Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Năm Vũ chấn hưng nguyên năm thứ mười ba sau Thí Quân của Ninh Nghị, trong vòng một tháng khai mạc, Tây Nam đã trở thành một mớ hỗn độn.
Chỉ có điều trên trung hai mươi, lấy Kiếm Môn quan làm phân giới, phía tây nam trải qua hai mươi ngày chém giết không ngớt; phía đông bắc, thì bảy ngày đánh mười bảy trận.
Đến cuối tháng thứ hai, tình báo Tây Nam sau khi truyền tới Lâm An, tình hình kinh thành lúc này vì chuyện Phúc Châu thất thủ mà có vẻ khẩn trương. Đương nhiên, khẩn trương nhất là lực lượng thuộc về hệ Tả tướng thiết Ngạn, đường đệ chết rồi, sau khi ném rơi Phúc Châu rồi..., Địa vị của hắn trong triều đột nhiên tụt xuống - chư vị như Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm, đám người Lý Thiện, lại thêm vào triều đình, không ít đại quan trong quân đa phần là vì một phen giao thủ giữa Hi Duẫn cùng Tần Thiệu Khiêm, tấm tắc than thở.
Sau khi Tần Thiệu Khiêm dẫn dắt hơn hai vạn người trong thời gian bảy ngày liên tục phá hơn mười đạo phòng tuyến, gã bắt đầu huy binh rút lui. Mà ở phía trước Hi Duẫn khí định thần nhàn, mặc dù tổ chức mười bảy nhánh quân đội lần lượt bổ nhào tới lại bị đánh tan, nhưng căn cơ của gã không bị tổn thương chút lông tóc nào, trong mắt mọi người, cao thủ chân chính khí độ tràn trề sinh ra.
"... Tần Thiệu Khiêm dẫn đầu quân số bảy của Hoa Hạ, đóng ở hậu phương nữ chân nhân, nguyên bản chính là tác dụng uy hiếp. Có hai vạn người còn sống ở tiền tuyến, nhất định phải suy nghĩ về vấn đề vòng vo trong tương lai, khiến cho gã không thể dốc hết toàn lực tấn công, dù sao cũng phải lưu lại đường lui. Cờ đen này cứ án binh bất động sẽ có khả năng vạn biến, một khi động thủ, hai vạn người mà thôi, ngược lại rơi vào hạ thừa, không phải lựa chọn thượng binh."
"... Chỉ tiếc là, hắc kỳ của tiền tuyến Tây Nam tuy rằng do danh tiếng của Ninh Nghị khá lớn chỉ huy nhưng trên thực tế lại rất nổi danh. Cuối năm nay chiến thắng đã hao hết lực lượng, chính nguyệt sơ khai gặp đại bại. Tần Thiệu Khiêm cũng cảm thấy đau đầu, gã không thể không tiến lên phía trước, hai vạn thủ hạ của gã có hai vạn người., Chân Tinh binh cũng vậy, cùng nữ tử kia thật sự tràn đầy địch không thể địch lại cũng không kém, hộ bộ thành trì, hai vạn thật có thể phá vỡ bảy mươi vạn. Đáng tiếc, trước kia Tần Thiệu Khiêm không phải là luật lệ năm đó kéo dài hạnh phúc, mà là hi do đánh bại Khắc Luật thị Hi Duẫn..."
"... Lấy số lượng quân sĩ cùng cấp mà thiết lập hơn mười phòng tuyến ở phía sau, mỗi lần nghênh đón một lần. Tần Thiệu Khiêm không đánh ra được thanh thế như rèm che, bản thân ngược lại một mạch tác khí, hai là suy, một lần đánh vỡ mười bảy phòng tuyến, đại hán trong tay Hi Duẫn lại tiếp tục kết nạp, nói không chừng còn có thể kết ra mười bảy đạo phòng ngự. Một kích liền tan tác thì làm sao? Chỉ sợ hắn đi tới trước mặt Hi Duẫn, sức mà cầm đao cũng không còn..."
