Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Rất nhiều năm sau, Lý sư sư thường hay nhớ tới Biện Lương Võ Triều Cảnh Hàn năm mười ba tuổi.
Đó là đêm trước khi nữ chân nhân từ nam tới, trong trí nhớ mềm mại mà phồn hoa, lầu các giữa mắt, mái hiên lộ ra khí tức thái bình thịnh thế, tú lầu ở đầu đông Ngự Nhai phía đông, nắng chiều từ một đầu phố phía xa buông xuống thật lớn. Thời gian luôn là mùa thu, màu vàng kim ấm áp, người đi đường trên phố cùng bài thơ tiếng nhạc giao thoa lẫn nhau.
phồn hoa như vậy, sau khi mưa rơi gió thổi đi mới trong trí nhớ càng thêm khắc sâu.
Đối với hồi ức như vậy, Ninh Nghị lại có một phen ngụy biện.
"Đều là công lao của Nhan liệu."
Nam nhân có vẻ không có bao nhiêu điều thú vị đối với chuyện này luôn thề son sắt: "Từ cổ chí kim, chúng ta có thể lợi dụng màu sắc trên đó, kỳ thật không nhiều lắm, ví dụ như xây nhà, màu sắc đỏ thẫm đại tử rất quý, cũng rất khó lưu lại trong thôn trấn nông thôn này., Năm đó Biện Lương có vẻ phồn hoa, là vì phòng ở ít nhất có chút màu sắc, có bảo vệ, không giống nông thôn đều là phân trâu đất... Đợi đến lúc công nghiệp phát triển, ngươi sẽ phát hiện, sự phồn hoa của Biện Lương thật ra cũng không đáng nhắc tới."
Những lời này kỳ thật cũng không đáng nhắc tới trong thẩm mỹ, về sau hắn thường yêu cầu mọi người xếp bức tường thành trắng xóa, khiến người ta nhìn giống như là đến một nơi khác không cách nào chạm được sơn thủy. Hắn biết thi văn, nhưng rất hiển nhiên, cũng không biết vẽ tranh.
Biện Lương trong trí nhớ luôn là mùa thu, cũng luôn là lúc chạng vạng tối, hoàng hôn thật lớn ấm áp rất đẹp. Đó là ánh chiều tà hai trăm năm phồn hoa của Võ Triều, ở một góc độ khác, có lẽ bởi vì đoạn thời gian sinh hoạt của Lý sư cũng đi tới cuối cùng. Nàng làm túp Lâu Hoa Khôi dựa vào ngủ gật bên cửa sổ, trong lòng nàng do dự lấy lựa chọn trong tương lai.
Không thể đưa ra quyết định.
Phong lưu luôn bị mưa gió thổi qua, một thời đại cực lớn, biến loạn, đột ngột đẩy tới trước mặt nàng, cũng đẩy tới trước mặt bách tính võ triều hai trăm năm qua.
Nàng nhớ tới mình năm đó, cũng nhớ tới những người lui tới trong tầng cát, nhớ tới Hạ Lôi nhi, mọi người trong bóng đêm xóc nảy, vận mệnh đại thủ nắm tất cả mọi người, thô bạo xé rách một phen, từ đó về sau, có người đi qua nơi hoàn toàn không thể dự đoán, có người đã cắt đứt đường tuyến ở không trung.
Lúc tầm mắt có thể thoáng dừng lại, thế giới đã biến thành một dạng khác.
Thân thể trần trụi...
Nếu như xét theo một góc độ khác, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nhớ tới khoảnh khắc Giang Trữ và Ninh Nghị gặp lại.
Cho dù là ở thế giới này, hay là nhân sinh cá nhân, cái tên kia đều là tồn tại mấy chục năm khiến người ta không thể bỏ qua. Nàng một mực ái mộ, sau đó lại cảm thấy mê hoặc, thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ và khó hiểu... Trong thời gian lưu chuyển và thay đổi giữa thế sự, con cái của mọi người đôi khi lại có vẻ nhỏ bé, ở bên cạnh người nam nhân kia, nàng luôn có thể nhìn thấy hình dáng của một thứ càng to lớn hơn.
Nhớ lại khoảng thời gian cuối cùng ở bên trong Lẫm Lâu kia, nàng đang đối mặt với một lựa chọn quan trọng nhất trong cuộc đời, đây chính là lựa chọn của rất nhiều người. Các nữ nhân đều lựa chọn một vị hôn phu, kết làm phu thê với hắn, hơn nữa sau đó mấy chục năm trời mưa như mưa, tướng phu... Nếu như mọi việc đều thuận lợi phát triển, các nữ nhân sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc.
