Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời gian trở lại mấy ngày trước.
Khi quân đội thứ bảy của Hoa Hạ bốn mươi bốn lúc xế chiều chém giết xong thiết bị mặt mũi, chính thức đánh tan bản trận của Nhan Tông Hàn. Nhưng do chiến trận phức tạp, Hi Duẫn trấn thủ thông lộ trong nội thành Hán Hán Hán, chân chính tuyên bố rút lui, cũng đã đến buổi sáng hai mươi lăm ngày nay.
Tin tức trong hội chiến kết thúc, sau đó truyền về các nơi. Bọn người Đới Mộng ở huyện Tây, Lưu Quang Thế nhận được tin tức, là buổi chiều của ngày hôm nay. Sau đó bọn họ bắt đầu hành động, xâu chuỗi các nơi ổn định thế cục, lúc này, các bộ quân ở phụ cận huyện Tây cũng sớm biết được tình hình thế nào.
Mười vạn đại quân mà Tông Hàn và Hi Duẫn liên hợp đánh về phía quân thứ bảy của Hoa Hạ, sau đó bị hai vạn quân thứ bảy đánh tan, tin tức về tông Hàn thậm chí lại lần nữa bị giết chết một đứa con trai, mang đến cho đám người bờ Nam của Hán Giang, tâm lý trùng kích kỳ dị. Ở một mức độ nào đó mà nói, nghiễm nhiên như một thế giới ma ảo giáng lâm.
Đại bộ phận thế lực, người cầm quyền nhận được phản ứng ngay lập tức đều lặng yên không một tiếng động, sau đó liền ra lệnh thủ hạ xác nhận tin tức này có chính xác hay không.
Đối với hệ phái Đái Mộng vốn chưa được chỉnh đốn lực lượng mà nói, nguyên nhân rất hỗn loạn. Nhưng động tác của Đới Mộng vi nhanh chóng, nhất là dưới sự uy vọng của Lưu Quang Thế, bọn họ nhanh chóng liên lạc với đại bộ phận người đầu lĩnh của các thế lực phụ cận, ổn định tình hình, cũng đã đạt thành nhận thức chung của sơ bộ.
Hoa Hạ đệ thất quân ở trong chiến trường Hán Trung mặc dù biểu hiện cường thế, nhưng kỳ thật toàn bộ tương lai của toàn quân chưa chắc đã rõ ràng. Lưu Quang Thế, Đái Mộng Vi đem kế hoạch thương lượng lúc trước tung ra, đối với người có thể nắm giữ, tự nhiên là hy vọng bọn họ có thể gia nhập đồng minh, cùng tiến cùng lùi., Nhưng cho dù trong lòng nghi ngờ, cũng hi vọng đối phương niệm tình giao tình quá khứ, không cần trực tiếp trở mặt. Dù sao lúc này quân đội ở bên này, lực lượng của ai cũng không xứng là độc tú, cho dù mang theo ý định bất đồng, làm người lưu lại một đường, ngày sau cũng dễ gặp lại.
Du thuyết như vậy tạm thời đè xuống tình huống hỗn loạn, nhưng tại điểm mấu chốt của hai cái bén nhọn, cục diện lúc này đã không cách nào nắm giữ:
Thứ nhất là do xưởng truyền tống hàn đối với Tề Tân Hàn, Vương trai nam vây công, từ hai mươi sáu bắt đầu, cũng không còn sức lực nữa. Phần lớn người tham gia vây công đã bắt đầu xuất công không xuất lực, thậm chí có người còn phái sứ giả đi vào., lén lút thương lượng với đám người Tề tân hàn dù sao cũng là chuyện thích hợp. Do biến hóa quá nhanh nên bị vây khốn trong sơn thành, trong lúc nhất thời Tề Tân Hàn khó có thể xác nhận tin tức. Đám người phía nam Vương Trai lúc đầu cũng kinh nghi bất định, sợ lời đồn nhẹ nhàng, lại trúng phải mưu kế của Nhan Duẫn.
