Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tiếng gió vang lên, Hải Đông Thanh lượn vòng.
Trong sơn cốc phía dưới, thi thể ngã ngổn ngang lộn xộn, máu tươi chảy xuống nhuộm đỏ mặt đất. Nhan Thiền cưỡi chiến mã sơn đen đi qua từng bộ thi thể, ven đường máu me đầy mặt, cuối cùng lựa chọn đầu hàng để cầu sinh.
Ánh mắt của hắn đảo qua những người này, chạy lên đỉnh núi phía trước.
Cứ như hơn mười năm trước không ngừng lặp lại chuyện này, khi quân đội trùng kích đến, nhân sĩ Lục Lâm dựa vào một dòng máu nóng tập kết thành một tổ chức giết chóc khó có thể chống lại tổ chức như vậy, trận thế phòng ngự thường thường bị kích phá ngay, chỉ có một lượng nhỏ Lục Lâm Nhân tạo thành thương tổn đối với nữ binh sĩ thật.
Nhưng bởi vì Đới Tấn Thành mưu đồ bị phát hiện trước một bước, vẫn cho đám người tụ nghĩa một cơ hội đào vong. Vết tích chém giết một đường dọc theo sườn núi hướng đông bắc lan tràn, xuyên qua sơn phong, rừng cây., Nữ chân kỵ binh cũng đã một đường truy đuổi qua. Rừng cây cũng không lớn, lại vừa vặn khắc chế sự trùng kích của nữ chân kỵ binh, thậm chí có bộ phận binh sĩ tùy tiện tiến vào, bị đám người Lục Lâm chạy trốn tới nơi này mai phục, tạo thành không ít thương vong.
Một khắc khi Nhan Nhiêm Xích vượt qua ngọn núi, kỵ binh đã bắt đầu đốt đuốc chuẩn bị phóng hỏa đốt rừng, một bộ phận kỵ binh định tìm đường đi vòng qua cánh rừng, chặn giết đám người rừng xanh đang chạy trốn ở phía đối diện.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Trong rừng, nửa người bị nhuốm máu, một nữ kỵ sĩ mặt sẹo kéo một cái vung đao chém giết, sau đó cướp lấy chiến mã của đối phương, nhưng con chiến mã kia cũng không thuần phục, kêu khàn một tiếng đá đập, mặt sẹo sau lưng con chiến mã lại bị con chiến mã kia quật bay xuống. Khi chiến mã muốn chạy, nó lăn lộn một vòng, hung hăng bổ về phía cổ ngựa.
Máu ngựa bắn tung tóe cả người hắn, mùi tanh hôi khó tả. Hắn nhìn xung quanh, cách đó không xa, nữ nhân ăn mặc kiểu lão bà đang chạy tới, hắn phất phất tay: "Bà! Trong lúc nhất thời chó vàng không vào được trong rừng, ngươi bố trí xà trận, chúng ta liều mạng với bọn họ!"
"Con chó vàng muốn phóng hỏa, không thể ở lâu!" Bà lão nói một câu như thế, mặt sẹo ngẩn người, sau đó nói: "Lâm Tử lớn như vậy, khi nào đốt xong thì ra ngoài cũng là một cái chết. Chúng ta đi tìm những người khác trước..."
Hắn quay người muốn đi, một chỗ phía sau cành cây xẹt qua có ánh đao bổ tới. Đao quang kia trong nháy mắt đã đến trước mắt, lão ẩu đánh tới, mặt sẹo nhanh chóng lui lại, trong rừng cây có ba đạo thân ảnh giao thoa, ba ngón tay bà lão bay lên không trung. Lồng ngực bên phải của mặt sẹo bị lưỡi đao xẹt qua, quần áo rách ra, máu chảy ra.
