Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"Người đối diện các ngươi, một đám người kia, dưới tình huống bọn họ không đúng lúc nhất, bọn họ giết hoàng đế của Võ Triều! Bọn họ cắt đứt tất cả đường lui! Đối địch với toàn bộ thiên hạ này! Bọn họ đối mặt với trăm vạn đại quân, không cầu xin tha thứ bất cứ ai! Hơn mười năm, bọn họ đã giết ra, đi ra ngoài! Các ngươi vẫn không thấy! Bọn họ chính là chúng ta lúc trước!"
Ánh lửa bốc lên chiếu ra thân ảnh như một lão tướng hùng sư, thanh âm của lão quanh quẩn trong gió tuyết trước đại trướng.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Những người còn lại trang nghiêm, nhưng thấy đống lửa cháy, tuyết rơi lả tả, doanh địa cứ yên lặng như vậy hồi lâu.
Tông Hàn và các tướng đều đứng ở đó, đến khi màn đêm đã hoàn toàn buông xuống, ánh lửa trong quân doanh phong tuyết kéo dài thêm vài phần, lúc này mới mở miệng nói chuyện.
"Hơn ba mươi năm qua, chinh chiến sa trường, chiến thắng vô số, nhưng trong số các ngươi có ai dám nói mình một lần cũng chưa từng bại? Ta không được, Lâu thất cũng không được, A Cốt tái sinh, cũng không dám nói. Đánh giặc vốn thắng bại, nước mưa đổ nát, có tổn thất, nhưng là có, bất quá chính là chiến bại một trận. Có vài người bị dọa muốn quy tội với người khác, nhưng ta xem ra là chuyện tốt!"
"Tốt ở đâu? Thứ nhất, trận đại chiến ở suối nước mưa này, để cho các ngươi nhìn cho kỹ, hắc kỳ quân đối diện là cái gì, đầy vẻ thành sắc. Không ai địch nổi? Trăm vạn đại quân vây tiểu Thương Hà ba năm, bọn họ cũng làm theo! Trong lừa gạt tham công liều lĩnh, đây là lỗi của hắn, cũng không phải là lỗi của hắn! Vũ Thủy khê đánh hai tháng, hắn nắm lấy cơ hội mang theo thân vệ đi lên, chuyện này, ta đã làm, các ngươi cũng đã làm!"
"Lừa lý cùng chư vị qua lại hơn ba mươi năm, hắn là dũng sĩ hiếm có, chết ở suối nước mưa, hắn vẫn là dũng sĩ. Hắn chết vì tham công liều lĩnh? Không phải."
Tông Hàn lắc đầu: "Cái chết của hắn vốn bắt nguồn từ việc hắn không coi cờ đen là đối thủ có lực lượng ngang sức với mình. Hắn coi cờ đen là người Liêu Nhân và Võ Triều Nhân, một đòn nguy hiểm cuối cùng cũng là thất bại. Các ngươi hôm nay vẫn lấy cờ đen ra làm địch nhân như vậy, cho rằng bọn chúng giở trò quỷ kế, cho rằng mình là người kéo chân sau, ngày sau các ngươi cũng phải chết dưới đao thương của Hắc Kỳ. Chân Châu, Bảo Sơn, ta nói chính là các ngươi! Quỳ xuống cho ta..."
Ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên uy nghiêm mà hung lệ, tiếng gầm này phát ra, bên kia đống lửa hoàn mỹ cũng đội ngũ cùng Nhan Nhan bảo vệ huynh đệ đầu tiên là sửng sốt, sau đó quỳ xuống đất.
"Đừng tưởng rằng ta không biết các ngươi mấy ngày nay nói cái gì! Thân là đại tướng, những đồng liêu cùng nhau bách chiến các ngươi cũng dám chửi bới! Nếu không biết sai, bổn vương sẽ tự tay làm thịt các ngươi!"
"Hổ kiêu ngạo dễ chết! Trong rừng sống lâu nhất, là sói kết đàn."
