Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió chiều thổi lên lá rụng trên núi, thanh âm nghẹn ngào, giống như hát lên xướng.
Cho dù rất nhiều năm sau, sau khi hoàn thành Nhan Nhiêm Xích vẫn có thể nhớ lại tiếng gió chiều hôm đó thổi lên ngoài thành Hán.
Đi theo Nhan Hi Duẫn rất nhiều năm, hắn cùng với nữ chân nhân hưng vượng mà trưởng thành, chứng kiến nàng tham gia vô số lần thắng lợi và hoan hô. Ở Kim Quốc quật khởi trung kỳ, cho dù ngẫu nhiên gặp cảnh ngộ, trên chiến trường gặp khó khăn, hắn cũng có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo cùng bất khuất ẩn trong quân ngũ Kim Quốc. Theo A Cốt đánh ra khỏi cửa hàng sông, những đội quân này sớm đã khắc sâu ngạo khí ở trong lòng.
Nữ thật sự không vừa lòng, tràn đầy không thể địch lại.
Cũng chính vì vậy, buổi chiều hôm nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng chưa từng thấy.
Càng đến gần chiến trường núi, trong tầm mắt càng nhiều binh sĩ Kim Quốc tán loạn, càng đông người, khế Đan Nhân, Hề Nhân... Thậm chí nữ chân nhân, tốp năm tốp ba như thủy triều tán đi.
Không có đội ngũ cấp trên tùy ý tập kết, thương binh đỡ nhau đi về phía hán trung, có tán binh mất đi chế tạo đơn lẻ, cầm binh khí tùy ý mà đi, bất luận kẻ nào nhìn thấy đều như chim sợ cành cong. Nhan Tịnh Xích định thu nạp bọn họ, nhưng vì thời gian cấp bách, hắn không thể bỏ quá nhiều thời gian vào chuyện này.
Một bộ phận binh sĩ tụ vào trong đội ngũ của hắn, tiếp tục đi về hướng núi.
Nhan Dung Xích hỏi sơ qua tình huống ở chiến trường núi, cũng hỏi qua những chiến sĩ này, đầu tiên là binh sĩ có chiến lực hơi yếu bên ngoài, nhưng không lâu sau, liền có các thành viên của các bộ đội xuất hiện, khi thành viên trung tâm của Đồ Sơn Vệ kể lại tình huống chiến trường cho hắn, Nhan Dung Xích mới chú ý tới, trước mắt hắn là những chiến sĩ Đồ Sơn Vệ có thân hình cao lớn, một mặt nói rõ, một mặt đang sợ hãi.
"Những người Hắc Kỳ quân kia... Bọn họ không muốn sống... Nếu trên chiến trường gặp phải, nhớ là không được chính diện xông trận... Bọn họ phối hợp vô cùng tốt, hơn nữa... Cho dù là ba năm người, cũng sẽ không muốn sống... Bọn họ chuyên giết thủ lĩnh, đội của ta Bồ Tát (Đội chính), Cù Lai Tả Kiệt, bị ba thành viên hắc kỳ vây công đến chết..."
"Tả Kiệt?" Sau khi kết thúc, Nhan Nhiêm Xích hỏi. Đồ Sơn Vệ đều là quân tinh nhuệ trong quân, trong đó quan quân lại lấy nữ chân nhân chiếm đa số, Nhan Nhiêm Xích quen biết không ít, tên Bồ Đình này gọi là Xương Lai Tả, chém giết trên chiến trường cực kỳ dũng mãnh, hơn nữa tính tình hào sảng, đã sớm có ấn tượng về Nhan Nhiêm Xích.
"Ừm." Binh sĩ kia gật đầu, sau đó liền tiếp tục nói về ấn tượng của Hoa Hạ quân trên chiến trường.
Những năm gần đây, chiến tích của Đồ Sơn Vệ huy hoàng, binh sĩ trong đó đa số đều là tinh nhuệ, sau khi chiến bại, binh sĩ này có thể tổng kết lại ấn tượng này, có thể làm tướng quân trong quân ngũ bình thường. Nhưng nội dung hắn kể lại, tuy rằng hắn cố gắng hết sức bình tĩnh ép xuống - nhưng cuối cùng vẫn lộ ra vẻ chán nản.