Vừa rồi giết ra một gã kim binh trinh sát dáng người gầy còm. Nữ tử cũng thật là ngư ông đắc khởi, trong đội trinh sát có không ít người là thợ săn cả đời giết chóc. Trung niên trinh sát này cầm trường đao trong tay, ánh mắt âm trầm sắc bén, nguy hiểm không nói nên lời. Nếu không phải có mặt sẹo phản ứng nhanh nhẹn, nếu không phải lão ẩu dùng ba ngón tay làm điểm yếu ngăn cản một chút., Một đao vừa rồi của gã chỉ sợ đã bổ đôi cả người mặt thẹo ra. Lúc này, một đao không trí mạng, mặt thẹo vung đao định công. Bước chân gã nhanh nhẹn vô cùng, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, chạy về một hướng khác, định trốn vào một chỗ khác trong rừng cây.
Đúng lúc này, một bóng người gào thét lao đến, Kim nhân trinh sát thấy đông đảo địch nhân, thân hình bay lui, thân ảnh kia đâm tới, mũi thương biến hóa mấy lần theo kim nhân trinh sát, đâm thẳng vào tâm khảm trinh sát, lại rút ra. Một cây đại thương này nhìn như bình thường không có gì lạ, nhưng trong nháy mắt vượt qua khoảng cách mấy trượng, xông tới, thu hồi, quả thực là khéo léo vụng về, phản phác quy chân thật một kích. Mặt sẹo cùng lão ẩu vừa nhìn, liền nhận ra thân phận người tới.
"Phúc Lộc tiền bối, vì sao người vẫn còn ở chỗ này!"
"Ta ở lại là tốt nhất." Phúc Lộc nhìn hai người: "Hai vị mau đi đi."
"Chúng ta ở lại!" Mặt sẹo nói xong, tay cũng lấy túi thuốc trị thương ra, nhanh chóng băng bó và xử lý thương thế cho bà lão mất ngón tay. "Phúc Lộc tiền bối, ngài là chủ tâm của lục lâm hiện nay, ngài không thể chết được. Chúng ta chờ ở đây, tận lực ngăn chặn chó vàng trong chốc lát, vì đại cục tính, ngài mau mau đi đi."
"Các ngươi nên mau mau đi." Ánh mắt Phúc Lộc nghiêm túc: "Lúc trước chúng ta nghe nói là Nhan Xích dẫn binh đánh Tây Thành huyện, bây giờ Nhan xích tới nơi này, mang theo binh mã cũng không nhiều. Đại đội đi đâu, do ai dẫn dắt, nếu Đái Mộng hơi thật sự có ý xấu., Cục diện Tây Thành bây giờ là thế nào. Lão Bát huynh đệ, xưa nay ngươi biết tiến thoái đại cục, ta ở lại chỗ này đủ ngăn chặn Nhan Xuyến xích, cũng chưa chắc chết, nơi này chạy trốn càng nhiều, tương lai càng nhiều hy vọng."
"Ngài là lục lâm chủ tâm a."
"Huyện tây thành có ngàn vạn anh hùng muốn chết, chỉ là rừng xanh thì cần gì nói." Phúc Lộc đi về phía xa: "Có xương cốt người, không ai sai bảo cũng có thể đứng lên được!"
Thương thế nơi ngực của lão bà mặt sẹo không nặng lắm, lúc băng bó cho bà lão thì hai người cũng nhanh chóng xử lý thương thế trên ngực. Nhìn thấy Lăng Lộc muốn rời đi, bà lão phất phất tay: "Ta bị thương không nhẹ, đi không được. Phúc Lộc tiền bối, ta bố trí mai phục trong rừng giúp ngài chút việc."
"Cảm ơn." Giọng nói của Phúc Lộc vang lên.
Vẻ mặt thẹo ngây ngốc một lát rồi bà lão đẩy hắn: "Đi thôi, đi báo tin."
Hắn cắn răng, cuối cùng chắp tay, cất tiếng nói: "Lão Bát ta thề với trời, hôm nay không chết, nhất định phải giết toàn tộc Đái Mộng Vi!"
Không biết nơi nào có ứng viên và truyền tới: "Ta cũng vậy!"
