Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió sông ấm áp, cờ sặc sỡ, ánh mặt trời mùa hè lộ ra một luồng khí tức thanh tịnh. Bờ nam của hán tử tháng bốn mươi lăm ngày, có đám người hối hả đông đúc qua núi, tụ tập về phía huyện thành nhỏ ven bờ sông.
Thanh tráng quần áo tả tơi, run rẩy lão giả, hài đồng, thư sinh, binh lính, ăn mày... Giờ phút này đang đi về phía giống nhau, trong đường đi dãy núi chập chùng, trong trời đất màu xanh lục tràn đầy sinh cơ, hai bên quan đạo thậm chí có người gõ chiêng trống, một số thư sinh gầy yếu chạm trán, chỉ điểm cảnh tượng chung quanh, cảnh tượng phi thường náo nhiệt.
Phía trước chính là Tây Thành huyện, chỗ ở của Đới Mộng Vi.
Huyện thành nhỏ vốn chỉ có hai ba vạn người cư trú, đám người trước mắt đã tụ tập tới hơn mười lăm vạn, ở giữa này tự nhiên phải tính tới quân nhân các nơi tụ tập tới. Huyện tây thành trước đó mới tràn đầy một hồi "Phản loạn", chiến sự chưa dứt., Thậm chí đầu đông thành tàn sát "Phản quân", xử lý vừa mới bắt đầu, phía nam huyện thành, lại có đại lượng dân thường hội tụ đến, trong lúc nhất thời làm cho huyện thành nhỏ vốn coi như sơn minh thủy thanh này có cảnh tượng hối hả ở đại thành.
Lúc này bình dân tụ tập lại, phần lớn là đến cảm tạ ơn cứu mạng của Đái Mộng. Mọi người đưa tới cờ gấm, bưng lên tấm biển, cầm lên Vạn Dân tán, cảm tạ Đới Mộng đối với ân đức của toàn bộ thiên hạ Hán nhân.
Huyện tây thành không lớn, Đới Mộng tuổi tác đã cao, người có thể tiếp kiến cũng không nhiều, mọi người liền chọn ra lão già túc sinh của Cao Đức năm xưa làm đại biểu, gửi gắm những cảm kích vào. Ở ngoài cửa thành phía nam, mọi người không vào được liền tập trung ở sườn cỏ, trong núi, kéo hài tử, hướng trong thành Đái phủ xa xa quỳ lạy.
Trong trận chém giết cướp bóc một hai năm qua, Nữ Lộ quân đã biến không ít thành trì thành địa bàn của mình, lượng lớn dân phu, thợ thủ công, nữ tử hơi có chút nhan sắc liền bị giam giữ trong những thành trì này., Mục đích làm như vậy đương nhiên là để mang đi khi xuôi Bắc. Mà theo đại chiến Tây Nam thất bại, Đái Mộng hơi chút giao dịch, lấy lại tất cả " quyền" của những người này. Trong mấy ngày này, phóng thích bọn họ, có thể đạt được tin tức nhất định sẽ được truyền khắp thành trấn Nam, Dư Luận dưới sự khống chế của cố ý bắt đầu lên men.
Đoạn đường này Nữ chân nhân đánh tới, nếu như tất cả đều thuận lợi, có thể mang về phía bắc, cũng bất quá là mấy chục vạn nhân khẩu, nhưng bị binh họa tác động đến đâu chỉ như vậy. Lượng lớn thành trì sau khi bị binh sĩ tàn sát bừa bãi, bị đại hán quân khống chế., Hán quân lại quy phục Nữ chân nhân, nói là do Nữ Chân trị vì cũng không quá đáng. Nữ chân chiến sự thất bại, hoảng loạn bắc quy, người thì không mang đi được, nhưng đối với người không mang đi được một mồi lửa hoặc là một lần tàn sát, cũng là chuyện rất có khả năng.
Vào lúc này, Đái Mộng Ca Tử cao tuổi đứng ra, cùng nữ chân cốc thần sắc ngay trước mặt Trần Ngôn lợi hại, cuối cùng không chỉ bảo vệ được toàn bộ mọi người, thậm chí nữ chân nhân mang lương thảo, vật tư cũng chưa từng bị tiêu hủy., Mà là toàn bộ di chuyển giao tới tay Đái Mộng Vi. Kể từ đó, sau khi mọi người được thả ra, thậm chí còn có thể giữ lại một ít đồ vật, một lần nữa khôi phục sinh hoạt. Ân đức như vậy, tại Trường Giang, ở phía nam muốn nói vạn gia sinh phật, tuyệt không quá đáng, thậm chí đủ để nói là Thánh Nhân làm.
