Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thế giới phong phú nhiều màu.
Ở địa phương cực lớn, thời gian như sóng triều mãnh liệt, người đời một thế hệ sinh ra, trưởng thành, già đi, sự văn minh hiện ra hình thức mênh mông như biển khói, từng triều đại đều quét sạch, một dân tộc hưng phấn, suy vong, sinh tử hàng trăm hàng vạn người, ngưng tụ thành từng câu từng câu đọc trong sách lịch sử.
Mà ở địa phương nhỏ, cuộc đời của mỗi người đều là một tràng thơ sử mênh mông. Ở trên đời này mỗi giây, ngàn vạn người nhìn như xa vời mà sống, nhưng tâm tư, tâm tình của bọn họ, nhưng đều giống như chân thực mà khổng lồ, có người vui sướng, có người khóc thương, có người phẫn nộ như điên, có người không lên tiếng thương cảm... Những cảm xúc này giống như một trận lốc xoáy cùng biển gầm, khu động thân thể bình thường mà đi về phía trước.
Mỗi giây trên thế gian này, nếu dùng những góc thị giác khác nhau để cắt lấy những mặt cắt khác nhau, đều sẽ là một hồi trình tự chân thật sự, vận mệnh vô số người kéo dài, nhân quả đan xen vào nhau., Va chạm lại tách ra. Thường thường một đường đứt gãy ở một nơi không biết tên mang theo trái cây kỳ lạ. Những đường cong đan xen này tại đa số thời điểm hỗn loạn lại đều đều ổn định, nhưng vào thời khắc nào đó, chúng ta sẽ nhìn thấy vô số đường cong khổng lồ, hội tụ về một phương hướng nào đó, va chạm vào nhau.
Năm Vũ chấn hưng nguyên năm, bốn tháng hai mươi ba, mặt trời ngoài thành Hán trung thành, giống như đã hút đầy khói thuốc súng, ở trong mây lộ ra màu xám đen khiếp người. Nắng chiều cũng không tráng lệ, đó chỉ là nàng bình thường mà đã lặp lại vô số lần diện mạo bình thường trong phiến thiên địa này.
Sau khi nhét mảnh thành trì dưới ánh chiều tà này vào phạm vi tầm mắt, quân đội dưới trướng đang nhanh chóng tập kết ở phía trước. Hi Doãn cưỡi trên ngựa, tiếng gió thổi qua Liệp Cẩm kỳ, cùng tiếng người hỗn tạp cùng một chỗ, chiến trường khổng lồ từ hỗn loạn trở nên có trật tự, trong không khí có mùi phân ngựa và nôn mửa.
Bầu không khí chiến trường vẫn trước sau như một trở nên quen thuộc trước mắt hắn, mấy chục năm chinh chiến diễn ra từng đợt, từng đợt chỉ binh sa trường, đao thương san sát nhau, hơi thở của binh sĩ đều mang theo khí tức túc sát mà ngoan cường. Đây là chiến trận mà Nhan Hi Duẫn cảm thấy quen thuộc nhưng lại bắt đầu xa lạ.
Tốc độ tập kết của binh sĩ khiến Hi Duẫn nhanh chóng hiểu được thành tích của đội ngũ này. Đội ngũ nữ thật thành thục và đáng sợ dưới trướng mình, bốn mươi năm qua, đội ngũ này sau khi dưỡng ra tinh khí thần như vậy liền không gặp đối thủ xứng tầm. Nhưng sau trận chiến này, hắn dần dần cảm nhận được tâm tình của rất nhiều năm trước:
Khi đó chiến sĩ nữ chân ôm tâm tình không có ngày mai tập trung vào chiến trường, bọn họ hung ác mà kịch liệt, nhưng trên chiến trường, còn không làm được như hôm nay. A Cốt đánh, Tông Hàn, Lâu thất, Tông Vọng chờ người trên chiến trường cuồng loạn., Sau khi đánh bạc tất cả, mỗi trận chiến đều là một trận chiến quan trọng, bọn họ biết vận mệnh thật sự của nữ tử đang ở phía trước, nhưng lúc đó vẫn chưa tính là trưởng thành của bọn họ, cũng không thể nhìn rõ hướng đi của Vận Mệnh, bọn họ chỉ có thể dốc toàn lực ứng phó, giao kết quả còn lại cho Thiên Thần chí cao.
