Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"...Vu Minh chu...cũng quen biết ta từ nhỏ."
Ánh mặt trời chiều từ cửa sổ bắn vào, không khí tháng hai còn có chút lạnh. Nghi vấn Nhan Thanh Kiệt xong, chỉ thấy người trẻ tuổi phía trước nhìn ngón tay mình đặt trên bàn, bình tĩnh nhớ lại cùng mở miệng.
"Lần đầu tiên ta gặp hắn, là năm Cảnh Hàn thứ chín. Năm ta năm tuổi mùa đông năm đó... Tả gia ta là đại tộc truyền văn đời đời này, gia tộc Vu gia dựa vào dẫn binh, hưng thịnh không quá hai đời, từng có quan hệ thông gia với Tả gia ta. Năm đó thuyền Minh cũng năm tuổi, hắn thông minh, Vu Thế bá mang theo hắn tới cửa, hy vọng bái làm môn hạ Tả gia ta, chuyên tu văn sự..."
"Thật ra võ triều còn tính hưng thịnh, Kim Quốc phạt, mắt thấy sẽ thành công, võ triều phía bắc thanh âm phạt chính đại. Thúc gia gia thấy thuyền Minh quả nhiên có vài phần cơ linh, liền khuyên hắn văn võ kiêm tu, học văn tư thục của Tả gia, sau lại thỉnh mấy vị võ tướng nổi danh trong triều, dạy tập võ nghệ mưu lược, nhà họ Tả ta cũng có mấy đứa nhỏ theo, ta là một trong số đó, dần dà, cùng thuyền Vu Minh thuyền trở thành bạn tốt..."
"Vu Minh chu võ tướng xuất thân gia đình xuất thân, thân thể khoẻ mạnh, nhưng tính tình bình thản. Ta từ nhà trái đi ra, mặc dù không phải mạch chính, nhưng khi còn bé tự thấy mình rất cao..."
Trong phòng, Tả Văn Hoài chậm rãi kể lại, Nhan Thanh Thiền từ từ chắp vá lại toàn bộ chân tướng mọi chuyện. Đương nhiên, rất nhiều chuyện khác với những gì hắn thấy lúc trước, ví dụ như Vu Minh thuyền là một võ tướng trẻ tuổi tính tình thô bạo cực kỳ xấu tính tình, lần đầu tiên bại dưới tay Trần Phàm, kêu la muốn giết sạch tất cả Hoa Hạ quân, nào có nửa điểm tư thái bình thản.
Mà thanh niên trẻ tuổi tên là tả Văn Hoài này, ánh mắt bình tĩnh, thoạt nhìn như thỏ con, ngoại trừ một quyền lúc gặp mặt, ngược lại không có dấu vết "tam giác" khi còn bé rất cao.
Đây là câu chuyện phương nam mà Nhan Thanh từng nghe nói.
Cảnh Hàn chín năm, hai nam hài năm tuổi quen biết ở nhà trái, sau đó bởi vì tính cách bù đắp cho nhau mà trở thành bạn tốt. Tả Văn Hoài tâm cao khí ngạo, thường thường là một người chiếm địa vị chủ đạo trong đôi bạn tốt này. Còn Vu Minh chu xuất thân gia đình võ tướng, tính tình tương đối nhu hòa, trong rất nhiều chuyện, luôn có thể đối xử với Tả Văn Hoài.
Sự tình lúc nhỏ đề cập cũng không có quá nhiều mới mẻ, một đạo tại tư thục trốn học, một đạo bị phạt, một đạo cùng tuổi hài tử đánh nhau. Lúc ấy Tả Đoan Hữu đại khái đã ý thức được một nguy cơ nào đó đến, đối với đám hài tử này càng yêu cầu bọn họ tu tập võ sự, đọc thuộc quân lược, quen thuộc bài binh bố trận.
Dưới trướng Võ Tướng có bầu không khí môn hạ của Võ Tướng, ngoại trừ chuyện ẩu đả nhiều hơn một chút, đến bảy tám tuổi, một đám thiên chi kiêu tử tâm cao khí ngạo đã có thể lý giải sơ bộ ý nghĩa của võ tướng. Ở trong khe hở sau khi đánh nhau lần lượt chữa thương, một đám trẻ con cũng đều trong tương lai lập chí muốn chấn hưng võ triều, thu phục U Yến, trở thành Vệ Thanh có thể quét ngang thiên hạ, đột nhiên đi bệnh.