Mà sau khi kết hợp lại, một bộ phận bại binh của Đồ Sơn Vệ kể lại, một hình ảnh thực tế tàn khốc nhanh chóng thành hình trong đầu hắn... Trong thời khắc hình thành này, hắn không muốn tin tưởng.
Tinh nhuệ của Đồ Sơn Vệ mà đại soái tông Hàn dẫn dắt đã bị quân đội của Hoa Hạ đánh sập ngay trên chiến trường chính diện.
Trong thời gian năm ngày đại soái dẫn dắt gần mười vạn người, đã trải qua rất nhiều trận chém giết quy mô nhỏ và thắng bại. Mặc dù thất bại rất nhiều lần, nhưng bởi vì chiến đấu quy mô lớn chưa triển khai, đại bộ phận chiến sĩ Kim Quốc hạch tâm tinh nhuệ nhất vẫn còn đang chờ mong xuất hiện một cuộc đại chiến quy mô lớn.
Hi Duẫn dẫn binh đối với việc tăng viện, bày ra trạng thái quyết chiến, phấn chấn lòng quân, khiến cho các chiến sĩ Đồ Sơn Vệ ở bên này có thể bày ra một thế công đối với Hoa Hạ quân. Nhưng nửa ngày trước, ở trên núi xảy ra đại chiến, rốt cục ở chính diện đánh tan ảo tưởng của những nữ dũng sĩ này, thắng bại trên chiến trường so với như thế rõ ràng, cho nên những nữ dũng sĩ này đều cảm nhận được sức mạnh nghiền ép.
Xung trận xung kích quy mô lớn không cách nào hình thành nên lực lượng, kết trận thành bia, thế nào cũng phải chia thành cát mịn tản bộ tiến lên chém giết; nhưng phối hợp chiến đấu quy mô nhỏ, Hoa Hạ quân chiến thắng phe mình; hai bên triển khai giao chiến, đối phương cơ bản không bị ảnh hưởng, các loại chiến thuật ngày thường không thể phát huy tác dụng, toàn bộ chiến trường như lưu manh đánh loạn, Hoa Hạ quân ép quân nữ tướng quân không biết phải làm thế nào...
Ngày xưa chỉ là ác mộng mơ hồ, có thể tồn tại may mắn, tại một ngày này trên chiến trường đoàn núi rốt cục rơi xuống, Đồ Sơn vệ ra sức giãy dụa, một phần nữ dũng sĩ đối với Hoa Hạ quân triển khai công kích lặp đi lặp lại, nhưng bọn họ là tướng lĩnh trên đầu sau khi chết đi., Tấn công như vậy chỉ là phí công hoàn thủ, binh lực của Hoa Hạ quân thoạt nhìn chỉ là tán loạn, nhưng trong phạm vi nhất định, luôn có thể hình thành nên một biên chế và phối hợp lớn nhỏ, nữ bộ đội đi vào chỉ có thể bị chém giết vô tình.
Nếu như ngày sau nhớ lại, lúc đó Nhan Nhiêm Xích còn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết thảy, hắn dẫn đầu quân đội đã tiến vào bên trong trận đại chiến. Lúc này dưới trướng của hắn là ba ngàn người tập kết từ giữa hán tử, ở chính giữa cũng có hơn phân nửa, là mấy ngày trước ở gần hán nhân trải qua chiến đấu tán loạn hoặc chuyển tiến binh sĩ, trong quá trình hắn thu nạp mảnh vỡ, quân tâm của những binh sĩ này, kỳ thật đã bắt đầu tan rã.