Những người như Lý sư sư tỷ luôn tự chủ hơn người khác nhiều. Cô gái trong sạch sẽ sẽ sẽ được gả cho một người như thế nào, không phải do các nàng lựa chọn. Lý sư ít nhiều cũng có quyền tự chủ ở phương diện này, nhưng đối ứng chính là nàng không thể trở thành phòng lớn của người khác., Có lẽ nàng có thể tìm kiếm một vị nam tử tính cách ôn hòa có tình cảm và ân cần ký thác cả đời, vị nam tử này có lẽ còn có địa vị nhất định, nàng có thể tại chính mình tư sắc dần dần sinh hạ hài tử, để duy trì địa vị của mình, đồng thời hưởng có một đoạn hoặc là cả đời diện sinh sống.
Trong lựa chọn như vậy có quá nhiều điều không xác định, nhưng tất cả mọi người đều như vậy cả đời mình. Trong thời gian ấm áp như mặt trời, Lý sư sư một lần hâm mộ bầu không khí bên người Ninh Nghị, nàng tới gần, sau đó bị thứ to lớn kia mang đi, dọc theo đường thân bất do kỷ.
Nói rất khó nói chính là may mắn hay bất hạnh, sau đó hơn mười năm, nàng thấy được thế đạo này càng thêm khắc sâu một vài thứ. Nếu nói lựa chọn, tại một số tiết điểm trong đó đương nhiên cũng có., Tỷ như thời gian nàng đại lý kia, lại tỷ như mười mấy năm qua mỗi một lần có người hướng về nàng biểu đạt tình cảm, nếu như nàng muốn quay đầu lại, đem sự tình giao cho nam giới bên cạnh xử lý, nàng thủy chung có cơ hội này.
Khi còn ở Tiểu Thương Hà, nàng từng vì chuyện tĩnh bình mà cãi vã với Ninh Nghị, những gì Ninh Nghị nói ra không cách nào thuyết phục được, nàng giận dữ bỏ qua. Đại chiến ba năm qua của Tiểu Thương Hà, nàng đối mặt với trăm vạn đại quân Trung Nguyên, đối mặt với sự tiến công của nữ chân nhân vẫn luôn mãnh liệt chống lại. Lý sư phụ cảm thấy hắn là người như vậy, nhưng tin tức chết truyền đến, cuối cùng nàng nhịn không được đi ra ngoài, muốn tìm kiếm một câu "Vì sao".
Ninh Nghị cũng không trả lời nàng. Trong khoảng thời gian nàng cho rằng Ninh Nghị đã qua đời, thành viên Hoa Hạ quân phụng bồi nàng từ nam tới bắc, lại từ Bắc Nam đi. Trong gần hai năm gần đây, nàng nhìn thấy thảm kịch nhân gian đã hoàn toàn khác với năm tháng thái bình. Mọi người thê lương khóc lóc, dịch nhi tử mà ăn, khiến người ta thương xót.
Nhưng ở giữa thiên địa bất nhân này, nếu trong lòng mọi người thật sự không có ý chí phản kháng, khát máu, chỉ dựa vào thú tính, làm cho người ta thương cảm, là không sống nổi. Ca múa ở lầu lăm chẳng qua là việc tô điểm giữa ngày thường, làm cho người ta thương xót, cuối cùng chỉ có thể biến thành xương khô chết rét.
Cần bao nhiêu người thức tỉnh và phản kháng mới có thể chống đỡ được vùng thế giới này đây? Câu trả lời của Ninh Nghị khiến người ta cảm thấy vô cùng ngây thơ: "Tốt nhất là tất cả mọi người."
Lý sư năm đó hiểu rõ: "Đây là điều không làm được." Ninh Nghị nói: "Nếu không phải như vậy, thế giới này còn có ý nghĩa gì?" Thế giới không có ý nghĩa là để tất cả mọi người đi chết sao? Không có ý nghĩa thì phải chết sao? Ninh Nghị năm đó trả lời hơi có vẻ ngả ngớn chọc giận Lý sư sư. Nhưng sau đó nàng mới dần dần cảm nhận được cơn phẫn nộ và bất đắc dĩ trong lời nói này.
Một người buông trọng trách của mình xuống, trọng trách này phải do người thức tỉnh gánh vác, người phản kháng chết ở phía trước. Sau khi bọn hắn chết, người không phản kháng, quỳ gối phía sau chết. Thời gian hai năm, nàng theo Lư Tuấn Nghĩa, đám người Yến Thanh thấy một màn đều là chuyện như vậy.
Nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ về Ninh Nghị, sau cuộc chiến đại danh phủ, nàng theo quả phụ Tần Thiệu và góa phụ trở lại Tây Nam. Hai người đã rất nhiều năm không gặp nhau, kỳ thật lần đầu tiên gặp gỡ đã có chút xa lạ, nhưng cũng may hai người đều là người có tính tình rộng rãi, sau đó không lâu, chuyện lạ lẫm này liền được giải khai. Ninh Nghị an bài cho nàng một số chuyện, cũng cẩn thận kể cho nàng một số thứ lớn hơn.
"Lát lâu không có gì ghê gớm." Đôi khi có vẻ lanh lợi, có lúc Ninh Nghị lại đặc biệt không biết nói chuyện lại khoe khoang như vậy. "Trên đời này nữ tử kia đâu, người đọc sách không nhiều lắm, cũng ít thấy chuyện đời, tổng thể mà nói thì hơn. ", Thật là chán ngắt. Nam nhân kia hưởng thụ vì mình, sáng tạo ra thanh lâu, để một số nữ tử đọc sách biết chữ biết nói, bán... cảm giác tình yêu. Nhưng ta cảm thấy, trong hai người độc lập, những chuyện này có thể tự mình tới."
Ninh Nghị nói những lời này cũng không phải là nói khoác Viêm Viêm, ít nhất trong mắt Lý sư phụ, Ninh Nghị ở chung với đám người Tô Đàn Nhi, Nhiếp Vân Trúc, làm cho người ta cực kỳ hâm mộ, bởi vậy nàng cũng không có tiến hành phản bác chuyện này.
"Tương lai bất luận nam hài nữ, đều có thể đọc sách biết chữ, nữ hài tử xem nhiều thứ, biết rõ thiên địa bên ngoài, sẽ câu thông, giao lưu, tự nhiên là có thể không cần thiết Mẫu Lâu. Cái gọi là người bình đẳng, nam nữ đương nhiên cũng có thể bình đẳng."
"Đương nhiên cũng không nên cao hứng quá sớm, cơ sở giữa con người và người bình đẳng, trên thực tế là gánh vác trách nhiệm, người gánh không nổi trách nhiệm, trên thực tế sẽ không lấy được bất kỳ quyền lực nào. Nữ nhân phải bình đẳng với nam nhân, điều kiện tiên quyết là các nàng có năng lực của mình, điều kiện sau khi thỏa mãn, kỳ thật còn có thể chứng minh năng lực, tranh thủ quá trình tranh đoạt quyền lực."
"Cả quá trình này hiện tại đều đang làm, trong quân đã có một số quan viên phụ nữ, ta cảm thấy ngươi cũng có thể có địa vị ý thức tranh thủ quyền lực của phụ nữ làm một chút chuẩn bị. Ngươi xem, kiến thức của ngươi rộng rãi, đã xem qua thế giới này, đã làm rất nhiều chuyện, bây giờ lại bắt đầu chịu trách nhiệm các sự vụ ngoại giao, ngươi chính là nữ tính không kém so với nam giới, thậm chí càng thêm ưu tú với tư cách rất tốt."
Đây là sau khi sư phụ nhận được một vài sự vụ liên quan từ Ninh Nghị, Ninh Nghị cùng nàng nói chuyện.
Sư phụ gánh vác rất nhiều chuyện đàm phán với thân sĩ địa phương Xuyên Thục.
Trên thế giới này, có đôi khi gần gũi, có lúc lại từ từ đi xa. Đương nhiên, tiêu chuẩn xa gần cũng không rõ ràng như mọi người tưởng tượng.
Muốn thuyết phục sĩ thân các nơi, thân tộc hi tộc tận lực đứng chung một chỗ với Hoa Hạ quân, rất nhiều lúc dựa vào lợi ích liên quan, uy bức và lợi dụ dỗ kết hợp, cũng có rất nhiều lúc cần tranh luận cùng người khác cùng giải thích đạo lý của thế giới này. Sau này sư phụ và Ninh Nghị có nhiều lần nói chuyện với nhau, có liên quan tới việc khởi chính của quân Hoa Hạ, có liên quan tới phương hướng tương lai của nó.
Trước những câu hỏi cụ thể này, Ninh Nghị nói càng thêm tỉ mỉ với nàng, sư phụ đối với Hoa Hạ quân cũng hiểu rõ hơn: Đây là câu thông mấy năm trước nàng rời khỏi Tiểu Thương Hà chưa từng có.
"... Người cùng người trời sinh là bình đẳng, hoặc là nói, chúng ta cho rằng người cùng người cuối cùng là nên bình đẳng. Nhưng lý tưởng hóa bình đẳng cần có điều kiện thực tế, một người thông minh bình đẳng cùng kẻ ngốc sao? Một người cố gắng cùng kẻ lười biếng sẽ bình đẳng sao? Một người đọc sách không biết kiến thức cùng một người bình đẳng sao? Chúng ta phải tận lực rút ngắn điều kiện tiên quyết..."
