Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Giọt nước trong trẻo lạnh lùng từ mái hiên rơi xuống, quay đầu lại, mưa tí tách rơi xuống sân. Các vị đại nhân tới từ các nơi trong Tướng phủ vẫn đang nói chuyện với nhau. Hạ nhân bưng trà rót nước cẩn thận từng li từng tí đi qua bên người.
Sau khi tin tức chiến sự Tây Nam truyền đến, trong phủ hữu tướng Lâm An, thành viên Quân xã đã lén lút họp mấy ngày rồi.
Đối với đám người trong triều đình Lâm An, kể cả Lý Thiện ở bên trong mà nói, chiến sự tại Tây Nam đến nước này, bản chất giống như ngoài dự liệu là một trận tai ương vô vọng. Mọi người vốn đã tiếp nhận tình trạng "Thay đổi triều đại", "Kim Quốc chinh phục thiên hạ", đương nhiên, hiểu biết như vậy tồn tại trên miệng cũng có lời kể lại đầy thuyết phục -- tình hình chiến đấu của Tây Nam là trong trận đại loạn này phát sinh.
Mọi người không thể không suy nghĩ một chút về những chuyện mà vốn dĩ bọn họ không muốn nghĩ lại.
Có lý do liên quan tới việc thành lập tiểu triều đình Lâm An, có lý do hàng kim, đối với mọi người mà nói, vốn tồn tại rất nhiều chuyện: Nếu như kim giả kiên định thì chính là ba trăm năm qua tất có hưng phấn của Vương Giả, lịch sử đại triều không cách nào ngăn cản, mọi người chỉ có thể tiếp nhận, đồng thời mọi người có thể cứu càng nhiều người, có thể tránh được hi sinh vô vị.
Bởi vậy suy diễn, tuy nữ chân nhân được thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay thiên hạ vẫn chỉ có thể dựa vào nho học. Mà cho dù trong thiên hạ có bối cảnh nghiêng về, nhân dân trong thiên hạ vẫn cần nho học cứu vớt, nho học có thể dạy hóa vạn dân, cũng có thể dạy hóa nữ chân. Vì vậy, "Nho Sinh" chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn nhục, truyền thụ đạo thống.
Đương nhiên, cách nói như vậy, quá mức cao thượng, nếu như không phải là giữa các đồng chí cùng chung ý hợp, có đôi khi sẽ bị người không thức thời chế giễu, bởi vậy thường xuyên lại có Từ Đồ nói, lý do thuyết này lớn nhất cũng là lý do Chu Ngọc đến Chu Ung trị quốc vô năng, võ triều suy yếu đến tận đây, nữ tử thế lớn như vậy, chúng ta cũng không thể không giả cùng ủy khuất đạo chính của Võ triều.
Về phần vì sao không tôn Chu Quân Võ làm đế, cũng bởi vì có Chu Ngọc Chu Ung ở phía trước, nhi tử Chu Ung nhiệt huyết lại ngu xuẩn, không biết đại cục, không thể hiểu được mọi người chịu nhục, lấy hắn làm đế, cục diện tương lai,, Chỉ sợ càng khó hưng phấn: Trên thực tế, nếu không phải hắn không tuân lệnh triều đình, sự tình không thể làm lại còn đang Giang Ninh xưng Đế, trong lúc đó lại cương thuẫn cải tạo quân đội, lúc đầu hội tụ lực lượng chính thống, chỉ sợ sẽ càng nhiều hơn, mà nếu không phải hành vi cực đoan của hắn, bách tính bên Giang Trữ còn sống sót như thế, chỉ sợ cũng sẽ càng nhiều hơn một chút.
