Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tháng năm đầu tháng sáu, Lâm An, Lôi Vũ.
Đầu tiết trưa vừa qua, mưa to chợt trút xuống phá tan bầu không khí vui mừng ở phía nam thành Lâm An hôm qua. Một ngày mới bắt đầu, các quan viên lại vội vàng lên triều. Cảnh sắc thành thị tối tăm, cực kỳ giống với không khí của tiểu triều đình mấy ngày nay.
Sáng sớm nay, Lý Thiện từ trong nhà đi ra, ngồi xe ngựa về hướng cung thành, trong tay cầm tấu chương hôm nay, trong lòng vẫn cất giấu sầu lo thế cục mấy ngày nay.
Tin tức quyết chiến từ Hán Trung truyền tới Lâm An, bầu không khí trên tiểu triều vẫn trầm mặc, khẩn trương và kiềm chế, các quan viên mỗi ngày lên triều, chờ tin tức mới và tình báo thay đổi, ngầm cuồn cuộn khởi động, các nhóm nhân mã lén lút xâu chuỗi, bắt đầu tính toán nhỏ của mình. Thậm chí còn lén lút muốn tiếp xúc với người phía nam, cũng bắt đầu nhiều hơn.
Vì ứng phó tình huống như vậy, Tả tướng Thiết Ngạn, Tả tướng Ngô Khải Mai dẫn đầu hai cỗ lực lượng thành kiến trên mặt ngoài. Hôm qua buổi trưa, còn tổ chức một lần khánh điển lớn, lấy lòng quân dân an ổn, đáng tiếc, buổi chiều mưa xuống, tràng khánh điển "Lâm Lâm An" vạn dân cùng vui này, không thể kéo dài cả ngày.
Những chuyện bề ngoài này không quan trọng, chân chính quyết định tương lai thiên hạ, hay là tạm thời không thấy rõ tình huống các phương hướng. Hoa Hạ quân dĩ nhiên đã giành được đại thắng như thế, nếu nó thật sự muốn nhất cổ tác khí quét ngang thiên hạ, vậy mặc dù Lâm An cách xa hắn mấy ngàn dặm, mọi người trong đó cũng không thể không sớm làm chút tính toán cho mình.
Mà gặp phải loạn thế như vậy, còn có vô số người ý chí muốn hiển hiện ra ở chỗ này, Đới Mộng vi sẽ lựa chọn như thế nào, đám người Lưu Quang thế này tính toán như thế nào, lúc này còn có lực lượng đại tộc Võ Triều sẽ cân nhắc như thế nào, phía đông bắc là " đảng công bằng", tiểu triều đình sẽ áp dụng sách lược, chỉ có những tin tức này đều có thể thấy rõ, về phương diện lâm an, mới có thể làm ra ứng đối tốt nhất.
Hắn vén rèm lên nhìn đường phố đen kịt trên đầu mưa to, trong lòng cũng khẽ thở dài. Bình tâm mà nói, mấy ngày nay Lại Bộ Thị Lang Lý Thiện ở lại đây cũng có chút lo âu.
Bất quá hắn là đệ tử Ngô Khải Mai, những tâm tình này ở mặt ngoài, tự nhiên sẽ không hiển hiện ra.
Ánh sáng của đèn lồng giấy dầu phía trước mờ nhạt, vẻn vẹn chỉ chiếu vào bóng tối của mưa to kéo dài, con đường tựa hồ vô cùng vô tận, to lớn, phảng phất thành trì bị trọng thương vẫn còn đang ngủ say, không có bao nhiêu người biết chuyện hơn mười ngày trước phát sinh ở Tây Nam, đủ để nghịch chuyển toàn bộ thế cục thiên hạ. Lúc Lãnh Vũ đánh vào tay, Lý Thiện lại không khỏi nghĩ tới hành vi này của chúng ta, rốt cuộc là đúng hay sai?
Vấn đề này không phải lần đầu tiên xuất hiện trong lòng mấy ngày qua, nhưng mỗi lần đều bị đáp án đè ép xuống.