"... Kỹ thuật của đập vật đã giúp chúng ta phổ cập sách vở, người từ trong sách học thu được trí tuệ, phổ cập sách vở, kiến thức cơ bản nhất về giáo dục chữ cơ bản nhất, học chữ cơ bản nhất., Mỗi người đều có khả năng tăng khả năng của mình. Phương thức giáo dục chúng ta còn phải cải tiến, không chỉ khiến người ta rung đùi đắc ý đọc mà còn là tận khả năng nghiên cứu ra phương thức mở đầu và cách thức dạy dỗ thích hợp cho mọi người, phải thông qua đạo lý thông thường để càng nhiều người có thể lý giải..."
"... Đại đạo sinh vật có lẽ có cực hạn, nhưng tạm thời vẫn còn rất xa, gia hỏa đề xuất lương thực rất thông minh, nói rất đúng, kéo quá nhiều người vào trong tác phường, người trồng trọt không đủ... Về điểm này, chúng ta sớm đã tính toán qua, những người nghiên cứu nông nghiệp đã có mặt mày nhất định, thí dụ như nói cùng làm vườn nuôi gà ở bên kia, rồi thí dụ như trước kia đã nói qua... "
"... Nhưng quan trọng nhất là, bên Công Tôn tiên sinh nghiên cứu phòng thí nghiệm thuốc nổ, gần đây đã có chút thành quả rất thú vị, chúng ta làm ra một ít phân bón., Có lẽ có thể tăng gấp mấy lần lương thực lúa lúa gạo... Trước mắt mà nói, chúng ta còn chưa có khả năng tìm được sản lượng, nhưng ít nhất bên nông nghiệp bên kia đã có phương hướng nhất định... Kỳ thật cần thời gian, cũng cần một hoàn cảnh thái bình, những chuyện này mới có thể an tâm mà làm, bây giờ chúng ta rất thiếu nhân thủ..."
"... Hoàng quyền không hạ được vấn đề huyện, nhất định phải sửa, nhưng tạm thời mà nói, ta không muốn giống như lão Ngưu đầu, bắt tất cả nhà giàu giết chóc... Ta không quan tâm bọn họ cao cao không vui, tương lai người cao nhất ta hi vọng là luật pháp, bọn họ có thể ở địa phương có ruộng có nhà., Nhưng chỉ cần có hành vi ức hiếp người khác, để luật pháp dạy bọn họ cách làm người, để giáo dục rút đi căn nguyên của bọn họ. Ở giữa dĩ nhiên có một cái quá độ, có lẽ là dài dằng dặc quá độ thậm chí là lặp đi lặp lại, thế nhưng đã có tuyên ngôn bình đẳng, ta hi vọng nhân dân có thể nắm lấy cơ hội này. Quan trọng là, mọi người tự mình nắm lấy đồ vật, mới có thể mọc rễ nẩy mầm... "
Lời nói của Ninh Nghị, có một số nàng có thể nghe hiểu, có một số nghe không hiểu.
Biến thiên thời đại ồ ạt trôi qua bên cạnh mọi người, trong hơn mười năm sau khi bữa tiệc hoàng hôn buông xuống, nó một lần nữa lộ ra vẻ cực kỳ hỗn loạn: Thậm chí là tuyệt vọng - lực lượng của kẻ địch cường đại đến mức không thể đỡ, thật giống như là cự luân tuân theo ý chí trời cao, nghiền nát tất cả những người đắc lợi dưới đời năm xưa.
Trong giáo lý của Đại Quang giáo, mọi người sống trong thời gian thái bình quá thoải mái, kiêu ngạo dâm dật, bởi vậy ông trời mới hạ xuống ba mươi ba trận đại nạn, mới có thể khôi phục được ánh sáng: Lời nói như vậy, có vẻ rất có đạo lý. Cho dù là một bộ phận phản kháng ngậm đầy tuyệt vọng chống lại, cuối cùng cũng có vẻ xa vời và vô lực.
Trong hồi ức của Lý sư sư phụ, hai đoạn tâm tình kia, mãi tới mùa xuân đầu tiên sau khi hoàn toàn vượt qua, Vũ Kiến ấp ủ, cuối cùng mới có thể quy về một.
Đại chiến ở Tây Nam đối với Lý sư huynh cũng là một đoạn thời gian bận rộn mà hỗn loạn. Trong thời gian một năm vừa qua, nàng thủy chung đều vì Hoa Hạ quân mà đi dạo nói, có đôi khi nàng phải đối mặt với chế nhạo cùng cười nhạo, có đôi khi mọi người sẽ tỏ vẻ khinh thường thân phận kỹ nữ của nàng, nhưng dưới sự ủng hộ binh lực của Hoa Hạ quân, nàng cũng tự nhiên tổng kết ra một phương pháp đàm phán với người khác.
