Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mùa xuân đầu xuân, mặt đất chiến loạn.
Thời gian, là năm thứ mười ba cách thời điểm Nữ chân nhân lần đầu tiên xuôi nam, năm thứ mười một sau khi xuôi Nam võ triều, trong lịch sử có một lần tráng lệ huy hoàng, dẫn phong tao hơn hai trăm năm triều đình, tại thời khắc này tên tuổi tồn tại thực vong.
Tổ hợp lại đội ngũ huyết mạch cuối cùng trong võ triều, mang tên một năm là chấn hưng nguyên năm. Trong năm tháng chiến hỏa kéo dài, võ công của tân triều Đế Chu Quân Vũ tạm thời cũng chưa trở thành tiêu điểm chăm chú của thời đại.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Trong tháng giêng này, đội trưởng công chúa dưới sự phụ trợ của đám người Thành Chu Hải, nhẹ nhàng tới Trấn Phúc Châu, đến trung tuần nguyên nguyệt, thuyền Long mênh mông cuồn cuộn ở phía Bắc bờ biển, tiếp ứng đội quân chủ lực của đội thuyền lên thuyền, phụ giúp hắn chạy về phía Nam, đội tàu lần lượt tiến vào miệng tiền, gần sát tới mức tận cùng với sự uy hiếp.
Sau khi cân nhắc kế hoạch truy sát Chu Quân Võ đã thực hiện trong thời gian ngắn, hai tháng đầu tuyết tan tan, tông phụ tông bổng tuyên bố thắng lợi của Nam chinh, sau khi lưu lại một bộ phận đội ngũ tọa trấn an toàn, suất lĩnh đại đội trùng trùng điệp điệp, xuất doanh bắc quy.
Sau khi cân nhắc mục tiêu của Nam chinh lần này, với tư cách là Đông Lộ quân, Bang bang phái Phụ Tông đã có thể thắng cuộc chiến thắng trận. Lúc này, Võ Triều đã vận hành hơn nửa năm của đội ngũ tiểu triều Lâm An và nữ chân, đã chia năm xẻ bảy. Chưa từng bắt được Chu Quân Vũ, huyết thống Chu thị hoàn toàn bị diệt sạch chỉ là một tì vết nho nhỏ, bỏ đi cũng chỉ là hơi lộ ra chút đáng tiếc, nhưng ăn tiếp, cũng đã không còn bao nhiêu tư vị.
Mặt khác, khí thế hung hăng chuẩn bị tiêu diệt Tây Nam quân cờ cờ hãm trong vũng bùn, đối với tông phụ tông Phốc mà nói, cũng coi như là một tin tức tốt. Quả nhiên là đồng tộc, Tông Phụ tông bổng nhiên vẫn là hi vọng Tông Hàn bọn người có thể thủ thắng —— tất nhiên sẽ thủ thắng —— nhưng trước khi thủ thắng, đánh càng nát càng tốt.
Chiến tranh ở phía Tây Nam đã trở thành mục tiêu nòng cốt của toàn bộ bầu trời, có người cười trên sự đau khổ của người khác. Trong thời gian này, cuộc chiến kéo dài diễn ra cũng được rất nhiều người chú ý, cân nhắc tới sự đối lập chiến lực của hai bên xung quanh Trường Sa, đến cuối năm thứ hai tháng này, rất nhiều người đã nhận được chiến quả khiến họ kinh ngạc đến ngây người.
Binh lính tham dự toàn bộ chiến dịch Trường Sa, đứng bên phía Kim Quốc, trước sau có tới mấy chục vạn người, trong đó nữ tử chân tướng tướng ngân thuật có thể suất lĩnh đội quân tinh nhuệ của Kim Quốc, liền có đến hơn ba vạn người, trong ba vạn người này có hơn phân nửa là đội kỵ binh mà Hi Doãn từ trên tay Tông Quỹ sắp tới. Bên ngoài ngân thuật nhưng quân đội có thể tới đầu hàng, trước sau lại có hơn ba mươi vạn quân số.