Cảnh Hàn đi tới, bình tĩnh nhục nhã đi tới, hai đứa nhỏ còn ở tuổi mười tuổi chỉ đảo quanh, không thể phân tâm vì nước. Lúc này bên ngoài đều ầm ĩ, lòng người bàng hoàng, nhà trái cũng đang vội vàng chuyển dời và lánh họa. Làm đại tộc Hà Đông, cho dù ở Trung Nguyên bị rơi vào sơ bộ., Tả Hữu vẫn trấn thủ ở địa phương như cũ, một mặt cùng đầu hàng nữ tử thực sự thế lực hư nhược, một mặt giúp đỡ đông đảo nghĩa quân Trung Nguyên, triển khai chống cự thế lực, nhưng đối với phụ nữ và trẻ em trong nhà, vị lão nhân kia vẫn là trước một bước dời bọn họ về Giang Nam, lưu lại hỏa chủng tương lai.
Tả Văn Hoài và Vu Minh thuyền chính là chuyển dời tới Giang Nam dưới tình huống như vậy, bọn họ chưa từng cảm nhận được sự uy hiếp của chiến hỏa, nhưng lại cảm nhận được hết thảy khiến người ta lo âu: Các giáo viên đổi lại đổi, trong nhà đại nhân không thấy bóng dáng, thế đạo hỗn loạn, vô số nạn dân di chuyển về phía nam.
Bọn nhỏ đã từng vênh váo váo tự đắc, trước mắt đã bị ám ảnh, nhưng áp lực thực tế đối với bọn nhỏ mà nói tạm thời coi như không là gì. Sau đó được xây suốt hai năm, Tả Văn Hoài cùng Vu Minh thuyền đều đến lúc mười ba tuổi, có tám năm tới đây lần đầu tiên ý nghĩa chân chính phân biệt.
Lúc này mười ba tuổi, cách niên đại của bọn nhỏ "Thành niên" cũng đã không xa, đám thiếu niên đã có cấu trúc cơ bản, hẹn đợi đến một ngày gặp lại, có thể dắt tay nhau chiến đấu, đồ diệt chó vàng, phục hưng đại võ.
Lúc đó Vu Minh chu cũng không biết hướng đi của Tả Văn Hoài, Tả Văn Hoài kỳ thật cũng không rõ bố trí trong nhà. Dưới sự hướng dẫn của Tả Hữu, một đám thiếu niên Tả gia trẻ tuổi được an bài nhanh chóng lên bắc, đến Tiểu Thương Hà giao cho Ninh Nghị dạy học tập, quá trình học tập này kéo dài hơn hai năm.
Kiến sóc ba năm, nữ chân nhân bắt đầu tiến công Tiểu Thương Hà, xốc lên màn hình đại chiến ba năm của Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị một lòng muốn giao những đứa nhỏ này về Tả gia, tránh cho trong đại chiến bị tổn thương, không trách được Tả gia phó thác. Nhưng Đoan Hữu viết thư trở về, biểu thị cự tuyệt, lão nhân muốn cho con cái trong nhà phải được đánh bóng giống như đệ tử Hoa Hạ quân tử. Nếu không thể thành tài, cho dù trở về, cũng là phế vật.
Mùa thu mùa xây dưỡng bốn năm, đám người Tả Văn Hoài mới theo nhóm phụ nữ và trẻ em rời khỏi đầu tiên dời về phía nam, lúc đó bọn họ đã cảm nhận được sự gian nan khi Tiểu Thương Hà bị phong tỏa, chứng kiến tư thế oai hùng khi quân nhân Hoa Hạ chiến đấu.
Ở độ tuổi này, có một vài thứ, là chứng kiến một lần, sẽ được khắc vào bên trong linh hồn.