....
"Lão Bát ta thề với trời, hôm nay không chết, phải giết toàn tộc Đái Mộng Vi Vi..."
Tiếng hò hét cổ động trong rừng, đã là Phúc Lộc tóc trắng chạy trong rừng. Trên đường đi, hắn đã khuyên vài nhóm người mang hi vọng chạy trốn xa vời, quyết định lưu lại Lục Lâm Hào Kiệt giết thêm chó vàng. Ở giữa có hắn như tìm đến nương tựa, ở chung với Kim Thành Hổ một thời gian ngắn, như trước kia từng giao lưu với một số lão Bát, cũng có một vị anh hùng mà hắn không thể gọi ra tên.
Những người này đều không đáng chết, có thể sống thêm một vị, thiên hạ có lẽ thêm một phần hi vọng.
Cả đời này của hắn, hơn phân nửa phía trước là vì gia bộc mà sinh tồn trên thế giới này. Tính tình của hắn bình thản, đợi người khác tiếp nhận vật, dù là theo Chu bản tập võ, giết người, cũng là Chu Bản nói giết, hắn mới động thủ. Trong số những người bên cạnh, chính là tính tình thê tử Tả Văn Anh, so với hắn, càng thêm quyết đoán, cương liệt.
Tính tình Chu Bội cương liệt, đa số thời gian thật ra có chút nghiêm túc, nói một không hai. Hồi tưởng lại, nửa đời trước là hai loại thân ảnh hoàn toàn khác biệt với Phúc Lộc Chu Bộ. Nhưng Chu Hi qua đời hơn mười năm, đã qua hơn một năm, Phúc Lộc được Ninh Nghị triệu kiến., Đứng dậy phát động người rừng xanh, cùng đối kháng nữ tử, thỉnh thoảng ra lệnh, thỉnh thoảng phải suy nghĩ đường lui cho mọi người. Hắn thỉnh thoảng suy nghĩ: Nếu chủ nhân vẫn còn, hắn sẽ làm thế nào đây? Trong bất tri bất giác, hắn càng ngày càng giống thân cận năm đó.
Biên giới rừng cây, có ánh lửa nhảy nhót, ông lão cầm trong tay đại thương, thân thể bắt đầu chạy về phía trước, bên rìa rừng cây, tay cưỡi đang cầm đuốc phóng hỏa, trong giây lát, có tiếng gió thương lạnh thấu xương gào thét lao đến.
Người cưỡi kia vẫn còn trên ngựa, cổ họng phốc phốc bị đâm thủng, mũi thương thu trở về, hai tên kỵ binh khác cách đó không xa cũng phát hiện động tĩnh bên này, thúc ngựa đánh tới, ông lão cầm thương đi về phía trước, Trung Bình thương vững vàng như núi, trong nháy mắt, mưa máu nổ tung trên không trung, mất đi chiến mã của người cưỡi ngựa lướt sát qua người ông lão.
Lão nhân ngẩng đầu, thấy được Nhan Xích trên ngọn núi cách đó không xa. Giờ phút này, cưỡi trên chiến mã đen kịt, Nhan Xích cũng đang đưa mắt nhìn sang bên này, một lát sau, hắn hạ lệnh.
Đám cung thủ trên đầu mũi tên ánh lửa khóa chặt ánh mắt ở bên này. Ông lão cầm đại thương trong tay lui vào rừng cây.
Điểm sáng của hỏa tiễn bay lên bầu trời, hạ xuống trong rừng, ông lão cầm thương đi vào chỗ sâu trong rừng, sau đó lại có khói bụi và ngọn lửa bay lên.