Trong một khoảng thời gian, Lâm An đều là vì nghị luận về trận chiến này, từ Ngô Khải Mai xuống dưới, thư sinh trong quán trà hầu như đều có thể nói một chút đánh giá đối với trận chiến này.
"... Hi Duẫn dùng binh thật sự là cay độc đến cực điểm, nhưng Tần Thiệu Khiêm cũng thật sự là cầm được gánh nặng, dứt khoát phá vỡ mười bảy phòng tuyến, lại rút doanh quay về, tiếp tục uy hiếp. Quân thứ bảy của y không lộ ra trước mặt con sói đói Hi Duẫn, chiến lực của quân đội này uy hiếp ngược lại càng thêm thực sự rơi xuống mặt đất., Cũng không hổ là Tần gia tử a, không hiển sơn bất lộ thủy, cùng Hi Duẫn bẻ cổ tay lại còn kỳ phùng địch thủ, theo ta thấy, trong quân đoàn Hoa Hạ, chiêu bài của Ninh Nghị cũng chỉ là chiêu bài, thực lực chân chính vẫn là sự lợi hại của Tần tộc..."
"... Chẳng qua là một cuộc thăm dò này cuối cùng cũng không phân được thắng bại, Tần Thiệu Khiêm đi tới tiêu sái, coi như toàn thân trở ra. Nhưng lấy chiến lược mà nói, hắn hy vọng tiến công Chân Hậu Lộ để giải quyết nguy hiểm của tiền tuyến, ý đồ vẫn lạc vào thời không, trong bảy ngày đánh mười bảy trận, mặc dù liên tục chiến đấu liên tục thắng., Nhưng bản thân có thể không tổn thương gì mà? Cho nên trong lần giao thủ này, người chân chính thủ thắng vẫn là lấy việc nhàn hạ của Nhan Duẫn. Đến lúc này, Hắc kỳ quân ở cuộc chiến Tây Nam, cũng chỉ có thể hoàn toàn dựa vào quân số năm tại Tây Nam, đáng tiếc, quân số năm mà Ninh Nghị chỉ huy bây giờ đang liên tục rút lui..."
Cách xa nhau mấy ngàn dặm, tọa sơn quan hổ đấu, thật có thể làm cho người ta ngồi trong trời tuyết ấm trên đường ngồi nhìn người ta run lẩy bẩy ở trên đường. Đám người Ngô Khải Mai nói đạo dùng binh vi diệu này, hoặc xen lẫn cảm thán, hoặc phụ trợ thở dài, hoặc nhiều hoặc ít đều có chỉ điểm giang sơn, lấy thiên địa làm bàn cờ.
Đương nhiên, sở dĩ phải phân tích kỹ càng trận chiến giữa Tần Thiệu Khiêm và Hi Duẫn và Hi Duẫn, là bởi vì chiến cuộc Tây Nam đã vượt qua Kiếm Môn quan, trước mắt vẫn còn nằm trong một màn sương mù dày đặc. Tuy nhiên, sau khi Nữ chân nhân đột phá huyện Hoàng Minh, binh lực bắt đầu tiến về phía trước, phòng tuyến của Ninh Nghị đã được rút lui, đây là một chiều hướng không thể nghi ngờ.
Cách xa ba ngàn dặm, mọi người đang ở nơi đây nhất thời còn không cách nào biết được quân đội Kim Quốc ở phía Tây Nam đã rơi vào vũng bùn như thế nào.
Thân thể trần trụi...
Xuân tiết vừa qua, nữ tử ở huyện Hoàng Minh đột phá, xác thực mang đến cho quân Hoa Hạ một tổn thất thật lớn.
Nếu như thống kê lại chuyện đệ nhị sư Hoa Hạ quân mất tích hơn hai tháng, số lượng giảm hơn bốn ngàn quân số. Nhưng chỉ một trận thảm bại sơ khai và tranh đoạt, chiến trường hi sinh và mất tích đã đạt tới hơn hai ngàn tám trăm người.
