Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Ánh nắng ban mai lộ ra, gió thổi qua dãy núi ở Tây Nam, phía trên Quan thành Kiếm các vẫn như cũ có hỏa diễm đang thiêu đốt.
Thành lâu gỗ đã bị đốt thành màu cháy đen trong đống lửa lúc trước, cột trụ, mảnh ngói trong hỏa diễm liếm láp bong ra từng mảng. Cho dù lửa đã dần dần nhỏ đi, nhưng khói đen nóng rực vẫn lượn lờ bốc lên lượn lờ., Thần phong mang theo sương mù bao phủ hoàn toàn thành nam, nhưng dựa vào bức tường phía bắc, sóng nhiệt tàn phá bừa bãi khá nhỏ, binh sĩ song phương, qua lại chém giết trong thông đạo không rộng hẹp này.
Sau khi binh sĩ đoản binh hai bên va chạm, trợ giúp xa xa liền tạm thời mất đi tác dụng, nữ chân nhân kết thành thuẫn trận, xông về phía trước, phía sau có hỏa lôi nhen lửa bị ném ra, Hoa Hạ quân cũng ném bổng.
Vụ nổ lan tỏa trên đầu tường, mọi người tìm kiếm trong không khí nóng rực, sóng khí thiêu đốt, vạch một cái bong bóng loá mắt. Có binh sĩ Hoa Hạ quân tiếp tục đi về phía trước., Ném lên bậc thang phía sau thành lâu, khí lãng bạo tạc lúc trước lay động thành lâu vốn đang khô héo trong hỏa diễm, có cây cột đổ sụp xuống, chôn binh sĩ vào trong than cốc và Mộc thạch, nổ tung mảng lớn hoả tinh bốc lên không trung.
"Theo ta xung kích -- "
Thanh âm Xung Phong Hào theo gió sớm cao vút xoay quanh địa bàn, dưới sườn núi tràn đầy tro tàn, chiến sĩ Hoa Hạ quân đang vọt tới phía trên Quan Thành nóng rực này.
Quan thành bên trong hỏa diễm lượn lờ khiến người ta sinh ra sợ hãi, nhưng chân chính đột phá nó, thời gian hao phí cũng không bao lâu. Chiến sĩ Hoa Hạ quân leo lên quan lâu lui không thể lui lại, tay cầm hỏa diễm cứng rắn cùng khói đen đột tiến, hậu quan lại bị thế lửa ảnh hưởng cũng không triệt để, nữ chân nhân sinh lực quân mặc dù càng dễ đi lên hơn., Nhưng trong vụ nổ của đinh sắt lại bị tổn thương càng lớn, sau mấy lần giao phong lặp đi lặp lại, Hoa Hạ quân ở quan lâu ném vào quảng trường nhỏ bên trong, nữ chân nhân thì lui về phía xa, lấy mũi tên tiến hành đánh trả.
Quảng trường nhỏ phía sau Quan Thành cũng không lớn, đường núi uốn lượn phía sau, nữ chân nhân chém giết một hồi rồi từ từ rút lui, Hoa Hạ quân mãnh liệt tiến lên. Mao Nhất Sơn dẫn đầu tiên xông lên đầu tường, xông vào quảng trường nhỏ trong Quan Thành, theo hơn trăm người leo lên đầu tường, một bộ phận chiến sĩ đi xuống phía sau, rút lui chính thức phản kích.
Mười mấy cửa đại pháo phía sau núi gần như đồng thời vang lên, đạn pháo và nổ tung bao phủ cả Quan Thành và quảng trường bên này. Lúc này ngọn lửa đang lan tràn trên đầu tường, cửa thành đã bị một lượng lớn đá chặn bên trong từ lâu, cả Quan thành giống như một hàng rào cực lớn. Hơn mười khẩu thiết pháo mặc dù không cách nào bao trùm toàn bộ khu vực, nhưng dưới hỏa lực khủng khiếp này oanh kích, lập tức có hơn mười chiến sĩ Hoa Hạ quân hi sinh trong hỏa lực.
Thậm chí tốc độ rời rạc ở phía sau sơn đạo đã chuẩn bị hai máy ném đá cỡ nhỏ, ném thùng gỗ chứa đầy thuốc nổ về phía quan lâu đang bốc cháy, gây nên một trận nổ lớn kịch liệt.
