Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Bóng đêm đã khuya, trên phủ Quốc công, khi thì lập tức nhấn tay lên danh sách yêu thích, trầm mặc hồi lâu, xem ra là vì tuổi già mà thiếp đi. Trầm mặc này kéo dài một hồi, rốt cuộc Trần Văn Quân không nhịn được nói: "Lão đại nhân..."
Lập tức yêu mến ngẩng đầu, mở mắt ra: "Lão hủ... Chỉ là đang cân nhắc, làm sao đem chuyện này, nói ôn hòa hơn một chút, nhưng mà... thực sự là già rồi, trong lúc nhất thời lại tìm không thấy lý do thích hợp để thoái thác. Chỉ vì lý do này, trong lòng phu nhân hẳn là rõ ràng, lão hủ cũng thật sự không tìm được cách giải thích thích thích thích thích thích hợp, giải thích rõ ràng sự tình như thế, lại giải thích cho ngài một lần nữa."
Ánh mắt lập tức nhìn về phía Trần Văn Quân, xem ra đôi mắt già nua lại mang theo lời tra hỏi đốt người. Trần Văn Quân hít sâu một hơi: "... Ta chỉ biết, lúc trước lão đại nhân chính miệng đáp ứng ta."
"Lão hủ nuốt lời, khiến cho hai trăm người này chết ở chỗ này, còn tốt hơn nhiều so với việc giao ra Cốc Thần Phủ giết chết...Hoàn Nhan phu nhân, nhất thời, chuyện này khác một thời, hôm nay vào đêm, lửa lớn ở phường Thang Nam, phu nhân trên đường tới đây không nhìn thấy sao? Người bị thiêu chết trước mắt cũng không dưới hai trăm, bị thiêu sống a..."
Lập tức thích nói tới chỗ này, đôi môi Trần Văn Quân mím chặt, ánh mắt đã trở nên kiên quyết: "Trời cao có đức hiếu sinh, lão đại nhân, phía nam đánh đánh giết bất luận ra sao cũng không thay đổi được xuất thân của ta, chuyện của phường đền Nam, ta sẽ tra ra, công bố ra! Đầu tiên thất bại, ở phía sau giết những nô lệ tay không tấc sắt, đều là kẻ nhu nhược! Ta cũng nói như vậy trước mặt bọn họ, để bọn họ tới giết ta là được!"
"Phu nhân tốt bụng không để cho mày râu, nói hay, việc này đích xác là do nhu nhược làm, lão phu cũng sẽ tra xét kỹ lưỡng, đợi đến khi điều tra ra sẽ công bố ngay trước mặt mọi người, công bố cho bọn họ, trách cứ bọn họ, hy vọng tiếp theo hành vi giết hán nô sẽ bớt đi một chút. Những chuyện này, không được thượng diện, bởi vậy vạch trần ra, chính là sách ứng đối thẳng thừng. Ngài làm chuyện này, rất đúng, nếu đến lúc đó có người bất kính với ngài, lão phu có thể tự tay giết chết hắn."
Lão nhân chậm rãi nói xong những lời này, dừng lại một chút: "Nhưng mà...nhưng mà trong lòng phu nhân cũng biết rõ, toàn bộ phía tây, Nguyên soái phủ xuống xuống, không biết có bao nhiêu phụ huynh đã chết trên con đường Nam chinh lần này. Ngài vạch trần sự giết người của bọn họ ở ngay trước mặt chỉ trích là một chuyện, dưới tình thế bực này, ngài phải cứu hai trăm người nam nhân làm tù binh., Lại là chuyện khác. Nam chinh thuận lợi, ngài mang theo hai trăm người, trả bọn họ về dễ dàng, nếu phu nhân ngài không nói đạo lý một chút, triệu tập năm trăm người cướp đi, cũng không ai dám đem đạo lý nói tới trước mặt Cốc Thần, nhưng giờ phút này, thế cục phía tây..."