Bọn họ học tập trong chiến đấu, dần dần trưởng thành, đối với hướng đi của Vận Mệnh, cũng càng nhìn rõ ràng hơn, ở thời kỳ cuối của cuộc chiến diệt chủng, bọn họ sử dụng quân đội đã thuần thục hơn nhiều., Vận mệnh bị bọn họ nắm chặt trong lòng bàn tay —— bọn họ đã thấy rõ toàn cảnh thế giới, một lòng ái mộ nam Hán học tập, đối với võ triều bảo trì sự tôn kính của đám người Hi Duẫn, cũng dần dần thấy rõ lợi và hại của Nho gia. Ở giữa tất nhiên có thứ gì đó đáng tôn kính, nhưng trên chiến trường, Võ Triều đã không còn sức phản kháng đại thế của thiên hạ.
Thời gian trôi qua, lão nhân đã rèn luyện trong ngọn lửa chiến tranh, quân đội vẫn bảo trì sự sắc bén, nhưng trong vài trận chiến trước mắt, Hi Duẫn tựa hồ lại thấy được dấu vết vận mệnh thoát cương, hắn đương nhiên có thể toàn lực ứng phó, nhưng không biết thứ gì chặn ngang ở phía trước. Đối với kết quả của sự việc, hắn đã mơ hồ có dự cảm không nắm bắt được.
Chỉ có một điểm là chắc chắn: Trận chiến trước mắt, lại biến thành trận chiến quan trọng nhất, vận mệnh của nữ thật ở ngay phía trước!
"... Trận địa của Hoa Hạ quân, cách cửa lau sậy năm dặm phía trước... Quân đội của đại soái đang từ phía tây tới, trong thành bây giờ..."
Sau khi rời thuyền, quân đội của Hi Duẫn từ từ đẩy tới, nữ tướng lãnh Tạ Cựu Lạt được gọi ra từ trong thành đang đi theo bên cạnh Hi Duẫn, tận lực báo cáo kỹ tình hình chiến đấu mấy ngày nay. Ánh mắt Hi Duẫn lạnh như băng, yên tĩnh lắng nghe.
Gần như ngay từ đầu khi biết được cuộc giao chiến phía tây đã bắt đầu, Hi Duẫn quyết đoán buông tha cho Tề tân hàn ba ngàn người xung quanh huyện Tây. Hắn suất lĩnh hơn vạn binh sĩ nhanh chóng lên thuyền đi về phía tây của ven đường. Trong lòng hắn hiểu rõ, trước khi quyết định tương lai cuộc đại chiến này của nữ tử, ba ngàn người vây quét khu vực này cũng không quan trọng lắm.
Thời khắc xuống thuyền đầu tiên, ông bèn gọi những tướng lĩnh có chức vị cao nhất trong nội bộ Hán Trung Thành, hiểu rõ tình hình phát triển. Nhưng toàn bộ tình huống đã nằm ngoài dự liệu của ông, Tông Hàn suất lĩnh chín vạn người., Trước khi hai vạn người công kích, Tông Hàn gần như bị đánh thành quân bi thương. Tuy rằng thoạt nhìn thanh thế chiến thuật của Tông Hàn mênh mông cuồn cuộn, nhưng Hi Duẫn hiểu, nếu có lòng tin chiến thắng trên chiến trường chính diện, Tông Hàn cần gì phải sử dụng loại chiến thuật xa luân tốn thời gian và tinh lực như vậy.
Hai người cùng nhau tác chiến gần một đời. Hắn có thể hiểu được Tông Hàn là người hùng dũng cỡ nào, cơ trí cỡ nào. Nếu có cơ hội xông về phía trước, hắn sẽ không lùi lại. Nói cách khác, có thể đem trận chiến chém giết Tông Hàn đã hơn bốn mươi năm tới mức độ này, chiến lực của Hoa Hạ quân mạnh tới cỡ nào, có thể thấy được.
Bên bờ Gia Lăng Sát Phổ Tra, trong chiến cuộc hỗn loạn này, các tướng lãnh trung tầng và trung hạ như bọn hắn an khắc trong trận chiến hỗn loạn đã hầu như chém giết không còn gì.
Đêm hôm đó dùng binh lực không đủ vạn người đánh lén Tông Hàn đại doanh, trong tình huống rơi vào bẫy lại cưỡng ép thoát ra, sau đó còn giết truy binh đến vỡ mật.