Gió núi thổi tới, Mao Nhất Sơn từ dưới đất bò dậy, lỗ tai ông ông vang lên. Hắn kéo chiến sĩ bên người dậy, bắt đầu đi về phía sau, trong miệng hét lớn: "Cứu người! Tìm ẩn thể..."
Trên quảng trường nhỏ không có che giấu, nhưng vẫn có góc chết của hỏa lực, mới đỡ đồng bọn chạy đến góc chết của hạ thành, đợt pháo thứ hai đã vang lên, khắp nơi đều là mùi thuốc súng và khói lửa. Có người tới hỏi có muốn lui về quan thành phía sau, Mao Nhất Sơn lắc đầu: "Cứu người! Chuẩn bị gai! Cẩn thận tên!"
Trong một mảnh bụi mù thối lui đến dưới tường thành, chiến sĩ Hoa Hạ quân chỉ hơn mười người, có vài tên thụ thương vẫn còn giãy dụa trên mặt đất phía trước, nhưng đã không cách nào suy nghĩ được nữa, theo lời nói của Mao Nhất Sơn rơi xuống, trên bầu trời phía trước, liền có mưa tên đánh tới.
Một đám chiến sĩ giơ tấm chắn lên, sau đó là một loạt âm thanh đinh đinh đang đang rơi xuống, bụi mù tràn ngập phía trước, nữ chân nhân xông tới.
"Chíp thủ chuẩn bị xung kích —— "
Trong tiếng rống to của Mao Nhất Sơn, mấy miếng đinh sắt ném về phía Kim Binh đang xông tới, trong quân trận đối diện, cũng có hỏa lôi phóng tới. Bọn họ ném về phía góc chết của tường thành, nhưng Mao Nhất Sơn đã phát lực trước một bước, lao mạnh về phía trước.
Trên chiến trường còn có binh sĩ phụ thương của Hoa Hạ quân lung lay đứng lên, ném thương của kim binh xuyên thấu thân thể của hắn, Mao Nhất Sơn xông qua bên cạnh chiến sĩ kia còn chưa ngã xuống, hét lớn đâm vào trận hình của kim binh cũng bị nón lá nổ tan. Những binh sĩ Hoa Hạ quân còn lại cũng điên cuồng xông lên, chém giết cùng một chỗ với người dùng hình tán binh.
Phía trước có hỏa lực phong tỏa, phía sau phải chịu hỏa lôi oanh tạc, cũng chỉ có lựa chọn ngươi trong ta có ngươi chém giết, mới được coi là con đường duy nhất. Có thể đi theo Mao Nhất Sơn tiến công theo phía trước đều là lão binh, phần lớn có thể thấy rõ cục diện như vậy, dùng đuốc đánh đối phương thành tán binh., Một khi xông vào trận hình của đối phương, thì sẽ có ba người kết thành trận thế. Trên chiến trường bộ, mỗi lần hình thành hai đánh một ưu thế, nữ chân nhân tác chiến cực kỳ hung hãn, nhưng trong nửa năm chiến dịch ở Tây Nam, đội ngũ tinh nhuệ thường phải chịu thiệt trong hỗn chiến với quân Hoa Hạ.
Trong lúc chém giết, núi Mao Nhất chém bay hai tên kim binh, trong tầm mắt đã có mấy người ngã xuống, khí tức máu tanh lan tràn. Trên tường thành phía sau, vài tên chiến sĩ Hoa Hạ đột phá tới đây, sau khi bắn nỏ gia nhập chiến đấu, bên phía nữ chân nhân liền có mấy tên chiến sĩ hình thể cao lớn, giáp trụ tinh lương lao tới. Bọn chúng cũng không dám một lần đầu nhập quá nhiều binh sĩ, sợ hãi chết quá nhiều người trong vụ nổ của đuốc.
Lập tức lại có thùng thuốc nổ được ném lên phía trên Quan Thành, khói bụi cuồn cuộn tràn ngập bốn phía. Mà hỏa tiễn đạn bắn tới cũng xẹt qua phía trên Quan thành, bay vào trong vách núi đối diện, nổ ra khói đặc cuồn cuộn.