Thời gian hắn không thể tự chủ được mà suy nghĩ quá nhiều. Khoảnh khắc tiến vào chiến trường, chiến đấu nơi đồi núi xa xa đã tiến hành đến mức gay cấn. Tông Hàn Đại Soái đang suất lĩnh đội ngũ phóng tới chỗ Tần Thiệu Khiêm., Binh sĩ tạo thành tám con đường vây đánh Tần Thiệu Khiêm. Sau khi hoàn thành, Nhan Hinh Xích cũng không phải là hạng xoàng, hắn lập tức an bài tốt đội quân pháp, sau đó ra lệnh cho các bộ đội còn lại tiến hành công kích về phía chiến trường, các kỵ binh theo sát bên cạnh, vận sức chờ phát động.
Chính diện nghênh đón ba ngàn người này là binh lực của một doanh của Hoa Hạ quân, bọn họ nhanh chóng tổ chức phòng ngự trên đỉnh núi, ba đại pháo phong tỏa đường đi, sau khi Nhan Xích ra lệnh cho binh sĩ xông lên san bằng ngọn núi này, hai bên còn chưa tiến vào hoàn toàn giao chiến, xa xa trong tầm mắt đã bắt đầu hỗn loạn xuất hiện.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Thiên hội mười lăm năm, vào một khắc dịp chiều hai mươi tư ngày Thân, Tông Hàn ở trên chiến trường núi bắt đầu hạ lệnh đột phá vòng vây, trước đó, hắn đã tập trung toàn bộ đội ngũ vào việc đối kháng với Tần Thiệu Khiêm., Trong khoảnh khắc chiến đấu kịch liệt nhất, thậm chí ngay cả hắn, ngay cả thân vệ bên cạnh hắn cũng vùi đầu vào chém giết cùng chiến sĩ Hoa Hạ quân. Bộ đội của hắn không ngừng tới gần, nhưng mỗi một bước đi, con cự thú này đều chảy ra càng nhiều máu tươi., Chém giết ở trung tâm chiến trường giống như vị nữ Chân Quân Thần đang thiêu đốt linh hồn của mình, ít nhất trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ tiến hành cuộc chiến được ăn cả ngã về không, sau cùng hắn sẽ chảy hết giọt máu cuối cùng, hoặc là giết chết Tần Thiệu Khiêm, hoặc là bị Tần Thiệu Khiêm giết chết.
Nhưng cuối cùng Tông Hàn cũng lựa chọn phá vòng vây.
Sau khi Nhan Xiển Xích chứng kiến hỗn loạn bắt đầu này, có lẽ đây cũng là lúc toàn bộ Kim Quốc bắt đầu sụp đổ. Trên chiến trường, hỏa diễm vẫn đang thiêu đốt, phơi bày ra hiệu lệnh công kích tám lần, kỵ binh dưới trướng lão bắt đầu dừng bước., Hắn quay đầu lại, bắt đầu xông về phía trận địa của Hoa Hạ quân, va chạm kịch liệt này là vì muốn tháo chạy khỏi khe hở mà Tông Hàn mang đến. Không lâu sau đó, vài nhánh quân có sức chiến đấu bắt đầu tan rã trong lúc chém giết.
Nhan Xuyến Xích vung cánh tay lên. Giờ khắc này, hắn mang theo hơn một ngàn kỵ binh bắt đầu xông qua phong tỏa, thử mở ra một con đường giúp Nhan Tông Hàn.
Không lâu sau đó, đủ loại tiếng hò hét vang lên trên chiến trường. Hoa Hạ Quân hô to: "Kim Cẩu thua -- "
"Mạch hãn muốn chạy trốn —— "
"Sát Mẫn Thiểu Thước —— "
Trong thanh âm xung phong, trên chiến trường có truyền lệnh khói lửa đỏ thắm dâng lên, đó tượng trưng cho chiến thắng và tín hiệu đuổi giết, ở giữa bầu trời không ngừng chỉ về phía Nhan Tông Hàn.
....
Khói lửa màu đỏ bốc lên, như kéo dài, vết máu thiêu đốt.