Thời gian bốn ngày, gần như không đến hai vạn người dùng binh lực tác chiến với trận bánh xe Tông Hàn, cuối cùng bại tích là đội ngũ của Tông Hàn, một bộ phận binh lính bị tiêu diệt tụ tập trong đám người Hán. Không ngờ đối phương có thể dùng quy mô mấy trăm người để cướp đoạt giữa nam môn, năng lực tấn công và chiến đấu quy mô nhỏ như vậy đã kinh người tới mức nào?
"... Bọn họ làm như thế nào?"
Trong lúc chiến mã đi về phía trước, cuối cùng Hi Duẫn cũng mở miệng.
"A...?"
"Ngươi từ trên chiến trường bước lên, đối với kẻ địch của ngươi có chút ý nghĩ, ngươi cảm thấy... Bọn họ làm như thế nào?"
"...Ty, ty chức không biết... Hoa Hạ quân tác chiến dũng mãnh, nghe nói bọn họ đều là năm đó từ Tây Bắc lui xuống, thật có thâm cừu đại hận với nữ tử ta. Hẳn là tâm ma kia dùng yêu pháp đầu độc bọn họ, khiến bọn họ hung hãn không sợ chết..."
"..." Hi Duẫn không nhìn hắn, cũng không nói gì, lại qua một trận: "Trong thành, các loại đạn dược còn thừa bao nhiêu?"
"Ty chức... Chỉ có thể đánh giá đại khái..."
"Hộ Dung Xích." Hi Duẫn không chờ đợi hồi báo, trực tiếp gọi tên đệ tử.
Tướng lĩnh trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cạnh nhích lại gần: "Mạt tướng."
"Ba chuyện, ngươi thay ta đi làm."
"Vâng."
"Thứ nhất, ngươi mang theo một ngàn người vào thành, hỗ trợ quan binh trong thành, tăng cường phòng ngự Hán Trung Thành. Hoa Hạ quân đang tiến công từ cửa lau sậy về phía bắc, ngươi bố trí nhân thủ, bảo vệ tốt các thông đạo, tường thành, nếu có thành mới đổi tay, ngươi và tra án đồng tội."
"Vâng."
" Kiện thứ hai, kiểm kê tất cả hỏa pháo trong thành, đạn dược, cung nỏ, chiến mã, trừ những nhân thủ cần thiết trong phòng ngự ra, ta muốn ngươi tổ chức nhân thủ tốt, trước ngày mai trước khi mặt trời mọc, đem vật tư vận chuyển đến chiến trường ngoài thành, nếu như nhân thủ thật sự không đủ, ngươi hãy đến nơi này muốn."
"Vâng."
"Chuyện thứ ba..." Trên chiến mã Hi Duãn dừng một chút, nhưng sau đó ánh mắt hắn đảo qua trời đất tái nhợt, quyết đoán mở miệng nói: "Thứ ba, dưới tình huống nhân thủ sung túc, tập hợp cư dân trong thành Hán Hán, bách tính xua đuổi bọn họ, tập trung quân trận Hoa Hạ của phía nam Lô môn, nếu gặp phản kháng, có thể giết người, đốt nhà. Sáng sớm ngày mai phối hợp với ngoài thành quyết chiến, trùng kích trận địa của quân đội Hoa Hạ. Chuyện này, ngươi xử lý đi."
Trên chiến mã, Nhan Xuyến Xích lĩnh mệnh: "Vâng." Ánh mắt của hắn ngược lại có chút do dự xoay chuyển, nhưng lập tức tiếp nhận sự thật này. Dưới tình huống Hàn đại soái dùng chín vạn binh lực mỏi mệt của Hoa Hạ quân bốn ngày, Hi Duẫn đưa ra quyết định chém giết chính diện. Quyết định này quyết định dứt khoát, có lẽ cũng là ứng phó với thủ lĩnh của Hoa Hạ quân tâm ma kia giết ra khỏi Kiếm Môn quan.
—— nếu kéo dài thêm mấy ngày nữa tâm ma kia đến, sự tình sẽ càng thêm náo nhiệt, cũng càng thêm phiền toái.
Hai người lĩnh mệnh rời đi.
