnh thoảng khi tâm tình tốt hắn cũng sẽ lấy ra nói chuyện, như Đỗ Sát đám người tự nhiên sẽ không tin, ngẫu nhiên bầu không khí hòa hợp, cũng sẽ xuất ra một chiêu chiến tích của hắn luân phiên đánh chết Lục Đà mà nói.
Đội ngũ như vậy đi trong bầu không khí gần nửa canh giờ, lúc này mới tới gần một sân nhỏ phía đông thành trì, ngoài cửa rừng cây liền có thể nhìn thấy vài tên quân nhân trang phục ở đó. Người là cận vệ đi theo dưa hấu, cũng đều biết nhau, hiển nhiên lúc này dưa hấu đang ở bên trong thăm hài tử, có người muốn vào thông báo, Ninh Nghị phất phất tay, sau đó bảo Đỗ Sát cũng chờ ở bên ngoài, đẩy cửa vào.
Sắp xếp chỗ ở cho Ninh Nhiên là một phế viện hoang phế đã lâu, bên trong không thể nói là xa hoa, nhưng không gian không nhỏ, ngoài sự cố kỵ ra, trên đầu còn chuẩn bị an bài vài tên đại phu khác của đại hội tỷ võ lần này vào, chỉ trong một thời gian ngắn chưa an bài thỏa đáng. Sau khi Ninh Nghị đi vào vòng qua sân trước chưa quét dọn hoàn toàn, liền thấy toàn bộ gỗ ở hậu viện bên kia đều bị đao chém thành hai nửa, thà kiêng kị đang ngồi ở dưới mái hiên nói chuyện với trái tây.
"... Chém giết trên chiến trường, chém ra một đao tuyệt đối không lưu lực, sẽ bị một đao giết chết địch nhân. Trong đao pháp rất nhiều ý tưởng xinh đẹp không thể quan tâm, ta đã thử qua rất nhiều lần, mới biết năm đó cha chế tạo thanh quân đao này thật sự là lợi hại, nó trước sau nhẹ nhàng sau cùng., Đường vòng cung thu lại, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đột nhiên một đao chém ra, lực lớn vô cùng. Mấy ngày nay ta liền cho người từ xung quanh ném gỗ tới, chỉ cần mắt thấy rõ tay mình nhanh, trên không trung cũng có thể bổ ra từng nhát. Kể từ đó, có lẽ có thể nghĩ ra một bộ đao pháp hữu dụng... Cũng không biết là cha nghĩ như thế nào, lại có thể chế tạo ra loại đao pháp này..."
Trữ kị lúc này ở bên kia nói chuyện, tự nhiên là quân đao năm đó phụ thân chế tạo giống như chân chó. Ninh Nghị nghe được rất thoải mái, cây đao này năm đó chế tạo ra là để thí nghiệm, nhưng bởi vì không có phương pháp luyện chế trang phục gì, hắn cũng không dùng nhiều, không ngờ lại thu hoạch được sự khâm phục của nhi tử.
Bên trong bình tĩnh nói chuyện, một bên không mặc Nhung Trang, trái dưa hấu mặc quần áo màu thủy lam lại lắc đầu.
"...Chiến trường là chiến trường, trên chiến trường ngươi có chiến hữu hỗ trợ, liều chính là huyết dũng mạnh nhất trong thời gian ngắn, một đao chém ra tự nhiên dốc hết toàn lực, nhưng tương lai ngươi còn phải lên chiến trường liều mạng với người khác à? Hỏa thương đi ra ngoài., Đế Giang cũng vậy, một đứa trẻ nhà ngươi luyện một đao mạnh nhất có ích lợi gì? Tương lai ngươi còn có thể gặp được Lục Lâm chém giết, có lẽ sẽ có mười mấy người đến ám sát ngươi, ngươi cho dù một đao có thể chém đầu một người thì có thể làm được gì, những người khác đồng loạt xông lên, giết ngươi!"