Gió đêm thổi qua bầu trời đêm, dưới mái hiên tiểu viện phát ra thanh âm nghẹn ngào, đôi môi lập tức động đậy, qua hồi lâu, hắn mới nhấc gậy, run rẩy đứng lên: "...Tây Nam bại trận thảm liệt, vũ khí hắc kỳ hung hãn, quân tâm kiên định., Trước đây chưa từng thấy tranh đấu giữa hai phủ Đông, muốn thấy rõ, họa lật đổ đã gần ngay trước mắt rồi. Phu nhân, người thật sự muốn lấy hai trăm tù binh kia đưa Cốc Thần Đàm phủ lên xuống chỗ chết sao? Ngài không nghĩ cho chính mình xem, cũng không vì đức trọng, cố tình suy nghĩ một chút, đó là hài tử của ngài đấy!"
Ánh mắt Trần Văn Quân hơi ngưng lại, một lát sau: "Không còn cách nào ư?"
Ánh mắt lập tức nhìn nàng, lúc này mới chuyển hướng: "Cốc Thần anh hùng một đời viết lại trong thư gửi cho phu nhân, chẳng lẽ chỉ là báo tin vui mà thôi..."
"Trong thư hắn nói, nếu như gặp chuyện không quyết, có thể tới thỉnh giáo lão đại nhân."
Lập tức yêu thích ngẩng đầu, cười ha hả, hơi trào phúng: "Cốc Thần đại nhân lòng dạ rộng rãi, người thường khó mà theo kịp, lão hủ năm đó xuất sĩ, là đi theo dưới trướng Tông Vọng Nguyên Soái, bây giờ nói đến Đông Tây lưỡng phủ, lão hủ nghĩ tới chính là hai vị vương gia của Tông Phụ Tông. Trước mắt đại soái chinh chiến thất lợi, hắn không sợ lão phu trở tay bán Tây Phủ này."
Lần nói chuyện này dường như thì thào tự nói, Trần Văn Quân ở bên kia lại cầm danh sách trà lên. Thật ra rất nhiều chuyện trong lòng cô không hiểu, chỉ là đến lúc này, trong lòng lại may mắn đến đây, lập tức nói một câu với nhau, chỉ là mong đợi vị lão đại nhân này vẫn có chút thủ đoạn, thực hiện lời hứa lúc trước. Nhưng nói tới đây, cô đã hiểu rõ, đối phương nghiêm túc cự tuyệt chuyện này.
"... Nếu lão phu muốn động đến Tây phủ, chuyện thứ nhất chính là phải giao hai trăm người kia đến tay phu nhân. Đến lúc đó, tin tức thảm bại ở Tây Nam đã truyền đi, sẽ có vô số người nhìn chằm chằm vào hai trăm người này, muốn phu nhân giao ra, muốn phu nhân tự tay giết chết. Nếu không phải vậy, bọn họ sẽ bức Cốc Thần giết chết phu nhân ngài... Nhan phu nhân a, ngài ở Bắc Địa, thân ở vị trí cao như thế, chẳng lẽ còn chưa học được một chút lòng đề phòng sao?"
Trần Văn Quân xếp danh sách lại, cười thảm một tiếng: "Năm xưa, gia tộc ta danh chấn một phương, khi Liêu quốc bị diệt, đầu tiên Trương Giác đã lớn lên, sau đó Võ Triều lại ba bốn lần hứa sẽ tôn trọng, lại đây nhận lời mời., Lão đại nhân ngài không những từ chối thẳng thừng, mà còn nghiêm lệnh không cho con cháu trong nhà xuất sĩ. Ngài sau này theo tông vọng nguyên soái vào triều, làm việc làm quan lại không có chỗ dựa, toàn là đại thế Kim Quốc, không hề nghĩ tới danh tiếng của một nhà trầm phù... Ngài là người lưu danh thanh sử, ta cần gì phải đề phòng lão đại nhân ngài."
Lúc này yêu cầm quải trượng, lắc lắc đầu, lại thở dài: "Khi ta xuất quan tâm hướng về Đại Kim, là bởi vì hùng kiệt của Kim quốc xuất hiện lớp lớp, đại thế nơi nào khiến lòng người thay đổi. Vô luận là Tiên đế, hiện tại, hay là đại soái, đại soái hiếm có, dính chặt lấy nhau., Cốc Thần, đều là một đời hùng kiệt. Nhan phu nhân, ta không hại ngài, phải giữ hai trăm người này ở trong tay, chính là vì danh dự của Cốc Thần Phủ, chính là vì đại soái, lúc Cốc Thần trở về, trong tay Tây phủ vẫn có một ít trù mã để đối phó với mấy vị vương gia phẫn nộ của Tông Phụ."
