Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nửa cái đầu bị nghiền nát bị đặt trong một cái giỏ trúc, đưa đến trước bàn đàm phán.
Du duệ Cao Khánh rít gào ngừng lại, nghe đồn sau khi gã nhìn thấy đầu người bảo vệ, trầm mặc hồi lâu, rồi nói với Lâm Khâu: "Khinh người đến nước này, các ngươi không cảm thấy nên sợ sao?"
Lâm Khâu trả lời: "Hơn mười năm này, các ngươi đã làm vô số chuyện như vậy, nhìn thấy kết cục của hắn, là nên bắt đầu sợ."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Đàm phán kết thúc hơn nửa canh giờ.
Sắc trời dần dần ảm đạm, bó đuốc sáng lên, quân đội trên trận địa đều trang nghiêm chờ đợi, trong bóng đêm điều tra tiểu đội một nhóm ra ngoài.
Sau đó không lâu, hậu duệ Cao Khánh về tới trước bàn đàm phán, yêu cầu Hoa Hạ quân đưa thi thể Nhan Tỏa Bảo xong, Lâm Khâu vẫn tỏ vẻ cự tuyệt: "Ninh tiên sinh chỉ dặn dò ta đàm phán chuyện ta trao đổi tù binh với Cao tướng quân, người này không liên quan, ta không có quyền hạn để thương lượng. Hay là, Cao tướng quân vẫn phải lãng phí thời gian quý giá vào một cỗ thi thể?"
"Vậy..." Ánh mắt đám người Cao Khánh lạnh như băng, nhưng cuối cùng đành cắn răng nói: "Lát nữa khi các ngươi trở về thông báo tin tức, xin thuận tiện lát nữa đem thỉnh cầu này trình lên Ninh tiên sinh."
Toàn bộ đàm phán là bắt đầu trong bầu không khí nghiến răng nghiến lợi này. Hơn một canh giờ sau, lệnh binh được truyền lệnh mang về xử lý của Ninh Nghị: "Nếu việc đổi tù binh thuận lợi tiến hành, thi thể của đối phương sau khi đổi bảo vệ sẽ trở thành lễ vật đưa về, để giảm bớt nỗi đau mất con của đại soái hãn."
duệ nhân Cao Khánh biểu thị cảm ơn.
....
Bóng đêm tĩnh lặng.
Bầu không khí phía trước Sư Lĩnh nhìn như hòa bình đàm phán, trong núi rừng đen kịt giao thoa cùng chém giết đang phát sinh nhiều hơn.
Giờ Hợi chưa đến, núi non phía nam cách Sư Lĩnh vài dặm đã bộc phát hai lần chém giết quy mô nhất định, đội trinh sát gặp nhau trong rừng, triển khai đối quyết chí mạo hiểm nhất cũng là sát thủ trí mạng nhất trong đêm tối, nữ tử chân chính đem Dư Thân đích thân đến tiền tuyến, đội trưởng giết ra.
Giờ hợi một khắc, "Đế Giang" quang diễm dâng lên ở nơi xa trong bóng tối, Sư Lĩnh bên này đều mơ hồ có thể thấy, hỏa tiễn đạn bắn về phía mấy người còn lại tập kích năm miếng xạ, hỏa diễm đốt sáng rừng cây, Đỗ Sát suất lĩnh đội trinh sát dẫn đội trinh sát phát động một lần tập kích quy mô lớn đối với nữ trinh sát.
Nhìn về phương hướng đột phá cùng cứu viện bị ngăn cản lần nữa, Sư Lĩnh đàm phán tiến trình, sau đó gia nhập vào việc phân phó lẫn nhau cùng trốn tránh trách nhiệm.
Trên phương diện quân doanh, nữ tử mặt mũi hiền lành cũng ngựa đồng thời tiến hành tổ chức nhiều phương án cứu viện và tấn công nhanh chóng.
Tới gần nửa đêm, đại doanh của hán quân Lý Như Lai đang ở hướng Đông Bắc trong dãy núi phía Đông Bắc, hào quang trầm thấp mà âm u, trong lều chỉ có ánh sáng như hạt đậu đang sáng lên. Lý Như Lai ở trong doanh trướng đã nhận được tin tức của Hoa Hạ quân, đang đợi người đi đàm phán Hoa Hạ quân đến.
