Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Từ xưa đến nay, căn cứ vào thuộc tính khách quan của nhân loại, vì theo đuổi cuộc sống càng thêm tốt đẹp, mọi người tự mình quyết định các loại quy tắc.
Từ phong tục đến luật pháp, đến các loại đạo đức cơ sở không cần nói cũng biết, mọi người vì bản thân thiết lập hạn chế, phân định một cái lại một cái không dễ dàng vượt qua biên giới. Có thể nói, là những biên giới này, bảo hộ trụ cột sinh hoạt của con người, nó làm cho sức mạnh của con người sẽ yếu ớt, mọi người sẽ không dễ dàng bị tổn hại, mà lại có thể vừa vặn lợi dụng sức mạnh của mỗi một người gầy yếu, gầy yếu, tụ hợp thành tháp, cuối cùng sáng tạo ra quốc gia và văn minh huy hoàng.
Từ đó trở đi, quy tắc do con người sáng tạo ra sẽ dần dần mất đi phạm vi thích hợp của nó. Giữa những quốc gia và quốc gia lớn như vậy, bản chất mạnh được yếu thua, bắt đầu lộ ra răng nanh của nó. Nó sẽ nhắc nhở cho chúng ta biết chân lý của thế giới này, nó sẽ nói rõ ràng sự tôn trọng cơ sở giữa con người và con người với nhau chỉ là hai quy luật về bản chất:
Thứ nhất, người và người có thể lợi dụng lẫn nhau.
Thứ hai, tồn tại giữa người và người uy hiếp lẫn nhau.
Khi một quy tắc nào đó ở giữa hai mô phỏng mất cân bằng tới trình độ nhất định, tất cả quy tắc do người tạo ra, tất cả xem ra thiên kinh địa nghĩa chân thiện đều có thể rời cương bất cứ lúc nào, không còn sót lại chút gì. Bởi vậy chiến tranh được sinh ra.
Đó là hình thức thật sự của xã hội loài người. Hết thảy tập tục cùng đạo đức đều không thể ngăn cản hắn nghiền ép tiến vào, tất cả sự tình đã được quy tắc vật lý cho phép đều có thể xảy ra trước mắt. Nó làm cho khoảng cách giữa người và người kéo dài đến mức độ giữa Đế vương và súc sinh, khiến vô số người điên cuồng ly thê ly tử, khiến người ta ý thức được thế gian là địa ngục có thể so sánh với địa ngục.
Nhưng nó ở một hướng khác cũng đã khiến mọi người khó có thể tưởng tượng nổi. Nó ép mọi người còn sống không ngừng tiến lên, nó nhắc nhở mọi người rằng tất cả những điều tốt đẹp đều không phải do trời cao ban cho mà là sự sáng tạo và bảo vệ của mọi người. Nó nhắc nhở mọi người phải tự mình mạnh mẽ, một số thời điểm nó cũng sẽ thôi động sự sống ngu ngốc của thế giới này.
Võ chấn hưng nguyên năm, Kim Thiên Hội mười lăm năm, năm tháng trong chiến tranh đã luân phiên thay đổi mười mấy năm.
Từng có một trận quyết định hưng vong thiên hạ, quyết định hướng đi chiến tranh trong lịch sử vài chục năm trước, những chiến tranh này quyết định người vàng trở thành nhân vật sáng mắt nhất trên sân khấu thiên hạ này, nó cũng thúc đẩy xe bánh xe lịch sử nghiền nát tương lai của vô số người.
Đáy tháng thứ hai, một hồi chiến tranh như vậy đang muốn bộc phát tại một nơi có tên là Vọng Viễn Kiều ở tiền tuyến Tử Châu. Lúc này, Kim quốc tây lộ quân cùng Hoa Hạ quân đã chiến đấu bốn tháng, mọi người ý thức được sẽ có một tiết điểm như vậy xuất hiện, nó chắc chắn xuất hiện sau đó làm tiêu điểm tạm thời.
Chỉ là khi nó xuất hiện, toàn bộ quá trình chiến đấu lại khiến người ta cảm thấy kinh ngạc như thế.
Chính xác ở tầng thứ cao hơn, trong trận chiến ở cầu cách xa, hình ảnh đại cục của cuộc chiến Tây Nam vừa lớn vừa nóng như máu, tất cả mọi người đang dốc hết toàn lực tranh đoạt cơ hội thắng một đường, nhưng khi toàn bộ chiến đấu hạ màn xuống, mọi người mới phát hiện tất cả lại đơn giản và thuận lợi thành chương như vậy, thậm chí đơn giản khiến người ta cảm thấy quỷ dị.