Đến Tây Nam, sau khi tham gia xây dựng một khoảng thời gian nhất định lại trở thành người của Tả gia, Tả Văn Hoài đã mười sáu tuổi rồi. Hắn lại lần nữa gặp mặt Vu Minh chu, đồ vật trong linh hồn cũng tương tự như sắt thép., Lúc đó Tiểu Thương Hà đại chiến ba năm vừa kết thúc, tin tức về cái chết của Ninh tiên sinh được truyền ra. Trong lòng Tả Văn Hoài bị xung kích cực lớn, một mặt là không thể tin tưởng, một mặt khác là không tự chủ được bắt đầu suy nghĩ về tương lai của thiên hạ.
Vu Minh Châu ở trong ca múa hư giả bình thường đã mấy năm, mặc dù tư duy vẫn như cũ chính trực, nhưng đối với nữ chân nhân hung tàn, lý giải đã không đủ, đối với sự mềm yếu sau khi Nam Vũ Ca múa thăng bình cũng chỉ có một chút cảnh giác, trong đầu tràn ngập lạc quan.
Hai người tròn mười sáu tuổi đã có thể quyết định tương lai của mình, do học tập nghiêm ngặt từ Tiểu Thương Hà nên trong lúc nhất thời Tả Văn Hoài không biểu lộ hướng đi của con thuyền này suốt ba năm nay. Hắn dẫn theo Vu Minh chu rời khỏi Giang Nam, vượt qua sông dài, đi khắp Trung Nguyên, thậm chí một lần đến biên giới Kim Quốc.
Sau khi đại chiến Tiểu Thương Hà kết thúc một hai năm, là thời gian hỗn loạn nhất ở Trung Nguyên. Bởi vì Hoa Hạ quân bố trí gian tế nội bộ quân phiệt tại Trung Nguyên, thế lực "Đại Tề" do Lưu Dực cầm đầu hầu như điên cuồng, các nơi đều là nạn đói., Binh họa, sự tàn bạo của quan phủ các cấp, vô số cảnh tượng thảm thương không người lần lượt hiện ra trước mắt hai người trẻ tuổi, cho dù là Tả Văn Hoài đã trải qua chiến tranh với Tiểu Thương Hà đều có chút không chịu nổi, càng đừng nói tới con thuyền Vu Minh vẫn luôn sinh hoạt hòa bình trong ca vũ.
Sau khi du lịch một năm như vậy, Tả Văn Hoài mới từ từ kể lại sự tích Hoa Hạ quân cho hắn nghe, nói rõ với hắn những gì đã chứng kiến mấy năm qua ở Tiểu Thương Hà.
Nhưng lúc này cũng chỉ mới mười bảy tuổi, trong lòng Tả Văn hoài niệm về chuyện này mà thôi. Suy nghĩ trong đầu hắn chỉ là tưởng tượng. Ba năm mấu chốt nhất của hắn là chứng kiến Tiểu Thương Hà, chứng kiến hết thảy của Hoa Hạ quân. Mà ba năm quan trọng nhất của thuyền chính là sống trung thành với võ đình, vừa thẳng thắn dạy bảo võ tướng. Sau khi nghe Tả Văn Hoài thẳng thắn nảy sinh suy nghĩ, hai hảo hữu bắt đầu cãi nhau kịch liệt.
"Tất cả những gì Trung Nguyên đều là do Hoa Hạ quân tạo thành." Ninh Lập Hằng bất quá là đồ tể lỗ mãng, "Hắc kỳ quân mới phải trả nợ máu trên lưng thiên hạ... Khi Tả Văn Hoài nói ra sự tích của Hoa Hạ quân, Vu Minh chu cũng bắt đầu điều khiển theo một phương hướng khác để kể ra.", Hai người tranh cãi chân tay kéo dài nửa tháng, từ khóe miệng thăng cấp thành động thủ. Khi Tả Văn Văn nho nhã yếu ớt lần lượt đánh ngã Vu Minh thuyền trên mặt đất, Vu Minh chu lựa chọn cắt bào đoạn nghĩa với Tả Văn.
"Võ Triều tất nhiên sẽ có đường ra bên ngoài hắc kỳ!"