Kỳ thật nhớ lại, nhiều người như vậy đầu nhập vào triều đình Lâm An, chẳng lẽ không phải là Chu Quân Vũ ở Giang Ninh, Trấn Giang cùng các đội quân cải tạo gây họa? Hắn đem binh quyền hoàn toàn thu về thượng, đánh tan lực lượng dòng chính vốn đông đảo thế gia, trục xuất lợi ích của các gia tộc ở Giang Nam, tướng lãnh thượng tầng trong lợi ích gia tộc lúc đầu đại biểu cho các gia tộc thượng tầng., Khi một số đệ tử đại tộc đề xuất gián ngôn, hắn thậm chí không khỏi nói muốn trục xuất người ta —— một vị đế vương không hiểu cân nhắc, mới vừa sử dụng đến trình độ này, xem ra cùng Chu Ngọc, Chu Ung bất đồng, nhưng trình độ ngu xuẩn, giống như thế nào a.
Hắn ở Giang Trữ xưng đế, cuối cùng lại ném Giang Trữ dân chúng phá vòng vây mà ra, khiến cho mấy chục vạn dân chúng Giang Ninh gặp phải cảnh giết chóc thật sự. Hắn dựa vào sự hỗ trợ của mọi người để đột phá vòng vây thành công, sau đó lại chỉ là sủng tín Nhạc Phi, Hàn Thế Trung cùng mấy vị tướng lĩnh trong quân, vứt bỏ rất nhiều lợi ích đại tộc để không quan tâm... Chu Quân Vũ dĩ nhiên chúng phản thân, đạo thống của Võ Triều vi nhược thương hỏa, bảo vệ những người đạo thống lưu lại này, khổ tâm có thể có bao nhiêu người có thể lý giải đây?
Vô luận như thế nào, đám người Lâm An đi trên con đường của mình, lý do rất nhiều, cũng rất đầy đủ. Nếu không có nhánh cây, tất cả mọi người đều có thể tin tưởng nữ chân nhân vô địch, nhận thức được sự bất lực của chính mình, "Không thể không như thế" tính chính xác tính không chứng tự minh. Nhưng theo chiến báo Tây Nam đến trước mắt, tình huống tồi tệ nhất ở tất cả mọi người đều cảm thấy chột dạ và xấu hổ.
Nếu như nữ chân nhân cũng không phải là không thể chiến thắng như vậy, chính mình bên này rốt cuộc đang làm cái gì đây?
Tây Nam khiến nữ chân nhân ăn phải quả đắng, bên mình nên lựa chọn như thế nào đây? Bản thân là đạo thống Hán Nhân, hòa giải với Tây Nam? Bên mình đã bán nhiều người như vậy, chẳng lẽ người ta nể mặt sao? Đạo thống đã kiên trì lúc trước thì phải làm sao định nghĩa?
Nếu không hòa giải, nghĩa vô phản cố mà đầu nhập vào nữ tử thật, sự giả dối trong miệng mình, nhẫn nhục chịu nhục, còn có thể đứng vững sao? Còn có thể lấy ra nói sao? Quan trọng nhất là, nếu Tây Nam một ngày kia từ trong núi đánh giết đi ra, mình bên này gánh được sao?
Đối mặt với một kẻ địch lớn, lựa chọn là rất dễ làm ra. Nhưng hiện giờ Tây Nam đã bày ra cơ thể cường đại giống như nữ tử, những người sống đều cảm nhận được sự bất an cùng xấu hổ trong các khe hở.
Đối với cái nhìn của Tây Nam, đám người Quân xã thảo luận mấy ngày, có vài quan điểm, mọi người thảo luận đều có giữ lại., Cam Phượng Lâm tận lực không để cho một ít đồ vật bén nhọn chạm vào lòng tự tôn của nhau, mặt khác cũng đang đợi người cấp trên đưa ra lời giải thích càng thêm uy tín. Một ngày này theo mưa nhỏ tí tách rơi xuống phủ Tả tướng, mấy ngày trước Cam Lâm đã âm thầm hỏi thăm Lý Thiện mấy ngày trước cũng đến, triệu tập mấy vị sư huynh đệ đến thư phòng nhỏ nói chuyện.
"Có một phần đồ vật, hôm nay chư vị sư huynh đệ xem trước. Đây là tác phẩm mới của lão sư."