Mấu chốt thứ hai là bắt tù binh ở phía đông huyện Tây thành. Những binh sĩ Hán quân này vốn bị đám người Đái Mộng Vi hô to một tiếng kích động, bắt đầu là kháng tiền, sau đó lại bị chuyển tay bán hết cho Nhan Duẫn Doãn, binh sĩ bị bắt làm tù binh ở ngoài huyện Tây ước chừng năm vạn. Đối với hơn năm vạn người này Đới Mộng xin thề giết chết ba người theo lời hứa của Hi Duẫn., Nhưng bởi vì tình hình biến hóa quá mức nhanh chóng, cũng bởi vì Đới Mộng hơi tiêu hóa quá trình thế lực dưới trướng, đối với việc hứa hẹn đồ sát có kéo dài thời gian, đợi đến khi tin tức trong hán truyền đến., Cho dù là ủng hộ, một bộ phận đầu lĩnh đầu lĩnh trong lý niệm của Lưu cũng bắt đầu ra sức ngăn cản trận đồ sát tiếp tục - Đương nhiên, bởi vì Tông Hàn Doãn đã chiến bại, đối với chuyện này kéo dài thời gian, phương diện Đới Mộng Vi cũng thuận nước đẩy thuyền rồi sau đó cảm thấy may mắn.
Đến ngày thứ hai mươi bảy này, xác định được Tề tân hàn, Vương Trai nam nghỉ ngơi và hồi phục sau đó đẩy bộ binh về huyện Tây thành. Hơn vạn bộ đội buổi tối đến vùng ngoại ô bên ngoài huyện thành, bị đại lượng dân chúng tụ tập ngăn trở ngoài thành.
Hai mươi bảy ngày muộn, sáng sớm hai mươi tám ngày, đại lượng nhân viên hoặc công khai hoặc bí mật ra vào quân doanh Hoa Hạ.
Trong đó người công khai chính là những lão già tụ tập trong dân chúng phụ cận, hương hiền. Bọn họ là vì Đới Mộng mà đến, cho rằng mặc dù lý niệm song phương hơi kém, nhưng Đới Mộng vi phạm một mảnh địa phương này là trăm vạn người sống, những lão nhân này hoặc là lấy mạng uy hiếp, hoặc là tuyên bố đại nghĩa, dùng cái này khuyên can đủ, đám người Vương không thể khai chiến với huyện Tây thành.
Về phần người đến ẩn nấp, ý đồ phụ cận hoặc là tìm hiểu các loại lực lượng trước đó. Loạn thế khó người sống, nữ tử thực sự vượt qua Hán Giang tàn sát bừa bãi một phen, số lượng "Quân đội" trên mảnh đất này kỳ thật là gia tăng quy mô lớn., Một là lực lượng các đường bắt lấy tráng đinh, hai là theo nước mất nhà tan, nếu có thể làm binh bắt nạt người khác, dù sao cũng tốt hơn là không nên làm binh bị người ta bắt nạt. Hi Duẫn Di giao cho quân đội của Đới Mộng Vi số lượng quân số hơn mười vạn., Binh lính đã mỏi mệt từ lâu, nhưng tướng lĩnh trong quá trình cá lớn ăn cá nhỏ cướp đoạt hoặc nhiều hoặc ít dưỡng thành tập khí của thổ phỉ, bọn họ có lời cầu khẩn của riêng mình, hy vọng có thể nhận được "Chiêu An", đối với ý nghĩ như vậy, Tề Tân Hàn đương nhiên không thể đáp lại bất cứ điều gì.
Hai mươi tám, Đới Mộng vi ra khỏi thành cùng Tề tân Hàn, Vương trai nam tương kiến, sau lưng là dân chúng khắp núi đồi. Trước khi hai quân trận hùng hồn dõng dạc, y tự biết huyện Tây thành khó mà đối kháng được sức mạnh của Hoa Hạ quân. Nhưng mặc dù vậy, cũng tuyệt sẽ không từ bỏ chống cự, đồng thời phát ra tuyên ngôn, dân chúng có lương tri cũng tuyệt sẽ không từ bỏ chống cự, để Hoa Hạ quân cứ việc đồ sát."