Sắc mặt trái dưa trắng như sương, lời nói càng nghiêm nghị: "Đặc tính của binh khí càng cực đoan, càng cần chính trực, kiếm nhu yếu, thì trọng chính khí, thương chỉ dùng lưỡi đao đả thương người, là thích hợp nhất để công thủ, đao bá đạo, kiêng kỵ có thể phóng không thể nhận, đây đều là kinh nghiệm nhiều năm. Nếu một người luyện võ lần lượt chỉ cầu một đao bá đạo, không mấy lần hắn đã chết rồi, làm sao có thể có tương lai. Tiền bối Tả Tín Đao Kinh Vân...."
dưa hấu từ nhỏ không quá đọc sách, những năm gần đây cũng nhíu mày, nhưng nói tới đao pháp, lại có phong phạm tông sư không hơn không kém. Có lẽ đây cũng là nhạc phụ Lưu Đại Bưu nhờ nàng mà trụ cột. Ninh Nghị nghe được một hồi., Thấy hai người đều phát hiện ra hắn, lúc này mới đi vào. Ninh Độc đứng dậy hành lễ, gọi một tiếng phụ thân, trái dưa hấu chỉ đứng dậy, mím môi, một bộ ta còn chưa giáo huấn hài tử ngươi lại tới tham gia náo nhiệt gì đó.
Ninh Nghị sờ sờ đầu con trai, lúc này mới phát hiện hai tháng không gặp, y dường như lại cao thêm một chút: "Đao pháp của họa di thiên hạ vô song, con phải nghe lời của nó." Lời này rất vô nghĩa, cố kỵ trưởng thành, sư phụ từng trải nhắc tới dưa hấu, từ Trần Phàm cho tới Đỗ Sát.", Nghe nguyên cũng chính là giáo huấn của những người này, tương đối mà nói, Ninh Nghị ở phương diện võ nghệ, cũng không có bao nhiêu người có thể trực tiếp dạy hắn, chỉ có thể nổi lên cùng loại với "Liệt Thiên ấn đánh chết Lục Đà", "Huyết thủ nhân đồ giáo huấn Chu bản", loại tác dụng khích lệ "Kinh sợ Ma Phật Đà" này.
Nói xong như thế, hắn vẫn quyết định dạy con mình một số đạo lý thật sự có tác dụng.
"Bất quá lại nói tiếp, kinh nghiệm có thể học, đạo lý trong《 Đao Kinh》, phải cân nhắc tác dụng, phải phân bua. Ngươi phải biết rằng, thế giới sự vật a, càng là sơ kỳ phát triển a., Càng đọc thì càng khiến người ta không hiểu, nhưng cảm giác cách nói vô cùng lợi hại, cho nên càng nghe thì càng cảm thấy không rõ ràng, càng phải cảnh giác, ngược lại, loại chuyện này càng nghiên cứu nhiều, phương pháp có thể trình bày nó lại càng rõ ràng, thậm chí chỉ có thể tập hợp ở số liệu..."
"Võ nghệ cũng là như vậy. Di qua của ngươi muốn nhắc nhở ngươi, đó là luyện võ phải toàn diện phương hướng, không nên trầm mê vào cùng một phương hướng. Nhưng liên quan tới làm thế nào mới có thể đánh ra một quyền mạnh nhất, chém ra một đao lợi hại nhất. Tìm tòi như vậy đương nhiên cũng có ích., Về sau, có thể chúng ta sẽ thống kê lại tất cả một võ giả rèn luyện từ nhỏ đến lớn, ngươi ăn những thứ gì, lực lượng trên tay sẽ biến thành mạnh nhất, dùng góc độ nào chém, một đao này là nhanh nhất, nhưng đồng thời chúng ta còn phải thống kê thống kê., Dù sao lợi dụng những kinh nghiệm này, phản ứng của con người nhanh nhẹn nhất. Trong lúc nhanh nhẹn, chúng ta còn phải suy nghĩ, nếu như cân bằng một chút, phải duy trì nhanh nhẹn, sức mạnh đồng thời còn giữ lại sức chịu đựng lớn nhất, làm sao là hợp lý nhất..."
"Đến lúc đó, chuyện tập võ này sẽ không có gì thần bí cả, cho nên, vấn đề của Lam Đao Kinh chính là ở chỗ, huyền diệu ở giữa lại biểu đạt quá nhiều... Được rồi, những thứ này ngươi nhớ kỹ là được..."
Ninh Nghị nói tới đây, cái hiểu cái không, cái đầu đang gật, dưa hấu bên cạnh chép miệng, híp mắt lại, rốt cuộc không nhịn được nữa, đi tới đặt một tay lên vai Ninh Kỵ: "Được rồi, ngươi biết đao pháp gì chứ, ở đây dạy đứa nhỏ, cha ta xấu xí qua đao mà cũng không dám nói."
Ninh Nghị nhìn nàng, sau đó bật cười: "Ta cũng không phải nói Kinh Đao Côn Bằng thật sự không tốt, thế nhưng thời đại lại đang tiến bộ, mọi người xem góc độ của vấn đề thì sẽ thay đổi."
"Ngươi nói bậy lừa gạt người khác không có việc gì, nhưng lúc trẻ con luyện đao, ngươi đừng dạy hư nó!"