Vị thê tử tên là Lưu Tây qua của Ninh Nghị đã cho nàng trợ giúp rất lớn. Một ít dụng binh trong Xuyên Thục cảnh, tiễu phỉ phần lớn là do vị phu nhân Ninh Nghị chủ trì. Vị phu nhân này vẫn là người có tư duy "Bình đẳng" có tư duy nhất trong Hoa Hạ quân., Có lúc bà ta cảm thấy phiền não vì phu nhân Ninh Nghị của mình, vì ai cũng cho bà ta vài phần mặt mũi. Như vậy trong đủ loại chuyện này bà ta đã khiến đối phương nhường nhịn, càng giống như một trận Phong Hỏa nô đùa giỡn chư hầu đến từ Ninh Nghị, mà không giống năng lực của bà ta.
Bởi vì nguyên nhân như vậy, dưa hấu rất hâm mộ Lý sư, một mặt là vì Lý sư phụ rất có khí chất văn thao, mặt khác là do bà không có thân phận quấy nhiễu. Trong một năm này, hai người ở chung hòa hợp, một lần đem sư phụ trở thành "Quân sư" của mình đối đãi.
Cuối thu, cơ hội hợp tác giữa hai người càng thêm nhiều. Bởi vì nữ chân nhân đột kích, trên bình nguyên thành một ít thân dân vốn cúi đầu chờ đợi biến hóa bắt đầu tỏ rõ lập trường, dưa hấu mang theo nhân mã truy sát bốn phía, thỉnh thoảng cũng bảo sư phụ ra mặt, đi uy hiếp cùng thuyết phục một ít lắc lư trái phải, hoặc là có thuyết phục sĩ thân nho sĩ có thể, căn cứ vào đại nghĩa của Hoa Hạ, bỏ tối theo sáng, hoặc là ít nhất không nên quấy rối.
Công việc của trái dưa hấu nghiêng về vũ lực, chạy băng băng bên ngoài nhiều hơn, sư phụ thậm chí không chỉ một lần nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của vị phu nhân mặt tròn toàn thân đẫm máu kia.
Công việc sư sư cần lượng lớn tình báo và văn sự phối hợp, có đôi khi nàng tiến về Ngô Châu và Ninh Nghị bên này bàn bạc, phần lớn thời gian Ninh Nghị cũng bận rộn, nếu rảnh rỗi, hai người sẽ ngồi xuống uống một chén trà, nói chuyện phần lớn cũng là công việc.
Chém giết ở tiền tuyến cực kỳ khốc liệt, rất nhiều lúc sư phụ có thể nhận ra thứ mà Ninh Nghị giấu giếm - trước đây nàng chính là vì chuyện này -- sự thảm khốc của tiền tuyến đối với Ninh Nghị thật ra cũng là áp lực rất lớn. Ninh Nghị có vẻ thong dong.
Trong thời gian như vậy, sư sư phụ muốn cho hắn gảy đàn tỳ bà hoặc đàn tranh cổ, nhưng trên thực tế, cuối cùng cũng không tìm được cơ hội như vậy. Chăm chú làm việc, nam nhân gánh vác trách nhiệm to lớn luôn luôn làm cho người ta mê muội, có đôi khi điều này làm cho sư sư sư lại nhớ tới vấn đề liên quan đến tình cảm, đầu óc của nàng sẽ nghĩ tới quá khứ trong khe hở như vậy, lúc tướng quân xuất chinh nữ tử hiến thân, hoặc là thổ lộ thiện cảm... như vậy.
Nhưng nàng không nói ra, cũng không phải vì nàng không mong đợi những chuyện này nữa, trong khe hở thời gian còn rất nhỏ của mình, nàng vẫn mong đợi những câu chuyện có liên quan đến tình cảm như vậy. Nhưng thời khắc này tiếp xúc cùng Ninh Nghị, nàng bỗng ý thức được, lúc tướng quân xuất chinh nữ tử hiến thân, là vì đối với nữ nhân mà nói, đây là sự khích lệ và trợ giúp lớn nhất đối với đối phương.
Bây giờ cô có chuyện thực tế hơn để làm.
Số lượng binh lực của Hoa Hạ quân vẫn luôn rất khẩn trương, tới mười hai tháng cuối, một đợt phản loạn lớn nhất xuất hiện - ở giữa không phải chỉ là tự tạo phản, mà thật ra sớm đã có nữ chân nhân dự mưu., Có Nhan Hi Duẫn thao túng và châm ngòi bên trong - dưa hấu lĩnh binh truy sát trấn áp, một phần binh lực ở Nguỵ Châu cũng bị phân ra, sư phụ bên này phối hợp phân tích mấy bộ phận tình báo, phân tích thế lực có khả năng thuyết phục ngược lại, chuẩn bị ra mặt thuyết phục bọn họ, từ bỏ chống cự.