Thanh Dương dịch cách đoàn núi mấy dặm, lúc trước cùng Nhan Nhiêm Xích tiến hành tác chiến, thấy xa xa khói lửa màu đỏ, bắt đầu tiến hành tập kết, trong tầm mắt, khói lửa trên bầu trời lục tục lan tràn ra.
Cách đó hai dặm, bên bờ một con sông nhỏ, ba binh sĩ Hoa Hạ quân mặc quần áo ướt đẫm đang đi qua bờ sông, nhìn thấy hiệu lệnh màu đỏ trên bầu trời phía xa xa, hơi sững sờ rồi trò chuyện với nhau. Bọn họ hưng phấn nhảy nhót vài cái ở bờ sông, sau đó hai binh sĩ nhảy xuống sông đầu tiên, một gã lính ở phía sau có chút khó khăn tìm một mảnh gỗ, ôm thủy đàm gian nan bơi tới phía đối diện...
Trên bầu trời đang có từng đội ngũ tụ lại bên này.
Cách chiến trường núi rừng vài dặm, phong vũ kiêm công trình cũng đội ngũ thống lĩnh mấy ngàn binh sĩ, đang nhanh chóng chạy tới bên này. Hắn nhìn thấy trên bầu trời màu đỏ như máu, bắt đầu suất lĩnh thân vệ dưới trướng, điên cuồng phi hành.
....
Từ kỵ binh mở đường, Nữ chân quân đột phá vòng vây như một cơn bão táp, lao ra khỏi chiến trường, công kích của Hoa Hạ quân cuộn trào mãnh liệt, từng đội quân Kim quốc tan tác thành hình, nhưng dù sao thì binh lực của Hoa Hạ quân cũng ít, trung tâm của cuộc bãi binh trong lúc nhất thời khó mà chặn đứng được.
Tần Thiệu Khiêm cưỡi chiến mã xông lên sườn núi, nhìn từng nhóm nhỏ quân sĩ Hoa Hạ từ bốn phương tám hướng vọt tới, đánh về phía Nhan Tông Hàn vừa mới phá vòng vây, biểu lộ có chút phức tạp.
"Nếu có cơ hội, ta thật muốn hỏi Tông Hàn một chút, trong lòng nghĩ thế nào cũng thấy thế."
Nhìn lại binh lực và cường độ tấn công lúc trước, Nhan Tông Hàn không tiếc mọi giá muốn giết chết mình, lại tiến thêm một bước, toàn bộ chiến trường sẽ cháy lên tới điểm cuối. Nhưng ngay khoảnh khắc sau khi Tông Hàn đưa mình vào trong đội ngũ tiến công, hắn như hoàn toàn hiểu ra, đột nhiên chọn cách đột phá vòng vây.
Dân cờ bạc trên bàn thường sẽ không lựa chọn dừng tay vào lúc này, bởi vì quá muộn. Mà với tư cách là tướng lĩnh trên chiến trường, hắn đã đầu nhập vào tất cả, đột nhiên từ bỏ thì có vẻ hơi sớm... Hơn nữa còn xấu hổ. Bình tâm mà nói, khoảnh khắc đó ngay cả mục đích của Tần Thiệu Khiêm cũng tin tưởng Mục đích của Tông Hàn là không chết không thôi, cũng chính vì vậy, đối với việc hắn đột nhiên phá vòng vây, bên này cũng có chút bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.
Hàng ngàn hàng vạn quân Hoa Hạ đang tụ tập theo mệnh lệnh, triển khai từng đợt từng đợt chặn giết với quân đội Kim Quốc đang chạy trốn. Trên chiến trường, có nữ tướng lãnh không đành lòng chứng kiến một màn chiến bại này, vẫn như cũ suất lĩnh đội quân liều mạng xung kích về phía Tần Thiệu Khiêm. Một số binh sĩ bắt được chiến mã, bắt đầu dưới mệnh lệnh tập kết, xuyên qua đồi núi, đi về phía hán tử bình nguyên.
"Chặn lại rất ít! Bắt lấy hắn! Giết hắn đi!"