"Thế nào là dạy sai, ta cũng có tâm đắc về đao pháp, ngươi lại đây, ta muốn giáo dục ngươi một chút."
Ninh Nghị cười đi tới một bên, phất phất tay, trái dưa hấu cũng đi tới: "... Ngươi có tâm đắc gì, chút tâm đắc kia của ngươi..."
"... Năm đó ở Hàng Châu, ta cần phải luyện tập thêm, tiến bộ rất nhanh, một đao chém chết canh..."
"...Ta tay không có thể chém mười cái Thang Mã..."
"...Chuyện này không phải...không đúng, ngươi khoác lác đi, giặc canh đã chết nhiều năm như vậy rồi, không có chứng thực, năm đó cũng rất lợi hại đấy..."
Ninh Nghị và dưa hấu quay lưng về phía này, âm thanh truyền tới, đối chọi gay gắt.
"... Dù sao ngươi chính là hài tử loạn giáo... "
"... Ngươi biết cái gì, nói đến sử đao, ngươi có lẽ lợi hại hơn ta một chút, có thể nói đến dạy người... Những năm này, Hồng Đề cùng ngươi đều đang tạo cơ sở cho hắn, Hồng Đề dạy hắn kiếm pháp, ngươi dạy hắn đao pháp., Trần Phàm dạy hắn nắm tay, Đỗ giết bọn họ lại dạy đao pháp, Tiểu Hắc không có việc gì truyền cho hắn thập tam Thái Bảo hoành luyện kim chung tráo, Vũ Văn Phi Độ còn lôi kéo hắn đi đánh thương, những sư phụ khác đều đếm không xuể, hắn là một đứa trẻ muốn theo ai luyện, hắn có thể phân rõ được... Nếu không phải ta một mực dạy hắn phân biệt và suy nghĩ cơ bản, hắn đã sớm bị giáo huấn các ngươi phế bỏ rồi..."
"... Vậy ngươi cũng không nên bôi nhọ trát đao kinh..."
"... Là vượt qua nó để lên trên xem xét sự tình..."
"... Hơn nữa, sử đao, ta nào có lợi hại hơn ngươi một chút đâu..."
"...Đã mở phòng nhuộm rồi... đơn đấu..."
"... Ha ha ha..."
"... Đêm nay..."
"... Ai sợ ngươi..."
"... Giết chết ngươi..."
Ánh mặt trời phía chân trời biến thành màu đỏ chiều, vợ chồng bên kia tiểu viện không ngừng lải nhải, lời nói cũng bắt đầu tan vỡ, nam nhân thậm chí đưa ngón tay điểm nhẹ lên ngực nữ nhân, lấy việc khiêu khích. Bên này kiên kỵ chờ một hồi, rốt cuộc quay đầu đi, hắn đi xa một chút, mới hướng bên kia mở miệng.
"Cha! Trái di! Nghe ta khuyên một câu!"
Hai vợ chồng nghiêng đầu đi.
"Đánh một trận đi."
Thiếu niên thành khẩn đề nghị.
Ninh Nghị hơi ngẩn người, sau đó ngồi dưới ánh chiều tà cười ha hả. Sắc mặt trái dưa hấu đỏ lên, sau đó thân hình gào thét, váy xòe ra, gỗ trên mặt đất liền bay về phía Ninh Kỵ.
"A Qua, giáo huấn hắn."
Ninh Nghị vừa cười vừa ra chỉ thị cho đám thủ hạ. Chuyện xảy ra sau đó là một cảnh tượng mà cha mẹ dạy bảo cho đám hài tử. Đợi đến khi trời khuất bóng, ba người ăn xong bữa cơm chiều trong sân, nụ cười cố kỵ càng nhiều thêm một chút.
Sau bữa cơm tối, vẫn có hai cuộc hội nghị chờ đợi Ninh Nghị ở trong thành, hắn rời khỏi sân nhỏ, liền trở về trong công việc bận rộn. dưa hấu ở chỗ này kiểm tra võ nghệ Ninh Cố, dừng lại hơi lâu một chút, gần đêm khuya mới rời đi, ước chừng là muốn đòi Ninh Nghị về đấu võ mồm ban ngày.
Ninh Độc suy nghĩ một chút, liền cảm thấy hết sức thú vị: Những năm gần đây phụ thân xuất thủ trước mặt người khác đã rất ít, nhưng tu vi và ánh mắt chung quy vẫn rất cao, cũng không biết ông cùng di qua lại chiến đấu, sẽ là tình cảnh như thế nào...