Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Gió tuyết phủ khắp nơi cũng đã hạ xuống phía đông.
Sau khi chiến dịch của danh phủ tự đại chấm dứt, trong thời gian một năm qua, các nơi ở khắp nơi ở Sơn Đông chết đói đầy đất, dân chúng lầm than.
Hơn hai mươi vạn hán quân bị Nhan Xương phái tới vây quét Lương Sơn triệt để phá hủy trật tự vốn đã sụp đổ, bách tính bình thường sớm đã không sống nổi nữa, loạn quân đói khát, lưu dân, mã tặc., Đám sơn phỉ đã không còn khác biệt quá lớn, lương thực còn chưa chín đã bị các thế lực tranh đoạt thu hoạch. Một vùng đồng ruộng mang theo máu tươi, lương thực một xe không chỉ mang theo thi thể một xe mà còn có một vài người sống sót thậm chí đã bắt đầu quen với mùi thịt người.
Hoàng Hà từ Hạ đến nay, mấy lần đê đến, mỗi lần đều mang đi đại lượng sinh mệnh, xung quanh Lương Sơn, từng quân đội dựa vào nước để kéo dài sinh mệnh. Song phương ngẫu nhiên có giao phong, cũng chỉ là vì một miếng ăn uống hai miếng mà thôi.
Sau khi thu hoạch còn hơn không, hai bên chém giết kịch liệt nhất, Chúc Bưu và Vương Sơn Nguyệt suất lĩnh tinh nhuệ trong núi đi ra hung hăng đánh gió thu một lần. Phía nam Lương Sơn có tới hơn ba vạn đại hán quân bị triệt để đánh tan, bọn họ vơ vét lương thực, được chuyển về trên Lương Sơn.
Sau khi quân đội bị đánh tan, binh lính chỉ có thể biến thành lưu dân, ngay cả việc có thể sống qua mùa đông này hay không cũng là vấn đề. Một số đại hán nghe tin quân biến sắc, vốn mấy đội ngũ vì lương thực phụ cận nuôi không đủ nên tạm thời tách ra dựa vào một ít, sau khi tướng lãnh dẫn quân gặp nhau, không ít người lén tiếp xúc với Lương Sơn, hy vọng bọn họ không cần "người mình đánh nhau" nữa.
"... Chúng ta cũng sống không nổi nữa, bị Nhan Xương đuổi tới, các ngươi hung ác lợi hại, các ngươi đánh xong Nhan Xương đi. Xung quanh thật sự hết lương thực rồi, tội gì tới đánh chúng ta... Như vậy, chỉ cần giơ tay lên, chúng ta đồng ý giao ra một ít lương thực..."
Mọi người sống trong kẽ hở luôn làm ra một sự tình khiến người ta dở khóc dở cười, vốn dĩ quân đội của Lương Sơn đang bị đuổi đến tiêu diệt lén lút hướng Lương Sơn "Phí bảo hộ". Chúc, Vương đám người cũng không khách khí, sau khi thu hoạch lương thực xong, âm thầm phái người tiến hành lôi kéo và phản tác dụng của những tướng lĩnh có huyết tính trong đội ngũ.
Cũng chính là sau vụ thu hoạch không lâu, đội ngũ Lưu Thừa Tông đến Lương Sơn, công kích quy mô lớn lại lần nữa triển khai, đánh tan mạng lưới vây quanh vũng nước hồ. Vài nhánh còn lại biểu hiện không tình nguyện trong hành vi "Tiền bảo hộ" bị đánh tan tác, đội ngũ còn lại tan tác chạy trốn, tránh né Tam xá quan sát sự tình phát triển.
Mười một tháng sau, Vu Xương mệnh lệnh tướng lĩnh Cao Tông Bảo suất lĩnh bốn vạn quân nam hạ xử lý cờ đen của Lương Sơn. Bốn vạn người này cũng không vội vàng thu thập Hán quân, mà là do Nhan Xương trấn giữ Trung Nguyên, sau đó lại triệu tập chính thức quân đội từ Kim Quốc nội, Cao Tông Bảo chính là danh tướng trong biển người, lúc trước diệt Liêu quốc, cũng từng lập không ít chiến công.