Ánh lửa và hỗn loạn đột nhiên bùng nổ trong doanh địa ngoài lều, có người hét lớn: "Bắt gian tế!" Trong phong hỏa lẫm liệt, còn kèm theo vô số nữ chân nhân la lên. Hắn vén rèm lều ra, phó tướng chạy tới: "Hoàn dung vung vãi..."
"Bên kia..." Lý Như Lai cau mày nhìn về phía đầu Hỗn Độn kia, phó tướng nói: "Có gian tế lẻn vào, may mắn có người phát hiện gây ra hỗn loạn, dường như gian tế thừa dịp loạn mà chạy ra ngoài."
"Trốn ra?"
"... Chạy trốn rồi."
"Phong doanh Đại Tác, ta muốn tra rõ việc này!"
Hắn nhíu mày nhìn lại, bó đuốc rải tám mã đội đã đến gần, đợi đến khi đại đội cấp tốc chạy tới trước mặt, hắn trông thấy người khoác áo bào lớn, bộ mặt rối tung lập tức hạ xuống: "Lý tướng quân, đại soái đang muốn ở Sư Lĩnh, nhìn phương hướng cầu xa phát động tiến công quy mô lớn, quân đen đã sợ hãi, thám tử phương ta thám thính, tối nay đối phương bắt đầu có dị động lớn, đại soái lệnh ta đến đây hiệp trợ Lý tướng quân tiến công."
Hán tướng hành lễ quỳ xuống: "Lý Như Lai tuân lệnh!"
nghiêng tai lắng nghe, trong bóng tối tiếng chém giết, hóa thành gió thanh âm gầm gừ mà đến.
Thân thể trần trụi...
Nhìn cầu xa, gió vù vù thổi qua.
rạng sáng, mệt mỏi cảm thấy rét lạnh.
Không biết đã lúc nào rồi, hắn ngủ gật, lúc tỉnh lại, bầu trời đầy sao, hắn cảm thấy người bên cạnh đang phát run. Tay của hắn cũng đang run.
Đã nhiều năm rồi hắn không cảm thấy lạnh lẽo.
Lãnh nhất trên đời, là mùa đông ở bắc địa, tuyết lớn gào thét kéo dài mấy tháng, người nhà cuộn mình ở chung một chỗ. lương thực trong mùa đông thường không đủ, lúc hắn thiếu niên, có rất nhiều người ở trong mùa đông như vậy mà chết đói.
Sau khi tòng quân đã rất ít khi có ngày như vậy.
Bộc tán là quân đội ở thời kỳ cuối cùng, lúc đó hắn đã hơn hai mươi, đại quân công đầu tiên hắn không đuổi kịp, nhưng do thân phận nữ chân nhân, dám đánh dám liều, sau khi tòng quân làm quân đội trung kiên, hắn vẫn đánh không ít trận, giết không ít người, cũng kiếm được không ít chỗ tốt.
Thiên hội mười một năm, hắn với tư cách tinh nhuệ tiến vào Duyên Sơn vệ, mưu đồ khắc chế (Bách phu trưởng). Kim quốc nữ chân nhân ít, nữ chiến sĩ chân chân bình thường chỉ cần đầu óc minh bạch, thăng quan đều rất nhanh, nhưng mưu đồ xảo trá cùng những quân lính khác lại có khác biệt., Dưới trướng của hắn, phần lớn là binh sĩ tinh nhuệ dùng xương nữ chân làm cốt. Đây là để giữ gìn cái tên "không ai địch nổi" của nữ chân mà luôn tồn tại chiến lực tinh nhuệ, phóng thích với quân đội bình thường của Kim quốc, thiên phu trưởng cũng làm được, nếu ở trước mặt hán quân, tương đương với tướng quân đứng đầu vạn phu.
