Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Dưới bầu trời đêm tinh quang thưa thớt, tiễn ảnh kỵ sĩ chạy qua sườn núi bóng tối.
Xuyên qua rừng hoang, vòng qua hồ nước, chạy qua bùn nhão gồ ghề, phía trước có ánh lửa tuần tra, hắn liền đi vào chỗ tối tránh trạm canh gác. Kỵ sĩ một đường không ngừng nghỉ.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Nửa đêm trong rừng có quạ đen đang bay, trong nháy mắt, cũng bị bỏ xa. Kỵ sĩ giục ngựa chạy xuống sườn núi, đá vụn vẩy ra dưới vó ngựa, chạy được nửa đường, móng ngựa đột nhiên mềm nhũn, thân hình phi ngựa mang theo kỵ sĩ lăn xuống chân núi.
Nguyệt nhướng mày, tiễn ảnh, hình người, lăn nhanh xuống dưới, rãnh núi lúc nửa đêm, trong tầm mắt an tĩnh lại, chỉ có thôn xóm xa xa, tựa hồ lóe lên một điểm ánh đèn, quạ đen vỗ cánh trên ngọn cây.
Như thế qua hồi lâu.
Thân ảnh người, lắc lư từ trong khe núi đung đưa đứng lên, hắn quay đầu lại xem xét con ngựa ngã xuống bóng tối, sau đó lau máu tươi trên đầu, ngồi xuống trên tảng đá gần đó, lục lọi đồ vật trên người.
Hắn kiểm tra vài vật phẩm, sau đó tự mình cầm máu cùng băng bó đơn giản, hắn không có ngựa, trong bóng tối, tiễn ảnh người chạy về nơi xa.
Trong bầu trời đêm chỉ có loan nguyệt như lông mày, đang lặng lẽ đi về phía tây. tiễn ảnh của con người một đường hướng đông, hắn xuyên qua rừng cây, vòng qua hồ nước, chạy qua bùn nhão lồi lõm, phía trước có ánh lửa tuần tra, liền âm thầm đi tới chỗ tối hơn. Có đôi khi hắn ngã sấp trên mặt đất, sau đó lại bò dậy, lảo đảo chạy về phía đông.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, màu sắc trời, trong thời gian rất dài ban đầu, gần như không thay đổi, từ từ, ngay cả tinh nguyệt cũng trở nên ảm đạm. khoảnh khắc đêm xuống đến tối nhất, phía đông chân trời nổi lên màu trắng bạc kỳ dị, người chạy trốn ngã trên mặt đất, nhưng vẫn như cũ bò dậy, lảo đảo chạy về phía trước, một mảnh thôn trang nhỏ, đã xuất hiện ở phía trước.
Thôn xóm tiêu điều, gà gáy chó sủa đều không thấy. Cho dù là có, trong quá khứ cũng bị ăn sạch —— hắn thừa dịp tối tăm cuối cùng đi vào thôn, mò đến viện tử gian nhà bằng đất thứ ba, gian nan nhảy vào tường đất, sau đó nhẹ nhàng dựa theo quy luật gõ cửa phòng.
Có người ở bên trong nhìn thoáng qua, sau đó, đám nam nhân bên trong mở ra đỡ người đang lung lay tới. Nam nhân kia đỡ hắn vào phòng, để hắn ngồi trên ghế, sau đó rót nước trà cho hắn, trên mặt hắn là mảng lớn lau vết thương, trên thân một mảnh hỗn độn, cánh tay cùng môi đều đang run rẩy, vừa run, vừa lấy một tờ giấy nhỏ trong thắt lưng ra, nói cái gì đấy.
Nam nhân mở cửa đặt chén nước lên miệng, hắn thò tay nhận lấy, nam nhân kia mới nhận giấy, nhanh chóng mở ra, đối chiếu với văn tự và ấn tín trên đó.
"Ta phải vào thành." Nam nhân mở cửa nói một câu, sau đó đi vào buồng trong: "Ta lấy thuốc trị thương cho ngươi trước."
Hắn nhanh chóng cầm thuốc trị thương ra, đưa tin người ngồi ở trên ghế, hai tay cầm chén, tựa hồ cực kỳ mệt mỏi, không nhúc nhích. Nam nhân liền dựa tới, nhẹ nhàng lắc lắc hắn, chén trà rơi trên mặt đất, vỡ vụn.
Hắn hơi ngẩn người, sau đó đỡ người đưa tin vào trong phòng, đặt hắn lên giường, đắp chăn, sau đó đưa tay lau ánh mắt của đối phương, sau đó hắn thay một bộ quần áo thư sinh, nhanh chóng đi ra ngoài.
