Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thanh âm nổ tung xuyên qua khu rừng, loáng thoáng truyền tới, phụ cận huyện thành nho nhỏ là một cảnh tượng rối loạn.
Binh lính tới lui dắt chiến mã đi vào trong thành, cách đó không xa có đội ngũ binh sĩ đang dùng hòn đá tu bổ tường đất, xa xa cũng có trinh sát cưỡi ngựa chạy như điên về: "Bốn phương hướng, đều có chó vàng..."
Tề Tân Hàn đứng trên tường thành quan sát tất cả.
Huyện thành hoang tàn bị tàn phá dưới sự chủ trì của tường thành gọi là Truyền Lâm Phường, nằm phía đông huyện Tây Thành, trước kia cũng có người ở trên núi, nhưng theo nữ chân nhân xuôi nam, sơn phỉ tàn sát bừa bãi, huyện Tây Thành dưới sự chủ trì của Đới Mộng Vi lại mở cửa, thu nạp cư dân chung quanh, bên này liền bị bỏ hoang.
Mặc dù dọc đường mượn đường đi tới Phiền Thành, Đái Mộng hơi biểu hiện ra thành ý cực lớn, nhưng tùy theo tiếng hô bên này, một số đại hán quân đã tụ tập lại, đội nhân mã do Tề Tân Hàn suất lĩnh lại không lập tức chạy tới xem náo nhiệt. Trứng gà không thể đặt trong một cái rổ để đổi lấy kinh nghiệm giáo huấn vô cùng thê thảm.
Lúc trước Tề tân Hàn suất lĩnh ba ngàn người một đường truy đuổi, Vương Trai Nam xem như nhóm đầu tiên đến đây cứu viện. Đội ngũ tiếp ứng tuy chiến lực không mạnh, nhưng nhân số vẫn có. Nhưng sự thật chứng minh., Dưới sự vận dụng cổ tay của Đới Mộng, hệ thống tình báo của Hoa Hạ quân cũng nhận được một phần mê hoặc và quấy nhiễu. Lúc này thế tới rào rạt của nữ chân nhân, đám đại hán xung quanh cũng đã vây kín lại, Tề tân Hàn bèn đem đội ngũ thối lui về phía truyền khu rừng. Trong lúc nhất thời, thật ra không thể nào biết được nên trốn hay nên mạo hiểm chạy trốn.
Dưới tình huống tình huống không có thông tin tình báo, ba ngàn người tùy tiện đột phá vòng vây rất có thể sẽ bị chặn giữa đường. Một khi bị kéo vào vũng bùn, cuối cùng chỉ sợ sẽ uất ức toàn quân bị diệt.
Lần này ngàn dặm đột kích Tương Phiền, bản thân là hành vi phi thường mạo hiểm, nhưng căn cứ tình báo bên kia ghi chép bằng trúc, đầu tiên là đội, động tác của hai người Vương có độ đáng tin cậy nhất định, mặt khác, cũng bởi vì mặc dù tấn công Tương Phiền không thành., Liên hợp đeo, Vương phát ra một kích này cũng có thể làm thức tỉnh rất nhiều người còn đang quan sát. Ai biết được Đới Mộng vi lần phản bội này không hề có dấu hiệu báo trước, lập trường của hắn lập trường biến đổi, tất cả mọi người đều bị dìm ngập trong vùng tử địa này, vốn có ý định dù sao Hán quân bị tàn sát, vùng Hán thủy này, đã Thảo Mộc Giai Binh.
Nhân viên tình báo của đám người Lục Lâm vốn đang hoạt động ở đây, trong khoảnh khắc này, chỉ sợ cũng bị giết chết một cách vô tình.
Cách đó không xa có một đội nhân mã đang tới, khi tới gần thì bị binh sĩ dưới trướng của Tề Tân Hàn chặn lại. Tề Tân Hàn phất phất tay nghênh đón: "Vương tướng quân, sao rồi?"