Tần Thiệu Khiêm vừa ra lệnh, vừa tiến lên một mặt. Buổi chiều dưới ánh mặt trời, trên Nguyên Dã có gió yên tĩnh, tiếng nổ vang lên, bên tai có tiếng rít, trong vòng mười năm, nữ cường giả mạnh nhất đúng là đang dẫn binh bỏ chạy. Thời đại này đang nói chuyện với hắn, hắn nhớ tới cái buổi chiều của rất nhiều năm trước, vào lúc chạng vạng tối kia., Hắn dẫn đội xuất chinh, chuẩn bị kỹ càng cái chết ở cương trường. Hắn và Lập Hằng ngồi dưới ánh chiều tà đó, đó là mặt trời chiều của võ lâm. Phụ thân là Hữu Tướng, huynh trưởng nhậm chức Thái Thủ, mọi thứ trên Biện Lương đều phồn hoa mỹ lệ.
Hắn nguyện ý vì tất cả những điều này mà trả giá bằng tính mạng.
"Võ triều thiếu nợ..." Hắn nhớ rõ lời nói của Ninh Nghị khi đó.
Hắn hỏi: "Bao nhiêu mạng người có thể lấp đầy?"
Phong lưu thứ vũ kia gió thổi đi, tráng lệ đường hoàng sụp đổ thành phế tích. Huynh trưởng đã chết, cha hắn chết, hắn giết Hoàng đế, hắn không có mắt, bọn họ đi qua Tiểu Thương Hà gian nan, Tây Bắc chém giết, vô số người bi thương hò hét, thê tử của huynh trưởng rơi vào Kim Quốc bị tra tấn hơn mười năm, đứa nhỏ bé trong hơn mười năm đó thậm chí bị người ta coi như súc sinh chặt đứt ngón tay.
Bao nhiêu mạng người có thể lấp kín được?
"Kim cẩu thất bại —— "
"Sát Mẫn hiếm thấy!!!"
Hắn suất lĩnh quân đội nhào tới.
....
Tin tức khói lửa như máu bốc lên, sền sệt bại trận chạy trốn khiến rất nhiều người bất ngờ, kinh hãi, đối với phần lớn quân nhân Hoa Hạ mà nói, cũng không phải là kết quả dự định trước.
Mấy ngày nay chém giết đều kịch liệt như nhau, tác chiến đoàn chiến cũng không nhất định là quyết chiến. Nếu như Tông Hàn lựa chọn đột phá vòng vây, chuyển tiến, Hoa Hạ quân cũng chuẩn bị sẵn sàng chém giết trong đám hán tử, sau đó lại chuẩn bị tâm lý cho trận chiến tiếp theo của đại hán.
Mọi người dự tính sẽ thắng lợi, nhưng đồng thời, nếu thắng lợi không dễ dàng đến vậy, Hoa Hạ đệ thất quân cũng đã chuẩn bị để cắn trộm Tông Hàn không chết không thôi - nếu ta không chết xong, ngươi đừng mong có thể trở về!
Trong trận chiến trước mắt, tâm lý thảm liệt đến cực điểm như vậy cần phải có, tuy rằng Hoa Hạ đệ thất quân mang theo cừu hận đã trải qua huấn luyện mấy năm, nhưng nữ chân nhân trước đó dù sao cũng là người hiếm có bại tích, nếu chỉ ôm một loại tâm tính lạc quan tác, mà không thể đập nồi dìm thuyền, như vậy người thua trên chiến trường như vậy có thể là quân thứ bảy.
Cũng chính vì vậy, theo khói lửa bay lên, trinh sát đưa tin một đường phóng tới trong hán tử, đặc sệt chạy trốn, ven đường các đội toàn lực chặn giết truyền đến mệnh lệnh, không ít người cảm nhận được, cũng là kinh hỉ to lớn như mộng như ảo.
Thậm chí Lưu Mộc hiệp thoáng giật mình, giờ phút này trong đầu hắn cũng hiện lên rất nhiều thứ, sau đó được Ban trưởng dẫn dắt, bọn họ phóng tới lộ tuyến phòng ngự.