Thiên tài mờ sáng, thư sinh trung niên dọc theo đường nhỏ, cũng là một đường chạy băng băng, chỉ chốc lát sau đã lên đường, phía trước là cổng thành nhỏ không cao, cửa thành còn chưa mở, nhưng vệ binh trên thành đã tới. Hắn chờ ở cửa thành một lát, khi cửa thành mở liền muốn đi vào, vệ binh giữ cửa thấy hắn đến vội vàng, liền có ý gây khó dễ, hắn liền phế mấy đồng tiền lớn, mới thuận lợi vào thành.
Huyện thành nho nhỏ, năm ngoái mới gặp binh họa, chợ rau phía tây thành một mảnh hỗn độn, thư sinh đi tới một ngõ nhỏ trong chợ bán thức ăn, gõ một cái cửa. Trên mặt nam nhân mở cửa mang theo vết sẹo, ánh mắt hung ác, cũng không phải là người lương thiện, nhưng nhìn thấy người tới, vẫn thả hắn vào. Thư sinh và gã mặt sẹo ở cửa nói hai câu, rồi lại đi ra, gõ cửa một cái ở giữa chợ.
Đây là một cửa hàng thịt, người mở cửa là một đồ tể có thân hình hơi mập. Ba người tụ tập, thư sinh lấy ra tin tức truyền tới: "... Hai đứa con gái kia, đã bị phát hiện... Con chó vàng đang ở trên đường... "
"...Sau trung lương, còn chờ gì nữa..."
"Bên phía ta có người..."
"Nhớ kỹ phải tin tưởng đấy..."
"... Vậy cứ như vậy, chia nhau ra làm việc..."
Thư sinh, mặt thẹo, sau khi đồ tể thảo luận như thế thì đều tự đi ra ngoài. Không bao lâu, thư sinh đã tìm được một dinh thự trong thành, sau khi thông báo tin tức thì nhanh chóng chạy tới xe ngựa, chuẩn bị ra khỏi thành, đồ tể thì dẫn theo mấy người người trong giang hồ., Một đội tiêu sư đi tới. Một nhóm hơn ba mươi người, bảo vệ một đội nam nữ trẻ tuổi trên xe ngựa, một đường đi về hướng ngoài huyện thành. Vệ binh canh cửa thành tuy muốn hỏi, ngăn cản, nhưng đồ tể, tiêu sư ở nơi địa phương đều có thế lực, không hỏi nhiều, liền thả bọn họ ra ngoài.
Giữa trưa, sau khi một tiểu đội Kim Binh Mã tiến vào huyện thành, bắt đầu phong thành Đại Tác, đến xế chiều mới xác định. Đại Nho Đái Mộng một đôi con gái, vốn đã bị người vụng trộm giấu kín bố trí ở huyện thành này, sáng sớm hôm nay đã được người hộ tống rời đi trước.
Văn thư cùng nhân mã đuổi bắt lập tức phát ra, cùng lúc đó, mấy chục đội ngũ hơn mười người lấy thư sinh, đồ tể, tiêu dẫn đầu đang hộ tống hai người cấp tốc lên bắc.
Sau khi chiến sự Tây Nam phát sinh chuyển biến, trong ba tháng, Đại Nho Đái mộng, tướng lĩnh vương trai nam len lén tránh đường cho Hoa Hạ quân, khiến cho ba ngàn hoa hạ quân tiến thẳng tới dưới chân Phàn Thành. Chuyện bại lộ sau này thiên hạ đều biết.
Hai người Đái Mộng Vi, Vương Trai Nam lúc trước quy thuận nữ chân nhân, một số thân tộc cũng rơi vào trong tay nữ chân nhân, giống như thủ vệ Kiếm Các Tư Trung Hiển, quy thuận nữ tử tại cốc sinh, thời điểm chiến tranh, không có phương pháp vẹn toàn. Đới Mộng Vi., Vương Trai nam lựa chọn hư và ủy xà, trên thực tế cũng lựa chọn những người nhà này, thân tộc tử vong, nhưng bởi vì ngay từ đầu đã lưu lại, bộ phận thân tộc hai người trước khi bọn họ quy hàng, liền bị bí mật đưa đi nơi khác, cuối cùng có bộ phận cốt huyết, có thể bảo tồn.
Người trẻ tuổi được bảo vệ rời đi chính là cặp nam nữ mà Đái Mộng đã lén lút bảo vệ. Thư sinh, đồ tể, tiêu đầu hộ tống bọn họ một đường tiến về phía Bắc, nhưng trên thực tế tạm thời không có nhiều chỗ để đi.
Đới Mộng Vi, sau khi phản loạn ở phía nam Vương Trai bại lộ, Nhan Hi Duẫn phái đệ tử hoàn tất công kích huyện Tây Thành, đồng thời quân đội xung quanh đã bọc đánh về phía nam Vương Trai. Binh phong của Đồ Sơn Vệ cũng không đội, hai người Vương Sơn Vệ có khả năng chống lại, tuy rằng phố phường, Lục Lâm thậm chí có một bộ phận Hán quân, hương dũng đều bị đội quân đội này áp đảo, sự tích của Vương hai người được ủng hộ ủng hộ, đứng dậy hô ứng, nhưng lúc này, nơi an toàn chân chính cũng không nhiều.