Trận chiến này diễn ra ở tầng bên ngoài, thậm chí không có bất cứ âm mưu quái dị nào phát sinh. Nó giống như hai đội quân di chuyển trong giây lát, trực tiếp đi tới trước mặt đối phương, một bên toàn lực nhào tới, chiến đấu đến tận lúc kết thúc. Rất nhiều người thậm chí hoàn toàn không kịp phản ứng, đến nỗi trợn mắt há hốc mồm, khó có thể thở...
Đương nhiên, tại toàn bộ nội bộ đại chiến, tự nhiên tồn tại càng nhiều hơn thiên ti vạn lũ nhân quả, nếu muốn thấy rõ những thứ này, chúng ta cần lấy hai tháng hai mươi ba làm điểm chuyển hướng ngày, hướng toàn bộ chiến trường, nhìn về phía trước.
Lấy hai mươi ba tháng hai Tây Nam một năm làm tiết điểm, hai mươi ba vùng núi hoang dã rộng lớn phía trước Nguỵ Châu, tham dự Kim quân đội tại Nam chinh, thực chất đã chia thành năm bó, một mặt ổn định bản trận, một mặt trút xuống nam hạ.
Lúc này Kim quân ở trên đầu năm luồng chủ lực của năm luồng đại quân ước chừng mười lăm vạn dặm, trong đó phía nam chính là hai vạn Duyên Sơn vệ chủ thể báo thù, sau đó có hơn vạn binh sĩ trực thuộc là người do Duyên Sơn vệ suất lĩnh nhiều năm trước. Bọn họ mặc dù hơi rớt lại phía sau một chút, nhưng cũng chỉ là hai vạn binh sĩ chính trực mà thôi., Nhưng đã qua hai tháng, nhánh quân đội này cũng từ phía sau mang đến mấy ngàn chiến mã, lúc đường núi gập ghềnh nhiều lắm cũng chỉ đền bù một chút công dụng vận chuyển, nhưng chỉ cần đi đến vùng đất bằng phẳng gần Tử Châu, bọn hắn lại có thể phát huy ra lực phá hoại lớn nhất.
Tương ứng với Duyên Sơn vệ luôn là hành tẩu tại trung lộ, bước chân vững vàng rời xa đại quân, quân đội hạch tâm của hắn là hơn hai vạn người, nhưng trước sau hậu hậu trinh sát, có lực lượng kéo rất nhiều. Vị nữ tướng lãnh công phá Hoàng Minh huyện này nhìn trên chiến trường có chút tàn bạo tùy ý, cũng không để nhân mạng vào mắt, nhưng toàn bộ thủ pháp sử dụng binh kỳ thật vững vàng nhất, cũng làm cho Hoa Hạ quân ưa thích đục nước béo cò cảm thấy khó giải quyết nhất.
Rút đại quân từ phía bắc về phía bắc, nước mưa chảy xuống, rải tám quân đoàn là tập đoàn binh lực lớn nhất, bởi vì binh lực nhiều đến hơn năm vạn người -- cách điều khiển của bọn họ ngược lại có vẻ hơi mập. Nguyên Nguyệt sau đó, một lần làm chủ soái của Tây chinh Tây Vực lộ mặt ở Vũ Thủy Khê, Nhan Tông Hàn đã hoàn toàn biến mất, một phần mưu phản của Hoa Hạ quân đã đoán hắn ở trong đội quân này cùng với phụ tá đắc ý vận dụng nhất, cùng nhau thể hiện tám phần mặt mũi.
Đương nhiên, cũng có một số nhân viên của các bộ phận đó cho rằng Tông Hàn có thể tọa trấn trong trận Ly Ly tốc, chứng minh suy đoán này mới là chính xác.
Tiếp tục điểm một điểm về phía tây bắc, vẫn có ba vạn quân sĩ đang xen kẽ ở biên giới chiến trường - quân đội đã qua suối nước mưa, huyện Hoàng Minh không lâu sau, rốt cuộc quân đội Kim Quốc cũng hoàn thành ở Trung Nguyên, binh sĩ Hán ở Giang Nam bị tách ra, hoặc là bại trận trên chiến trường, hoặc là phái đi đường biên giới cũng không trọng yếu.