Lâm Tử không tính là quá lớn, nhưng muốn thiêu quang thì cũng phải mất một khoảng thời gian ngắn. Lúc này ở mấy nơi khác trong rừng, cũng có ngọn lửa bốc cháy. Lão nhân đứng trong rừng, nghe tiếng chém giết mơ hồ cùng với tiếng gào thét hỏa diễm truyền đến cách đó không xa, trong tai vang lên, là tiếng đánh giết của Nhan Tông Hàn hơn mười năm trước, tiếng la nhỏ, tiếng thương long vang lên, tiếng ngâm nga trầm thấp... Trong đầu lão, trận chiến này chưa từng lắng xuống.
Văn Anh là cái gì...
Hắn nghĩ.
Hoặc dài hoặc ngắn, luôn phải chết. Có, nhưng sớm muộn gì cũng có.
Trên bầu trời, tiếng gió vang lên, con ngươi của Hải Đông Thanh lượn vòng.
Trong rừng, bọn họ đang kề vai chiến đấu chiến tranh cùng Chu ẩu hơn mười năm trước...
....
Mặt thẹo cũng cướp đoạt một con chiến mã hơi ôn hòa, một đường chém giết, chạy trốn.
Ngày này đã gần chạng vạng tối, hắn mới tới gần huyện Tây Thành, lúc đến gần rừng núi phía nam, lòng hắn đã chìm xuống, trong rừng có vết tích kim binh thám thính kỵ, trên bầu trời Đông Hải Thanh đang bay.
Hắn bỏ chiến mã, xuyên qua rừng cây cẩn thận đi tới, nhưng đến nửa đường, cuối cùng vẫn bị hai gã Kim Binh trinh sát phát hiện. Hắn ra sức giết một người trong đó, một tên Kim Nhân trinh sát muốn giết hắn, trong rừng lại có người giết ra, cứu hắn.
Người tới cũng là một võ nhân phong trần mệt mỏi: "Tại hạ Kim Thành Hổ, hôm qua tụ nghĩa, tham kiến Bát gia."
Mặt thẹo đành chắp tay.
Hai người đều từ trong sơn cốc kia giết ra, trong lòng nhớ thương tình huống trong sơn cốc, càng nhiều là lo lắng cục diện huyện Tây Thành, lập tức cũng không có nhiều hàn huyên, một đạo đi về phía bắc khu rừng. Rừng cây vượt qua lưng núi, càng đi về phía trước, trong lòng hai người càng lạnh buốt., Xa xa, trong không khí truyền đến một sự xao động dị thường, thỉnh thoảng qua khe hở của cây có thể nhìn thấy sương mù trên bầu trời. Mãi đến khi bọn họ đi ra bìa rừng, vốn dĩ bọn họ phải cẩn thận ẩn nấp, nhưng khi vịn thân cây, gương mặt mệt mỏi của bọn họ không kìm được mà ngã quỵ xuống đất...
Phía nam sau khi luân hãm hơn một năm, theo chiến cuộc Tây Nam chuyển cơ, Đái Mộng Vi, Vương trai nam lên cao một tiếng, lúc này mới khích lệ mấy chi hán gia binh khởi nghĩa, dù sao, hơn nữa hướng Tây thành huyện tụ tập tới, đây là bao nhiêu người hao hết tâm cơ mới đốt lên đốm lửa nhỏ. Nhưng giờ phút này, quân doanh của nữ tử thật sự đang xé rách hán quân, đại chiến đã sắp kết thúc.
Còn phiêu đãng trên chiến trường là lá cờ của Nhan Hi Doãn Doãn, vốn phải cách xa mấy trăm dặm...
Thân thể trần trụi...
Bên bờ sông mùa hè gió mạnh nức nở, nương theo chiến trường tiếng kèn lệnh, giống như đang tấu một khúc hát cổ xưa thê lương. Sau khi Nhan Hi Doãn Kỵ cưỡi trên ngựa, đang nhìn quân đội Hán gia trước mắt dần dần tan vỡ.