Năm xưa, Thí Quân của Hoa Hạ quân tạo phản, chưa từng nghĩ tới an nguy của người trong thiên hạ bao giờ? Đương nhiên bọn họ làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi mà trở nên mạnh mẽ, nhưng sớm muộn gì cũng mang tới tai ương cho thiên hạ này nhiều hơn.
Cũng là từ sau khi Ninh Nghị giết vua, vô số tai ương khó khăn kéo dài mà đến. Nữ tử phá Biện Lương, cho nên đã có sự sỉ nhục bình tĩnh, sau đó Hoàng đế đã không còn ở đây nữa, mọi người đều vội vàng ủng hộ Chu Ung làm đế, ai có thể nghĩ đến Chu Ung lại là đế vương vô năng như vậy, đối mặt với nữ chân nhân cường thế đánh tới, vậy mà trực tiếp leo lên long thuyền bỏ chạy.
Chu Ung đi rồi, toàn bộ thiên hạ, toàn bộ lâm an rơi vào trong tay nữ chân nhân, từng trận đồ sát, có ai có thể cứu dân chúng trong thành? Dũng cảm đi chết thoạt nhìn rất vĩ đại, nhưng dù sao cũng phải có người đứng ra, chịu nhục trọng, mới có thể làm cho bách tính trong thành ít chết một chút.
Nếu như Hoa Hạ quân có thể ở chỗ này...
Nhưng mong đợi Hoa Hạ quân, là vô dụng.
Chờ mong vị tiểu hoàng đế không để ý đại cục kia, vừa rồi còn bảo vệ mình, cũng vô dụng thôi.
Lý Thiện cắn chặt răng, như thế lại lần nữa xác nhận một loạt đạo lý này.
Bây giờ nhớ lại, hơn mười năm trước lúc vô sỉ, cũng có một vị Tể tướng, cùng một lão sư như ngày hôm nay. Đó là Đường Phong, Đường Tư Kỳ, Nữ nhân giết tới, uy hiếp muốn tàn sát thành, quân đội không cách nào chống cự, Hoàng đế không cách nào chủ sự, vì vậy lúc trước chủ và phái Đường Lý kiềm chế, vơ vét vàng bạc, thợ thủ công, nữ tử để thỏa mãn Kim nhân.
Trải qua chuyện như vậy, khuất nhục vô cùng, thậm chí có thể suy đoán khắc ở trên trụ sỉ nhục trăm năm sau thậm chí ngàn năm sau. Đường Kiếm đem cháu gái mình thích nhất tặng cho người kim, mắng chửi, sau đó tự sát mà chết. Nhưng nếu không có ông ta, thì liệu có thể sống được mấy người?
Xe ngựa đi trong nước mưa, qua một hồi, phía trước rốt cuộc dâng lên hình dáng màu đen to lớn, cung thành đã tới. Hắn cầm cây dù, từ trên xe xuống, gió trong cơn mưa sáng khiến hắn giật mình. Hắn kéo áo bào, thì thào một câu: nguyện nhận chí của Đường khâm giả.
Sau đó từ lúc mở cửa hông cung thành đi vào.
Lúc này trước sau cũng có quan viên tới, thỉnh thoảng có người thấp giọng chào hỏi, hoặc là trong lúc tiến lên thấp giọng nói chuyện với nhau, Lý Thiện cũng bắt chuyện vài câu với mấy vị quan viên bên phải. Đợi đến lúc tiến vào Thiên Điện tiền triều, sau khi làm xong kiểm tra, hắn thấy đám người Ân sư phụ Ngô Khải Mai cùng đại sư huynh Cam Phượng Lâm đều đã đến., Liền đi qua bái kiến, lúc này mới phát hiện, thần sắc, tâm tình của lão sư so với mấy ngày trước, tựa hồ có chút khác biệt, biết có lẽ đã xảy ra chuyện tốt gì đó.
Hắn ngứa ngáy khó chịu, tới bên cạnh liền hỏi thăm Cam Phượng Lâm, Cam Phượng Lâm cười nói: "Tán về phía sau phủ lão sư, nói kỹ càng." Lời này cũng đã xác định, hoàn toàn có chuyện tốt phát sinh.