Sư phụ phân tích từ đầu đến cuối đều có tham dự, bởi vì nguy hiểm có khả năng cao hơn nên tình báo bộ không có ý định để sư phụ tự mình ra mặt, nhưng sư phụ bên này vẫn lựa chọn hai nhà có nho sĩ tọa trấn, sư phụ đã thuyết phục thế lực có khả năng hữu hiệu sắp xếp trên vai mình.
Chính Nguyệt sơ tam, nàng thuyết phục một gia tộc tạo phản vào núi, tạm thời hạ vũ khí xuống, không hề đối nghịch với Hoa Hạ quân. Vì chuyện này mà thành công, nàng thậm chí thay mặt Ninh Nghị hứa hẹn với đối phương, một khi nữ chân binh lui lại, Ninh Nghị sẽ đứng trước mặt mọi người, công khai bàn luận với nho sinh của gia đình này.
Sau khi đàm phán xong, sư phụ liền đi tới Tử Châu, tiện đường báo tin với Ninh Nghị. Đến Hồn Châu đã là chạng vạng tối, trong trụ sở người đến người đi, chiến mã báo tin không ngừng, đây là dấu hiệu chiến tranh khẩn cấp ở tiền tuyến. Sư phụ từ xa thấy Ninh Nghị đang bận rộn, nàng lưu lại một phần trần kết, liền xoay người rời khỏi nơi này.
Nàng hy vọng thời gian tiết kiệm, tốc độ nhanh nhất giải quyết nhà thứ hai, xe ngựa thừa đêm ra khỏi thành, ly khai Nguỵ Châu nửa canh giờ sau, đã phát sinh biến cố.
Đối với xe ngựa công kích là đột nhiên, bên ngoài có vẻ còn có người hô: "Trói đầu người của Ninh Nghị..." Đi theo đám hộ vệ của sư phụ cùng đối phương chém giết, đối phương lại có một hảo thủ giết lên xe ngựa, đánh xe ngựa xông về phía trước. Xe ngựa xóc nảy, sư phụ vén rèm xe lên nhìn thoáng qua, sau một lát, quyết định, bà ta nhào ra phía trước xe ngựa.
Đây là đụng độ dùng hết toàn lực, sư phụ cùng hung nhân cướp xe ngựa kia một đạo bay cuồn cuộn đến trong tuyết ven đường. Tên hung nhân kia lăn mình một cái liền bò lên, sư phụ cũng ra sức bò lên, thả người nhảy vào trong khe nước ven đường vì con sông chật hẹp mà chảy xiết.
Nước sông trong ngày đông lạnh thấu xương, sư phụ như nước lập tức cảm thấy trái tim đột nhiên thu lại, đầu choáng váng. Nước sông chảy xiết xuống, đến một chỗ rẽ ngoặt, thân thể sư phụ đụng vào tảng đá một cái, sư phụ tỉnh lại một lát, ra sức giãy dụa. Nàng ra sức vùng ven bờ một bãi sông đầy đá cuội, thân thể đã cảm giác không phải của mình, tư duy rất muốn dừng lại.
Nhưng nàng không dừng lại. Trong một thời gian dài không biết đã trôi qua bao lâu, có thứ gì đó không phải của mình đang chi phối nàng - nàng từng thấy binh sĩ bị thương trong quân doanh của Hoa Hạ quân, thấy tình cảnh vô cùng tanh máu trong quân doanh của thương binh., Có lúc Lưu Tây dưa cõng đại đao đi tới trước mặt cô, thằng bé đáng thương chết đói ở ven đường phát ra mùi hôi thối... Trong đầu nàng chỉ là máy móc hiện lên mấy thứ này, thân thể cũng là máy móc tìm kiếm cành củi bên bờ sông, dẫn lửa vào.
Một chỗ vách đá bên bờ sông lõm vào cứu mạng nàng, nàng tìm được một chút cành khô, lại gãy một ít củi, lấy ra lửa lửa tay run rẩy khó khăn dẫn lửa... Nàng cởi quần áo, đặt trên lửa nướng khô, ban đêm gió núi đi ô ô, cho đến gần sáng, tìm tới hai lần binh sĩ Hoa Hạ quân mù trong tầm mắt này mới tìm được nàng.
