Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mười một tháng mười một, rạng sáng, Phúc Châu.
Với tư cách là một khoảng sân trong hành cung lâm thời đèn đuốc sáng ngời, Chu Quân Võ từ trên bàn sách bừng tỉnh, phát hiện vừa rồi mình đã ngủ thiếp đi.
Một đống sổ sách cao cao chồng lên bàn, bởi vì hắn đứng dậy làm động tác lớn, tờ giấy vốn bị đặt dưới đầu phát ra tiếng vang. Thị nữ bên ngoài hầu hạ suốt ngày cũng bị đánh thức, vội vàng chạy tới.
"Bệ hạ."
"Giờ nào rồi? Sao không gọi ta dậy?"
"Giờ Dần sắp ba khắc." Thị nữ quỳ rạp xuống đất: "Bệ hạ... gần đây còn chưa nghỉ ngơi..."
"Ta ngủ lúc nào?"
"Ước chừng... Qua giờ tý. Bệ hạ quá mệt mỏi."
"Không sao." Quân Vũ giơ tay xoa trán và gò má: "Không có việc gì, lấy nước bồn đến đây. Mặt khác, rót cho ta một chén trà, ta phải xem tiếp."
Thị nữ đi xuống, Quân Vũ còn đang xoa thái dương, mấy ngày trước gã vẫn luôn thức giấc, mấy ngày nay ngủ rất ít, đến tối hôm qua vẫn không thể ngủ tiếp được. Đến lúc này, gã đại khái đã ngủ được hai canh giờ, nhưng đối với người trẻ tuổi mà nói, tinh lực vẫn còn như cũ.
Lúc này bày ở trên bàn, là ghi chép vật tư ra vào sau khi tiếp quản Phúc Châu, trong quân, trong triều đình các hạng quân tư tịch thu chi. Những thứ này vốn cũng không cần hoàng đế tự mình hỏi: Ví dụ như lúc trước làm ra đặc sản phát triển ở Giang Trữ, các loại thu chi đều là nghe người không thôi., Đám người Lục A Quý quản lý, nhưng quân đội bây giờ đóng quân ở Phúc Châu, Quân Vũ vốn đã có thể thở phào một hơi cũng không có dừng lại, mà bắt đầu tìm hiểu các loại vật tư ra vào, mức độ vận dụng của bản thân.
Không lo việc nhà không biết củi gạo quý, bây giờ hắn đã thành người nhà, có thể tưởng tượng được, không lâu sau sẽ bị một tòa nhà lớn vây quanh, từ đây khó mà biết rõ tình hình dân gian cụ thể thế nào, bởi vậy hắn muốn nhanh chóng hiểu rõ chi tiết các sự vụ. Thông qua sổ sách là dễ dàng nhất., Một binh sĩ mỗi tháng cần bao nhiêu bạc trắng, hắn muốn ăn bao nhiêu mặc bấy nhiêu, giá cả đao thương bao nhiêu, có binh sĩ hi sinh, chăn nuôi là bao... Thậm chí giá trên thị trường là bao nhiêu. Sau khi ăn hết sổ sách ở phương diện này, hắn liền có thể đối với những chuyện này, trong lòng có một cấu trúc rất rõ ràng.
Thật sự muốn ăn hết một bộ sổ sách, kỳ thật vô cùng phiền phức. Quân Vũ sai Thành Hải tìm lão sư có thể tin cậy cho hắn, không chỉ dạy hắn ghi chép sổ sách, mà còn phải dạy hắn các thủ đoạn thu chi tiết trong đó. Trong khoảng thời gian này, Quân Vũ ban ngày xử lý chính vụ, tiếp kiến nhân sĩ khắp nơi, ban đêm liền học tập và nghiên cứu sổ sách, ghi chép lại lý giải và cách nhìn của mình, tóm lại sau đó sẽ so sánh với lão sư phòng thu chi.