Lúc đó tuy rằng Duyên Sơn vệ đã trải qua đại áp trong Lâu phòng, nhưng binh lính bản thân tố chất cực cao, đám người Tông Hàn Doãn sắp xếp cuộc chiến ở Tây Nam trước thời hạn, dùng Tà Bảo tự mình thống lĩnh đội quân này, làm cường quân gần với Đồ Sơn vệ đến chế tạo, thể hiện ra sự coi trọng cực lớn, nòng cốt trong quân đã tán loạn như vậy, đương nhiên cũng phải chịu số lượng lớn ưu đãi.
Vinh hoa phú quý, phong đất phủ đệ, mỹ nữ kim tiền tài, đối với nữ chân nhân mà nói, loại hưởng thụ này không đáng kể chút nào. Giờ phút này nô bộc hơn ba mươi tuổi cũng không bị lạc lối trong đó, trên thực tế thì..., Cũng giống như rất nhiều người sáng tạo ra con đường xanh đầu tiên, bọn họ đã trải qua thử thách thật sự, trải qua chém giết, trải qua sinh tử, thật sự khiến bọn họ cảm thấy si mê, là mười mấy năm qua, trong hoàn cảnh ăn mặc cũng không có trở thành loại cảm giác lực lượng của người trên.
Giết vô số người, mỹ nhân kim tiền tài tự nhiên sẽ tới, đánh một trận từng trận, sự tôn kính và tôn kính của người khác thể hiện ra đương nhiên. mệt tán yêu cảm giác chiến đấu, nhiệt tình "không thể địch" danh dự, điều này sẽ mang tới cho bọn họ tất cả tốt đẹp, giải quyết tất cả các vấn đề.
Gia nhập có bại danh "Luyên Sơn vệ", sau đó quân đội một mực vì chinh phạt cờ đen mà chuẩn bị, thượng tầng cũng hô to muốn rửa nhục cho Lâu thất., Nô bộc đối với việc này không có cảm giác quá lớn. Thỉnh thoảng bại trận cũng không có ý nghĩa gì, Lâu thất đại soái chết trong một trận phục kích của Hắc kỳ quân, điều này cũng không có nghĩa là quân đội có vấn đề. Lúc đó chỉ huy của Duyên Sơn vệ ở trên thảo nguyên đã vài lần dẹp yên phản loạn, từng cùng một địch nhân giảo hoạt triển khai chém giết trên thảo nguyên. Đối phương nhìn gió mà chạy—— tất cả chiến đấu đều đánh đâu thắng đó. Nữ tử thật sự tràn đầy không thể địch lại.
Trong cuộc chiến Tây Bắc, những lão binh ở Duyên Sơn Vệ ngẫu nhiên nói tới những kẻ địch gặp phải trong trận chiến đó, trong tình huống đó, sẽ có rất ít binh sĩ cho rằng chiến lực của quân cờ đen rất cường đại. Bộc phát đối với những lời nói như vậy thổi vào mũi, địch nhân cường đại thì sao chứ? Mặc dù là đối thủ thế lực ngang nhau, chính diện đánh tan là được! Đại Kim quật khởi, chẳng lẽ chỉ vì địch nhân quá yếu hay sao?
Ăn thua cuộc, lại đánh một trận, có nợ máu, liền đòi lại kẻ địch. Nữ chân nhân nắm giữ vận mệnh của mình trong đao quang kiếm ảnh, những năm gần đây, nô bộc cũng thủy chung cảm thụ được cường đại như vậy.
Lần thứ tư Nam chinh bắt đầu, đối với người hầu mà nói, càng giống một chuyến du sơn ngoạn thủy quy mô lớn hơn. Tây Lộ quân xuôi nam, tại Tấn địa, Tương Dương có dừng lại, trong chiến tranh cũng từng gặp qua mấy đối thủ, nhưng đối với loại tinh nhuệ như Duyên Sơn vệ mà nói..., Kẻ địch ngoan cường hoặc yếu ớt, kết quả cuối cùng cũng không khác nhau là bao, mệt mỏi hưởng thụ cảm giác sau trận chiến thắng, trong thời gian này, hắn từng giết một số người, cướp được một ít kỳ vật trân ngoạn, dùng qua một ít nữ nhân, nhưng đó cũng chỉ là chiến đấu kèm theo tiêu khiển mà thôi.