Nàng được khiêng tới Thương binh doanh, kiểm tra, nghỉ ngơi, Phong hàn đã tìm tới, không thể không nghỉ ngơi. dưa hấu đưa thư đến cho nàng để nàng dưỡng thương, trong lời kể của người khác nàng cũng biết, sau đó Ninh Nghị nghe được tin nàng bị tập kích là đang trong tình huống khẩn cấp phái một tiểu đội binh sĩ tới tìm nàng.
Đây vốn nên là kinh nghiệm cận kề tử vong nhất trong đời nàng, đáng lý ra phải kể lại một đoạn thời gian, nhưng sau khi chữa khỏi thương thế, ngược lại không còn cảm thấy gì. Qua một năm, bôn ba vài năm, giao tiếp với đám người Tây qua, thể chất sư phụ trở nên rất tốt, một tháng sau nàng khỏi bệnh, lại đi một chuyến tới Tử Châu, Ninh Nghị gặp nàng, hỏi thăm chuyện đêm nay, sư phụ lại chỉ lắc đầu nói: "Không có gì."
Nàng lại liên hệ với dưa hấu, bộ tình báo, về tới công tác mà nàng có thể phụ trách.
Liên quan tới toàn bộ Hoa Hạ quân công tác vừa to lớn vừa phức tạp, có đôi khi sư phụ có thể cảm giác được một tấm biểu hiện như có như không đang vô hình đẩy mạnh. Vấn đề về thành đô bình nguyên ít hơn một chút, liền có thể có bao nhiêu lực lượng sinh mệnh đầu nhập vào tiền tuyến Tử Châu.
Tiến vào hai tháng tám, công tác phía sau thoạt nhìn không còn khó giải quyết như trước nữa, sư phụ theo một đội binh sĩ đi tới Nguỵ Châu, lúc đến Ngu Châu là buổi sáng hai tháng hai mươi ba, bên trong Tự Châu giới nghiêm như thường lệ. Bởi vì Ninh Nghị trong lúc nhất thời không có thời gian, nàng trước tiên đến Thương Binh doanh thăm một vị quan trước đã có giao tình, đối phương bừng tỉnh đại ngộ: "Ngươi cũng tới rồi, đã nói là có đại động tác..."
"Cái gì?"
"... Ngươi không biết?" Đối phương ngẩn người: "Vậy thôi, tự ngươi từ từ xem đi."
Ở trong quân đội lâu dài, sẽ gặp phải một ít cơ mật, nhưng cũng có một số việc, cẩn thận xem xét một chút là có thể phát hiện ra manh mối. Sau khi rời khỏi doanh trại thương binh, sư phụ đã nhận ra dấu hiệu tập hợp quân đội trong thành, sau đó biết được những chuyện khác.
Buổi chiều, nàng và bộ hạ tình báo, tổng phương phương diện thương lượng đã xong, nhìn thấy Ninh Nghị mặc quân trang đi tới, đội quân đi đầu đang từ bên ngoài đi vào.
"Bọn họ nói ngươi đã đến, lại đây xem một chút. Gần đây có gặp phải nguy hiểm gì không?"
"... Ngươi muốn ra chiến trường à?"
"Tông Hàn sắp tới nơi rồi, đến lúc đi gặp hắn một lần."
"Ở... bên ngoài quyết chiến? Bọn họ nói... không tốt lắm, chúng ta ít người."
Sư phụ vắt hết óc, nhớ lại tin tức quân sự nghe được trong khoảng thời gian vừa qua, trước đây, thật ra không ai từng nghĩ tới đại chiến hội lần này lại xảy ra ở phía trước yết Châu thành. Ninh Nghị muốn ném tất cả binh lực vào trong...
"Đánh nhau, chỉ là không nghĩ ra kế hoạch mới có tác dụng. Không cần lo lắng, tiểu Thương Hà ta cũng ở tiền tuyến đã lâu." Ninh Nghị mỉm cười: "Từ biệt hay không đều do đích thân ta giết chết."
"Ta vẫn cảm thấy ngươi viết thơ là tốt nhất..." Nàng nói lời này, cảm thấy từ không đúng, nước mắt sắp chảy ra. Lúc này nàng lại cảm nhận được tâm tình mến người trước khi tướng quân xuất chinh... So với nói chuyện thật ra dễ chịu hơn nhiều.
"Ha ha, thơ a..." Ninh Nghị cười cười, ý tứ sư phụ trong nụ cười này cũng có chút xem không hiểu. Hai người trầm mặc trong chốc lát, Ninh Nghị gật đầu: "Vậy... Đi thôi, đã đến lúc giáo huấn bọn họ rồi."
"Ninh Lập... Lập Hằng." Sư phụ gọi hắn lại, trán nàng luôn luôn lớn, nhưng dáng vẻ lại rất có khí chất, lúc này mở to mắt, rất nhiều tư duy giống như đang hóa thành thực chất trong mắt, sợ hãi, lo âu, phức tạp, vì từ ngữ của bản thân mà nóng nảy... Hai môi nàng run rẩy vài cái.