Trong trận chiến đại danh phủ lúc trước, quân đội của Sơn Đông, Sơn Đông nhất địa đã tổn thất hơn phân nửa, danh tính tồn vong. Một năm qua hắn nhốt Sơn Đông thành tử địa, người bên trong đã đói trở thành bó củi khô, chiến lực tất nhiên cũng khó phục hồi lúc trước. Người duy nhất có thể lo lắng chính là hắn., Đây là đội ngũ của Lưu Thừa Tông, nhưng lúc trước bọn họ gây chuyện ở khu vực phụ cận Từ Châu, đánh qua đánh lại không ít trận, hiện giờ nhân số bất quá năm ngàn, đã dùng hết từ lâu. Đã là quân đội chính thức áp tới, cho dù đối phương có trốn vào thủy trại thì khó mà tiến công, nhưng dẫu sao cũng không thể ăn được.
Đây chỉ là ý nghĩ của hắn.
Thực tế dùng binh trong vòng mười một tháng, trận chiến đầu tiên giữa Cao Tông Bảo và Hắc Kỳ đã giành được thắng lợi. Đám người Lưu Thừa Tông vừa đánh vừa lui, dường như muốn lùi vào vũng nước phía sau. Cao Tông ý khí phách phấn chấn, phất sư đột phá., Đám người Chúc Bưu, Vương Sơn Nguyệt đang chờ đợi hắn liều lĩnh tiến vào thời khắc này, cấp tốc tiến quân cướp đoạt đường sống cho Cao Tông, lương thảo hạng nặng. Cao Tông Bảo muốn quay về cứu viện sư phụ, đội ngũ Lưu Thừa Tông phía trước một lần bị bọn họ "Đánh tan" đột nhiên triển lộ tài năng, cường công mà đến.
Từ Kim Quốc điều bốn vạn đại quân này đến, xác thực có một bộ phận lão binh làm khung xương, nhưng luận chiến lực, tự nhiên so ra vẫn kém Nữ Chân Tinh nhuệ đội chân chính. Lúc này Cao Tông Bảo mới ý thức được không đúng, khi hắn chỉnh đốn toàn bộ đội ngũ ứng chiến, mới phát hiện vô luận phía trước hay phía sau, gặp phải đều không có nửa điểm hoa mỹ cùng thủy tinh cương.
Cao Tông bảo vệ còn muốn phóng hỏa thiêu hủy nặng. Nhưng bốn vạn đại quân ầm ầm sụp đổ, Cao Tông bảo vệ một đường đuổi giết, cuối cùng trốn về Nhan Xương trướng trước mười một tháng., Lực Trần ta bên kia "không phải là đối thủ", hơn nữa quân đội đối phương quả thực là quân đội tinh nhuệ trong tinh nhuệ của hắc kỳ, thí dụ như một đội ngũ đột kích truy sát theo La Nghiệp một đường truy sát hắn, nghe nói trong cuộc luận võ bên trong Hắc kỳ quân đã nhiều lần đạt được vinh dự đặc biệt đầu tiên, là công thủ đều mạnh, là đội ngũ "Tên điên" khó dây dưa nhất.
Nhan Xương bị trận đại bại này cùng với phấn phục của cao tông thổi cho thất bại, làm trâu tức giận suýt nữa đập nát cái bàn. Trong vòng mấy tháng vừa qua, không riêng gì Lương Sơn, tình huống bắt đầu trở nên khẩn trương, Liêu Nghĩa Nhân vốn chiếm hết ưu thế cũng ở Lâu An Uyển, dưới sự tiến công liên tục của tổ chức Ngọc Lân, không ngừng cầu viện nữ tử.
Mặc dù để ủng hộ chiến tranh phía nam, cũng vì suy nghĩ thống trị tương lai, Nhan Xương cướp đoạt Trung Nguyên toàn bộ tài nguyên, hao hết tiềm lực của Trung Nguyên làm đơn vị. Nhưng đến giờ phút này, những thế lực vô năng được bồi dưỡng, cũng thật khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Thậm chí cuối cùng bọn họ còn không thể tiếp tục tranh thủ lực lượng không gian sinh tồn của bản thân.
Sau trận đại chiến thất bại này, đám người Cao Tông Chúc Bưu, Lưu Thừa Tông đã nắm giữ thực chất trên thực tế Sơn Đông, mặc dù trong mùa đông tuyết rơi nhiều như vậy cũng nhìn không ra biến hóa bao nhiêu. Nhan Xương phái một bộ phận quân đội xuôi nam thu nạp chiến binh, sau đó ra lệnh cho các bộ lạc đại hán tăng cường phòng thủ. Hắn trấn thủ trấn định, hơn hai vạn tinh nhuệ dưới trướng vẫn án binh bất động như trước.