Quải trượng của hắn dừng một chút: "Cốc Thần đưa về đã kể tỉ mỉ về chuyện cờ đen cho lão phu. Lần này Nam chinh, Tây Lộ quân đúng là thất bại, cách thức phát triển của bên cờ đen, lý niệm trị quân, chưa từng thấy., Chưa từng nghe qua, lão hủ sống trong mây, bởi vậy đối với trị quân của Đại soái, Cốc thần, đối với sự phát triển của Đại Tạo viện, trong lòng cũng hiểu rõ. Có thể đánh bại lực lượng của đại soái cùng Tây Lộ quân., Tương lai tất thành họa tâm phúc của Đại Kim ta, đại soái và Cốc Thần đã quyết định, muốn buông xuống rất nhiều thứ, chỉ hy vọng trong tương lai có thể vì đối kháng cờ đen, lưu lại sức mạnh lớn nhất. Vì vậy vì kế Kim Quốc, lão hủ cũng phải cam đoan chuyện này có thể bình ổn qua... Hai vị vương gia Phụ Tông Hinh lấy được tương lai, đại soái và Cốc Thần, lưu lại kinh nghiệm..."
Trong tiếng nói chuyện của hắn, Trần Văn Quân ngồi trở lại trên ghế: "...Dù vậy, chuyện tùy ý hành hạ Hán nô, tương lai ta cũng muốn nói."
"Đại Kim ta muốn hưng thịnh, nơi nào cũng cần dùng người. Cha huynh của những con cháu quý tộc này chết ở chiến trường, bọn họ giận lây sang người khác, tất nhiên là có thể thông cảm, nhưng chuyện gì cũng vô ích. Phu nhân muốn phơi bày mọi chuyện, có lợi cho Đại Kim., Ta ủng hộ. Duy chỉ có chuyện hai trăm tù binh kia, lão hủ cũng không có cách nào giao nó cho phu nhân, đây là cương độc, nếu nuốt vào, Cốc Thần Phủ khó có thể thoát thân, cũng hy vọng Nhan phu nhân có thể niệm tình ở đây, tha thứ cho lão hủ đã nuốt lời."
Lão nhân một phen đệm lưng, nói tới đây, còn là tượng trưng chắp tay xin lỗi Trần Văn Quân. Trần Văn Quân cũng không nói thêm gì nữa, nàng sống ở bắc địa, tự nhiên minh bạch phong cách hành sự của cao tầng Kim quốc, một khi đang đưa ra quyết định, bất luận là ai dùng loại quan hệ nào để can thiệp, đều khó mà đả động được đối phương. Lúc này tuy là người Hán, lại là xuất thân thư hương môn đệ nhất, nhưng làm việc mạnh mẽ mạnh mẽ, tương tự với hào kiệt đời thứ nhất của Kim Quốc.
Ngồi như thế một hồi, đến cuối cùng, nàng mở miệng nói: "Lão đại nhân cả đời chìm nổi song triều, ba phương lôi kéo, nhưng quyết định không bỏ qua. Chỉ là năm đó có từng nghĩ tới, phía tây nam chân trời, sẽ xuất hiện một hán nhân đánh cờ đen như vậy đâu?"
Lúc thì yêu thích lắc đầu: "Hoàn Nhan phu nhân nói quá rồi, đời người lại không phải thần minh, há có thể nói là đúng? Nam nhân nhu nhược, lão hủ năm đó liền chướng mắt, bây giờ cũng là như vậy. Cờ đen xuất hiện, có lẽ là vật cực phản, nhưng quân đội tuyệt đối, khó nói có thể đi tới bước nào... Bất quá, việc đã đến nước này, đây cũng không phải là chuyện lão hủ đau đầu, hẳn là chuyện đức trọng, có nghi vấn tương lai bọn họ muốn giải quyết, hi vọng... là kết cục tốt."
Hắn chậm rãi đi tới bên ghế, ngồi trở lại: "Nhân sinh tại thế, giống như đối mặt sông lớn, mãnh liệt mà đến. Lão phu cả đời này..."
