Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thời kỳ Vũ Chấn hưng, khu vực mười một tháng mười một, quanh Thái Hồ vẫn như cũ dừng lại ở vết tích chiến hỏa tàn phá bừa bãi, chưa từng trì hoãn lại.
Trong thời gian nửa năm qua, từng trận chinh chiến và tàn sát tàn sát bừa bãi nơi này. Từ không có nhánh cây đến Tô Châu, đến Gia Hưng, một tòa đại thành giàu có hoa lệ mấy lần bị gõ mở cửa thành, nữ chân nhân tàn sát bừa bãi nơi này, quân đội Võ Triều tái hiện nơi này, sau đó lại lần nữa đổi tay. Lại một trận đồ sát, cướp bóc từng lần một, từ cuối năm xây dựng đến cuối năm chấn hưng tựa hồ chưa từng dừng lại.
Hán nhân vượt qua trăm vạn người chết trong mùa đông năm ngoái, số lượng thợ thủ công Giang Nam, tráng đinh, cùng với mỹ nữ có chút nhan sắc bị Kim quân bắt đi, làm chiến lợi phẩm kéo về phương Bắc.
Chiến tranh đại quy mô cùng vơ vét đến một năm hai tháng này, nhưng mặc dù nữ chân nhân ăn uống no say quyết định ban đại sư về triều xong, tình huống vùng Giang Nam vẫn như cũ không hóa giải, lượng lớn lưu dân kết thành sơn phỉ, đại tộc kéo quân đội, mọi người định địa bàn, vì sinh kế của mình mà tận lực cướp đoạt tất cả những gì còn sót lại. Chém giết và xung đột liên tiếp, vẫn như cũ xuất hiện tại mỗi một nơi từng là thiên đường phú giàu có.
Sự tha thứ cho thị giác của chúng ta không dừng lại ở một nơi quá lâu, trong thời gian chiến tranh kéo dài liên miên này, rất nhiều người mỗi ngày đều phải chịu dày vò vượt qua cả đời Thái Bình Tiết Nhân.
Theo chạy nạn dân chúng hơn hai tháng, Hà Văn liền cảm nhận được đêm dài tựa hồ vô cùng vô tận này. Làm cho người ta khó có thể chịu đựng được, không cách nào giảm bớt được bệnh tật tàn sát bừa bãi, mọi người trong tuyệt vọng lại ăn tươi nuốt sống chính mình hoặc con cái người khác, có rất nhiều người bị dồn đến phát điên, phía sau vẫn có địch nhân đuổi giết đến.
Không ngừng chạy trốn, gián tiếp, được gọi là năng lực tổ chức tân hoàng đế bảo vệ dân chúng, cũng không quá lý tưởng, hắn chưa từng nhìn thấy hy vọng giải quyết vấn đề, rất nhiều lúc tráng sĩ đứt cổ tay phải trả giá, cũng là cái chết của dân chúng như sâu kiến. Hắn ở trong đó, không cách nào tưởng tượng nổi.
Sau khi rời khỏi lao ngục, một tay hắn đã bị phế, không dùng được bất kỳ lực lượng nào, thân thể cũng đã sụp đổ. Vốn dĩ võ nghệ mười phần không còn một. Vào mấy năm trước, hắn là nho hiệp văn võ song toàn, cho dù không thể tự khoe khoang kiến thức hơn người., Nhưng tự thấy ý chí kiên định. Quan viên của Võ Triều mục nát khiến nhà hắn tan cửa nát, thật ra trong lòng hắn cũng không có quá nhiều hận ý, hắn đi giết Ninh Nghị cũng không thành công, về đến nhà có ai có thể chứng minh cho hắn không? Trong lòng không thẹn với lương tâm, đến hiện thực, thê ly tử tán, đây là sai lầm và thất bại của hắn.
Nhưng đến đoạn đường lưu vong này, đói khát và vô lực giày vò cũng thường xuyên khiến hắn phát ra tiếng kêu rên khó tả. Loại thống khổ này cũng không phải là nhất thời, cũng không phải là mãnh liệt, mà là liên tục vô lực và phẫn nộ không ngừng, phẫn nộ nhưng lại vô lực xé rách. Nếu để hắn đứng ở góc độ quan khách nào đó., Lãnh tĩnh táo phân tích tất cả mọi thứ, hắn cũng sẽ thừa nhận, đúng là tân hoàng đế đã bỏ ra nỗ lực cực lớn cho hắn, quân đội mà hắn dẫn theo ít nhất cũng phải cố gắng ngăn cản phía trước, tình thế người mạnh hơn, ai cũng không kháng cự nổi.