Mấy tên tướng lĩnh cùng Đái Mộng hơi đứng cùng nhau, đồng thời bách tính đầy đất ở ngoài huyện Tây thành cũng dưới sự phát động của người nhà đồng thời phát ra tiếng la, bảo Hoa Hạ quân chỉ để ý "giết tới".
Lúc này có vài đội quân lớn nhỏ không đồng nhất làm ra điều kiện, quy thuận lập trường của Hoa Hạ quân, nhưng đại bộ phận thế lực vẫn duy trì quan sát. Vương trai nam tính tình nóng nảy, ý đồ trực tiếp dẫn binh giết vào huyện Tây thành, giết cả nhà Đới Mộng Vi, nhưng Tề Hàn không cách nào đưa ra quyết sách như vậy, chỉ có thể sai người truyền tin tức này đến chỉ huy địch nhân trong đám.
Cũng vào lúc chạng vạng tối vào ngày thứ hai mươi tám, duyên Hán thủy lướt qua đội tàu nữ Chân Tây quân lui về phía đông của huyện Tây.
Từ hơn hai mươi vạn đại quân hùng dũng xuôi nam cho đến khi mấy vạn người hốt hoảng lui về phía đông. Giờ phút này, nữ chân nhân rút lui khỏi đội tàu cùng ba ngàn Hoa Hạ quân cơ hồ là đứng cách bờ nhìn, nhưng nữ chân quân đã không còn tâm khí tiến công.
Không có bao nhiêu người biết rõ, cũng là vào lúc chạng vạng tối hôm nay, hiểu rõ thế cục Tây Thành huyện xong Nhan Hi Duẫn đã từng dùng đội thuyền nho nhỏ bí mật tới gần bờ Hán Giang Nam. Phía ngoài huyện Tây Thành lặng lẽ thấy Đới Mộng vi.
Vào lần gặp mặt đầu tiên của Hi Duẫn và Đới Mộng hơn mười ngày trước, lúc ấy Hi Duẫn kinh ngạc với sự dụng tâm ngoan độc của Đái Mộng, nhưng đối với việc làm của Đới Mộng, chỉ sợ vừa không tán đồng, cũng khó có thể lý giải, nhưng đến lúc này, lợi ích cũng đã thay đổi, thế cục mà bọn họ không thể không gặp lại nhau một lần nữa.
Lần này hắn gặp mặt trong rừng cây cạnh bờ sông, trời chiều ảm đạm, xuyên qua khe hở của cây, Hi Duẫn rời thuyền, cũng không đi nhiều, buổi sáng mới cùng đám người Tề Tân Hàn giằng co, Đái Mộng Vi chắp tay, khuôn mặt vẫn đau khổ, thần sắc già nua. Sau khi hành lễ với nhau, hắn liền hướng Hi Duẫn Bình Trần, hứa hẹn lúc trước rút ba giết một đối với tù binh, trước mắt đã không cách nào tiến hành.
Hi Duẫn xua tay cũng không ngại. Hắn để cho Đới Mộng giết người, nhưng để xác định lập trường của hắn, muốn nhận danh nghĩa, trước mắt nếu như chắc chắn Đới Mộng và Hoa Hạ quân sẽ đối đầu., Đầu danh trạng thì không sao cả, hơn nữa nhìn từ trên hoành quan, lực lượng vũ trang mạnh nhất Kim Quốc đều bị Hoa Hạ quân đánh sụp, phía nam quân đội của hán nhân đã thùng rỗng kêu to, nhưng loại lực lượng như Đới Mộng Vi xem ra không mạnh, lại là hạng người đại nghĩa cờ xí, không sợ sinh tử có thể tạo thành phiền toái lớn nhất cho Hoa Hạ quân.
"Đoái công đã chưởng đại nghĩa, chuyện lạm sát miễn thì miễn đi, đây cũng là ta hôm nay kiến nghị Đái công. Năm vạn người huyện Tây Thành, sau này Đới công cho dù trả lại Hoa Hạ quân, ta bên này cũng có thể lý giải, Đới công chỉ cần buông tay là được."
Đới Mộng chắp tay: "Tạ cốc thần thông cảm."