Gần chạng vạng tối, mặt thẹo cũng mang theo người đuổi tới. Gã mang theo sáu gã quái nhân khác nhau, trong đó thậm chí có một vị lão bà bà, một vị tiểu cô nương. Trên tay mấy người này đều có máu tươi, trên đường đuổi theo, tiện đường giải quyết vài tên truy binh, thủ hạ mặt sẹo, cũng có một người chết đi.
Trên giang hồ nói, hòa thượng đạo sĩ, nữ nhân tiểu hài tử, phần lớn khó chơi. Chỉ vì nhân vật như vậy, có rất nhiều công phu đặc biệt của mình, khó lòng phòng bị. Trong đám người có người biết mặt sẹo kia, nói vài câu, người bên ngoài liền hiểu ra, mặt sẹo này chính là mấy chỗ thành trấn lớn nhất chung quanh "Phí nợ", thủ hạ nuôi dưỡng phần lớn là sát thủ lấy tiền lấy mạng.
Hơn mười năm qua thiên hạ hỗn loạn, mọi người đều vì mình mà tranh giành mạng sống, nhất là những người thu tiền đòi mạng này, nổi danh là lục thân bất nhận, không ngờ lần này bọn họ cũng gia nhập vào đội ngũ này.
Một nhóm hơn bốn mươi người đi về phía bắc, đến chạng vạng tối mới dừng lại, tập trung lại một chỗ thương nghị nên đi hướng nào. Giờ phút này, đại đa số khu vực không yên ổn, phía Tây huyện vẫn còn Đái Mộng Vi trong tay, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ, hơn nữa lúc này đã qua đi., Rất có khả năng bị nữ nhân vây khốn, chủ lực của Hoa Hạ quân ở ngoài ngàn dặm, mọi người muốn đưa qua, lại phải xuyên qua mảng lớn kim binh khống chế khu vực, về phần hướng đông nam, đem đôi nữ này đưa đi Lưu Quang Thế bên kia, cũng rất khó xác định, Lưu tướng quân này sẽ đối xử với bọn họ như thế nào.
Sau một phen nghị luận như vậy, đến khi có người nói ở phía Bắc có người nghe được tin tức về Phúc Lộc tiền bối, mọi người mới quyết định đi về phía Bắc gặp Phúc Lộc tiền bối trước, tiếp tục thương lượng thêm một bước.
Lúc này trời chiều đã ngả về tây, đoàn người nghỉ ngơi trong núi, đôi vợ chồng Đái gia cũng đã xuống xe ngựa, bọn họ tạ ơn quyền ý của mọi người. Trong đó, con gái của Đái Mộng hơi có vẻ đoan trang thanh tú, nhìn thấy trong đám người đi theo còn có lão bà bà và bé gái, lúc này mới có chút thương tâm., Trải qua hỏi thăm một phen, lại phát hiện bé gái kia nguyên lai là một tên lùn có thân hình không lớn, lão bà bà am hiểu khu trùng, sử độc, trong tay bắt một con độc xà, âm trầm cười với nàng.
Nàng là tiểu thư khuê các, chưa từng thấy cảnh tượng bực này bao giờ, lúc này bị dọa tới mức lùi lại mấy bước, không dám tiếp cận những sát thủ nhìn như tầm thường này nữa.
Một đêm này tình huống chung quanh còn thái bình, ngày thứ hai mọi người tiếp tục khởi hành, đến đêm hôm đó, tập kích thì đột nhiên đến. Giết tới chính là một nhóm người đồng dạng thu tiền làm việc, khát vọng hàng kim lục lâm nhân, theo mưa lửa kéo tới, những người này từ chung quanh doanh địa đột nhiên giết ra, ước chừng cũng là đội hình mấy chục người, đột nhiên chém giết cùng một chỗ với mọi người trong doanh địa.
Có người chém giết, có người bảo vệ xe ngựa dời đi. Trong rừng, một con trâu điên bị người đốt đuốc chạy ra, đánh tan đám người, chấn kinh xe ngựa. Trong tiếng ngựa hí dài, xe lăn xuống sườn đất bên cạnh. Trong lúc nhất thời, hộ vệ giả, người đuổi giết đều điên cuồng lao xuống theo sườn núi, một mặt xông lên, một mặt vung đao chém giết.
Huynh muội Đới thị từ trong xe xe ngựa chật vật bò ra, trong bóng tối đầu óc choáng váng, trong lúc nhất thời còn không rõ phương hướng, Đới gia công tử bỗng dưng đi loạn, võ nghệ cao nhất mặt thẹo cầm đao giết tướng qua, trong nháy mắt giết chết một người, bức lui một người, bảo vệ công tử phía sau. Vị cô nương họ Đới kia lại hô cứu một tiếng, bị người ta vác lên, chạy về phía một khu rừng.