Vương Trai Nam là một trung niên tướng lãnh vẻ mặt hung lệ, mặt chữ quốc, mặt rỗ dọc khuôn mặt, lúc này nhìn Tề Tân Hàn: "Ta cũng nhận tin, huyện Tây Thành bên kia, gần như toàn quân bị diệt." Hắn nghiến răng nghiến lợi, bờ môi run rẩy: "Lão cẩu họ Đái, bán tất cả mọi người."
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tề tân Hàn trầm mặc chốc lát: "Vì sao Đới Mộng Vi lại có tâm tư như vậy, Vương tướng quân có biết không? Hắn nên nghĩ, nếu nữ chân nhân đi, hắn không sống được lâu."
"Ta không biết... Nếu có cơ hội, ta sẽ tự tay chém hắn thành muôn mảnh!" Vương Trai Nam quát khẽ một tiếng, sau đó nhìn Tề tân Hàn nói: "Tiếp theo Tề tướng quân chuẩn bị làm thế nào? Nên xử trí chúng ta thế nào, có nghĩ rõ chưa?"
"Mọi người kề vai sát cánh chiến đấu, làm gì có chuyện xử trí không cần xử trí."
"Là Đới Mộng kia cùng ta một đạo dụ ngươi đến đây, ngươi không nghi ngờ ta chứ!?" Vương trai nam nhìn Tề tân Hàn, trừng mắt nói.
Tề tân Hàn cũng nhìn hắn: "Lúc trước tình báo nói rõ, họ Đái và Vương tướng quân không phải thuộc quan hệ thông thường. Một lần bán nhiều người như vậy, sợ nhất là mưu sự không kín. Chuyện cho tới bây giờ, vua cờ bạc ta trước đó không biết việc này, cũng là bị Đới Mộng hơi lợi dụng... Tuy rằng lúc trước đánh cuộc thất bại, nhưng lần này hy vọng tướng quân đừng làm ta thất vọng."
Ánh chiều đã hạ xuống chân núi, tiếng chém giết từ xa cùng với tiếng người huyên náo ở gần đó. Vương Trai nam dùng khuôn mặt hung ác nhìn Tề Hàn một hồi lâu, sau đó giơ tay lên, đập mạnh vào ngực: "Có câu này của ngươi, từ nay về sau Vương mỗ và thủ hạ một vạn hai ngàn người, bán cho Hoa Hạ quân! Muốn làm gì, ngươi cứ quyết định."
Tề tân Hàn gật đầu: "Vương tướng quân có biết Hạ thôn không?"
Vương Trai Nam cũng gật đầu.
Tề Tân Hàn nói: "Vậy kế tiếp, chúng ta thương lượng một chút, lần này phòng ngự chiến, nên làm sao đánh đây..."
Mọi người triển khai địa đồ trên tường thành, ánh nắng chiều hạ xuống, cuối cùng ánh sáng lóe lên trong tòa thành nhỏ trong núi. Tất cả mọi người đều hiểu, đây là cục diện rất tuyệt vọng, hoàn thành Diêu Hi Doãn đã tới, mà theo sự phản loạn của Đới Mộng, đồng minh vốn ẩn tàng trong phương viên mấy trăm dặm giờ phút này đều đã bị một lưới bắt hết. Không còn cơ sở minh hữu, muốn trốn chạy ở khoảng cách xa, khó mà thực hiện.
Trời không đường, vào đất không cửa.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, mọi người cũng đều hiểu được, mặc dù gào khóc khóc, đối với chuyện xảy ra cũng sẽ không có chút ích lợi nào, bởi vậy mọi người cũng chỉ có thể đối mặt thật sự, ở trong tuyệt cảnh này, xây dựng công sự phòng ngự. Chỉ vì bọn họ cũng hiểu, ở ngoài mấy trăm dặm, tất nhiên đã có người không ngừng phát động thế công với nữ chân nhân, tất nhiên có người dốc hết toàn lực cứu viện bọn họ.
Mà bọn hắn cũng tin tưởng, ở phía xa hơn, quân đội Tây Nam cũng giống như địa hỏa phóng tới Kiếm Môn quan. Một khi bọn hắn xông mở nút thắt chắc chắn kia, như dung nham lao ra khỏi mặt đất, thời gian lưu lại cho nữ tử Chân Tây Lộ quân cũng sẽ không còn nhiều nữa.