Cam Phượng Lâm nói xong, cầm ra một cuốn văn chương, những người còn lại tinh thần chấn động: "A? Là có liên quan tới Tây Nam?"
Mấy ngày nay Ngô Khải Mai mang vài tên đệ tử tâm phúc sưu tập tin tức về Tây Nam, cũng không ngừng xác nhận các loại tin tức cụ thể, mấy ngày trước mặc dù không nói chuyện, nhưng mọi người đều biết hắn vì chuyện này mà quan tâm, lúc này có chút văn chương, chắc hẳn là phương pháp ứng đối. Có người dẫn đầu tiếp nhận, cười nói: "Lão sư hùng văn, học sinh thấy là nhanh trước."
Sư huynh kia cầm văn chương trên tay, mọi người vây quanh một bên, đầu tiên là mặt mày hớn hở, sau đó lại nhíu mày, hoặc là nghiêng đầu nghi hoặc, hoặc là lẩm bẩm. Người có định lực không đủ cùng người bên cạnh nghị luận: văn tự này giải thích thế nào a?
Lý Thiện cũng nghi hoặc đưa đầu nhìn qua, chỉ thấy trên giấy dào dạt nước miếng, đề bài viết lại là 《 Luận luận Tần Nhị Thế mà chết.
Tình hình Tần Triều giống như trước mắt? Trong lòng hắn khó hiểu, vị sư huynh xem xong văn chương đầu tiên kia, cũng đang mê hoặc người bên cạnh: "Như bút pháp, chấn điếc tuyên bố, nhưng giờ phút này lão sư nắm hùng văn này, dụng ý gì?"
Sau đó mọi người xem hết một lượt văn chương, hoặc nhiều hoặc ít có cảm xúc, nghị luận với nhau, có người nhận ra mùi vị của nó: "Tần Chính, chắc là đang nói đến chuyện Tây Nam a..."
"Kỳ thật, cũng giống như Tiên thái tử quân vũ, vừa sử dụng được, có thể hiện ra sự cường đại nhất thời, cuối cùng không thể quá lâu, chư vị cảm thấy thế nào..."
Mọi người nghị luận một lát, không bao lâu sau, Ngô Khải Mai cũng tới, tập trung mọi người ở đại đường phía sau. Lão nhân tinh thần không tệ, đầu tiên là vui vẻ chào hỏi mọi người, sau khi mời trà, người vừa phát cho tất cả mọi người một phần mới của lão.
Không ít người nhìn văn chương, cũng biểu lộ ra thần thái nghi hoặc, Ngô Khải Mai đợi tất cả mọi người xem xong mới mở miệng nói:
"Mấy ngày gần đây, chư vị đều vì Tây Nam chiến sự mà nhiễu loạn, lão phu nghe nói chiến cuộc Tây Nam cũng có chút ngoài ý muốn, liền sai khiến đám người Phượng Lâm, Giai Lăng xác nhận tin tức này., Sau đó lại hỏi kỹ tình huống Tây Nam. Đến hôm nay, liền có một số việc có thể xác định, cuối tháng, ở trong dãy núi phía tây nam, Ninh Nghị suất lĩnh Hắc Kỳ phỉ quân mượn địa lợi thiết lập mai phục, lại đánh tan nữ tử Chân Chân Lộ quân bảo vệ phía tây bảo vệ tinh nhuệ, hoàn Nhan Bảo vệ bị Ninh Nghị chém trước trận. Trận chiến này nghịch chuyển thế cục ở Tây Nam."
Lão nhân nói thẳng những tình huống này, trong lúc mọi người đang nghiêm túc, thì mới cười cười: "Tin tức như thế nằm ngoài dự liệu của chúng ta. Bây giờ xem ra, tình hình chiến đấu của toàn bộ Tây Nam đã khó đoán, mấy ngày nay ta hỏi đám Phượng Lâm, Hồng Lư, Tây Nam vì sao có thể thắng. Mấy năm nay, Tây Nam rốt cuộc phát triển như thế nào trong khe núi kia? Nói đến cũng hổ thẹn, rất nhiều người lại không biết chút nào."