Trong đám con trai của Tông Hàn, ngựa và Tà Bảo đã sớm công chiếm một phương tướng lãnh quân, giờ phút này đã giảm ba mươi tuổi, thiết lập cũng gần bốn mươi. Đối với hai huynh đệ này, Tông Hàn mặc dù ngày xưa cũng có đánh chửi, nhưng mấy năm gần đây rất ít xuất hiện chuyện như vậy. Hắn nhấn mạnh từng chữ một, chậm rãi xoay người đi đến bên đống củi, cầm một cây gỗ lên.
Vốn cái bát gỗ kia to bằng cái bát, vốn phải bị chém thành hai nửa, nhưng cái chén này cũng không bị bổ ra, trên đầu chỉ có một vết nứt. Hai tay Tông Hàn bẻ ra ngoài, khối gỗ phịch một tiếng vỡ thành hai nửa trong tay hắn, sương trắng dập dờn. Tông Hàn ném gỗ vào trong đống lửa.
"Làm sáng mắt các ngươi. Đây là một trong những lợi ích của trận chiến ở suối mưa. Thứ hai, nó khảo nghiệm độ lượng của các ngươi!"
"Nó kiểm tra trọng lượng thiên hạ và tọa thiên hạ!"
"Hai ngàn người đả thiên hạ, có hai ngàn người đấu pháp, dựa vào hai vạn người, đấu pháp với hai vạn người! Nhưng đi tới hôm nay, sau lưng một vị kia của các ngươi không có hai vạn người? Nữ nhi của ta giàu có ức vạn thần dân tứ hải! Phải cùng trị chung với người trong thiên hạ, mới có thể trường tồn."
Tông Hàn dừng một chút: "Tông phụ, Tông Quỹ kiến thức ngắn thiển, khu Hán quân ở Giang Nam trăm vạn vây Giang Ninh, tiểu thái tử của Võ Triều đánh ra một cái mạng, trăm vạn người như hồng thủy tan tác, ngược lại khiến Tông Phụ, Tông Phôn tự ăn ác quả. Trận chiến Tây Nam bắt đầu, Cốc Thần liền dạy cho chư vị., Phải trường tồn cùng với hán quân, trên chiến trường một lòng, một trận chiến này mới có thể đánh xong. Vì sao? Hán nhân chính là con dân Đại Kim ta, bọn họ phải trở thành huynh đệ của các ngươi! Không có khí độ như vậy, tương lai các ngươi hai mươi năm, ba mươi năm nữa, phải đánh tiếp? Các ngươi ngồi không vững giang sơn như vậy, con cháu của các ngươi cũng ngồi không yên!"
"Tuyết rơi phía nam à." Hắn ngẩng đầu nhìn gió tuyết thổi tới. "Sống ở Trung Nguyên, người đàn ông sinh sống ở Giang Nam, thừa sức chiến đấu ngày thường, nhưng thực sự là như vậy sao? Các ngươi ép người ta đến mức muốn chết, cũng sẽ có người đánh bại tiểu thái tử của Giang Trữ. Nếu có người hướng về nữ tử của ta, bọn họ từ từ sẽ trở nên giống với nữ tử thật của chúng ta."
"...Cốc Thần không bức bách hán quân tiến lên, hắn công khai thưởng phạt, định ra quy củ, chỉ là muốn đi vào vết xe đổ của Giang Trữ? Không phải, hắn muốn cho đại quân của minh thế tiến lên., Trước tiên tiến vào bên trong quân của Đại Kim ta. Luôn luôn có người ở phía trước, sau đó có người, đây là chuẩn bị cho việc bình định thiên hạ. Đáng tiếc đa số các ngươi không hiểu dụng tâm của Cốc Thần. Các ngươi kề vai chiến đấu nhưng coi nó là ngoại tộc! Cho dù như vậy, trong trận chiến ở suối nước mưa, cũng chỉ có Hán quân đầu hàng thôi sao?"