Dương Xuân ba tháng, phúc châu thế cục nhìn như ổn định bước đầu, trên thực tế cũng chỉ là ở một góc hẻo lánh. Sau khi Quân Vũ xưng đế, một đường đào vong, hai tháng mới đến Phúc Châu bên này tụ hợp với tỷ tỷ và Chu Bội., Sau khi có căn cứ bước đầu, Quân Vũ nhất định phải lấy danh nghĩa chính thống ra thử nghiệm phục hưng võ triều. Lúc này Đông Lộ quân đã lên tới Bắc, chỉ còn lưu lại hơn vạn quân làm chỗ dựa cho tiểu triều đình. Nhưng dù vậy, muốn mọi người không chút do dự đứng về lập trường chính thống của võ triều cũng là chuyện không dễ dàng gì.
Thời gian một năm qua, nữ chân nhân phá hư, chạm đến toàn bộ phương diện võ triều. Dưới sự phối hợp và thúc đẩy của tiểu triều đình, thể chế giữa văn võ đã hỗn loạn, từ lúc lâm an đến các nơi trong võ triều, dần dần bắt đầu hình thành các đại tộc, hương thân chèo chống, đẩy võ tướng, kéo theo cục diện cắt quân đội.
Đây là thủ đoạn tất nhiên sau khi nữ chân bẻ cành khô đánh tan lâm triều đình, các thân sĩ sợ hãi tự bảo vệ mình. Mà Chu Ung chết rồi, trong hoàn cảnh nguy hiểm, Quân Vũ một đường chạy trốn, quyền lực truyền thừa chính trị, trên thực tế cũng không rõ ràng đến mức độ quá độ trên người của hắn., Thời gian nửa năm sau khi quyền lực thoát móc câu, đại tộc các nơi trên cơ bản đã bắt đầu nắm chặt lực lượng, mặc dù được xưng trung thành với Võ Triều giả không ít, nhưng Quân Thượng Võ thực chất có thể khống chế võ triều, đã không đến một năm trước một nửa.
Những đại tộc này được xưng trung thành với Võ Triều, thân sĩ, các tướng lĩnh phân cách khắp nơi, độ trung thành còn cần phân bua, có rất nhiều người còn có đủ đề cầu của riêng mình, tương lai thậm chí còn có khả năng đàm phán. Trước mắt mà nói, sức mạnh Quân Vũ Kiến thậm chí ngay cả Phúc Kiến cũng chưa khôi phục, hi cầu sự viện trợ của những người này hoặc là đầu nhập, cũng không phải là sự thật.
củng cố bản thân, quy củ chặt chẽ, đứng vững gót chân, trở thành vấn đề cần giải quyết đầu tiên của Quân Vũ chính quyền này. Bây giờ trong tay hắn bắt được vững chắc nhất là lấy Nhạc Phi, Hàn Thế trung cầm đầu gần mười vạn quân đội, những đại tộc này đã thoát ly khỏi sự quấy nhiễu cùng kiềm chế ngày thường của đại tộc., Nhưng muốn đi về phía trước, làm sao cho những đại tộc, thân sĩ lấy lợi ích, phong quan ước nguyện, cũng cần có chương trình, bao gồm làm sao bảo trì chiến lực quân đội, cũng phải có cân bằng.
Những quy củ mới này cần xây dựng từng bước một, mà muốn xây dựng nên bọn họ, Quân Vũ vừa mới lên ngôi, cũng phải hiểu rõ mỗi người dưới trướng, bọn họ rốt cuộc là người như thế nào, có yêu cầu thế nào.
Liên tục nửa tháng nay, Quân Vũ ban đêm liên tục có mặt ngoài của trục trục trục, hắn đối với đám thần tử như thế nói ra suy nghĩ của hắn. Nhưng chỉ có một số ít người bên cạnh hiểu được, ngoài ý nghĩ sang năm này, những ngày tháng này của Quân Vũ còn có công tác siêu phụ, nguyên nhân sâu sắc hơn, hắc ám.
Với tư cách là trọng áp của một vị quân vương, hắn đã hạ xuống lưng Quân Vũ một cách chắc chắn.
Quá trình nó đè xuống tuyệt đối không thể nói là nhẹ nhàng.
Năm ngoái, Quân Vũ ở ngoài thành Giang Ninh, dùng khí thế đập nồi dìm thuyền đánh ra một trận thắng lớn như rèm châu, nhưng sau đó, Đế vương mới không cách nào vây khốn Giang Trữ vẫn chỉ có thể suất lĩnh đại quân phá vòng vây. Một phần dân chúng Giang Trữ thành công đào vong dưới sự bảo vệ của quân đội, nhưng cũng có rất nhiều dân chúng, sau đó bị giết chết, đây là trọng áp đầu tiên trong lòng Quân Vũ.
