Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh mặt trời giữa trưa bắt đầu trở nên trắng bệch loá mắt, ác chiến phụ cận cửa nam Trung Thành, từng giây từng phút trở nên kịch liệt.
Từ sáng sớm đến giữa trưa, Nhan Hi doãn chỉ huy đội ngũ liên tục phát động sáu đợt xung kích quy mô lớn. Hai tốp đầu tiên công kích tương đối ổn định, xem như là thăm dò lực lượng Hoa Hạ quân. Sau khi biết tình huống chiến trường không đúng, bốn đợt tấn công quy mô lớn sau lưng hầu như như phong bạo ập tới, căn cứ vào cảm giác trên chiến trường mà nói, trong đại quân đối diện đã có trên vạn người thay phiên ra trận, tham dự vào cuộc tiến công.
Trong mỗi vòng tấn công quy mô lớn nhỏ, khoảng cách chỉ có một chút, đó là đội quân một ngàn người nữ chân nhân đang bị trở ngại lui về phía sau, đội ngàn người tiếp theo xông lên trong thời gian ngắn ngủi.
Tiếng nổ tung và chém giết từ xa xa truyền tới, Trần Hợi bò dậy từ trong vũng máu, thân thể lung lay hẳn lên. Những đòn tấn công trên mặt đất bị giết lui, những trận địa khác vẫn đang chiến đấu.
Máu tươi sền sệt từ trên tóc của hắn nhỏ xuống, hắn đưa tay lau, trong mũi đều là mùi máu tanh, trên mặt đất bên cạnh chất đống thi thể, có cả nữ chân nhân, có cả đồng bạn. Tam doanh trường Trần Khổ Tuyền ngã ở đó, bụng bị địch nhân một đao chém đứt, nội tạng chảy ra, dính dính dính dính dính dính vào đó.
Bất luận thời gian chém giết trên chiến trường bao lâu, mọi người đều không thích ứng được với cảm giác chán ghét như vậy. Trần Hợi giơ tay lau mắt, sau đó bị máu tươi thấm vào mắt, lại dùng ống tay áo sạch sẽ lau chùi. Hắn ngồi xổm xuống, nhắm mắt Trần Khổ Tuyền lại., Đây là một chiến hữu đi theo hắn lâu nhất, lúc hắn trở thành Lớp trưởng, Trần Khổ Tuyền là một trong những chiến sĩ trong lớp, bây giờ bất cứ chiến sĩ nào trong lớp cũng đều không rơi vào mắt hắn.
Giọng nói và khí tức bên tai sau đó mới trở nên chân thực, thân ảnh chạy vội, tìm kiếm binh sĩ bị thương, có người chạy tới báo cáo: "... Nhị doanh đã hi sinh." Tổng cộng hai doanh tên là Thường Phong, là một tên to con mặt đầy mụn nhọt.
"... Doanh trường hy sinh liên tiếp trên đỉnh đầu, chết sạch, sắp xếp thay thế."
Trần Hợi bình tĩnh nói câu này, sau đó đi tới gò đất nhỏ bên cạnh: "Bị thương mau băng bó! Thống kê nhân số! Chó vàng sắp tới rồi! Nhìn xem chiến hữu bên cạnh các ngươi đi rồi! Bọn họ là thay chúng ta chết, chúng ta làm sao báo đáp hắn..."
Hắn hết sức, hô xong câu cuối cùng, thanh âm luôn luôn yên tĩnh lạnh lùng kia thậm chí có mấy phần khàn khàn hiếm thấy.
Chiến trường bị thi thể và vũng máu nhuộm thành màu đỏ, những người còn sống cũng biến thành màu đỏ nhàn nhạt. Mọi người có kinh nghiệm nhiều hơn nữa cũng khó có thể thích ứng được cảm giác dinh dính đạm bạc này. Chỉ có điều có vài người sẽ vì đau đớn mà phun ra, có vài người sẽ lựa chọn ném những thống khổ to lớn như vậy lên trên đầu những kẻ gây bạo hành.
Vì vậy trong thân thể mọi người, lại có thêm vài phần lực lượng chém giết.
Trước trận trước của nữ tử, một đội ngũ ngàn người đang chém giết hỗn loạn đã lần lượt rút lui, Nhan Hi Doãn nhìn về phía trước. Hắn đã thấy rõ tình huống trước mặt, binh lực của Hoa Hạ quân mới chỉ khoảng bốn ngàn, trải qua năm ngày chiến đấu kịch liệt, nhưng bọn họ cứ như vậy từng lớp từng lớp đánh lui nữ tử tinh nhuệ bên mình.