"... Vì vậy, lão phu cũng triệu tập một số người, mấy năm nay cùng với tiểu thương vãng lai ở Tây Nam, trong mấy ngày nay, ánh mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm Tây Nam, người chưa buông lỏng đã gặp trước, giống như Lý Thiện, hắn chính là một trong số đó. Năm đó hắn và Lý Đức mới tới rất thân thiết, không quên giải thích tình huống Tây Nam... Lão phu thỉnh giáo mọi người, cho nên biết được rất nhiều chuyện. Chư vị a, đối với Tây Nam, muốn tập trung tinh thần lại."
Ông lão gật đầu, lời nói thấm thía: "Phải tập trung tinh thần chứ."
Mọi người gật đầu, có người nhìn về phía Lý Thiện, đối với việc hắn được lão sư khích lệ, rất là hâm mộ.
Chỉ nghe Ngô Khải Mai nói: "Bây giờ xem ra, mấy năm tiếp theo, Tây Nam có thể trở thành mối họa tâm phúc của thiên hạ. Ninh Nghị là người phương nào, cờ đen là vật gì? Chúng ta ngày xưa có chút ý nghĩ, cuối cùng cũng chỉ nói được đôi chút. Mấy ngày nay lão phu hỏi kỹ, điều tra chứng cứ, lại nhìn qua rất nhiều tin tức tình báo, vừa rồi có kết luận."
Trong khi hắn nói chuyện, Cam Phượng Lâm lấy ra một xấp giấy lớn, tờ giấy mới có cái cũ, nghĩ đến đều là thu thập tin tức, đặt ở trên bàn cao chừng nửa đầu người. Ngô Khải Mai vỗ vỗ trên trang giấy kia.
"Tại sao Tây Nam lại đánh ra tình hình chiến đấu như vậy, Ninh Nghị là người thế nào? Đầu tiên Ninh Nghị là người hung tàn, rất nhiều chuyện ở đây, kỳ thật chư vị đều biết, lúc trước ít nhiều cũng đã nghe qua. Người này tuy xuất thân từ rể, trời sinh tính tự ti, nhưng càng là người tự ti, càng hung tàn, không thể chạm vào! Lão phu không biết hắn học võ nghệ từ khi nào, nhưng sau khi hắn tập võ, nợ máu trên tay không ngừng!"
"Năm đó hắn có Tần Tương Nguyên chống lưng, chấp chưởng Mật thám ty, quản lý chuyện lục lâm, trong tay có vô số nợ máu. Thường xuyên có nghĩa sĩ giang hồ ám sát hắn, sau đó chết trên tay hắn... Đây là phong khinh hắn trước kia đã có, kỳ thật nếu hắn thật là người quân tử, chấp chưởng lục lâm sao lại kết oán với người khác như vậy? Lương Sơn phỉ cùng hắn kết oán rất sâu., Một lần giết tới Giang Trữ, giết tới nhà hắn, Ninh Nghị cũng giết tới Lương Sơn. Hắn dùng lực lượng của phủ Tả tướng, tàn sát gần nửa đám cướp của Lương Sơn, máu chảy thành sông. Mặc dù chó cắn chó đều không phải người tốt, nhưng hai từ ngữ hung tàn của Ninh Nghị, không sai đâu."
"Tiếp theo, Ninh Nghị là kẻ gian xảo." Ngô Khải Mai gõ ngón tay lên mặt bàn. "Chư vị, hắn rất thông minh, không thể khinh thường, hắn vốn xuất thân từ đọc sách, về sau gia cảnh bần bật trở thành thương nhân, có lẽ bởi vậy đối với thứ tiền tài ngăn trở có ý niệm, đối với thương sự cực kỳ có thiên phú."
