Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mọi người, ta gọi là Tằng Tiểu Lãng.
Tối hôm qua viết viết không có thành quả, đại khái gần ba buổi trưa mới mơ mơ màng màng màng ngủ, sáng nay là gần mười điểm rời giường. Con chó con trong nhà đã chờ từ rất lâu rồi, ở trong lồng kêu chít chít chít, lão bà cho nó ăn bữa sáng, ta rửa mặt xong uống một chén nước, liền mang nó xuống lầu hóng gió.
Hùng Tiểu Lãng là một cái biên mục, là một loại chó săn thông minh nhất, vận động hàng loạt, hơn nữa còn rất đáng yêu: Điều này khiến ta không có biện pháp tự tay đánh chết nó —— nếu mỗi ngày không thể mang nó xuống dưới chơi nửa canh giờ hoặc là một giờ..., Nó ở trong nhà u buồn một hồi lâu, biểu hiện đại khái là nằm trên mặt đất kêu chi chi như chuột, nhìn thấy ta hoặc là thê tử, ánh mắt tùy thời đều biểu hiện giống như một đứa trẻ bị hành hạ, đồng thời thừa dịp chúng ta không chú ý mà chạy đến dưới bàn hoặc là ngồi tiểu lên bàn.
Như lời kể lại, ta cũng không có biện pháp tự tay đánh chết nó, huống hồ hôm nay ánh sáng mặt trời long lanh, đành phải mang nó xuống, chạy vào công viên một chuyến.
Công viên trong khu vực nhỏ vừa mới xây xong, người chiếm diện tích cực lớn lại ít ỏi. Sinh nhật mấy năm trước theo bút, ta đã từng miêu tả với mọi người về nhà cầu hoa mỹ bên hồ, đến ban đêm chiếu đèn sặc sỡ như biệt thự, khu nhỏ ở ngay nhà cầu bên này, chính giữa vốn là một rừng cây lớn.
Năm ngoái nửa năm sau, nghe nói khu nhỏ này được xây dựng một tòa tiểu lâu năm tầng, trong rừng cây bắt đầu xây đạo, cách ra khỏi bồn hoa, phần mộ lớn lúc trước được xây dựng trong rừng cây đều đã dời đi, năm nay bắt đầu xuân., Trong rừng, phần lớn đường đi đều phủ đầy cỏ dại, trong bồn hoa trồng thực vật không biết tên. Công viên xây ven hồ bởi vậy mà mở rộng gấp đôi, trước kia rất ít khi vào trong rừng xây một căn đình nghỉ mát, đi tới đình nghỉ mát bên hồ xem xét, phía dưới chính là cái ót nhà cầu, một con đường nhỏ uốn lượn xuống dưới hồ, nối liền thành một thể với bộ đạo bên hồ.
Lúc trước ít ai lui tới, bây giờ đại bộ phận đều đã là vết tích của con người, buổi sáng thường không có người đi đường, ta liền nghe nhạc, để chó chó chạy một hồi ở địa phương này, xa xa gặp người đến, lại cột dây xích lên. Cây cối trong công viên đều là cây già trong rừng trước kia, xanh um tươi tốt, ánh mặt trời từ trên cao rơi xuống.
Thời điểm mùa đông có rất nhiều nhánh cây rơi trên mặt đất, ta tìm vài nhánh cây đơn giản thích hợp để chơi đùa với con chó —— vừa Mục là lưu lạc khuyển, ngươi ném đi thứ gì đó, nó sẽ lập tức chạy tới ngậm lại, ngươi lại ném tiếp., Nó tiếp tục đào, chỉ chốc lát sau mệt thành thùng gió, ta cũng bớt được rất nhiều chuyện. Hiện giờ những nhánh cây nghiệp đã mục nát, con chó này ngược lại nuôi dưỡng thành thói quen mỗi lần đến công viên tìm côn trong bụi cỏ, có lẽ đây cũng coi như là chuyện vui vẻ trong quá khứ.
