Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trên đời này, có một số việc cực kỳ lớn.
Sơn Hà rơi vào tay giặc, thay đổi triều đại, trên một tiết điểm nào đó, những sự kiện lịch sử cực lớn này đã hoàn toàn thay đổi cuộc đời của mọi người, quyết định hướng đi tương lai của cả quốc gia, lưu lại trong dòng sách lịch sử rất nhiều màu sắc.
Nhưng ở một địa phương cực nhỏ, nó lại không cách nào thật sự cắt đứt từng ngày trải của mọi người, dù bi thương to lớn đến đâu cũng không thể thay đổi được nhu cầu sinh lý của con người, khuất nhục to lớn đến đâu cũng không thể quên ăn.
Trong tháng giêng, cân bằng yếu ớt đã được xây dựng trong thành thị đã trải qua chiến hỏa tàn phá.
Nữ chân nhân vào thành, là năm tháng năm trước. Sau khi vào thành, từng có chém giết và trấn áp liên tục, cũng có hơn mười vạn người phá vòng vây chạy trốn. Lượng lớn thợ thủ công bị nữ tử bắt ra, áp giải về phía bắc, cũng đã xảy ra vô số gian dâm với phụ nữ; phản kháng trong thành lần lượt, bị đồ sát.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Trải qua mấy tháng hỗn loạn, đại thành vốn có hơn trăm vạn người cư trú, chỉ còn lại hơn bảy mươi vạn cư dân. Thị trường vẫn mở ra, vật tư vẫn phải lưu thông, quan nha đã vận hành, đám nha dịch bộ khoái truy xét một ít việc nhỏ trộm gà trộm chó, thỉnh thoảng lùng bắt một số cổ phần bất pháp phá hoại trật tự xã hội, Thanh lâu sở quán lại mở ra mấy gian.
Hành hội trong chợ cũng lục tục tổ chức, ngày thường sau khi các bang phái bản địa bị hủy diệt, cũng sẽ có hán tử cao lớn vạm vỡ đến bổ sung trống, ngẫu nhiên có thể nghe được ai có quan hệ với nữ chân nhân, có hậu trường, các loại thuyết pháp.
Sau khi đi, Chu Ung tiếp nhận sự tồn tại của tiểu triều "Võ Triều", trụ cột của chúng nó xuất phát từ mấy vị đại thần nhiếp chính lưu lại lúc Chu Ung rời đi: Lúc chạy trốn thì Chu Ung đã mang đi tâm phúc Tần Ngọc, các loại tâm phúc khác của nó., Mấy vị đại thần ký thác ở lại Lâm An cùng nữ chân nhân tiến hành đàm phán liên tục. Trong thần tử đương nhiên cũng có phái cứng rắn đối mặt với tông phụ tông uy vũ bất khuất, nhưng không đến ba tháng, đương nhiên cũng sẽ bị chết sạch sẽ.
Sau đó, "Võ triều" triều đình dần lấy Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai làm hạch tâm, tụ tập thành một nhóm người làm ca.
Triều đình võ triều này từng lấy danh nghĩa Chu Ung phát ra hàng thư, yêu cầu Chu Quân Võ từ bỏ chống cự, làm thiên hạ kế, tiến hành đàm phán với nữ chân nhân. Đợi đến khi Chu Võ Tốt trên biển băng hà, Quân Vũ Ninh xưng đế xong, triều đình lại lấy ra "Huyết Chiếu" của Chu Ung, kể rõ Chu Bội vì đoạt quyền mà tàn sát đại thần, trên biển Thí Quân, lại khống chế thái tử không nghe lệnh vua, ân cần đoạt quyền thừa kế của Quân Vũ.
Vì vậy, khi Quân Vũ xưng đế ở Giang Trữ, khi cải niên hiệu "Chấn hưng", tiểu triều đình của An Lâm tìm ra một vị Hoàng tộc còn sót lại huyết thống Chu thị, lấy Chu Ung huyết thư làm bằng chứng, lập làm Đế, lập niên tên là "Gia Thái".
Đối với kẻ binh nghèo túng, Vu Ninh xưng đế là "Thái tử đầu tiên" bỏ đi, Gia Thái Đế tính tình hiền từ ôn hòa, lấy thiên hạ, lấy dân chúng làm niệm, kế vị một phương diện bắt đầu xem xét sai lầm trong quá khứ của Võ Triều, mặt khác bắt đầu tích cực đàm phán với Kim Quốc, hi vọng có thể tìm được phương pháp thích đáng, trừ bỏ chiến loạn, cứu lê dân vì nước lửa.
Lúc này Giang Nam đã ở trong trạng thái dân chúng lầm than, nước sôi lửa bỏng, mặc dù ở phương hướng lớn, bách tính trong thiên hạ đối với Kim Quốc không có chút hảo cảm nào, nhưng triều đình Lâm An tiểu nhiệm lựa chọn chính là một phương hướng tuyên truyền khác.
Một bên đối mặt với bên ngoài tuyên bố tích cực bắt đầu đàm luận với Kim Quốc. Mặt khác, tiểu triều đình Lâm An ném ra một lượng lớn dư luận về màu đen bị đè xuống trong vòng mấy chục năm qua. Tính cả sự tham ô của triều đình Võ Triều, một tay Thái Kinh che trời, một tay che trời., Đồng Quán chuộc chuộc Yến Vân mười sáu châu, binh sự vô năng, võ tướng tham sống sợ chết, thậm chí Cảnh Hàn Đế Chu Ngọc cùng với đông đảo đế vương xấu xa bí ẩn, thân là tùy ý làm bậy trên đại sự triều đình của đế vương... Đợi đã.