Đế Giang phóng ra đã mấy lần điều chỉnh, nhưng dưới tình huống không cách nào đo lường chuẩn xác cùng gió núi kịch liệt như thế, trong tình huống hỏa tiễn đạn bắn ra từ khoảng cách xa như thế, cơ bản không cách nào uy hiếp được trận địa kim binh trên núi bên này, bắn xa mấy lần, chỉ có thể vô ích mà thôi.
Song phương nổi lên khói bụi cuồn cuộn, trong hoàn cảnh mũi tên bay lượn không ngừng chém giết, không biết đã giết bao lâu rồi, Kim Binh lộ ra dấu hiệu rút lui về phía sau, Mao Nhất Sơn hét lớn: "Cứu thương viên!" Chốc lát sau, đạn pháo lại bắn tới điên cuồng.
Mọi người lui về góc tường không cách nào bắn đạn pháo, thương nhân còn chưa kịp di chuyển lên tường thành, vòng tiến công thứ hai của nữ chân nhân đã lại giết tới...
Từng đợt từng đợt xung đột xông tới, kim binh xông lại đây một vòng rồi lại bị giết lui một vòng. Tranh đoạt trên quảng trường nhỏ kéo dài hơn nửa canh giờ, song phương đều trả giá đắt hơn hai trăm người, theo hỏa diễm phía trên Quan Thành dần dần giảm xuống, Hoa Hạ quân mới từ từ ổn định lại trận địa trên quảng trường nhỏ.
Thi thể chồng chất như núi.
Trên khoảng đất trống nho nhỏ này, song phương dùng chiến thuật thêm dầu thêm cho hơn hai trăm mạng người tranh đoạt đã coi như là cuộc chiến vô cùng khốc liệt, cho dù là Tiểu Thương Hà năm đó cũng hiếm khi có trận chém giết mãnh liệt đến vậy. Trận địa của Mao Nhất Sơn lung lay như sắp đổ, rất nhiều thương nhân rút lui về vòng đầu tiên, sau lại hi sinh trong đợt chém giết thứ hai, nhưng cuối cùng, nữ chân nhân cũng không thể chính thức chiếm được thượng phong.
Đây là chuyện xảy ra trong thời gian đầu tiên sau khi Kiếm Môn quan tiến công. Hoa Hạ quân bị gắt gao đè ở quảng trường nhỏ dưới tường thành, song phương đều không tiến thêm được một tấc. Hoa Hạ quân chiến ý kiên quyết, tốc độ rút ngắn cũng tuyệt đối không yếu. Về sau trong khu vực nho nhỏ thi thể chồng chất, hết thảy đều cực kỳ thê thảm.
Trong lúc chém giết, Mao Nhất Sơn ngã xuống trong vũng máu, một tên dài liên tục kêu chiến sĩ cõng hắn xông lên tường thành, lướt qua quan lâu phía sau đưa hắn đi, binh sĩ hét lớn với đội y y học: "Cứu sống đoàn trưởng của ta." Có lẽ đây là ưu đãi hắn trong chiến trường không nhiều lắm, mà phần nhiều chiến sĩ bởi vì không cách nào đưa về kịp thời, đã hi sinh trên chiến trường.
Quan trên lầu hỏa diễm dần dần giảm xuống, theo thông lộ dần được mở ra, Hoa Hạ quân bắt đầu thử đột phá phía trước. Nhưng đường lên núi phía sau, dùng tốc độ nhanh chóng dùng pháo trận bảo vệ sơn đạo cũng không rộng như vàng thang. Đến buổi chiều ngày hôm nay, Hoa Hạ quân mới phối hợp với mấy mũi hỏa tiễn, nhổ hơn mười khẩu pháo sắt ở phía sau, thử tiến công lên sơn đạo.
Đợi bọn họ, cũng là ngoan cường chống cự kiểu gì đó đập nồi dìm thuyền...
Thân thể trần trụi...
Mỗi một quốc gia hoặc dân tộc, trong lúc gặp nguy nan, tất sẽ có những nhân vật kiệt xuất xuất xuất xuất hiện, lấy phương thức của từng người, tiến hành từng vòng cải tiến hoặc là phản kháng.