Đem Hùng Tiểu Lãng dẫn đến gần mười hai điểm, dắt về nhà, khi đệ đệ gọi điện tới hỏi ta khi nào qua ăn cơm, ta nói với hắn là lập tức, sau đó về nhà gọi lão bà Chung Tiểu Lãng, cỡi xe bay đến bên cha mẹ. Hùng Tiểu Lãng mặc dù mệt mỏi không được, nhưng sau khi uống nước vẫn muốn đi theo ra ngoài, chúng ta không mang theo nó, nó đứng trong phòng khách ánh mắt u oán, không thể tin, sau khi đóng cửa có thể nghe được tiếng kháng nghị chít truyền ra.
Hôm nay đến chỗ cha mẹ ăn cơm, là vì hôm nay ta sinh ngày. Lúc ăn cơm trò chuyện với em trai cùng phụ nữ Tuyền Cơ bốn mùa, chúng ta nhất trí cho rằng trong các bộ phim anh hùng đánh nhau thì tốt nhất vẫn phải tính là thân thể sắt thép, phụ nữ liên lạc bốn không sai., Nhưng trường hợp đánh nhau ngây thơ, ta luôn nhớ tới một vòng lửa của nước Mỹ hoặc Trung Quốc sẽ là cảnh tượng như thế nào, đệ đệ thì nhấc lên tràng diện từ sắt thép trộm cướp vũ khí, một phát bắn ra một loại bom có thể tẩy đi mấy ngọn núi., Nơi này đầu biến thành thịt mất... Ba không biết chữ của ta tới nói, vé xem phim kia bán quá đắt, nhìn chằm chằm mà kêu dừng lại, ha ha ha. Bà nội đang nói Chung Tiểu Lãng có phải gầy hay không? Chung Tiểu Lãng gần đây cảm thấy mình mập lên một chút, bị nói như vậy, nhất thời có chút xoắn xuýt: "Là quần áo mặc ít."
Sau bữa cơm trưa thì ra ngoài, ánh mặt trời buổi trưa rất tốt, ta cưỡi cối ma xa chạy dọc theo con đường lớn. Thước thành nhỏ như vậy thật ra không có chỗ nào có thể chơi được, chúng ta vốn định hướng cảng Tĩnh chạy như điên, nhưng chạy hơn mười dặm, bên bờ sông đã qua hơn mười dặm đường cũ thất tu, một đường khói bụi xóc nảy, các loại xe nhỏ từ bên cạnh chạy qua, nghĩ đến đều là nhân sĩ nhàm chán đến cảng Tĩnh.
Chúng ta cũng không nên đi, quay đầu xe, nói: "Chúng ta phải về nhà thôi, Chung Tiểu Lãng, đệ đừng khóc nha."
Chung Tiểu Lãng ở phía sau "Sưu sưu" vài câu.
Về đến nhà, Chung Tiểu Lãng đi vào trong bồn tắm chuẩn bị tắm rửa và ngủ trưa, ta đã bàn tính một hồi, cũng quyết định dứt khoát ngủ một chút. Chung Tiểu Lãng vừa mới ngâm xong nước tắm, giới thiệu cho ta nước tắm cho nàng, ta liền vào trong bồn tắm để ngủ một hồi, trong điện thoại có đặt ca hát., Đầu tiên là Côn Bằng anh tuấn yêu thương Tỳ Hưu, tiếng ca chói tai biết bao. Anh họ kia hát từng ô từng ô một trong cửa sổ pha lê, mỗi ô đều là hình ngươi vừa mới cởi màu, ánh nắng buổi trưa cũng từ ngoài cửa sổ đi vào, chiếu vào nước trong bồn tắm, từng ô từng ô một ấm áp, ấm áp, ấm áp., Trong suốt, rõ ràng giống như phim. Ta nghe bài hát muốn ngủ, bài hát thứ hai là rượu hải đường đầy ắp của Hà Đồ, vẫn lười biếng, sau đó ca khúc hết thảy, biến thành bài hát đầu tiên của Hoa Vũ Thần Công, làm ta sợ muốn chết.
Thế là tắt âm nhạc, thay bộ ngủ say nằm trên giường một hồi, sau khi thức dậy lại gật đầu ba cái. Ta pha trà, đến trước máy tính viết phần bút tùy ý này.