Mặc dù đang tiến về phía trước chậm rãi sau kiếm các, nhưng Hoa Hạ quân chống cự kịch liệt mà ngoan cường, những tôi tớ đi theo Duyên Sơn vệ vẫn luôn duy trì chiến ý cùng tác chiến tràn đầy.
Hết thảy, mãi đến khi cầu nhìn về phía xa.
Khi ba vạn đại quân giết ra từ trong núi, hắn biết được phía trước đối mặt chính là vị Ninh tiên sinh ở Tây Nam kia. Đối với người này có rất nhiều thuyết pháp, cho dù trong Đại Kim quân, thường cũng thừa nhận người này là đối thủ khó dây dưa, giết hoàng đế của người Hán, đối đầu với người điên trong thiên hạ.
Người này dùng mấy ngàn quân lực nghênh đón ba vạn người, trong quân mọi người cũng chỉ có thể cho rằng hắn có âm mưu quỷ kế như vậy, tỷ như phục binh, tỷ như địa lôi, tỷ như cái gọi là đập nồi dìm thuyền. Đương nhiên, thời gian cho bọn hắn suy nghĩ cũng không nhiều, cũng không ra kết quả cụ thể, đại chiến đến hiện tại, Hoa Hạ quân tổng số cũng chỉ năm sáu vạn người, mặc dù có mai phục, kỳ binh, ba vạn Duyên Sơn vệ cũng đủ để chiến một trận với hắn.
Không ai nghĩ tới sẽ có một trận chiến như thế này.
Chưa tới một canh giờ, ý chí chiến đấu và quyết tâm của mấy ngàn Hắc kỳ quân đều ở đỉnh phong của ba vạn Duyên Sơn vệ, hung hăng nện xuống đất.
Mấy ngàn người trên chiến trường đã chết, hơn hai vạn người bị bắt. Giờ khắc này, trên bãi bùn ven sông trông về phía cầu xa, tất cả đều là bóng người đen kịt chen chúc cùng một chỗ, từng chiếc thuyền nhỏ lóe lên đèn đuốc đi tuần tra trên lòng sông. Trong lúc cánh tay run rẩy, trong đầu bộ phận đầy tớ đều hiện lên, trong thời gian mấy năm qua, một bộ phận chiến sĩ trong Duyên Sơn vệ nhấc lên cờ đen cùng đại chiến với Tây Bắc.
Cờ đen rất mạnh...
Đánh ra không muốn sống...
Ninh Nghị kia rất am hiểu tranh đấu trong tuyệt cảnh...
Ai có thể tưởng tượng được, mấy năm sau, sự mạnh mẽ của hắc kỳ sẽ mạnh như thế này chứ?
Sau trận chiến bại buổi chiều ngày hôm trước, tất cả tù binh đều chưa từng ăn uống, cho dù là lão binh, trong cuộc đại chiến chiến đấu đấu đấu với nhau nửa canh giờ là có thể làm tiêu hao thể lực của một người, trong mấy canh giờ sau khi chiến bại., Đám tù binh bị đuổi ra phân cách trong hỗn loạn, một là không thể chấp nhận sự thật chiến bại, hai là kinh sợ phát sinh trên chiến trường, trong đầu thậm chí còn cho rằng đã gặp phải yêu pháp. Đến ngày đầu tiên, đói khát dần dần trở lại, lý trí cũng dần dần trở về.
Chuyện gì xảy ra vậy...
Thiên hạ sẽ như thế nào...
Đại Kim sẽ như thế nào...
Cũng có lúc bắt đầu suy nghĩ: Hắc kỳ có yêu pháp, Cốc Thần cùng đám Tát Mãn, lúc nào sẽ tới, đại soái có phương pháp ứng phó hay không...
Thậm chí là... phản kháng như thế nào?
Hoa Hạ quân đã không còn thu tất cả đao thương hạng nặng, đám tù binh bị chia cắt trên đất trống bên đường sông, mới đầu ba tháng đã một ngày, lũ nô bộc nhìn về sông nhỏ cách đó không xa. Duyên Sơn vệ đều là người phương Bắc, biết bơi không nhiều, nhưng dù sao sông không rộng, nếu có thể mạo hiểm xuống nước, nói không chừng có thể chạy trốn tới bờ bên kia? Hoặc là xuôi nước mà xuống, đào thoát?