Sự sỉ nhục tự tĩnh lặng, sau khi nữ tử bắt Chu Ngọc về đất Bắc, những hắc liệu này kỳ thật mỗi một năm đều truyền về phía nam, nhưng lúc võ triều chính thống vẫn còn, triều đình còn có thể hoàn toàn áp chế những lời nói này xuống, coi như ngẫu nhiên có lọt lưới, ít nhất phủ nhân trưởng công chúa vẫn còn, triều đình vẫn còn có hướng tâm lực, sẽ có người ra mặt phản bác.
Nhưng trong thời kỳ trống sau khi Chu Ung rời đi, tất cả dư luận, liền chân chính khống chế trên tay triều đình Lâm An.
"Nói tới những chuyện này, nữ chân nhân tuy hung tàn, nhưng võ triều đến bước này, cũng thật sự là... gieo gió gặt bão..."
"Văn thần kết bè, đế vương vô đạo, võ tướng tham tiền sợ chết a..."
Đến thời điểm thế cũ trong một năm nay, trong miệng những văn sĩ may mắn còn sống sót từ trong thành Lâm An cũng có thể nghe được nhiều hơn một tiếng thở dài như vậy.
Về phần địa vị cao hơn một chút, tin tức càng linh thông hơn một ít, đương nhiên biết rõ càng nhiều chuyện. Vì bảo vệ tư cách chính thống "Gia Thái" bá chủ, hắc liệu triều đình cũng không liên quan đến Chu Ung, nhưng đối với nữ chân binh tới dưới thành, Chu Ung vứt bỏ thành mà chạy, trong nội tâm các đại gia tộc đều rõ ràng.
Khi trưởng bối trong những đại tộc này không còn áp chế dư luận nữa, mọi người nói đến việc Chu Ung bỏ thành mà đi khôi hài kịch, nói đến việc ngu xuẩn mấy năm nay đặt cọc từng sự kiện, thậm chí còn nói tiếp theo Giang Ninh kế vị "Thái Tử trước" lại khởi hành chạy trốn, cũng không khỏi lắc đầu., Ngày xưa mọi người thân ở trong đó cũng không phát hiện, đến có thể tùy ý đàm luận những chuyện này, đại bộ phận người cũng không khỏi cảm thấy, quốc gia như vậy không diệt vong, vậy cũng thật sự là một chuyện quái lạ.
Võ triều đã rơi vào tay giặc hơn nửa năm, trong đó người chống cự bị tàn sát, người lắc lư giãy dụa trong lòng, người đầu hàng và người phản kháng xung đột đấu tranh với nhau, chảy trên pháp trường. Máu tươi trong thành, từng cái từng cái khó mà kể rõ. Những người phản kháng trong một năm qua, phần lớn đã bị diệt trừ, lấy đám người Ngô Khải Mai cầm đầu triều đình tạm thời vững chắc lại.
Đầu năm thứ năm, Lại Bộ Thị Lang Lý Thiện ngồi xe ngựa, xuyên qua đường phố Lâm An, chuẩn bị tới nhà Ngô Khải Mai tụ họp.
vén rèm xe ngựa lên, đường phố phía ngoài vẫn như cũ quạnh quẽ, người mở cửa hàng không nhiều, bên đường phủ đầy tuyết đọng, mọi người trên đường tựa hồ đều mang theo ánh mắt u ám cùng cừu thị, nhìn về phía mọi thứ trong phố, đặc biệt là thân ảnh "Quyền quý". Lý Thiện luôn cảm giác được từ đó có giận mà không dám nói gì.
Thời đại sinh ra đã đại biến loạn, là bất hạnh của thế nhân. Nhưng mà sống sót thì đã đủ rồi.
Trong lòng của hắn nghĩ như vậy, buông màn xe xuống.
Không có ác nhân trời sinh, đương nhiên, cũng không có mấy người trời sinh đã coi tử như quy. Có đôi khi phải hư cùng ủy xà, đôi khi phải đi vòng, cũng có lúc... Thí dụ như võ triều mục nát tới cực điểm, chỉ có thể buông tay ra. Đây là cách nhìn của Lý Thiện hôm nay.
Ân sư của Lý Thiện, là Hữu tướng Ngô Khải Mai hiện giờ. Trước kia Ngô gia chính là đại tộc Giang Nam, thời kỳ Cảnh Hàn còn có hạch tâm chính trị của võ triều vẫn còn ở Trung Nguyên, thế lực Giang Nam đứng ở vị trí biên giới, Ngô Khải Mai mặc dù khi còn trẻ cũng có học danh, nhưng lúc trước đã chán ghét đấu đá chính trị, sau khi thất bại trong đấu tranh chính trị thì trở về Giang Nam, ẩn cư dưỡng vọng, tài năng này tương đương với đám người Tiền Hi Văn ở Hàng Châu lúc trước, bao trùm một khoảng đất, khó có thể vào khu trung tâm.