Thân thể trần trụi...
Ánh nắng kéo dài.
Lướt qua bầu trời, xuyên qua khoảng cách mấy trăm dặm, thời khắc này, quân Tây của Kim quốc đang từ khe núi của Kiếm các lan tràn tới Chiêu hóa, binh lực tiên phong, đang kéo dài về phía hán tử.
Đội quân này cực kỳ chật vật, nhưng xuất phát từ khát vọng về nhà cùng với giác ngộ khi chiến bại, dưới sự dẫn dắt của Tông Hàn, bọn họ vẫn bảo trì được chiến ý nhất định, thậm chí một số binh sĩ đã trải qua hơn một tháng dày vò., Hung tính đã hiển lộ, lên chiến trường càng thêm cuồng loạn, chém giết tàn bạo. Tình huống như vậy tuy không thể gia tăng thực lực chỉnh thể của quân đội, nhưng ít ra chiến lực của đội quân này không hề rơi xuống tiêu chuẩn.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, đây cũng là sự thể hiện tự tôn của đội quân Kim Nhân kéo dài mấy chục năm cuối cùng này.
Kim binh rút khỏi Kiếm các đã lục tục gần sáu vạn, mà ở gần Chiêu Hóa, đội quân chủ lực do Hi Duẫn dẫn dắt đã bị mang đi hơn một vạn, lúc này lại còn sót lại hơn vạn Đồ Sơn vệ tinh nhuệ., Bị giao trả lại cho Tông Hàn. Ở bên ngoài bảy vạn người này, vẫn có hơn hai mươi vạn hán quân như pháo hôi được sắp xếp ở gần đó. Trong một năm vừa qua, những hán quân này đã đồ sát tàn thành, cướp bóc, vơ vét một số lượng lớn tài phú vàng bạc, sau khi dính máu tươi thì trở thành người ủng hộ phương diện kim nhân tương đối kiên định.
Mà ở bên cạnh bọn họ, Tần Thiệu Khiêm thống lĩnh Hoa Hạ đệ thất quân, đã lục tục phát động mấy lần tiến công vào bốn tháng trước, một lần là định chính diện tấn công Tông Hàn, một lần tấn công Kiếm Các, một lần tấn công vào hướng trung gian của đại hán., Đồ Sơn Vệ đã từng đối đầu với hắn một lần nhưng vẫn có dấu hiệu ngăn cản không nổi. Tuy nhiên dù sao Tông Hàn cũng chiếm ưu thế binh lực, tuy vài lần tiến công của Tần Thiệu Khiêm đã tạo thành chiến quả nhất định, lực uy hiếp kinh người nhưng cuối cùng vẫn bị sự thong dong của Tông Hàn hóa giải từng cái một.
Từ Chiêu hóa đi đến Kiếm Các, rất xa đã có thể nhìn thấy từng đạo khói bụi bốc lên giữa những dãy núi trong hùng quan. Lúc này, một đội ngũ mấy ngàn người đã được thiết lập cũng ngựa dẫn ra khỏi Kiếm Các, hắn là nữ tướng thực sự số hai trong Kiếm Môn quan, hiện nay nữ tướng trưởng cao tầng đang trấn giữ trong Quan, chỉ còn cách chạy trốn.
Đại quân một đường từ Tây Nam rút ra, thiết kế cũng thường xuyên động viên trên chiến trường phía sau. Chiến đấu của hắn cổ vũ sĩ khí của người kim, cũng ở mức độ rất lớn, khiến cho hắn đạt được rèn luyện to lớn.