Đương nhiên, cũng có thể bởi vì là vạn mã tề tựu, hiếm thấy phản kháng, mới có thể hiện ra đặc thù như vậy phân lượng.
Chiến mã lao vụt qua, xuyên qua triền núi và đường xa, vượt qua doanh trại mọc san sát. Khi trinh sát truyền tin tức Kiếm Môn quan kịch chiến đến tay Nhan Tông Hàn, vị nữ chân tướng chưa quá độ mất mạng này, trong mắt cũng không khỏi rưng rưng hai hàng nước mắt.
Tướng quân bách chiến tử, trên chiến trường bất luận thương vong gì của đại tướng đều không cách nào tránh khỏi. Một vị đại tướng hao tổn, cho dù là con của mình, cũng bất quá là vấn đề vận khí mà thôi, nhưng một vị đại tướng trong quân tiếp một vị thất trận trên chiến trường, vẫn lạc, liền đại biểu cho quốc vận của một quốc gia, dĩ nhiên đã đến bước quan trọng nhất, thời khắc mấu chốt nhất.
Nhớ năm đó A Cốt đánh ba ngàn người gây sự, trong ba ngàn người này, ai có thể tính là đặc thù đây? Trận chiến từng trận, ngàn vạn người lần lượt chết đi, nhưng nữ tử thật hăng hái, ai chết đi cũng chưa từng ảnh hưởng đến đại cục. Lâu thất về sau được xưng là nữ tử chiến thần, nhưng năm đó, hắn cũng chưa chắc thiện chiến hơn bất luận kẻ nào., Hắn chỉ là sống sót trong mấy chục năm chinh chiến kia mà thôi. Khi Lâu thất vẫn lạc ở Tây Bắc, về sau lại bù đắp không mất, Kim Quốc cảm thấy đau lòng, một mặt nói rõ bọn họ trân quý, mặt khác, cũng chỉ là nói rõ, những người còn lại kém bọn họ mà thôi.
Đến trận chiến Tây Nam này, từ trong lừa gạt đến thiết lập cũng ngựa, đến dư thừa, Đạt Huy, mỗi một lần tổn thất đều làm cho người ta đau lòng, so với ba mươi năm trước khi theo A Cốt gây sự, cảm xúc này sẽ không có. Ai chết cũng rất bình thường, một tướng lĩnh chết đi, một người khác thế là được, nhưng đến trước mắt, bọn họ không người nào có thể thay thế.
Trận chiến ở đầm châu đã hao tổn ngân thuật, vốn cũng là một trong những soái tử có thể trấn áp cốc thần của mình, không ngờ lại do đám ăn chơi trác táng Nhan Thanh Kiệt làm liên lụy, lại gãy trên sách lược chết của tướng lĩnh Hán nhân. Ngân thuật tổn hại, lực lượng của bộ tộc này vốn còn có thể lọt vào vai tốc độ rút ly. Hai huynh đệ này dụng binh, một người cương mãnh đại khí., Một người trầm ổn nhẹ nhàng, địa vị của mỗi người bọn họ vốn là cao hơn trong lời đồn, hơn nữa đám người Đạt Huy - nhưng theo tình hình chiến đấu Kiếm Môn quan truyền đến, trong lòng Tông Hàn hiểu rõ, không thể rút lui được nữa.
Nhưng mà không cách nào nghĩ được.
Cho dù từ lý trí mà phân tích, binh lực của Tây Nam Hắc Kỳ đã nắm khuỷu tay, nhưng chỉ riêng lần gặp mặt trước Sư Lĩnh trận kia, trong lòng Tông Hàn liền biết, Kiếm Các nguy hiểm, không ngăn được ý chí của vị tâm ma kia từ phía sau đánh tới.
—— nếu như bên ngoài Tây Nam không có hơn hai vạn người như Tần Thiệu Khiêm, có lẽ đối phương còn có thể tận cầu ổn thỏa, đợi đến khi Đại Kim rời đi rồi lại thong dong thu phục Kiếm Môn quan. Nhưng chính bởi vì có hai vạn người này chặn đường, cái Ma Long đen kịt ở Tây Nam này chắc chắn sẽ không tiếc mọi giá đột phá cửa ải này. Mặc dù ngày sau có lẽ sẽ bị cắn trả nhất định, nhưng Kiếm Môn quan không ngăn được ý chí của tâm ma, cũng không thể ngăn được hỏa khí hình mới tấn công.