Trong hành động như vậy, tất nhiên cũng có một phần hành động đáng giá để thương lượng chính xác hay không. Ví dụ như có hàng vạn loại cướp cờ đen, tuy rằng đồng dạng kháng kim, nhưng lúc này bị Đới Mộng khẽ tính kế, trở thành trù mã giao dịch, nhưng đối với những người đã sớm sợ hãi và quẫn bách vượt qua hơn một năm thời gian như vậy, tỳ vết như vậy không đáng kể.
Mọi người đang hoảng sợ cùng sợ hãi tất nhiên nghĩ tới bất luận là ai đánh bại nữ tử đều là anh hùng, nhưng giờ phút này được Đái Mộng cứu giúp, lập tức cảm thấy lúc này Đới Mộng vẫn có thể kiên trì phản đối hắc kỳ, không hổ là Đại Nho, Thánh Nhân, không sai, nếu không phải hắc kỳ giết Hoàng đế, võ triều đến nước này đâu, nếu vì bọn họ chống lại nữ tử liền quên đi những sai lầm trước kia của bọn họ, chúng ta không còn khí tiết nữa?
Hi Duẫn đem nhân khẩu, vật tư của bờ Nam Trường Giang, quyền hạn hán quân giao cho Đái Mộng đã mấy ngày, mặc dù tướng lĩnh của từng quân đều có suy nghĩ của riêng mình, nhưng hiện tại, cũng không tránh khỏi khiến cho Đới Mộng chịu khuất phục. Theo lý mà nói, trên lý thuyết mà nói, các tướng lĩnh của các quân đội cũng có suy nghĩ của riêng mình., Vị lão nhân thủ đoạn tàn nhẫn, không động thanh sắc lật tay làm mưa gọi gió này tất nhiên sẽ là một trong những quyền lực hạch tâm quan trọng nhất ở phía Nam Trường Giang. Cũng chính vì vậy, ban đầu tuyên truyền và sắp xếp mấy ngày nay, mọi người cũng tận tâm tận lực, một đợt tin tức, dựng hình tượng Thánh Nhân này lên.
Dân chúng ở các nơi trước kia lo lắng sẽ bị tàn sát, sẽ được nữ chân nhân dẫn đi phương bắc. Đến khi nghe nói chiến sự Tây Nam thất bại, bọn họ cũng không cảm thấy thoải mái, sợ hãi trong lòng ngược lại càng nhiều hơn., Lúc này rốt cuộc thoát ly âm ảnh đáng sợ này, lại nghe nói tương lai thậm chí sẽ có vật tư trả lại, sẽ có quan phủ hỗ trợ khôi phục dân sinh, tình cảm trong lòng khó nói nên lời. Cách huyện tây khá xa phản ứng có thể chậm chạp một chút, nhưng gần hai cư dân trong thành lớn vọt tới huyện tây, liền làm cho huyện thành bị chặn đến nước chảy không lọt.
Cũng có đại lượng nho sinh Lạc Phách tụ tập bên này, thứ nhất là cảm kích ân tình của Đới Mộng Vi, thứ hai lại muốn dựa vào cơ hội này chỉ điểm giang sơn, bán ra sở học trong ngực.
Đái Mộng hơi không nổi danh, lúc này một phen động tác, thiên hạ đều biết, từ nay về sau tự nhiên bốn phương cảnh đẹp, đến sớm một chút, nói không chừng có thể được hắn thưởng thức, còn có thể lẫn vào công lao của rồng.
Những chuyện này vừa mới bắt đầu, Đới Mộng cũng không ngăn cản dân chúng tụ tập. Hắn chỉ lệnh cho binh sĩ phía dưới mở kho lúa, lại thiết lập tiệm cháo ở ngoài thành, tận lực cho người tới ăn một bữa cơm mới rời đi, ở bên ngoài, lão nhân mỗi ngày không tiếp kiến nhiều người ngoài, chỉ dựa theo thói quen ngày xưa, mỗi ngày giảng bài trong trường tư thục Đới gia, nho giả giảng bài nửa ngày, phong cốt, truyền ra bên ngoài, khiến lòng người giảm giá.
Đến ngày thứ hai mươi lăm này, mặc dù Thành Đông đã bắt đầu động đao giết chóc với "Phản loạn giả" lúc trước, nhưng trong huyện thành vẫn náo nhiệt mà an ổn, buổi sáng tiến hành một tang lễ ở phía sau nhà họ Đái, đó là an táng con gái nhà họ Đái đã chết trong lần hành động lớn này. Sau khi xuống mồ, ông lão bắt đầu giảng bài ở phía trước Phần Sơn, một đám con cháu họ Đái, tông thân cận chiến, cung kính lắng nghe.