Trinh sát vẫn như cũ ở dãy núi, vốn không ngừng chém giết, sền sệt suất lĩnh binh sĩ tán loạn một đường tiến về phía trước, bộ phận binh lính sớm đã tan tác cũng bởi vậy mà tụ tập tới, bộ đội này giống như gió táp xẹt qua đồng dân, có lúc dừng lại chốc lát, có lúc sẽ lách qua đường vòng, từng nhánh quân đội Hoa Hạ tụ tập xung quanh sau đó xông tới, trong lúc chạy trốn không ngừng quấn lấy đội ngũ.
Khi ánh mặt trời chiếu rọi cho thấy thời khắc này vẫn là buổi chiều. Tông Hàn trong đám người Hán Trung Nguyên biết, ráng chiều sắp tới.
Hắn huy quân đội một đường chạy trốn, thoát khỏi ánh mặt trời hạ xuống, có lúc hắn hơi thất thần, chém giết kịch liệt vẫn còn trước mắt, vị nữ Chân Lão Tướng này tựa hồ trong nháy mắt đã trở nên trắng xoá, trên tay hắn không có xách đao.
Lúc trước ở gần đồi núi kia, trước trận chiến của Tần Thiệu Khiêm đã hơn mười năm qua là lần đầu tiên gã cầm đao lên trận, khí tức đã lâu không gặp trong lòng gã dâng lên, ký ức của rất nhiều năm trước trở nên rõ ràng trong lòng gã. Gã biết rõ chiến đấu chiến đấu như thế nào, biết rõ phải làm sao để biết rõ phải trả giá bằng tính mạng này... Nhiều năm trước khi đối mặt với Liêu Nhân, vô số lần gã đánh ra tính mạng, gã đã đè bẹp địch nhân dưới răng nhọn của gã.
Một ngày này, hắn lại lần nữa ra trận, muốn đánh bạc tính mạng này, giống như bốn mươi năm trước, tại phiến thiên địa này, tựa hồ không có đường để đi chém giết ra một con đường, hắn trước sau cùng hai chiến sĩ Hoa Hạ quân truy sát. Bốn mươi năm qua đi., Trong thời khắc chém giết đó, cuối cùng hắn cũng hiểu Hoa Hạ quân trước mặt rốt cuộc là một đội quân như thế nào. Cái lý giải này khi đao phong va chạm rốt cuộc cũng trở nên chân thực. Hắn là thợ săn nhạy bén nhất của nữ tử, giờ phút này hắn đã nhìn rõ hình dáng cự thú đối diện với phong tuyết.
Hắn từ bỏ xung phong, quay đầu rời đi.
Ít nhất vào thời khắc này, hắn đã hiểu rõ hậu quả của việc xung kích là gì.
Không phải hiện tại...
"...Thuốc nổ của Hoa Hạ quân không ngừng trở nên mạnh mẽ, tương lai chiến đấu sẽ khác với ngàn năm qua... Ninh Nghị nói rất có lý, nhất định phải truyền thụ toàn bộ Đại Tạo viện... Không chỉ là Đại Tạo viện... Nếu như muốn làm cho binh sĩ dưới trướng chúng ta mất đi trận hình trên chiến trường mà không loạn, trước khi chiến đấu phải chuẩn bị trước... Nhưng điều quan trọng nhất là, phải phổ biến tạo giấy đại lực, lệnh cho binh sĩ có thể đọc sách... Không đúng, còn không đơn giản như vậy..."
Chiến mã một đường đi về phía trước, Tông Hàn một mặt nói những lời này với đám người Hàn Thác ở bên cạnh, có chút nghe ra, quả thực là lời xúi giục bất thường. Có người cố ý cắt ngang lời nói của Tông Hàn, nhưng bị hắn lớn tiếng mắng lại: "Nghe rõ cho ta! Nhớ kỹ những lời này! Hoa Hạ quân không chết không thôi! Hoa Hạ quân không chết không thôi!, Như nếu ngươi không thể trở về, Đại Kim ta đương nhiên sẽ có người minh bạch những đạo lý này! Thiên hạ này đã khác, tương lai hoàn toàn khác với trước kia! Bộ dáng kia của Ninh Nghị không học được, phần thưởng Đại Kim Quốc ta khó mà giữ lại... Đáng tiếc, ta và Cốc Thần đã già..."