Hi Duẫn chậm rãi đi về phía trước: "Mang công là người thông minh, trận chiến giữa nam nhân đã định, Tây Lộ quân phải trở về. Hôm nay ta mạo hiểm đến đây vì chuyện gì, chắc hẳn trong lòng Đới công đã rõ ràng. Hôm nay trong trận đối đầu, khiến cho ta thấy được quyết tâm đối kháng với Hắc kỳ quân, chỉ là... Không biết nếu Hắc kỳ quân liều lĩnh, nhất định phải dẹp yên Tây thành, Đới công có thể có bao nhiêu phương pháp ứng đối."
Hai tay Đái Mộng hơi giơ lên trong tay áo: "Hắc kỳ thế lớn, từ trung nguyên đến Giang Nam đã không còn ai có thể địch lại. Hôm nay lão hủ người ta đã xúi giục dân chúng, đứng trước trận pháp la hét, nhưng nếu Ninh Lập Hằng thật sự đưa ra quyết tâm, muốn giết tới, bọn họ sẽ không thật sự chặn ở phía trước đâu, như vậy người làm dao thớt ta là thịt cá, lão hủ trừ chết còn khó có kết quả khác."
"Vậy Đới công chỉ là hy vọng vào từ bi của Ninh Nghị."
"Kẻ địch mạnh ta yếu, chúng gần kề với nhau, thế cục thiên hạ đã đến nước này, lão hủ có thể có bao nhiêu lựa chọn? Chỉ là vô luận lão hủ sống hay chết, vấn đề về cờ đen đều không thể giải quyết. Hôm nay lão không giết lão hủ, lão hủ tự nhiên sẽ tiếp tục đối địch với hắn. Hôm nay lão giết tới, những người kêu gào kia tất nhiên sẽ không ngăn cản trước người lão hủ., Nhưng sau khi đồ sát, bọn họ tự nhiên sẽ đem sự bạo ngược của hắc kỳ lan truyền ra ngoài. Mặt khác, tất cả các nhà Giang Nam, cũng sẽ không từ bỏ sự tích truyền ra, từ Lưu Quang Thế đến Ngô Khải Mai, từ Tiếu Trưng sưu Văn Lộ, còn có ai là đèn cạn dầu nữa."
Hi Duẫn nghiêng đầu nhìn lại: "Chỉ là trước mặt sức mạnh của hắc kỳ, những tiếng thét này thì có ích lợi gì?"
Đới Mộng cũng không do dự: "Trận chiến giữa võ triều và kim nhân, là cuộc chiến quốc gia, rất nhiều lúc, ngươi chết ta sống cũng là được. Nhưng cuộc chiến giữa hắc kỳ và võ triều, là sự tranh đấu lý tưởng. Hôm nay nếu Ninh Nghị không để ý tất cả, vậy thì hôm nay nếu Ninh Nghị có thể liều lĩnh tất cả., Muốn bình định và Giang Nam, chưa hẳn không có khả năng, nhưng sau khi bình định, người dùng trị lý cuối cùng vẫn là người Hán, hơn nữa cũng đều là hán nhân đọc sách. Những chỗ trống này không một ngày nào có thể thiếu người., Hơn nữa người đi lên đầu tiên có thể quyết định người tới sau sẽ có hình dạng gì. Ninh Nghị nếu không muốn người, đương nhiên không ai có thể từ bên ngoài phá tan nó, nhưng trong đó chắc chắn sẽ nhanh chóng sụp đổ. Hôm nay nếu y giết tới võ trường, ngày mai tới tay y, sẽ chỉ là một mệnh lệnh không thể ra khỏi kinh thành, không qua được mấy năm, Võ Triều ta ngược lại có thể trở về."
Lời nói của Đái Mộng rất bình tĩnh giống như mang theo một cỗ âm khí bất tường, nhưng đạo lý trong đó lại thường làm cho người ta khó có thể phản bác. Hi Duẫn nhíu nhíu mày, lẩm bẩm nói: "Mượn thi hoàn hồn..."