Nhưng hắn bị cuốn vào giữa đám người đang chạy trốn, mỗi một khắc nhìn thấy đều là máu tươi cùng kêu rên, mọi người ăn thịt người xong phảng phất linh hồn đều bị xóa bỏ, dày vò trong tuyệt vọng. Mắt thấy thê tử không thể lại chạy nữa, trượng phu phát ra tiếng kêu như động vật., Nhìn thấy mẹ của đứa bé sau khi chết bệnh như cái xác không hồn đi về phía trước, sau khi bị người khác đụng vào, nó nằm cuộn tròn trên mặt đất, trong miệng phát ra âm thanh không ngừng vang vọng trong giấc mộng, nắm chặt bất kỳ trái tim của người còn sống, làm cho người không cách nào chìm vào bất cứ chỗ nào an tâm.
Như vậy là đủ sao?
Thật sự đã cố gắng hết sức rồi sao?
Hắn nhớ lại tất cả những gì mình thấy ở Tây Nam.
Nơi đó đồng dạng sinh hoạt gian nan, mọi người lại tiết kiệm ăn uống, sẽ đói bụng cùng tiết kiệm, nhưng các đời sau trên mặt sẽ có thần sắc khác nhau. Đội quân lấy danh nghĩa Hoa Hạ đối mặt với chiến tranh, bọn họ sẽ nghênh đón, bọn họ đối mặt với hi sinh, tiếp nhận hi sinh, sau đó những người may mắn còn sống sót đều hưởng thụ niềm vui bình an.
Hắn nhớ tới vô số người mang nghĩa khí lẫm liệt khi còn ở Tây Nam—— bao gồm cả hắn, bọn họ chất vấn Ninh Nghị: "Vậy bách tính kia sao ngươi có thể mong đợi mọi người đều minh sự lý, mỗi người đều lựa chọn chính xác!" Hắn nhớ tới câu trả lời lãnh khốc của Ninh Nghị: "Bọn họ phải chết!" Hà Văn một lần cảm thấy mình đã hỏi đúng vấn đề.
Ninh Nghị trả lời rất nhiều vấn đề, Hà Văn không cách nào đưa ra phương thức phản bác chính xác. Nhưng chỉ có vấn đề này nó thể hiện ra sự lãnh huyết của Ninh Nghị. Hà Văn cũng không tán thưởng Ninh Nghị như vậy, cho tới giờ hắn vẫn cho rằng trong góc độ này mọi người có thể khinh bỉ Ninh Nghị - ít nhất cũng không đứng về phía hắn.
Nhưng ở trong cuộc đuổi giết của rất nhiều người, bởi vì những lý do thê lương không hề có chút trọng lượng nào cả thế nhưng hắn lại nhớ tới vấn đề này.
Bọn họ phải chết.
Xưa nay Giang Nam vốn giàu có, cho dù trong thời gian hơn nửa năm bị lửa chiến tàn phá bừa bãi, bị giày vò một lần, thời khắc này mọi người một đường chạy trốn cũng không nhiều, một phần thậm chí là gia đình giàu có lúc trước, bọn họ có cuộc sống cực kỳ tốt đẹp, thậm chí cũng có tâm linh tốt đẹp. Bọn họ lưu vong, kêu la, chết đi, ai cũng chưa từng vì sự tốt đẹp của bọn họ, mà dành cho bất kỳ ưu đãi nào.
Cho dù là quân đội của võ triều, nhánh trước mắt này, đã đánh tương đối nỗ lực. Nhưng mà, đủ chưa?
Địch nhân chém tới, không ngăn được, chỉ có nước chết, đàm luận lý do khổ tâm và lý do, không có ý nghĩa gì cả.