Tường thành phía trước lan tràn, dưới ánh chiều tà, có Hoa Hạ quân cờ đen bị nhét vào trong tầm mắt này, trên mặt đất ngoài tường thành lấm tấm vết máu, cũng có thi thể, chứng tỏ trước đây không lâu còn bộc phát huyết chiến ở bên này., Thời khắc này, chiến tuyến của Hoa Hạ quân đang co rút lại. Một đầu quân đội kim nhân từ xa nhìn nhau, có chiến sĩ của Hoa Hạ quân đang đào đất trên mặt đất, phần lớn bóng người đều mang theo vết máu sau khi chém giết, có người trên người quấn băng vải.
Đối mặt với cờ xí của Nhan Hi Doãn, phần lớn bọn họ đều nhìn sang bên này, nhìn xuyên qua kính kính, trong những thân ảnh kia không có sợ hãi, chỉ có nghênh đón tác chiến thản nhiên.
Trong thiên hạ này có cừu oán với nữ chân nhân, đâu chỉ ngàn vạn. Nhưng có thể đối mặt với đội ngũ kim quân như vậy, trước giờ chưa từng có.
Bọn họ đã trải qua bốn ngày chém giết, thậm chí còn phá tan quân đội do Tông Hàn suất lĩnh thành.
Bọn họ làm như thế nào vậy?
Bọn họ còn thừa sức sao?
Trong đầu Hi Duẫn suy nghĩ tất cả những thứ này.
Mấy chục năm qua, bọn họ đã đi qua chiến trường, rút lấy kinh nghiệm, thu được một bài học, thu hết vạn vật trên thế gian vào trong mắt, trong lòng, mỗi một lần chiến tranh, may mắn còn sống sót đều khiến cho bọn họ càng thêm mạnh mẽ., Hi Duẫn sẽ nhớ tới vô số lần khói lửa trên chiến trường, A Cốt đánh đã chết, Ngô Thôn mua đồ lưu lại, tông vọng, Lâu thất, từ chức, Ngân Thuật có thể, rút ngắn tốc độ... Một vị lại một vị tướng lĩnh từ trong cuộc đời của bọn họ đi qua, nhưng giờ khắc này Tông Hàn thậm chí là Hi Duẫn, trên chiến trường đúng là trạng thái mạnh nhất của bọn họ.
Thời gian trôi qua mấy chục năm, giờ khắc này, hắn vẫn như cũ, chỉ có thể toàn lực ứng phó, giao vận mệnh không biết cho Thiên Thần chí cao.
Thân thể trần trụi...
Tường thành bên trong đại hán cũng không tráng lệ, nguy nga, chỉ là một mảnh tường thành bình thường, bên ngoài tường thành là màu vàng đất. Binh sĩ ăn mặc màu đất làm chủ, còn có màu xanh tô điểm, mùi máu tanh trước sau như một làm cho người ta cảm thấy khó ngửi.
Lúc chạng vạng tối Lưu Mộc hiệp đến ngoài thành Hán trung, theo liên đội tới, hắn theo đội ngũ được an bài một trận địa trận, có người chỉ phía đông nói cho mọi người: "Hoàn Nhan Duẫn tới. Nếu đánh nhau, các ngươi tốt nhất đi trước đào một lỗ ngựa."
"Đào được hố ngựa là được rồi sao?" Ban trưởng liền xin chỉ thị.
"Đêm nay các ngươi phụ trách đào hố, giữ lại thể lực, chú ý nghỉ ngơi. Có thể ngủ được xem ý tứ của đối phương không."
Khổ nỗi đang tụ tập trong thân thể, nhưng trong giới hạn có thể chịu đựng được, các chiến hữu nói tới thời điểm ngũ quân đột phá Kiếm Môn quan, Lưu Mộc hiệp ngẩng đầu nhìn về phía đông kim binh tung tích. Mặc dù chỉ là một tên binh lính bình thường trong Hoa Hạ đệ thất quân, hắn cũng biết, quyết chiến sắp đến.
Vì vậy sau khi ăn xong cơm chiều, hắn an tĩnh bắt đầu đào hố.
Hắn không hề sợ hãi Nhan Tông Hàn, cũng không hề sợ hãi Nhan Hi Duẫn.
Hắn là người Tây Bắc, sinh hoạt ở Tây Bắc đã được rèn luyện sơ sài, cũng chính vì vậy, từ nhỏ hắn đã sống trong một vùng tràn ngập sát nhân, mã phỉ, kẻ lừa đảo.