"Cốc Thần hình dung như thế, kỳ thật cũng không sai." Đới Mộng chắp tay, thản nhiên đáp ứng bốn chữ này: "Cũng bởi vậy, cơ hội sống sót của lão hủ lần này có lẽ là không nhỏ, mà chỉ cần lần này không giết lão hủ, lão hủ cùng võ triều trong tay mọi người liền có đại nghĩa danh phân thanh vũ khí đủ để đối kháng với hắc kỳ. Sau lần tranh chấp này, lão hủ không nhất định là thua cuộc."
Đới Mộng hơi dừng một chút: "Cốc Thần hôm nay nếu đã tới đây, tự nhiên cũng là xem hiểu những chuyện này, lão hủ không cần ồn ào nữa."
Hi Duẫn hướng ánh mắt về phía bắc của dòng sông: "Ta và đại soái lần này là Bắc Quy, Kim Quốc phải trải qua một lần đại náo động, trong vòng mười năm, Đại Kim ta vô lực khó xử, điều này đối với các ngươi mà nói, không biết là tin tức tốt hay là tin tức xấu... Chuyện võ đình, tương lai sẽ phải phân ra thắng bại giữa các ngươi."
Đới Mộng khẽ gật đầu: "Với vũ lực mà nói, đối mặt với hắc kỳ, thiên hạ khó có ai trông thấy một tia hi vọng. Nhưng lấy nội tình của mình mà nói, thiên hạ loạn lạc trong tương lai vẫn khó mà đoán trước được."
"Trước mặt loại thông minh như Đới Công thì không cần phải che giấu, cục diện hiện tại, ai có thể biến thành hắc kỳ phiền phức, Đại Kim ta đều vui mừng thấy nó thành công. Lúc đầu ở Bắc lui, ta nói Giang Nam hết thảy đều có thể giữ lại sự chi phối của Đới Công, nhưng bây giờ xem ra, những thứ này trợ giúp cho Đới Công có hạn. Hiện nay Hắc kỳ binh hùng tướng mạnh, cách thức vật lý đi trước thiên hạ., Nhưng ở phương diện vật tư, vẫn là Đại Kim ta thực lực hùng hậu, đồng thời học theo thứ tự, trong thiên hạ này người duy nhất có khả năng đuổi kịp cờ đen, cũng không phải đại Tạo Viện Kim Quốc ta có... Đới Công lần này nếu vô sự, muốn chống lại cờ đen, bên ta có rất nhiều thứ, đều có thể phát huy tác dụng."
"Cốc Thần tính toán thật tốt..." Hai người chậm rãi tiến về phía trước, Đái Mộng trầm mặc nửa ngày, "Chỉ là ta lấy đại nghĩa làm tên, tranh giành với hắc kỳ, lén lút giao dịch với Đại Kim, cầm Cốc Thần trợ giúp. Cho dù trong tương lai có một ngày, phe ta thực sự có khả năng đánh đổ hắc kỳ, mệnh mạch cuối cùng, cũng chỉ liên quan một ý niệm với đám người Kim Quốc Cốc Thần. Giao dịch này mà bắt đầu, ta cũng thua quá nhiều."
Hi Duẫn cười cười: "Đà Duẫn quả nhiên minh bạch mảy may... Vậy cũng không có vấn đề gì, có chút giao dịch hội lưu lại dấu vết, có chút giao dịch có thể tránh được, hôm nay ta đã tới rồi, Đới Công muốn cái gì, muốn thế nào cũng có thể mở miệng, có thể làm hay không, chúng ta có thể thương lượng chi tiết một chút..."
Đới Mộng khẽ gật đầu: "Cốc Thần đã khẳng khái như vậy, vậy... Ta muốn trước cùng Cốc thần, tâm sự chuyện Biện Lương..."
Một lát sau, bên dưới ánh chiều tà, truyền ra tiếng cười to của Hi Duẫn, tiếng cười hào phóng, tán thưởng, mông lung, phức tạp... Hai người lần lượt hàn huyên rất nhiều chuyện bên bờ sông.
Thời khắc này, Đái Mộng Vi đã trao đổi và giao dịch với Nhan Hi Duẫn xong, không ai biết được. Chỉ mấy ngày sau, trong đồng minh Lưu Quang Thế đã phát ra "Lão già này thật có một bộ cảm khái".