Ánh mặt trời giữa trưa có chút chói mắt, giống như một trận công kích, dài dằng dặc khiến hắn cảm thấy có chút chán ghét. Các chiến sĩ dưới trướng mình đang ra sức chém giết, nhưng trước mắt chỉ là vì phòng tuyến đối diện quá mức cứng cỏi, Hi Duẫn chỉ có thể nhìn binh lực ưu thế phe mình xông vào trận địa đối phương, sau đó lui về phía sau trong chém giết lần lượt, hỗn loạn thậm chí cục bộ sụp đổ. Đối phương thật ra cũng không chiếm quá nhiều lợi thế.
Trong nội thành Hán Trung, thật ra cũng đang chiến đấu, một phần quân đội Kim Quốc đuổi người từ bên trong đi ra, Hoa Hạ quân ở đầu đường dùng tạp vật dựng lên hàng rào, nhân triều khó mà tiến lên. Mà quân đội Hoa Hạ quy mô nhỏ vượt qua đám người xông vào trong thành, gây ra không ít hỗn loạn: đa số binh lính trong thành đều là bại lui khỏi chiến trường, chiến ý không chịu nổi, làm cho Nhan Hi Doãn trong lúc nhất thời cũng không thể tưởng tượng nổi.
Lão nhân cau mày, tuy thoạt nhìn vẫn như cũ bình tĩnh, nhưng huyết mạch trên trán vẫn vì lo âu mà không ngừng lộ ra. Hai mươi dặm về phía tây, Tông Hàn đang quyết định chiến trường chém giết kịch liệt. Khi xác nhận tin tức này, Hi Duẫn vốn cũng có mấy lựa chọn có thể làm được, tỷ như từ bỏ mảnh trận địa này., Để phần lớn các bộ đội đi vòng trong thành, trợ giúp Tông Hàn, hoặc là leo lên đội thuyền, dọc theo ven sông tố lưu mà lên: Đương nhiên là như vậy là không có hiệu suất nhất, bây giờ hán giang ở vào thời kỳ Tuyền Cơ, qua người Hán thì dòng nước chảy càng chảy xiết, đoạn đường kia chỉ sợ còn không có người đi nhanh, lúc cập bờ còn có thể tao ngộ Hoa Hạ quân tập kích.
Những suy diễn này cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì nếu đội ngũ này của mình không thể đánh tan bốn ngàn người đối diện trong giới hán, vậy rất nhiều chuyện tiếp theo sẽ trở nên vô nghĩa.
Tông Hàn không phải trẻ con, hắn không cần biết đối phương bị tập kích đã cảm thấy đối phương cần cứu viện —— đặc biệt là khi ba vạn người bị đối phương tập kích, trên chiến trường còn có rất nhiều tán binh có thể thu nạp được. Đội ngũ xa nhất của mình và đối phương không cần phải nóng vội vội vàng chạy tới. Tông Hàn cũng sẽ không phạm phải sai lầm trên phương diện chiến thuật, bởi vì trúng kế hoặc là bị mai phục ăn phải thiệt thòi lớn...
Hắn dùng thế công mãnh liệt đánh tan chi Hoa Hạ quân này, sau đó trợ giúp chiến trường, mới là phương thức chiến đấu chính xác nhất. Nếu có thể một canh giờ đánh tan đối phương là tốt nhất, một canh giờ không được, vậy nửa ngày, nhưng nửa ngày đã trôi qua. Sự cứng cỏi của đối phương, rốt cuộc khiến hắn cảm thấy có chút lo âu.
Nếu như chiến lực của toàn bộ quân thứ bảy Hoa Hạ đều là như vậy, vậy sẽ ra sao?
"Đồ Lạp." Hắn vung lệnh kỳ xuống: "Đến lượt ngươi, Hoa Hạ quân đã là nỏ mạnh hết đà... bắn xuyên bọn họ..."
Nghe lệnh tên Đồ Lạp, giữa trưa dưới ánh mặt trời, trống trận càng thêm kịch liệt.
Tông Hàn không phải trẻ con, hắn sẽ không xuất hiện sai lầm về chiến thuật.
Mà bản thân mình, nhất định phải chiến thắng ở chỗ này, để xác định toàn bộ chiến trường là có thể giành chiến thắng.
Hắn nhìn ánh mặt trời.
Lại một canh giờ nữa là có thể đánh bại bọn họ.
"Giết -- "
Lại một vòng quân trận lao ra, ông lão vung bảo kiếm lên, cất tiếng hò hét.
Sau đó là hơn một ngàn nữ chân nhân hò hét, giống như lôi đình, quét ngang qua toàn bộ chiến trường, có lực lượng sinh sinh tồn tiếp tục gia nhập cho nữ binh sĩ chém giết trên chiến trường như cũ, mang theo sĩ khí mới.