Sau khi Giang Ninh bị giết thành vùng đất trắng, quân đội bị tông phụ, Tông Tạp đuổi theo một mạch, đến gần huyện Hải Diêm phía Nam Gia Hưng một tháng. Lúc này Chu Bội đã đánh hạ Phúc Châu, hạm đội dưới trướng nàng từ Bắc lên viện trợ, yêu cầu quân võ đầu tiên dời đi, nhưng Quân Vũ trong lòng không chịu làm như vậy. Lúc ấy quân đội xây dựng phòng tuyến xung quanh muối biển, trong phòng tuyến vẫn bảo vệ một lượng lớn bách tính.
Hắn hi vọng trước tiên hộ tống bách tính dời đi. Nhưng lựa chọn như vậy tự nhiên là ngây thơ, không nói văn thần sẽ biểu thị cự tuyệt, mà ngay cả đám người Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cũng lần lượt góp lời, yêu cầu Quân Vũ đi trước, lý do lớn nhất ở giữa là, Kim Quốc cơ hồ đã đánh tan Võ Triều, hiện tại nguyên nhân đuổi theo đám người mình chạy trốn là vì tân đế, Quân Vũ một khi vào biển, đuổi không thể đuổi theo tông phụ, thật ra Tông Điệp không có tâm tình ở Giang Nam thật lâu.
Nhưng lý do này nói ra tất nhiên hợp lý, toàn bộ hành vi so với lựa chọn ban đầu của Chu Ung có khác biệt bao nhiêu chứ? Trong mắt người khác, có cho rằng đây là một chuyện hay không? Nội tâm Quân Vũ dày vò, do dự một ngày, rốt cục vẫn là nghe người ta khuyên bảo mà lên thuyền, gã dẫn theo hạm đội Long thuyền thẳng đến giết về Tiền đường thủy., Trực tiếp chạy thẳng tới Lâm An. Tình hình thành Lâm An lập tức căng thẳng hẳn lên, đám tiểu triều đình lo sợ bất an, tông phụ quân trở về, nhưng ở huyện Hải muối bên kia, Tông Hiền đánh ra hỏa khí với Hàn Thế Trung không chịu bỏ qua, điên cuồng tấn công mấy ngày cuối cùng cũng tạo thành lượng lớn quần chúng ly tán và tử vong.
Sau trận đại chiến này, áp lực do nữ chân nhân xuất doanh về Bắc Quy, huyện Hải muối đã giảm bớt rất nhiều, nhưng chuyện Quân Vũ ruồng bỏ dân chúng trốn vào biển vẫn bị Kim quốc cùng với đám người Lâm An trắng trợn tuyên dương, thậm chí có không ít dân chúng Gia Hưng sau khi đào thoát đồ sát chạy lên núi xuống cỏ, cầu tự bảo vệ mình.
Lúc này mấy đội nghĩa quân, thế lực lưu dân cũng quật khởi mở rộng, trong đó, dân chúng Bắc Hải muối huyện bị tông quỹ tàn sát lúc tán loạn liền tụ lại thành một nhánh nghĩa quân có danh tiếng là cờ đen, lục tục tụ tập quy mô mấy vạn người, nhưng không thần phục võ triều. Những người rời đi này, bị tàn sát dân chúng đối với quân Vũ, cũng là một vết sẹo trong lòng vị đế vương mới này, một vòng trọng áp.
Phụ thân Chu Ung thì khác, một vị hoàng đế một khi muốn chịu trách nhiệm, áp lực như vậy, cũng sẽ xuất hiện gấp mười gấp trăm lần.
Hắn đang bận rộn chèn ép tính mạng của mình, nhưng đối với chuyện này, người bên cạnh cũng không tiến hành giải thích và thuyết phục. Nói theo một ý nghĩa nào đó, người trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi, muốn gánh một quốc gia khác, tiêu chi như vậy chưa chắc là một chuyện xấu, trong lòng hắc ám và dày vò, cũng chính là con đường phát triển nhanh nhất của một người.