"Bà! Nha đầu! Dạ..." Mặt sẹo hô to gọi vài tên thủ hạ gần đây: "Cứu người..."
Có kẻ truy sát thấy cướp được quý cô nương, lúc này liền theo vào trong rừng cây, đám hộ vệ cũng có mấy người vọt vào, trong đó có lão bà bà, tiểu cô nương, còn có một tên sát thủ trẻ tuổi tay cầm đoản đao, nhanh chóng đi theo.
Trong rừng một trận chém giết truy đuổi, chỉ chốc lát đã chết mấy người. Thủ đoạn giết người của lão bà bà, cô gái lùn kia đều có đặc điểm riêng, nhưng dù sao thân thể có hạn, truy đuổi không có sức mạnh, thị lực của sát thủ trẻ tuổi được gọi là "Bạch Dạ" vô cùng tốt, chính là người có thể nhìn thấy vật ngay trong màn đêm., Mới có được biệt danh này, hắn tại trong rừng một đường truy sát, trên đường giết hai người, thấy đồng bạn chung quanh càng ngày càng ít, hắn ẩn nấp trong bóng tối, trong nháy mắt, cũng biến mất tiếng bước chân.
Mấy người đoạt mất cô nương nhà họ Đái một đường chạy trốn giết chóc, cũng không biết qua bao lâu, phía trước đột nhiên xuất hiện một sườn dốc, người khiêng cô gái kia dừng bước không kịp, mang theo người lăn lộn dưới sườn núi. Ba người khác xông lên, lại khiêng cô gái lên, lúc này mới chạy dọc theo sườn núi khác.
Lúc này đuổi trốn đã tương đối xa, ba người lại chạy một hồi, đoán chừng phía sau đã không có truy binh, lúc này mới dừng lại nghỉ ngơi trong rừng, nghỉ ngơi sơ qua. Cô gái Đới gia kia bị ngã hai lần, trên người cũng có vết trầy trật, thậm chí bởi vì trên đường kêu gọi một lần bị đánh cho ngất đi, nhưng lúc này tỉnh lại, bị đặt trên mặt đất vụng trộm muốn đào tẩu, một kẻ bắt cóc phát hiện nàng, xông tới liền cho nàng một bạt tai.
"Đồ lẳng lơ này, lại còn dám trốn..."
"Phải giáo huấn hắn ta một chút!"
Trong tiếng nói chuyện của mấy người, lại là một cái bạt tai rơi xuống, Đới gia cô nương khóc ra, cũng vào thời khắc này, trong bóng tối đột nhiên có bóng người nhào ra, đoản đao từ mặt bên hông đâm vào sau lưng một tên nam tử, trong rừng chính là một tiếng hét thảm, sau đó là tiếng binh khí giao kích mang theo tia lửa lóe lên.
"Giết -- "
"Ta biết ngay là có người..."
"Làm thịt hắn —— "
"Giết cô nàng - "
Tiếng hô ầm ĩ dồn dập như tiếng sấm nổ. Trước mặt cô gái Đới gia có bóng người đan xen, máu tươi bắn lên mặt cô. Có người ngã xuống, một bóng người ngăn trước mặt cô, dường như nói một tiếng: "Đi." Do ngữ điệu không cao, cô vẫn còn hoài nghi ảo giác hay không, giọng nói bên kia càng vang lên nhiều hơn: "Là "Bạch Dạ!"
"Đều là thu tiền ăn cơm thôi! Ngươi liều mạng cái gì..."
"Lão Bát cho ngươi bao nhiêu tiền! Đầu người này trị giá một nghìn lượng —— "
"Nửa phần tiền, nữ nhân sẽ sảng khoái hơn cho ngươi..."
"Muội mẹ ngươi..."
Huyết quang bắn tung tóe lên trong đêm tối cũng có tên sát thủ kia, phía trước lại trầm thấp một tiếng: "Đi!" Đới cô nương mới kịp phản ứng, từ dưới đất bò dậy chạy về phía bóng tối phía trước. Lúc quay đầu lại, chỉ thấy một đạo thân ảnh bên kia ngã trên mặt đất, ba đạo nhân ảnh khác vẫn đang chém giết không ngớt.
Nàng chạy về phía rừng một hồi, sau một lát, lại vòng trở về. Lúc trước chém giết trong rừng toàn là mùi máu tanh tràn ngập, bốn đạo nhân ảnh đều đổ dưới mặt đất, máu tươi đầy đất. Đới gia cô nương khóc lên, thanh âm vừa phát ra, một bóng người đột nhiên nhúc nhích: "Ai bảo ngươi chạy, ngươi trở về làm gì?"