Sau khi Trung Nguyên rơi vào tay giặc, triều đình dời Nam muốn dựa vào thế lực đại tộc Giang Nam, Ngô gia trở thành đại gia tộc hết sức quan trọng ở Giang Nam. Ngô Khải Mai có tâm tương vị —— trong lúc thất ý hắn thường lấy Tần Công - người đã từng trải qua liên minh Hắc Thủy, Tần Công tự mình so sánh, lúc đó dòng dõi Tần Công vẫn chưa bị san bằng, nhưng với tư cách là lãnh tụ đại tộc, tình cảm trong đó có rất nhiều điều có thể thấy được rõ ràng., Năm đó Tần Tương Nguyên khởi động rất nhiều động tác, bao gồm cả cứu trợ thiên tai, bắc phạt, thái nguyên cùng Biện Lương thủ hộ, Tần Nguyên khổ tâm cô tạo ra đã bỏ ra quá nhiều, cuối cùng lại ngã vào cân bằng chốn quan trường, những chuyện này làm cho lòng Ngô Khải Mai có thích thú.
Bất quá, mặc dù tài hoa kinh tế, sau khi triều đình dời về phía nam cũng cho đại tộc phía nam quyền lực, nhưng đặt chân vào mấy vị trí trung tâm, vẫn như cũ cầm trong tay mấy vị trí nguyên lão triều đình - Chu Ung tự biết năng lực có hạn, đối với quan viên chỉ cần ổn thỏa, đề bạt người mới, thế lực nâng đỡ thế lực mới ngược lại sức lực không lớn.
Ngô Khải Mai bởi vậy không cách nào đi thẳng tới đỉnh của quan trường, nhưng danh vọng của hắn đã cao, thế lực gia tộc cũng lớn, nếu không thể vì tướng, những tiểu quan khác sẽ không có ý nghĩa gì. Bởi vì nguyên nhân như vậy, xây dựng triều đình định cư về an, Ngô Khải Mai thành lập "Quân xã xã", Lấy ý tứ "Trọng trọng vạn quân", âm thầm nâng đỡ không ít người, xây dựng một cái vòng nhỏ trên quan trường. Cái này coi như là vòng vo trên chính trị, nếu không cách nào làm tương đương, hắn dứt khoát để địa vị của mình càng thêm siêu nhiên, biến thành người đứng sau của triều đình Võ Triều, cũng không tệ.
Trên thực tế, "Quân xã" do Ngô Khải Mai thành lập có một lần hi vọng biến thành "Quân xã", điểm này rất giống với suy nghĩ của Tần Ngọc. Chu Ung chấp chính chỉ có thể nói là tượng trưng, rất nhiều người ngay từ đầu đã muốn đặt tiền đặt cược lên người Quân Vũ, bản thân Ngô Khải Mai có quan hệ rất lớn., Thực lực hùng hậu, đệ tử có thể sử dụng cũng nhiều. Bất kể thế nào, mình cũng giống như Tần Tương thứ hai, nhưng mãi tới cuối cùng, tên Chu Quân Võ cứng đầu cũng không tán thành hắn, điều này khiến Ngô Khải Mai cũng cảm thấy phẫn uất và sỉ nhục.
Quả nhiên, thiên hạ này không thiếu những người có năng thần như Tần Thìn, là những người đã mục nát từ lâu, không dung thứ hai dòng dõi mà thôi.
Đối với đoạn tình này, trong lòng Lý Thiện cũng không hiểu rõ lắm. Hắn vốn đọc sách trong nhà Ngô Khải Mai, ba năm được Ngô Khải Mai nâng đỡ lên chức tiến sĩ, sau đó quan lộ thuận lợi. Lúc nữ chân nhân đến, Lý Thiện một lần cũng hô hào chống cự, thậm chí cũng muốn oanh oanh liệt liệt liệt liệt cùng nữ chân nhân liều mạng với ngươi sống ta sống. Nhưng những ý nghĩ này chưa tới giờ, có thể nhiệt huyết hùng hồn, việc đến gần, tất cả mọi người vẫn còn có chút do dự.
Sau đó theo Chu Ung chạy trốn, ân sư đau đớn vô cùng, khóc hô võ triều sắp vong, nhưng thương sinh tội gì? Đến được nữ chân nhân vào thành, thế cục chuyển thẳng xuống, có mấy người lựa chọn khẳng khái phản kháng, sau đó bị đồ sát. Đám người Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai đứng dậy, ý đồ cứu lê dân bách tính vô tội, tiểu triều đình cũng bởi vậy thành lập.
Những chuyện này cố nhiên khuất nhục, trong lịch sử nói không chừng cũng phải lưu lại tiếng mắng chửi. Nhưng nếu không có người làm như vậy, người trong thiên hạ sẽ chết càng nhiều.
Mọi người bình thường như con kiến thì có thể hiểu được những gì?
Xe ngựa một đường đi về phía trước, sau khi tới phủ đệ bên phải của Ngô Khải Mai, không ít người đều đã đến. Những người này, hoặc là sư huynh đệ của Lý Thiện, hoặc là Ngô hệ với bạn bè bằng hữu trên triều, không ít người chạm mặt nhau rồi nói tốt với năm mới. Lý Thiện gặp mặt mấy vị sư huynh đệ quen biết nhau, nghe được bọn họ kể lại, phần nhiều là liên quan đến chuyện đắc lực giữa đám người Ngô tộc Trần Đoàn, Đậu Thanh phong mở rộng cùng huấn luyện quân mới.
Trước khi sắp rơi vào tay giặc, phóng tầm mắt nhìn ra bên ngoài, hiện giờ có ba trận chiến vẫn đang đánh nhau: Một là thái tử đầu tiên bị tông quỹ mang theo thao binh đuổi tới khắp nơi, hai là huyết chiến gần đầm châu, ba là chiến đấu giữa loạn phỉ vùng Tây Nam và Tông Hàn Doãn chưa kết thúc.