"Trận chiến ở suối nước mưa." Tông Hàn gằn từng chữ một: "Trong bảy ngàn người còn lại, có gần hai ngàn hán quân, từ đầu đến cuối chưa từng đầu hàng. Hán tướng Cừ Phương một mực tiến lên thống lĩnh tác chiến, có người không tin hắn., Hắn ước thúc thuộc hạ cố thủ một bên. Đánh xong trận này, ta nghe nói, ở suối nước mưa, có người nói Hán quân không thể tin, muốn điều Cừ Phương Duyên đến hậu phương, hoặc là để bọn họ ra trận đi chịu chết. Người nói như vậy, ngu không kịp!"
Tiếng mắng của hắn truyền ra ngoài, trong tướng lĩnh, mày Đạt Huy nhíu chặt, sắc mặt không cam lòng, những người còn lại ít nhiều cũng có chút nhíu mày. Tông Hàn hít một hơi, phất phất tay về phía sau: "Dủy Phương Diên, ra đây đi."
Sau khi nói xong một lát, tướng lĩnh trong lều lớn mặc áo giáp đi ra, hắn đi tới trước người Tông Hàn, hốc mắt ửng đỏ, cúi đầu bái lạy. Tông Hàn bị hắn dập đầu, cúi đầu nói: "Dương Phương Diên, nước mưa đổ nát, vì sao ngươi không làm phản, không dỡ à?"
"Tiểu thần... Phụ thân mạt tướng, chết bởi tay hắc kỳ... Đại soái..."
Tông Hàn gật đầu, nâng hai tay hắn lên, đỡ hắn lên: "Hiểu rồi." Hắn nói: "Trận chiến ở Tây Nam, bản vương cho ngươi một câu, chắc chắn sẽ để ngươi báo thù cho cha, nhưng ngươi cũng phải nói với bổn vương một câu."
"Xin mời, xin đại soái phân phó..."
"Thù này, ngươi tự tay tới báo. Kể từ hôm nay, ngươi không còn là thiên tướng chỉ có ba ngàn người, bản vương sẽ cho ngươi một công việc tốt - không chỉ là tại Tây Nam. Thiên hạ đại thế phân hợp hợp, Võ Triều đã hết khí vận, thiên hạ này quy về Đại Kim, nhưng tương lai, vị trí của hán nhân này cũng phải thuộc về hán nhân các ngươi, đây là kỳ vọng của bản vương đối với ngươi, ngươi nhớ kỹ."
Trong miệng Cừ Phương Diên nói một câu cảm động đến rơi nước mắt, muốn cúi đầu bái lại, Tông Hàn nắm lấy cánh tay của hắn: "Câu chuyện nam nhi, đừng ảnh hưởng đến thần thái nữ tử, ngươi vào đi." Hắn vung tay về phía đống lửa bên kia: "Từ nay về sau, ngươi và bọn họ cùng hàng!"
Cừ Phương liền ôm quyền thi lễ, đi qua bên kia. Hắn vốn là mạt tướng trong quân Hán, nhưng lúc này ở đây, có ai mà không phải anh hùng kim quân tung hoành thiên hạ, đi ra hai bước, cảm thấy hơi do dự với vị trí nào đó, hậu duệ Cao Khánh bên kia vung cánh tay lên: "Tới đây." Triệu hắn tới bên cạnh.
Đi qua bên cạnh Hàn Lập trước, Hàn Túc Tiên cũng đưa tay vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Tông Hàn gật đầu nhẹ.
"Việc của người Hán, làm tám lần là cực tốt, ta rất vui mừng. Hàn Túc tiên khanh, hậu duệ Cao Khánh cũng có thể làm gương, các ngươi thì sao, thu hồi cái phần ngạo mạn kia, nhìn bọn chúng mà học bọn chúng đi!"
"Về phần nước mưa, bại trong khinh địch, nhưng cũng không phải đại sự! Hơn ba mươi năm qua tung hoành thiên hạ, nếu tất cả đều là đối thủ như gà đất chó sành, bản vương cảm thấy có chút chán chường! Trận chiến Tây Nam, có thể gặp được đối thủ như vậy, rất tốt."