Gió núi mát mẻ, chỉ xa xa giữa bầu trời phía đông huyện thành có khói đen phiêu đãng, đó là khói bụi bay lên khi thi thể đám phản loạn bị thiêu hủy. Hai cảnh tượng tử vong kết hợp cùng không khí kỳ dị, lão nhân cũng bắt đầu lần theo tình cảnh thiên hạ đại thế này bắt đầu giảng thuật, thỉnh thoảng nhắc tới 《 Luận Ngữ 》, sau lại kéo dài đến "Binh giả, hung khí, đạo lý Thánh Nhân bất đắc dĩ mà sử dụng".
Mọi người đều cúi đầu nghe giảng.
Bài học này diễn ra không sai biệt lắm, một quản sự bên cạnh lại đây, thấp giọng nói với Đới Mộng một ít tin tức. Đái Mộng khẽ gật đầu, để mọi người tự động tản đi, sau đó hướng về phía nhà cái bên kia, không bao lâu, hắn gặp được một vị đại nhân vật trong thư phòng Đái gia, Lưu Quang Thế.
Lưu Quang Thế hướng Đái Mộng khẽ chào, Đái Mộng hơi đáp lễ lại: "Không ngờ Lưu công lại đích thân đến đây."
"Chuyện lớn như thế, há có thể do hạ nhân đưa tin xử lý. Hơn nữa, nếu không tự mình đến, há có thể tận mắt nhìn thấy Đới công người sống trăm vạn, lòng dân quy về vô cùng phồn thịnh." Lưu Quang thế ngữ điệu không cao, tự nhiên thành khẩn, "Phía tây Kim Quốc quân bị áp chế Bắc Quy, mấy trăm vạn mạng người này, lương thảo hạng nặng, nếu không có Đới Công, lại không có biện pháp xử lý bực này, Đới công cao nghĩa, lại được tiểu chất bái."
"Lưu công nói quá lời." Đới Mộng hơi đỡ lấy hắn: "Lão phu thân khô héo, vô lực đối kháng địch, bất quá chui vào khoảng trống, hơi tận lực một chút mà thôi. Mưu đồ không thể kéo dài, rung chuyển thế gian sau này, đại sự thiên hạ này, còn cần quân nhân như Lưu Công chống đỡ. Mà thiên hạ hôm nay đã đến lúc vạn vật đều thiêu đốt, sinh cơ khó mà duy trì được, nếu không cách thức mới, liền như lão hủ kéo dài ba năm, năm năm, cũng chỉ uống để ngưng khát mà thôi."
"Đáng công nói rất đúng." Lưu Quang Thế gật đầu: "Những năm gần đây Lưu mỗ lo lắng cũng như vậy, gặp chuyện loạn lạc, võ mạnh văn suy, đối kháng với nữ Chân, chúng ta bất đắc dĩ phải dựa vào những quân pháp, sơn phỉ kia, nhưng những người này không kinh văn giáo, thô bỉ khó nói, chiếm cứ một địa bàn vạn dân, chưa bao giờ suy nghĩ vì phúc lợi của dân sinh, càng thêm loạn lạc, Đái công... Giống như Đới công truyền gia bực này lại chịu vì thiên hạ không ra tay tương trợ, quá ít người."
"Lưu công khen trật rồi."
"Tiễn công được lắm." Lưu Quang Thế lấy lòng một phen, nhìn gương mặt già nua không nhúc nhích của Đới Mộng, thở dài: "Trở lại chuyện chính, Đái công, Ninh Hằng từ kiếm các giết ra ngoài, hoặc còn mấy ngày nữa mới có thể đến Hán trung tâm... Hán tử tình hình chiến đấu như thế nào, có thể nhìn ra manh mối không?"
"Chiến trường Hán trong chiến trường, lúc trước dưới sự chỉ huy của ít ỏi đã loạn thành một cục, hôm trước chạng vạng tối Hi Duẫn chạy tới ngoài thành Hán Trung Thành, hôm qua đã khai chiến, với tình hình cuộc chiến giữa hán triều, muốn phân thắng bại, chỉ sợ cũng không dễ dàng, hai vạn tinh binh của Tần Thiệu Khiêm tuy mạnh, nhưng dây dưa ít ỏi, Hi Duẫn đều là hùng kiệt nhất thời, trận chiến này thắng bại khó lường... Đương nhiên, lão hủ không hiểu chuyện binh sự, lần này phán đoán sợ rằng khó vào tai Phương gia, cụ thể như thế nào, Lưu Công so với lão hủ còn rõ ràng hơn nhiều."