Con số giảm viên khủng bố này phần lớn bắt nguồn từ việc đệ nhị sư không cam lòng tranh đoạt huyện Hoàng Minh. Huyện thành Hoàng Minh bỗng nhiên thất thủ, đối với quân sĩ Hoa Hạ mà nói, không chỉ vứt bỏ một bức tường thành, còn có lượng lớn đạn pháo không thể nào triệt hồi cùng khí giới thủ thành kịp thời., Đây là một trong những tài nguyên chiến lược trọng yếu nhất, thậm chí vì một lần có khả năng phản công, Hoa Hạ quân vận chuyển các loại thuốc nổ đến huyện Hoàng Minh, một lần tăng giá.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Đối với việc Hoàng Minh huyện hoặc Vũ Khê triển khai một lần phản kích suy nghĩ, trong quân tham mưu Hoa Hạ vẫn luôn chuẩn bị. Vốn dự tính chính là mười hai tháng hai mươi tám bắt đầu tiến công, nhưng mười chín Thiên Vũ Thủy Khê đã có chiến quả, huyện Hoàng Minh rút binh nhanh chóng thu binh về phòng, cấu nghĩ phản kích triển khai ở huyện Hoàng Minh liền gác lại.
Nếu thực sự triển khai phản kích, sư phụ thứ hai tất nhiên phải phối hợp cùng các bộ đội khác. Nhưng thứ tư, sau khi trận chiến ở suối nước mưa, đệ ngũ sư thủ thắng, giảm quân cũng là đủ sặc mùi, lại phải trông coi thương viên, huyện Hoàng Minh lại muốn bất luận phản kích, liền có chút miễn cưỡng.
Ban đầu vào đêm, nữ chân nhân như sóng dữ công kích đột phá đầu tường, trên tường thành triển khai chém giết. Đại đoạn tường thành do Hoa Hạ quân khống chế được hơn trăm pháo đồng loạt phát, đội pháo binh đầu nhập tất cả hỏa dược dự trữ vào trong công kích như dời núi lấp biển, thậm chí xuất hiện mấy lần pháo nổ quá nóng ảnh hưởng đến tình huống người mình. Nhưng tình huống như vậy vẫn không thể ngăn chặn được thế cục chiến trường đã trở nên cuồng loạn trong đêm tối.
Suốt một đêm, Hoa Hạ quân từ trong huyện thành nhỏ vừa đánh vừa rút lui, đội Công Binh kéo một bộ phận thiết pháo tiến về phía sau huyện thành, trên chiến trường từng tiểu đội dưới sự dẫn dắt của đoàn quan binh đã tấn công vô số lần, nữ chân nhân tranh thủ nghiêm lệnh rút ngắn chiến quả ở đầu tường, nhưng ở trong huyện thành, từng lớp từng lớp binh sĩ dưới sự trùng kích của Hoa Hạ quân bị đánh cho cơ hồ tan mật.
Thi thể như núi, máu chảy thành sông, mặc dù là khế đan nhân chủ lực của kim binh, Hề Nhân, đoàn người Liêu Đông cũng bị đánh cho tan tác trong thành như nước thủy triều.
Nhưng ưu thế về nhân số cuối cùng cũng áp đảo được sự dũng mãnh của chiến binh chỉ mặt Hoa Hạ quân, một phần quân sĩ Hoa Hạ bị phân chia vây quanh trận địa của mình, chiến đấu đến tận đêm khuya, thậm chí đến tận lúc bình minh, nhưng cuối cùng vẫn dần bao phủ trong máu chảy trên chiến trường, trên mặt đất không cách nào đột phá, binh sĩ làm nổ đạn pháo và thuốc nổ, tiện thể đốt cháy pháo nổ bên cạnh.
Đến sáng sớm ngày thứ hai, chiến trường chém giết vẫn còn tiếp tục, phần lớn Hoa Hạ quân tụ tập tại huyện Hoàng Minh đã là thương binh, dưới sự tiến công của địch nhân không cách nào mang theo quân nhu rút lui, một mực kiên trì đến giờ Tỵ. Liều Mã đội của Hàn Kính đến chiến trường, lúc này mới bắt đầu rút lui thương binh cùng đại thương pháo, theo thứ tự dọc theo đường núi rời đi.