Chỉ là đến Phúc Châu hơi an ổn, Chu Bội kiểm kê vật tư trong thành, lấy ra một bộ phận dự trữ lương, lại để người nghe hộ tống đến phía bắc, giao cho huyện Hải muối bên kia vẫn còn lưu dân đói giãy dụa. Trước đây đối với những lưu dân, nghĩa quân, thành chu hải đã từng đi dạo nói, Trần Tức hại, một số đội ngũ bỏ đi cái nhìn quân quân võ, nhưng đánh cờ đen danh nghĩa quân kia cũng không nguyện ý tiếp nhận hiệu lệnh của Võ Triều, đến lúc này, Chu Bội nghe nói người không áp tải vật tư qua, cho dù không tuân theo lệnh, cũng cung cấp một phần lương thực miễn phí. Võ Quân sau khi nghe được việc này, mặc dù không nói gì ngoài mặt, trong lòng mới giảm bớt lo âu.
Đương nhiên, mấy ngày nay cũng có tin tức khiến người ta buông lỏng truyền đến: Ví dụ như kết quả cuộc chiến trường sa, trước mắt đã truyền tới Phúc Châu. Quân Vũ sau khi nghe xong, hết sức mừng rỡ.
Một ngày nọ, hắn lật xem sổ sách đến sáng sớm, sau khi vào trong viện đánh một lượt quyền, mới rửa mặt, dùng bữa. Sau khi ăn sáng xong, liền nghe người báo lại, nghe nói người đã trở về, vội vàng triệu hắn vào trong.
Lần này vận chuyển vật tư đi qua, tuy nói là cứu người, nhưng lý do khiến người nghe không ai không đi theo, phần nhiều là thương lượng cùng thủ lĩnh nghĩa quân tên là Hà Văn thương lượng với nhau., Trần Ngôn bất đắc dĩ phải rời đi trong vòng một tháng Quân Vũ. Trên thực tế, nếu không phải bây giờ Quân Vũ còn phải xử lý một lượng lớn sự tình cần phải xử lý, hắn có thể càng nguyện ý nhẹ nhàng qua đó, thấy vị "Nguyên Hoa Hạ Quân" này trong lúc tàn sát đã cứu một lượng lớn dân chúng, cùng hắn trò chuyện về chuyện về Tây Nam.
Quân Vũ và Chu Bội ở bên cạnh, hiện giờ năng lực làm việc mạnh nhất chỉ sợ vẫn là thành chu hải với thủ đoạn kiên quyết độc ác nhất. Lúc trước gã chưa từng thuyết phục Hà Văn, đến lúc này được người khác nghe vậy cũng không khỏi cảm thấy thiện ý. Đợi đến khi nghe thấy người khác đến đây, gã mới ra vẻ đối nghịch một chút., Quân Vũ biết Hà Văn Tâm kiên quyết, rất có hận võ triều, chưa từng sửa đổi, hắn cũng không tức giận, đang muốn hỏi kỹ, lại có người vội vàng thông báo, công chúa điện hạ Trường Sinh có việc gấp tới.
Chỉ một lát sau, Chu Bội xuất hiện ở cửa, nàng mặc một thân váy dài màu trắng, ung dung không mất vẻ nhẹ nhàng, trong tay cầm một phong thư, bước chân nhanh chóng, sau khi đi vào, trước tiên chào hỏi người nghe tiếng, để hắn miễn lễ, sau đó mới đưa phong thư nhìn có chút phân lượng tới: "Trầm An thám tử, đưa tin tới, có chuyện bệ hạ quan tâm. Ta đã triệu Nhạc tướng quân lập tức vào cung, nghe nói tiên sinh đang ở đây, ngược lại có thể sớm gặp mặt."
"Ồ? Cuộc chiến ở đầm châu có kế tiếp sao?" Mấy ngày trước nhận được tin tức trường sa đại chiến sơ định, là thời khắc vui vẻ nhất của Quân Vũ. Hắn nhận phong thư, suy đoán một câu, sau đó lấy phong thư từ trong phong sáo ra. Trong phong thư tin tức có không ít tin tức, có vô số văn chương. Trong nhất thời Quân Vũ vẫn chưa nắm chắc, trang giấy rơi trên mặt đất. Hắn nhặt lên, thấy trên đỉnh đầu có một tờ viết 'Tần nhị thế' rồi tắt hẳn: "Là cái gì?"