Nhưng đối với mọi người trong triều đình Lâm An mà nói, ngoại trừ Chu Quân Võ được coi là uy hiếp trước mắt thì đối phương đã hơn mười năm chưa tới Giang Nam. Lại nói tiếp, hơn mười năm trước Thí Quân cùng hung cực ác, nhưng thời gian hơn mười năm chưa từng thấy, thật ra cảm giác vẫn còn chưa đủ.
Quân đội mới là đồ vật mà hôm nay Lâm An tiểu triều đình quan tâm.
Về việc tại sao phải đầu hàng, võ triều vì sao lại diệt vong, đạo lý có thể tách ra một đóa hoa. Nhưng đầu hàng lại không ngây thơ - hoặc có thể nói, chỉ có đầu hàng mới hiểu được sự thật. Ngàn vạn đạo lý không thể giữ được cái mạng của mình, một khi nữ chân nhân rút lui, chỉ có thể dựa vào duy nhất, chỉ có quân đội.
Cũng may sự thống trị của võ triều đã sụp đổ, các thế lực tạo thành tiểu triều đình, tộc đàn ở rất nhiều nơi thường có căn cứ của chính mình, có phạm vi thế lực của mình. Sau khi đầu hàng, Ngô Khải Mai lấy Thiết Ngạn, Ngô Khải Mai cầm đầu đại tộc lập tức thúc đẩy chính là trưng binh - về hành vi như vậy, tông phụ tông phôi cũng không phản cảm, hoặc là dưới sự trợ giúp của bọn họ, các thế lực khắp nơi mới có động tác như vậy.
Đối với nữ chân nhân cao không bằng roi mà nói, một cái hỗn loạn phân liệt nhưng đại khái khuynh hướng về "Võ triều Giang Nam" của Kim quốc, phù hợp nhất với lợi ích của Đại Kim. Mà đối với các thế lực vì bảo vệ tính mạng đã lựa chọn đầu hàng, lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đạo thống của Võ Triều, khiến cho hắn không thể dựa vào "đại nghĩa" xoay người, mới có thể bảo đảm an toàn cho bản thân nhất.
Bởi vì ăn ý như vậy, đã qua mấy tháng, Tạp Hoa Tông Phụ Tông đuổi giết Quân Vũ cùng với cướp đoạt chiến lợi phẩm, đám người Triều đình Lâm An thì một mặt bận rộn vận động vòng tròn trong triều. Ngô Khải Mai tọa trấn ở khu vực trung tâm., Mấy đại tướng dưới trướng đã có hơn ba mươi vạn quan văn thần, Lý Thiện thì cố gắng đem một bộ phận tài nguyên trong triều vẫn bảo vệ như cũ đưa cho quân đội, mong chờ bọn họ có thể nhanh chóng lột xác thành tinh nhuệ, đến tương lai sẽ trở thành lực lượng trụ cột của tân võ triều.
Bởi vì Ngô Khải Mai lấy nguồn gốc từ Tần Thìn, Ngô hệ so với Tần hệ năm xưa, trước mắt cũng có không ít điểm tương tự. Tỷ như Ngô Khải Mai làm tướng, sau đó nhanh chóng thành lập Tư Mật thám của võ triều mới, do đệ tử hắn tín nhiệm nhất là Cam Phượng Lâm chủ trì, vơ vét các loại nhân sĩ giang hồ vì hắn mà làm việc. Trong đệ tử lại có thương sự nặng, cũng rất được Ngô Khải Mai coi trọng.
Thời điểm mọi người tụ hợp, thỉnh thoảng cũng nói tới chuyện của Tần tộc năm đó. Nhắc tới chuyện hòa thượng Minh, nói cho cùng hắn cũng có huyết thống hoàng tộc, nhưng bởi vì quan hệ mà thành sự, danh tiếng tuy thịnh, kỳ thật rất khó phó; Nói tới Kỷ Khôn, xuất thân người hầu của hắn, xử lý tế vụ còn có thể., Đại khí không đủ, lại nói thành chu hải, hắn phụ tá Chu Bội, cũng không thể dự phòng sự đấu đá của hoàng thất, thế cho nên Chu Ung chạy trốn, thế lực phủ trưởng công chúa cấp tốc sụp đổ, cũng là khó có thể làm được việc lớn; Về phần nghe nói người không giống nhau, tư thái người bình thường, không đủ đạo.
Còn có Ninh Lập Hằng, cử chỉ của Thí Quân quá mức lỗ mãng, nếu như Từ Đồ, thiên hạ này còn đến mức độ như hôm nay... Mọi người bắt đầu nghị luận, phàm là loại người như vậy, đều không đồng nhất.
Trong đánh giá, tự nhiên là phải ngầm so sánh. Bây giờ Chu Bội đang ở trên biển, Chu Quân Vũ Đông chạy tây chạy tây, chiến sự càng xa xôi, đám người Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm ngẫu nhiên nhắc tới thực lực của Tông Hàn doãn., Chính là không có bao nhiêu người dám nghi ngờ, đồng thời Hắc kỳ quân đi ngược ý trời, không được dân tâm, nữ chân nhân giết hướng Tây Nam trong vòng hai tháng, không riêng gì kiếm các hướng về phía Kim quốc, vùng Tây Nam, càng có các loại phản loạn quy mô lớn nhỏ, tầng tầng lớp lớp.