Rút lui tốc độ cũng không chuẩn bị chấm dứt chiến quả lần này, đánh tới lúc này, Hoa Hạ quân đã mất đi ưu thế phòng thủ tại huyện Hoàng Minh. Hắn tụ tập trên tay tinh nhuệ, lặp đi lặp lại xuất trận, một khắc không ngừng hướng Hàn Kính phát động tiến công. Hàn Kính triển khai thế trận, từ buổi chiều ngày thứ tư đến ngày thứ năm, mấy lần đánh lui nữ chân nhân tiến công, sau đó mắt thấy nữ chân nhân tựa hồ yếu bớt công kích, mới bắt đầu rút lui.
Hắn vừa mới lui lại, đội ngũ nữ chân nhân lại lần nữa đánh tới, đội ngũ đệ nhất sư giữa sơn đạo vừa đánh vừa lui, kéo dài khoảng chừng ba dặm với huyện thành Hoàng Minh, thế núi dần dần trống trải. Đội ngũ nữ chân nhân từ phía sau cắn tới., Sau đó bị Cừ Chính trong sơn đạo giết tới chặn ngang cắt ngang, một sư phụ bốn người liền phối hợp, gói sủi cảo hơn năm trăm người tinh nhuệ đuổi theo phía trước, hơn trăm người bị trước công kích mãnh liệt giáp công xuống vách núi, hơn ba trăm người buông súng đầu hàng. Binh sĩ phía sau cứu viện không có kết quả cuối cùng cũng rút lui.
Khoảng cách truy kích của Ly Ly tốc ngày thứ năm mới dừng lại.
Ban Lục, Dư Dư suất lĩnh đội trinh sát phối hợp với nhau, nhanh chóng tổ chức đội ngũ đuổi theo phía trước, phiền toái cực lớn lúc này mới hiển hiện.
Từ Kiếm Các kéo dài về phía Tử Châu, huyện Hoàng Minh, Vũ Thủy khê là hai điều then chốt để ngăn cản. Qua hai vị trí này, thế núi đi thông đến Tử Châu hơi chậm một chút, lựa chọn đường xá lại càng nhiều. Nhưng không có nghĩa là, từ đây chính là một con đường bình thường.
Trên thực tế, sau khi qua huyện Hoàng Minh vài dặm, tuy rằng thế núi nhìn có chút bằng phẳng, nhưng tiếp theo đối với nữ chân nhân mà nói, đều là con đường lạ lẫm.
Dựi thám báo men theo sườn núi mà đi, không lâu sau liền gặp phải nỗi ảnh hưởng về địa lôi – đây là lôi trận sau khi khai chiến rồi không còn người nào chạm vào, mà ngay khi một bộ phận thám vệ bắt đầu xuất hiện công tác lôi sắp tới, đồng thời trinh sát của Hoa Hạ quân cũng không ngừng giết tới.
Dựa vào lôi trận trong rừng, đội trinh sát trao đổi càng thêm lớn hơn, chỉ là thoáng tiếp xúc, còn lại bất đắc dĩ lựa chọn thái độ chiến đấu bảo thủ, hắn chỉ có thể tập hợp số lượng lớn trinh sát, đi dọc theo con đường chính, từng bước tiến về phía trước tìm kiếm.
Trên đường chính cũng không có địa lôi tồn tại, nhanh chóng tập hợp nhiều đội ngũ, phối hợp với trinh sát đội phối hợp với nhau tiến lên. Nhưng đội hình như vậy cũng không thể ngăn Cừ Chính nói dẫn đầu tứ sư phản kích điên cuồng, tiểu đội tác chiến đặc biệt của Hoa Hạ quân như u linh đi trong rừng, thỉnh thoảng nữ trinh sát chân chính hoặc là nữ bộ binh sĩ trinh sát hoặc là cung tên do mũi tên phát ra.