—— nếu như Ninh Nghị ở bên cạnh có lẽ sẽ nói ra loại lời nói lãnh khốc tới cực điểm này. Nhưng bởi vì sợ cái chết, thời gian nhiều năm như vậy, Tây Nam từ đầu đến cuối đều tại cường tráng chính mình, lợi dụng mỗi một phần lực lượng, hy vọng có thể tại trong chiến tranh may mắn sống sót. Sinh ra ở võ triều bách tính, vô luận lý do yếu đuối của bọn họ đến mức nào, vô luận bọn họ bất lực cỡ nào, làm cho lòng người sinh trắc ẩn.
Bọn họ chết rồi.
Ninh Nghị nhìn hắn: "Bọn họ phải chết."
Một tháng sau, một ngày nọ, nữ chân nhân đánh tới, mọi người không có mục đích mà lưu vong tứ tán, Hà Văn vô lực toàn thân nhìn ra phương hướng chính xác, âm thanh khàn khàn gào thét bốn phía, nhưng không ai nghe thấy hắn, mãi cho tới khi hắn hô lên: "Ta là quân nhân của Hoa Hạ quân! Ta là quân nhân Hắc kỳ! Đi theo ta!"
Nghe rõ mọi người đi theo sau, sau đó truyền một mạch mười truyền trăm, ngày hôm đó hắn dẫn theo không ít người trốn vào trong núi gần đó. Đến lúc sắc trời sắp hết, mọi người lại bị đói bụng bao phủ, Hà Văn giữ vững tinh thần, một mặt an bài nhân xuân ban đầu tìm kiếm thức ăn hơn không có, mặt khác thu thập mười mấy món vũ khí, muốn tới phụ cận cướp đoạt lương thực từ tiểu đội đầu hàng của hán quân.
Một đường chạy trối chết, mặc dù lúc trước trong đội ngũ có thân thể cường tráng nhưng lúc này đã không còn khí lực gì nữa. Lại thêm chạy tán loạn dọc theo đường này, không dám tiến lên đã thành thói quen, nhưng cũng không có con đường khác. Hà Văn nói với mọi người về chiến tích của Hắc Kỳ quân, sau đó hứa hẹn: "Chỉ cần tin ta là được!"
Hắn mang theo hơn mười người bất an, tìm một đội ngũ hơn trăm người đầu hàng, nhằm báo tin tình báo cho đại đội của Hàn Lập.
Thời khắc đó, Hà Văn quần áo tả tơi, suy yếu, gầy còm, một cánh tay cụt cũng càng lúc càng yếu ớt, người dẫn đầu không lo có nó, ở trong tiếng nói suy yếu của Hà Văn buông lỏng cảnh giác.
Không lâu sau, Hà Văn móc ra tiểu đao, trước trận trước của đại hán đầu hàng, một đao cắt đứt cổ tướng lĩnh kia, máu tươi phun ra trong ánh sáng của đống lửa. Ông ta lấy cờ xí màu đen đã chuẩn bị từ sớm giơ lên cao, trong bóng tối xung quanh ngọn núi liên tiếp sáng lên, tiếng hò hét vang lên không dứt.
Hơn một trăm người cứ như vậy buông đao thương xuống.
Đây là khởi đầu của cờ của hắn. Nếu tìm tòi nghiên cứu ý nghĩ thuần túy, kỳ thực Hà Văn cũng không nguyện ý dựng thẳng cờ đen này, y bát hắn cũng không phải chịu tập kích, đó chẳng qua chỉ là một tiếng hô tuyệt vọng của hắn mà thôi. Nhưng sau khi tất cả mọi người tụ tập lại, danh tiếng này cũng không thay đổi được.
Chiến hỏa khắp nơi đốt cháy, chỉ cần có người nguyện ý dựng lên một cây dù, không lâu sau, sẽ có lượng lớn lưu dân tới gia nhập. Nghĩa quân xung đột với nhau, thậm chí còn chủ động công kích hàng kim đại hán quân có đầy đủ vật tư, chính là nhóm quân nghĩa quân hung hãn nhất, Hà Văn kéo theo một đội quân như vậy, hắn nhớ lại nội dung huấn luyện quân Tây Nam., Phương pháp tổ chức, đối với lưu dân tụ tập tiến hành điều phối, người có thể cầm đao nhất định phải cầm đao, tạo thành trận hình tuyệt không lùi về sau, bồi dưỡng chiến hữu tín nhiệm lẫn nhau, thỉnh thoảng họp, nhớ lại chua xót, kể lể sự thật. Cho dù là nữ hài tử, hắn cũng nhất định sẽ an bài công việc tập thể cho người khác.