Nói một chút là được.
Sớm mấy năm trước từng bị người ta nói, ta có khả năng là nhân cách loại chữ N-N. Ta đối với việc quy nạp ở đây luôn luôn xì mũi xì, cảm thấy người có tính cách "Kim Ngưu tọa" bình thường ngu không thể nhận biết, nhưng vì để xác minh đối phương là khen hay ta mắng, liền đi tìm định nghĩa nhân cách.
Trong đó có một số hình dung, lại xác thực có thể khiến ta đối xứng ngồi vào ghế, thí dụ như kể chuyện và viết ra ý nghĩa nhân cách của mình vào người này, người thuộc dạng NPPN thường thông qua kể ra suy tư để nói ra., "Con người nên hình người thì thích chia sẻ với chính mình nhưng chưa có ý nghĩ hoàn toàn thành thục." Khi lời nói ra hết sức kích động, bọn họ sẽ trở nên nói năng lộn xộn, bởi vì bọn họ sẽ cố gắng giải thích một loạt dây xích, mà điều này sẽ làm cho bọn họ nảy sinh ý nghĩ mới nhất."
Đối với ta mà nói cũng là như thế, kể ra và sách vở, kỳ thật ta cũng quy nạp thử nghiệm, trong quá trình thử nghiệm này, ta thường thường nhìn thấy vấn đề của chính mình. Nếu như nói nhân sinh là một đề số học "Nhị thừa ba lần nối tiếp ba", khi ta suy nghĩ về chữ viết, đề bài này liền đơn giản hóa thành "Lục Thừa lấy 3", nhưng nếu không có văn tự, tính toán khó có thể giản hóa.
Cứ như vậy, mấy năm qua mọi người có thể nhìn thấy ta không ngừng quy nạp mình, làm ra khúc mắc. Thay vì chia sẻ với mọi người những thứ này, không bằng nói với mọi người là bản thân ta, càng cần hành vi như vậy, để xác nhận ta ở vị trí trên thế giới này. Ta rốt cuộc là cái gì, từ đâu tới, muốn đi hướng nào.
Ta có thể viết tiểu thuyết, có lẽ cũng là vì thói quen này: Chính vì ta không ngừng quay đầu lại, nhớ lại tâm tình của mình hơn mười tuổi, nhớ lại tâm tình khi hai mươi tuổi, nhớ lại tâm tình của hai mươi lăm tuổi... Ta mới có thể viết ra nhân vật tương tự trong sách, viết ra có khả năng là nhân sinh khác nhau, đánh giá tầng cao nhất.
Nhưng dù vậy —— cho dù không ngừng nhớ lại, không ngừng xem lại —— nhận thức của ta đối với quá khứ, có lẽ vẫn phát sinh biến hóa từng chút một, ta nhớ lại quá khứ, có cái nào là chân thực đây, lại có cái nào trong trí nhớ quá mức mỹ hóa, hay là quá mức xấu hóa trong một ngày chứ? Đến hôm nay, độ thời gian khắc có lẽ đã mơ hồ từng chút một trong trí nhớ rồi.
Lúc ba mươi tuổi ta đã nói, bản thân ba mươi tuổi, đại khái là bản thân hai mươi tuổi, mười tuổi tự mình dung hợp cùng một chỗ - trước đó lại không phải như vậy. Chênh lệch giữa bản thân Thập Tuế cùng hai mươi tuổi là rõ ràng như thế., Đến ba mươi tuổi, hai thứ này đều bị thôn phệ. Mà đến bây giờ, ta càng cảm giác được chúng đã trà trộn vào nhau trên một thước rất nhỏ, bởi vì hỗn hợp đến trình độ sâu như thế, cho nên ta không cách nào phân biệt được đồ vật nào thuộc về năm tháng nào.
Nhớ lại những ký ức xưa kia, không bằng nói là hồi ức "Ba mươi lăm tuổi" của mình, bởi vì khoảng cách giữa chúng ta và quá khứ đã lớn như thế, sức mạnh của thời gian, nhân cách dị hóa cùng với trí nhớ không phải khách quan dung hợp lại, hồi ức biến thành những thứ chỉ phụ trách hiện tại. "Ta đã thay đổi "Ta cho rằng quá khứ là như vậy".