Ôm lấy tín niệm như vậy, sau khi mỗi người mỗi ngả một ngả với Tả Văn, thuyền Vu Minh lại du lịch trên mảnh đất hỗn loạn Trung Nguyên gần một năm, không ai biết hắn lại thấy được cảnh tượng vô cùng thê thảm. Tả Văn Hoài thì trở lại Giang Nam., Tiến vào công tác nên làm của mình, một năm sau hắn biết rõ Vu Minh chu trở về sẽ tiếp tục học tập quân lược, rất có khả năng Tả Văn Hoài đã trở thành thành viên của Hoa Hạ quân, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng tiết lộ qua với những người khác.
Kiến lũy chín năm bắt đầu, nữ thật dự tính Nam chinh lần thứ tư, mười năm, thiên hạ lâm vào chiến hỏa, mới chỉ hơn hai mươi làm một số chuyện, nhưng tất nhiên không làm nên chuyện gì. Không ai biết, nhìn thiên hạ luân hãm, trong lòng người trẻ tuổi không căn cơ và năng lực như thế nào.
Cứ như vậy cho đến mùa thu mười một năm, tình huống ngoài ý muốn mới xảy ra, lúc này Vu Cốc sinh vì cầu tự vệ, đầu phục Nữ Chân, được Hi Doãn Chi ứng ứng đi công trường sa, Vu Minh chu thông qua đường ngầm liên hệ đến Tả Văn Hoài.
Hai người gặp mặt lại lần nữa, Tả Văn Hoài nhìn thấy Vu Minh Châu đã đưa ra quyết ý nào đó, đáy mắt hắn ẩn giấu tơ máu, mơ hồ mang theo một chút điên cuồng hàm ý: "Ta có một kế hoạch, có lẽ sẽ giúp các ngươi đánh bại ngân thuật, bảo vệ sa trường sa... Các ngươi có phối hợp hay không."
Có thể tranh thủ được viện quân, đương nhiên Tả Văn Hoài liên tục gật đầu đáp ứng, nhưng sau khi thuyền Minh đại khái nói mở đầu, Tả Văn Hoài tức thì lắc đầu vì kế hoạch lớn như vậy. Từ bỏ năm vạn quân đội nhà mình, tranh thủ tín nhiệm cho nữ thượng tầng, phát huy tác dụng quyết định vào thời điểm mấu chốt. Ý nghĩ như vậy quá mức thử vận khí, nếu thật sự định làm như vậy, không bằng thuyết phục cốc sinh dẫn đại quân đi.
Nhưng Vu Minh chu chỉ cười mỉm châm chọc: "Đầu phục vào chó vàng, đã có hơn phân nửa người nhà đã rơi vào sự giám thị của bọn họ, chưa nói đến gia phụ có lá gan mềm yếu hay không, cho dù cùng các ngươi dắt tay tác chiến, năm vạn lão gia binh kia chỉ sợ cũng không chịu nổi một lần công kích của ngân thuật. Đồ vật gom góp nhân số, các ngươi muốn làm gì."
Sau đó nghĩ lại, lúc đó Vu Minh chu quyết định bán đứng quân đội nhà mình, thậm chí bán đứng cha đẻ, tất nhiên đã trải qua một loạt chuyện làm cho hắn cảm thấy tuyệt vọng: thảm kịch ở Trung Nguyên, Giang Nam tan vỡ, quân Hán không chịu nổi một kích, ngàn vạn người tán loạn đầu hàng...
Sau khi thông qua tin tức Tả Văn Hoài đem quân đội chuyển giao cho Trần Phàm, Vu Minh chu đã trải qua lần đại bại đầu tiên trong quân doanh của nữ vương, gặp mặt tiểu vương gia vội vàng chạy tới, Nhan Thanh Kiệt hoàn thành.
....
"Có tin tức liên quan tới ngươi, lúc đó mới do ta chuyển cho Vu Minh chu. Rất nhiều chi tiết ngươi nhìn thấy, sau này mới hoàn thiện từng ngày. Ngươi nhìn thấy Minh chu nóng nảy lại bất lực, trên thực tế, đều do hắn bắt chước ngươi..."
Trong tiếng nói của Tả Văn Hoài, Nhan Thanh Kiệt đập hai tay lên mặt bàn, bởi vì trong câu nói này ẩn chứa nhục nhã, phẫn nộ tới cùng cực...
....