Chu Bội nhìn thoáng qua, như cười như không: "Mai công sáng tác hùng văn mà Lâm An bịa ra. Nghe nói mấy ngày nay tại Lâm An có truyền bá rất lợi hại, bệ hạ không ngại nhìn xem."
"Ồ?" Quân Vũ bình tĩnh lại, nhìn từng chữ một, chỉ nhìn một lát, đã nhíu mày: "Vu Huyên qua răng nanh của Tần Luận Huyên còn chưa đủ... Nhưng, Ngô Khải Mai vì sao phải viết những thứ này? Ăn no rỗi việc... thầm chế nhạo kẻ cùng lực lượng của ta hay sao?"
"Đương nhiên là có lý do, bản đồ này của hắn viết cho đại tộc Giang Nam xem. Nếu ngươi không kiên nhẫn, sau này lật qua lật lại."
Quân Vũ liền lật một trang.
Hắn nhìn một lát, rút một tờ vốn để trên đỉnh đầu ra, lui lại một bước ngồi trên ghế, thần sắc nghiêm túc, đi tới nhìn lui hai lần. Trong sân ngoài phòng có ánh nắng sớm chiếu vào, trên không trung truyền đến tiếng chim hót. Quân Vũ nhìn về phía Chu Bội, lại nhìn tin tức kia: "Vâng..."
Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, dừng một chút, mới nói: "Có thật không?"
Giờ phút này, Chu Bội cũng trầm mặc trong chốc lát: "Tin tức đầu tiên truyền tới Lâm An, người của chúng ta không đủ, cũng không cách nào xác định, cùng Ngô Khải Mai chờ đợi mấy ngày, đến lúc sắp đặt những văn chương này ra ngoài mới có thể xác nhận được chân tướng sự việc này. Cho nên đem tin tức cùng văn chương phát tới... Sau khi ta xem xong, lập tức liền đến đây."
Trong thư gửi tới, chính là tình huống chiến báo Tây Nam, Quân Vũ khẽ gật đầu, không tự chủ được đứng lên: "Hai tháng hai mươi tám... Bây giờ cũng không biết tình huống Tây Nam thế nào..."
Hắn dừng một chút, tùy ý lật giở một ít tin tức phía sau, sau đó chuyển giao cho người đang tò mò nghe ngóng. Người trong phòng đi tới đi lui một lần, nói: "Đây mới gọi là chiến tranh! Đây mới gọi là chiến tranh! Lão sư vậy mà chém được tà bảo! Hắn ở trước mặt Tông Hàn chém chênh lệch! Ha ha, nếu có thể kề vai sát cánh chiến đấu với lão sư..."
"Bệ hạ." Chu Bội hơi bất lực cười cười: "Người là hoàng đế của võ triều, bệ hạ."
"Cái gì mà hoàng đế không hoàng đế, tên thì có tác dụng gì! Làm ra chuyện gì mới là chính đạo!" Quân Vũ vẫy tay trong phòng, lúc này hắn mặc long bào, gương mặt gầy gò, dưới cằm có râu, thoạt nhìn đã là người thượng vị rất có uy nghiêm, nhưng giờ phút này lại lộ ra khí tức trẻ con mà hắn đã lâu không gặp. Hắn chỉ vào tình báo trên tay người khác, chỉ hai lần, hốc mắt đỏ hoe, nói không nên lời.
"... Hắn... Hắn đánh bại... Nữ chân nhân rồi. Tỷ, tỷ nghĩ xem... Hơn ba mươi năm rồi, nghe được đều là bại trận, nữ chân nhân đánh tới, hoàng đế của Võ triều bị dọa chạy loạn khắp nơi... Tây Nam chống lại, hắn lại được Nhan Tông Hàn., Giết con của hắn... Ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới, cho dù mấy ngày trước nghe được tin tức đầm châu, giết được ngân thuật cũng không dám nghĩ đến chuyện Tây Nam. Hoàng tỷ... Hắn, mấy vạn người chống lại mấy chục vạn, chính diện chịu đựng... trán, tin tức này không phải là giả chứ?"