Lượng lớn binh sĩ hạ vũ khí xuống, quỳ một đống trên mặt đất, có người dựa vào nơi hiểm yếu chống đỡ, có người muốn chạy trốn, nhưng kỵ binh không lưu tình chút nào đánh cho đối phương một đòn đau. Những đội ngũ này vốn từng đầu hàng Đại Kim, thấy cục diện không ổn, lại được một số người cổ vũ, vừa rồi lại phản loạn, nhưng quân tâm quân đã sớm mất mật.
Hắn mang theo kỵ binh nơi này cho dù không nhiều, nhưng dưới điều kiện được bày phòng vệ, cũng dễ dàng đánh tan mấy vạn quân tụ tập bên này. Cũng đã chứng minh, hán quân mặc dù nhiều, bất quá đều là loại không có gan mà thôi.
Càng gần, vài thành viên lực sĩ mặc quần áo tả tơi, đao thương bất tề quỳ xuống phát ra tiếng khóc, nhưng tuyệt đại đa số, vẻ mặt vẫn chết lặng, có người gào thét trong vũng máu, tiếng gào cũng khàn khàn, binh sĩ bị thương vẫn sợ hãi khiến kim binh chú ý. Nhan Hi Doãn nhìn tất cả, thỉnh thoảng có kỵ binh tới báo cáo với Hi Duẫn giết chết tướng lãnh đại hán quân nào đó, thuận tiện mang đầu người tới.
Bảy tám đầu lĩnh vốn là thuộc về tướng lĩnh vẫn còn dưới đất, bắt sống đang bị áp giải. Cách đó không xa có một nhóm người khác đến đây tham bái, đó là chủ đạo sự kiện lần này của Đại Nho Đái Mộng Vi, người này hơn sáu mươi tuổi, dung nhan xem ra đau khổ, nói năng hàm hồ. Hi Duẫn vốn rất thưởng thức hắn, thậm chí sau khi hắn phản loạn, còn từng nói với Nhan Hâm Xích về Nho gia đáng quý, nhưng trước mắt lại có cảm giác không quá giống lúc trước.
Hắn được Đái Mộng thi lễ, sau đó xuống chiến mã, để đối phương đứng dậy. Lần trước gặp mặt, Đái Mộng vi mặc dù là người đầu hàng, nhưng thân thể luôn thẳng tắp, lần này chào hỏi, thủy chung khom người. Hai người hàn huyên vài câu, dọc theo lưng núi đi tới.
"... Thành thật mà nói, Đới Công náo ra thanh thế như vậy, cuối cùng lại tu thư cho ta, đem bọn họ bán ngược lại. Chuyện này nếu như ở chỗ người khác, nói một câu ta đại kim thiên mệnh quy về, thức thời người làm tuấn kiệt, ta tin, nhưng tại Đới Công này, ta lại có chút nghi hoặc, thư giản lược, thỉnh Đới công công dạy ta."
Thân thể Đái Mộng hơi khom xuống, nhắm mắt lại hai tay trước ngực, lúc này nhìn về phía trước, bình tĩnh nói: "Chỉ cần Cốc thần đáp ứng điều kiện lúc trước đã nói, bọn họ chính là bị chết như vậy... Huống hồ bọn họ cấu kết với cờ đen, vốn là chết chưa hết tội."
"Đái công chân kiêng hắc kỳ đến tận đây? Còn nhiều Đại Kim như ta nữa?"
"Đại Kim là kẻ địch của Hán gia ta, nhưng đến lúc này rồi cũng phải rút lui một ngày. Sau khi đại soái và Cốc Thần Bắc Quy, cờ đen bước qua Tây Nam là có thể tiến quân thần tốc, nuốt võ triều giang sơn của ta. Ninh Nghị từng nói, muốn tiêu diệt Nho gia ta, sau này mặc dù không có động tác chính xác., Nhưng theo như lão hủ thấy, đây chỉ là ông ta không lỗ mãng, một khi động thủ thì họa càng lớn. Cốc thần, Ninh Nghị diệt nho thì không diệt được nhưng ông ta có thể khiến thiên hạ thêm vài năm, rung chuyển vài chục năm, không biết có bao nhiêu người phải chết."