Sau khi Nhan Thanh Cương đến, kế hoạch của Minh Chu đã được tăng thêm khả năng thành công.
Với tư cách là đệ tử của Hi Duẫn, tiểu vương gia của Kim Quốc, Nhan Thanh Cương trong cuộc chiến trường sa lần này có địa vị siêu nhiên. Mà đương nhiên hắn cũng không thể nghĩ đến, đoạn thời gian lúc trước hắn bị quân đội Hoa Hạ bắt làm tù binh, bộ phận tham mưu của quân Hoa Hạ., Tiến hành quan sát và phân tích hắn, bao gồm cả việc sai người mô phỏng theo hành vi của hắn, nói chuyện, đóng vai hình dạng của hắn. Trong ba nhánh quân đội lúc đầu bị Trần Phàm đánh tan, Lý Đầu Hạc dẫn dắt chính là đội ngũ Hoa Hạ quân giả dạng tiểu vương gia mê hoặc, sau khi nhận được tin tức giả, bị chém đầu tập kích mà tan tác.
Tả Văn Hoài ở trong Hoa Hạ quân đưa ra đảm bảo, sau đó tư liệu về Nhan Thanh Cương được giao tới tay Vu Minh Châu.
Trong lần đầu tiên bị tập kích tan tác, mặc dù đại quân Cốc Sinh bị Trần Phàm đánh lui, nhưng trong lúc tan tác, thuyền Minh Châu biểu hiện ra thực lực chỉ huy nhất định, hắn tập hợp tàn quân lại chiến lui, có vẻ rất có chương pháp. Nhưng đối với nữ chân nhân lòng phòng quá sâu với quân Hán sẽ không vì tài năng của hắn mà tán thưởng hắn, cho nên thuyền Minh phải chọn phương hướng khác.
Trần Phàm suất lĩnh nhân lực không nhiều, đối với hơn mười vạn quân đội chỉ có thể lựa chọn tiêu diệt nhưng không thể tiến hành tiêu diệt quy mô lớn, sau khi quân đội của Vu gia tan rã lại được thu nạp. Lần tàn sát kế tiếp là lúc Nhan Thanh Kiệt bị tập kích., Bản thân tình báo là do thuyền sáng truyền đi, hắn cũng suất lĩnh quân đội tới gần Nhan Thanh Kiệt, trong hỗn loạn cực lớn, cốc sinh gặp tập kích mà "Chết", Vu Minh Chu chỉ huy quân đội tàn quân ngoan cường tác chiến, bảo vệ Nhan Thanh Cương chuyển đi.
Trong trận chiến này, Vu Minh Chu không chỉ "Mất đi "Phụ thân", hơn nữa mất đi ba ngón tay trái.
....
" Ngón tay của hắn, là bị chính tay hắn chặt xuống... Ta sau đó một sợi cũng được, hắn nói một đao chém xuống, chỉ mất một sợi quá keo kiệt, nếu chặt mất bốn ngón tay, tay liền phế, hắn không nỡ."
Trong lời nói của Văn Hoài trong phòng, run rẩy khiến người ta kinh tâm động phách. Nhan Thanh Cương hít sâu một hơi, lúc đó bàn tay đẫm máu cùng tướng lãnh trẻ tuổi thù hận gần như phát điên kia, hắn tự nhiên nhớ rõ.
....
Vu Minh chu giết chết một vị thúc thúc của mình, tự tay bắt cóc phụ thân của mình, sau khi chặt đứt ba ngón tay của mình, bắt đầu đóng vai tướng lĩnh điên cuồng muốn báo thù với Hoa Hạ quân.
Cừu hận của hắn và sự xấu mặt sau đó tùy ý phát tiết, Nhan Thanh Cương cũng cảm thấy đồng cảm.
Năm đó bị Hoa Hạ quân dễ dàng bắt làm tù binh, là nỗi đau lớn nhất trong lòng Nhan Thanh Y, nhưng hắn không thể biểu hiện ra lòng báo thù đối với Hoa Hạ quân. Đặc biệt là đệ tử của cốc thần, hắn nhất định phải biểu hiện ra sự bình tĩnh bày mưu tính kế, trong âm thầm, hắn càng thêm sợ người khác cười nhạo hắn.