"Ta cảm thấy, chư vị cũng sẽ cảm thấy rất tốt."
Gió tuyết phủ xuống.
Đối với trận chiến ở suối nước mưa, Tông Hàn Dương xì xào nói rất nhiều, nhưng đều là sự tình bên ngoài chiến trường càng thêm cao xa. Đối với sự thật bại trận, chẳng qua chỉ là hai người tốt, lúc này lại bình thản nói xong, không ít người trong lòng tự có hào hùng dâng lên.
Không sai, đối mặt với tiểu bại, đối mặt với đối thủ có thực lực ngang nhau, đại quân Kim quốc bễ nghễ thiên hạ hơn ba mươi năm, ngoại trừ một câu "Rất tốt", thì còn phải có cảm xúc như thế nào đây?
Tuyết vẫn mênh mông rơi xuống, trước đống lửa hừng hực thiêu đốt, một lát sau, Tông Hàn tuyên bố trước đó thưởng phạt rất nhiều tướng lĩnh, điều chỉnh chi tiết.
Sau khi điều động đều tuyên bố xong, Tông Hàn phất phất tay để mọi người trở về, hắn quay người đi vào đại trướng. Chỉ có mặt mũi hoàn mỹ và hoàn toàn vệ sĩ, vẫn luôn quỳ gối trong gió tuyết. Trước đống lửa, Tông Hàn không hạ lệnh, trong lúc nhất thời bọn họ không dám đứng dậy.
Sau khi tan họp, lại có một ít tướng lĩnh lục tục chạy đến, đến trước mặt một mình trong đại doanh. Một đêm đã trôi qua, khi ăn mặc đẹp đẽ, cũng đội nón che, trên người phủ một lớp tuyết đọng, Tông Hàn từ trong trướng đi ra. Hắn đến trước mặt hai đứa con trai dọn cọc gỗ ngồi xuống, sau đó đứng dậy, thở dài: "Vào đi."
Hai người đều tê cả chân, rập khuôn theo sau, vào trong lều rồi lại quỳ xuống. Tông Hàn chỉ chỉ cái ghế bên cạnh: "Tìm ghế ngồi xuống, đừng quỳ nữa. Đều uống một ngụm trà nóng, đừng làm hỏng đầu gối."
Hai huynh đệ đứng dậy, ngồi xuống vừa uống vài ngụm nước nóng, sau đó lại ngồi nghiêm chỉnh. Tông Hàn ngồi phía sau bàn, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Biết vì sao vi phụ gõ các ngươi không?"
Thành tựu xong, ngựa cúi đầu chắp tay: "Đại tướng bôi nhọ vừa mới chết trận, đích xác là không ổn. Hơn nữa gặp phải thất bại này, phụ soái gõ con trai mới có thể tạo ra hiệu quả chấn nhiếp đối với những người còn lại."
"Thiển Thiển!" Ánh mắt Tông Hàn lạnh như băng: "Trận chiến ở suối nước mưa chứng tỏ chiến lực của Hoa Hạ quân đã không thua gì chúng ta. Ngươi còn tự cho là thông minh, sau này khinh địch khinh địch. Trận chiến ở phía Tây Nam, phụ thân thật sự muốn tặng tóc bạc cho người tóc đen!"
"... Đúng." Hoàn Nhan ngựa ánh mắt chuyển động, do dự một chút, rốt cuộc lần nữa cúi đầu.
Lúc này, một bên Nhan Diện đứng dậy, chắp tay nói: "Phụ soái, nhi tử có mấy lời, không biết có nên hỏi hay không."
"Nói đi."