"Chuyện nhỏ thì chúng ta không đề cập tới, chỉ nhắc tới Cảnh Hàn mười một năm, thiên hạ gặp tai ương. Phía nam Đại Thủy phương bắc hạn hán lớn, nhiều hạt đất không thu được, dân chúng lầm than. Lúc đó Tần Nguyên cư tể tướng, vốn nên phụ trách cứu trợ thiên hạ, Ninh Nghị mượn chuyện này thuận lợi, phát động hàng rong trong thiên hạ vào nơi buôn bán hàng hóa. Hắn là đại tài thương nghiệp, tiếp đó là tướng phủ nổi danh nghĩa., Điều phối thương nhân lương thực, thống nhất giá lương thực, phàm là người không được chỉ huy, liền chịu chèn ép, thậm chí là quan phủ tự mình đi xử lý. Năm đó, một mực đến tuyết rơi, giá lương thực không giảm xuống được, vùng trung nguyên chết đói bao nhiêu người, nhưng hắn giúp Hữu Tướng phủ, kiếm được đầy bồn đầy bát!"
Ngón tay Ngô Khải Mai dùng sức gõ xuống, trong phòng liền có người đứng lên: "Việc này ta biết, năm đó nói cứu trợ thiên tai, trên thực tế đều bán với giá cao nha!"
Lại có người nói tiếp: "Không sai, Cảnh Hàn gặp tai ương mười một năm ta cũng có ấn tượng..."
"Nếu không gặp phải tai họa lớn này, quốc lực tổn hao nhiều, nữ chân nhân có thể nam hay không còn khó nói được đây..."
Mọi người nhao nhao bàn tán, bàn tay Ngô Khải Mai ép xuống.
"Đây vẫn chỉ là chuyện năm xưa, cho dù vài năm trước, cờ đen ở trong Tây Nam sơn, vẫn làm việc buôn bán với các nơi như cũ. Lão phu từng nói, Ninh Nghị là kỳ tài kinh thương, từ Tây Nam vận đi ra., Thật ra chư vị đều hiểu rõ trong lòng? Không nói những thứ khác, chỉ kể về sách, Tây Nam mang Kinh Sử Tử Tập gộp ấn cực kỳ tinh xảo, nó không chỉ xếp chữ chỉnh tề, hơn nữa trang bị đều tinh xảo tuyệt luân. Nhưng mà sao? Cùng một quyển sách, Đông Nam giá trị gấp mười gấp trăm lần sách bình thường, thậm chí là gấp ngàn lần a!"
"Điển tịch Tây Nam, hàng xuất giá cao không nhiều, mấy năm trước lão phu biến thành công kích với công văn, phải cảnh giác việc này, đều là sách mà thôi, cho dù trang điểm tinh mỹ., Trong sách thánh hiền nói có sai lệch sao? Không chỉ như vậy, Tây Nam còn trang trí các loại văn chương dâm loạn, các loại văn chương thấp tục không thú vị, vận chuyển đến Trung Nguyên, vận chuyển đến Giang Nam buôn bán. Dựa theo phong nhã phong nhã thì những thứ này hóa thành tiền bạc, trở lại Tây Nam liền trở thành thương pháo của Hắc Kỳ quân."
"Chư vị a, Ninh Nghị ở bên ngoài có một biệt danh là Tâm Ma. Người này hiểu rất rõ về tâm tính không chịu nổi. Mấy năm trước mặc dù hắn ở Tây Nam, nhưng dùng các loại đồ vật kỳ dâm làm loạn lòng người Giang Nam, thậm chí tướng quân có đạn pháo cũng bán cho quân đội của Võ Triều ta., Quân đội võ triều mua thương pháo của hắn, ngược lại cảm thấy chiếm tiện nghi, người bên ngoài nói tới chuyện công Tây Nam, mỗi quân đội bắt người nương tay, nào còn cầm nổi đao thương! Hắn liền từng chút từng chút một ăn mòn quân đội Võ Triều ta. Cho nên nói, người này gian xảo, không thể không đề phòng."