Sau khi quân đội rời khỏi huyện Hoàng Minh, cường độ bị truy kích đã giảm, chỉ có quan khẩu thủ vệ của Kiếm Các sẽ trở thành vòng mấu chốt trong cuộc đại chiến lần này, cũng là đội ngũ chủ động xin đi, muốn dẫn quân trấn thủ Kiếm Các., chặn đường xuất quan của quân năm nước Hoa Hạ, nhưng lần này, bất luận là phụ thân hay là tốc độ xuất phát đều chưa từng thống nhất ý nghĩ này của hắn, bên phía phụ thân càng phát ra nghiêm lệnh, lệnh cho hắn nhanh chóng đuổi kịp bước tiến của đại quân chủ lực, điều này làm cho trong lòng bố trí cũng cảm thấy tiếc nuối.
Từ tình huống nửa đoạn sau khi đại quân rút lui, Hoa Hạ quân đã bắt đầu ngừng sử dụng hỏa khí uy lực cực lớn kia, điều này có nghĩa là số lượng hỏa khí này đã dự liệu như dự liệu, mặt khác còn nhiều hơn trước., Căn cứ vào thiết kế cũng như tính toán và bố trí trong khoảng thời gian này, chi Hoa Hạ quân của Tây Nam, rất có thể còn đối mặt với tình huống phức tạp hơn. Đến hôm nay rời khỏi kiếm các, lời nói rời đi nhanh chóng, cũng chứng minh ý nghĩ thiết lập cũng rất có khả năng.
"... Giao chiến gần nửa năm nay, cánh quân của Tây Nam Hoa Hạ này thương vong không nhỏ... Người trên đầu Ninh Nghị vốn cũng đã thấy đáy, hơn một tháng này lại có hơn mấy vạn tù binh bị vây khốn trong núi không thể vận dụng được. Hoa Hạ quân trước mặt như một con rắn khổng lồ cắn nuốt voi., Hơi chút động đậy, bụng của nó đã bị rách...Trên thực tế, nếu có cơ hội, ta tình nguyện tiến quân, vật lộn với nó, có lẽ đội quân này tự tan vỡ, cũng chưa biết chừng..."
Sau khi bổ sung cho toàn bộ suy nghĩ về việc bố trí cũng như trong lòng ngựa, cũng nói rõ một cách xác thực đạo lý cay độc của Khương lão. Thiết lập cũng chỉ đơn giản cho rằng cắt đứt Kiếm Các, đại quân phía sau có thể tập hợp lại một chỗ để đối phó với đoàn Cô Quân to gan như Tần Thiệu Khiêm này., Nói không chừng có thể mạnh mẽ cắt đứt một cánh tay của Hoa Hạ quân ngay trước mặt Ninh Nghị, khiến cho Vọng Kiếm các trở nên hưng phấn, không nghĩ tới trong lòng gã lại có ý định tiếp tục tiến công Tây Nam.
Hành vi như vậy được ăn cả ngã về không, cửu tử nhất sinh, nhưng lúc này Hoa Hạ quân thả lỏng cảnh giác, nếu thật sự thành công, chiến tích đó sẽ vĩ đại cỡ nào. Đáng tiếc, sau khi Tà Bảo qua đời, hắn cũng biết phụ thân và quân đội cũng sẽ không cho phép mình tiếp tục tiến hành mạo hiểm như vậy nữa.
Vậy cũng chỉ có thể đi đến đại doanh, xin phụ thân tham dự vây giết Tần Thiệu Khiêm. Hoa Hạ Đệ Thất Quân được chỉ huy.
Ánh nắng chiều rực rỡ, tinh kỳ của quân đội kéo dài theo con đường bùn đất. Đại quân thảm bại, huynh đệ và đồng bào chết thảm vẫn còn trong lòng hắn kích động, giờ khắc này, hắn không hề sợ hãi bất cứ chuyện gì.
Thân thể trần trụi...
Ánh mắt của bọn ta lại hướng Tây Nam kéo dài.
Lướt qua Kiếm Các, trên con đường vốn quanh co quanh co lúc này chất đầy các loại vật tư hạng nặng dùng để chặn đường. Có nơi bị nổ gãy, có địa phương con đường bị cố ý đào mở. Giữa hai bên sơn đạo gập ghềnh, thỉnh thoảng có thể thấy được tàn tích đen kịt lan tràn ra sau khi hỏa hoạn lan tràn, một phần dãy núi, ngọn lửa không ngừng thiêu đốt.