Những đặc đội tác chiến này hành động cực kỳ kiêu ngạo, thường thường khi nữ chân trinh sát phát hiện địa lôi ven đường ý đồ bài trừ hoặc kích nổ, bọn họ liền nhanh chóng tới gần tập kích. Bọn họ đôi khi sẽ bị Hải Đông Thanh phát hiện, đôi khi sẽ bị phản kích, nhưng không sao cả., Bị phản kích liền hướng chỗ sâu trong rừng núi chạy trốn, địa lôi chưa kịp loại bỏ lại chôn trên lộ tuyến chạy trốn, một khi có tiểu cỗ nữ bộ đội thoát đội, tiểu đội tác chiến của Hoa Hạ quân sẽ nhanh chóng nhào tới, ăn tươi đối phương.
Bắt đầu từ sơ lục, trên con đường Hoàng Minh huyện bắt đầu đi tới, nữ chân nhân không hề an tĩnh. Địch tiến ta lui, địch mệt ta nhiễu, địch lui ta truy đuổi. Ở phương diện địa lợi rốt cục chiếm cứ hoàn toàn chủ động, Cừ Chính nói đem tinh túy của chiến thuật này phát huy trước mặt nữ chân nhân đến cực hạn.
Dư gia khổ không thể tả, trận chiến ở Tây Nam lúc mới bắt đầu, trong rừng cũng từng có trinh sát đối chiến, từng có trận lôi đình thậm chí là lôi tiến, lúc ấy triển khai ưu thế nhân số thật lớn, mới đem trận tuyến áp chế tới phía trước. Lúc này ưu thế nhân số trinh sát ở tiền tuyến đã không còn rõ ràng, đối phương chuẩn bị chờ lao tới, mỗi một bước tiến lên đều khiến hắn cảm thấy đau đớn thấu xương.
Nhưng lúc này đại quân không cách nào dừng lại được.
Trận chiến ở huyện Hoàng Minh, từ đại cục mà nói, nữ chân nhân đã chiếm ưu thế nhất định, ưu thế này ở chỗ binh lực Hoa Hạ quân đã bị kéo căng tới cực điểm, nhưng nữ chân nhân vẫn như cũ có rất nhiều lực lượng sinh ra có thể đầu nhập vào chiến đấu. Theo chiến lược lớn mà nói, tiến công cắt đứt được nhiều điểm của Hoa Hạ quân mới là lợi ích lớn nhất., Hoa Hạ quân chiếm cứ địa lợi, tác chiến có ưu thế nhưng không sao cả, cho dù bọn họ đổi sang người khác, vào một thời khắc nào đó bọn họ cũng sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Vừa đẩy về phía trước huyện Hoàng Minh, tác chiến của Vũ Thủy khê cũng đã bắt đầu. Tông Hàn chỉ hy vọng dùng song tuyến như vậy tác chiến, hao hết sạch sức lực trên chiến trường của Hoa Hạ quân.
Mà để uy hiếp con đường phía sau con suối nước mưa, phải để binh sĩ dưới trướng nhanh chóng nắm giữ con đường khoảng mười lăm dặm phía trước huyện Hoàng Minh. Trên con đường mười lăm dặm này, ưu thế phòng ngự của quân Hoa Hạ đã không cao, dù sao dãy núi đã tương đối dễ đi, chỗ không mở cũng có thể lách qua. Nhiều lắm cũng chỉ nhận được một đợt sấm sét. Nhưng trên con đường tiếp nhận công kích của Hoa Hạ quân, cuối cùng vẫn phải chịu đựng sự dày vò.
Đương nhiên, mặc dù biết đạo lý như vậy, với tư cách là nữ chân nhân, trên chiến trường bị địch nhân chà đạp như vậy, cũng thật sự là một trận chiến biệt khuất trong cuộc đời còn dư thừa.