Mặc dù đang ở bờ sông bên kia, nhưng lúc này vẫn là địa bàn do Hoa Hạ quân quản lý, dọc theo cánh đồng hoang vu mà đi, người chạy trốn cũng không có quá nhiều cơ hội. Nhưng không có cơ hội quá lớn, so với không có cơ hội, tốt hơn một chút.
Vào đêm chiến bại, mọi người vừa kinh hãi vừa sợ hãi, phần lớn không ngủ, ban ngày, lúc ban ngày, suy nghĩ mệt mỏi trong đầu tung bay, trong bụng đói khát, tinh thần cũng từ đầu đến cuối khẩn trương. Trong đầu nhớ tới là dọc theo đường này cướp được, cướp đoạt trân chơi. Kim quân liên tục chiến đấu, hắn cũng không cảm thấy những vật này có bao nhiêu trân quý, nhưng lúc này nghĩ lại, trong lòng hiện lên, là mình có lẽ không mang được những thứ tốt này.
Còn có nữ nhân, hài tử trong nhà, cũng không biết có thể gặp lại hay không.
Những ý nghĩ này dần dần biến thành dũng khí cuối cùng, hắn muốn làm gì đó. Cứ như vậy cho tới tận đêm hắn không tự chủ được mà chợp mắt, khi tỉnh lại đã là sáng sớm như vậy rồi. Ánh mắt hắn nhìn về phía lòng sông bên kia, cảm nhận được cánh tay run rẩy, run rẩy này bắt nguồn từ đói khát, cũng bắt nguồn từ sợ hãi.
Hắn đang muốn hành động, đột nhiên, thanh âm bén nhọn vang lên trong bóng đêm!
Sáng sớm ba tháng sơ hai, Sư Lĩnh, tú khẩu một đường chém giết trở nên kịch liệt, phụ cận cầu xa cũng bắt đầu hỗn loạn.
Đây là một biến cố ngoài dự liệu, sau đó lại biến thành thảm kịch không thể vãn hồi.
....
Sửu hai khắc, đêm dài say sưa, phía bắc cầu xa mấy dặm, nữ chân trinh sát trong núi nhìn thấy quang mang bay lên trong đêm tối. Nhìn phương hướng cầu xa, hỏa quang nổ tung trong đêm tối có vẻ đặc biệt sáng chói.
Trinh sát lao nhanh về phía trước, trước tầm nhìn tốt nhất là dùng kính vọng để xác nhận bờ sông phát sinh hỗn loạn: Một cuộc tàn sát đang xảy ra trong tầm mắt, một đầu cầu xa, đám tù binh bạo động định trùng kích trận địa Hoa Hạ quân, hoặc là chạy vào sông thử trốn. Hoa Hạ quân đầu tiên là dùng thương trận đón đánh, sau đó tổ chức thương trận thật dài, ngăn cách nữ tù binh đang lao tới bên ngoài sợi máu đang tàn sát.
Từng bộ từng bộ thi thể trôi nổi trên sông nhỏ, chồng chất bên bờ sông.
Đối với nữ trinh sát chân đã nhiều năm chinh chiến chém giết, cảnh tượng như vậy đã sớm nhìn thấy vô số lần, nhưng phát sinh trên người nữ chân nhân, có lẽ đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua.
Quân Hoa Hạ dám đồ sát nữ tướng quân!
Sau khi giết chết Đại Bảo Sơn ngay trước mặt tất cả mọi người, bọn họ dám tàn sát đám tù binh Duyên Sơn vệ đã đầu hàng!
Khuất nhục cùng lửa giận trong đầu trinh sát nổ tung, lại lần nữa xác nhận hình ảnh trước mắt, hắn chạy như điên về phía Sư Lĩnh. Không lâu sau, cao tầng Nữ Chân trong đêm dài chưa nghỉ ngơi, đều biết được tin tức tàn bạo thậm chí thảm không người nói này.