Lúc ý thức được điểm này, ta đang ở trong công viên dắt theo một con sóng nhỏ, bãi cỏ đầu xuân còn tản ra hàn khí, một vị phụ thân mang theo hài tử từ trên bậc thang đi xuống dưới., Ta sẽ dùng dây xích dắt, ngồi ở bậc thang xem bọn họ đi qua. Ánh nắng mùa xuân tươi đẹp hiếm thấy, hài tử phát ra thanh âm a a a a a, da cỏ trải dài trong công viên đang cố gắng mọc rễ nẩy mầm, ta đang vì một ngày tập luyện trước mà rèn luyện nên đau lưng nhức.
Một trận thể kiểm sau năm, khiến cho ta xác thực suy nghĩ tới vấn đề liên quan tới tử vong, thế cho nên lúc ấy ta nhìn hài tử cùng con chó, trong lòng nhớ tới tình cảnh mình và hắn giống nhau như đúc: Người chết như vậy.
Trong nhân sinh xác thực sẽ có một chút tiết điểm, ngươi sẽ càng thêm rõ ràng dấu vết thời gian. Có ít người sẽ nhạy cảm nhận ra điểm này, có vài người thì tương đối chậm chạp, bình thường mà nói, người chậm chạp càng hạnh phúc.
Ở trong ngòi bút tùy ý quá khứ, ta thường xuyên nhớ lại một số vấn đề, thậm chí... có lẽ có thể hình dung được một số chuyện cực khổ. Nhưng nếu như khách quan mà nói, ta nghĩ mấy chục năm nay, kỳ thật cũng đã đạt được rất nhiều thứ, ta có thể lấy hứng thú mà sống. Sau khi ta ba mươi tuổi, một đường đi cũng rất trôi chảy, tuy rằng kiếm tiền không nhiều, nhưng cũng không cần lo lắng vì tiền quá lớn, ta thậm chí có thể cự tuyệt một số sinh ý lớn ép ta viết ra, ta nhập hiệp, thậm chí toàn quốc hiệp, được ban thưởng, đạt được hợp đồng bạch kim, thậm chí bởi vì ba mươi một quyển sách theo được quán quân khai Nguyệt Nga. Lúc ta còn nhỏ, tất cả đều không thể tưởng tượng được.
Ta không thích viết hứng thú hay là ở tiểu học năm thứ tư, lúc đầu là học trường cùng tiểu học. Khi cao trung tới hai chợ Vĩnh Châu, đó là điểm trọng yếu của một chợ, trong đó có một loại khá hấp dẫn ta, là trong sân có một xã hội văn học., Gọi là "Hoạt văn học, ta đối với hai chữ văn học không ngừng, ngưỡng mộ về núi cao: Tiểu học mới học đều là trường học tương đối phổ thông, chưa từng thấy thứ gì cao cấp như văn học, mới tốt nghiệp sơ cấp mới nghe nói đến cái từ này, cảm giác đã tới gần văn học một bước dài.
Sau khi nhập học, ta liền xin gia nhập xã hội văn học, đương nhiên, chỉ có thế thôi. Văn bút của ta quá kém, ba năm sau này cũng không tham dự bất kỳ hoạt động nào, có lẽ lần nào đó đánh văn giao qua một thiên văn chương, nhưng sau đó cũng không có bất kỳ tin tức nào hồi âm trả lời. Đương nhiên, khi đó ta chưa khai khiếu, đây cũng là chuyện cực kỳ bình thường và đương nhiên, nhưng đến nay ta vẫn nhớ rõ ràng khái niệm về văn học lúc đó.