"Tam!" Ngô Khải Mai tăng thêm thanh âm, "Người này điên cuồng, không thể theo lẽ thường được, cái này điên cuồng, một là hắn tàn nhẫn Thí Quân, cho nên võ triều ta, Trung Nguyên ta, Hoa Hạ ta rơi vào tay giặc, không thể nói lý! Mà sau khi hắn Thí Quân lại còn nói là vì Hoa Hạ! Cho hắn quân đội của hắn là Hoa Hạ, khiến người ta cười nhạo! Điều thứ hai của hắn, không ngờ lại có thể diệt được đạo thống Nho gia ta!"
Hắn nói tới đây, nhìn mọi người dừng lại một chút. Trong phòng truyền ra tiếng cười: "Chuyện này đúng là điên rồi."
"Nghe nói hắn nói ra lời này không lâu sau, Tiểu Thương Hà kia đã bị thiên hạ vây công, bởi vậy năm đó mắng không đủ..."
"Diệt đạo thống nho gia ta, năm đó ta nghe nói qua, liền không thiếu mắng hắn..."
Năm xưa Ninh Nghị tuyên chiến với Nho gia là nhờ có Lý tần tuyên chiến truyền ra, cả thiên hạ bàn luận và công kích không lâu, điều đầu tiên là vì Tiểu Thương Hà không làm quá nhiều động tác thực chất ở phương diện này: thí dụ như gặp một nho sinh giết một tên: Sau đó Tiểu Thương Hà bị thiên hạ vây công, xám xịt chạy tới Tây Nam., Cũng không có cử động quá khích. Thứ hai cũng là vì mọi người quá tin tưởng Nho đạo, giết Hoàng đế còn là chuyện khả thi, một người điên kêu diệt nho, nho sinh kỳ thật rất thong dong " Hạng diệt" hắn.
Đối với chuyện này, nếu mọi người quá nghiêm túc, ngược lại dễ sinh ra cảm giác mình là kẻ ngu, hơn nữa còn thua. Thỉnh thoảng nhắc tới, mắng một câu là được rồi.
Nói tới đây, Ngô Khải Mai cũng cười nhạo một tiếng, sau đó nghiêm mặt nói: "Tuy rằng như thế nhưng không thể chủ quan a, các vị. Người này điên cuồng, điều thứ tư dẫn ra chính là bạo ngược! Cái gì gọi là bạo ngược? Đối mặt với nữ chân nhân ở Tây Nam, nghe nói cờ đen không sợ chết, tôi tớ trước nối tiếp, vì sao? Tất cả đều vì bạo ngược mà đến! Cũng chính là nguyên nhân mà lão phu viết ra đoạn văn này trong mấy ngày nay!"
Ông lão nói tới đây, trong phòng đã có người phản ứng, ánh mắt lóe sáng: "Hóa ra là thế..." Có mấy người bừng tỉnh đại ngộ, kể cả Lý Thiện, chậm rãi gật đầu. Ánh mắt Ngô Khải Mai đảo qua mấy người này, có chút thỏa mãn.
"Hắc kỳ quân vì sao có thể chính diện đối kháng kim quân? Lão phu hỏi thăm rất nhiều người, cũng tra xét một ít tin tức lúc trước, toàn bộ sự tình còn phải nghe Phương Tịch nói tới... Năm đó Phương Tịch làm loạn, đánh khẩu hiệu: "Là pháp luật bình đẳng, không phân cao thấp.", Cái gọi là hai chữ bình đẳng này chính là một nguyên nhân trong đó. Năm xưa Phương Tịch làm loạn Hàng Châu, cũng chính là ngày nay Lâm An. Ninh Nghị trùng hợp ở trong đó, sau này chúng ta biết, sau này Ninh Nghị giết quân có rất nhiều trợ lực, đều đến từ dư nghiệt Phương Tịch làm loạn."