Mà trong quân đội Hoa Hạ, Trần Phàm suất lĩnh đội ngũ Miêu Cương bất quá chỉ hơn vạn người, mặc dù tăng thêm hơn hai ngàn binh sĩ đặc biệt có chiến lực kiên cường chiến đấu, hơn nữa chung quy như Chu Tĩnh chờ hán tử nóng bỏng suất lĩnh tạp bài quân, hương dũng, trên tổng thể con số, cũng chưa từng vượt quá bốn vạn.
Mặc dù năm ngoái là giai đoạn đầu của chiến tranh, Trần Phàm dùng bảy ngàn tinh nhuệ đường dài, trong thời gian ngắn ngủi triển khai đã đánh tan hơn mười vạn hán quân do Lý Đầu Hạc, đám người Cốc Sinh cầm đầu, nhưng khi ngân thuật có thể chủ lực tới, sau này chiến dịch kéo dài khoảng nửa năm đối với Hoa Hạ quân mà nói cực kỳ gian nan.
Trần Phàm một lần buông bỏ sa trường, về sau lại dùng hồi mã thương công phá sa trường, tiếp đó lại từ bỏ sa trường... Toàn bộ quá trình tác chiến, Trần Phàm bộ đội triển khai chiến đấu theo địa hình vận động, chỗ ở của Chu Tĩnh một lần bị nữ chân nhân công phá giết hại sạch sẽ, sau đó cũng không ngừng chạy trốn tránh.
Nếu nhìn từ phía sau, toàn bộ đại cục chiến đấu trường sa, mặc dù trong nội bộ quân đội Hoa Hạ, chỉnh thể cũng là không xem trọng. Nguyên tắc tác chiến của Trần Phàm là dựa vào ngân thuật không quen thuộc vùng núi phía nam để du kích, nắm bắt một cơ hội liền nhanh chóng đánh tan một nhánh quân của đối phương - năng lực binh pháp cùng suất binh pháp của gã là do năm đó Phương Thất Phật mang ra, hơn nữa chính bản thân hắn nhiều năm tích lũy lắng đọng., Phong cách tác chiến ổn định, kiên quyết, biểu hiện ra ngoài chính là lúc tập kích nhanh chóng dị thường, nắm bắt cơ hội dị thường nhạy cảm, lúc xuất kích tấn công cực kỳ cương mãnh, mà một khi sự tình có không có kết quả, lúc lui cũng tuyệt đối không dây dưa dài dòng.
Mặc dù dưới áp lực đuổi bắt của Ngân Thuật, trong khe hở mấy chục vạn đại quân vây quanh, Trần Phàm cũng đánh ra mấy trận thắng sáng mắt, trong đó một lần thậm chí đánh tan thiên sư Ngân Thuật, nuốt vào gần sáu trăm tên Kim Binh Tinh nhuệ rồi nghênh ngang rời đi.
Nhưng chỉ huy có ưu tú cũng bất quá là trình độ này, nếu như đối mặt tất cả đều là quân đội Võ Triều sau đầu hàng, Trần Phàm dẫn theo một vạn người có lẽ có thể từ Giang Nam giết ra bảy người, nhưng đối mặt với loại nữ chân tướng cấp độ này, có thể ngẫu nhiên chiếm được tiện nghi, cũng đã là cực hạn vận dụng binh pháp rồi.
Tại Hoa Hạ quân nội bộ dự đoán đối với hướng đi của toàn thể, cũng là Trần Phàm không ngừng quần nhau, từng bước tiến vào Miêu Cương thâm sơn kiên trì chống cự. Không bị tiêu diệt, chính là đại thắng.
Ai cũng không ngờ cuộc chiến giữa trường sa lại dùng ngân thuật để phá trận và tử vong làm kết cục.