Cưỡng chế nhìn cầu rút lui, mặt mũi cũng ngựa mặc khôi giáp màu máu chạy như điên vào đại doanh, ánh mắt đỏ như máu, nhe răng muốn nứt ra: "Khinh người quá đáng, họ Ninh khinh người quá đáng, ta chắc chắn sẽ giết cả nhà hắn, tru di cửu tộc! Nếu không, thiết lập cũng hổ thẹn đối với lịch đại tiên nhân của nữ tử..."
Nguyền rủa và la hét chính là âm thanh chủ yếu trong đại doanh của Nữ Chân, ngay cả Hàn Túc luôn luôn bình tĩnh lạnh nhạt trước kia cũng hung hăng đập vỡ chén trà trên mặt bàn, có người hét lớn: "Tình huống lúc này, chỉ có thể tử chiến với Hoa Hạ quân! Không cần tiếp tục lùi lại!"
Cũng có người tự nhận mình là tiên phong, không phá quân Hoa Hạ thì chết trên chiến trường. Vừa rồi Nhan Tông Hàn đau đớn tới mức chết, sau khi mọi người bàn tán xong lại nắm chặt hai tay, xuất quyền nện lên bàn: "Có tác dụng gì không? Đều la hét loạn cả lên! Hành động này của Ninh Nghị là ép chúng ta phải quyết chiến với hắn ngay lúc này! Các ngươi không biết nặng nhẹ, uổng phí là đại tướng!!"
Trong cơn thịnh nộ điên cuồng của Tông Hàn, mọi người lúc này mới dừng lại. Trên thực tế, tướng lĩnh vàng kim có thể đi theo Tông Hàn tới thời khắc này, có ai mà không phải là hào kiệt có chiến lược nhìn ra chúng đâu? Chẳng qua tới bây giờ bọn họ chỉ có thể nói lời ủng hộ sĩ khí, mà quyết định lui về sau, cũng chỉ có thể do Tông Hàn đích thân làm ra.
Đồ sát sau khi chiến bại rơi xuống đầu mình, quả thật khiến người ta oán giận, khó chịu, nhưng trong thời gian trước kia, bọn họ giết không chỉ mười vạn người? Tây Bắc bị giết thành đất trắng, mười phòng Trung Nguyên chín trống, đây đều là chuyện bọn họ đã từng làm., Đến trước mặt, Ninh Nghị cũng hung tàn như vậy, một mặt rõ ràng là tiểu nhân đắc chí sau khi chiến thắng, hung hăng phát tiết, mặt khác, hiển nhiên là muốn chọc giận toàn bộ quân đội Nữ Chân, ở lại chỗ này, tiến hành một hồi đại hội chiến.
Phía sau cơn cuồng nộ của mọi người là phỏng đoán và tính toán như vậy, trong chỉ huy của Hoa Hạ quân Sư Lĩnh lại hiện ra một quang cảnh khác.
Ninh Nghị mới ngủ được chưa tới một canh giờ đã bị người ta đánh thức trong giấc ngủ mơ, sau đó báo cáo về chuyện bộc phát ở khu vực cầu xa. Sắc mặt Ninh Nghị âm trầm, cũng vỗ bàn một cái: "Làm chuyện gì vậy!" Nắm lấy tình báo rồi đi ra ngoài.
Ban đêm, nữ tử này sẽ có rất nhiều phản ứng kịch liệt, tiền tuyến cũng đã an bài tốt các loại đối sách, bạo phát xung đột như thế nào cũng không có gì lạ. Nhưng sự sơ sẩy của cầu mong xa quả thực là ngoài ý muốn.
Trên thực tế, đây cũng là do số lượng binh lực của Hoa Hạ quân không đủ gây ra vấn đề. Sau cuộc chiến viễn kiều, chiến sĩ có thể chuyển hướng tới tiền tuyến đều đã dời tới phía trước, càng nhiều quân đội đã bắt đầu chuẩn bị tiến thêm một bước tấn công, dừng lại ở phụ cận cầu xa trông coi tù binh, đến ngày đầu nhập đêm, chỉ còn lại gần ba ngàn binh sĩ Hoa Hạ quân.