Đội ngũ vội vàng tổ chức cực kỳ cứng nhắc, nhưng đối phó với hàng Kim Hán quân gần đó thì đã đủ rồi. Tác phong như vậy khiến mọi người càng thêm tin tưởng Hà Văn đúng là thành viên trong quân đội trong truyền thuyết, vẻn vẹn hơn một tháng đã qua., Nhân số tụ tập tới đây không ngừng bành trướng. Mọi người vẫn đói khát như trước, nhưng theo xuân nhật vạn vật phát triển, cùng với Hà Văn lấy thân làm gương, phân chia nguyên tắc công bằng, mọi người trong đói khát, cũng không cần dịch tử mà ăn.
Đám quan to dưới trướng tân đế tìm tới Hà Văn một lần, thuật lại những bất đắc dĩ bất đắc dĩ khi rời khỏi cùng với quyết tâm chấn hưng võ lâm cùng với Hà Văn trò chuyện rất nhiều chuyện có liên quan tới Tây Nam: Hà Văn cũng không lĩnh tình, trên thực tế, Thành Chu Hải không rõ ràng lắm., Trong lòng Hà Văn cũng không hận vị tân hoàng đế của Võ Triều kia, nhiều khi lão cũng đã tận lực. Bên ngoài thành Giang Ninh có tư thái cường tráng nhường nào, cuối cùng đánh cho đại quân vây thành Tông Phụ đầy bụi đất. Thế nhưng, cố hết sức vẫn chưa đủ.
Về phương diện khác, hắn thật ra cũng không nguyện ý nhiều đề cập quá nhiều về chuyện Tây Nam, nhất là trước mặt một người hiểu rõ tình huống Tây Nam. Trong lòng hắn hiểu rõ, mình không phải là quân nhân chân chính, là quân nhân của Hoa Hạ quân.
Đến ba tháng, đại quân lưu dân đánh cờ đen này đã nổi tiếng khắp Giang Nam, thậm chí không ít người trên không trung cũng có liên lạc với hắn. Nghe nói người tới tặng đồ một lần, ngoài việc lấy lòng cũng tán gẫu với Hà Văn - hắn và Chu Hải, không hiểu khúc mắc của Hà Văn, kết quả cuối cùng tất nhiên là không công mà lui.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Ba tháng tám, mới chín ngày, chiến quả thực chất của Tây Nam đã khuếch tán ra ở Giang Nam, nhánh nghĩa quân đội đội đội cầm cờ đen này tuyên bố đại chấn, sau đó là văn chương của Ngô Khả Mai trong triều đình Lâm An truyền đến trên tay các đại tộc ở các nơi, có thuyết pháp bạo ngược, bình đẳng, sau đó cũng truyền đến tai rất nhiều người.
Hà Văn trên đường đi Bắc lên nhận được tin tức từ bên phía Lâm An, ông kiêm trình suốt đêm, cùng mấy người bạn xuyên qua đường quanh Thái Hồ, chạy về phía Trấn Giang, đến gần Tô Châu nhận được tin tức lưu dân truyền đến. Trong đồng bạn, một vị kiếm hiệp tên là Hoàng Phủ Thanh đã từng đọc đủ thứ thi thư, sau khi nhìn văn chương của Ngô Khải Mai, hưng phấn hẳn lên: "Hà tiên sinh, Tây Nam... thật sự là nơi bình đẳng như vậy sao?"
"... Hắn từng nói qua đạo lý mọi người bình đẳng."
Xem hết văn chương của Ngô Khải Mai, Hà Văn liền minh bạch tâm tình hiểm ác của lão cẩu. Văn chương đối với tình huống Tây Nam hoàn toàn dựa vào ước lượng, không đáng nhắc tới, nhưng cái từ bình đẳng này, Hà Văn hơi do dự, không có nghị luận quá nhiều.
Hắn và đăng thân phận bị phát hiện là chuyện sau khi Ninh Nghị trở lại Tây Nam, có liên quan tới chuyện "iê quỷ đói" ở Trung Nguyên, lúc trước hắn đã từng nghe qua một ít thông tin về bộ lạc tham mưu. Ninh Nghị đưa ra đề nghị cho Vương Sư Đồng, nhưng Vương Sư Đồng không nghe, cuối cùng dùng cướp bóc làm quần quỷ sinh sôi không ngừng mở rộng, trăm vạn người bị ảnh hưởng.