Người nhà đã qua đời từ lâu. Hắn đối với người nhà cũng không có quá nhiều tình cảm, tình huống tương tự ở Tây Bắc cũng không phải là hiếm có. Hoa Hạ quân tới Tây Bắc, đối mặt Tây Hạ đánh ra trận thắng đầu tiên, sau đó hắn đi tới Tiểu Thương Hà, gia nhập vào Hắc kỳ quân cùng hung cực ác mà ngoại giới cho rằng: "Hỗn một miếng cơm."
Nội bộ của Hoa Hạ quân, là một loại hoàn cảnh hoàn toàn bất đồng với ngoại giới suy đoán, hắn không rõ chính mình bị đồng hóa khi nào, có lẽ là ngày thứ hai sau khi gia nhập hắc kỳ, hắn trong quá trình huấn luyện hung ác mà tê liệt ngã xuống, mà ban trưởng lớp đêm lúc bưng bát mỳ cho hắn.
Có lẽ là một thời khắc trong quá trình tuần tra cùng huấn luyện hợp tác lẫn nhau.
Hoặc có lẽ là lúc Tiểu Thương và hắn hoàn toàn không ngờ tới, trong ba năm chém giết, đã mang mỳ cho hắn, cũng trong quá trình huấn luyện từng lần dâng lên cho hắn sự hy sinh của những chiến hữu đã hy sinh sau khi hắn trải qua huấn luyện.
"... Ta vốn là... Lễ Lương nhân, nhà ở trong thôn bên cạnh Hoàng Hà. Ta có một lão bà, có nữ nhi, trong nhà còn có lão nhân... Nữ chân nhân đến đây... Không có gì cả..."
Thỉnh thoảng hắn có thể nhớ tới Trung Nguyên tươi đẹp mà các chiến hữu bên cạnh đã kể cho hắn nghe.
Hắn thật ra không có xúc động, mười năm đầu sinh mệnh của hắn, đều sinh hoạt hỗn loạn, không được lo sớm chiều ở Tây Bắc. Người nhà của hắn đã chết, hắn cũng không biết vì sao mà khóc, trên đời thật sự có những thứ tốt đẹp như Trung Nguyên sao? Hắn không biết.
Hắn chỉ là thích sống ở Tiểu Thương Hà, bọn họ kề vai chiến đấu trên sơn cốc, giết lùi từng lớp từng lớp địch nhân cùng hung cực ác. Bọn họ cùng hoan hô, sinh tồn của bọn họ có ấm áp bên trong, những người đã từng trải qua những cuộc sống kỳ quái không giống với Lục Ly, trở thành chiến hữu của hắn, trở thành người nhà.
Bọn họ đều đã chết.
Hắn nhớ tới lần tiểu Thương Hà ba năm chém giết, trong khoảng thời gian cuối cùng, Ninh Nghị thường xuyên nói với mọi người những lời chào tạm biệt người qua đời.
"...Trên thế giới này, có mấy trăm vạn người, hơn ngàn vạn người chết, trước khi chết, bọn họ đều có cuộc sống của riêng mình. Điều làm ta đau lòng nhất chính là cuộc đời của bọn họ, sẽ bị người ta quên mất... Người hôm nay, bọn họ đã từng phản kháng., Bọn họ muốn sống sót như con người, bọn họ chết rồi, bọn họ phản kháng, cả đời này sẽ bị người ta quên mất, những gì bọn họ đã làm, những gì mà bọn họ nhớ được, trên thế giới này không còn sót lại chút gì, thật giống như... chưa bao giờ có chuyện như vậy..."
Thật giống như trước giờ chưa từng có...
Bởi vậy Lưu Mộc hiệp thường xuyên nhớ tới cái thôn bên bờ sông vàng bên ngoài Biều Lương thành kia, là lão nhân trong nhà chiến hữu, lão bà của lão, nữ nhi, chiến hữu cũng đã chết, những ký ức xưa nay chưa từng xảy ra. Kể cả ban trưởng cho lão mặt bát, bao gồm cả bọn họ kề vai chiến đấu. Những chuyện này, một ngày nào đó sẽ như chưa từng xảy ra...
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Trên người đau đớn, cũng có mệt nhọc, nhưng không sao, đều có thể chịu đựng. Hắn trầm mặc đào bẫy rập.