Quân nhân ba ngàn Hoa Hạ võ trang đầy đủ, đối mặt với hơn hai vạn tên Duyên Sơn vệ đã giải trừ vũ trang, trong lòng không sợ hãi bất cứ thứ gì, nhưng dưới tiết tấu tác chiến cường độ, việc trông coi đám tù binh thực tế cũng rất khó trong thời gian ngắn trở nên tỉ mỉ. Binh lực điều động quy mô lớn mới bắt đầu, cũng rất khó lập tức di chuyển với đám tù binh gấp mười lần phe mình, càng đừng nói tới việc có rất nhiều thương binh cần an bài.
Mà trải qua một ngày đói khát của ba tháng sơ khai, bụng dạ đám nữ tù binh đương nhiên trống rỗng, nhưng tâm tư một ngày trước bị đánh cho choáng váng, lúc này rốt cuộc cũng bắt đầu sống lại.
Sáng sớm ngày thứ hai, một số nữ binh sĩ lựa chọn bí quánh mà đi, chạy ra khỏi doanh trại tù binh đơn sơ, qua đường sông thử đào vong. Hành động đào vong này lập tức bị phát hiện, binh lính phụ trách tuần tra đâm chết người bỏ chạy, mà ở trong doanh địa, có nữ tướng lãnh ẩn nấp cố gắng tranh thủ đêm tối, thừa dịp quân sĩ Trích Hoa Hạ chưa đủ số chạy trốn quy mô lớn.
Đây là lần đầu tiên trong mấy năm qua Duyên Sơn vệ chiến bại, tuy rằng khốc liệt, nhưng trải qua thời gian một ngày, vẫn có thể nhặt lại được một phần dũng khí.
Có hai tù binh bị tách ra, doanh trại đại khái có hơn sáu ngàn người tham gia cuộc đào vong với quy mô lớn này. Do địa hình sông ngòi hạn chế, bọn họ có thể lựa chọn phương hướng không nhiều lắm. Chịu trách nhiệm đón đánh bọn họ là năm trăm người Hỏa Thương đội, tại mỗi doanh địa tiến hành ba lượt cảnh cáo, Hỏa Thương đội không chút do dự bắt đầu tập kích, hai vòng sau, binh sĩ thay đao thuẫn, trường thương, kết trận tiến thẳng về phía trước.
Là một trong những đội quân tinh nhuệ nhất của nữ nhân, binh sĩ Duyên Sơn vệ hung tàn vô cùng, mặc dù không có binh khí, nhưng những kẻ tay không như bọn họ đều là vũ khí chí mạng đối với người bình thường., Hung thú thô bạo, nhưng ở phương diện này, quân nhân của Hoa Hạ quân nhân không hề thua kém. Đối mặt với tường chắn đơn bạc được sắp xếp thành hàng, binh lính của Duyên Sơn vệ đánh ra tính mạng, ý đồ bằng hung tính vất vả lắm mới ngưng tụ được để mở ra một con đường, sau đó bọn họ như thủy triều gào thét đánh lên đá ngầm kiên định.
Thuẫn Tường tập kết chống cự trùng kích lớn, trường thương lập tức đâm ra, đâm xuyên binh sĩ nữ chân hàng trước vào trong vũng máu, sau đó lật ra, đao quang chém xuống, chém chết chiến sĩ nữ chân xông tới đầu tiên trước mắt. Sau đó tấm thuẫn quay ngược lại, lần nữa hình thành Thuẫn Tường, nghênh đón đợt tấn công tiếp theo.
Ánh lửa của Đế Giang cũng bắn về phía dòng sông gần nơi trú quân.
"Người chạy trốn chết -- " Băng lãnh la lên vang vọng bầu trời đêm, giờ khắc này, đối với những nữ đệ tử còn dám phản kháng tù binh, đám người trông coi Hoa Hạ quân trên thực tế cũng không chút thương hại.
Có gần hai ngàn người chết trong đêm nay. Ý chí phản kháng của hơn hai vạn người của Duyên Sơn vệ cũng bị dập tắt theo.
Ninh Nghị ở trong bộ chỉ huy lẳng lặng nghe xong quá trình áp chế phản loạn bên cạnh cầu xa, sắc mặt y âm trầm: "Người phụ trách trông coi cầu xa là Trần Uy của nhị sư?"