Được an bài tại Kiếm Môn quan, nếu không phải tướng lĩnh tăng tốc như vậy, những người còn lại sẽ càng nhanh chóng sụp đổ, bại trận, hai cánh Hoa Hạ quân nối thành một mảnh, con đường trở về đại quân này, cũng sẽ trở nên càng thêm nhấp nhô.
Nghĩ lại hành trình tập hợp tinh vân này mà dần dần ngã xuống mấy chục năm, Tông Hàn thở dài một hơi, đội mũ giáp, đi ra khỏi lều lớn. Quân đội đã điều động, tập kết xong.
Trước khi Kiếm Môn quan bị đột phá tập trung tất cả lực lượng tinh nhuệ tiến hành một trận đại quyết chiến vây giết Tần Thiệu Khiêm dẫn đầu là Quân số bảy Hoa Hạ.
Đây là câu trả lời duy nhất của hắn đối với việc hy sinh để đẩy nhanh tốc độ.
....
Trời tối xuống, mọi người liền muốn bùng lên ánh lửa, có đôi khi, ở trên đại địa hoang vu, mọi người thậm chí chỉ có thể đốt lên chính mình, chờ đến bình minh.
Tư vị như vậy, nữ chân nhân vừa mới cảm nhận được, thì đám người võ triều đã trầm luân hơn mười năm ở trong đó từ lâu. Nếu như nói Tông Hàn, Hi Duẫn, đám người rút lui giác ngộ ra thì vẫn có thể hiện ra khí tức lý trí cùng giác ngộ ở trên người Hán thủy bờ, thì giống như một bó đuốc điên cuồng vặn vẹo.
Ở phía bắc, Vân Trung phủ, thời tiết âm u. Hắn lập tức đứng trên tường thành, ánh lửa của hắn cũng đang chống đỡ một chút ám sắc bao phủ Vân Trung phủ.
Dưới thành là biển người bị người vây thành từ bốn phương tám hướng đuổi tới, trong đó có người vàng, có người Hán nô. Điều này chứng minh người này không phải là hán nhân phía nam. Trên thực tế Mã đội từ đằng xa chạy tới doanh trướng cũng đã nói rõ điểm này, một đường quanh co đánh tan Nhạn Môn quan, chính là một lần bị chặn ở thảo nguyên người phía tây.
Tình huống vây thành đã kéo dài mấy ngày.
Phụ cận một tiểu trấn thành trấn, bên trong thôn trang, cư dân nguyên bản bị những người thảo nguyên này một loạt xua đuổi tới. Những người vây quanh dưới thành không xâm phạm được thành trì, nhưng đối với nữ chân nhân mà nói, người bị thương nhất có thể là lần đầu tiên trải qua loại chuyện này tổn thất tôn nghiêm cùng mặt mũi. Đệ tử quý phái trong thành không ngừng la hét mời xuất chiến, nhưng lúc nào cũng đè nén lại ý nghĩ như vậy.
Thảo nguyên người tiên phong hạ binh xuống thành ngày thứ hai, lập tức yêu thích một lần ít kỵ binh trong thành xuất kích, thăm dò qua vẻ thành tựu của đối phương. Chi kỵ binh thảo nguyên này lộ ra tiến bộ, lỗ mãng, sau khi trải qua một trận đối kích lại phải hoảng loạn. Đây là lần giao thủ đầu tiên giữa song phương trong mây., Với tư cách là chiến sĩ Kim Quốc hầu như đã chinh phục thiên hạ, đối với việc bắn trúng không sợ sinh tử, đánh lui đối phương vốn là chuyện đương nhiên. Nhưng mà lúc này tình yêu mơ hồ nhận thấy được một tia không ổn, khi thu binh Minh Kim mới ý thức được kỵ binh nhà mình cơ hồ bị đối phương vô tình dẫn đi rất xa.