Chỉ chốc lát sau, triều sớm bắt đầu.
Lúc này Hoàng đế của tiểu triều đình Lâm An là một chi phụ của Chu thị còn nhỏ tuổi, tên là Chu Húc. Đây là một hài tử chưa đến mười ba tuổi, cha mẹ trong nhà chết sớm, hơn thua ở đói bụng, có thể nghe lời, mỗi ngày triều sớm chỉ ngồi ở phía trên, phía dưới do Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai chủ trì nghị sự.
Mấy ngày nay tiểu triều đình ngày nào cũng đến triều sớm, mỗi ngày các đại thần tới đây đều đang đợi tin tức. Vì thế sau khi tham bái bệ hạ, Tả tướng Thiết Ngạn liền chuyển cáo với mọi người một tin tức đến từ phía tây.
Tin tức này liên quan tới Đại Nho Đái Mộng Vi, lại nói vị lão nhân này ở cuộc chiến Tây Nam vừa đóng giả thần giả quỷ vừa giả quỷ, dùng thủ đoạn tay không làm cho người ta than thở là ngừng lại để thu được lượng lớn vật tư, nhân lực, quân đội và chính trị ảnh hưởng. Không ngờ cuộc chiến giữa người Hán, Hàn Hi, Hàn Hạo lại bại quá nhanh, quá dứt khoát., Hắn còn chưa cầm được những tài nguyên này, quân Hoa Hạ đã giành được thắng lợi. Tề Tân Hàn, phía nam Vương trai hai người binh lâm huyện Tây thành, vị Đại Nho này phát động dân chúng huyện Tây thành dựa vào nơi hiểm yếu chống cự, tin tức truyền ra, mọi người đều nói, Đới Mộng Vi cơ quan tính toán quá thông minh, e rằng trước mắt sẽ không sống được lâu.
Đối với đám người Lâm An, lúc này cực kỳ dễ dàng đoán được hướng đi. Mặc dù hắn mang theo bách tính tự trọng, nhưng một là hắn hãm hại thành viên Hoa Hạ quân, hai là thực lực cách biệt quá xa, ba là hắn và Hoa Hạ quân quản lý địa khu quá gần., Bên giường há lại để cho người khác ngáy? Hoa Hạ quân chỉ sợ đều không cần chủ lực, chỉ là từ phía nam vương trai đầu nhập vào quân đội, đăng cao hô một tiếng. Thế cục trước mắt, căn bản không có bao nhiêu quân đội dám thực sự đối kháng với Hoa Hạ quân tiến công.
Nói đến chuyện này, đám người Lâm An kỳ thật còn có chút hả hê. Bản thân mình chịu nhục gánh vác bao nhiêu mắng chửi mới chiếm được một vị trí trong thiên hạ này, danh tiếng Đái Mộng Vi trong quá khứ không tính là lớn, thực lực không tính là mạnh, một phen mưu đồ bắt được trăm vạn quân dân, vật tư, dĩ nhiên còn phải vì mỹ danh bách tính thiên hạ, điều này làm cho tâm thái của đám người Lâm An, ít nhiều cũng không thể cân bằng.
Biết được tin tức Hán Trung Quyết đã kết thúc, sắc mặt mọi người tái nhợt đồng thời cũng không nhịn được cười ha hả vài câu: "Ngươi mang Mộng hơi thông minh, nhưng xem đi, mưu kế không thể dùng quá phận như vậy, có tổn thương thiên hòa, có trời thu.
Lâm An dù sao cũng cách Tây Nam quá xa, chuyện này cũng coi như là cách duy nhất mà mọi người có thể lấy ra để vui vẻ nói chuyện. Nhưng mà tình báo về Thiết Ngạn trong triều hôm nay, thế cục huyện Tây Thành đã có dự liệu phát triển.