Lão nhân nhìn bóng đêm phía trước, bờ môi run rẩy, một lúc lâu sau mới nói: "... Tận lực mà thôi."
Thân thể trần trụi...
Nước sông cuồn cuộn cuối cùng cũng vọt tới bên cạnh đám người hán tử Vân Trung phủ.
Ngày thứ hai là tháng năm mười ba, hai người Lô Minh phường cùng Thang Mẫn Kiệt rốt cục từ con đường khác nhau biết được kết cục của đại chiến Tây Nam. Kế tiếp Ninh Nghị ở cầu xa đánh bại Duyên Sơn vệ, xử quyết sự bảo vệ, Hoa Hạ đệ thất quân lại lấy hai vạn người ở phía tây thành Hán đánh tan mười vạn đại quân của Hi Duẫn Doãn cùng mười vạn đại quân, chém giết xong Nhan Hậu trước trận tiền., Đến lúc này, theo tướng lĩnh đi đường phía tây dưới Hi Duẫn Nam, binh sĩ tử thương vô số. Đội quân nữ chân chính đã theo A Cốt quật khởi thiên hạ bốn mươi năm, cuối cùng ở trước mặt lá cờ đen kia đã gặp phải thảm liệt nhất từ trước tới nay.
Tin tức liên quan đã lan tràn giữa các cao tầng của Nữ chân nhân, trong lúc nhất thời trong Vân Trung Phủ tràn ngập cảm xúc thô bạo và bi thương, sau khi hai người chạm mặt tự nhiên không cách nào chúc mừng, chỉ là dùng chỗ ẩn thân tương đối an toàn để uống trà thay rượu., Thương lượng chuyện cần làm tiếp: Trên thực tế chỗ ẩn thân như vậy đã không quá thái bình, trong thành bầu không khí đã bắt đầu trở nên nghiêm ngặt, bộ khoái đang ở từng nhà tìm kiếm người nô lệ vui vẻ, bọn họ đã nhận thấy được phong thanh, xoa xoa tay chuẩn bị lùng bắt một đám gian tế gian nhân đi ra Minh Chính điển hình.
"... Vẫn là câu nói kia, muốn đi về nam thì sớm chút. Qua một thời gian ngắn nữa, tin tức truyền ra, phàm là trong thương đội nam hạ phàm có tướng mạo Hán nhân, chỉ sợ đều không tốt. Hôm nay thừa dịp đám người thảo nguyên còn tại khắp nơi thu phong, ngược lại có thể an toàn vượt qua ải."
Đại chiến ở Tây Nam đã có kết quả, toàn bộ gián điệp báo tương lai đều có thể xảy ra biến hóa. Phải có người xuôi nam đi chuyến này, nói một hồi, Thang Mẫn Kiệt liền nhấn mạnh một lần chuyện này. Lô Minh Phường cười cười: "Dù sao cũng có một số việc phải an bài, kỳ thực sau chuyện này, thế cục phía bắc sợ rằng càng thêm khẩn trương phức tạp, ta ngược lại đang cân nhắc, lần này không thể trở về."
"Trừ ngươi ra, còn có ai biết tình huống toàn bộ nơi này, những chuyện này lại không thể viết trên thư, ngươi không trở về, chỉ nghĩ đến ý kết minh với người thảo nguyên, cũng không ai đủ tư cách cùng lão sư bọn họ chuyển đạt."
"Hay là ngươi trở về chuyến này?" Lư Minh phường rót một chén trà, nói: "Ngươi tới bốn năm rồi, chưa lần nào trở về xem cả."
"Lão Lư a, không phải ta khoác lác, nói đến năng lực sinh tồn và hành động, ta giống như so với ngươi còn hơi cao hơn một chút."
Nghe Thang Mẫn Kiệt nói không chút kiêng kỵ, Lư Minh Phường cười ha ha, qua một hồi mới nói: "Không muốn trở về xem sao?"
"Ở bên cạnh ta có thể phát huy tác dụng tương đối lớn."
Lư Minh Phường nói: "Với năng lực của ngươi, ở đâu phát huy tác dụng cũng lớn."
Thang Mẫn Kiệt lắc đầu: "... Lão sư đưa ta đến đây, là có nguyên nhân."