Kim quốc quyết chiến với đại hán cờ đen, thiên hạ chú ý, Lưu Quang thế tất nhiên cũng sắp xếp thám tử qua, tùy thời truyền tin tức về, chỉ là hắn âm thầm đi tới huyện Tây, phản hồi tình báo tất nhiên không nhanh bằng đám người Đái Mộng Vi ở gần đó. Nói như thế, Đới Mộng hơi đem tin tình báo truyền đến, chuyển tay giao cho Lưu Quang Thế, Lưu Quang Thế liền ở trong phòng cẩn thận xem xét kỹ càng.
Lúc này là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu rọi cả sân nhỏ bên ngoài, nhưng trong phòng lại có gió nhẹ, hạ nhân ăn mặc kiểu trang phục thích hợp đi vào châm thêm nước trà, không khỏi tò mò đánh giá vị khách nhân uy nghiêm trầm trọng này.
Đới gia ngày xưa tuy là thế gia, gia giáo rất nghiêm, nhưng nói về trình độ, chung quy bất quá ảnh hưởng đến mấy châu huyện nhỏ lân cận, cũng chính là trong mấy ngày gần đây, động tác của gia chủ chấn kinh thiên hạ, không chỉ đạt thành hiệp nghị đối lập với Nữ Chân Cốc Thần, bày ra cờ hiệu đối kháng hắc kỳ, càng thu được các phương ủng hộ, đến triều. Hạ nhân trong phủ tuy được nghiêm lệnh, khí độ có tăng lên, nhưng vẫn như cũ không khỏi vì thân phận khách nhân mấy ngày nay tới đây mà khiếp sợ.
Vị Lưu Quang thế gia này, ngày thường chính là đại tướng quân số một số hai thiên hạ, đại nhân vật, trước mắt nghe nói lại nắm giữ mảng lớn địa bàn, bề ngoài là đất giữ võ triều, trên thực tế nói là cắt đất làm vua cũng không quá đáng, nhưng trước mặt chủ nhân nhà mình, hắn lại tự mình tới cửa bái kiến, trao đổi. Người biết chuyện khiếp sợ cũng có phần vinh quang.
Lưu Quang Thế xem kỹ tình báo của Đái Mộng Vi, uống một ngụm nước trà. Trong thời gian mấy ngày qua, hán tử hội chiến với thế cục kịch liệt, mặc dù ít khi dính dáng, bản thân Hi Duẫn cũng khó mà nắm bắt được toàn cảnh., Một ít tin tức do thám chung quanh điều tra càng thêm hỗn loạn. Trên đường đi Lưu Quang Thế đã tiếp nhận một ít tình báo, đối chiếu với tình báo của Lưu thị, liền biết tin tức của bộ phận nhỏ hoàn toàn không đáng tin, chỉ có đại khái phương hướng, có thể phỏng đoán một chút.
"Mạch hãn, Hi Duẫn dẫn binh, hơn mười vạn binh lực Kim Quốc, kiêm cả Đồ Sơn Vệ trong đó, Tần Thiệu Khiêm binh lực chỉ có hai vạn, nếu như thường ngày, nói bọn hắn có thể đối mặt với trận pháp, ta cũng khó có thể tin tưởng, nhưng cuối cùng... đánh thành trận giằng co bực này rồi, Tần Thiệu Khiêm... Ai..."
Lưu Quang Thế thở dài, trong đầu hắn nhớ lại dòng dõi của hơn mười năm trước, Tần Thiệu Hòa, Tần Thiệu Khiêm, lúc đầu nguồn gốc của Tần Quang Chính là cổ tay tròn trịa lợi hại, có thể sánh ngang cùng với những nhân vật lợi hại như Thái Kinh, Đồng Quán bẻ cổ tay, Tần Thiệu và kế thừa y bát của Tần Kế Nguyên, một đường bay thẳng tới Hoàng Đằng đạt., Sau đó đối mặt với Thái Nguyên sền sệt lâu dài đến một năm, cũng là một người đáng kính, nhưng Tần Thiệu Khiêm với tư cách là Tần gia nhị thiếu gia, ngoại trừ tính cách bạo liệt và thẳng thắn ra thì không có chỗ nào để nói, nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể tưởng tượng được, Tần Kế Nguyên, Tần Thiệu cùng chết hơn mười năm sau, vị Tần gia tử đi đường võ tướng này đã đem nước sặc sỡ hiếm có đè ở phía trước đánh.