Trần Hợi vung trường đao nghênh đón kẻ địch đang đánh tới, một tên tiểu binh được phái ra ngoài.
"Nói cho Lâm lữ trưởng biết, đoàn ta đã không còn đội dự bị nữa."
Hắn không yêu cầu chi viện, vì đối phương trả lời đại khái hắn cũng có thể đoán được. Lâm Đông Sơn đại khái sẽ nói: "Ta cũng không có, ngươi bảo vệ cho ta." Nhưng hắn vẫn phải nói tin tức như vậy cho Lâm Đông Sơn, bởi vì nếu bên mình chết sạch, Lâm Đông Sơn phải xem xử lý ra sao.
Không lâu sau, tiểu binh mang theo Lâm Đông Sơn hồi báo, trận địa bên này đã lâm vào thủy triều chém giết.
....
Ánh mặt trời trắng bệch quan sát đại địa, từ trong nam môn đi về phía tây của dãy núi, từng đợt ma sát quy mô lớn nhỏ cũng đều phát sinh.
Binh lính được quân Hoa Hạ điều đến đây cũng không nhiều, nhưng bắt đầu từ sáng sớm, đã có hai đội liên tiếp chiến sĩ vẫn luôn ở phụ cận Tây Môn Hán, hoặc là nữ trinh sát chặn giết, hoặc là rút lui nữ chân bại binh đánh gió thu, bọn họ thậm chí đối với cửa thành triển khai hai vòng giả vờ công kích, đem thanh thế cực kỳ nóng bỏng, làm binh sĩ thủ thành đóng chặt cửa thành, cơ bản không dám đi ra ngoài.
Giờ Tỵ qua đi, Nhan Dung Xích suất lĩnh hơn ba ngàn người từ cửa Tây giết ra, chuẩn bị tiến về dãy núi trước tiên, cũng bị hai đội ngũ này tập kích. Bọn hắn lấy địa hình dãy núi làm chỗ dựa., Đối với sự phát động tiến công của nữ chân đội đi qua đường lớn, thậm chí còn đẩy ra hai khẩu pháo không biết thu được từ nơi nào, tiến hành công kích hoàn toàn đội quân Nhan Dung Xích, khiến cho Nhan Xích không thể không phái kỵ binh tiến hành đuổi ra ngoài. Hai đội liên đội này nhanh chóng trốn vào trong rừng, bày ra tư thái ương ngạnh ngạnh kháng trì hoãn thời gian.
Trong đội ba ngàn người của Nhan Dung Xích, kỵ binh gần một ngàn, nếu muốn tiêu diệt hai người liên tiếp Hoa Hạ quân đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng hắn biết mục đích của đối phương, chỉ có thể dùng kỵ binh bắn tên, đốt cháy rừng cây, để bộ binh mau mau đi qua.
Cách hán nhân sáu dặm, tiểu tập tử tên là Thanh Dương dịch, lúc này đã bị một binh sĩ Hoa Hạ doanh chiếm lĩnh, khoảng giữa buổi trưa, hơn hai trăm người này phát hiện giết tới hoàn toàn Nhan Xích, liền xây dựng công sự triển khai công kích. Hoàn Nhan Xích cũng triển khai thế công., Chém giết với đối phương nửa canh giờ, nhưng phòng thủ đối diện cực kỳ kiên cường, cuối cùng hắn vẫn quyết định rời khỏi lối rẽ bên cạnh, trước đi đoàn núi, miễn cho bị hơn hai trăm người này ngăn chặn, không đến được chiến trường.
Mới thông qua Thanh Dương dịch không lâu, bên đường lại có người mò tới, ba binh sĩ Hoa Hạ quân trốn trong bụi cỏ ven đường, khi nữ binh sĩ đi ngang qua thì nhảy ra ném ba viên đuốc, sau đó rút chân bỏ chạy., Bọn họ lướt qua khe đất nhỏ bên cạnh, sau đó nhào vào trong sông nhỏ cách đó không xa, nghênh ngang rời đi —— đây rõ ràng là dựa theo kế hoạch, kỵ binh phụ cận nhanh chóng đuổi theo, nhưng vẫn không thể bắn trúng bọn họ trước khi bọn họ rơi xuống nước.
Hắn một mực theo sau Nhan Hi Duẫn, chưa từng tham dự đại chiến ở Tây Nam, đến khi trong hán chính thức bắt đầu giao thủ với quân thứ bảy Hoa Hạ. Lúc trước hắn cũng thông qua đám tàn binh trên chiến trường để tìm hiểu tin tức của Hoa Hạ quân này, nhưng giờ phút này, đối với việc này, mặc kệ bao nhiêu người dám tấn công hắn, Nhan Nhiêm Xích mới cảm thấy phiền muộn.