Hai mươi tám ngày đêm đội nằm mơ đã hoàn thành thương lượng với Hi Duẫn. Hai mươi chín, Ninh Nghị đến Hán giới, đến đêm khuya hai mươi chín ngày. Hai người Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm đã thương lượng rất nhiều chuyện, Tần Thiệu Khiêm mới đưa tình hình và xin chỉ thị của huyện Tây thành ra. Đây vốn là chuyện trọng yếu cần thương lượng, nhưng trước mắt có quá nhiều chuyện mới bị áp giải về sau.
"... Muốn nói đến tay không bắt sói, ta thật sự bội phục họ họ Đái này, hơn nữa hắn còn hùng hồn dõng dạc, ít nhất biểu hiện ra không sợ chết... Ta rất hiếu kỳ, khi đao kề ở trên cổ, biểu hiện của lão già này sẽ như thế nào."
Hai người ở trong nhà ăn hàn huyên cả đêm, lúc này đã ra cửa, tản bộ trong quân doanh dưới tinh quang, nói đến Đái Mộng Vi, Tần Thiệu Khiêm cũng không khỏi cảm thán và bội phục.
Ninh Nghị đã xem qua chuyện Tề Tân Hàn lạnh lùng xin chỉ thị.
"Đối với quân đội muốn đầu hàng, giết người phóng hỏa được an, không được, chúng ta có thể tiếp nhận đầu hàng vô điều kiện, chỉ cần đầu hàng, tiếp theo bất luận là sửa chữa, sửa chữa lại, hay là giải tán, chúng ta định đoạt. Nhưng cân nhắc đến việc những binh lính này quá nửa là tráng đinh bị bắt tới, đối với chiến tranh cũng đã chán ghét, chúng ta có thể cam đoan, không có ách ác gì lớn., Mệnh án người, đã bỏ qua chuyện cũ, có thể trở về làm ruộng, đồng dạng có thể dùng phương châm, du thuyết cùng chiêu hàng các phương... Đương nhiên, người có năng lực chịu cải tạo, có thể lưu lại, nhưng phải tiếp nhận cải tạo, đối với loại cải tạo này không cần nói quá rõ ràng, muốn nói giá, không cần nói nhiều."
Tần Thiệu Khiêm khẽ gật đầu: "Như vậy cũng được, thật ra thì có thể tính là mấy chục vạn, thậm chí hơn trăm vạn quân đội, nhưng nói toạc ra thì đó chính là vấn đề do nữ tử cường tráng tàn sát bừa bãi mà ra. Tin tức về cuộc chiến giữa người Hán truyền ra, ta thấy trong vòng một tháng, hơn phân nửa "Quân đội" này đều phải giải thể. Chúng ta phải đưa ra một câu trả lời, đó là điều quan trọng nhất... Thế nhưng, đội lão đội phải làm sao bây giờ? Khiến cho hắn thừa dịp, có chút mất mặt mũi."
"Có đôi khi, ta cảm thấy vẫn là nên thừa nhận sự tồn tại của người theo chủ nghĩa lý tưởng."
"Hả?"
"Chúng ta cứ coi đây là sứ mệnh do Nho gia tạo ra, không sợ sinh tử, ta cảm thấy cũng không có quan hệ gì." Ninh Nghị cười cười: "Trước kia chúng ta không phải Tây Bắc hay Tây Nam, mà đám người Võ Triều còn chưa xem chúng ta ra gì, rất nhiều người chưa từng bừng tỉnh. Chuyện lần này sau, người nên phản ứng lại cũng đã phản ứng kịp.", Địch nhân như vậy, chúng ta sau này sẽ đối mặt rất nhiều, kinh nghiệm cũng phải chậm rãi tích lũy. Hơn nữa hôm nay Đới già nói, hắn là Vạn gia sinh Phật, muốn cứu mấy trăm vạn người, mấy trăm vạn người cũng rất nguyện ý để hắn cứu, đây là chuyện tốt, ta cảm thấy, phải ủng hộ."