Cô nương Đái gia khóc nức nở, chạy tới: "Ta không biết đường, cô làm sao vậy..."
Sát thủ kia trúng mấy đao, móc từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ, yếu ớt nói: "Thuốc trị thương..." Cô gái Đới gia luống cuống tay chân đưa thuốc cho hắn.
Có lẽ do trường kỳ chém giết ở lưỡi đao, nên phần lớn mấy đao trong đám sát thủ này tránh được chỗ yếu hại. Cô gái Đới gia mang thuốc cho hắn, lại cầm đao cắt quần áo người chết gần đó làm băng bó, sát thủ dựa vào một thân cây gần đó, một lúc lâu sau vẫn chưa chết. Thậm chí dưới sự dìu dắt của cô nương Đới gia, bước chân hai người đều lảo đảo đi về phía xa hơn.
Đây là một đêm kỳ lạ, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở chiếu xuống ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Lần đầu tiên cô gái Đái gia dìu một người đàn ông, người đàn ông bên cạnh không biết đã chảy bao nhiêu máu, khiến người ta có cảm giác có thể chết bất cứ lúc nào, hoặc là ngã xuống bất cứ lúc nào cũng không có gì lạ. Nhưng hắn không chết cũng không ngã xuống, hai người chỉ cất bước đi trên con đường của mình., Tiếp tục đi lại, không ngừng cất bước, cũng không biết lúc nào, bọn hắn tìm được một sơn động bí mật, lúc này mới dừng lại trước sơn động, sát thủ dựa vào trên vách động, lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu có truy binh theo tới, bọn họ cũng không còn cách nào khác. Sau một ngày, cô nương nhà họ Đái vẫn lo lắng cho sát thủ trước mắt, hắn có thể chết bất cứ lúc nào ở đó, thế là cô bé ngồi ở bên kia, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hắn., Ngực của hắn vì hô hấp mà phập phồng một chút, trong lòng nàng yên ổn một chút. Đến giữa trưa hôm nay, đối phương đã tỉnh lại một lần, lấy từ bên hông ra một mảnh thịt khô đưa cho nàng, Đới gia cô nương thì tới phụ cận tìm một dòng suối, dùng lá cây mang theo chút nước, cho đối phương uống.
Đại đa số, sát thủ kia vẫn như cũ tĩnh tọa như chết, Đới gia cô nương thì nhìn chằm chằm hô hấp của hắn, như thế lại qua một đêm, đối phương vẫn chưa chết, động tác hơi nhiều một chút, Đới gia cô nương rốt cục yên lòng. Hai người như thế lại ở trong sơn động nghỉ ngơi một ngày một đêm, Đới gia cô nương ra ngoài múc nước, đổi thuốc trị thương cho hắn.
Lại là sáng sớm, nàng lặng lẽ ra khỏi sơn động, đi tới bên dòng suối phụ cận. Sau khi hoàn toàn yên lòng, nàng rốt cục có thể xử lý mình một chút, liền lấy nước suối rửa mặt, thoáng sửa sang tóc, nàng cởi giày, ở bên cạnh nước rửa chân. Đêm trước chạy trốn, giày thêu ở chân phải của nàng đã sớm không thấy, là đi giày vải đi đường núi một đêm, hiện giờ có chút đau đớn.
Ánh mặt trời từ phía đông chân trời chiếu xuống rừng cây màu vàng óng ánh, cô gái Đới gia ngồi trên tảng đá lẳng lặng chờ đợi nước trên chân. Qua một hồi, cô kéo váy đứng lên trên tảng đá, quay đầu lại mới phát hiện cách đó không xa, sát thủ cứu mình đang đi tới bên này, đã nhìn thấy bộ dạng cô chưa đi giày.
Đối phương đang đỡ cây cối đi về phía trước, trong ánh mặt trời, hai người nhìn nhau một cái. Cô gái Đới gia tay cầm váy, trong lúc nhất thời không nhúc nhích, sát thủ kia cúi đầu xuống, sau đó lại ngẩng lên, nhìn sang bên này một cái, lúc này mới quay người đi về phía dòng suối khác.
Sau khi Đái gia cô nương về tới sơn động không lâu, đối phương cũng đã trở lại, trên tay cầm một bó lớn cỏ bồ, Đới gia cô nương khoanh chân ngồi bên vách động, nhẹ giọng nói: "Ta là Đái Nguyệt Dao, ngươi kêu cái gì a?"
Đối phương không trả lời, chỉ một lát sau mới nói: "Buổi chiều chúng ta lên đường."
Hắn mân mê cây cỏ Bồ thảo, lại thêm mấy cây vải, bỏ chút thời gian làm giày rơm xấu xí đặt trước mặt nàng, để nàng mặc lên.
Lúc xế chiều, bọn họ khởi hành.