Buổi chiều tháng bốn mươi ba, tựa hồ sau khi Tề Tân Hàn xin chỉ thị cao tầng Hoa Hạ quân đã được Ninh Nghị truyền lại mệnh lệnh mới. Ngày đầu tháng năm, Tề Tân Hàn đáp ứng đàm phán cùng Đái Mộng Vi, tựa hồ đang suy nghĩ đến nguyện vọng của dân chúng vùng Tây Thành, Hoa Hạ quân nguyện ý thả cho Đới Mộng Vi một con đường sống, sau đó bắt đầu một loạt hành trình đàm phán.
Lúc này thiên tài mờ mịt sáng tỏ, bên ngoài là một trận mưa to âm trầm, trong đại điện lóe lên ánh sáng chập chờn, tin tức thiết ngạn không thể tưởng tượng được vừa nói xong, có người xôn xao, có người trợn mắt há hốc mồm, hung tàn đến mức Hoàng đế cũng dám giết Hoa Hạ quân, từ lúc nào mà thật sự chú trọng đến ý nguyện dân chúng, dịu dàng đến vậy?
"Chẳng lẽ Hoa Hạ quân lấy lui làm tiến, trong đó có bẫy?"
"Đái Mộng mới tiếp nhận vật tư bên phía Hi Duẫn, dân chúng không có mấy ngày, cho dù kích động nguyện vọng của dân chúng, có thể kích động mấy người?"
"Ngày thường khó có thể tưởng tượng, Ninh Lập Hằng kia lại mua danh chuộc tiếng đến như vậy!?"
"Chẳng lẽ là muốn làm cho trong lòng Đái Mộng hơi buông lỏng, tiếp tục tiến công?"
"Hoa Hạ quân muốn tấn công cần gì phải lơi lỏng trong lòng..."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, chỉ có quan viên kia nói đến chiến lực Hoa Hạ, lại cảm thấy tăng ý chí địch nhân tiêu diệt chính mình uy phong, đem âm thanh cuối cùng nuốt xuống.
Thiết Ngạn nói: "Tin tức này là xác nhận buổi sáng ngày hôm đó, sau tám trăm dặm mới nhanh chóng truyền đến. huyện Tây thành đã bắt đầu đàm phán, xem ra không giống như là Hoa Hạ quân giả mạo."
Lâm An thành có thể liên lạc với huyện Tây thành cũng không phải chỉ là một thám tử đơn giản, trong đó có rất nhiều thế lực đầu hàng và đám người Lâm An đều có quan hệ dây chuyền, cũng vì vậy, tình báo có độ tin cậy cũng có. Thiết Ngạn nói xong như thế, trong triều đình đã có quan viên vuốt râu, hai mắt sáng ngời. Ngô Khải Mai ở phía trước cười ha ha một tiếng, ánh mắt đảo qua mọi người.
"Hắc kỳ đánh tan Tông Hàn, ở phía tây đã chiếm ưu thế tuyệt đối. Hắn là dao thớt, Đới Mộng vi thịt cá, đao này bổ và bổ đúng là tâm trạng của vị Ninh tiên sinh kia. huyện Tây Thành đàm phán liệu có biến số không. Trước mắt khó nói nhưng lá cờ đen nguyện ý buông tha Đới Mộng Vi. Theo lão phu thấy cũng không phải là không có. Hàm nghĩa trong đó, ta thấy cũng có vài vị đại nhân đã nghĩ tới."
Có thể đứng ở trong triều đình này đều là hạng người có tư duy nhanh nhẹn, đến lúc này Ngô Khải Mai điểm một cái, phần lớn đều loáng thoáng nghĩ tới một số chuyện, chỉ thấy Ngô Khải Mai dừng một lát, rồi mới tiếp tục nói:
"Hắc kỳ cố có rất nhiều lý do trực tiếp tấn công Tây Thành huyện, nhưng nếu thật sự từ bỏ tiến công, chí ít có vài chuyện, là bây giờ có thể xác định. Thứ nhất, nếu hắc kỳ không muốn địa bàn trên tay Tây huyện Hinh Công, vậy nói rõ, trong ít nhất vài năm, hắn vô tâm đông tiến."