Vu Minh chu thể hiện thái độ càng xấu xí không chịu nổi, khiến hắn tìm được một tấm gương, không sai, mình cũng muốn cho quân nhân Hoa Hạ trả giá nặng nề, cũng muốn đồ sát cả nhà đối phương, nhìn đối phương khóc lóc và cầu xin tha thứ. Những ý niệm tầm thường này khiến hắn cảm thấy xấu hổ, cũng chính vì vậy, thống khổ của thuyền Vu Minh khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Vừa đúng lúc Vu Minh thuyền đúng là không phải là tướng lĩnh vô năng, hắn có năng lực điều khiển và vận dụng rất tốt. Đối với quan trường của Võ Triều, rất nhiều chuyện trong quân đội như bàn tay, âm thầm điều khiển., Vu Minh chu cũng hiểu được đặc biệt về việc hưởng lạc của võ triều, hắn nhìn như lơ đãng cung cấp một ít con đường hưởng lạc cho Nhan Thanh Kiệt, sẽ thu được một ít trân thưởng tâm nghi của Nhan Thanh Cương, sau đó lấy hình thức tuyệt đối không lộ liễu giao lên tay Nhan Thanh Kiệt, mà hắn cũng đổi lấy một ít quân tư dùng làm "Báo thù", nghênh ngang rời đi.
Bốn tháng ở chung, cuối cùng Nhan Thanh Cương hoàn toàn tin tưởng Vu Minh chu. Quân đội do Minh chu chỉ huy cũng trở thành một trong những đội ngũ được kim nhân trông cậy vào trong trận chiến này. Hai tháng hai mươi mốt, một hồi chiến đấu quy mô lớn đã triển khai, sau khi tính toán nhiều lần, Minh chu lựa chọn động thủ.
Đồ Cùng Chủy thấy.
....
Lần cuối cùng Tả Văn Hoài gặp được Vu Minh thuyền là lúc hai mắt hắn đầy tơ máu, rốt cuộc hắn quyết định động thủ.
Bạn tốt hơn mười năm, mặc dù cũng có mấy năm ngăn cách, nhưng mấy tháng này đụng chạm, đã có thể nói với nhau rất nhiều lời. Tả Văn Hoài kỳ thật có rất nhiều lời muốn nói, cũng muốn khuyên hắn đem kế hoạch của mình lặp lại một lần, nhưng trong chuyện này, biểu hiện của Minh Chu vẫn rất miễn cưỡng.
"Đây là chuyện của ta. Làm thịt Ngân Thuật cũng được, chúng ta đến xem xem ai lợi hại." Vu Minh Chu nói như thế, thần sắc kiêu ngạo. "Võ Triều cũng có phương pháp xử lý khả thi. Nếu cho ta thêm hai mươi năm, ta không cần các ngươi."
Nói xong những lời này, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng... cũng không nói thêm gì nữa.
Trong quá trình tác chiến, chỉ có một cơ hội duy nhất cho Vu Minh chu. Hắn nắm lấy Nhan Thanh Trạc, sau đó đảo loạn hệ thống đưa tin, ra mệnh lệnh giả như trước đó, dùng danh nghĩa Nhan Thanh Cương dẫn quân Ngân thuật vào trong núi, lấy thế núi chia cắt, sau đó điều động lượng lớn đại hán quân chặn đường.
Hắn vì ngân thuật có thể thiết lập lôi trận quy mô mai phục, nhưng kế hoạch vẫn như cũ không thể đuổi kịp biến hóa, làm nữ chân lão tướng tung hoành một đời, ngân thuật có thể phát giác trước một bước xảy ra vấn đề, lôi trận cũng không tạo thành tổn thương to lớn. Trong núi tình thế hỗn loạn, ngân thuật có thể suất lĩnh tinh nhuệ trùng sát ra, muốn cùng đại quân tụ hợp.
Đội ngũ Trần Phàm chạy như bay trong núi, chưa chạy tới. Đội ngũ mình dẫn đường của Minh Chu tiến lên chặn đường, ý thức được ngân thuật của vấn đề là đánh thẳng vào bản trận của Minh Chu, Vu Minh chu sứ dùng hết vốn liếng trên người, ở trong núi dây dưa hoặc chạy trốn, kiềm chế ngân thuật lại.