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Quân Vũ đỏ mắt, gian nan nói chuyện, khi thì bật cười đầy thần kinh, đến cuối cùng mới cảm thấy hơi hư ảo. Lần này Chu Bội không cãi vã với hắn: "... ta cũng không xác định."
Nghe người không khỏi nhìn những tin tình báo kia, cũng trầm mặc thật lâu, không nói gì. Lúc trước bọn họ chém giết ra Giang Ninh, một đường gián tiếp, dưới sự truy đuổi của nữ chân nhân, mấy lần lâm vào hiểm địa. Tuy nam nhi đến tử tâm như sắt, nhưng trên thực tế, bóng mờ của nữ tử quả thật giống như vòm trời vô biên., Đêm dài như không thể nhìn thấy ánh rạng đông, toàn bộ võ triều sụp đổ trong ác mộng như vậy. Khổ cực như vậy dường như còn kéo dài rất lâu. Nhưng đến giờ phút này, có người nói ở ngoài mấy ngàn dặm, Ninh Nghị đã hung hăng lật đổ quân trận của Tông Hàn.
Tất cả tựa hồ không đủ thực tế.
Ba người trong phòng trầm mặc một lúc lâu, sau đó vẫn là Quân Vũ mở miệng, hắn có chút ước mơ nói: "Tây Nam chắc là Thiên Chiến Hỏa."
Trong lời nói, hướng tới trong lòng.
Lúc này, bên ngoài cũng có người đến báo tin, Nhạc tướng quân đã đến.
....
Buổi sáng, ánh mặt trời trong trẻo mà ấm áp chiếu xuống bên ngoài viện, sau khi Nhạc Phi đến, nhằm vào tình báo mà đưa đến, mọi người chuyển đến địa đồ, tiến hành một vòng tròn suy diễn và khôi bàn chiến sự cách đó mấy ngàn dặm. Trong thời gian này, thành sông, Hàn Thế Trung cùng với đám văn thần cũng lục tục ngo ngo ngoe đến, đối với tin tức truyền đến, mọi người cũng lộ ra thần sắc phức tạp.
Mọi người líu ríu nghị luận, nói chuyện. Trên thực tế, những người cũ với Ninh Nghị đều lộ ra vẻ trầm mặc, Quân Vũ chỉ ở trước mặt mấy người quen biết thoáng có chút thất thố, đợi đến khi đám văn thần tiến vào, liền không nói những lời không hợp lúc này nữa. Chu Bội đi qua một bên, nhìn xem một bên thủy tạ và phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nàng cũng nhớ tới Ninh Nghị.
Kỳ thực, từ trước tới nay, cái bóng mà nàng luôn nhớ thương kia đã trở nên vô cùng mơ hồ trong ấn tượng của nàng rồi. Lúc trước Ninh Nghị chẳng qua chỉ là một thư sinh nho nhã mà thôi. Sau khi chia tay ở kinh thành, hai người không bao giờ gặp nhau nữa, chuyện y đã làm lần này, đồ diệt Lương Sơn cũng được, đối kháng với rừng xanh cũng được nhưng từ đầu đến cuối đều có vẻ hơi hư ảo.
Đến lúc Thí Quân tạo phản, Ninh Nghị lại biến thành một bóng tối, những hình dáng này khi thì làm ra những chuyện cực đoan nhưng không thể không thừa nhận, hắn là hóa thân cường đại chân chính. Đây là điểm mạnh mẽ mà nàng không cách nào định nghĩa, mặc dù là đang tiếp nhận phủ công chúa quốc gia, sau hơn mười năm được chứng kiến đủ loại chuyện của ngày hôm nay, nhớ tới nam nhân từng làm sư phụ của mình, nàng đều không thể hoàn toàn định định được mức độ cường đại của đối phương.
Đánh tan Kim quân ở trong Võ triều, loại chiến tích như mộng như mộng này, đặt ở trên người đối phương, sớm đã không phải lần đầu tiên xuất hiện. Hơn mười năm trước khi Biện Lương, hắn liền tập hợp một đám ô hợp, Vu Hạ thôn đánh tan Quách Dược Sư có thể bẻ cổ tay nữ chân nhân, cuối cùng phối hợp Tần gia gia giải vây Biện Lương. Sau đó ở Tiểu Thương Hà, hắn trước sau chém giết Lâu thất, từ chối không mất, làm cho Kim quốc ở Tây Bắc gặp phải trở ngại rất lớn.