"Nói ngươi ở Lương Sơn đối phó với đám tộc nhân Ni tộc kia, thủ đoạn quá độc ác. Nhưng ta cảm thấy, tranh đấu sống chết, một chút tàn nhẫn cũng không sao, ngươi lại không đối xử với người mình, hơn nữa ta đã sớm nhìn ra rồi, người như ngươi, thà tự mình chết chứ cũng sẽ không ra tay với người của mình."
Thang Mẫn Kiệt cũng cười: "Ngươi nói như vậy, có thể khích lệ ta rồi... Nhưng thật ra ta biết, thủ đoạn của ta quá mức, mưu tính tạm thời quyền biến có thể, nhưng muốn mưu cầu mười năm trăm năm, không thể không chú ý thanh danh. Ngươi không biết đấy, ta ở Lương Sơn, giết cả nhà giết người, thê tử cướp người uy hiếp bọn họ làm việc, chuyện này truyền ra, mười năm trăm năm đều có tai hoạ ngầm."
"... Thật sự làm rồi sao?"
"Có mấy huynh đệ... của Hoa Hạ quân bị mai phục trong núi, tình huống cấp bách, mấy tên Ni tộc cứng đầu, không chịu nói, ta đá vợ con của bọn họ xuống vách núi... địa phương không cao, gãy chân. Ngươi biết đấy, phiền toái nhất là chỗ đó của bọn họ, hắn biết chỗ đó không cao, ngã không chết, cho nên ta còn phải kéo người lên, muốn trước mặt hắn, chặt tay con trai hắn, hắn biết ta rất nghiêm túc, liền nói ngay."
"Không nói... Ngươi chém không?"
"Ta sẽ dùng tay chém lên."
Lư Minh Phường trầm mặc một lát, sau đó giơ chén trà lên, hai người chạm vào nhau.
"Người cứu được chưa?"
"Chậm một chút, chết mất ba người..." Thang Mẫn Kiệt nói đến đây, ngẩng đầu nói: "Nếu có thể, ta cũng có thể tự chặt tay mình."
Hắn lộ ra một nụ cười, có chút phức tạp, cũng có chút thuần phác, đây là nụ cười hiếm thấy ở trước mặt chiến hữu, Lô Minh phường biết rõ lời đó là thật, hắn yên lặng uống trà, Thang Mẫn Kiệt lại cười nói: "Yên tâm đi, bên này lão đại là ngươi, ta nghe chỉ huy, sẽ không làm loạn đâu."
"Cái này ta cũng không lo lắng." Lư Minh Phường nói: "Ta chỉ là lấy làm lạ ngươi lại không giết sạch những người kia."
"Hả? Vì sao?"
"Theo phong cách của ngươi lúc trước, tất cả đều bị giết sạch, tin tức không phải không truyền ra được sao?"
Lư Minh Phường vừa nói vừa nở nụ cười, Thang Mẫn Kiệt hơi ngẩn người, cũng thấp giọng cười rộ lên, một mực cười đến đỡ trán. Qua một hồi như thế, hắn mới ngẩng đầu, thấp giọng nói: "Nếu như ta nhớ không lầm, năm đó Lư Trì Niên Lư chưởng quỹ chính là hi sinh trong mây."
Nghe hắn nhắc tới chuyện này, Lư Minh phường nhẹ gật đầu: "Phụ thân... Vì yểm hộ chúng con chạy trốn chạy trốn hi sinh..."
Thang Mẫn Kiệt nhìn hắn: "Ngươi tới đây lâu như vậy, nhìn thấy nhiều thảm kịch trần gian như vậy, còn có mối thù giết cha, sao ngươi lại để cho mình tự tin chừng mực?" Ánh mắt của hắn sáng rực, nhưng lập tức cười cười: "Ta nói là, ngươi so với ta có chừng mực hơn nhiều."
Lư Minh Phường con mắt xoay chuyển, ngồi ở đó suy nghĩ một hồi lâu: "Chắc là vì... ta không lợi hại như các ngươi đâu."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
"...Ách?"
"Phụ thân ta là Lô Duyên Niên, lúc trước hy sinh vì mở ra sự nghiệp ở đây." Lư Minh Phường nói: "Ngươi cảm thấy ta có thể tọa trấn ở đây, có quan hệ gì với phụ thân ta không?"