Hơn một năm trước, quân tây của Kim quốc tấn công phòng tuyến Kinh Tương, Lưu Quang Thế liền ở tiền tuyến đốc chiến, hiểu biết về sự lợi hại của Đồ Sơn vệ. Võ Triều tham ô hoành hành trong quân đội, quan hệ đan xen, Lưu Quang Thế là con cháu thế gia đương thời hiểu rất rõ., Chu Quân Võ gan lớn như thiên hạ, đắc tội với vô số người luyện ra một đội quân lưng còng không cho phép ai nhúng tay, đối mặt với Đồ Sơn vệ cũng là bại nhiều thắng ít. Lưu Quang Thế không khỏi thở dài, thủ đoạn tuổi trẻ khí thịnh của Nhạc Phi không được khéo léo cho lắm, hắn thường xuyên nghĩ, nếu cũng dùng tài nguyên và tín nhiệm đặt trên người mình... Nói không chừng Kinh Tương đã bảo vệ được rồi.
Đương nhiên, chuyện như vậy cũng chỉ có thể suy nghĩ mà thôi, không cách nào nói ra được, nhưng cũng vì vậy mà hắn hiểu được sự lợi hại của bội phục quân, cũng hiểu được sự lợi hại của Đồ Sơn vệ. Đến giờ phút này cũng khó có thể nắm trong tình báo cụ thể, hắn muốn biết rốt cuộc Hoa Hạ đệ thất quân của Tần Thiệu Khiêm là như thế nào.
"... Hoa Hạ quân cường đại, nguyên nhân căn bản vẫn còn ở trên người Ninh tiên sinh ở Tây Nam, mong cầu xa bảy ngàn phá ba vạn, trận chém hết mặt mũi, dọa nát mật rắn hiếm thấy, mới có Tây Lộ quân quay đầu rút lui. Bây giờ hắn giết rút ngắn tốc độ, ra khỏi Kiếm Các, trạm trạm đặc biệt cũng tốt., Hi Duẫn cũng được, không muốn đối đầu với hắn vào lúc này. Mênh hãn hữu đánh thành loạn, là binh lính mệt mỏi không thể quyết chiến chính diện, có thể kéo dài thời gian, nhưng kéo dài cũng chỉ là để quyết chiến, Hi Duẫn đã đến, đương nhiên theo đuổi sớm ngày hoàn thành chiến đấu. Tần Thiệu Khiêm dùng binh khí mãnh liệt, gần như là cổ chấp, chỉ sợ cũng chính diện nghênh đón..."
Lưu Quang Thế phân tích một phen: "Đái công nói không sai, Lưu mỗ xem ra, trận đại chiến này cũng trong mấy ngày sẽ có một kết quả... Mênh hiếm mười vạn, Tần thị hai vạn, tâm ma không đến, cũng chỉ có thể lưỡng bại câu thương, vấn đề là, đánh đến thảm liệt cỡ nào, hoặc là lựa chọn khi nào dừng lại mà thôi."
"Lưu công cho rằng sẽ dừng lại sao?"
"Mạch hãn, Hi Duẫn chưởng thập vạn đại quân, đương nhiên hy vọng có thể một trận chiến tiêu diệt Tần Thiệu Khiêm, nhưng theo tin tức trước đó, thủ hạ của Tần Thiệu Khiêm mạnh mẽ đến mức kinh thiên động địa. Với suy nghĩ của Tần Thiệu Khiêm, chỉ sợ cũng hy vọng có thể chém giết được Tẫn hãn trong đám hán, Hi Duẫn., Nhưng nghĩ như vậy lại rất hiếm thấy, Hi Duẫn là người như thế nào, cho dù Tần Thiệu Khiêm là anh hùng giống như Nhan A Cốt đánh nhau trên đời, nhưng ít khi lại ít khi hộ tống Thiên Phần Đế trước đó... Trận chiến này đã vô cùng thảm liệt, theo ta thấy, hai bên dùng đại hán làm chiến trường, dây dưa mấy ngày liền với nhau., Nếu như hiếm hoi, Tần Thiệu khiêm tốn không chết, song phương từ từ chiến đấu, lưỡng bại câu thương, chắc chắn là kết quả có khả năng nhất... Kỳ thật hiện giờ cũng đã lưỡng bại câu thương, chỉ có điều quân số bảy Hoa Hạ có thể ép hãn hữu tới trình độ như vậy, thiên hạ này đã có thể nói là không ai có thể địch lại rồi."