Câu nói này khiến toàn bộ triều đình sáng rực cả lên, Ngô Khải Mai đứng đó nói: "Thứ hai, cờ đen không chỉ là binh sĩ nghèo, đến tận bây giờ, hắn lại còn muốn tranh giành lòng dân trong thiên hạ, chuyện này, cũng thú vị..."
"Thứ ba, cũng có khả năng, vị Ninh tiên sinh kia chú ý tới, hắn đánh hạ quá nhiều người đồng tâm, nhưng hắn lại quá ít. Hắn nhìn như thuận theo dân ý mà buông tha cho Đái Mộng Vi, trên thực tế là cây cờ đen đã nỏ mạnh hết đà, không thể khuếch trương đông được nữa... Kỳ thực ở phía nam cũng không có cách nào phát hiện ra..., Vọng Viễn Kiều thất bại ba vạn, hán trung hai vạn phá, hắc kỳ huy hoàng như mặt trời mọc ở phương đông, nhưng trên đời này, há có tình huống chỉ đả thương địch thủ không tổn thương mình? Hắc kỳ đả thương địch vạn tự tổn tám ngàn, tình huống như thế, mới càng phù hợp với lúc trước chúng ta suy đoán... "
Hắn nhìn bốn phía, chậm rãi nói, bên ngoài điện có tia chớp xẹt qua màn mưa, giữa bầu trời truyền đến tiếng sấm, mọi người trước mắt giống như là bởi vì cách nói này càng rộng rãi hơn. Đến khi Ngô Khải Mai nói xong, rất nhiều người trong điện đã có suy nghĩ, cứ như vậy mồm năm miệng mười bàn tán.
"Nếu thật sự là như thế, việc ta có thể vận hành rất nhiều..."
"Hắc kỳ sơ thắng, khu vực quản lý mở rộng ra rất nhiều, đang cần dùng người, mà người có thể dùng đều phải tính toán được. Đã như vậy, ta có một kế..."
"Từ đó, thật sự là tiện nghi cho Đới Mộng vi phạm, người này lật tay vi vân thủ vi vũ, nói ra... Thật sự là mạng lớn."
"Cũng không thể đánh giá như vậy, Đới Công Vu Duẫn cứu được mấy trăm vạn hán dân, cũng coi như là người sống vô số. Hắn đối địch với hắc kỳ, lại có đại nghĩa trên thân, tương lai hắc kỳ đông tiến, hắn đứng mũi chịu sào, cũng không phải là người đồng đạo có thể kết giao..."
Trong điện mọi người tiếng nói rộn ràng ràng. Thiên hạ hiện nay tuy nói là quần hùng cùng nổi lên thế lực khác nhau, nhưng cử trọng giả, đơn giản đều là Kim quốc, cờ đen hai đầu, bây giờ kim nhân đã lui về phía bắc, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không tới trung nguyên., Giang Nam, một khi có thể xác định tình huống của cây cờ đen, đám người An An cũng có thể dễ dàng phán đoán hướng đi tương lai, quyết định sách lược của mình. Mọi người ngươi một lời ta một câu, một mặt là bởi vì rốt cục nhìn thấy manh mối phá cục, mặt khác, cũng là biểu hiện lo âu và bất an trong mấy ngày qua.
Trong tương lai mấy ngày nữa, cục diện này sẽ không phát sinh biến hóa, còn phải tiếp tục lưu tâm, nhưng trước mắt, tin tức này quả thật là tin tức rất tốt. Lý Thiện trong lòng nghĩ thầm, trông thấy Cam Phượng Lâm, lại nghi hoặc, Đại sư huynh vừa mới nói có tin tức tốt, còn phải sau khi tan triều rồi tính, chẳng lẽ trừ điều này còn có tin tức tốt khác đến?
Hắn mang theo câu hỏi nghe tiếp, qua một lúc, lại có một tin tức lớn truyền đến, là Nhạc Phi suất lĩnh quân lưng còng từ hôm qua, đã khởi xướng tiến công Tuyền Châu. Ngoài ra, toàn bộ triều đình đều là một ít sự vụ vụn vặt.