"Ồ?"
"Cốc Thần có lẽ không đồng ý cách nhìn của lão hủ, cũng xem thường hành vi của lão hủ. Đây là thường xuyên của nhân tình, Đại Kim chính là quốc gia mới nổi, lợi hại, mà có triều khí, Cốc Thần mặc dù nghiên cứu nho học cả đời, nhưng cũng không nhìn ra Trần Hủ của lão hủ. Nhưng mà Thần cốc, nếu như Kim Quốc trường tồn tại, sớm muộn gì cũng phải biến thành như thế này."
Đái Mộng khẽ vén tay áo, từ đầu đến cuối đều lạc hậu phía sau Hi Duẫn nửa bước tiến về phía trước, bước chân, lời nói đều là bình bình tĩnh, nhưng lại lộ ra một cỗ khí tức khó nói lên lời, giống như tử khí, hoặc giống như lời tiên đoán không rõ ràng. Thân thể trước mắt hơi khom người, khuôn mặt đau khổ, hình tượng lời nói không rõ ràng, mới là vị trí thật sự của lão nhân. Hắn nghe được đối phương tiếp tục nói.
"... Lúc trước Tần, liền có ngũ đức chung thủy, sau lại nói, năm trăm năm tất có Vương Giả hưng. Năm trăm năm là nói quá dài, gia tộc trong thiên hạ này hai ba trăm năm, chính là một lần rung chuyển, rung chuyển hoặc vài chục năm, hoặc trên trăm năm, liền hội thành nhất thống. Đây là thiên lý, nhân lực khó chịu, may mắn gặp gỡ người trị thế, có thể sống ngày tốt lành, bất hạnh gặp thời loạn thế, ngươi xem thế nhân này, khác gì con sâu cái kiến?"
"...Luồng thiên lý tuần hoàn này không thể nào thay đổi được, người đọc sách chúng ta, chỉ có thể khiến cho trị thế càng dài hơn, để loạn thế ngắn hơn một chút, không nên giày vò lung tung, đó chính là công đức của ngàn vạn người. Cốc Thần nào, nói một câu đào trái tim của người ta., Nếu thiên hạ này vẫn có thể là thiên hạ của Hán gia, lão hủ có chết cũng có thể mỉm cười Cửu Tuyền, nhưng nếu hán gia quả thật ngồi không yên thiên hạ này. Thiên hạ này thuộc về Đại Kim, sớm muộn gì cũng phải dùng Nho gia trị vì. Đến lúc đó người Hán cũng có thể trông chờ tới trị thế, ít chịu chút tội."
Hắn nhìn người Hán quân quỳ trên chiến trường: "Nhưng hắc kỳ không được... Ninh Nghị gọi là Hoa Hạ, hành động của người này quả thật có nhuệ ý tự cường, khiến người ta thán phục. Hắn là anh hùng nhưng cũng không phải là vương giả, anh hùng sơ tâm không thay đổi, nhưng vương giả phải biết tiến thoái, hiểu cân nhắc. Ngay từ đầu hắn đã định ra chí hướng diệt nho, muốn dùng cái gọi là khế ước, công bằng, bình đẳng làm từ đầu, càng hợp với hình tượng cương cường dễ gãy."
"... Suy nghĩ một chút, hắn đánh tan Tông Hàn đại soái, thực lực lại đi ra ngoài, thi chính sẽ không thể đơn giản như trong núi nữa. Hắn không thay đổi được thiên hạ, thiên hạ cũng không thay đổi được hắn. Hắn càng trăm phần trăm, thiên hạ càng ở lại càng lâu trong loạn thế. Hắn mang theo học cách dùng thực vật., Dùng kỹ thuật dâm tà làm vũ khí của hắn càng thêm lợi hại, mà chư vị trong thiên hạ này đều đang học hắn, đây là khí tượng đại tranh chi thế. Điều này nói đến dũng cảm, nhưng kết quả lại là thiên hạ câu phần thắng, dân chúng chịu khổ."