Từ Kiếm Các đi năm mươi dặm về phía trước, tới gần huyện Hoàng Minh, sau suối nước mưa, khắp nơi doanh trại bắt đầu xuất hiện ở giữa vùng núi, Cô Tinh kỳ đen kịt của Hoa Hạ quân phiêu đãng trong núi, xây dọc theo con đường, một lượng lớn tù binh đang được thu nhận, trong đường núi lan tràn, một đội tù binh đang bị áp giải về phía sau, đám người chen chúc ở trong núi, tốc độ cũng không nhanh.
Mặc dù đã là khu vực Hoa Hạ quân khống chế, nhưng trong sơn lĩnh phụ cận, ngẫu nhiên có thể thấy cột khói bốc lên. Mỗi ngày đều có quy mô chiến đấu phát sinh ở khắp nơi trong sơn dã này.
Lúc kim nhân chật vật chạy trốn, đại lượng kim binh đã bị bắt làm tù binh, nhưng vẫn có mấy ngàn binh sĩ Kim Quốc hung hãn trốn vào rừng rậm gần đó. Giờ phút này, mắt thấy đã không thể nào về nhà, sau khi gặp chiến đấu cũng lựa chọn đốt lên từng trận đại hỏa., Hỏa diễm lan tràn, rất nhiều lúc cháy chết chính mình, nhưng cũng tạo thành không ít phiền phức cho Hoa Hạ quân. Có vài trận hỏa diễm thậm chí lan đến doanh trại tù binh bên đường núi, Hoa Hạ quân ra lệnh bắt tù binh chặt cây cối tạo thành vùng cách ly, cũng có một hai lần tù binh định nhân thừa dịp hỏa lưu vong, trong thế lửa lan tràn bị thiêu chết không ít.
Hoàng hôn buông xuống, từ chòi lều gỗ trên sườn núi phía tây huyện Hoàng Minh nhìn ra ngoài, còn có thể nhìn thấy khói đen bay lên từ trong núi rừng xa xa, phía dưới sườn núi là doanh địa hẹp dài xây dọc theo con đường, mấy ngàn kim binh tù binh được áp giải ở đây, hỗn hợp với đội ngũ Hoa Hạ quân, kéo dài mấy dặm trong sơn cốc.
Căn lều lớn trên sườn núi này chính là nơi chỉ huy của khu quân doanh này, lúc này quân sĩ Hoa Hạ đang lui tới lui lui trong lều, âm thanh bận rộn đang tụ tập thành một mảng. Mà trước bàn gỗ gần cửa sổ, mấy tên trẻ tuổi mới được báo danh đang ngồi chung một chỗ với Ninh Hi đang quản lý các sự vụ bên này, nghe hắn nói tới gần đây thì gặp phải vấn đề.
"... Có thể sử dụng binh lực thì đã sớm biết hết rồi." Ninh Hi tựa vào bàn dài nói thế. "Trước mắt xem áp giải tù binh trong núi còn có gần ba vạn người, gần nửa là thương binh. Một con đường phá núi vốn đã không dễ đi, bắt tù binh cũng không biết nghe lời, để bọn họ xếp thành hàng đi ra ngoài. Một ngày đi không được mười dặm, trên đường thường xuyên chặn lại, có người muốn chạy trốn, có người giả bệnh, có người muốn chết, trong rừng có người không muốn sống, động một chút là đánh nhau..."
"... Trong rừng bắt đầu đánh nhau, cho thêm một mồi lửa, tù binh trên đường đi vừa rục rịch. Bọn hắn đi chậm, còn phải cung cấp thức ăn, dược liệu lương thực từ ngoài núi vận chuyển vào, vốn là một con đường rách nát lại bị chiếm một nửa, như vậy vừa đi vừa nghỉ, một tháng cũng không lui được... Mặt khác, tuần tra đường núi năm mươi dặm sẽ phải phân ra rất nhiều nhân thủ, đội tuần tra phải huy động nhân thủ, ngẫu nhiên còn có hao tổn, lấy vạt áo gặp khuỷu tay."