Căn cứ theo tin tức truyền về từ Tây Nam, đến trung tuần mười hai tháng, trong quá trình Hắc kỳ quân cùng kim nhân đối kháng, khu vực nắm trong tay liền có hơn ba mươi lần phản loạn hưng thịnh. Những phản loạn này hoặc là mấy chục người, hoặc là mấy trăm người, thừa dịp nữ chân nhân đánh tới, đầu ngọn cờ đen khó chú ý thời cơ, phá hoại con đường phía sau Hắc kỳ quân, dẫn đội tiến lên núi.
Bây giờ người gấp gáp nhất trước mặt đám Lý Thiện cũng không phải là Hắc Kỳ quân, đám người Ngô Khải Mai ngẫu nhiên nhắc tới cũng rất tỉnh táo: Nội loạn ở Tây Nam chính là hậu quả do Ninh Nghị dùng lão binh xuống quê, tranh quyền với hương hiền gây nên.
—— Ninh Nghị dùng các lão binh tuần tra đội ngũ, thuyết thư đội, quân đội hạ xuống nông thôn xa xôi. Những thư sinh thôn dân này đang âm thầm nói Hắc kỳ quân chính là đại nạn bất tri thiên lý, là ma đầu không người cha không cha.
"Người làm hỏng quy củ, quy củ sẽ quay đầu lại ăn thịt hắn."
Chiến sự ở phía tây nam xa xôi đã có phương hướng trong mắt người dân nơi đây, thỉnh thoảng còn nói, ngược lại khiến người nghe đồn đại tin đồn năm đó: Hơn mười năm trước Phương Tịch khởi sự, chiếm Hàng Châu, tâm ma Ninh Nghị từng thân hãm nơi đây, năm xưa hắn ở nơi trú quân của Bá Đao doanh., Hôm nay cách Tương Phủ hai con phố, nhưng cảnh vật trước kia đã sớm cảnh người mất. Về phần trạch phủ hữu tướng này, năm đó lại là một nơi nổi tiếng hơn, nơi này vốn là trạch gia tộc của Đại Nho Tiền Hi Văn., Lúc Phương Tịch phá thành, người của Tiền Hi Văn dẫn người chống cự, về sau nhà bị đốt, sau khi Phương Tịch bị diệt, có người mua lại nơi này, hơn mười năm độ đổi mới, cuối cùng thành nơi ở của Hữu Tướng.
Trong lúc tụ hội, những lời đồn đại hơn mười năm qua đi này bị mọi người kể lại rằng "Đại sư huynh" "Cam Phượng" vốn ổn trọng nói ra, Lý Thiện nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy trong đình viện tuyết đọng Mai Tương Thành thú vị, từng vị tân bằng thường lui tới. Suy nghĩ hơn mười năm qua, chỉ cảm thấy trước mắt Lâm An mặc dù còn ở trong tay nữ chân nhân, nhưng tương lai chưa hẳn không thể thổ khí dương mi, ngực có hào khí uẩn sinh.
Dễ nghe chuyện lý thú sau khi nói chuyện xong, chỉ chốc lát sau, đề tài của bọn họ lại xoay qua chỗ quan trọng nhất trên việc chinh binh luyện binh.
Lúc này là năm võ triều chấn hưng nguyên năm - hay có thể nói là năm thứ năm Chính Nguyệt thứ năm của Gia Thái. Không có bao nhiêu người ý thức được kế tiếp sẽ là phong ba cuộn trào như thế nào, không thể tiếp nổi một năm. Nhưng ngay vào buổi chiều này, báo cáo chiến đấu của Tây Nam đã về tới thời An, rung động mãnh liệt với tất cả mọi người đang ở thời điểm sắp tới.
Đó là tin tức thập nhị nguyệt hoa hạ quân công phá suối nước mưa, trong trận chém sai. Tin tức này giống như một đạo sấm sét, trong lúc nhất thời thậm chí làm đám người Lý Thiện kinh hãi. Hắn có thể nhớ rõ ngày hôm nay Ngô Khải Mai, đám người Cam Phượng Lâm sắc mặt, đến đêm nay lén lút tụ hội., Hắn mới nghe Ngô Khải Mai châm chước hồi lâu, sắc mặt âm trầm nói một câu: "Bắt đồ trên tay mới là của mình. Từ nay về sau tân quân là việc quan trọng nhất."
Ngô Khải Mai không nhấn mạnh quá nhiều, tất cả mọi người đều rõ ràng không nói gì: Thật ra vô luận là Chu Quân Võ Quyển Địa quay lại, hay là Tây Nam thật sự chống lại được đại quân của Tông Hàn tiến công, nếu thật sự có thể cứu được bọn họ, đều chỉ có thể nắm trong tay quân đội. Báo cáo chiến tranh ở Tây Nam chỉ là gõ chuông cảnh báo cho bọn họ càng thêm nặng nề mà thôi.
Âm trầm như vậy kéo dài bảy ngày, chính nguyệt mười hai chạng vạng tối, Lý Thiện được triệu đi nhanh chóng sang bên phải Tướng phủ. Lần này gặp mặt, Ngô Khải Mai bình tĩnh mang theo sắc mặt vui mừng: "Ta đã sớm nói qua, người phá hỏng quy củ sẽ không có kết cục tốt."
Phần chiến báo thứ hai của Tây Nam được truyền tới với tốc độ nhanh nhất.
Trải qua mấy ngày, chiến cuộc ở Tây Nam đã thay đổi rất nhiều.