Hôm nay đội ngũ khoảng ba vạn người này do hán tướng Lý Như Lai suất lĩnh. Nữ chân nhân đối với bọn hắn cũng không quá mong đợi, chỉ cần có thể ở một mức độ nhất định hấp dẫn được ánh mắt của Hoa Hạ quân, phân tán binh lực của Hoa Hạ quân, không nên bại lui đến chiến trường chính quấy rối là được.
Chiến tranh tiến hành bốn tháng, nữ tử thực sự có thể phái chủ lực tới tiền tuyến, đại khái chính là mười hai vạn này, hơn nữa phía sau có thương binh, thủ ở lại, tổng binh lực có lẽ còn có thể đề cao không ít, nhưng binh lực phía sau đã rất khó đẩy về phía trước.
Trái lại Hoa Hạ quân, lần đầu khai triển là nhân lực chủ lực của bốn sư năm vạn người, về sau đã từng gia nhập vào hai vạn tân binh, đánh tới thời điểm cuối tháng này, số người đệ nhất sư đại khái hơn tám ngàn, nhị sư đã trải qua thua ở huyện Hoàng Minh, sau đó bổ sung một ít thương binh, đánh tới đáy tháng hai., Còn lại hơn bốn ngàn người, Tứ Sư - Cừ Chính trên tay còn mang theo bảy ngàn người, ngũ sư hơn tám ngàn người, hơn nữa quân trưởng Hà Thành thuộc loại khách hàng trực thuộc đặc thù, các bộ phận lớn có lực lượng mạnh cỡ sáu ngàn, Bích Khê, tiền tuyến Lôi Cương tham dự ngăn chặn mười lăm vạn đại quân của đối phương, trên thực tế chính là ba vạn bốn ngàn người này.
dưa hấu ở phía sau tiêu diệt phỉ, trên tay cầm một nhánh đặc thù chiến bộ, trên thực tế cũng không nhiều, sau khi tiến vào hai tháng, Ninh Nghị cuối cùng cũng móc hết nhân thủ chuẩn bị sẵn sàng ra. Trên tay y có sáu ngàn người, bao gồm cả đoàn quân cảnh báo, quân tiễu phỉ, một số người tham dự tác chiến ở tiền tuyến và một số ít kỹ thuật binh lính chiến đấu.
Ba vạn bốn ngàn người tập kết ở tiền tuyến trên thực tế cũng không tập trung. Dựa vào con đường gập ghềnh của dãy núi Vu Nguyên và dãy núi Lôi Cương lúc trước, đặc tính triển khai của các binh sĩ lớn, đại lượng binh lực đều được thả ra, phân tán tác chiến.
Sáng sớm ngày thứ hai tháng hai mươi ba, mấy chi đội của nữ chân nhân đã triển khai tập kích quy mô lớn. Hoa Hạ quân bên này phản ứng kịp, lập tức tập kết chừng một vạn năm ngàn quân, đầu tiên lấy bốn ngàn, năm ngàn, ba tập đoàn đón đánh bảo vệ, tốc độ rút ngắn, rải tám chi nhánh lực lượng bạc nhược, chiến đấu từ giữa trưa bắt đầu vang lên trong núi.
Lực lượng của Hoa Hạ quân sau đó vẫn không ngừng triệu tập.
Ninh Nghị xuất phát từ Tử Châu, cùng nữ chân nhân lựa chọn, ngược lại là một thời điểm "không hẹn mà cùng". Nhưng theo một bước này của hắn, ngày hai tháng hai mươi ba này, đối với toàn bộ Tây Nam chiến cuộc đã có ý nghĩa hoàn toàn bất đồng.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tất cả mọi người đều có thể biết, chiến cuộc đã đến tiết điểm cực kỳ quan trọng. Nhưng không có bao nhiêu người có thể hiểu được động cơ mà Ninh Nghị đưa ra lựa chọn này là gì.
Đối với nữ chân nhân mà nói, chủ lực khi tiến vào Kiếm Các là hai mươi vạn đại quân, bây giờ tiền tuyến chỉ có mười hai vạn, hán quân có thể sử dụng hầu như tiêu hao hầu như không còn, từ trong lịch sử mà nói., Là một cảnh tượng cực kỳ khó coi. Nhưng chiến tranh cũng không tuân theo tỉ lệ trao đổi đơn giản, phải dùng lực lượng mấy vạn người tiêu hao kim binh như vậy. Hoa Hạ quân tiếp nhận áp lực càng thêm lớn, binh lực dần dần giảm bớt, sẽ tại một khắc nào đó tan vỡ, càng có thể là hôm nay chắp vá chỉ còn lại bốn vạn Hoa Hạ quân.