"... Sự tình phiền toái nhất còn có phòng dịch, hiện tại đã vào Hạ, người chết trong núi nát thi thể, một người không tốt sẽ gây ôn dịch. Nếu thật sự xảy ra ôn dịch, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Bây giờ ta mới biết được, năm đó Vũ An Quân ban đầu vì sao phải gài bẫy bốn mươi mấy vạn người, chúng ta không thể gài bẫy giết chết, các ngươi nhìn xem phía ngoài, những tù binh kia tùy thời ào ào phóng lên trên, ta cũng không cảm thấy kỳ quái..."
Ninh Hi xoa trán, sau đó mỉm cười: "... Cũng may các ngươi tới, một người cũng chạy không thoát, lần này muốn giúp ta."
"Chính là tới giúp ngươi đó." Có người đáp.
Mấy tên thiếu niên đang ngồi trong nhà cũng đều xuất thân quân lữ, nếu nói Vũ Văn Phi Độ, Tiểu Hắc là nhóm người trẻ tuổi đầu tiên được Ninh Nghị bồi dưỡng qua thẻ trúc, Hoa Hạ quân, sau đó đám người Hầu Nguyên Cương, Bành Việt Vân, Tả Văn đều được coi là đời thứ hai, đến Ninh Hi, Mẫn Sơ Nhất và đám người trước mắt này cũng coi là đời thứ ba.
Mọi người đã quen thuộc từ lâu, lúc bắt đầu đại chiến, những người trẻ tuổi mới trưởng thành được an bài làm những công tác quen thuộc khác nhau trong quân đội. Trước mắt chiến sự tướng Tức, mới được phái đến bên Ninh Hi, tổ chức một cái lớp nho nhỏ. Chủ đạo chuyện này cũng không phải là Ninh Nghị, mà là Tô Đàn Nhi ở xa thành đô cùng Tô Văn Phương, Tô Văn quyết định làm một bộ phận lão thần tử cầm đầu. Đương nhiên, Ninh Nghị đối với việc này cũng không có ý kiến quá lớn.
Lập tức chính là công tác phân phối và sắp xếp, những người trẻ tuổi đang ngồi ở đây đều có dã tâm với chiến trường, lập tức hỏi tình hình của Kiếm Các phía trước, Ninh Hi hơi trầm mặc: "Sơn đạo khó đi, nữ chân nhân lưu lại một ít ngăn trở và phá hoại, đều có thể vượt qua quá khứ., Nhưng quân đội đoạn hậu dưới điều kiện tiên quyết của Đế Giang, đột phá sẽ có độ khó nhất định. Ý chí đoạn hậu rất kiên quyết, trên đường đi hắn an bài một ít "thân chết" yêu cầu bọn họ bảo vệ chặt chẽ con đường, cho dù là trưởng đội Cừ Sư dẫn đầu đi về phía trước cũng sinh ra thương vong không nhỏ."
Mọi người nhìn nhau: "Nữ chân nhân tính tình vẫn còn, huống hồ những năm gần đây, rất nhiều người ở phương Bắc đều có người nhà của mình, lấy tốc độ này uy hiếp, xác thực rất khó dễ dàng đánh tới cửa ải Kiếm Các."
"... Nữ chân nhân không thể một mực tử thủ Kiếm Các, đại quân phía trước bọn hắn rút lui, quan ải thủy chung sẽ là của chúng ta."
"Nhưng cứ như vậy, chủ lực của bọn họ ở quan ngoại đã bành trướng đến gần mười vạn. Tần tướng quân dẫn theo hơn hai vạn người, không đánh đổ được sự liên thủ của Tông Hàn và Hi Duẫn, thậm chí còn có thể bị Tông Hàn phản ngược lại ăn thịt. Chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất đả thông Kiếm Các, chúng ta mới có thể lấy lại chủ động trên chiến trường."