Hi Duẫn chắp hai tay sau lưng, một đường tiến lên, lúc này mới nói: "Lời nói của Đới công lần này, ta chưa từng nghe qua, nhưng quả thật là rất sâu xa."
"Cốc Thần Anh, sau này có lẽ sẽ biết lão hủ bất đắc dĩ ra sao, nhưng bất luận thế nào, hiện tại ngăn chặn hắc kỳ mới là chuyện hai bên chúng ta cần làm, cũng không thể không làm. Thật ra ngày thường Ninh Nghị nói tới diệt nho, mọi người đều cảm thấy chẳng qua chỉ là con quạ của bọn tiểu nhân thôi, nhưng Cốc Thần nào, từ ba tháng trở đi, thế cục thiên hạ này liền thay đổi., Ninh Nghị binh hùng tướng mạnh, có lẽ chiếm được Tây Nam cũng có thể ra được Kiếm Các, nhưng sau khi rời đi, mỗi một bước đi của hắn lại càng thêm gian nan gấp mấy lần. Nho học trạch bị thiên hạ đã ngàn năm, nho sinh lúc trước chưa từng đứng dậy cùng tranh chấp với hắn, tiếp theo sẽ bắt đầu đối nghịch. Điểm này, Cốc thần có thể rửa mắt chờ mong."
Hi Duẫn quay đầu nhìn chiến trường: "Nói như vậy, các ngươi thật sự có lý do hợp tác với Đại Kim ta. Cũng tốt, ta sẽ cho ngươi những thứ nên nhận lời lúc trước gấp bội. Chỉ có điều sau khi chúng ta đi, Đới Công chưa chắc đã sống được bao lâu, chắc hẳn ngươi đã hiểu rõ rồi chứ?"
"Lão hủ chết không đáng tiếc, cũng tin được Cốc Thần đại nhân. Chỉ cần Cốc Thần đưa đại quân Tây Nam này nhân lực, lương thảo, vật tư giao cho ta, ta lệnh cho hơn mười, hơn trăm vạn hán nô có thể lưu lại, dùng vật tư cứu trợ thiên tai, khiến trăm vạn người vùng đất ngàn dặm này có thể sống sót., Vậy ta liền lấy Vạn gia sinh phật, lúc này Hắc kỳ quân muốn giết ta, vậy thì giết đi, vừa lúc để cho người trong thiên hạ này thấy mặt mũi Hắc kỳ quân. Để người trong thiên hạ này biết, bọn họ miệng gọi là Hoa Hạ quân, kỳ thật chỉ là vì tranh quyền đoạt lợi, cũng không phải vì vạn dân phúc lợi. Lão hủ chết dưới đao bọn họ, thật sự là chuyện tốt."
Hi Duãn trầm mặc chốc lát: "Đưa lương thảo không đi được, khom lưng, quân giới sẽ cho ngươi tất cả, thành trì mà quân Đại Kim Tây Lộ ta chiếm được, cho ngươi, lúc này quân Hán dưới trướng ta là do ngươi điều chỉ huy, bên ta đã bắt được hơn tám mươi vạn hán nô bộc chuẩn bị áp giải về., Tất cả đều cho ngươi, ta một mình cũng không giết, ta cũng hứa với ngươi, lúc rút lui, nếu không có lý do gì cần thiết, quân đội Đại Kim ta tuyệt đối sẽ không tùy ý tàn sát thành thị cho hả giận, ngươi có thể hướng ra bên ngoài nói rõ, đây là hiệp nghị giữa ta và ngươi...Nhưng hôm nay những người này..."
Hắn chỉ chỉ chiến trường.
Ánh mắt Đái Mộng hơi bình tĩnh: "Hôm nay hàng binh, thân là hán nhân Võ Triều ta, lại cấu kết với loạn giang cờ màu đen, tội không thể thứ tội, niệm tình vứt bỏ giới đầu hàng, chém giết ba giết một, lấy răn đe. Lão phu sẽ làm tốt việc này, xin Cốc Thần yên tâm."