Đối với mục đích mà Hoa Hạ quân chủ động xuất kích quấy rối thủy lộ, đương nhiên nữ chân nhân hiểu được một phần. Chiến đấu thủ thành cần tiêu hao đến khi tấn công mới thôi, chiến đấu ngoài hoang dã có thể lựa chọn tấn công thủ lĩnh của đối phương, thí dụ như trên địa hình phức tạp nhất vùng núi này, bất ngờ tập kích Tông Hàn., Hoặc là rút ngắn tốc độ, rải Bát, Tà Bảo... Chỉ cần đánh tan một bộ chủ lực là có thể thu được chiến công tác thủ thành không dễ dàng chiếm được, thậm chí sẽ khiến đối phương bại lui trước thời hạn.
Vì ứng đối khả năng này, thậm chí Tông Hàn đã lựa chọn tư thái cẩn thận nhất, không muốn cho Hoa Hạ quân biết vị trí của hắn. Cùng lúc đó, con trai trưởng của hắn thành lập xong đường cũng không xuất hiện trên chiến trường tiền tuyến.
mồi nhử thật sự được thả ra, chỉ có hoàn toàn bêu xấu bảo vệ. Đứa con Tông Hàn này nổi danh lỗ mãng ở bên ngoài, nhưng trên thực tế đáy lòng tinh tế. Hắn suất lĩnh báo thù quân lấy Duyên Sơn vệ làm chủ thể là cường quân gần với toàn bộ binh sĩ Đồ Sơn vệ. Mặc dù phòng nhỏ chết nhiều năm, dưới mục đích nhục nhã nhận huấn luyện quân đội này cũng vốn là lực lượng nòng cốt của nữ chân nhân tiến công Tây Nam.
Nếu như Hoa Hạ quân muốn tiến hành chém đầu, bảo đảm tà bảo là mục tiêu tốt nhất, nhưng phải chém đầu trừu bảo, phải thật sự dồn mạng vào mới được.
Nữ chân nhân đã đi được hơn một tháng, đi cực kỳ gian nan, tổn thất cũng lớn, nhưng trên tổng thể cũng không hề xuất hiện sai lầm trí mạng. Theo lý mà nói, một khi bọn họ vượt qua Lôi Cương., Tông Khê, Hoa Hạ quân nhất định phải xoay người trở lại Tử Châu, đánh một trận thủ thành bất đắc dĩ. Mà đến lúc đó, một lượng lớn binh sĩ có sức chiến đấu không cao: Ví dụ như Hán quân, nữ chân nhân có thể khiến bọn họ tiến bộ vượt bậc, thỏa thích ở trên bình nguyên, nghiền nát hậu phương của Hoa Hạ quân.
Như vậy sẽ khiến cho quân của Hoa Hạ rất khó chịu, nhưng đối phương phải lựa chọn như vậy: Đương nhiên, đám người Tông Hàn cũng có một lần dự đoán khả năng vượt qua Lôi Cương, chỉ một chút nữa thôi là Ninh Nghị ý thức được sự vây khốn của Hộc Châu chẳng qua chỉ là ngồi chờ chết, vì vậy tráng sĩ chặt tay buông bỏ thành bình nguyên, tiếp tục làm sơn vương trong núi lạnh lẽo. Đây cũng coi như là một phương thức cuối cùng của cuộc chiến Tây Nam.
Không ai ngờ Ninh Nghị lại đi ra.
Tráng sĩ chặt tay đến mức độ này sao? Một khi quá giới hạn, liền dùng bốn vạn người triển khai toàn bộ tác chiến?
Chuyện Tông Hàn gánh lửa giận tất thắng cũng biết, nhưng dưới tình huống trước mắt, lựa chọn như vậy có vẻ rất không lý trí - thậm chí buồn cười.
Bởi vì mê hoặc như vậy, trong nữ quân hai mươi ba đến Nhị Thập Tứ Kính quá độ đêm nay lộ ra vẻ cực không bình tĩnh, cao tầng tướng lãnh một mặt giả làm tiền tuyến bình thường điều động, một mặt tiến hành thương nghị với đám chỉ huy hạch tâm bên này.