Bên ngoài chủ lộ không ngừng đánh gió thu vẫn chỉ là món khai vị, có đôi khi Hải Đông Thanh sẽ phát hiện mấy trăm trinh sát tụ tập trong núi gồ ghề, điều này làm cho nữ chân nhân vô cùng khẩn trương. Chính nguyệt sơ chín, Cừ Chính dẫn đội ngũ mở rộng tin tức đối với nữ thần lực trong tiến lên, phát hiện đối phương sau khi phòng ngự xong, lại tùy tiện thả mấy mũi tên rồi chạy mất.
Chính Nguyệt Thập Nhất, khế đan nhân Tiêu Khắc dẫn theo hơn ba ngàn thủ hạ tinh nhuệ, phát hiện dấu vết tiến công của Cừ Chính, định triển khai phản kích. Cừ Chính nói vừa thấy sự tình không đúng, quay đầu bỏ chạy. Tiêu Khắc dẫn đội ngũ giết vào trong núi, tuy không gặp nhiều lôi trận, nhưng Cừ Chính lại dẫn ba trăm người hướng về ba ngàn người đang hướng về phía Tiêu Khắc triển khai phản kích như róc thịt.
Dựa vào quen thuộc địa hình, hắn mang theo chủ lực tiến công bên cánh đội ngũ còn không rõ đầu óc đối phương, ăn vào, quân đội của Tiêu Khắc mặc dù gấp mười lần Cừ Chính ngôn, nhưng sau đó không lâu ở trong núi xa lạ lại hỗn loạn lên. Tiêu Khắc ỷ vào dũng lực xung phong trước đó, không lâu sau thiếu chút nữa bị hắc thương trong rừng đánh nổ đầu, sau khi tỉnh táo lại hắn nhanh chóng rút lui, nhưng ba ngàn người thương vong vẫn còn hơn hai trăm, nhuệ khí hoàn toàn biến mất.
Sau đó một đợt tấn công bắt nguồn từ mười bốn tháng giêng, hán tướng quân tinh nhuệ dưới trướng Lưu Niên đi trước hơn bốn ngàn đường núi, trên con đường cách huyện Hoàng Minh bảy dặm bỗng nhiên bị tập kích.
Lần này là sư môn thứ tư Trần Điềm dẫn đội, cũng là hơn ba trăm người, sau đợt đầu tiên tiếp chiến hắn không lựa chọn rút lui, mà là từ bên cạnh sơn đạo triển khai một đợt cường công., Binh lính của Lưu Niên từ phía trước xông lên, lọt vào trong đám binh sĩ Hoa Hạ quân có trên trăm nhóm lôi điện oanh tạc. Sáu thanh đánh lén thương đồng thời vang lên trong núi rừng, hán tử đem chiến mã của Lưu Niên đánh ngã trong vũng máu. Sau khi đánh chết Lưu Niên, Trần Điềm mới mang theo binh sĩ rút lui nhanh nhất.
Trên chiến trường huyện Hoàng Minh của Chính Nguyệt sơ Tam, đối mặt với chiêu hàng của Hoa Hạ quân, quân Hán phản bội tấn công, chủ yếu có hai chi., Trong đó có một đội ngũ do Lưu Niên suất lĩnh. Bọn họ là đội ngũ Hán quân ở Trung Nguyên quy hàng nữ tử thật lâu, năm đó cũng từng tham gia tác chiến của Tiểu Thương Hà, kháng cự với Hoa Hạ quân khá lớn. Nhưng Hoa Hạ quân đối với Lưu Niên chi quân một đợt cường công này, cũng biểu thị Hoa Hạ quân kế thừa tính nết nhất định từ khi chiến đấu với Ninh Nghị.
Sau khi Lưu Niên bị ám sát, một chi khác do hán tử đem Tôn Vượng chỉ huy, trong mấy ngày gần như không dám rời khỏi huyện Hoàng Minh.
Khoảng cách với huyện Hoàng Minh hơn mười dặm là Vạn Phúc Cương, rút chủ lực tiền phong phái ra gian nan hạ trại ở đây, nhưng mỗi một ngày cũng đều bị tứ sư tiến công quấy rầy. Đến chính thức mười bảy, doanh địa còn chưa đóng xong, Hàn Kính suất lĩnh đệ nhất sư đội ngũ kéo hỏa pháo từ huyện Hoàng Minh lui xuống, khí thế hung hăng triển khai chính diện cường công.