Tình trạng của Giang Nam, bản thân cũng giống như đói quỷ sao chứ?
Sau khi nữ chân nhân rút doanh trại, vật tư Giang Nam sắp tới đáy, hoặc là mọi người chỉ có thể giương đao kiếm tương hướng, thôn phệ lẫn nhau. Lưu dân, sơn phỉ, nghĩa quân, hàng kim hán quân đều tranh đoạt lẫn nhau, tự mình huy vũ cờ đen, người dưới trướng không ngừng bành trướng, sau khi bành trướng công kích Hán quân, sau đó lại tiếp tục bành trướng.
Cuối cùng sẽ tự hấp hối mà chết.
Hắn chưa từng đánh giá quá nhiều về văn chương của Ngô Khải Mai, dọc theo đường đi trầm mặc suy tư, đến xế chiều mười một ngày này, đã tiến vào khoảng trăm dặm phía nam trấn Giang.
Doanh trại của Kim quân trú đóng ở hai bờ Trường Giang, bao gồm trăm vạn Hán nô, đội ngũ vượt sông, kéo dài một mảnh phát triển. Phía ngoài đội ngũ, cũng có đội ngũ quân Hán sau khi hàng kim tuần tra tới lui, Hà Văn cùng đồng bọn lặng lẽ tới gần khu vực nguy hiểm nhất này.
Chạng vạng tối, bọn họ nghỉ ngơi trong núi, đội ngũ nho nhỏ không dám sinh hoạt, trầm mặc ăn lương khô không nhiều. Hà Văn ngồi trên bãi cỏ nhìn ánh nắng chiều, y phục trên người hắn rách rưới, thân thể vẫn suy yếu, nhưng trong trầm mặc tự có một lực lượng tại, người khác cũng không dám tới quấy rầy hắn.
Cho đến khi mặt trời trở nên đỏ bừng, hắn gọi đám người Hoàng Phủ Thanh tới.
"... Ninh tiên sinh khi còn ở Tây Nam đã từng nói rất nhiều lần, người người bình đẳng. Ông nói, điều này không thể nghi ngờ, là người cuối cùng của xã hội nhân loại, theo đuổi cao nhất. Chính là thế đạo thay đổi a, cuối cùng nhất định phải thay đổi theo hướng đó."
Mọi người ngồi vây quanh nghe không hiểu, có người nghe hiểu được một phần, lúc này phần lớn thần sắc đều nghiêm túc. Hà Văn nhớ lại: "Lúc ở Tây Nam, ta đã từng... gặp qua một thứ như vậy, bây giờ nhớ lại, ta nhớ rất rõ ràng., Là như vầy... Từ cách học lý tưởng cơ bản và quan sát xã hội sinh tồn của con người, có thể thấy được quy tắc cơ bản này: xã hội sinh sống của con người, tất cả đều có ý thức, có thể ảnh hưởng tới cải cách, đều do mỗi hành vi của con người trong xã hội này mà sinh ra. Chủ đạo của quy tắc cơ bản này, là tìm kiếm hiểu thật lòng cho xã hội nhân loại đạt tới., Cùng nhau tìm kiếm công bằng, chính nghĩa, chúng ta cho rằng, nhân sinh đạt được quyền lợi hợp pháp luật: một, quyền lợi sinh tồn..." Ký ức vốn không nên rõ ràng như vậy, nhưng đoạn không sửa đổi này lại rối loạn.
Hà Văn ngồi trong ánh chiều tà nói những văn tự này, mọi người hoặc ít nhiều cảm thấy mê hoặc, lại thấy Hà Văn sau đó dừng lại một chút với ngươi:
"Các ngươi cũng biết, Lâm An Ngô Khải Mai vì sao viết ra một thiên văn chương như vậy, đều là vì căn cơ của triều đình, đều ở trên thân từng thân sĩ đại tộc. Những thân sĩ đại tộc này, xưa nay sợ nhất, chính là nơi này nói bình đẳng... Nếu thật sự người người bình đẳng..., Dựa vào cái gì mà bọn họ mặc áo gấm ăn ngon, mọi người nhịn đói chịu đói? Dựa vào cái gì mà ruộng tốt của gia chủ nhà họ, ngươi cả đời chỉ có thể làm tá điền? Lão cẩu Ngô Khải Mai này, hắn cảm thấy, nếu nói tới bộ dạng của những thân sĩ đại tộc này là Hoa Hạ quân, những đại tộc này sẽ sợ hãi Hoa Hạ quân, muốn đánh bại Hoa Hạ quân."