Sáng sớm hai tháng hai mươi tư, sau một đêm ác chiến, Vu Minh chu suất lĩnh số lượng vệ binh không nhiều lắm, bị ngân thuật vây khốn trong núi —— hắn đầu hàng quá lâu, rất nhiều sự tình cần bảo mật, bên người quân đội có chiến lực không nhiều lắm, lượng lớn quân dưới sự trùng kích của ngân thuật cũng không chịu nổi một kích., Cuối cùng cũng chỉ là sự lưu vong khắp núi đồi, thời khắc này bị ngăn chặn, nửa người thuyền Vu Minh nhuốm máu, giáp trụ vỡ vụn, hắn cầm trong tay đơn đao, đối với ngân thuật đang vọt tới phía trước có thể cất tiếng cười to, phát ra khiêu chiến.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Ha ha ha ha, ngân thuật có thể! Gia gia là người của Võ triều Vu Minh thuyền! Là ta bảo người đi tới bước này! Muốn báo thù, người có dám đấu với ta không..."
Tay của hắn đang run rẩy, cơ hồ đã cầm không nổi trường đao nhuốm máu, nhưng một mặt hô, hắn còn đang đi về phía trước, trong mắt là khắc cốt minh tâm, cừu hận khát máu, ngân thuật có thể tiếp nhận khiêu chiến của hắn, đơn thương độc mã, vọt tới.
Khi mặt trời lên, Vu Minh Chu không giữ lại chút nào nhào về phía kẻ địch, toàn lực chém giết --
....
"Vu Minh chu không thể tới gặp ngươi, buổi sáng ngày thứ hai mươi bốn, hắn đã hi sinh trong lúc chiến đấu với Ngân thuật." Tả Văn nói, "Khác với Hoa Hạ quân chính là, đồng bọn của hắn quá ít, cho tới cuối cùng, cũng không có bao nhiêu người kề vai chiến đấu với hắn. Đây là nguyên nhân Võ Triều diệt vong. Nhưng sinh ra đã làm người, hắn không có bất cứ ai trên thế giới này."
"Hắn..."
Tả Văn Hoài đắn đo một lát, trong mắt hiện lên vẻ bi thương thật sâu, nhưng không nói gì thêm.
Vấn đề hắn phải đối mặt quá lớn, thế giới mà hắn phải đối mặt quá thảm liệt, phải gánh trách nhiệm quá nặng nề, cho nên chỉ có thể dùng phương thức quyết liệt như vậy để chống lại. Hắn bán đứng phụ thân, giết chết thân nhân, tự phế thân thể, bỏ xuống tôn nghiêm... Là bản tính tàn bạo của hắn sao? Chỉ vì thế sự quá thối nát, anh hùng chỉ có thể phản kháng như thế.
Hắn một đường chém giết, cuối cùng vung đao tiến lên. Ai có thể vượt qua hắn?
Tả Văn Hoài chậm rãi đứng dậy, rời khỏi phòng.
....
Tình báo hỗn loạn, chủ soái rời khỏi chiến trường tạo thành tổn thất cực lớn, cũng là tổn thất mang tính quyết định.
Ngân Thuật đã chết dưới sự hy sinh của Vu Minh Châu trong một canh giờ, Trần Phàm suất lĩnh quân đội đuổi theo hắn.
Có người nói cho Trần Phàm tin tức tử vong của Minh Chu, sau đó không lâu, Trần Phàm lập tức hạ xuống chiến trường, đi về phía Nữ Thánh Huyễn soái cùng đường mạt lộ.
" phiên dịch cho hắn nghe, ngân thuật có thể! Cho ngươi một cơ hội! Hai người chúng ta, đến quyết định thắng bại của trận chiến này!"
Chiến mã Ngân Thuật đã chết dưới đao của Vu Minh Chu. Hắn huy động vệ binh, ném mũ giáp, cầm thương đi về phía trước. Không lâu sau, cô gái này đã ngồi trên mặt đất gần huyện Lạc Dương, trong lúc chém giết kịch liệt, bị Trần Phàm đánh chết sống sờ sờ.