Nhóm Đạt tụy, rải tám người tự nhiên đều cho là có bẫy. Hoàn Nhan tuỳ theo thiết kế của hắn: "Bắt đầu điên cuồng đẩy về phía trước, làm ra tư thế nắm lấy thời cơ chiến đấu thứ nhất, hơn vạn đội ngũ phía sau đã sớm vận sức chờ phát động, cũng nhanh chóng chen tới đây. Triều trưởng Cao Khánh từng đề nghị: "Ninh Nghị này một lần được ăn cả ngã về không, tính toán tất nhiên là không tầm thường, không bằng cưỡng chế bảo sơn đại vương tốc độ dừng lại, phái quân đội khác đi thăm dò."
Mặc dù trang phục xong cũng phải cẩn thận như vậy, nhưng trong lúc nhất thời Tông Hàn vẫn chưa quyết định, tốc độ rút lui vẫn làm công tác của hắn vững vàng như trước - khiến đại quân đường giữa trầm ổn tiến về phía trước, cho dù có chuyện gì đi nữa cũng không đến nỗi hoàn toàn cởi bỏ xích mích với quân đội bảo vệ.
"... Sáu ngàn người của Ninh Nghị đánh tới, mặc dù chiến lực kinh người, bước tiếp theo sẽ như thế nào? Mục đích của gã là gì? Đối với tất cả binh lực Lôi Cương, Tông Khê dùng để đón đánh đau đầu? Gã có thể đánh bại mấy người?"
Nửa đêm, đám người Tông Hàn đều ở trên bản đồ không ngừng tiến hành suy diễn, nhưng không cách nào đưa ra kết quả. Trời chưa sáng, sứ giả của Tà Bảo cũng tới, mang theo thư và lời phê bình của bản thân Tà Bảo.
"... phe ta mười lăm vạn người xuất kích, nhi tử mang theo hai vạn người ra khỏi Lôi Cương trước. Tông Khê, mặc dù Hoa Hạ quân mạnh đến đâu, nhưng chỉ lấy bốn vạn người để đón, nếu là như vậy, nhi tử cho dù bày trận, các quân còn lại đều đã xuất hiện, chiến cuộc Tây Nam đã định... Nếu như Hoa Hạ quân không thể dùng bốn vạn người đón tiếp, chỉ có Ninh Nghị sáu ngàn binh lực, nhi tử lại có gì phải sợ, hắn lấy sáu ngàn người đánh bại con trai hai vạn, con trai lại huy động quân đội tái chiến với hắn."
"... Hai quân giao chiến, chiến cơ thoáng cái qua, Ninh Nghị vừa kiêu ngạo chiến lực, đúng là thời điểm nhi tử đón đầu tấn công mãnh liệt. Điều đáng lo duy nhất là Ninh Nghị dùng sáu ngàn người dụ địch, tập kết đội ngũ chính diện, còn lại dùng kế hoạch bao vây triệt để nuốt đại quân trên tay ta, chính là kế sách bị thương mười ngón không bằng chỉ một ngón, nhưng việc này cũng không khó ứng đối..."
Ninh Nghị mắt sáng tất cả giết ra, khả năng lớn nhất đơn giản nhất, chỉ là nhìn thấy Lôi Cương, Tông Khê đã không thể thủ, muốn trước khi toàn bộ mười lăm vạn đại quân đi ra tập trung ưu thế binh lực của mình mà ăn bộ của mình. Nhưng như vậy cũng không phải là chuyện xấu, trong chiến đấu, không sợ đối phương có ý đồ gì, chỉ sợ đối phương không có, vậy mới là khó nắm bắt. Cũng bởi vậy, Bảo Sơn đạo, Ninh Nghị muốn ăn, ta no chết hắn là được.
Về phần phía sau, chỉ cần rút lui, rải tám quân, quân đội của đám người Đạt Huy gắt gao ngăn chặn Hoa Hạ quân trong núi, khiến cho hắn không thể rút lui được bao nhiêu người, ý đồ lấy vũ khí trong Hoa Hạ không lớn bằng khả năng thực hiện: Nếu còn có thể triệt hạ binh lực, bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng nổi.
Từ một góc độ khác mà nói, nếu như Ninh Nghị dẫn theo sáu ngàn người tới đây, nói muốn ăn hai ba vạn chủ lực trên tay Tà Bảo, mà phản ứng của tà bảo không phải là "Để cho hắn ăn", mời nhất định ăn xong", nữ chân nhân kia kỳ thật cũng không cần tranh bá thiên hạ nữa.