Nếu là người thám báo chiến đấu bên ngoài, có lẽ chiến đấu chính diện sẽ có nhược điểm. Trong lòng hắn nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn về phía ngọn núi phía tây...
....
Giờ khắc này, ở phía Đông Nam dãy núi, giữa đồi núi đi thông tới hán tử, chém giết nhau tạo thành cơn sóng dữ sôi trào trong gió lốc.
Giờ vừa qua buổi trưa, một đợt phản kích ngoan cường nhất của Nhan Tông Hàn Chủ đã bắt đầu.
Phía dưới bầu trời, trong phạm vi vài dặm đều có đại lượng binh sĩ tán loạn, thi thể trên chiến trường không người hỏi đến, bụi mù trên mặt đất sau khi bị bắn ra vẫn còn bay lên, bên trong khu vực hạch tâm, chém giết kịch liệt đang hình thành, Nhan Tông Hàn đã phát động hạch tâm tinh nhuệ của tám ngàn người dưới trướng, từng đợt từng đợt điên cuồng đánh về phía quân đội của Tần Thiệu Khiêm.
Trải qua nửa ngày chém giết, quân đội bên ngoài đã sụp đổ hơn phân nửa, còn lại mấy ngàn đội ngũ, trải qua chiến bại chạy trốn cũng chỉ là con số mà thôi. Duy chỉ có tám ngàn người vây bên trong vẫn bảo trì ý chí chiến đấu như cũ, dẫn đầu những thân vệ cao tầng trong đám binh sĩ đề bạt theo Tông Hàn nhiều năm đề bạt lên., Cũng có quan hệ thông gia với Tông Hàn, gần gũi, theo tiếng hiệu triệu của Tông Hàn, những người này cũng hiểu được, rốt cuộc đã đến thời khắc cần bọn họ hi sinh.
Buổi trưa chưa có chi giao, nữ tử điều tra bỗng nhiên suất lĩnh thiên nhân đội đầu tiên tiến hành công kích chiến trường phía đông bắc. Đây là một vị lão tướng từ khi A Cốt khởi sự đã đi theo bên cạnh Tông Hàn. Năm mươi lăm tuổi, vóc người cao lớn, chỉ là vì ngón út tay phải có chút dị dạng, chiến tích không rõ ràng. Đó cũng là nguyên nhân vì Kim Quốc lúc đầu đem tinh vân tụ tập. Hắn đi theo bên cạnh Tông Hàn đã nhiều năm., Trưởng nữ gả cho Tà Bảo làm phi, những năm này tuy rằng lớn tuổi, nhưng tinh lực dồi dào, võ dũng dị thường, nghe nói trong nhà nuôi dưỡng vô số thiếp thất, tra Lạt Dạ đàn ca, không mỏi mệt.
Sau khi xác định được vị trí của Tần Thiệu, mục tiêu đã được định ra, hắn là người đầu tiên đi ra, Tông Hàn nhìn hắn, nhẹ gật đầu.
Vị nữ tử này vung vẩy đại phủ, sau đó suất lĩnh hơn ngàn thủ hạ, phóng tới Hoa Hạ quân phía trước.
Binh lực của một doanh của Hoa Hạ quân từ chính diện tiến lên nghênh đón, đây là hai trăm người của một sư, tam lữ một doanh. Theo sự ngăn cản của doanh, nhị doanh lập tức từ bên cạnh đánh tới, tra xét mẫu binh để ứng phó. Dãy núi và loạn thế vốn là những mũi tên bay lượn, sau đó là từng tiếng nổ tung., Sau khi đoản binh hai bên đụng nhau, bổng sắt, hỏa lôi ném tới vẫn không ngừng, trong nháy mắt, chế độ song phương đã xé rách hỗn loạn, đại lượng binh sĩ Hoa Hạ quân đâm tới nữ tướng cầm búa lớn.
Sau khi biên chế rối loạn, cho dù là nữ chân tinh nhuệ cũng có thể thấy được một ít binh sĩ sau khi mất đi ước thúc liền vô thức chạy trốn sang bên cạnh. Tông Hàn gọi đội kỵ binh đã bị lộ mặt xong xuôi: "Chấp hành quân pháp! Ai bỏ chạy đều giết!"