Bàng Lục An gật đầu: "Đúng vậy. Nhân thủ của hắn mới rút về phía trước, vốn định để cho hắn nghỉ ngơi và hồi phục một chút..."
"Triệu trưởng lão lập tức trả lời vấn đề, vì sao phải làm thành cái dạng này? Là cố ý sơ xuất hay là vô ý sơ xuất hiện. Ta biết người nhà của người nhà của hắn có chết trong tay nữ chân, chiến hựu của hắn có chết trên tay nữ chân, nhưng nếu tiếp tục làm như vậy, hắn không cần phải lĩnh binh nữa! "
Bầu không khí trong chỉ huy lập tức ngưng trọng hẳn lên. Ninh Nghị gõ bàn một cái: "Các ngươi cho rằng đây là lòng người sảng khoái sao? Hơn hai vạn người đao thương đều buông xuống, giết sạch thì có gì ghê gớm đâu! Nhưng các ngươi là quân nhân! Nhiệm vụ của các ngươi là cho đám khỉ này nghe lời, không phải để cho người ta đánh giết! Mấy ngày nay tất cả mọi người đều mệt mỏi, nếu như vô tình sơ sẩy, ta giáng chức cho hắn, nếu như là cố ý, hắn không xứng làm một quân nhân! Nói bừa!"
Bàng Lục An nhẹ gật đầu: "Muốn triệt tra chuyện này."
Toàn bộ sự tình như vậy định điệu, Lâm Khâu chịu trách nhiệm đàm phán nên đứng ra nói: "Chuyện này, hiện tại đoán chừng bên kia cũng đã biết. Sau hừng đông, có lẽ sẽ mượn đề bài để phát huy tác dụng, chúng ta phải ứng phó thế nào?"
Mọi người nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị phất phất tay: "Biết thì sao? Kéo tên lửa ra, chiếu theo Tông Hàn bên kia bắn vài phát, bắn chết đám khốn kiếp kia! Mặt khác, đêm nay chết bao nhiêu người, ngày mai kéo đầu người tới đưa cho bọn họ. Ngươi nói với đám hậu duệ Cao Khánh, người của bọn họ lén lút tới đây, kích thích tù binh chạy trốn, nếu có loại chuyện này thì không cần bàn nữa! Lập tức đánh!"
....
Trong đại doanh của nữ tử, hậu duệ Cao Khánh nói: "Sau bình minh, ta sẽ lấy việc này để chất vấn Hoa Hạ quân!"
....
Đội kỹ thuật của Hoa Hạ quân kéo lấy đạn tiễn, đi tới phía trước, kích động chuyện nữ chân nhân nhìn mấy tù binh cầu xa trốn chạy, ra vẻ trả thù.
....
Trời đã sáng, trận địa Sư Lĩnh. Lâm Khâu đi về phía hậu duệ Cao Khánh, trước khi đối phương mở miệng đã mắng một trận, nổi giận đùng đùng, mở miệng mắng chửi.
Thân thể trần trụi...
Ba tháng sơ, Tây Nam, che giấu trong bầu không khí hòa bình của Sư Lĩnh đàm phán, một chiến dịch quy mô lớn kéo rèm che chém giết xen kẽ trong núi rừng, mấy chục vạn người trốn chạy giữa đường núi giữa Kiếm Các và Ngu Châu, truy đuổi theo sau. Cột khói đen và ngọn lửa lan tràn, vô số máu tươi và xương cốt của mọi người vốn tươi tốt rậm rạp trong khu rừng rậm rạp này.
Đây là khởi đầu của toàn bộ cục diện nghịch chuyển trong thiên hạ.
Mấy ngày sau, tin tức giống như nói dối lan tràn khắp mặt đất Giang Nam, có người kinh ngạc, có người chất vấn, có người nổi giận, có người mờ mịt, có người rơi lệ, có người mừng rỡ, có người hỗn tạp ngũ vị, có người không biết phải làm sao...
Thế giới tựa hồ ở trong giấc mộng, thay đổi một bộ dáng khác...