Lúc này đội ngũ Kim Quốc đến nơi này bất quá hơn một vạn năm ngàn người, số người Hàn Kính, Cừ Chính điều động hầu như vượt qua một vạn, trong nửa ngày chém giết, doanh địa đã bị Hoa Hạ quân quét sạch một lần, hơn vạn người lui đến phụ cận trên núi.
Sau khi nữ tướng lĩnh hoàn toàn lựa chọn co đầu rụt cổ, muốn đuổi tận giết tuyệt cũng không dễ dàng, sau khi phá hủy doanh trại còn lôi phân, Hoa Hạ quân ở ngày hôm nay, không lựa chọn cường công tiến thêm một bước.
Một khắc quấy rối trên đường như cũ càng không ngừng kéo dài, nữ chân nhân cũng đang dốc hết toàn lực quen thuộc địa bàn trên cùng khống chế một đường. Chính nguyệt hai mươi, trong núi tràn ngập sương mù, từ huyện Hoàng Minh đến Vạn Phúc Cương trên đường núi có tiếng chém giết vang lên, lần này, Cừ Chính nói gặp phải địch nhân không tưởng tượng nổi, đứng trước bọn họ là bạch kỳ đầy núi.
Năm đó do Nhan Lâu thất dẫn đầu, nữ Duyên Sơn vệ chân chính cùng từ chối trực thuộc quân đội báo thù, giờ khắc này do Bảo Sơn đại vương nửa mặt dẫn đầu, sớm đến chiến trường, ở trong sương mù, bọn họ đối với tập kích nghiêm trận sẵn sàng đón địch.
Cừ Chính Ngôn chỉ huy người quay đầu bỏ chạy, lão trinh sát đội trưởng của Duyên Sơn vệ liền từ phía sau đuổi theo không muốn sống.
Hoàng Minh huyện hướng về phía Tử Châu, chém giết, phục kích và phản kích. Mỗi ngày đều diễn ra ở giữa rừng núi này, quy mô hoặc lớn hoặc nhỏ. Nhưng bất kể như thế nào, trong một lần tổn thất của nữ chân nhân, bọn họ không ngừng mở rộng khả năng khống chế khu vực xung quanh.
Phía bên dòng suối nước mưa, thương binh trong doanh địa đã lần lượt dời đi, nhưng sự hỗ trợ trong doanh trại đã từ chối lui về phía sau, với tư cách là một thành viên xuất sắc trong quân y đội, hắn chuẩn bị theo tiền tuyến chủ lực rút lui rồi mới rời khỏi, Hồng Đề cũng không cách nào thuyết phục được hắn.
Phong thư báo cáo việc này bị truyền tới Tử Châu, do Ninh Hi chuyển đạt cho Ninh Nghị. Lúc này Ninh Nghị đang nhìn địa đồ lớn phía trước trầm tư, hắn hạ giọng nói: "Theo hắn đi."
"Cha..."
"Được rồi, ta tìm một cái cớ, thu hồi người của Vũ Thủy khê lại."
"... A?" Ninh Hi bị câu nói này làm cho sợ ngây người.
Hắn cẩn thận nhìn mặt phụ thân. Giờ khắc này, con mắt Ninh Nghị nhìn chằm chằm địa đồ nhưng không nhìn hắn, ánh mắt và lời nói đều là vẻ lạnh lùng bình thường.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hi không phân rõ lời nói của phụ thân là đùa hay là sự thật.
Trên tay Ninh Nghị là một phần tin tức đơn giản truyền tới từ phía trước, thông báo ghi chép lại tin tức có hai phần.
Thứ nhất: thiếu chút nữa đã chết...
Thứ hai: Bảo Sơn vào trận.
Ninh Nghị đặt tiêu ký lên trên bản đồ.