Theo đội kỵ binh lao ra, Tông Hàn hạ lệnh cho Nhan Chân Đồ hoàn thành, suất lĩnh đội quân ngàn người khác xông tới. Đây là đường đệ thiết lập cũng Mã và Tà Bảo, ba mươi hai tuổi, Tước vị Điện Quận, tác chiến võ dũng. Sau khi nhận lệnh, hắn lập tức tiến lên phía trước.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tiếng la cùng chém giết hỗn loạn đến khiến người ta cảm thấy phiền muộn, bộ phận đội ngũ của nữ chân còn được gọi là trật tự thẳng thắn, nhưng mà quân đội Hoa Hạ từ bốn phương tám hướng đánh tới, thoạt nhìn hỗn loạn đến mức khiến người ta đau đầu. Đại đa số bọn họ đã trải qua hai trận chém giết, từ nhân số đến thể lực mà nói, đều kém mình bên này., Nhưng vấn đề là, cho dù nhân số chiếm ưu thế, người bên mình chỉ cần ném ra, sau khi nhiễu loạn trên chiến trường, cơ bản là không bắt nổi, mà Hoa Hạ quân đối diện vẫn có thể tấn công trước.
Đội ngũ Thiên Nhân thứ hai của Nhan Chân Đồ bị binh sĩ phe mình hỗn loạn ngăn cản, chưa kịp tới trợ giúp, hơn một ngàn người do Tra Lạt suất lĩnh đã bị đánh nát trong thế công khuyển chuyển của quân Hoa Hạ. Đám thân vệ tụ tập phía trước tra xét, cố gắng bảo vệ tướng lĩnh lui về phía sau tụ hợp với Nhan Chân Đồ. Hai khối đinh sắt bị ném tới, bao phủ trong bụi mù, mấy tên binh sĩ Hoa Hạ quân giết vào đám người.
Chém giết hỗn loạn, xuyên qua tầm nhìn kính kính, Tông Hàn còn có thể nhìn thấy thân ảnh Tra Tỳ Hưu vung mạnh búa lớn phấn chấn đánh tới, một tên binh sĩ Hoa Hạ quân đánh tới, cùng hắn va chạm trên mặt đất, thân hình Tra Lạt quay cuồng., Sau đó rút đao chiến đấu. Binh sĩ Hoa Hạ quân cũng nhào tới, bên cạnh có thân vệ lành lặn giết tới, bức lui binh sĩ Hoa Hạ kia một bước, mà hai chiến sĩ Hoa Hạ quân khác cũng đã giết tới, mọi người chém giết cùng một chỗ, trong nháy mắt trên người Tra Lạt đã đầm đìa máu tươi. Không biết ai lại ném ra hỏa lôi, khói bụi bay lên che đậy thân ảnh chém giết.
Bên sườn trận thứ ba lao ra, toàn bộ bản trận của Tông Hàn bị đè ép xuống.
Chiến đấu đến giờ phút này, cái gọi là binh pháp lược, âm mưu quỷ kế, đều rất khó thể hiện ra tác dụng, hoặc là nói, những vật này đều chỉ là công pháp cơ bản chỉ huy mà thôi. Song phương đều chỉ có thể cầm lấy quân cờ của mình, toàn lực đổ vào trong bàn cờ, mà một khi đã rơi vào bẫy, cũng chỉ có thể chiến đấu một đường mà thôi.
Một nhánh quân đội đang mở rộng con đường tiến về phía trước. Chưa tới ba khắc, toàn quân Tông Hàn đã gia nhập vào cuộc chiến, hai vòng xoáy khổng lồ đã tụ thành một mảnh, cắn nuốt lẫn nhau kịch liệt.
Trước đây, tuy cũng có người của Hàn Thiếu Trạch, gián ngôn tông Hàn không thể tự mình mạo hiểm, nhưng từng người từng người một bị Tông Hàn bác bỏ.
....
Mỗi thời mỗi khắc mũi tên đều bay lượn đan xen trên bầu trời cách đó không xa, thỉnh thoảng có tiếng nổ vang lên, chiến mã hí vang, tiếng người hò hét, tiếng nổ vang vọng như là cả phiến thiên địa đều đã lâm vào trong chém giết.
Tướng quân đeo bịt mắt đứng trên sườn đất nhỏ, dùng độc nhãn của mình nhìn quanh khắp nơi. Nữ chân nhân trùng kích cuồn cuộn, triển khai ngay phía trước.
Trong lúc chém giết kịch liệt, nữ chân tán binh tan vỡ giống như một phần trong vòng xoáy cực lớn này bốc hơi ra, dương dương tiêu sái trốn ra phía ngoài, mà đội ngũ Hoa Hạ quân quy mô nhỏ đang xuyên qua thôn trang, Lâm Dã, ý đồ hóa thành từng đầu dây dài, đục xuyên qua đội ngũ hạch tâm nữ chân nhân.
Thế công phía nam vô cùng mãnh liệt, cho nên đoạn giữa quân đội nữ chân đã bị giết đến vặn vẹo. Tề Tân Hàn suất lĩnh toàn bộ lữ khách đã bị đánh tan, nhưng ông ta tụ tập binh lực ở phía nam, đang định cắt đứt bổn trận của mấy ngàn nữ nhân thành hai khối.