Tần Thiệu Khiêm liếc nhìn Ninh Nghị, bật cười: "Vẫn là chuyện lúc trước đã nói, nhân thủ không đủ, ngươi không muốn chỗ này..."
"Đây là một nguyên nhân." Ninh Nghị cười nói: "Một nguyên nhân khác là, làm một người của đối phương, bất kể là hắn không được giáo hóa tốt, hay là bị che giấu, hoặc là có lý do gì khác. Hắn không tán đồng với ngươi, ngươi nhất định phải bắt hắn ở trong tay, hầu hạ hắn không tốt. Hôm nay chúng ta nói phải cho người trong thiên hạ sống cuộc sống tốt sẽ giết chết Đới Mộng, cướp địa bàn lại, cho dù bọn họ có sống tốt hơn một chút, bọn họ cũng sẽ không cảm ơn ngươi."
Tần Thiệu Khiêm gật đầu: "Đợi đến lúc lão Đái đã đập nát, chúng ta sẽ tiếp tục động thủ, thời gian tới, nhân tài mà ngươi nói đến có lẽ cũng đủ để dự trữ."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Chỉ là ăn đập vẫn chưa đủ, ta cảm thấy đây vẫn là một cơ hội tốt để giáo dục." Ninh Nghị cười vỗ vỗ bả vai Tần Thiệu Khiêm: "Hôm nay bọn họ bị Đái Mộng kích động, đứng trước mặt chúng ta, những người còn lại chỉ là quan sát, ai giải quyết được vấn đề đều được. Được rồi, cứ để cho lão mang tới giải quyết vấn đề của mấy trăm vạn người này, nhưng tương lai, những người còn lại sẽ tới quan sát, ai giải quyết vấn đề của mấy trăm vạn người này., Nếu như hắn giải quyết không tốt, chúng ta không thể nói, chúng ta sẽ giải quyết, mà là muốn dẫn dắt người của bọn họ đi đường, để bọn họ tự mình nói ra nguyện vọng, khi có đủ người phát ra thanh âm tương phản như hôm nay, chúng ta lại tiến vào, giải quyết vấn đề, như vậy mới có giá trị giải quyết vấn đề."
"... Cho nên, kế tiếp phát một đoạn triện văn, bác bỏ cách nói của lão đội, phải nói rõ ràng. Hôm nay chúng ta chấp nhận lựa chọn của mọi người, nhưng có một ngày, lão đội quân phiệt, giai cấp đặc quyền làm hỏng chuyện dân chúng nơi này, cũng không liên quan đến chúng ta. Bây giờ cái móc câu có thể lưu lại." Ninh Nghị nói.
"Phương diện làm phép, có thể do Tề Tân Hàn, Vương Trai phân công phía nam hợp tác, phân biệt hát người mặt đỏ mặt trắng, người bị lão đeo bám muốn thả ra, một ít thủ ác phải qua đây., Mặt khác, ngươi chiếm một địa phương lớn như vậy, tương lai không thể ngăn cản thương hội của chúng ta, hiệp nghị thông thương nhất định phải bàn bạc một chút. Quan viên tiền bối và võ triều đã quen với Từ Đồ, ta thấy bọn họ rất hy vọng thái bình vài năm, ở chỗ chi tiết thông thương cùng với thương đội bảo hộ, bọn họ sẽ đồng ý, sẽ để bước qua."
Tần Thiệu Khiêm gật đầu: "Một khi bắt đầu làm ăn, rất khó không bị ngươi cắt thịt..."
"Không thể nói như vậy, chuyện làm ăn của Hoa Hạ quân vẫn luôn công bằng, mọi người cùng nhau phát tài mà..."
Cuối tháng tư trên bầu trời tinh quang như dệt, hai người một mặt tản bộ, một mặt cười cười, trôi qua một hồi, khuôn mặt Ninh Nghị mới trở nên nghiêm túc: "Kỳ thật, áp lực nội bộ và biến hóa đều đã tới, tương lai sẽ trở nên càng thêm phức tạp, chúng ta mới thắng được trận thứ nhất, tương lai thế nào, thật khó nói..."