Lão nhân đứng lên: "Người thống soái của cuộc chiến Trường Sa hiện nay, Trần Phàm, chính là đệ tử của tên đầu sỏ Phương Thất Phật lúc trước, quân đội Miêu Cương mà hắn thống lĩnh, không ít quân đều đến từ cái gọi là Bá Đao doanh năm xưa, mà thủ lĩnh của Bá Đao doanh, bây giờ lại là một trong những thiếp của Ninh Nghị. Năm đó Phương Tịch khởi sự., Ninh Nghị rơi vào trong đó, về sau gây ra thất bại, thời điểm thành bị phá, nói Ninh Nghị còn lập công vì ta, nhưng trên thực tế, lúc đó Ninh Nghị đã tiếp nhận y bát của Phương Tịch."
"Hắn nhận được cái gọi là "là pháp bình đẳng", sau khi Thí Quân, ở trong quân Hoa Hạ cũng nói chuyện rất bình đẳng. Hắn được gọi là bình đẳng là gì? Chính là phải nói, thiên hạ người người đều bình đẳng, tiểu dân phố phường và hoàng đế thiên tử bình đẳng, như vậy chuyện hắn giết vua đã không còn sai lầm lớn nữa! Hắn lấy danh hiệu bình đẳng, nói nếu mọi người đều bình đẳng, vậy..., Như vậy các ngươi ở nhà lớn, trong nhà có ruộng có đất, là bất bình, có lý do như vậy, hắn tại Tây Nam, giết không ít thân hương hào tộc, sau đó đem tài vật trong nhà đối phương sung công, như thế liền bình đẳng."
"Đương nhiên, người này am hiểu sâu nhân tính người, đối với những chuyện bình đẳng này, hắn cũng sẽ không trắng trợn khoe khoang, ngược lại là vụng trộm điều tra chuyện xấu đại hộ đại tộc phạm, chỉ cần hơi có sai lầm bước ra, tại Hoa Hạ quân., Đây chính là thiên tử phạm pháp cùng thứ dân đồng tội a, gia sản của đại hộ liền phải nạp công. Hoa Hạ quân lấy lý do như vậy mà làm việc, ở trong quân, cũng lệ hành bình đẳng, tất cả mọi người trong quân gian khổ bình thường, ai cũng không dư tiền, tài vật đi nơi nào? Tất cả đều dùng để mở rộng quân tư."
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Cái này đặt ở triều đình, gọi là Cùng Binh Thương Võ -- "
"Theo lời bình đẳng, đem tài vật mọi người sung công, dùng nữ chân nhân uy hiếp thiên hạ, khiến cho mọi người trong quân đội sợ hãi, để cho mọi người tiếp nhận tình huống như thế, khiến cho bọn họ không dám chạy trốn trên chiến trường. Chư vị, nỗi sợ hãi đã xâm nhập vào tận đáy lòng mọi người Hắc kỳ quân. Lấy phương pháp trị quân trị quốc, đoạt tiền tài của dân, ép buộc chính trị, khiến dân chúng cảm thấy vui vẻ, sự tình này chính là: bạo ngược!!!"
Ngô Khải Mai phát ra tiếng đinh tai nhức óc. Mọi người tới lúc này cũng đã hiểu rõ.
"Tần Thủy Hoàng cùng binh kiệt võ, cuối cùng có thể nhất thống lục quốc, lý do vì sao? Bởi vì việc này nghiêm trị chính trị, chấp pháp luật, hưng thịnh của Tần triều, vì nó mà bạo ngược. Nhưng Tần nhị thế mà chết, vì sao? Cũng là vì nó hành xử nghiêm khắc chính trị, chấp pháp, ai ai cũng sợ nó bạo ngược, đứng dậy phản kháng, cho nên Tần Vong cũng vì nó mà bạo ngược. Kết cục là không thể được lâu."
"Hắc kỳ quân tự gây ra sự cố, thường xuyên bốn mặt đều là địch, mọi người đều có sợ hãi, cố tình ra trận không ai không chiến đấu, từ nhỏ từ Thương Hà đến Tây Nam, hắn liên tiếp chiến thắng, vì sợ hãi mà sinh ra. Mặc kệ chúng ta có thích Ninh Nghị hay không, người này thật sự là một đời kiêu hùng, hắn chinh chiến mười năm, kỳ thật con đường đi theo giống hệt nữ chân nhân? Hôm nay hắn đánh lui một đường đại quân của nữ chân. Nhưng việc này có thể kéo dài được không?"