Hắn vung tay lên, ném tài văn của Ngô Khải Mai và một số người khác ra ngoài, tờ giấy bay múa giữa trời chiều, lời nói của Hà Văn trở nên vang dội, kiên định hẳn lên: "...Mà bọn họ sợ, chúng ta nên đi làm! Bọn họ sợ bình đẳng, chúng ta phải bình đẳng! Sau khi chuyện lần này thành công, chúng ta liền đứng ra, nói cho tất cả mọi người biết ý nghĩ bình đẳng!"
"Chư vị, thiên hạ này đã diệt!" Hà Văn nói: "Bao nhiêu người nhà tan cửa nát nhà tan, ly tử tán! Mà những đại tộc, võ triều khi đó bọn họ dựa vào võ đạo mà sống, sống so với ai cũng tốt hơn, chính sự bọn họ không làm, thi vị ăn chay! Nơi này phải lấy một ít, nơi đó phải chiếm một chút, làm sụp võ triều., Bọn họ lại dựa vào bán võ triều, bán chúng ta, tiếp tục cuộc sống tốt đẹp của bọn họ! Đây chính là bởi vì bọn họ chiếm đoạt, đồ vật nhiều hơn chúng ta, mạng của tiểu dân không đáng giá, Thái Bình như trâu ngựa, đánh nhau như giun dế! Không thể tiếp tục như vậy nữa, từ nay về sau, chúng ta sẽ không để cho những người này cao nhân đẳng nữa!"
Hà Văn vung nắm đấm, đầu của lão vốn rất thoải mái. Kỳ thật mấy năm nay tiếp xúc với nội bộ nội bộ Hoa Hạ quân ở Tây Nam, tin tức vô cùng phong phú, thậm chí phần đông "Chủ nghĩa", bất kể có thành thục hay không, nội bộ Hoa Hạ quân đều cổ vũ thảo luận cùng tranh luận. Lúc này lão vừa nhớ lại một mặt, vừa kể lại, rốt cuộc đã hạ quyết định.
"... Sĩ thân đại tộc trên đời này, có thể có bao nhiêu? Bây giờ người chết nhà tan mới là đa số! Mọi người bị sĩ thân đại tộc bóc lột, bị nữ chân nhân xua đuổi như heo dê, bởi vì toàn thiên hạ này người đông nhất đều là ô hợp. Nhưng từ nay về sau, không phải như vậy, chúng ta phải nói đạo lý cho bọn họ nghe, dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì chúng ta không xứng làm người, chúng ta phải để bọn họ thức tỉnh, đoàn kết lại! Từ hôm nay trở đi, chúng ta gọi là..."
Hắn dừng một chút, cuối cùng bình tĩnh mà kiên định điểm vào mặt đất: "Công! Bình! đảng!!"
Thần sắc mọi người đều lộ vẻ kích động, có người muốn đứng lên, bị người bên cạnh ngăn lại. Hà Văn nhìn những người này, trong ánh chiều tà., Nhìn từ mấy năm trước, hắn nhìn thấy chính mình và Ninh Nghị ở Tây Nam, hắn nhớ tới những thứ mà Ninh Nghị nói, nhớ tới những thứ hắn nói là " nhiễm trước", sau đó mới đọc sách. Lại nhớ tới tiền đề bình đẳng mà Ninh Nghị đã nói. Lại nhớ tới lúc hắn nhắc tới chuyện "Quy thổ hào phú" thì thần sắc phức tạp. Kỳ thật có rất nhiều biện pháp, hắn đã đặt ở đó từ lâu rồi.
Thế sự luôn bị mưa gió thúc giục.
Nhưng bọn ta không dư dả như vậy, không phải sao?
Nếu như bọn họ sợ hãi như vậy.
Nếu như đã không còn đường đi nữa rồi.
Vậy thì đánh nhà giàu, chia ruộng đi.