Có một chuyện trong trí nhớ ta vẫn còn mới, sau khi nhập học phân ban không bao lâu, cô gái ngồi bên cạnh ta lúc đó là một đại cao thủ đã từng phát biểu văn chương. Khi chúng ta cùng nói chuyện phiếm, ta nhớ tới một thiên đồ trong mùa hè, bên trong giới thiệu một đề tài: ném một tờ giấy vào trong một chén nước., Dùng cái này làm văn chương. Ta cảm thấy đề bài này thật là tinh diệu, chia sẻ, đối phương cười một tiếng: "Ồ, trong chén nhìn trộm người mà." Lúc ấy ta cũng không rõ đó là cái gì, Ban môn lộng búa, cảm giác có chút xấu hổ.
Về sau ta luôn luôn nhớ tới chuyện này, cảm thấy thú vị. Cuộc sống của ta khi đó là một thành thị nho nhỏ, chưa tiếp xúc mạng lưới, hiểu biết rất ít về ngoại giới. Hàn Hàn Hàn thông qua chén trà, nhìn người nhận được khái niệm mới, giải thưởng đã truyền rất rộng., Nhưng cho dù là người văn học thích tự xưng, ta vẫn không hề có khái niệm gì đối với chuyện này, ta vì thấy được một đề bài tinh diệu mà hưng phấn không thôi... Ta thường hồi tưởng lại, hơn nữa còn cảm thán: Thế giới mà ta thấy khi đó, thật sự là hoàn mỹ không khuyết điểm.
Tất cả những gì ta có thể nhìn thấy đều tràn ngập cảm giác mới lạ, tràn đầy khả năng. Mỗi ngày ta thấy chuyện đó đều mới mẻ, mỗi một lần ta tăng thêm nhận thức, liền xác thực nhận được một thứ, giống như nhặt từng viên đá kỳ diệu trên bờ cát vậy., Vật chất xung quanh tuy nghèo nàn, nhưng thế giới tuyệt diệu không thể tả. Cho dù ta không có thiên phú văn học gì, nhưng ta rất thích viết thư, có lẽ cả đời này ta cũng không thể phát biểu bất cứ văn chương nào, nhưng điểm này không thể nghi ngờ.
"Này, ném một tờ giấy vào trong nước, ngươi có thể dùng nó viết một thiên văn sao?"
Nếu như nếu như sau này ta có thể trở lại thời khắc ấy, nói cho thằng bé năm đó, tương lai ngươi sẽ dựa vào văn tự ăn cơm, thậm chí gia nhập hiệp tác cả nước, hắn sẽ vui sướng đến mức không thể tin nổi. Thời gian qua nhiều năm như vậy, ngay cả trí nhớ cũng đã trở nên mơ hồ., Ta vẫn có thể chắc chắn, trong thời đại học sinh của ta, ta chưa từng nghĩ tới điểm này. Khi đó chúng ta không thịnh hành, mặt khác cũng là vì ta cực kỳ chắc chắn, trên con đường văn học ta hoàn toàn không có chút thiên phú nào.
Sau khi ta hai mươi tuổi dần dần cầm bí quyết viết lên, sau đó cũng dần dần tích lũy nghi hoặc. Đến ba mươi tuổi, ta nói với người khác: "Ta muốn xem cao điểm của văn học Trung Quốc là gì." Phương hướng văn học vỡ vụn, không có mục tiêu rõ ràng, tràn ngập đủ loại mê man cùng than thở.
Thế giới, nhân sinh a, chính là thần kỳ như vậy đồ vật, khi ngươi không còn gì cả, ngươi thật sự nắm giữ nó hoàn mỹ, một khi đến một ngày nào đó, ngươi sẽ chạm đến biên giới của nó, ngươi chỉ có thể nắm giữ sa bảo không trọn vẹn trên bãi biển, ngươi có thể kiếm được bù đắp thiếu sót, nhưng cuối cùng nó lại chẳng còn sót lại chút gì.
Đương nhiên, có đôi lúc ta có lẽ cũng phải cảm tạ sự hoang mang và thất bại của nó, thất bại của văn học có nghĩa là nó tồn tại ở những địa phương khác mịt mờ khả năng hoàn mỹ, bởi vì khả năng như vậy, chúng ta vẫn cứ tồn tại động lực đi về phía trước. Đáng sợ nhất chính là thành công hoàn mỹ và thất bại hoàn mỹ, nếu thật sự có ngày đó, chúng ta đều sẽ mất đi ý nghĩa, mà trên thế giới hoàn mỹ này, mới có không gian cho chúng ta tồn tại.