Tiểu Hoàng Đế nghe vậy liền đứng dậy rời đi, bên ngoài thấy sắc trời dần dần sáng lên, mọi người trong đại điện, Ngô hai người chủ trì ở đây bàn bạc rất nhiều sự vụ, rồi mới rời đi. Lý Thiện đi theo đám đồng liêu Cam Phượng Lâm tới Ngô phủ., Sau khi vào trong phủ, Ngô Khải Mai cũng tới, cùng mọi người dùng hết điểm tâm để hạ nhân thu thập xong, lúc này mới bắt đầu đợt nghị sự mới.
"Tin tức phía tây, hôm nay sớm đã nói, hiện nay để mọi người tụ tập ở đây, muốn nói một chút chuyện ở phía nam. Trước đây thái tử ở Phúc Châu đã làm một số chuyện, bây giờ xem ra, sợ là dị động. Phượng Lâm, ngươi đem sự vật tới đây, truyền bá cho mọi người một phen."
Ngô Khải Mai là đang cười nói chuyện này, bởi vậy hiển nhiên là chuyện tốt. Trong khi hắn nói chuyện, Cam Phượng Lâm mang tới một chồng đồ vật, mọi người vừa nhìn, biết đây là tin tức gửi ở Phúc Châu —— thứ này lúc trước ở Lâm An cũng phát, rất là tích lũy một ít người lãnh tụ đàn văn.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Nữ chân nhân đi rồi, Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai cũng ở dưới trị phát, phần lớn là văn chương của mình cùng với nhất hệ môn sinh, bằng đảng phái, lấy vật này làm chính danh của mình, lập luận, chỉ là bởi vì phương diện người chuyên nghiệp dưới trướng ít người, hiệu quả cũng có chút mơ hồ, bởi vậy rất khó nói rõ có bao nhiêu tác dụng.
Lúc này mọi người tiếp nhận tin tức, lần lượt đọc, người đầu tiên nhận lấy tin tức, sau đó sắc mặt liền thay đổi, người bên cạnh vây lên, chỉ thấy trên cấp viết chi tiết chiến sự tại Liêu Tây Nam (không kể nhất), khai thiên văn chính là tin tức từ trong người Hán rớt xuống đất, thảm bại chạy trốn, sau đó lại có nguyên lý hành lang (DG: lang thang), từ Lỗ Ban nói tới các loại khí thuật thủ thành của Mặc gia, tiếp theo dẫn ra cây cầu phía Tây Vọng Viễn Cảnh của tháng hai...
Mọi người đồng dạng trợn mắt há mồm, nhịn không được xem mở đầu tin tức này, đợi khi xác định đây là tin tức của Phúc Châu, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Triều đình Lâm An và triều đình Phúc Châu hôm nay dĩ nhiên là tư thế đối lập với triều đình Phúc Châu., Nhưng song phương tự xưng kế thừa đều là y bát của Võ Triều, cùng Tây Nam hắc kỳ chính là thù không đội trời chung - đương nhiên, chủ yếu nhất là vì đám người Lâm An biết mình đầu nhập vào Kim Quốc, muốn dựa vào hắc kỳ thật sự không đáng tin cậy.
Nhưng nếu hắn không dựa dẫm vào được, Phúc Châu lại càng không có khả năng dựa vào danh hiệu chính thống. Bởi vậy tin tức về cuộc đại chiến ở Tây Nam, đại chiến giữa hai bên đều là phong tỏa quân địch, ai ngờ lại càng không có khả năng tranh đấu với triều đình Phúc Châu, không ngờ trước mắt lại tạo thế vì hắc kỳ?
—— bọn họ muốn đầu nhập vào Hoa Hạ quân?
Trước kia thái tử quân Vũ vốn đã cấp tiến, vậy mà hắn ta lại muốn mạo hiểm cả thiên hạ to lớn, đầu nhập vào hắc kỳ!?
Có người nghĩ đến điều này, sau lưng lạnh toát, nếu bọn họ thực sự làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, võ triều tất nhiên sẽ chết dưới tay Chu Quân Võ Thủ, nhưng thế cục ở Giang Nam hầu như không còn nguy hiểm gì, lửa sém lông mày.