"Cuộc chiến ở suối nước mưa, trước sau có tin tức, đại tướng trong quân, rất nhiều người đều biết, lấy hậu duệ Cao Khánh, đám người Hàn Siêu trước kia thông minh, chưa chắc không biết mấu chốt của trận chiến này là ở đâu. Miệng bọn họ tuy không nói nhưng vẫn để mặc cho mọi người trong quân đàm luận vấn đề Hán quân, đây là vì Hán quân thật sự không thể chiến. Phụ soái hiện nay hưng phấn binh sĩ, chẳng lẽ thật có thể để bọn họ... tham dự vào trận đại chiến này?"
Nhan Tỏa Tà Bảo hỏi có chút do dự, nhưng trong lòng suy nghĩ, hiển nhiên đều đã trải qua suy nghĩ sâu xa. Tông Hàn nhìn hắn một hồi lâu, tán thưởng cười nói:
"Ngươi nhìn như lỗ mãng, trong thô bên có chi, cũng không phải là chuyện xấu. Mấy ngày nay ngươi ở trong quân nghị luận bậy bạ, cũng là đã sớm nghĩ kỹ rồi?"
Xích Bảo nói: "Hồi bẩm phụ soái, trong mơ hồ có gần ngàn thân vệ đối chiến với nham thạch mỏ ưng tám trăm hắc kỳ mà không thắng, mặc dù thủ mỏ ưng cũng là một trong những đội ngũ lợi hại nhất trong hắc kỳ, nhưng vẫn như cũ nói rõ chiến lực của hắc kỳ. Chuyện này, cũng chỉ có phụ soái hôm nay nói ra, mới có thể có hiệu quả phấn chấn đối với mọi người, nhi tử cảm thấy... Trong nồi dù thế nào cũng phải có người gánh, trong giặc cỏ cũng tốt, Hán quân cũng tốt hơn, cũng tốt hơn để cho mọi người cảm thấy hắc kỳ còn lợi hại hơn chúng ta."
"Vậy vì sao ngươi lại chọn cách mắng chửi bậy bạ, lại không phải là mắng hán quân vô năng?"
Tà Bảo khẽ cười khổ: "Phụ soái biết rõ còn cố hỏi, suối nước mưa đánh xong, hán quân phía trước xác thực chỉ còn hai ngàn người. Nhưng thêm Hoàng Minh huyện cùng với trên đường này đã nhét vào, hán quân đã gần mười vạn người, chúng ta bịt kín hai tháng mới nhét người vào. Cần phải nói một câu bọn họ không thể chiến, lại rút lui, cuộc chiến Tây Nam không cần đánh nữa."
Hắn dừng một chút: "Chỉ là dù vậy, nhi thần cũng không rõ vì sao phải dựa vào hán nhân như vậy. Đương nhiên, để về sau, trọng thưởng Cừ Phương, đúng là có nghĩa. Nhưng nếu muốn kéo ra chiến trường, nhi tử vẫn cảm thấy... Tây Nam không phải là địa phương bọn họ nên tới."
Tông Hàn cười ha hả. Khuôn mặt khôi hài thô kệch, lời nói lúc trước đầy vẻ cẩn thận, chỉ còn câu cuối cùng mơ hồ có chút khí phách bễ nghễ thiên hạ. Tông Hàn phát giác được điều này, lão đầy an ủi, cười một hồi lâu mới dần dần dừng lại.
Hắn ngồi trên ghế trầm mặc một hồi lâu, mãi cho đến khi trong đại trướng yên tĩnh đến mức cơ hồ làm cho người ta nghe được phải giật mình, thiết lập đội ngũ cùng ngựa nghiêng mới vang lên tiếng nói của hắn.
"Sự tình Hán quân, vì Cốc thần chi sách, tự có dụng ý. Các ngươi nếu còn có mấy phần thông minh, ngày sau sẽ tạo quan hệ tốt với hán tướng, mặt khác, chăm sóc tốt cho ta Dương Phương Diên!"
Nghe được tên Cốc thần, tâm thần hai người đều ổn định một chút, đồng loạt đứng lên lĩnh mệnh, cũng lên ngựa nói: "Phụ soái cảm thấy, Cừ Phương này có thể lừa gạt sao?"