Những thứ này rất khó lý giải, đối với một số người thì tựa như là tiếng rên rỉ vô bệnh vậy.
Ta biết rất nhiều người đọc có lẽ hi vọng có thể ở trong ngòi bút của ta cảm nhận được động lực, ta từng cân nhắc có nên viết những thứ này hay không, nhưng ta nghĩ, đây chính là trạng thái ta mới ba mươi lăm tuổi. Mỗi người chúng ta, đến một ngày nào đó..., Có lẽ đều sẽ chạm đến biên giới nào đó, ngươi sẽ thấy được tương lai của ngươi, tám chín phần mười không rời, có đôi lúc ngươi thậm chí sẽ cảm thấy tẻ nhạt vô vị, ngươi chỉ có thể từ trong một ít chi tiết phức tạp tìm kiếm niềm vui thú cuộc sống.
Thế nên ta mới vẫn muốn miêu tả những thứ này một cách chi tiết. Ta nghĩ, đây có lẽ là tiết điểm chân chính mà nhân sinh từ đơn thuần bước về phía phức tạp, trước đây chúng ta thích âm nhạc đơn thuần lưu hành, sau này có lẽ chúng ta càng thêm thích thú thú thú thú thú vị hơn., Thí dụ như nhạc bàn giao? Lúc trước chúng ta coi rẻ tất cả, nhưng sau này có lẽ sẽ bằng lòng thể nghiệm một ít nghi thức? Lại có lẽ nó tồn tại càng nhiều biểu hiện hình thức. Nếu như lấy bây giờ làm tiết điểm, vẻn vẹn nhìn ta, ta là ai?
Gần đây thỉnh thoảng ta đọc thuộc lòng ta và địa đàn.
Ta từng nói với mọi người rất nhiều lần, lúc đầu học lớp ta đã đọc nó rất nhiều lần, ý thức được vẻ đẹp của văn tự. Trong những năm trước, ta đại khái lặp đi lặp lại đọc qua mấy trăm lần., Nhưng mấy năm gần đây không đọc, mấy tháng trước ta cầm nó lên đọc qua một lần nữa, mới ý thức được loại bình tĩnh đã rời xa ta, tư duy của ta thường chạy đến địa phương đó càng thêm phức tạp, mà không chỉ dừng lại ở trong sách.
Ta phế bỏ khí lực thật lớn mới đọc xong một lần, trong văn chương lại có một ít trọng lượng mà trước kia ta chưa từng cảm nhận qua, tồn tại ở giữa không phải là thời niên thiếu lưu sướng không ngại, mà là cảm thán sau khi ức chế cùng ngôn ngữ. Ta nghĩ phức tạp như vậy cũng không phải là chuyện xấu, vấn đề là, ta có thể lấy ra một ít thứ gì đó từ trong đó.
Gần đây ta thường xuyên ở trong phòng nhỏ viết lại, phong cảnh gian phòng kia khá tốt, một cỗ tay cầm máy tính, phối một cái trục xanh liền mang theo bàn mạt chược, đều rất nhỏ, không làm được chuyện gì khác., Chung Tiểu Lãng đi cửa hàng Hoa sau đó ta cũng ngồi ở cửa sổ đọc sách, có đôi khi đọc được. Cuộc sống cũng không hoàn toàn đi vào quỹ đạo, sau này thể kiểm đã gõ thẻ lên thân thể, ta đi tắm rửa, rèn luyện một tháng về sau trạng thái tốt hơn, nhưng vẫn không thể phối hợp với tiết tấu viết lưu, gần đây thỉnh thoảng ngủ không yên.
Đôi khi ta viết một số đầu sách khác, có một số sẽ ở lại, một số viết xong thì lật đổ, thỉnh thoảng ta sẽ ở trong quần nói chuyện với bằng hữu viết lại, đàm luận về cấu trúc ở rể hậu kỳ. Người nhà thỉnh thoảng muốn giục con chúng ta, nhưng cũng không nói trước mặt ta, ta ghét đứa trẻ -- dù sao đệ đệ của ta cũng nhỏ hơn ta mười tuổi, ta đã chịu đủ đủ các loại biểu hiện của hắn trong thời kỳ phản nghịch.