Đều là người từng gặp qua vô số đại diện, Lưu Quang thế tuy nói Hoa Hạ đệ thất quân không ai địch nổi, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ, dù sao thiên hạ đại thế này, cũng không phải một hai chi quân vô địch có thể chuyển đổi mạnh yếu trong thiên hạ này., Thường thường không phải dăm ba câu có thể nói rõ ràng. Đới Mộng sắc mặt hơi đau khổ, nhẹ gật đầu: "Như chư công trong kinh nói, Hoa Hạ quân này là vừa mạnh vừa dễ gãy, không thể thủ lâu, bọn họ đã bớt đi rất nhiều phiền toái."
Giọng điệu của hắn bình thản, mang theo vẻ châm chọc, Lưu Quang Thế khẽ cười: "Mang công cho rằng thế nào?"
"Lão hủ không lạc quan như vậy, Hoa Hạ quân như mặt trời lên, sắc bén bốc lên, khiến người ta thán phục, Ninh Nhân Đồ cũng như thua Nhan A Cốt, có thể nói là một đời nhân kiệt... Chỉ là con đường của hắn quá mức cấp tiến, Hoa Hạ quân càng mạnh thì thiên hạ càng lâu trong lần náo loạn này. Bây giờ thiên hạ náo loạn hơn mười năm., Trung Nguyên ta, người đàn ông Giang Nam chết đâu chỉ ngàn vạn, quân Hoa Hạ cấp tốc như vậy, muốn diệt nho, thiên hạ này không có ức vạn người chết, e rằng khó mà bình ổn loạn này... Lão hủ đã biết lý lẽ này, không thể không đứng ra ngăn cản đại nạn này."
Lưu Quang Thế cảm thấy nghi hoặc: "Mong Đái công tường thuật."
Đới Mộng lập tức kể lại đại khái những gì mình đã nói với Hi Duẫn hôm đó, Lưu Quang Thế đứng dậy chắp tay thi lễ: "Hôm nay mới biết đại hiền ở đây, so đo với Đái công tâm, Chư Công kinh thành bễ nghễ, nhưng thằng hề mà..."
Đối mặt với phương pháp quật khởi thực chất của Hoa Hạ quân, đám người Ngô Khải Mai trong kinh thành lựa chọn đối kháng, là lý do chắp vá, nói rõ Hoa Hạ quân đối với các đại tộc, thế gia, chiếm cứ chỗ yếu của lực lượng., Những lời bàn luận kia tuy có thể mê hoặc một số người, nhưng trước mặt Lưu Quang thế lực lớn như vậy, Ngô Khải Mai đối với luận bàn chắp vá, đối với người bên ngoài kích thích ít nhiều cũng có vẻ xảo ngôn ra lệnh, mềm yếu vô lực. Chỉ là kẻ thù trước mắt, cùng chung kẻ địch, mọi người tự nhiên sẽ không phản bác.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Nói chung, lúc này lời nói của Đái Mộng vi, lấy đại cục đại thế nhập vào tay, thật là nhà cao kiến kiều, tràn đầy sức thuyết phục. Hoa Hạ quân một tiếng diệt nho, ngày thường có thể xem như trò cười, nếu thật sự bị thực hiện., Thí Quân, diệt Nho, một loạt động tác này, thiên hạ đại loạn, chỉ là người có kiến thức đều có thể nhìn thấy kết quả. Hiện nay Hoa Hạ quân đánh bại Nữ Chân, kết quả như vậy ép tới trước mắt, Đái Mộng Vi nói, tương đương với ở tầng cao nhất, đã định ra cương lĩnh và xuất phát của Hắc kỳ quân.
Với kiến thức của Lưu Quang Thế, tự nhiên hiểu được, một phen từ ngữ của kinh thành, đông đảo đại tộc chỉ thuận nước đẩy thuyền, làm bộ như tin tưởng, nhưng lời giải thích này của Đới Mộng vi lan truyền ra ngoài, người có kiến thức khắp nơi sẽ chân chính tin tưởng, hơn nữa còn sinh ra cảm giác sứ mệnh.
Hắn lấy lòng Đới Mộng một phen, trong lòng đã cân nhắc rất nhiều thao tác, lập tức hướng về phía Đới Mộng nói: "Không dối gạt Đới Công, hơn một tháng sau, mắt thấy quân Tây Lộ của Kim quốc đã rút lui, thanh thế của quân đội Hoa Hạ lớn mạnh, tiểu chất và thủ lĩnh các phương dưới trướng cũng từng có dự định, hôm nay tới đây, chính là muốn giới thiệu Đái công một nhàn nhã, thỉnh giáo... Kỳ thật thiên hạ rung chuyển đến tận đây, Võ Triều ta có thể tồn tại bao nhiêu thứ, cũng quyết định bởi vì trước mắt..."