Hắn nói xong, có người đến báo cáo chuyện Hoa Hạ quân tiếp cận, sau đó lại có người truyền tin tức, cũng ngựa dẫn thân vệ từ Đông Bắc tới cứu viện, Tông Hàn quát lên: "Lệnh cho hắn lập tức chuyển hướng tới trợ giúp trong đám đàn ông kia, bản vương không cần cứu viện!"
Không lâu sau đó, từng nhánh quân Hoa Hạ từ bên cạnh đánh tới, thiết lập cũng ngựa nhanh chóng chạy tới, nghiêng nghiêng nhằm hướng hỗn loạn con đường đào vong.
"Ai dám làm phụ soái của ta bị thương —— "
Hắn dẫn đội chém giết, thật anh dũng.
Tông Hàn truyền tin: "Bảo hắn cút..."
Ánh chiều tà lan tràn trên bầu trời, mấy ngàn nữ nhân đang chạy trốn trong chém giết, Hoa Hạ quân một đường đuổi theo, truy binh lác đác xông tới, ra sức lực cuối cùng, cố gắng cắn lấy cự thú kéo dài hơi tàn này.
Lưu Mộc hiệp đi theo đại đội, chém giết về phía trước, Ban trưởng toàn thân đầy máu, ở phía trước hô to: "Sát sền sệt hiếm có! róc thịt hắn!" Bọn họ hướng về soái kỳ xa xa cắn xé, chung quanh chiến trường hỗn loạn, có tiểu đội kỵ binh xông tới., Các binh sĩ tìm kiếm gai sắt trên người, đại bộ phận đinh sắt đều đã dùng hết, có người tìm trên thi thể nữ chân binh sĩ hai viên hỏa lôi, thừa dịp chiến mã đến, ném ra ngoài, có kỵ binh lăn xuống ngựa, chung quanh chính là chém giết hỗn loạn.
"Giết lui bọn chúng, bắt lấy côn trùng hiếm có -- "Ban trưởng trong chém giết lẫn nhau, hắn và nữ chân nhân chính là huyết cừu phá gia, mắt thấy soái kỳ của nữ thật gần một trận xa, lúc này cũng là huyết khí cuồng loạn lên não. Cái này cũng khó trách, từ khi Nữ Chân Nam tới nay, có bao nhiêu người phá gia diệt môn, cầm đao thương cùng sền sệt cơ hội hiếm có như vậy, cả đời có mấy lần?
"Ta làm thịt các ngươi! Người đàn ông như chó—— "
Chung quanh cuồn cuộn bụi mù, trong đám địch nhân đối diện cũng có nữ tướng lãnh, thân binh võ nghệ xung quanh cũng không tệ. Lưu Mộc hiệp một tay cầm thuẫn một tay cầm đao, giết chết một người trong tiếng la hét đối diện, sau đó phối hợp chiến hữu bên cạnh ép tới phía trước, hắn là lão binh trong quân thứ bảy., Không đảm nhiệm chức quan là bởi vì không thích người chỉ huy, nhưng kỹ xảo phối hợp chém giết trên chiến trường là toàn bộ doanh, đoàn đều đếm được trên đầu ngón tay, một mặt tác chiến, hắn còn một mặt bảo tồn thể lực, bảo hộ chiến hữu.
Hai chiến hữu bị hắn dẫn theo vọt tới trước, ba tấm thuẫn tạo thành một tấm chắn nho nhỏ đánh bay một nữ binh sĩ, một bên truyền đến tiếng hét "Sát Tỳnh hãn, xông lên..." thanh âm kia có chút không đúng, Lưu Mộc hiệp quay đầu lại, chỉ thấy Ban trưởng bối đang bị nữ tướng lãnh mặc áo giáp đâm xuyên bụng, trường đao xoắn một cái kéo ra ngoài.