Ai cũng không ngờ rằng, trong quân đội Võ Triều, cũng sẽ xuất hiện một "tị số" như thuyền Vu Minh mà hung lệ kia.
Thân thể trần trụi...
Trận chiến trường sa kết thúc vào năm đó, hai tháng hai mươi bốn.
Sau khi Nhan Thanh Cương bị bắt vào chạng vạng tối ngày hai tháng hai mươi mốt. Hắn còn nhớ khói thuốc súng tràn ngập, nắng chiều đỏ bừng, cát lớn đổ về phía Đông Nam, gần huyện Mi, trên thực tế một hồi đại hội chiến đã triển khai. Đây là một lần vây giết vây giết Chu Tĩnh, căn bản mục đích là để nuốt bộ hạ Trần Phàm đến đây cứu viện.
Ở giữa trời chiều, tên tướng lĩnh trẻ tuổi của Võ Triều có tính cách thô bạo nhưng rất được hảo cảm của hắn, đột nhiên một quyền đánh rơi hắn xuống ngựa.
Nhan Thanh Cương hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, hắn hôn mê một cái chớp mắt, đợi cho tiếng ông ông trong đầu trở nên rõ ràng, hắn quay đầu lại, có phản ứng, trước mắt đã thể hiện tình cảnh đồ sát, chiến mã Vu Minh thuyền từ trên cao nhìn xuống, mặt mũi huyết tinh dữ tợn, sau đó rút đao ra.
Đây là ký ức cuối cùng của Nhan Thanh Y, sau đó có người đánh ngất hắn, nhét vào trong bao tải.
Đây là lần thứ hai Nhan Thanh Kiệt bị quân Hoa Hạ bắt làm tù binh.
Sau khi tỉnh lại, hắn bị nhốt trong doanh địa đơn sơ, chung quanh hết thảy vẫn còn hỗn loạn. Lúc đó còn trong chiến tranh, có người xem hắn, nhưng cũng không có vẻ để ý: Đây là vô tình chỉ là nếu hắn trốn khỏi ngục, đối phương sẽ lựa chọn giết hắn chứ không phải đánh ngất hắn.
Nhan Thanh Kiệt không tìm được cơ hội chạy trốn, trong thời gian ngắn hắn cũng không biết chuyện bên ngoài phát triển, trừ đêm hai tháng hai mươi tư, hắn nghe thấy có người hoan hô ngoài: "Thắng lợi. Hai tháng hai mươi lăm, hắn bị áp giải về hướng Trường Sa thành: Trước khi hôn mê thì Trường Sa thành vẫn thuộc về mình, nhưng hiển nhiên, Hoa Hạ quân lại giết hồi mã thương, lần thứ ba bắt được sa trường thương.
Binh lính áp giải tù binh đã quên đi uy hiếp của kim binh - phảng phất như bọn họ đã chiến thắng triệt để. Đây là chuyện không nên xảy ra, cho dù Hoa Hạ quân lại giành được thắng lợi một lần nữa, nhưng đại soái suất lĩnh tinh nhuệ cũng không thể cứ vậy mà tổn thất sạch sẽ, dù sao thắng bại cũng là chuyện thường xảy ra.
Hắn một đường im lặng không nói gì, không có mở miệng hỏi chuyện này. Mãi cho tới trời chiều của hai mươi lăm ngày này, hắn tiếp cận Trường Sa thành, mặt trời đỏ như màu cam máu tươi trong tầm mắt tưới xuống, hắn thấy trên cán cờ ở Trường Sa thành treo ngân thuật nhưng đại soái giáp trụ. Bên cạnh giáp trụ lơ lửng ngân thuật, đầu người dữ tợn.
Trên đường còn có người đi đường khác, còn có quân nhân qua lại. Nhan Thanh Kiệt bước chân lung lay, quỳ xuống ven đường: "Sao, xảy ra chuyện gì..."