Trận chiến ở suối nước mưa mười chín tháng mười chín, cũng không chỉ mang đến cho quân Hoa Hạ lòng tin và chỗ tốt cực lớn, nó đồng thời làm nổ tung quyết tâm của một số thế lực địa phương phía sau Hoa Hạ quân tới quan sát. Bắt đầu từ ngày thứ hai mươi bốn, các nơi ở Tây Nam lần lượt bộc phát mấy lần từ hương hiền ở các nơi., Địa chủ tổ chức náo loạn, những loạn này dù không ảnh hưởng trực tiếp đại cục, lại gián tiếp phân ra binh lực vốn khẩn trương bố trí. Đại niên ba mươi ngày, tại huyện Hoàng Minh, tốc độ rút ngắn lần nữa đối với Hoa Hạ quân như thủy triều tiến công.
Nhìn giống như bị nước mưa cuốn hút, Hoàng Minh huyện tiến công mãnh liệt dị thường, sau đó liên tục thời gian ba ngày, rút ngắn tốc độ tự mình áp trận phát động từng đợt từng đợt công kích mãnh liệt. Hoa Hạ quân ở phòng tuyến phòng tuyến của Hoàng Minh cũng cực kỳ ương ngạnh, nhưng vẫn tiếp nhận thương vong cực lớn.
Trong lần tiến công này, rất nhiều đại hán quân tích trữ ở tiền tuyến, thậm chí xua đuổi một bộ phận thương binh của đại hán, lệnh cho bọn họ điên cuồng triển khai một bộ phận trên tường thành tiến công. Huyện Hoàng Minh đã trải qua hai tháng phòng thủ ngoan cường, thương vong không nhỏ, bộ lạc chuẩn bị lợi dụng đại hán quân phía trước không kiên cường, đánh ra một đợt phản kích.
Tình hình công thủ của huyện Hoàng Minh thực ra cũng không cho Bàng Lục An bao nhiêu lựa chọn của đệ nhị sư. Đối với địa hình ồn ào của suối nước mưa, huyện Hoàng Minh chỉ là một bức tường thành, phía trước tường thành là chiến trường, lại qua đó là trại của nữ thật sự cùng đường núi chật hẹp., Nữ chân nhân một khi chỉ huy quân đội triển khai tiến công, cho dù là đại hán quân nhu nhược, cũng không có đường lui. Nếu Hắc kỳ quân không hàng phục, quân đội cũng chỉ có thể không ngừng tiến công đầu tường thành, hoặc là yếu đuối trên chiến trường chờ chết.
Phòng ngự của sư thứ hai cực kỳ ngoan cường, số lượng hỏa pháo cũng là lớn nhất trong Hắc kỳ quân, hơn hai tháng qua, Hoàng Minh huyện đánh ra chiến trường trao đổi so với Vũ tuyền càng thêm chói mắt, nhưng vô luận như thế nào, bọn họ tổn thất cũng là vô cùng nghiêm trọng — mặc dù đây đã là thành tích ưu tú nhất trong chiến đấu phòng ngự.
Thời gian qua, bạo động đã kéo căng biên giới của Hoa Hạ quân, mặc dù huyện Hoàng Minh vẫn có thể bảo vệ được nhưng thương vong không ngừng gia tăng làm lòng người nôn nóng. Xét thấy Vũ Thủy khê chiến bại bất quá mười ngày, sự thật nữ chân nhân còn chưa điều chỉnh tốt thái độ đối với quân Hán, trên trận địa của huyện Hoàng Minh triển khai chiêu hàng ngũ đại hán quân.
Phản công vào chạng vạng tối của Chính Nguyệt sơ khai, nghe nói Hoa Hạ quân mở ra một lỗ hổng chiêu hàng, sau đó đại hán trên chiến trường bắt đầu loạn động. Bàng Lục An tập hợp lực lượng tinh nhuệ từ phía sau xua đuổi, một đội quân Hán đã quyết định đầu hàng từ đường giữa chiến trường cắt vào trận địa nữ chân nhân, trong khoảnh khắc biến loạn kéo dài ra.
Toàn bộ loạn cục trên chiến trường kéo dài gần nửa canh giờ, hỗn loạn tiếp tục mở rộng, một chi chế ngạo nhân tinh nhuệ bị chặt đứt ở chiến trường phía trước, gần như toàn quân bị diệt, Nữ Thiên Hào một lần xông ra phía trước áp trận, chống đỡ hắc kỳ tinh nhuệ xông tới trước hỗn loạn, phía sau nữ Chân Quân doanh lại có hán tướng quân doanh thừa cơ gây sự, dẫn nổ gần nửa kho vũ khí, hỏa diễm thiêu đốt chân trời.
Thế cục thật kỳ diệu mà vi diệu, cuối cùng Bàng Lục An cùng tham mưu trưởng sâm Quách Sâm đưa ra quyết định, lại đầu nhập thêm hai đoàn binh lực, lấy lực lượng lớn nhất xuất kích, căn cơ định chiến cục huyện Hoàng Minh.
Khi ba ngàn người tập trung vào chiến cuộc, không ngừng đẩy tới phía trước, một chi quân đội Hán mang theo đầu lâu tướng lãnh Hề Nhân, bị nữ chân nhân đuổi theo chạy về phía đầu tường. Một bên khác, lại là một đội quân tinh nhuệ của đại hán, phát động tấn công đội ngũ cờ đen đang lao ra khỏi tường thành.