Nhân sinh thường thường lúc ngươi chưa có chuẩn bị tốt sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo. Hơn mười tuổi ta càng mơ ước văn học, nhưng đệ đệ bị bệnh, đột nhiên không thể đọc sách, đành phải tiến vào xã hội, vào xã hội hôn thiên ám địa kiếm tiền., Liều mấy năm đột nhiên gần ba mươi năm, liền yêu đương, kết hôn, sau khi kết hôn, ta thật ra rất muốn được nghỉ ngơi vài năm - ta còn không có lòng tin dạy dỗ một đứa bé, nhưng mà chúng ta cũng không còn nhiều thời gian.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Có lẽ năm nay qua nửa năm, có lẽ sang năm, chúng ta cũng phải có một đứa bé. Kỳ thật trong lòng ta minh bạch, sinh vật này, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí sẽ có một ngày, nó sẽ bất tri bất giác đi tới cuối con đường.
Khi ta ở Nhị Thập Tứ tuổi viết xong Sát Cương.
Mấy ngày trước lạnh lùng phát ra tin tức lớn cho ta, nói "Cám ơn đem Đỗ Tử Lư Sào làm lớn, biên chế Đông Phương Uyển lên giường "Tuy nhiên có rất nhiều vấn đề, nhưng trong đó có đồ vật rất tuyệt vời. Ta lúc cấp cao xem xong gần như toàn bộ tiệm sách thuê bên cạnh trường học., Một lần phỏng đoán các loại văn tự và kết cấu trong tài liệu của Ô Phong, khi ta viết đến 《 Sát 》, cũng đã phỏng đoán phương thức đọc các loại sách hành văn của 《 Phong 》, 》, lúc đó ta lại có thể nghĩ đến, có một ngày lụa sẽ xem hết quyển sách này đâu?
Thời gian vô tình nhất, nhưng trong thời gian cũng sẽ lưu lại rất nhiều đồ vật trân quý và ấm áp. Ta nghĩ, đi tới hôm nay, vô luận là đối với năm mười bốn tuổi từng hẹp hòi, hay là đối với con sóng nhỏ hai mươi bốn tuổi, hẳn là cũng không thể coi là một loại thất bại. Ta rất cảm kích các ngươi tranh đấu, tuy rằng đi tới hôm nay, đối mặt với thế giới này, ta vẫn như cũ không cách nào chuẩn bị sẵn sàng, nhưng ta ít nhất biết, đại khái nên ứng đối như thế nào.
Chúng ta sẽ dừng lại ở tiết điểm này trong nháy mắt, thời gian sẽ không chút lưu tình đẩy chúng ta về phía trước, ta thường luôn tiếc nuối về quá khứ, sợ hãi tương lai.
—— thỉnh thoảng ta sẽ ở trong một ít canh gà nhìn thấy qua "Không niệm quá khứ, không sợ tương lai", thực sự là vô nghĩa, chính vì quá khứ có thứ cực tốt, chúng ta mới cảm thấy tiếc nuối, chính vì chúng ta coi trọng tương lai, cho nên mới phải sợ hãi, mới có thể dùng sức nắm lấy hiện tại. Nếu thật sự không sợ, cuộc đời chúng ta sống sẽ là như thế nào chứ.
Đây là thứ mà năm nay ta có thể nhìn thấy, liên quan tới thế giới phức tạp kia, có lẽ còn phải rất nhiều năm nữa, chúng ta mới có thể kết luận được. Hy vọng vào lúc đó, chúng ta vẫn có thể coi trọng đạo lý, gặp lại.
Buổi tối hoặc có cập nhật, hoặc là không, nhưng năm nay tùy bút, liền đến đây thôi —— Chung Tiểu Lãng giục ta ăn cơm chiều.
Đây là kết quả.
Bát.
chuối tiêu tức giận - hai mươi chín năm một tháng.