Thanh âm hắn khàn khàn suy yếu hỏi thăm, nhưng chuôi đao đánh vào trên lưng hắn, thúc giục hắn đi về phía trước. Sau khi hoàn thành, hai mắt Nhan Thanh Hỗn đỏ bừng, hắn chỉ vào đầu người trên cột cờ, quay đầu lại nhìn binh sĩ đang áp giải, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ. Binh sĩ giơ chân lên hung hăng đạp mạnh lên mặt hắn, đá hắn ngã lăn xuống mặt đất.
Không có ai giải thích với hắn chuyện gì, hắn bị xem là áp giải trong đại lao Trường Sa. Thắng bại biến hóa, chính quyền thay đổi, mặc dù đang ở trong lao ngục, ngẫu nhiên cũng có thể phát giác được sự rung chuyển của ngoại giới, trong miệng ngục tốt đã từng đi qua, theo lời giải thích của những tội phạm đang đi tới, người bị thương thì thào... Nhưng không thể bởi vậy mà hợp thành toàn cảnh của sự tình. Cho đến buổi chiều hai tháng hai mươi bảy ngày này, hắn bị áp giải ra ngoài.
Từ trong lao ngục rời khỏi, băng qua hành lang thật dài, sau đó đi tới một trang viện phía sau đại lao. Bên này có thể nhìn thấy không ít binh sĩ, cũng có khả năng là tù phạm đang đào đất làm việc, hai gã nam tử thành viên Hoa Hạ quân đang nói chuyện dưới hành lang, mặc quân trang là trung niên nhân., Người mặc trường bào là một gã trẻ tuổi đầu trọc bột mì, vẻ mặt hai người đều có vẻ nghiêm túc, người trẻ tuổi dầu mỡ hướng về đối phương ôm quyền, nhìn lại, hoàn Nhan Thanh Cương cảm thấy rất quen mắt, nhưng sau đó liền bị áp giải tới một căn phòng trống không bên cạnh.
Gian phòng trống đơn giản mà rộng rãi, mở cửa sổ, có thể nhìn thấy cảnh tượng binh lính canh gác trước sau. Một lát sau, người trẻ tuổi hơi có chút quen mắt kia đi vào, Nhan Thanh Cương híp mắt lại, sau đó liền nhớ ra: Đây là một gã tùy tùng thủ hạ của tên gian nhân Vu Minh thuyền kia, cũng không phải là tùy tùng được Vu Minh chu coi trọng nhất, cũng chính vì vậy, trong thời gian qua, Nhan Thanh Cương chỉ lờ mờ nhìn qua một hai lần.
Người trẻ tuổi này rất tốt, như một trò đùa, nhớ lại ấn tượng lúc trước, thậm chí hắn còn cảm thấy người này là con thuyền Vu Minh nuôi dưỡng dục vọng -- Vu Minh chu tính tình nôn nóng, thô bạo, lại có ham chơi trò tập khí của thế gia, cho nên cũng không có gì lạ: Nhưng giờ phút này mặt mũi hoàn toàn không thể nhìn ra quá nhiều thứ từ trong gương mặt người trẻ tuổi, ánh mắt người trẻ tuổi này bình tĩnh, mang theo vài phần u ám, sau khi mở cửa lại đóng cửa.
Hắn đi tới, tay Nhan Thanh Cương bị buộc trên mặt bàn, không cách nào nhúc nhích, ngẩng đầu lên hơi vùng vẫy một chút, sau đó cắn răng nói: "Con chó con đâu? Lúc này phái tay xuống đáp ta, không có lễ nghĩa a, hắn..."
Thời khắc giằng co, cân nhắc đến cái chết của ngân thuật, đại bại trong trận chiến Trường Sa. Nhan Thanh Cương thân là đệ tử của Hi Doãn, kiêu ngạo nửa đời cũng đã không đếm xỉa gì đến sinh tử, để lại sinh tử cùng độ lượng bên ngoài, đang muốn châm chọc vài câu, đứng trước mặt hắn quan sát người trẻ tuổi kia, trong mắt hắn hiện lên vẻ hung ác.