Trong quá trình tiến công an tâm chờ đợi hơn hai tháng, quân phòng ngự huyện Hoàng Minh, tiến vào tốc độ rút lui – vị này địa vị gần với Hi Duẫn, ngân thuật có thể, là nữ tướng số một trong các loại thuật thuật, đang mưu tính. Khi ngàn vạn kim quốc tinh nhuệ hô to: "Ngươi trúng kế", phản công mà đến, đám người đại hán chuẩn bị phản chiến trên chiến trường cũng lại lần nữa lựa chọn lập trường của bọn họ.
Ngày hôm đó trời vừa hết, trên tường thành Hoàng Minh huyện hơn trăm pháo đã được phát, đối ứng chính là hỏa pháo của nữ chân nhân. Ngay cả lực lượng đại pháo dời núi lấp biển, nửa canh giờ sau,, Quân đội mãnh liệt vẫn bị cắt đứt dây cung phòng ngự ở đầu thành Hoàng Minh. Dù sao lúc này, đệ nhị sư đã không còn là trạng thái khí túc như lúc khai chiến nữa, bọn họ tổn thất bốn ngàn người, sau đó lại bổ sung thêm hai ngàn tân binh. Khi lực lượng của hơn ba ngàn người bị đẩy vào chiến trường chính giữa., Trên đầu thành quân vừa đủ dùng, rốt cuộc lộ ra kẽ hở của bọn họ. Đêm hôm đó, bắt đầu từ đêm nữ chân nhân đặt chân trên đầu tường thành, chém giết thảm liệt cùng công thủ, mỗi một chỗ trong huyện thành Hoàng Minh triển khai.
Thoát ly tốc trong trận chiến này, cũng không phải là mưu đồ kỳ lạ cỡ nào, điều này càng giống như hắn vận dụng toàn bộ binh pháp cả đời, trên chiến trường ngày hôm nay bất luận là tan tác hay hỗn loạn, đều bị diễn dịch đến cực kỳ chân thực., Cũng chính như thế đã bức ép đám người Bàng Lục An tới mức hấp dẫn, khiến cho bọn họ không tự chủ được mà xuất kích trong thời điểm cần quyết đoán nhất - chỉ vì không xuất kích, chiến quả cực lớn thoáng qua, huyện Hoàng Minh tiếp tục lâm vào công thủ thảm liệt một ngày rồi lại tiếp tục.
Thời điểm đầu tháng thứ ba này, cũng trùng hợp là một điểm then chốt trong lòng: sau khi Vũ Thủy khê chiến bại, sự không tin tưởng của nữ quân vẫn luôn tăng lên, Hoa Hạ quân đối phó với việc này, tỷ như ấn phát truyền đơn, chiêu hàng lời cầu xin... Lấy những thủ đoạn này lệnh đầu hàng Hán quân càng thêm lúng túng.
Thành viên tham mưu của Hoa Hạ quân mỗi khi nhắc tới những thủ đoạn này, kỳ thật ít nhiều là có chút tự hào. Nhưng tự hào và đắc như vậy ở một mức độ nhất định làm mọi người ngơ ngẩn cả mắt.
Đến buổi tối mười hai tháng hai mươi tám, Tông Hàn triệu tập tất cả mọi người động viên dũng mãnh, thực chất là định ổn định vị trí người trong quân, Hoa Hạ quân càng có thể nhìn ra lúng túng trong đó: Tiền tuyến có quá nhiều hán quân, phía sau lại chật hẹp, những hán quân này trong lúc nhất thời không rút lui được cũng giết không được, nếu không ổn định quân tâm của bọn họ, nữ tử thật sự có thể không cần đánh một trận ở phía Tây Nam.
Hai mươi tám dặm tụ tập hội, tốc độ rút ngắn tọa trấn phía trước chưa từng tham dự, hắn tại ba mươi buổi tối liền phát động tiến công, đến ngày thứ ba này, trên lý thuyết mà nói, nữ chân nhân còn không có khả năng xử lý thích đáng với Hán quân... Loại nhân tố như vậy, tăng thêm tính chân thật hỗn loạn của nữ tử.
Chính Nguyệt sơ tứ, đệ nhị sư của Hoa Hạ thua ở huyện Hoàng Minh.
Cùng cuộc chiến với huyện Hoàng Minh đối ứng ngang ngược, trên thực tế còn có một trận chiến khác.
Ngay từ đầu tháng chính, nữ tử đã triển khai bí mật đối với tiền tuyến, mà mặt trời vừa mới rạng sáng, nước mưa trong suối vừa mới hoàn thành thay đổi phòng không lâu đã gặp phải sự tập kích mạnh mẽ của nữ chân nhân. Hơn nữa ở phía sau còn chưa hoàn toàn đánh tan quân đội tù binh, bạo phát phản loạn một lần. Phía tiền tuyến nước mưa, chủ soái của quân đội Tây Lộ sau khi đến chiến trường Nhan Tông Hàn một lần thì đã phát động tấn công.
Tin tức này tạo thành mê hoặc nhất định đối với Tham Vệ quân Hoa Hạ, Hoàng Minh huyện vốn cho rằng chiến cuộc vẫn rất ổn định trên thực tế là để yểm hộ cường tập về phương diện Vũ Thủy khê —— loại bí quá hoá liều này luôn luôn là phong cách của nữ chân nhân, cho nên không thể đưa ra ứng đối tốt nhất.
Trên chiến trường có một sai lầm, sau đó sẽ khiến người trả giá khắc cốt minh tâm.