Mọi người suy đoán như vậy, lại nhìn sang Ngô Khải Mai, chỉ thấy thần sắc hữu tướng bình tĩnh, tâm tình mới thoáng tĩnh lại. Đợi đến khi truyền đến bên Lý Thiện, hắn đếm được tin tức tin tức này, tổng cộng có bốn phần, chính là hai tờ báo chí khác nhau trong tay Lý Liên. Ban đầu tháng năm thứ hai, thứ ba, hắn nhìn nội dung trên tờ giấy, lại suy nghĩ một chút, chắp tay hỏi: "Ân sư, không biết có cùng lúc tới đây với vật này không?"
"Tư Kính nghĩ ra rồi." Ngô Khải Mai cười rộ lên, ngồi thẳng người ở phía trước. "Nói đi nói lại, các ngươi có thể hiểu rõ, vì sao triều đình Phúc Châu lại vì thế cờ đen, vi sư còn phải nói là tin tốt - đây tự nhiên là tin tức tốt!"
Ông lão cười lớn xua tay: "Trước đây thái tử Quân Vũ Tính vốn cực kỳ cấp tiến, xây dựng triều đình vẫn còn, nên thường xuyên trở mặt với đại thần trong triều. Đây là vì xây dựng ngôi vị đế tiếp hoàng đế, vốn là nửa đường xuất gia. Thái tử trước đây học chuyện từ thuở nhỏ, cũng không phải là thuật đế vương, hắn tuổi còn trẻ, thế cục đã nguy nan, chỉ cho là văn thần lầm quốc, vì vậy mới chuyên chú vào quân vụ, đến dưới trướng Nữ Chân Nam, hắn còn hiển lộ thiết huyết, chăm sóc Đế cùng Long thuyền rời đi. Sau khi hắn ở Giang Trữ Phá Trì Trầm Chu, đã đánh bại một lần, sau đó Giang Ninh tiếp theo, hắn thu quân, không ít người, giết chết Hàn nhị nhân, mang theo hắn một đường ra khỏi phúc đường, cuối cùng là tới tận châu xem phúc, cuối cùng hắn là ngọt đường này!"
Ngô Khải Mai phất phất tay, lời nói càng ngày càng cao: "Nhưng mà là đạo làm vua, há có thể như vậy! Hắn đặt tên dọc theo triều đại, Giang Ninh kế vị, từ năm ngoái đến bây giờ, có người phụng hắn làm chính thống. Đầu não của Phúc Châu, cũng có không ít người, chủ động đi qua, đầu nhập vào vị tân quân Thiết Cốt Côn Bằng này, nhưng từ khi đến Phúc Châu, quyền thu nhận trong tay hắn càng ngày càng nghiêm trọng, đối với đại tộc tới đầu nhập, hắn dành cho vinh dự, lại tiếc rẻ cho thực quyền!"
"Tại Phúc Châu, quân quyền thuộc về Hàn hai người Nhạc! Sự vụ bên trong hắn có tác dụng không phải là quan lại mà là văn thần! Đối với đại sự bên cạnh, hắn tín nhiệm trưởng công chúa càng nhiều hơn là chức quan triều đình! Kể từ đó, bộ binh trực tiếp quy về hai vị đại tướng, văn thần không có quyền mặc kệ, lại bộ lạc, quyền lực của Hộ bộ hắn có thể cai quản trong tay., Lễ bộ thùng rỗng kêu to, Hình bộ nghe nói sắp xếp một đống người giang hồ, khí độc ô yên, công bộ biến hóa lớn nhất, hắn không chỉ ban tước cho thợ thủ hạ, thậm chí mấy vị chủ quan trên đầu cũng phải đề bạt thợ thủ công lên... thợ thủ công biết làm việc, hắn có quản người không? Nói bậy!"