Tất cả những chuyện này đều chỉ có thể coi là khai chiến cùng cục bộ của Kim Quốc, nhưng đến trận chiến Tây Nam, quân Hoa Hạ nghênh chiến chính là nửa giang sơn của Kim Quốc. Đối với thắng lợi ở đầm châu, tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng cũng không phải là không thể lý giải, cái này nhiều lắm cũng xem như niềm vui ngoài ý muốn, nhưng đối với chiến sự ở Tây Nam, cho dù là người có lạc quan nhất với Ninh Nghị, người có lòng tin nhất, chỉ sợ cũng không cách nào suy đoán được chiến quả hôm nay.
Mọi người cùng lắm cho rằng, Hoa Hạ quân mượn nhờ địa lợi đem nữ tử Chân Tây Lộ quân kéo tại Tây Nam, thông qua thời gian giằng co, cuối cùng dưới thế công đỉnh cao của nữ nhân thu được một đường sinh cơ. Ai cũng không nghĩ tới Hoa Hạ quân chỉ lấy lực lượng mấy vạn người., Đánh ngang tay với gần hai mươi vạn quân tinh nhuệ nhất Kim Quốc, sau đó Ninh Nghị suất lĩnh bảy ngàn người xuất kích, chỉ một đòn đã đánh tan ba vạn Duyên Sơn Vệ do Tà Bảo suất lĩnh, chém chết kẻ địch trước mặt hiếm có.
Đời này của hắn, đối mặt với bất cứ ai, hầu như đều chưa từng rơi vào hạ phong chân chính. Cho dù là nữ tử chân như Bạch Sơn Hắc Thủy giết ra, giết đổ toàn bộ thiên hạ ác ma, sau mười năm rèn luyện, hắn cũng cho đối phương một quyền nặng như vậy?
Nhan Tông Hàn đối xử với hắn như thế nào đây?
Tây Nam... Đúng là đang trong Thiên Chiến Hỏa rồi...
Trong đầu nàng nghĩ tới điều này. Đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc dùng sức nhớ tới Ninh Nghị trong mấy năm qua, tuy rằng thân ảnh kia đã không thấy rõ lắm, khi đối mặt với ác mộng xuôi nam của Nữ chân nhân, hắn nghênh đón nàng đi quá xa... Lúc này nàng có chút phí công nhớ lại những chuyện này, cũng đang suy nghĩ: Nếu là sau trận chiến ở Hạ thôn năm đó..., Đám súc sinh triều đình kia, tính cả Chu Ngọc ở bên trong, không đến mức ngu xuẩn như vậy. Mọi chuyện hôm nay, nên có một quỹ tích không giống nhau a...
Trên cây ngoài cửa sổ, hoa đào rơi hết. Nàng nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tất cả những việc này, đều sẽ không thực hiện lại được nữa...
....
Cách đó không xa, Quân Vũ trầm mặc hồi lâu cũng triệu đến bên cạnh, mở miệng hỏi chuyện bị cắt đứt trước đó:
"... Nghe nói Nhân tiên sinh, lần này ngươi đi qua, tên thủ lĩnh nghĩa quân tên là Hà Văn kia thật sự... là người đã từng ở Tây Nam hay sao?"
....
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời đang chiếu xuống. Ở một góc của Phúc Châu, mọi người bị tin tức đưa đến cảm thấy mừng rỡ, nhưng ở trên bầu trời sáng ngời này, một đường đi về phía bắc, mây đen chưa từng tản đi trong tầm mắt, hàng chục vạn quân đội, Hán nô đang tạo thành một tập đoàn mập mạp vượt qua sông dài.
Thắng lợi và thảm bại tụ tập ở đây, khải hoàn và thê lương đan xen cùng một chỗ, các chiến thắng giả cao cao tại thượng xua đuổi trăm vạn súc vật đi phương bắc. Một bên là đường về, một bên vĩnh viễn không có đường về. Mỗi một ngày đều có thi thể bị Trường Giang nước cuốn lên, chìm nổi đi về phương xa địa ngục.
Tin tức truyền đến sau đó cũng đánh gãy niềm vui và bi thương thuần túy.