Ngô Khải Mai lắc đầu: "Không được. Trong nghịch cảnh, ép người quá mức, tới mức thuận cảnh là không thể qua được. Ninh Nghị hung tàn, gian xảo, điên cuồng, bạo ngược... Ma đầu như vậy có thể nhất thời hung ác, nhưng nhìn khắp sách sử ngàn năm, loại ma đầu này có ai thành công không?"
Hắn cười một tiếng: "Tây Nam cách Giang Nam mấy ngàn dặm, chưa nói đến tình hình chiến đấu chưa hết, cho dù Hắc Kỳ của Tây Nam có thực sự chống lại được đại quân tiến công của Tông Hàn, kế tiếp nguyên khí cũng đã đại thương. Huống chi sau khi đánh tan nữ tử thật, nỗi sợ hãi trong lòng Hắc kỳ quân đã tan biến, mấy năm sau đó..., Đơn giản là luận công ban thưởng, chuyện người hành hung bạo ngược sẽ bị cắn trả. Chúng ta cho dù có thể thấy hắn nhất thời cường hãn, nhưng tiếp theo chính là lúc rơi xuống, chuyện này trong sử sách ngàn năm, không có kết quả gì khác."
"Có liên quan tới Tây Nam, Ninh Nghị, Hắc Kỳ quân, mấy ngày nay ta liền thu xếp lại mọi thứ, sau đó hành vi bạo ngược của Hắc kỳ quân được tuyên dương khắp thiên hạ. Có mấy thứ này, chắc chắn võ triều chúng công có thể thấy rõ hướng đi sau thế cục thiên hạ này., "Là "Pháp Bình đẳng" của Ninh Nghị, lão phu tin tưởng, nhưng không ai dám tham gia trò chuyện sôi nổi. Tiếp theo lão phu cũng sẽ tu thư, cùng mấy vị đại nhân cánh tay của Võ Triều nói về việc này, cây cờ đen nhất thời hung hãn khó mà kéo dài được, chư vị không cần quá lo lắng. Nhưng cũng phải tìm hiểu sở trường của nó, tham khảo cho bản thân..."
Mưa phùn vẫn còn ở dưới, Ngô Khải Mai nói thế, trong lòng đám người Lý Thiện cũng đã nóng lên. Có lời kể của lão sư, bọn họ mới chính thức thấy rõ mạch lạc của chuyện trong thiên hạ này. Đúng vậy, nếu không phải có sự hung tàn tàn bạo ngược của Ninh Nghị, Hắc kỳ quân há có sức chiến đấu hung tàn đến vậy? Thế nhưng có chiến lực thì thế nào? Nếu con đường của Thái tử Quân Vũ trước kia thật sự có thể đi thông, chư công võ triều cũng đều biến thành người tàn bạo.
Nhưng chuyện như vậy, căn bản không thể kéo dài được lâu. Ngay cả nữ chân nhân, chẳng phải hôm nay cũng đi xuống dốc, muốn tham khảo Nho gia trị quốc sao?
Thời khắc này, lời nói của Ngô Khải Mai đã xua tan sương mù trong lòng mọi người, giống như một ngọn đèn sáng chỉ rõ phương hướng cho mọi người. Vào ngày hôm nay, đám người Lý Thiện trở về nhà, cũng bắt đầu soạn văn chương, bắt đầu thảo luận về sự bạo ngược bình đẳng của Hắc kỳ quân: phổ biến, phủ nhiễm sự sợ hãi, tước đoạt tư sản...
Thời gian nửa tháng sau, đối với loại hình tượng hung tàn như Hoa Hạ quân được đắp nặn, theo chiến báo Tây Nam, từ trong võ triều truyền ra.