Ánh chiều dần dần hạ xuống, mỗi một ngày trời chiều đều rơi xuống như vậy, ngày thứ hai hắn gia nhập Hắc kỳ quân, không thể làm xong khoa mục huấn luyện trước khi mặt trời xuống núi, Ban trưởng ở trong bóng tối bức hắn chạy về phía trước, trong lòng hắn nói với chính mình, không thể trở mặt, có thể đợi đến ngày mai trộm đồ đi rồi mới đi... Đêm nay hắn đói bụng, mà ban trưởng ban mang đến cho hắn một bát mỳ, trong mỳ thậm chí có một món trứng gà ngon.
Đó là tiểu Thương Hà nhiều năm trước, trong cốc địa thậm chí không thể xây dựng hoàn toàn, bọn họ có đôi khi phải san bằng sân, thác nước từng bước một được xây dựng hoàn toàn. Mà hôm nay tiểu Thương Hà đã là một vùng núi hoang, dấu vết tồn tại của bọn họ đã bị xóa sạch.
Ban trưởng hướng nữ chân nhân chém ra một đao.
Mà nữ chân nhân thế mà lại không biết chuyện này.
....
Chuyện này không đúng lắm.
Thân thể trần trụi...
Màn đêm dần buông xuống, tinh quang thưa thớt, mặt trăng dâng lên trên bầu trời, giống như một cây đao, bổ vào bầu trời ven bờ sông Hán Thủy.
Trên bình nguyên phía tây của đại hán, không biết từ lúc nào đã vang lên tiếng pháo nổ dày đặc, chiến sĩ chém giết và che lấp ánh lửa bên trong.
Nữ Chân quân đội và quân đội Hoa Hạ gấp gáp chạy về phía Hán Trung Thành đang xen kẽ nhau trong đêm tối, chém giết khắp nơi trên mặt đất.
Một lượng lớn đội ngũ nữ chân mờ mịt bị đánh tan trên đồng bằng, cũng có đội ngũ Hoa Hạ quân lâm vào trong đêm tối khổ chiến.
Ngàn vạn người chém giết, ngàn vạn người, có ngàn vạn nhân sinh cùng cố sự.
Bốn tháng hai mươi mốt, sau khi bộc lộ tám lần suất lĩnh kỵ binh đột kích mãnh liệt lấy mạng đổi mạng với quân Hoa Hạ, hắn lại may mắn bỏ chạy sau khi bị thương, giờ phút này đang suất lĩnh quân sĩ dời đi trong triều Hán. Hắn là con cháu Nhan Tông Hàn, trong thời gian dài đến ba mươi năm đi theo Tông Hàn tác chiến, đối đầu với đám người ngân thuật tốc độ cao. Mặc dù hắn kém hơn thiên tư nhưng từ trước đến nay luôn là người chấp hành trung thành với kế hoạch của Tông Hàn.
Nữ chân nhân thật vất vả mới chém giết nhau trong hoàn cảnh sinh tồn như vậy, hắn đi theo anh hùng chiến đấu, giờ khắc này, hắn cũng không tiếc vì anh hùng mà chết.
Bọn người Tông Hàn đã tụ họp với đám người hậu duệ Khánh Điển, đang cố gắng điều động quân đội khổng lồ tập kết trong triều đại. Chiến trường đã mấy chục năm, hắn có thể cảm giác rõ ràng sau khi đại quân trải qua chiến đấu, lực lượng đang nhanh chóng giảm xuống. Trong quá trình bình nguyên lan tràn, một phần đội ngũ tập kết nhanh chóng hỏng mất dưới sự xen kẽ của Hoa Hạ quân. Tối nay, duy chỉ có Hi doãn đến, cho hắn một chút an ủi.
Tác chiến bốn ngày, đội ngũ dưới trướng hắn đã mệt mỏi, Hoa Hạ quân cũng mệt mỏi, nhưng vì vậy, Hi Duẫn đã bỏ công sức, sẽ đạt được cơ hội tốt nhất.
nhổ ra Ly Ly Tốc đã chết, nhưng Ninh Nghị vẫn không qua được.
Một buổi tối nọ, khi nhìn ánh trăng trên bầu trời, Tông Hàn đổ rượu mạnh tùy thân lên mặt đất, thương niệm rời đi.
Cuộc sống dài dằng dặc chinh chiến, có biết bao người đã chết trên đường rồi...