Hắn lập tức xâu chuỗi các nhà, Quá Kinh Tương, kế hoạch Phục Lương cùng Đái Mộng hơi thẳng thắn, một số người tham dự vào trong đó lúc này cũng là một trong những quân phiệt "Đầu hàng" với Đái Mộng Vi. Hiện giờ cục diện thiên hạ hỗn loạn đến nước này, mắt thấy cờ đen sẽ phải ngồi vững, vị trí hai người Lưu Đái đều là giường bên cạnh cờ đen, lý do liên thủ cực kỳ đầy đủ.
Huống chi Lưu Quang Thế tinh thông binh sự, nhưng cấu trúc đối với văn học, cuối cùng thiếu đi cấu trúc và ánh mắt chuyên nghiệp. Trong cục diện tương lai, mặc dù có thể thu hồi Biện Lương, hắn cũng chỉ có thể cấu trúc ra Nhất Ngôn Đường, lại không thể cấu tạo ra tiểu triều đình tương đối khỏe mạnh; Đái Mộng hơi có chút văn chương cẩn thận cùng ánh mắt đại cục, nhưng đối với lực ước thúc của những võ tướng dưới trướng vẫn như cũ không đủ, cũng vừa vặn cần người hợp tác và cân bằng.
Lưu Quang thế gian một phen bằng phẳng, mặc dù vẻ mặt Đái Mộng không thay đổi, nhưng lập tức cũng thổ lộ suy nghĩ trong lòng với Lưu Quang Thế. Ngày thường võ triều hủ nát, các loại quan hệ giao nhau, đến mức văn thần võ tướng đều mục nát, đến giờ phút này, đại địch đương đầu., Khắp nơi liên hợp cố nhiên muốn giảng lợi ích, nhưng cũng đã đến thời cơ phá hậu lập, đối với các lộ quân phiệt Võ Tướng mà nói, bọn họ vừa mới trải qua bóng ma kim nhân và hắc kỳ, yêu cầu sẽ không quá nhiều, chính là cải cách quân kỷ, cải cách chế độ, gia tăng quản lý.
Về phần hệ thống văn thần, khung xương trước mắt đã loạn, cũng chính là nhân cơ hội đại hưng khoa cử, đề bạt hàn môn. Cơ hội như các triều đại trước đều là thời điểm khai quốc mới có, trước mắt mặc dù cũng phải mượn sức thế gia đại tộc các nơi, nhưng vị trí trống vắng rất nhiều, cường địch ở phía trước cũng dễ dàng đạt thành cộng thức, nếu thật sự có thể đoạt lại Biện Lương, tái tạo trật tự, một võ triều tràn ngập sức sống là điều đáng chờ mong.
Bây giờ dân tâm của Đới Mộng đang hướng về phía dân chúng, đối với lần cải cách này, cũng lo lắng rất sâu. Lưu Quang thế giao lưu với hắn một phen, vui mừng khôn xiết. Lúc này đã là giữa trưa, hạ nhân Đái Mộng Vi đã chuẩn bị xong thức ăn, hai người một mặt dùng bữa, một mặt tiếp tục nói chuyện với nhau., Trong thời gian này Lưu Quang Thế cũng nói đến vấn đề của Hắc kỳ quân: "Hiện nay quân số bảy của Tần gia ở trong hán, cũng có hơn ba ngàn quân binh sĩ còn đang bị vây công phụ cận. Bất luận tình hình cuộc chiến giữa hán như thế nào, đợi khi nữ chân nhân thối lui, với tập tính tất báo của hắc kỳ, chỉ sợ sẽ không cùng với Đới công công bỏ qua, đối với việc này, Đái công có cách nào ứng phó không?"
Đới Mộng hơi bình tĩnh cười: "Nếu đã như vậy, lão phu sẽ nghểnh cổ chờ đón, để cho hắn giết đi, cũng để cho người trong thiên hạ này nhìn xem Hoa Hạ quân, rốt cuộc là thành sắc cỡ nào."