Sát thủ không để nàng đỡ nữa, hai người một trước một sau, chậm rãi mà đi, đến ngày thứ hai, tìm được thôn trang gần đó, hắn đi trộm hai bộ quần áo để thay cho nhau, lại qua một ngày, bọn họ ở trong huyện thành nhỏ gần đó nghỉ tạm, hắn mua giày mới cho nàng. Đới Nguyệt Dao giữ lại giày cỏ xấu xí kia, đeo bên người.
Cô cũng không biết vì sao mình phải giữ giày rơm này lại, dọc đường bọn họ chưa từng nói bao nhiêu lời, thậm chí cô còn không rõ tên của hắn - hình như đêm bị đuổi giết có người gọi, nhưng cô quá mức sợ hãi, không thể nhớ kỹ, chỉ có thể nói với mình, đây là tri ân báo đáp.
Sau đó hai người lại đồng hành mấy ngày, thương thế của đối phương đã khỏi hẳn, thậm chí trộm tiền, làm một chiếc xe ngựa, một đường đi về hướng bắc, mấy ngày sau, bọn họ xuyên qua một sơn cốc nhìn như không người., Tại sơn cốc bên kia, đã tìm được đại đội nhân mã tụ tập mấy trăm người. Nàng tìm được huynh trưởng, sát thủ tìm được mặt thẹo. Mấy trăm người này là người dẫn đầu, là tiền bối Phúc Lộc trong truyền thuyết. Dù là đại gia tộc khuê tú như Đái Nguyệt Dao cũng đã từng nghe tới tên vị Kim tiền bối này.
Mặt thẹo mang theo bọn họ một đường đi vào, nhìn thấy ông lão tóc bạc, sau đó giới thiệu cho bọn họ: "Đây là Đới cô nương." Đây là Dạ." Đái Nguyệt Dao thầm nghĩ, chính là cái tên này, đêm hôm đó nàng đã nghe qua.
Bọn họ không thể nói gì thêm nữa, bởi vì huynh trưởng bên kia đã dẫn nàng tới đó. Mọi người ở lại trong núi một đêm, buổi tối hôm đó lại có hai nhóm người lần lượt tới đây, tụ nghĩa kháng kim, Đái Nguyệt Dao có thể cảm nhận được sự vui sướng của mọi người trong ngọn núi này, tuy nhiên trước mắt đối với nàng mà nói, trái lại những chuyện mà nam nhi quan tâm cũng không phải là sự tích của những nam nhi này.
Buổi sáng ngày thứ hai, nàng nghỉ ngơi thỏa đáng, ăn xong bữa sáng, quyết định đi tìm đối phương, chính thức tỏ ra cảm tạ. Một đường đi tìm, đến túp lều lớn tụ tập các thủ lĩnh trên sườn núi. Nàng nhìn thấy đối phương đang đứng sau mặt sẹo, người có chút nhiều, có người chắp tay chào hỏi nàng, nàng liền đứng ở một bên, không dễ đi qua.
Phía bên chòi hóng mát, có người đang nói chuyện với mọi người.
"... Cục diện bây giờ có tốt cũng có xấu...Tuy rằng Tây Nam đánh tan đại quân Tông Hàn, nhưng đến ngày hôm nay, đại quân Tông Hàn đã rời khỏi Kiếm Các tụ hợp với Đồ Sơn Vệ. Còn bây giờ Kiếm Các vẫn đang trong tay nữ chân, mọi người đều biết, Kiếm Các vào Tây Nam., Khi sơn đạo chật hẹp, nữ chân nhân rút lui, châm lửa đốt, lại không ngừng phá hoại sơn đạo. Trung quân Hoa Hạ ở phía tây nam tuy đánh tan Tông Hàn, nhưng muốn nói nhân thủ cũng không lạc quan. Nếu muốn cưỡng đoạt Kiếm các, chỉ sợ lại phải hi sinh rất nhiều chiến sĩ Hoa Hạ quân..."
"... Nói cách khác, tình hình hiện giờ của chúng ta chính là hai vạn người của Tần tướng quân, cần phải chống lại Tông Hàn, gần mười vạn binh lực của Hi Duẫn, lại thêm một chi trợ thủ của ngụy quân..."
"... Bất quá, cũng không phải chúng ta không tiến triển, Đới Mộng khẽ đội công, vương trai Nam Vương tướng quân, đã cổ vũ không ít nhân tâm, trong thời gian không đến nửa tháng này, lần lượt có Trần Sùng Trần tướng quân, Hứa Đại Tể tướng quân, Lý Lâm Thành Lý Công cùng bốn năm đội quân hưởng ứng, dù sao cũng đã., Bọn họ có những người đã tụ họp với đám người Đới Công, có người còn đang trên đường đi về phương Bắc! Mấy vị anh hùng, không lâu nữa chúng ta cũng sẽ tới đó, ta tin rằng, thiên hạ này vẫn có người nhiệt huyết, tuyệt đối không chỉ có vậy, người của chúng ta, nhất định sẽ càng ngày càng nhiều, cho đến khi đánh tan đám chó vàng, trả lại sơn hà cho ta..."