" Hán cẩu đi tìm chết —— thông báo phụ vương ta đi mau! Không cần lo cho ta! Hắn thân mang hi vọng của nữ chân, ta có thể chết, hắn muốn còn sống —— "
Máu tươi phun lên khôi giáp đã thành ngựa, hắn vung cương đao, một mặt thân vệ bên cạnh hạ lệnh. Thấy mặt bên có binh sĩ Hoa Hạ xông tới, hắn toàn lực nghênh đón!
Bên kia chiến trường, Tông Hàn nhìn đội ngũ thiết lập khi tiến vào chiến trường cũng hạ lệnh, sau đó mang theo binh sĩ muốn đánh sang bên này, tụ hợp với đội ngũ cũng ngựa.
"Đi nói cho nó biết! Bảo nó chuyển đi! Đây là mệnh lệnh, nó còn không đi thì không phải là con trai ta ——"
Lưu Mộc hiệp và binh sĩ Hoa Hạ bên cạnh đánh về phía đội ngũ được trang bị hoàn mỹ, vài nữ thân vệ xung quanh cũng nhào tới. Lưu Mộc hiệp giết một nữ thân vệ, va chạm với thuẫn bài cũng thành ngựa, thiết lập cũng lùi lại hai bước, múa đao chém nhanh, Lưu Mộc hiệp phóng tấm chắn, thân hình lao xuống, một đao nện lên chân ngựa., Đội ngũ thiết lập cũng lảo đảo một bước, chém ra một thành viên Hoa Hạ quân vọt tới, mới quay đầu lại. Lưu Mộc hiệp vung đại đao, toàn lực đánh xuống một đao từ không trung. Một tiếng nổ lớn vang lên, tia lửa bắn ra bốn phía, một đao bổ vào mũ giáp sắp xếp cũng như trúng một đòn nặng nề.
Thiết lập trong đầu ngựa cũng ong lên một tiếng, hắn trả lại một đao, sau một khắc, Lưu Mộc hiệp vung một đao nặng nề chém ngang sau lưng hắn. Cương đao của Hoa Hạ quân đoàn khá nặng, trong miệng ngựa ngòn ngọt, trường đao vung lên đánh trả.
Chung quanh có thân vệ lao tới, binh sĩ Hoa Hạ cũng nhào tới, Lưu Mộc hiệp và thiết lập cũng liều mạng hai đao, đột nhiên xung phong đẩy lùi đối phương hai ba bước. Thiết lập cũng bị đá phía sau vấp ngã, Lưu Mộc hiệp đuổi theo trường đao dốc toàn lực chém, trong đầu ngựa cũng rối loạn, hắn dựa vào giáp trụ mà lui lại phía sau., Từ dưới đất bò dậy, còn vung đao về phía trước, Lưu Mộc hiệp vung đại đao chém về phía vai hắn không ngừng, bổ tới đao thứ tư thì thiết lập cũng được nửa người, khôi giáp kia đã mở miệng, máu tươi chảy ra từ dưới lưỡi đao.
Lưu Mộc hiệp lại chém một đao xuống, ngựa sửa chữa lung lay đứng dậy lảo đảo đi một bước, lại quỳ xuống. Hắn còn định múa đao về phía sau, soái kỳ của Tông Hàn đang chạy về phía này. Lưu Mộc hiệp bổ lỗ thủng trên người hắn càng lớn hơn, sau đó lại một đao nữa.
Dưới trời chiều, Tông Hàn nhìn thân thể con trai mình trong loạn chiến bị binh sĩ Hoa Hạ quân một đao chém ra...
"A a a a a a a a ——"
Trên cánh đồng vang lên tiếng kêu rên của ông lão như mãnh hổ, gương mặt của lão vặn vẹo, ánh mắt dữ tợn và đáng sợ, mà binh sĩ Hoa Hạ quân cũng hung ác đánh tới...