Ngón tay Ngô Khải Mai gõ lên mặt bàn, ánh mắt nghiêm túc: "Những chuyện này, sớm mấy tháng đã có manh mối! Một số đại nhân của triều đình Phúc Châu đâu, không nhìn thấy tương lai. Thiên Lý đảm nhiệm chức quan là gì? Cho dù vì nước vì dân, cũng phải bảo vệ người nhà chứ? Đến rất nhiều nhà đại nghiệp ở Phúc Châu, cầu một lời đồng ý, phần đồng ý này lấy từ đâu ra? Là lấy ra từ trong quyền hành nói chuyện. Nhưng vị thái tử tiền nhiệm này a., Ngoài mặt tự nhiên là cảm tạ, nhưng trên thực tế, cho ngươi vị trí, không cho ngươi quyền lực, đánh giang sơn, không muốn một đường đánh. Vậy... Ta lấy quốc sĩ báo, ngài không lấy quốc sĩ đối xử với ta."
Hắn cầm chén trà uống một ngụm, sau đó buông xuống, chậm rãi ung dung, gằn từng chữ một: "Chu Quân Vũ à, khiến lòng mọi người nguội lạnh."
....
Mưa từ bên ngoài dần nhỏ lại, trong sân phong cảnh trong sáng, trong phòng, thanh âm lão nhân vang lên.
"... Những chuyện này, sớm đã có manh mối, cũng sớm có rất nhiều người, trong lòng đã chuẩn bị. Cuối tháng tư, tin tức cuộc chiến giữa hán trung truyền đến Phúc Châu, tâm tư đứa nhỏ này, cũng không giống như vậy., Người bên ngoài nghĩ đến việc phong tỏa tin tức, hắn thì không, kiếm đi thiên phong, thừa dịp thanh thế của chuyện này, liền muốn thay đổi, thu quyền... Các ngươi xem tin tức này, mặt ngoài nói với thế nhân về cuộc chiến ở Tây Nam., Nhưng trên thực tế, hai chữ cách vật ẩn thân trong đó, cách biệt hai chữ mới, nửa bức sau bắt đầu nói nho gia, là mở đường cho tân nho gia của Lý Liên. Chu Quân Vũ muốn dùng cờ đen làm đặc sản của hắn, Lý Đức Tân muốn dùng cách thức khác để đánh cược cho tân nho học mới của hắn. Hắc hắc, thật sự là ta đặt năm kinh, không khác gì năm kinh chú ý ta a!"
"... mùng hai tháng năm, người Hán chiến quả công bố, Phúc Châu xôn xao, sơ tam các loại tin tức, bọn họ dẫn dắt không sai, nghe nói trong đó còn có người phát tin tức, đem tin tức lúc trước Chu Quân Vũ, Chu Bội học tập dưới vị Ninh tiên sinh kia cũng tung ra ngoài. Kể từ đó, mặc kệ dư luận đi như thế nào, Chu Quân Vũ đều đứng ở thế bất bại. Đáng tiếc, người thông minh trên đời làm sao chỉ có Chu Quân Vũ, Lý Đức Tân, biết rõ thế cục đã không thể thuyết phục được nữa..."
Ngô Khải Mai từ trong ống tay áo lấy ra một phong thư, lắc lư nhẹ nhàng: "Buổi chiều ngày thứ ba liền có người tới đây tu thư, nguyện ý nói chuyện một chút, thuận tiện dâng lên những tin tức này. Hôm nay bắt đầu từ sơ lục, Phúc Châu bên kia, Thái tử tiền nhiệm tất nhiên sẽ bị đánh tan tác., Loại thư tín này trên đường đi chỉ sợ còn không ít... Ai, người trẻ tuổi luôn cho rằng thế tình thế cường tráng như đao, hướng thẳng về phía trước, nhưng thế tình lại là một cái bánh, là muốn chia, ngươi không chia, người khác cũng chỉ có thể đến cái bàn khác ăn bánh nướng thôi..."
Ngô Khải Mai không có đọc thư, hắn đứng ở đó, đối mặt với sắc trời bên ngoài cửa sổ, diện mạo lạnh lùng, như là thiên địa bất nhân viết lại, trong ánh mắt đọc hết bảy phần thong dong của nàng, ba phần lảo đảo: "Đạo lấy cái chết."