Buổi tối hôm nay, lượng lớn quân đội mạo hiểm xông về phía trước trên đường, mặt mũi hoàn mỹ như ngựa trong đêm cố gắng phấn chấn cùng cổ vũ sĩ khí, vị này đã dần dần trưởng thành băng nguyên lang, không muốn bỏ lỡ trận chiến sắp diễn ra ở Hạ Hán Trung thành này.
Cuộc đời của hắn, đều đang ước mơ một anh hùng như bậc cha chú, mãi tới khi huynh đệ chết đi, hắn mới dần hiểu rõ đặc tính cần thiết để trở thành anh hùng như vậy. Giờ phút này Hoa Hạ quân cường đại khiến hắn nghẹn họng nhìn trân trối, cũng thật khiến hắn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, nếu không có kẻ địch như vậy, tên của hắn, làm sao có khả năng lưu danh thanh sử đây?
Có một số câu chuyện sẽ lưu lại trong lịch sử vết tích, nhưng ở nhân sinh, những câu chuyện này cũng không phân chia cao thấp.
Theo Kim nhân tướng lãnh binh chém giết nữ chân chiến sĩ hơn hai mươi năm, ở trong ánh trăng như đao này, lại nhớ tới quê hương thê nhi. Theo Kim quân nam, muốn thừa dịp Nam chinh phạt một người ăn vận công danh cuối cùng. Người Liêu Đông, Hề nhân, trong lúc mệt mỏi cảm nhận được sợ hãi và luống cuống., Bọn họ tuân theo tâm thái phú quý cầu theo đại quân nam hạ, anh dũng chém giết, nhưng giờ khắc này Tây Nam đã trở thành vũng bùn, bọn họ cướp bóc, mang theo vàng bạc không trở về, niềm vui sướng lúc trước tàn sát cướp bóc biến thành hối hận, bọn họ cũng hoài niệm quá khứ, thậm chí có người nhà, có hồi ức ấm áp... Ai lại không có chứ?
Nhưng có rất nhiều người Trung Nguyên, người Tây Bắc, đã không còn người nhà, thậm chí ngay cả ký ức cũng bắt đầu trở nên không ấm áp như vậy.
Đêm hôm đó, lại có từng chi từng đội quân Hoa Hạ lần lượt đến bên ngoài cửa cỏ lau của Hán Trung Thành. Bọn họ đã luân phiên chém giết, trên người phần lớn các chiến sĩ đều mang thương thế nhẹ nhàng hoặc nặng nề, nhưng nữ chân nhân tan tác sẽ cho người ta lực lượng vô cùng lớn. Thậm chí một số bộ đội đã thử đánh lén ở phía tây hoặc là tường thành phía bắc, đương nhiên, không thể dễ dàng thành công.
Đội ngũ đến chiến trường Hán Trung đã được bộ lạc tham mưu an bài tạm thời nghỉ ngơi, mà một số đội ngũ đang đi xuyên qua phía Bắc trong thành, ý đồ đột phá phong tỏa của đường phố, tiến công vị trí mấu chốt trong thành của hán tử này.
Đêm xuống, Trần Hợi đi vào đội tham mưu, xin chỉ thị cho lữ khách và Liệt Đường: "Các tướng quân của Nữ chân nhân đều là người Bắc, Nhan Hi Duẫn đã tới chiến trường nhưng không tiến hành tấn công, ta cho rằng không phải là không muốn, nhưng thật ra không thể. Hiện giờ đang là kỳ hạn Côn Bằng, bọn họ lên thuyền về phía bắc, tất có sóng gió, rất nhiều người bị ngất, vì vậy ngày mai chỉ có thể triển khai tác chiến... Ta cho rằng tối nay không thể để bọn họ ngủ ngon giấc, ta xin tập kích đêm nay."
"Chuyện lên thuyền ngất chúng ta cũng suy xét, nhưng ngươi cho rằng người như Hi Duẫn, sẽ không phòng ngươi nửa đêm đánh lén sao?"
"Không thể để bọn chúng ngủ ngon giấc được, ta có thể để cho ba doanh trại thủ hạ luân phiên xuất chiến, làm lớn tiếng, tóm lại không cho chúng ngủ."
"... Có lý, Tần quân trưởng tra đêm rồi, lát nữa báo cáo, ngươi chuẩn bị sẵn sàng."