Mọi người nghị luận một phen, cũng vào lúc này, thà rằng từ ngoài cửa lều đi vào, nhìn những người bên này, hơi trầm mặc sau đó mở miệng hỏi: "Ca, Sơ Nhất tỷ bảo đệ hỏi, buổi tối nay đệ ăn cơm hay là ăn bánh bao?"
Ninh Hi đang cùng mọi người nói chuyện, lúc này nghe vấn đề liền hơi đỏ mặt, hắn ở trong quân cũng không làm cái gì đặc thù, nhưng hôm nay có lẽ là Mẫn Sơ Nhất theo mọi người tới, muốn múc cơm cho hắn, bởi vậy mới có câu hỏi này. Lập tức đỏ mặt nói: "Mọi người ăn cái gì ta liền ăn cái đó. Cái này có gì tốt mà hỏi."
Ninh Nhiên không kiên nhẫn: "Lớp bếp tối nay cho dù làm cơm cũng làm bánh bao mà!"
Ninh Hi xua tay: "Được rồi được rồi, ngươi ăn cái gì ta liền ăn cái đó."
Ninh Độc nhìn hắn: "...Ta ăn phân."
Căn lều gỗ yên tĩnh trong chốc lát, sau đó có người nhịn không được phun ra uống nước, một đám người trẻ tuổi đều đang cười, những người ở gần chỉ huy cũng đang nín cười, Ninh Hi hít sâu một hơi: "Ngươi nói sơ nhất cho ta biết, tùy tiện đi."
"Ban đầu nhất tỷ muốn giúp ngươi lấy cơm, hảo tâm xem như lòng lang dạ thú."
Ninh Nhiên đờ đẫn nói xong câu này, quay người đi ra ngoài. Lúc này mọi người trong phòng mới cười to một trận, có người cười đến ngã xuống ghế, cũng có người hỏi: "Tiểu kỵ bị sao vậy? Tâm tình không tốt?"
Ninh Hi che trán: "Hắn muốn lên tiền tuyến làm quân y, cha không cho, cha nhìn hắn, ta nhìn hắn, còn nhấn cho hắn cái danh mục, nói bảo hắn bảo vệ ta, tâm tình hắn làm sao tốt được... Ta thật không may..."
Mọi người bàn tán sôi nổi, cười lớn một hồi, trong ánh chiều tà, có người trông thấy phía xa lại có một cột khói bốc lên, mọi người đứng dậy quan sát, biết rõ ngọn núi kia chắc lại xảy ra một trận chiến, bầu không khí trong doanh địa cũng trở nên quái dị, không ít tù binh dưới chân núi đều đang nhìn về phía bụi mù kia.
Mặc dù mới có chút tiếng cười, nhưng bầu không khí trong núi non bên ngoài, trên thực tế đều đang kéo căng một sợi dây, tất cả mọi người đều hiểu rõ, trong sự khẩn trương như vậy,, Bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Chiến bại cũng không hề dễ chịu, sau khi chiến thắng vẫn là một sợi tơ thép càng ngày càng nhỏ, mọi người lúc này mới càng cảm nhận được sự khắc nghiệt của thế giới này. Ánh mắt Ninh Hi nhìn cột khói một hồi, sau đó nhìn về phía đông bắc, thấp giọng nói với mọi người:
"Tấn công của Kiếm Các, mấy ngày nay..."
....
Đã cách Kiếm Các không xa, tập trung mười dặm.
Đã công chiếm nơi đây, đã tiến hành nửa ngày chỉnh đốn đội ngũ tu hành trong một mảnh phế tích tắm rửa ánh chiều tà.
Vừa mới hỏa hóa thi thể đồng bạn, Mao Nhất Sơn mặc cho quân y tùy ý xử lý vết thương lần nữa, có người mang bữa tối tới, hắn cầm hộp sắt nhấm nuốt thức ăn, trong miệng vẫn như cũ là mùi máu tanh.
Mỗi một lần may mắn còn tồn tại đều là đáng mừng, nhưng mỗi một lần may mắn còn sống sót, tất nhiên cũng nương theo sự hi sinh của đồng bọn quen thuộc, bởi vậy trong lòng của hắn cũng không có quá nhiều vui sướng.