"Tất cả hán quân đều hàng, một mình hắn không hàng, với thủ đoạn của vị tâm ma kia, ai mà biết được? Tâm phòng người không thể không có." Tông Hàn nói xong, phất phất tay.
"Tất cả đi xuống đi."
Thân thể trần trụi...
Ánh trăng bị che khuất trên tầng mây dày đặc, gió tuyết thổi qua dãy núi hùng vĩ.
Từ Kim Quốc đến Trung Nguyên, đến Giang Nam, tuyết lớn che giấu hết thảy tầm mắt của mình. Đây là một năm đau khổ nghiêm trọng nhất của thiên hạ, thành trì bị thiêu hủy chưa được xây dựng lại, mang theo đám nạn dân mang theo tiếng gào thét trong gió tuyết ngã xuống, dân đói thay đổi đứa trẻ, chia ra ăn. Có rất nhiều người mất đi người nhà, sau đó không lâu, cũng bước lên con đường đồng quy với người nhà.
Hi vọng, tinh hỏa mênh mông.
Đế vương mới của Võ triều, thái tử từng mang theo quân đội cùng nạn dân xuôi nam, càng về nam bờ biển, trưởng công chúa từ phụ cận bờ biển liên lạc quân đội phụ cận, mưu đồ đoạt lấy Phúc Châu.
Đại niên ba mươi, Mao Nhất Sơn cùng thê tử dẫn hài tử về nhà, thu dọn bếp lò, trương dán phúc tự, làm lên mặc dù thời niên đại vội vàng ấm áp náo nhiệt.
Lương Sơn, vì một trận chiến lâu năm, bọn người Chúc Bưu, Lưu Thừa Tông đã cho quân đội gấp ba lần lương thực bình thường, trong quân doanh cũng dựng lên một vở kịch, đến ban đêm bắt đầu diễn tiết mục. Chúc Bưu và mọi người vừa ăn uống, vừa bàn luận về đại chiến ở phía Tây Nam, bày ra những hình bát quái của đám người Ninh Nghị và Tây Nam, một đám người gầy gò cười nghiêng ngả ngả, không tim không phổi.
Đã hủy dung, bị Chúc Bưu trở thành vợ chồng Vương Sơn Nguyệt thiên tàn địa, ngày hôm đó cũng tới ngồi một trận: "Đại chiến Tây Nam đã hai tháng rồi, cũng không biết tên Ninh Nghị kia còn chống đỡ không nổi nữa." Nói chuyện như vậy, Vương Sơn Nguyệt nói: "Nói không chừng đã chết trên tay Tông Hàn, bị người ta coi như bóng đá đấy chứ? Cứu thiên hạ này còn phải nhờ võ triều chúng ta tới."
"Từ khi hủy dung nhan về sau, khuôn mặt này không giống như của chính hắn." Chúc Bưu cùng mọi người xung quanh trêu chọc hắn, "Chết ẻo lả, tự bạo mà vứt bỏ, ha ha..."
Lương Sơn, Hoa Hạ quân và Quang Vũ quân kề vai chiến đấu, nhưng trên danh nghĩa lại thuộc về hai trận doanh, trước mắt hai bên đã quen nhau. Vương Sơn Nguyệt ngẫu nhiên nói xấu Ninh Nghị một chút, nói rằng hắn là một tên điên; Chúc Bưu muốn trò chuyện về võ công, khí vận đã hết, nói Chu Ngọc Âm Dương Nhân đều thối mông, song phương cũng đã thích ứng được.
Ai còn có thể chấp nhặt như thằng ngốc cơ chứ —— hai bên đều nghĩ như vậy.
Đám người Tấn Địa, Lâu Thư Uyển tổ chức một bữa tiệc đơn giản nhưng lại không làm mất long trọng bữa tối.
Từ khi Liêu Nghĩa Nhân liên tiếp bại lui thậm chí còn khiến cho các lộ mã phỉ, nghĩa quân dồn dập tới gia nhập, bọn họ hoặc là mấy chục người, hoặc là mấy trăm người, đều đến tham bái vị nữ tướng truyền kỳ này.