Một quyền mãnh liệt giáng xuống mặt Nhan Thanh Kiệt.
Vù một tiếng, toàn bộ đầu óc Nhan Thanh Cương vang lên, thân thể vặn vẹo sang một bên, đợi đến lúc kịp phản ứng, trong miệng đã tràn đầy máu tươi, hai cái răng bị đánh rơi ra ngoài, nửa há miệng nửa răng đều buông lỏng. Nhan Thanh Cương khó khăn phun ra máu trong miệng.
"A... Ngươi.."
"Vu Minh chu đã nói từ trước đó rất lâu rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày. Hắn muốn tự tay đánh một quyền vào khuôn mặt đắc ý kia của ngươi, để ngươi vĩnh viễn không cười nổi."
"Khục... Để hắn tới..." Nhan Thanh Cương gian nan nói.
"Hắn không đến được, cho nên sau khi làm xong việc, ta tới thăm ngươi một chút."
"Súc sinh!" Nhan Thanh Cương ngẩng đầu lên: "Hắn còn bán cả cha mình..."
"Hắn chỉ bán hết gia sản của mình, Vu Thế bá không chết..." Người trẻ tuổi ngồi xuống đối diện: "Những chuyện này, cũng đều là bị các ngươi bức ép."
"Để hắn tới gặp ta, nói thẳng với ta. Hiện tại hắn đã là đại nhân vật, rất giỏi... hắn ở trước mặt ta chính là một con chó." Nhan Thanh Hỗn nói: "Hắn không có mặt mũi tới gặp ta đâu, sợ bị ta nhắc tới đây, hắn là chó!"
Hai tay người trẻ tuổi đặt trên bàn, chậm rãi vén lên tay áo, ánh mắt không nhìn Nhan Thanh Kiệt: "Hắn không phải chó..." Hắn trầm mặc một lát, "Ngươi từng gặp ta, nhưng không biết ta là ai, biết ta một chút, ta tên là Tả Văn Hoài, Tự gia trấn, đối với họ, Nhan công tử ngươi có ấn tượng không?"
"Ngươi! Ngươi! Mẹ! Giết ta đi!" Nhan Thanh Cương ra sức giãy dụa.
Trong mắt thanh niên tên là Tả Văn Hoài hiện lên vẻ bi ai: "So với lệnh sư hoàn Nhan Duẫn, ngươi đúng là một tên ăn chơi trác táng không đáng nhắc tới. Tương đối minh chu, ngươi cũng kém quá xa. Tả Kế Bằng là tộc thúc của ta, một vị thúc gia trong tộc Tả thị ta, tên là Tả Đoan Hữu, năm đó vì giết hắn, các ngươi cũng từng có tiền thưởng lớn đấy."
Nhan Thanh Cương phản ứng lại.
Nhà trái của đại tộc võ triều, sau khi dời triều Nam Võ Triều đến Giang Nam theo xây dựng triều đình, nghe nói bên trái của Đại Nho là qua mấy lần Tiểu Thương Hà, ngồi luận đạo với Ninh Nghị, cãi vã không có kết quả. Về sau mặc dù đặt chân ở võ triều Giang Nam, nhưng đối với quân Hoa Hạ của Tiểu Thương Hà, nhà họ Tả vẫn luôn có hảo cảm, thậm chí còn truyền ra tình báo cá nhân giữa Tả gia và quân Hoa Hạ.
Lời đồn như vậy có lẽ là thật, nhưng từ đầu đến cuối không ai dám khẳng định, một là bởi vì bên trái ủng hộ bên trong vòng tròn nho nhân của võ triều mang danh tiếng, bộ rễ gia tộc thâm hậu, hai là đến từ việc xây dựng khó lường nam độ sau này., Thái tử trưởng công chúa cũng có hảo cảm với Hoa Hạ quân, vì Chu Ngọc báo thù mà tiếng kêu dần dần giảm xuống, thậm chí có một bộ phận gia tộc triển khai mậu dịch với Hoa Hạ quân, hy vọng "sư di trường kỹ dùng chế nữ chân", liên quan tới ai cùng Hoa Hạ quân có quan hệ tốt, cũng chỉ là lời đồn đại mà thôi.