Lời nói phía trên có lực, ánh mắt Đái Nguyệt Dao nhìn sát thủ được gọi là Bạch Dạ sau lưng gã mặt sẹo, cũng không nghe vào quá nhiều. Ngay lúc này, đột nhiên có thanh âm hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến.
"Đã bắt được —— "
"Mẹ ơi, thằng ranh con ——"
"Biết người biết mặt không biết lòng!"
"Trúng kế ——"
Một trận thanh âm lộn xộn truyền đến, cũng không biết xảy ra chuyện gì, Đới Nguyệt Dao cũng nhìn ra phía ngoài, một lát sau, đã thấy một đám người vọt tới bên này, giữa đám người, bị áp giải đi chính là huynh trưởng của nàng Đới Tấn Thành, hắn bị đánh cho miệng mũi chảy máu, có người nhìn thấy Đới Nguyệt Dao, cũng nói: "Đừng để cho một người khác chạy!"
Có người hung thần ác sát đi tới bên này, Đới Nguyệt Dao dựa sát phía sau, người trong chòi hóng mát còn không biết xảy ra chuyện gì, có người đi ra nói: "Làm sao vậy? Có chuyện không thể nói rõ, tiểu cô nương này chạy sao?"
Đới Nguyệt Dao nhìn thấy một bóng người lặng lẽ tới, đứng ở phía trước, là hắn. Hắn đã đặt tay lên đoản đao.
Đới Tấn Thành bị đẩy về phía trung tâm đại sảnh, có người đi lên phía trước, nhìn người vừa nói chuyện với Phúc Lộc phía trước, liền nghe thấy có người nói: "Thằng nhãi này, thả tình báo ra ngoài!"
"Thông báo cho Thông Thiên, e rằng đây không phải là lần đầu tiên chúng ta đến đây tụ nghĩa, tình báo về nơi này đều bị bại lộ cả rồi!"
Mọi người xôn xao, mọi người đem ánh mắt hung ác hướng tới Đái Tấn Thành vây ở chính giữa, không ai ngờ được Đới Mộng khẽ giơ cờ xí phản bội, con của hắn vậy mà lại tạo phản đầu tiên. Mà Đới Tấn Thành làm phản còn không phải là đáng sợ nhất, nếu trong chuyện này thậm chí có ngụy trang của Đới Mộng vi, vậy bây giờ được gọi đi, hội hợp với đám đại hán của Đới Mộng vi kia, sẽ gặp phải tao ngộ như thế nào?
Có người rút đao, cũng có người vây quanh Đái Nguyệt Dao. Phúc Lộc sững sờ một lúc lâu, sau một khắc, thân hình đã tới trước mặt Đái Tấn Thành đang gào thét, trầm giọng nói: "Nói! Chuyện gì xảy ra vậy?"
Hắn tuổi tác đã cao, võ nghệ cũng tiến vào hóa cảnh, một tiếng hét to này đoạt lấy hồn phách người ta, trong lòng Đới Tấn Thành vốn đang sợ hãi, trong tiếng hét lớn này đột nhiên khom người lui về phía sau hai bước, trong nỗi sợ hãi lại phát ra tiếng cười điên cuồng.
"Ha ha ha ha... ha ha ha ha ha ha... Các ngươi là một đám ô hợp chúng, há lại là đối thủ của nữ Chân Cốc Thần! Phản bội Kim Quốc, Dư Tương Phàm, cử nghĩa kỳ, các ngươi cho rằng các ngươi sẽ nghĩ như vậy sao? Người ta năm ngoái đã đào sẵn hố cho các ngươi rồi, tất cả mọi người nhảy vào bên trong... Chuyện gì xảy ra! Ta không muốn cùng các ngươi chết còn không được sao..."
Sắc mặt Đái Nguyệt Dao đột nhiên trắng bệch, mặt sẹo bên cạnh kêu lên: "Bạch Dạ, ngươi tránh ra cho ta!"
Phía trước nói: "Không liên quan đến nàng ta chứ."
"Ai biết được!"
"Mẹ kiếp, con cái hán gian cẩu nhi..."
Gương mặt Đái Tấn Thành vặn vẹo lùi lại: "Ha ha ha... Không sai, ta mật báo, đám ngu xuẩn các ngươi đã chạy tới đây, toàn bộ các ngươi chạy không thoát đâu! Chỉ có ta, các ngươi có thể giúp các ngươi! Chỉ cần các ngươi giúp ta, nữ chân nhân đúng là dùng cơ hội của người, các ngươi đều có thể sống... Các ngươi đều muốn sống, ta biết, chỉ cần các ngươi giết lão già Phúc Lộc này, nữ chân nhân chỉ cần đầu của hắn..."