"Cái kia... Ta... Nếu ngươi chết trên chiến trường, ngươi... ngươi, ngươi không có lời gì để nói với ta sao? Ngươi... Ta biết rõ các ngươi trên chiến trường đều muốn viết, viết di thư, ngươi cho người nhà ngươi đều viết rồi... Ta không phải nói, cái kia... Ý của ta là... di thư của ngươi đều là cho người nhà ngươi, chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, nếu ngươi chết... Ngươi có nói với ta không? Ta, chúng ta đều quen biết nhiều năm rồi..."
Nàng không thể tìm được phương thức biểu diễn tốt hơn, nói tới đây, nước mắt liền chảy xuống, nàng chỉ có thể nghiêng đầu, một tay nắm chặt váy trên đùi, một bàn tay chống trên bàn bên cạnh, để cho mình chỉ hơi hơi quỳ gối mà không đến mức ngồi xổm xuống. Nước mắt lạch cạch rơi xuống.
Ninh Nghị nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, ngón tay cũng vô thức gõ lên đùi, qua hồi lâu mới lên tiếng: "Nếu như ta có thể trở về...Chúng ta lại thảo luận chuyện này, được chưa?"
Một lát sau, muốn quay người lại, lại cảm thấy những lời này có chút không may, đưa tay lên bàn gõ một cái: "Yên tâm đi... Chuyện lớn gì... Ta nhất định có thể trở về."
Cứ như vậy, hắn quay người rời đi.
Đây là hai tháng hai mươi ba trong trí nhớ của Lý sư phụ, chí ít trong khoảnh khắc đó, tiền đồ chưa biết, cuồng phong của Vận Mệnh cuốn tới nơi này, cuốn lên khí tức bi tráng như phong tiêu hề dịch thủy hàn.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Tại thời khắc này, Tây Nam, thiên hạ, kể cả nữ tử ba mươi năm qua tung hoành ngang dọc, đối mặt với tất cả chống cự, đang muốn đi đến cuối đường. Nếu như thất bại, thì chính là kết cục của thiên hạ.
Sư phụ từ trong phòng đi ra, đối với toàn bộ chiến trường mà nói số lượng binh sĩ cũng không nhiều lắm đang trong ánh nắng mỏng đi qua cửa thành.
Bởi vì liên quan tới thuốc nhuộm nên khí thế trong bức tranh không đủ. Đây là mùa xuân lúc đầu hết thảy đều có vẻ tái nhợt.
Thân thể trần trụi...
Năm Vũ Chấn hưng nguyên năm, mùa xuân Kim Thiên Hội mười lăm năm, hai tháng hai mươi ba.
Tây Nam sơn lĩnh, tham dự tốc độ rút lui của Nam chinh, Nhan Huyên, Nhan Huyên, mấy đội quân dung nhan lườm lườm bảo vệ, trong ước định đột nhiên phát động một lần vạch trần quy mô lớn, cố gắng đánh vỡ cục diện chiến tranh giằng co trong địa hình liều chết của Hoa Hạ quân, trở nên hỗn loạn.
Sau khi xuyên qua một khoảng thời gian, thủ lĩnh Hoa Hạ quân đoàn phía trước đã có phản ứng, quân đội tập trung tiến hành một cuộc chặn đánh quy mô lớn đối với đội quân đang di chuyển của nữ chân nhân, định bụng dựa vào đường binh hùng mạnh của nữ chân nhân này mà cắn nuốt một lượng chiến quả nhất định. Hai bên tiến hành một ngày chém giết.
Hai tháng hai mươi ba đêm, đến sáng sớm ngày hai tháng hai mươi tư, một tin tức phát ra từ Tử Châu, trải qua các các loại lộ tuyến khác nhau, lần lượt truyền đến các thủ bộ chủ tiền tuyến nữ chân nhân đem đại doanh. Tin tức này thậm chí ở một trình độ nhất định quấy nhiễu các đội quân của nữ chân sau đó áp dụng thái độ ứng phó., rải tám bộ lạc lựa chọn phòng ngự bảo thủ, tốc độ không nhanh không chậm xen kẽ, quân đội báo thù nhan sắc khuyết bảo vệ thì bỗng nhiên tăng nhanh tốc độ, điên cuồng vọt tới trước, ý đồ trong thời gian ngắn nhất đột phá Lôi Cương, chỉ một đường nhỏ.
Hai tháng hai mươi ba, Ninh Nghị tự mình dẫn đội quân tinh nhuệ hơn sáu ngàn, bước ra cửa thành Nguỵ Châu.
—— áp về phía tiền tuyến.