"Ngươi nghĩ như vậy?"
"Bao nhiêu sẽ có chút quan hệ a." Lô Minh Phường cầm chén trà, lời nói thành khẩn. "Cho nên ta vẫn luôn nhớ, năng lực của ta không mạnh, năng lực phán đoán và quyết đoán của ta chỉ sợ cũng kém những người khác nơi này., Ta lại nhất định phải giữ vững ranh giới của mình, tận lực bình ổn một chút, không thể đưa ra quá nhiều quyết định. Nếu bởi vì phụ thân ta chết, trong lòng ta không áp chế nổi lửa, sẽ đi làm chuyện trả thù như vậy, đem mạng của những người khác trên người ta nên làm gì bây giờ? Ta liên lụy bọn họ làm sao bây giờ? Ta... cân nhắc những chuyện này."
"..." Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát, giơ chén trà lên chạm vào chén trà của Lư Minh phường: "Chỉ bằng bấy nhiêu thôi, ngươi còn mạnh hơn ta."
"Sau khi ta xuôi nam, bên này giao cho ngươi, ta thật sự yên tâm."
"Thế cục khẩn trương, hai ngày sau ta cũng có chia người đưa tiễn... Nhớ rõ lần trước ta có đề cập qua với ngươi, muội muội của La Nghiệp chứ?"
"Tìm được rồi?"
"Bỏ ra một ít thời gian xác nhận xác nhận, đã từng trải qua không ít tội, vì sống sót, giả bộ điên, nhưng nhiều năm như vậy, trên cơ bản người đã gần như phát điên. Lần này Tây Nam đại thắng, người đàn ông trong đám mây sẽ chết rất nhiều, những chỉ dẫn lưu lạc đầu đường kia không chừng lúc nào sẽ bị người ta thuận tay đánh chết. em gái của La Nghiệp, ta cân nhắc một chút, lần này đi, thời gian sẽ được sắp xếp vào hai ngày sau."
"Muốn ta mang theo sao?"
"Ta sắp xếp người đi, các ngươi không cần kết bạn đi, không an toàn." Thang Mẫn Kiệt nói: "Nhưng sau khi rời khỏi Kim Quốc, ngươi có thể chăm sóc một chút."
Lư Minh Phường nhẹ gật đầu: "Còn có cái gì muốn phó thác cho ta? Ví dụ như muội muội trong khuê phòng chữ, có cần ta trở về thay ngươi tới thăm một chút không?"
"Ngươi không thích hợp." Thang Mẫn Kiệt cười nói: "Người suốt ngày xách đầu chạy, ta sợ nàng làm quả phụ."
"Thật sự có muội muội?" Hai mắt Lư Minh phường sáng ngời, hiếu kỳ hỏi.
Thang Mẫn Kiệt nói: "Chết rồi."
Lư Minh Phường không nói lời nào. Giờ phút này bọn họ đều đã là trung niên hơn ba mươi tuổi. Lư Minh Phường có cái đầu khá lớn, để lại bộ râu lộn xộn, trên mặt có dấu vết bị kim nhân roi đánh ra. Khuôn mặt Thang Mẫn Kiệt gầy gò, để lại là chòm râu dê, trên mặt và trên người còn có vết tích của hỏa trường hôm qua.
Gần mười năm trước, Lô Duyên Niên bị giết trong mây, Lô Minh phường một đường đào vong, lần đầu tiên gặp Trần Văn Quân. Không lâu sau đó không lâu, sứ giả kim nhân Phạm Hoằng tế mang đầu người Lô Duyên Niên đến Tiểu Thương Hà thị uy., Lúc đó Thang Mẫn Kiệt đã gặp qua Lô Duyên Niên, lúc ấy hắn lo lắng làm sao kế sách giết chết Phạm Hoằng Tể, còn Trâu Húc trên lớp anh dũng giúp đỡ Ninh Nghị tiếp đãi Phạm Hoằng Tể, giờ khắc này, đã trở thành người đứng đầu làm phản quân đội núi Phục Ngưu.
Thời gian trôi qua, không đi không trở lại.
Đây là tình hình cuối cùng Thang Mẫn Kiệt và Lư Minh Phường gặp nhau.
Hai người đều cười vui vẻ.