"Vâng." Trần Hợi chào.
Đi ra khỏi bộ lạc kỵ, ánh trăng như từ trên trời hạ xuống. Trần Hợi không cười, trong mắt hắn đều là gió tuyết mười năm trước. Hơn mười năm trước hắn tuổi còn trẻ, Ninh tiên sinh còn muốn hắn trở thành một thư sinh.
"Truyền thừa của văn minh không phải dựa vào huyết thống."
"Nữ chân nhân tới đây, rất nhiều người đã chết, rất nhiều người cả tộc đều không còn. Trịnh Nhất Toàn huyết mạch không có ở lại, nhưng lúc sắp chết, ngươi ở bên cạnh, ngươi truyền hắn xuống... cố gắng đem chuyện xưa truyền xuống..."
Ngày hôm đó, Ninh tiên sinh tuổi tác còn nhỏ ông đã nói như vậy, nhưng thật ra những năm gần đây, người chết ở bên cạnh ông ta, đâu chỉ có một Trịnh Nhất Toàn đâu? Mà hôm nay ông ta lại có phương pháp càng tốt hơn, càng hữu lực truyền lại ý chí của bọn họ.
Trên đời này, có một số thời khắc đặc thù, ngàn vạn tuyến sẽ tụ tập lại trên thân một người, nó sẽ trở nên đơn bạc, sẽ trở nên trọng yếu. Có một số tuyến sẽ bị cắt đứt, có một số sợi dây sẽ bị người đứng xem gánh vác, tiếp tục đi về phía trước. Huyết mạch kéo dài, dân tộc thay đổi, quốc gia hưng vong, vạn vật tranh giết, xưa nay đều là như vậy.
Lưu Mộc hiệp đào xong hố bẫy, yên lặng mài đao của mình.
Có người phóng hỏa và đăng quang truyền tới.
Trần Hợi dẫn binh lính lặng lẽ ra khỏi doanh trại.
Bị canh gác thay đổi, có một số người được nghỉ ngơi nhàn rỗi, bọn họ mặc quần áo ngủ xuống, gối kiếm chờ sét đánh.
"Ta có chút không ngủ được..."
Có người nhẹ giọng nói.
"Ta nói cho các ngươi nghe, ta còn nhớ rõ, Trung Nguyên hơn mười năm trước đây a..."
Hơn mười năm trước, Trung Nguyên...Từ một khắc đó tới, có bao nhiêu người khóc, có bao nhiêu người la hét, có biết bao nhiêu người đang đau đớn tan nát cõi lòng đi về phía trước, cuối cùng mới đi tới một bước này...
Câu chuyện của mỗi người đều rất bình thường, một người tử vong, trong ngàn vạn vạn người tử vong thì có vẻ bé nhỏ không đáng kể như vậy. Nhưng có nhân sinh cùng hồi ức của ai chứ, không phải là một bộ sử thi đang nhấp nhô đâu?
Hỏa diễm và dày vò đã va chạm kịch liệt dưới mặt đất rất nhiều năm, vô số đường nét khổng lồ đã hội tụ tại thời khắc này.
Dung nham đang bộc phát...
....
Trần Hợi phát động tập kích ban đêm, cùng với Hi Duẫn an bài phục binh đánh nhau bên bờ sông, tiếng kêu giết rung trời, một vòng liên miên không dứt.
Thanh âm nữ chiến sĩ trong doanh trại thi thoảng lại vang lên bừng tỉnh, lửa giận và lo lắng tụ tập.
Đêm khuya, Hi Duẫn đi lên tường thành, thủ lĩnh trong thành báo cáo chiến hỏa đang không ngừng bùng cháy trên đồng cỏ phía tây, quân đội Hoa Hạ từ Tây Bắc xen ngang đông nam, đội quân Tông Hàn đi về phía tây, khắp nơi chém giết không ngừng. Không chỉ ở phía tây, mà cả các vùng đồi núi quy mô nhỏ trong nội thành Hán Trung cũng không dừng lại. Nói cách khác, chém giết đang diễn ra trong mắt hắn hoặc không thể nhìn thấy được.
Hi Duẫn đỡ tường thành, trầm ngâm một lúc lâu.
"... Bọn họ không ngủ sao?"
Hắn nhẹ giọng thở dài.
Hoa Hạ quân mà bọn họ phải đối mặt chỉ có hai vạn người mà thôi.