Chỉ có nữ chân phương diện này, có một lần ban thưởng cho bên trái mình, không chỉ bởi vì hắn xác thực đã đến mức Tiểu Thương Hà được Ninh Nghị lễ ngộ, mặt khác cũng là bởi vì lúc trước Tả Hữu có quan hệ tốt với Tần thừa kế, cộng lại hai nguyên nhân, cũng có lý do giết hắn.
Tả Hữu cuối cùng chưa từng chết mất nữ chân nhân, hắn tại Giang Nam tự nhiên chết đi, nhưng toàn bộ quá trình, Tả gia xác thực cùng Hoa Hạ quân thành lập thiên ti vạn lũ liên hệ, đương nhiên, cái này liên hệ sâu đến trình độ nào, trước mắt tự nhiên vẫn là không thấy rõ.
Sau khi Tông Phụ Tông đói liên thủ đánh tan phòng tuyến Giang Nam, Hi Doãn Nhất chú ý tới Tả gia, nhưng lúc đó toàn tộc Tả thị đã lặng yên không một tiếng động biến mất trước mắt mọi người, Hi Duẫn cũng chỉ cảm thấy đây là trí tuệ tránh họa của đại tộc. Nhưng tới lúc này, lại có một đệ tử họ Tả đi tới trước mặt Nhan Thanh.
Nhan Thanh Y nhớ lại một lát rồi mở miệng nói: "Được làm vua thua làm giặc, ta kém một chiêu, bây giờ các ngươi nói thế nào cũng được..."
Hắn nhắm vào đánh giá của Tả Văn Hoài đối với hắn là thằng nhóc ăn chơi trác táng, Tả Văn Hoài nhìn hắn một lát, lại nói: "Ta là quân nhân Hoa Hạ."
"... Bọn chó con các ngươi đương nhiên đều là quân nhân của Hoa Hạ. Hắc hắc, ngươi biết Vu Minh chu đã làm những gì..."
Tả Văn Hoài lắc đầu: "Hôm nay ta tới gặp ngươi chính là muốn nói cho ngươi chuyện này. Ta là quân nhân của Hoa Hạ, một lần đọc sách ở Tiểu Thương Hà, được Ninh tiên sinh giảng bài. Nhưng tặng cho trận bại thảm này cho Vu Minh chu, từ đầu đến cuối đều không phải người của Hoa Hạ quân, từ đầu đến cuối, hắn là quân nhân của Võ triều, quan tâm võ triều, trung thành với ngàn vạn lê dân của Võ Triều. Vì cảnh ngộ của Võ Triều mà đau đớn vô cùng..."
Tả Văn Hoài nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ một: "Ngươi nhớ kỹ —— ngươi cùng Ngân thuật có thể, là bị người như vậy đánh bại."
Nhan Thanh Kiệt nghiêng đầu, một quyền vừa rồi khiến hắn suy nghĩ cực chậm, nhưng giờ khắc này, trong lời nói của đối phương, rốt cuộc hắn cũng ý thức được một chút gì đó...
"Ha ha... Vu Minh chu... thế nào rồi?"
Trong đầu hắn hiện lên, là ánh mắt tàn bạo của con thuyền hai tháng hai mươi mốt lúc chạng vạng tối từ chiến trường nhìn xuống.
Khói lửa tràn ngập, ánh chiều tà như lửa. Có một số năm tháng có chút thù hận, mọi người vĩnh viễn không báo được.
Vì vậy một số tâm tình mới có thể khiến tâm tình trở nên rõ ràng...