Đó là một khoảng cách cực kỳ vi diệu, đội kỵ binh này là quân tinh nhuệ trong quân thủ thành, nghe lệnh xong sẽ trở về, đối phương cũng không đi theo tiếp tục tiến công, nhưng lúc nào cũng cảm giác được tình yêu, rất nhiều con mắt dưới thành đang lặng lẽ đứng đó nhìn hắn, chờ đợi một cơ hội nào đó đến.
Hai ngày sau lão nhân ở đầu tường cẩn thận quan sát động tĩnh của kỵ binh kia, lúc này mới mơ hồ nhận ra được, mặc dù đội kỵ binh này xem ra dã tính khó thuần, trên thực tế lại có tố chất chiến đấu có chút xuất sắc, biểu hiện lúc trước cùng tiến công lại rút lui trong trận chiến., Có chút vi diệu khác biệt. Nếu như Minh Kim thu binh chậm hơn một chút, quân đội đối phương đã nhanh chóng theo đội kỵ binh phe mình đánh tới cửa thành, không nói đến việc thừa dịp hỗn loạn vào thành, đội ngũ dưới tay mình ít nhất không có khả năng trở về.
Hắn là người kinh nghiệm chiến loạn cả đời, mặc dù nhìn thấy sự việc này, âm thầm cũng không cùng tiểu bối nói chuyện. Thứ nhất là uy nghiêm của hắn rất lớn, không cần vì một số chuyện nhỏ để giải thích, thứ hai bảo trì sự sắc mặt của người trẻ tuổi, ở nhiều thời gian, cũng là chuyện vô cùng cần thiết.
Cứ như vậy, vòng vây nội thành kéo dài mấy ngày, một trận chiến đấu lớn nhỏ phát sinh ở phụ cận Vân Trung - lần thứ tư Nam của Kim Quốc mang đi đa số quân tinh nhuệ, nhưng không có nghĩa nội bộ Kim Quốc đã trống rỗng đến trình độ không thiết bị phòng bị. Các đội ngũ thường đóng các nơi, đội ngũ trị an, đội ngũ an toàn khắp nơi., Thậm chí lão binh, tùy thời đều có thể kéo theo một nhóm quân đội quy mô tương đối. Từ khi Nhạn Môn quan bị phá, nhân phong thảo nguyên nhanh chóng chạm tới Vân Trung phủ, các nơi có từng nhánh quân đang tiến hành tiến về phía bên này.
Trên đường bọn họ gặp phải liên tiếp mưa tên tập kích. Cung tiễn của người trên thảo nguyên mạnh mẽ, mã thuật kinh người, trong tình huống quân đội chủ lực đã xuôi nam, ít nhất trên mã đội thì người Kim quốc đã không thể chống lại đám kỵ binh thảo nguyên này., Mà những người thảo nguyên này cũng tuyệt đối không chiến đấu chính diện với quân đội Kim Quốc, sau khi bọn họ gặp phải bộ binh liền từ xa xa phóng tới, đội bộ binh kết thành trận thế, bọn họ liền rời đi, không bao lâu lại tới quấy rầy, từ ban ngày quấy rầy đến đêm, lại từ ban đêm quấy rầy đến sáng.
Đại bộ phận quân đội nữ chân tới viện binh đều lâm vào vũng bùn, cơ bản không cách nào đến Vân Trung Thành, chỉ có hai đội kỵ binh ở tháng bốn mươi ba, mười lăm ngày xuyên qua phong tỏa tuyến, lập tức bị đại quy mô kỵ binh thảo nguyên săn giết ở xa xa ngoài Vân Trung Thành.
Lập tức án binh bất động.
Bốn tháng mười bảy, đã có mấy cái máy ném đá xiêu xiêu vẹo vẹo, đứng ở trước trận địa, đối diện đẩy tới chuẩn bị ném mạnh, trên tường thành Vân Trung phủ chuẩn bị phản kích. Đám người Nhan Đức Trọng ở bên cạnh khuyên bảo lập tức ưa thích từ trên tường thành đi xuống, nhưng lúc nào cũng chống gậy, chuyển dời tới tòa thành bên cạnh.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Vân Trung Phủ lật tu, ta đích thân đốc chế tạo. Mấy viên đá, không gõ được bức tường ngốc này. Xem bọn chúng muốn làm gì."
Đầu tiên bị ném vào Vân Trung thành, không phải đá...