Về phần Tần Thiệu Khiêm bên này, động tĩnh chém giết gần như đã kéo dài đến trước mắt. Có hơn bốn ngàn người bao gồm cả Tông Hàn đang toàn lực ép về phía gò núi này, phía trước ngăn cản chính là Tư Tiểu Hổ đang suất lĩnh từng đoàn một., Có khoảng sáu bảy doanh trại thậm chí tán loạn đến mức đội ngũ liên chi bộ lạc đồng loạt từ các phương hướng khác nhau đồng thời tấn công Nhan Tông Hàn. Thế công như vậy đã kéo dài tốc độ di chuyển của nữ chân nhân. Có thể nói con cự thú này vừa tiến lên vừa róc thịt ra.
Khoảng cách vị trí Tần Thiệu Khiêm đang chém giết không đến trăm thước, ngẫu nhiên sẽ có một nữ Chân Thần bắn tên cưỡng ép xông vào hướng bên này bắn tên, theo sát bên cạnh gã đại khái chỉ có một binh lực cảnh báo liên tục hơn trăm người. Trên đỉnh núi phụ cận, trên sườn núi đại khái còn có mấy người liên tục xuất hiện., Doanh đang sinh động, mặt mũi hoàn toàn hiện ra, suất lĩnh kỵ binh phá vây, vòng về phía sau Tần Thiệu Khiêm. Một mặt hắn muốn ngăn cản Tần Thiệu khiêm tốn lui về phía sau, một mặt có thể phát động tấn công bất cứ lúc nào trên sườn đồi này.
Cũng may sườn núi này quái thạch lởm chởm, ứng phó kỵ binh cũng không khó khăn.
"Đã thông báo cho Nghê Hoa đang ở dưới chân núi xử lý xong rắc rối, thủ hạ của hắn có một binh lực có thể dùng, nhân số không đủ, ta bảo hắn lập tức chiêu mộ..." Văn Quang của mưu kế kéo tới, cùng Tần Thiệu Khiêm đồng loạt nhìn về phía chiến trường phía trước: "Ngươi nói xem, lúc nào Tông Hàn có thể giết tới đây không? Đánh cuộc?"
Tần Thiệu Khiêm buông kính viễn vọng xuống: "... Hắn vĩnh viễn không giết được."
Thế tiến công của Hoa Hạ quân, giống như lưỡi đao, róc ra cốt nhục, đục vào thân thể quân Nữ Chân...
....
Đã lâu lắm rồi Tông Hàn không có cảm giác bị vây trận xung kích.
Hắn thân ở vị trí cao đã lâu, bắt đầu từ thời trung kỳ, cần hắn cân nhắc, cơ bản đều là về phương diện chiến trận sơ lược. Hành quân quy mô lớn, vây thành tác chiến, trên chiến trường triển khai công kích, sau đó đánh bại đối phương.
Thiên hạ này cách đây vài chục năm, người có thực lực ngang với nữ chân nhân không nhiều, rất ít người có thể đâm lưỡi đao tới trước mặt hắn. Mà trong ngày thường, nếu quả thật có cục diện như vậy xuất hiện, hắn cũng sẽ chọn cách di chuyển vòng vây trước, thậm chí là đột phá vòng vây.
Tình huống trước mắt cũng không giống nhau.
Chiến tranh giữa Hoa Hạ quân dũng mãnh, nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều, binh lính do mình suất lĩnh gần đây tuy đánh không đẹp, nhưng vẫn có sức đánh một trận.
Một khi di chuyển, nữ tử sẽ mất đi toàn bộ cơ hội, mà chỉ có hắn thân làm gương, anh dũng về phía trước, ở buổi chiều hôm nay, có lẽ trời xanh còn có thể cho nữ chân nhân một phần che chở.
Trong tiếng hô hoán cuồn cuộn, soái kỳ dịch chuyển về phía trước, một đám tướng sĩ tướng sĩ đang phấn đấu chém giết, pháo pháo bị đẩy về phía trước, đánh tới bụi đen đầy trời. Tông Hàn dưới sự bao vây của đám thân binh, cầm kiếm tiến về phía trước, có lúc thậm chí còn có cung tên, mũi tên bay tới, các thân vệ định vây quanh hắn, nhưng lại bị Tông Hàn hung dữ quát lên.