Trận chiến ở suối nước và cuộc chiến ở huyện Hoàng Minh cách đây hơn nửa tháng, tin tức đến đây chỉ cách nhau có bảy ngày. Đầu tường thành của huyện Hoàng Minh bị phá, một phong báo chiến này nhanh chóng được truyền về Lâm An cách đây hơn tám trăm dặm, để thuận lợi đưa các công khanh đến đây nhanh nhất có thể đưa ra quyết định.
Sau khi nhận được chiến báo, sắc mặt Ngô Khải Mai đỏ bừng, dĩ nhiên yên lòng.
Nữ chân nhân đánh bại Hoa Hạ quân, chứng tỏ thế cục của thiên hạ này vẫn nằm trong những suy đoán và phạm trù của bọn họ. Nếu có một ngày, đám người Nhan Tông Hàn hoàn toàn bị Hoa Hạ quân đánh bại, vậy có lẽ thiên hạ này đã hoàn toàn thoát khỏi dự đoán của bọn họ, thoát khỏi phạm trù "Thường lý", đối với bọn họ mà nói ngược lại là chuyện đáng sợ nhất.
"Luyện binh... Tranh thủ thời gian, luyện binh."
Buổi tối hôm nay, Ngô Khải Mai ngắn gọn mà cố gắng lặp lại câu nói này, nói năng đại nghĩa, rất có khí độ của một đại nhân vật.
Đám người cũng thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với lực lượng trong lời nói này.
Thời khắc này, các đại nhân vật vẫn chưa ý thức được, mùa xuân gió nổi mây phun này chỉ vừa mới bắt đầu, bọn họ giác ngộ, tốc độ và lực lượng thậm chí đều theo không kịp biến hóa của tin tức kế tiếp. Ngay sau khi Nữ chân nhân công phá phòng tuyến Hoàng Minh, chiến cuộc Tây Nam nhanh chóng cuốn vào trong cuộc chém giết kịch liệt giữa gay cấn gay cấn.
Hậu trinh sát chạy với tốc độ cao giữa rừng núi, bọn người Cừ Chính ngôn, Hàn Kính dẫn đầu đội ngựa, dọc theo sơn đạo gập ghềnh mấy lần ý đồ cắt vào hậu phương quân đội đối phương. Đây là điều chỉnh thời gian trong nháy mắt, quân đội song phương đều muốn thừa dịp đối phương chưa kịp đứng vững trước một lần nữa bắt lấy sơ hở, mở rộng thế cục hỗn loạn.
Mà ngay lúc Ngô Khải Vu Mai thu được Phong Hoàng Minh trận Thập Nhị Thiên, đã một mực đóng quân tại phía bắc Kiếm Môn quan, đối với quân số bảy Hoa Hạ hậu phòng thủ của nữ tử Chân Hậu Hổ nhìn chằm chằm như hổ đói, dưới sự dẫn dắt của Tần Thiệu Khiêm, đánh ra một kích đầu tiên về phía phòng tuyến nữ Chân phía nam.
Đối mặt với đội quân Hoa Hạ có khí thế lăng lệ ác liệt nhất, vẫn luôn uy hiếp hậu lộ Nữ Chân, tọa trấn phía sau, Nhan Hi Doãn không nhanh không chậm hành động. Bắt đầu từ ngày mười bốn tháng giêng, đến chính nguyệt hai mươi, tổng cộng bảy ngày, đội ngũ hai vạn người lần lượt gặp phải mười bảy đội quân hùng mạnh ngăn cản, đánh tan mười bảy đội quân ngăn cản.
Biến hóa kịch liệt và hung ác vẫn còn nhiều chỗ khác. Trong tháng giêng, ngay phúc kiến, từ bọn người Ngô Khải Mai, Cam Phượng Lâm bị đánh giá là "không chịu nổi" thành chu hải, lặng lẽ tiến vào bên trong thành Phúc Châu, nơi mà đệ tử Tả tướng Gia Thái, Thiết Ngạn đường Thiết Tam Ngộ khống chế. Chính nguyệt sơ chín, nội phản loạn ở Phúc Châu bộc phát, quân đội huyết tẩy phúc châu phủ, sơ mười, thiết tam ngộ đầu bị treo trên tường thành.
Cùng ngày trước, Trường công chúa mặc trang phục màu vàng sáng, được mọi người bảo vệ, bước lên tường thành Phúc Châu vẫn treo đầu người như cũ, xuyên qua gió lạnh thê lương, ngóng nhìn tuyết dã ở Thiên Bắc. Ở phương hướng đó, Quân Vũ và Nhạc Phi, đội ngũ Hàn Thế Trung vẫn bị quân đội của nữ chân nhân truy đuổi.
Phụ cận đầm châu (Trường Sa), ngân thuật có thể đánh tan quân đội Chu Tĩnh, ở Tuyết Thiên này tàn sát hết huyện thành, bọn người Trần Phàm xây dựng phòng tuyến phụ cận đầm châu, nhưng cũng vừa đánh vừa lui, nhưng ngay trong đại quân ngân thuật có thể chỉ huy, một âm mưu to lớn đang lặng yên chuẩn bị:
Một vị tướng lĩnh trẻ tuổi tên là Vu Minh Chu chà đạp hai lần quân đội trong nhà mình, lại vứt mất ba ngón tay trong chiến tranh, vì tính cách tàn bạo của hắn dần dần được Nhan Thanh Cương tín nhiệm hoàn toàn. Không lâu sau, vị tướng lĩnh trẻ tuổi này sẽ ở sau lưng Nhan Thanh Cương và Ngân Thuật... lộ ra bộ mặt dữ tợn của hắn.
Ngày xuân còn chưa tới, mặt đất đã sấm sét.