Hắn lùi lại đám người, có người đẩy hắn về phía trước, Phúc Lộc nhìn hắn: "Ngươi là Hán gian, hay là nhà các ngươi đều là Hán gian?"
"Các ngươi mới là Hán gian! Hắc kỳ mới là Hán gian!" Đới Tấn Thành giơ tay chỉ đám người Phúc Lộc, miệng hét lớn: "Vũ triều tiên quân bị ma đầu họ Trữ giết chết, các ngươi có chuyện gì cũng không làm được! Lúc trước Tần tướng công nói muốn đi Tây Nam, đám các ngươi một hai tên kéo chân sau! Các ngươi là người Võ Triều sao? Nữ chân nhân và Tây Nam lưỡng bại câu thương?, Võ Triều ta lại có cơ hội đánh sập hắc kỳ, bọn họ lao sư viễn chinh phải về, Võ Triều chúng ta còn có thể thở dốc vài năm, chầm chậm, chưa chắc không thể lại..."
"Các ngươi mới thật là đàn ông! Con lừa ngu ngốc! Người không có đầu óc thô lỗ! Để ta nói cho các ngươi biết, từ xưa đến nay, giao hảo với các thế lực từ xa mà gần tấn công! Lôi kéo! Đối mặt với địch nhân, phải tiến công, bằng không hắn sẽ đánh các ngươi! Chuyện khó khăn nhất đối với võ lâm của ta là cái gì? Là cờ đen đánh bại nữ tử chân thật, đám ngu xuẩn các ngươi! Các ngươi có biết hay không, nếu cờ đen lớn, bước tiếp theo Võ triều ta thật sự không còn nữa..."
Máu tươi trong miệng và nước miếng hỗn hợp cùng một chỗ: "Cha ta đọc sách thánh hiền! Biết cái gì là nhẫn nhục nặng nề! Nặc mùi vị! Ta đọc sách thánh hiền! Biết cái gì gọi là quốc gia thiên hạ! Cờ đen chưa bị diệt, nữ thật sự không thể bại, bằng không ai đi đánh cờ đen, các ngươi đi không? Đám lừa ngốc các ngươi... Ta cũng là vì võ triều..."
Tiếng gào thét cuồng loạn cùng gào thét truyền ra từ trong dãy núi xa xa, có người nhanh chóng chạy tới, phía xa đã phát hiện đội kỵ binh do Nhan Trác xích dẫn dắt. Bầu không khí áp lực bao phủ đại sảnh, Phúc Lộc nhìn quanh, thanh âm hùng hậu khuếch tán ra ngoài: "Còn có cơ hội! Nếu âm mưu của con chó con này bị chúng ta phát hiện sớm., Chỉ nói rõ mưu đồ của Kim Cẩu còn chưa hoàn toàn thành công, hôm nay chúng ta toàn lực chém giết, nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất hướng bắc lên, đem âm mưu này khuyên bảo cử nghĩa. Dù sao người, những anh hùng nghĩa sĩ này, có thể cứu bao nhiêu! tựu cứu bấy nhiêu!"
Đới Tấn Thành cũng hô lên: "Các ngươi đã bị bao vây! Không có đường đi! Các ngươi đi theo ta, là con đường sống duy nhất!"
Hắn nói xong lời này, ánh mắt của Phúc Lộc đã tập trung vào hắn, một chưởng vỗ lên như lôi đình, toàn bộ thân thể Đới Tấn Thành ầm ngã trên mặt đất, toàn bộ thân thể từ đầu đến chân, xương cốt đứt thành từng khúc.
Bên phía Đái Nguyệt Dao, những người cầm đao thương ép tới, sát thủ trước mặt nàng nói: "Có lẽ không liên quan tới nàng!"
Gã mặt thẹo cũng cầm đao đi tới: "Nàng còn sống đã có người trong lòng cầu may." Sát thủ khẽ giật mình.
Phía sau có ánh đao đâm tới, hắn trở tay ôm Đái Nguyệt Dao sau lưng, đao quang đâm vào cánh tay hắn. Mặt sẹo tới gần, Dạ đột nhiên vung đao chém tới, ánh mắt sẹo nghiêm nghị: "Đồ ăn cây táo rào cây sung." Một đao đâm vào ngực hắn.
Đao của Bạch Dạ dừng giữa không trung, cô gái phía sau kéo y phục sau lưng, hạ giọng nói một câu: "Hóa ra ngươi tên là Bạch Dạ." Đã có trường đao đâm vào sau lưng cô.
Máu tươi chảy ra, bọn họ rúc vào một chỗ, lẳng lặng chết đi.
Không lâu sau, quân tiên phong của Nhan Dung Xích bước vào dãy núi này, nghênh đón hắn cũng là đầy núi, ánh đao bất khuất --