Hắn từ trên tay nữ chân nhân cứu "Mấy trăm vạn người", bây giờ thanh thế đã lớn, đối với Hoa Hạ quân báo thù, chỉ là hùng hồn lẫm liệt, coi như chết. Lưu Quang thế vội vàng lắc đầu: "Ai, không thể như vậy, mang theo hy vọng thiên hạ, tương lai mọi chuyện trên thế gian này đều không rời khỏi Đới Công, Đới Công tuyệt đối không thể mang theo ý khí như vậy, việc này nên bàn bạc kỹ hơn."
Đới Mộng khẽ nói: "Cứ để hắn đến, không sao cả."
Sau đó hai người lại thảo luận rất sôi nổi về các chi tiết liên kết sau đó. Thời gian buổi trưa trôi qua không lâu, chưa tới ba khắc tình báo về hán trung gian.
Trong khoảnh khắc đến tình báo về tin tình báo, Thành phủ của Đái Mộng Vi cũng không thể không chế sắc mặt thay đổi, hắn xác nhận tin tức kia hai lần, trên tay run nhè nhẹ, nhìn trinh sát đưa tin tới, lại nhìn Lưu Quang Thế Quyết một chút, thật lâu sau mới hít một hơi dài: "Không ngờ tới một ngày nào đó, lão phu lại hi vọng nữ chân nhân..."
Hắn nói tới đây, môi rung rung không nói gì thêm, giao tin tình báo cho Lưu Quang Thế, Lưu Quang Thế nhìn thoáng qua, nhìn về phía trinh sát kia: "Thật sao?"
Luận theo thời gian, trinh sát kia tới quá nhanh, loại tin tức đầu tiên này, chưa kịp xác nhận, xuất hiện quay ngược lại cũng là chuyện rất có khả năng. Tình báo kia cũng không tính là tin dữ gì, dù sao tham chiến song phương, đối với bọn họ mà nói đều là địch nhân, nhưng tình báo như vậy, đối với toàn bộ thiên hạ ý nghĩa, thực sự quá mức nặng nề, đối với ý nghĩa của bọn họ, cũng là nặng nề mà phức tạp.
Bốn tư tức mươi tư, quân Nữ Chân lộ phía Tây và quân số bảy Hoa Hạ thi triển quyết chiến ở ngoại thành Hán trung thành. Vào buộc ngày hôm đó, Tần Thiệu đã suất lĩnh hơn vạn chủ lực của quân thứ bảy, hơn mười dặm gần nơi biên giới Thành Trung Thành sẽ chính diện phá vỡ đội quân chủ lực ít người, rất ít khi chạy trốn trong đám người Hán. Tần Thiệu Khiêm cắm đuôi truy sát, con trai Hậu Mẫn được trang bị chuẩn bị đầy đủ để mặt mũi. Về phần tin tức này phát ra, chiến chiến thiêu nhập vào trong hán, mười vạn quân phía tây nữa đã hoàn toàn tan vỡ...
Quá nhanh rồi.
Trong đầu Lưu Quang Thế vang lên ong ong, thời điểm này của hắn không thể chú ý tới quá nhiều chi tiết, ví dụ như đây là lần đầu tiên mấy chục năm nay bị giết chật vật như thế, chạy trốn chạy thục mạng, tỷ như hai đứa con trai hiếm có, đều đã bị Hoa Hạ quân cứng rắn chém giết trước trận địa., Tỷ như Nữ Chân Lộ quân trùng trùng điệp điệp đi tới, binh bại như núi, thiên hạ sẽ biến thành thế nào đây... Trong đầu hắn tạm thời chỉ có một câu "Quá nhanh", vừa rồi dõng dạc cùng đàm luận nửa ngày, trong lúc nhất thời đều trở nên tẻ nhạt không mùi vị.
Đầu óc Đới Mộng hơi có chút trống rỗng.
Ánh mặt trời chiếu xuống ngoài sân, có chim chóc đang kêu gọi, tất cả dường như chưa từng thay đổi, nhưng lại như thay đổi trong nháy mắt. Trước kia, bây giờ tương lai, đều là thứ mới.
Hai người ở trong thính đường trầm mặc, hạ nhân gian đi lại bên ngoài, đám người huyện Tây vẫn nhộn nhịp như trước, đám thư sinh chỉ trỏ bàn tán, đám người dập đầu dập đầu bên ngoài huyện thành vẫn đông đúc đầy sơn cốc như trước. Tin tức thiên hạ chuyển biến, một bên tin tức đang ẩn nấp ở thế giới này nổ tung, rất nhiều người còn chưa biết chuyện gì xảy ra...
....
"Đái công..."
Không biết từ lúc nào Lưu Quang Thế đứng lên, đang muốn nói chuyện...