"Hôm nay nhìn về bắc, Kim Quốc chia làm hai cái triều đình, tiếp theo rất có thể sẽ đánh nhau, nơi này chính là hai thế lực. Mấy ngày trước trúc ký đưa tin tức tình báo, nguyên bản người Mông Cổ ở Tây Hạ từ Bắc Tấn, qua Nhạn Môn quan, thẳng đến mây, đây là thế lực thứ ba..."
Tần Thiệu Khiêm nhíu mày: "Ngươi đi Tây Hạ dò xét đám người kia..."
Ninh Nghị gật đầu: "Bọn họ hiếu chiến, hơn nữa trước mắt xem ra rất có chương pháp, tiềm lực không thể khinh thường. Nhưng không sao, người trên sân khấu này đủ nhiều rồi, không quan tâm nhiều thêm một người... Tấn Vương, cô nương bên kia có thể làm thế lực thứ tư. Tiếp đó, lão Đới, Lưu Quang Thế, Ngô Khải Mai, bọn họ chiếm tiện nghi võ triều giải thể, mặc dù không giải thích được một chút nào, nhưng nơi này chính là... lăm, sáu, bảy..."
"Lại đưa chúng ta và quân võ tính vào, chín cỗ lực lượng. Mặt khác các lộ nghĩa quân các nơi, tán loạn vỡ vụn, ở Giang Nam một khối, Hà Văn đánh lá cờ của chúng ta, trước mắt có ảnh hưởng nhất định, ta xem cuối tháng này có tin tức truyền đến, hắn muốn tạo ra một " hoà công đảng", ý nghĩ cơ bản là địa chủ, chia ruộng... Lúc ở Tây Nam hắn là nghe ta nói những thứ này, một khi làm ra chương pháp, thanh thế sẽ rất lớn..."
Tần Thiệu Khiêm nói: "Có chút tương tự với lão Ngưu hay không?"
"Lão Ngưu cũng là tư tưởng cùng loại, nhưng nó bị ta hạn chế tại bình nguyên Tây Bắc, địa bàn có thể khuếch trương không nhiều, địa chủ nội bộ đánh xong, sau khi đất đai phân tốt, mở rộng ra phía ngoài không còn bao nhiêu đường., Ta hi vọng dùng biện pháp như vậy để ép bọn họ suy nghĩ về tuần hoàn và cân bằng bên trong. Nhưng Hà Văn ở Giang Nam, đánh địa chủ chia ruộng là có thể điều khiển một đám người quét sạch thiên hạ, hơn nữa bọn họ sẽ tiếp tục làm lại quá trình này, nếu không biết cách thu tay lại, tương lai sẽ trở thành một vấn đề."
"Cứ như vậy, cộng thêm lão Ngưu đầu trâu, đã có mười một cỗ lực lượng rồi..." Tần Thiệu Khiêm cười rộ lên: "Làm loạn thật lớn, thập đại thập đại thập đại quốc gia đời thứ năm đây."
"Chưa hết." Ninh Nghị lấy từ trong tay áo ra một phần tin tức. "Xem đi."
"Chuyện gì xảy ra..." Tần Thiệu Khiêm thoáng nhìn qua: "Nhóm người chiêu an ở Từ Châu kia..."
"Lúc trước đã nói, nội bộ của chúng ta vẫn rất yếu ớt, vấn đề tư tưởng đã buông lỏng, sẽ xảy ra vấn đề lớn. Lúc trước bọn Lưu Thừa Tông đi lên phía bắc, mấy vạn người này không mang nổi, chỉ có thể đặt ở phía bắc Trường Giang, nghỉ ngơi huấn luyện. Để lại một tổ chức làm lãnh đạo, hơn một năm nay, bốn phương đánh nhau rất khó, cũng không có người nào phái đi, thậm chí bọn họ còn mở ra một ít cục diện, không ngờ được..."
....
Bầu trời không có trăng, đồ quyển tinh thần mênh mông như biển rộng. Hai người chậm rãi tiến lên, Ninh Nghị thấp giọng thở dài.
"... Sẽ có loại chuyện này..."
Hệ số: Trung thu tiết vui vẻ!