Không biết từ lúc nào, thế công của Hoa Hạ quân đã bắt đầu lan tới trận địa của pháo binh, Tông Hàn chia ra hai trăm người tiến đến trợ giúp, giết lui thế công liên đội của Hoa Hạ quân. Nhưng sau đó không lâu, lại có đội ngũ nhỏ của Hoa Hạ quân giết vào từ bên hông., Tình thế này đã không thể tránh khỏi sau khi thế cục bên sườn bị đảo loạn, nếu là tiểu đội của nữ chân nhân, rất khó dốc hết dũng khí từ bên ngoài trực tiếp giết vào. Nhưng đội ngũ Hoa Hạ quân vẫn nóng lòng ở đây, lúc bọn họ xuất hiện đã cách xa hơn mười trượng, gặp phải đội ngũ hơn ngàn người bên cạnh Tông Hàn mới bị giết lui.
Quân trận tham gia tấn công đầu tiên đã bị phá vỡ, Tra Nhiếp bị Hoa Hạ quân giết chết đầu tiên. Sau một hồi chiến đấu, Nhan Chân Đồ bị binh sĩ Hoa Hạ chặt đứt một tay một chân, vô số đao trong người được thân vệ cứu giúp, thoi thóp. Trước sau, một tiểu đội của Hoa Hạ quân giết xuyên qua từng nhánh quân hỗn loạn, cuốn theo đội ngũ bên cạnh Tông Hàn vào trong một trận chém giết.
"Theo ta xung kích -- "
Tông Hàn cầm kiếm đi về phía trước, lá cờ của hắn quả thật đã cổ vũ không ít nữ binh sĩ, khiến cho bọn họ sau khi tan tác lại tụ về phía này.
Một đội ngũ Hoa Hạ quân từ bên sườn đánh tới, nỏ bắn qua đám người, đóng "Đinh" một thân binh bên người Tông Hàn, có người ném ra đạn pháo., Sau vụ nổ là khói bụi cuồn cuộn, thân vệ phía trước tiến lên nghênh đón chém giết. Mấy tên thân vệ cưỡi ngựa lao tới, định ngăn cản công kích có thể đến cho Tông Hàn, nhưng Tông Hàn vung roi ngựa lên bảo bọn họ rời khỏi: "Không được hồ đồ! Bọn họ ném lửa tới, tất cả các ngươi sẽ gặp chuyện không may..."
Trong bụi mù phía trước có bóng người đan xen, từng vị chiến sĩ ngã xuống, máu tươi theo ánh đao rơi vãi trên bầu trời, nhào ra ngoài bụi mù. Tông Hàn nghe thấy có người hô: "Mạch hãn ở đây..."
"Làm thịt hắn..."
"Sát Mẫn hiếm thấy!!!"
Bụi mù cuồn cuộn, dẫn đầu là một chiến sĩ Hoa Hạ quân dáng người cường tráng như trâu, ánh mắt hắn nhìn về phía Tông Hàn. Trong lúc chém giết, Tông Hàn vung kiếm: "Đi giết hắn! Giết hắn đi! Ban thưởng trăm kim!" bên cạnh có kỵ sĩ xông tới, nhưng bên cạnh chiến trường lại có một tiểu đội ngũ Hoa Hạ quân xuất hiện trong tầm mắt, dường như hưởng ứng hiệu triệu "Sát Lục hãn hãn", lao tới ngăn cản tên kỵ binh này, hai bên chém giết lẫn nhau.
Chiến sĩ Hoa Hạ quân thân hình như trâu giữa hỗn loạn cách đó không xa đỡ đồng bọn bị thương, cầm đao đi về phía bên này, có người bắn tên, hắn cầm thuẫn đỡ, thân hình đẫm máu. Tông Hàn nhìn sang bên cạnh, lại nhìn sườn núi cách đó không xa, nơi nào cũng là chém giết cuồn cuộn, hắn cầm trường kiếm lên: "Nghe hiệu lệnh của ta!"
Hắn quát: "Làm thịt bọn họ..."
Cách trận hình đẩy ra phía trước, binh sĩ xếp hàng phía sau điểm lên hỏa lôi, ném qua bên kia, một mảnh chiến sĩ Hoa Hạ quân kia bất quá mười mấy tên, tản ra chung quanh., Vô cùng hoảng sợ tránh né, có người lăn lộn trong rãnh bùn đất, có người trốn sau tảng đá, cũng có người bị tạc bay lên. Trong khói đặc cuồn cuộn, binh lính hàng trước xông lên., Tông Hàn trông thấy chiến sĩ Hoa Hạ quân lao ra từ trong bụi mù phía sau tảng đá, xuất đao chém một tên thân vệ của hắn ra, máu tươi phun ra, thi thể tên thân vệ kia bay ngược ra ngoài hai ba trượng. Chiến sĩ kia cũng dưới sự công kích của hai nữ binh sĩ, tả chi phải, lảo đảo lui về phía sau. Nhưng theo một thương binh của Hoa Hạ quân tới hỗ trợ, một đao của chiến sĩ kia lập tức chém trúng cổ một chiến sĩ nữ thực.