Theo lời đề nghị của đám người Hoa Hạ quân và Sử Tiến, Lâu Thư Uyển dọn dẹp một đám mã phỉ có dấu hiệu xấu. Đối với những kẻ có ý gia nhập mà tương đối trong sạch, cũng yêu cầu bọn họ phải bị đánh tan và vô điều kiện tiếp nhận lãnh đạo cấp quân đội, chỉ là đối với người có năng lực lãnh đạo, sẽ giữ lại chức vụ để dùng.
Mặc dù đã trải qua đào thải nghiêm khắc như thế, buổi tiệc quanh năm này vẫn mở ra cảnh tượng bốn phía, một số người thậm chí đem nữ tướng, đám người Vu Ngọc Lân xem như là thiên tử trong tương lai.
Đương nhiên, những năm gần đây, những năm gần đây, Lâu Thư Uyển gặp nhiều xóc nảy như vậy còn chưa vì vậy mà phiêu phiêu đãng. Cho dù thật sự dọn dẹp hoàn toàn Liêu Nghĩa Nhân, tay nắm nửa Trung Nguyên, tai ương ngập đầu vẫn luôn ở phía trước chờ đợi các nàng. Không nói đến những thứ khác, chỉ nói Tông Hàn, Hi Doãn suất lĩnh đại quân đường phía tây trở về, bất luận bọn họ thắng hay bại, đều là một lần khảo nghiệm gian nan đối với Tấn Địa.
Nàng cũng không kiêng kị trang sức, mà là thẳng thắn chia sẻ tình cảnh như vậy với mọi người.
"... Ta từng là thiên kim tiểu thư của phú thương ở Hàng Châu, từ hơn hai mươi tuổi - Phương Tịch từ khi phá Hàng Châu tới giờ, thường xuyên cảm thấy mình đang sống trong một cơn ác mộng không tỉnh."
Trên buổi tối, nâng chén rượu, nói với mọi người như thế.
"Khi còn nhỏ đọc sử, ta thường xuyên nhìn thấy, trăm ngàn năm qua từng trận náo động, động một chút là hơn trăm năm, đói khát dễ ăn, quá khứ những thứ này đều trong sách, thời gian trăm năm hời hợt, loáng một cái đã qua... Đến bây giờ, ta thấy những chuyện này, nhiều lúc suy nghĩ một chút, vẫn là không nghĩ ra, người sao có thể ở chỗ này chịu đựng mấy chục năm a."
Lời nàng nói nghiêm túc, mọi người có chút trầm mặc. Nói tới đây, Lâu Thư Uyển vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, nở nụ cười: "Ta là nữ tử, đa sầu thiện cảm, khiến chư vị chê cười rồi. Thiên hạ này đánh hơn mười năm, lại có hơn mười năm, không biết có thể là cái đầu hay không, nhưng ngoại trừ chịu đựng được... Trừ phi chịu đựng được, ta nghĩ không ra còn có con đường nào có thể đi, chư vị là anh hùng, tất minh bạch lý này."
"Ng Niên Quan năm nay khá hơn một chút, sang năm còn có đại chiến, vậy... Bất luận là vì tự mình, hay là vì con cháu, chúng ta cùng nhau dẫn dắt, cùng nhau sống sót... Giết đi!"
Lời nói lúc nãy của nàng rất bình tĩnh, chỉ đến cuối cùng nàng chỉ giơ chén rượu lên, nói thêm một câu "Giết nhau" nữa, trên mặt mới hiện ra nụ cười tươi rói. Nàng cúi thấp đầu, trong khoảnh khắc này nụ cười giống như một thiếu nữ.
Trên hội trường, Ngọc Lân, Vương Cự Vân, An Tích Phúc, Sử Tiến, Triển Ngũ... cùng với đông đảo tướng lĩnh quan viên khác cũng đều vui vẻ giơ chén rượu lên.