Yên lặng ăn đồ ăn, hắn đưa mắt nhìn về phía đông bắc. Trong tầm mắt, chỉ thấy Cừ Chính và hai vị đoàn trưởng giỏi công kiên đang đi tới, đến gần hỏi thăm tình hình của hắn: "Vẫn ổn chứ."
"Còn có thể đánh."
"Vừa rồi nhận được tin tức bên ngoài núi, trước tiên báo cáo với các ngươi một chút." Cừ Chính nói, "Bên cạnh hán thủy, Đái Mộng lúc trước liên thủ với chúng ta tạo phản..."
Trong trời chiều, Cừ Chính bình tĩnh nói với mấy người chuyện xảy ra ngoài ngàn dặm, giảng giải liên hệ của song phương, sau đó đưa ngón tay chỉ về phía Kiếm Các: "Từ bên này đi, trong vòng mười dặm, trong vòng ba ngày, ta muốn đoạt lại Kiếm Các. Trận chiến này sẽ có thương vong không nhỏ, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng."
Mao Nhất Sơn đứng nghiêm, chào.
....
Trên tường thành Kiếm các, thời khắc này, tốc độ bay ra cũng đang nhìn một vầng mặt trời đang thiêu đốt từ ngọn núi kia lan tràn tới.
Cùng với cách thiết lập cũng là nói, bất quá là có giữ lại chút lời nói.
Hắn là chân tướng của nữ tử, cả đời lăn lộn trong chiến hỏa, cũng chính vì vậy, một khắc trước mắt, hắn đặc biệt hiểu rõ tầm quan trọng của cửa ải Kiếm Các này, đoạt được Kiếm Các, Hoa Hạ quân hô ứng với quân thứ năm và thứ bảy, nhận được chủ động chiến lược, nếu không cách nào lấy được kiếm các, thắng lợi mà Hoa Hạ quân chiếm được ở Tây Nam, cũng có thể chịu được một đòn đả kích trầm trọng.
Qua hơn năm tháng chiến tranh, binh lực của Hoa Hạ quân đã nắm khuỷu tay, nhưng với năng lực và ánh mắt của Ninh Nghị, nhất là phong cách tuyệt đối không nhường đường. Sau khi giết chết Tông Hàn, bất luận phải trả giá bao nhiêu, hắn đều dùng tốc độ nhanh nhất, dùng phương thức dữ dằn nhất để cướp lấy Kiếm Các.
Sau khi chứng kiến qua kết quả cuộc chiến viễn kiều, trong lòng nhanh chóng hiểu rõ, cửa ải trước mắt này, chính là một trong những trận chiến gian nan nhất mà hắn gặp phải trong cuộc chiến cả đời. Thất bại, hắn sẽ chết ở đây, thành công, hắn sẽ lấy tư thế anh hùng, vãn hồi quốc vận của Đại Kim.
Khiến người ta vui mừng chính là lựa chọn này không gian nan. Kết quả khi đối mặt cũng cực kỳ rõ ràng.
Hắn trấn giữ vững vị trí của đạo hùng quan này, không cho Hoa Hạ quân tiến lên một bước.
....
Giờ khắc này, từ bên bờ người đàn ông đến Kiếm Các, lại đến Tử Châu, lộ trình dài ngàn dặm, toàn bộ mặt đất đều bị kéo căng thành dây đàn. Đái Mộng ở huyện Tây chém đầu có hơn vạn người, đồng thời cũng tạo thành dây cung., Tề tân hàn tử thủ trong khu rừng truyền tống, đại quân Tần Thiệu Khiêm cùng Tông Hàn đối chiến một trận giữa phía Tây, quân số năm của Hoa Hạ đã đến cực hạn, đang kiệt lực ổn định hậu phương, đồng thời còn phải toàn lực lao ra khỏi cửa ải Kiếm Các. Âm thanh chiến tranh đã gần kề, mọi người như đang dùng ý chí lực thiêu đốt bầu trời và mặt đất.
Lửa lớn, muốn vọt tới ——