"Được —— "
Tông Hàn giục ngựa vọt tới!
Trong lòng hắn nhiệt huyết cuồn cuộn, giục ngựa như lôi đình, trong nháy mắt xông tới trước mặt chiến sĩ Hoa Hạ quân kia, một kiếm chém xuống đầu!
Chiến sĩ Hoa Hạ quân kia nhào tới, dùng thân thể mang theo trường đao chém một đao lên đùi chiến mã của Tông Hàn!
Máu tươi chảy ra, chiến sĩ Hoa Hạ quân kia bị dẫn theo chiến mã, thân thể lăn lộn trên mặt đất. Tông Hàn cả người lẫn ngựa nhào ra ngoài. Do khoảng cách chạy không bao xa nên chiến mã kia tốc độ vẫn không nhanh nhất, chân trước tuy bị chém một đao., Nhưng chỉ lảo đảo ngã xuống đất, Tông Hàn trực tiếp nhảy từ trên chiến mã xuống. Hắn ném trường kiếm trong tay xuống, tất cả thân binh xung quanh đều kêu lên: "Đại soái!" Tông Hàn vung áo choàng ném đi, thuận tay nhặt một thanh đại đao từ dưới đất lên, xông về phía trước.
Thời điểm thịnh niên kỷ hắn giỏi sử đao, mấy năm nay cơ bản chỉ ra hiệu lệnh, bởi vậy đổi một thanh trường kiếm uy nghiêm khác, nhưng trong tình huống trước mắt, cuối cùng vẫn không đủ dùng.
Có thể ở Kim quốc sơ kỳ lấy danh tiếng làm nữ tướng lãnh, không có chỗ nào mà không phải dũng sĩ trên chiến trận. Nhan Lâu thất mặc dù đã đến tuổi già, nhưng vẫn nóng lòng trình diễn tiết mục tam ngũ tinh giáp đoạt thành, hoàn mỹ Nhan Hi Doãn mặc dù chấp sự nhiều, nhưng bàn về tỷ võ đấu đối phó., Ví dụ như Nhan tông, những người có hung danh hiển hách trong lịch sử, một hai người đều bị hắn treo lên đánh. Tông Hàn cũng như thế, mấy chục năm qua quân đội vận huy, nhưng võ nghệ của hắn rèn luyện chưa bao giờ hạ xuống, lúc này cầm trường đao lên, hắn vẫn là chiến sĩ và thợ săn xuất sắc nhất trong Chân tộc.
Hắn thân hình cao lớn, nắm quyền lực quanh năm, tích lũy hơn xa khí thế và uy nghiêm người bình thường, lúc này cầm đao trong tay, sát khí lạnh thấu xương đủ để chấn nhiếp nhân tâm, chiến sĩ Hoa Hạ quân thân hình to lớn kia từ dưới đất bò dậy., Trên mặt, trán bị lau máu, xung quanh là nữ thân vệ, phía trước là Nhan Tông Hàn cầm đao xông tới. Trong mắt hắn xẹt qua một tia cuồng nhiệt, hai hàng răng lộ ra, trông như tiếng cười điên cuồng mang theo bọt máu...
Trên đùi hắn phát lực, nghênh đón Tông Hàn. Vị nữ nhân nổi danh chấn thiên hạ này, vô số chân túc giết người chém một đao xuống như đồ tể chém con mồi, chiến sĩ Hoa Hạ thấp nửa cái đầu của hắn một đao từ dưới lên, toàn lực nghênh đón! Ánh đao phóng lên tận trời.
"Bành" một tiếng, hai thanh cương đao trên không trung toàn lực va chạm, một đao toàn lực của Tông Hàn lúc này bị mạnh mẽ đánh văng ra. Thân thể hắn lùi lại nửa bước, chiến sĩ của Hoa Hạ quân bước tới nửa bước, đao trong không trung. Hai mắt hắn cuồng nhiệt, miệng mở ra phun máu, tiếng gào thét vang lên trước mặt Tông Hàn.
"Giết -- "
Giết người muốn mừng rỡ.
Thời gian trôi qua hơn mười năm, hai đội ngũ đệ nhất sư đệ nhị lữ của Hoa Hạ, Nhị Hành doanh liên tiếp vất vả, lưỡi đao lại rơi xuống trước mặt Nhan Tông Hàn. Một bên là binh sĩ Hoa Hạ quân coi như bé nhỏ không đáng kể, một bên mang đến cho nữ tử anh hào bóng râm mười năm thiên hạ, lưỡi đao bổ vào nhau, trong không khí đều tóe lửa tung bay. Trong nháy mắt, Nhan Tông Hàn không ngừng ngã xuống đám người.
Nữ chân binh sĩ bên cạnh bao phủ tới ——