Mặc dù lực lượng gấp năm lần Ninh Nghị, suất lĩnh một trong quân đội mạnh nhất của nữ quân, Tà Bảo cũng đã có ý định chiến bại, nhiều lắm là "Thu nạp quân đội cùng hắn tái chiến chính là...", trên thực tế, trong miệng nữ chân nhân đối với danh xưng của quân đội đối diện, bất tri bất giác cũng đã từ "Hắc kỳ quân" đổi thành "Hoa Hạ quân", cũng đã qua bốn tháng, Hoa Hạ quân đánh ra sự tôn trọng trên mặt nữ chân nhân.
Nhị mươi bốn, Tông Hàn đưa ra quyết định, chấp nhận kế hoạch tà bảo. Cùng lúc đó, đại quân hùng mạnh ép về phía trước, mà ở một điểm phía bắc, Đạt phung, rải tám quân đội bảo trì thái độ bảo thủ, đây là cố ý đưa ra đối phó với phán đoán "Tông Hàn" và rải tám chữ với Hoa Hạ quân kia.
Đáng nhắc tới là sau khi nhận được sự đồng ý của phụ thân, Tà Bảo mặc dù mệnh lệnh cho hậu lộ quân không ngừng tăng tốc đi về phía trước, nhưng ở tiền tuyến, gã chỉ bảo trì tư thái nhanh chóng. Mà lệnh cho đội ngũ tận lực tập trung vào chi chủ lực của Hoa Hạ quân, tận lực kéo dài thời gian cho tất cả đội ngũ của mình lên trên, tận lực kéo dài thêm một ngày.
Hai vạn người hắn còn cảm thấy không đủ để an toàn, bởi vậy hắn muốn tập kết ba vạn đại quân, sau đó lại phóng tới Ninh Nghị. Động tác này cũng là đang thăm dò mục đích thực sự của Ninh Nghị, nếu như đối phương thật sự định dùng sáu ngàn người để quyết chiến với mình, vậy hắn nên chờ một chút.
Hai mươi sáu sáng sớm, đội ngũ tào bảo đầu tiên bước qua suối, hắn vốn cho rằng sẽ phải chịu đòn đón đầu của đối phương, nhưng đón đầu vẫn chưa tới. Quân đội Ninh Nghị còn đang tập kết cách đó vài dặm —— hắn thoạt nhìn giống như là muốn thủ thắng của nữ thần thánh lực, dịch chuyển sang bên cạnh, bày ra tư thái uy hiếp.
Uy hiếp ngươi tê dại!
Lúc này, trong trận đã đánh ra cờ soái của Tông Hàn, áp chế chủ lực của quân đội Hoa Hạ ở tiền tuyến. Chém giết giữa núi càng lúc càng tăng mạnh., Công thủ chiến đấu đã tạo thành mô hình trận địa, Hoa Hạ quân dùng pháo trận phong tỏa sơn khẩu không ngừng chiếm tiện nghi, nhưng nữ chân nhân cũng xác định sẽ chết mất chủ lực của Hoa Hạ quân khiến hắn không thể rời đi. Trên thực tế, tất cả mọi người đều đang đợi bước tiếp theo của chiến cuộc biến hóa, phản ứng của Ninh Nghị bên này quỷ dị đến mức khiến người ta bàng hoàng.
Hai mươi tám, lực lượng của Tà Bảo đã tập trung lại gần ba vạn người, thậm chí kéo ba ngàn kỵ binh tới. Ninh Nghị không nhanh không chậm dịch về phía trước, Tà Bảo cũng chuyển hướng về phía trước, y luôn cho rằng đối phương là đang giở trò gian trá trong thời khắc nào đó, nhưng vẫn không có, hai nhóm người đối chọi với nhau giống như là hai đứa bé đang gọi nhau.
"Có gan thì ngươi chém!"
"Ta chém!"
"Ngươi chém!"
"Ta chém!"
"Không chém chính là tôn tử ——"
Dù sao cũng phải chém một đao, bằng không đã thành Tư Mã Ý rồi.
Buổi chiều hai mươi tám ngày này, trong núi phía trước chiến hỏa liên miên. Nhìn phụ cận cầu xa, một đao hoàn mỹ chém xuống.