"Được..." Hi Duẫn nhẹ gật đầu, hắn nhìn về phía trước, cũng muốn nói tiếp gì đó, nhưng trước mắt lại không nghĩ nhiều, phất tay cho người ta dắt chiến mã tới.
"Từ hôm nay trở đi, Đới Công chính là người kế tiếp Lưu Dực. Ta cũng không tin Đới Công gây ra, nhưng không thể không thừa nhận Đới Công khó giải quyết hơn nhiều so với Lưu Dực. Trữ Nghị có kẻ địch như Đới Công... Quả thật có chút xui xẻo."
"Ta thay Nam Giang lấy trăm vạn lê dân, tạ ơn Cốc Thần không giết."
"Vậy cũng không cần cám ơn ta."
Hi Duẫn trả lời một câu như thế, lúc này cũng có thám báo mang đến tình báo. Đó là một biến hóa trên chiến trường khác, quân đội Đồ Sơn Vệ chia làm mấy nhánh đang vây chặt lấy quân Ngụy đang vây chặt lấy Hàn Lập bên cạnh, quân đội phía Nam của Vương Trai, ở trong đội ngũ phía Nam này, chiến lực của Vương Trai rất thấp, Tề Tân Hàn dẫn đầu một gã đội quân hắc kỳ lại là xương trắng chân chính, cho dù bị chặn đường cũng tuyệt đối không dễ gặm.
Từ tin tức báo ra, mắt thấy Đới Mộng hơi giao địch, các con đường xung quanh đều khó mà đi thông được. Tề Tân Hàn bị lừa gạt một lần đã thu nhỏ phạm vi hoạt động, bắt đầu dựa vào địa hình cấu trúc phòng tuyến, tựa hồ muốn dùng ba ngàn chủ lực, phối hợp với đội ngũ hơn vạn hán nhân thủ phía nam Vương Trai Nam, sống chết thủ tại chỗ.
Tình huống giống vậy, hơn mười năm trước cũng từng phát sinh, đó là trận chiến phòng ngự ở Hạ thôn phát sinh trong trận chiến Biện Thủ Hộ lần đầu tiên, cũng là trong trận chiến đó, đắp nặn ra hình dáng quân hồn ban đầu của toàn bộ Hắc Kỳ quân ngày hôm nay. Đối với trường hợp này, mỗi người trong Hắc Kỳ quân đều rõ ràng, hoàn toàn không xa lạ, Nhan Hi doãn cũng quyết không xa lạ, cũng vì vậy hắn tuyệt không muốn trận chiến này bị kéo dài, cháy bỏng tiết tấu.
Cũng may Đới Mộng vừa mới phản bội, quân đội phía nam Vương Trai chưa chắc có thể nhận được tín nhiệm của Hắc kỳ quân, mà bọn họ phải đối mặt, cũng không phải là quân thường xuyên thắng như Quách Dược Sư năm đó, mà là đám Đồ Sơn Vệ tự mình dẫn dắt tới.
Sau khi Hi Duẫn rời đi, ánh mắt Đới Mộng hơi chuyển hướng đến toàn bộ chiến trường bên cạnh, đó là mấy vạn đồng bào quỳ xuống, quần áo tả tơi, ánh mắt chết lặng, ánh mắt trắng bệch, tuyệt vọng, đồng bào đang luân chuyển trầm luân trong địa ngục, thậm chí ở gần đó còn có đám quân nhân bị áp giải đang dùng ánh mắt cừu hận nhìn hắn, hắn cũng không có chỗ để động.
Đại đạo thiên lý, kẻ ngu làm sao biết được? Đối với sinh của ngàn vạn người, cái chết của mấy vạn người tính là gì chứ?
Giờ khắc này, ông lão chính là một trong những người có quyền lực lớn nhất ở phía nam Nam Nam Thiên Thủy.