Mười hai tháng ba, một mảnh trắng phau phau của Bảo Định phủ, gió tuyết gào thét, một nam tử khoác áo choàng gió tuyết mạo hiểm vào phủ Nhan Xương, xử lý công vụ xong Nhan Xương cười ra đón.
Đến đây bái phỏng là nữ tướng đại tướng thuật cơ hồ đã trọng thương trong đại chiến năm mới bắt đầu. Lúc này trên mặt vị nữ tướng lãnh này đã hiện ra một vết sẹo thật sâu, nhưng trong thân hình cao lớn vẫn khó che dấu được lệ khí của binh thương.
"Mạt tướng nghe nói Cao Tông bảo vệ thất bại, nhịn không được muốn hỏi thăm vương gia, địch với Lương Sơn, tiếp theo có tính toán gì không."
Nhan Xương và thuật tốc độ cũng coi là chiến hữu cả đời, tốc độ thuật liệt kê là tướng quân thuần túy, mà với tư cách A Cốt đánh đường đệ Nhan Xương trước sau phụ tá tông vọng, tông phụ càng giống một lão thúc phụ đáng tin cậy. Hai người gặp mặt, sau khi liệt kê kĩ thuật tiến vào phòng khách, liền trực tiếp nói ra nghi vấn trong lòng.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Tướng quân dạy ta?"
"Mạt tướng nguyện dẫn binh tiến về, Bình Lương sơn biến đổi!"
"Tướng quân muốn báo thù sao?"
"Vương gia muốn lấy bất biến ứng vạn biến?"
"Đương nhiên nếu muốn tiêu diệt, ta đã sai người, trong vòng ba tháng triệu tập đại quân mười lăm vạn, rồi lại tấn công Lương Sơn."
"Vương gia xin thứ lỗi mạt tướng nói thẳng, trận chiến giữa Tiểu Thương Hà có xe giám, đối mặt với quân đội như hắc kỳ, hán quân có nhiều hơn nữa cũng chỉ là gà đất chó mà thôi. Thế cục Trung Nguyên đến nước này, về phần danh dự Đại Kim ta bất lợi, vì vậy mạt tướng cả gan xin vương gia truyền cho ta tinh binh. mạt tướng... nguyện nâng quan tài mà chiến!"
Trận đại chiến đầu năm, đối mặt hắc kỳ, tốc độ thuật vốn có quyết ý bất thắng tức chết, ai ngờ về sau hắn cùng Lô Tuấn Nghĩa đổi một đao, chiến mã vọt tới đem hai người lưu lại một mạng, sau khi danh sách thuật tỉnh lại, mỗi lần nghĩ đến đây, đều cảm thấy nhục nhã. Lúc này nữ tướng chân chính lại nhấc quan tài lên chiến đấu, trên mặt đều có một cỗ tử khí kiên quyết.
Nhan Xương biết được lòng và nghĩa khí của đồng bọn, lúc này im lặng một lúc.
"... Sau cuộc chiến đại danh phủ, trên Lương Sơn nguyên khí đã bị thương, giờ phút này cho dù có thêm người của Lưu Thừa Tông mới đến, chiến chi binh cũng không hơn vạn, tại Trung Nguyên tổn hại có hạn. Hơn nữa, hai đại quân đông tây nam, chiếm lợi thu hoạch, hiện nay lương thảo Giang Nam đều thuộc về ta, tông phụ cũng tốt., Ảnh hưởng rất ít gặp, trong nửa năm cũng không phải lo lắng gì về lương thảo. Trước mắt ta quả thật còn có hơn hai vạn tinh binh, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, không cần mạo hiểm, một khi đại quân quay về, Lương Sơn cũng tốt, Tấn Địa cũng được, tự nhiên quét sạch mà san bằng, đây cũng là... ý nghĩ mọi người."
"Mọi người" trong miệng hắn, tự nhiên còn có đông đảo người cầm đầu lợi ích. Đây là lý do hắn có thể nói rõ với liệt thuật, về phần những lý do khác không thể nói rõ nhưng đều hiểu rõ, có lẽ còn có thuật tốc độ chính là tướng lĩnh dưới trướng của Hàn gia Tây triều, Nhan Xương thì ủng hộ Đông triều, Tông Tạp.
Danh sách tốc độ trầm mặc trong chốc lát.
"... Lần Nam chinh này, Đại Soái, Cốc Thần nói nhiều nhất, kỳ thật cũng không phải là chinh chiến gian nan, mà là sự ổn thỏa những năm gần đây của Đại Kim ta... Vương gia còn nhớ rõ, năm đó tuy Thái Tổ khởi sự, tâm tình phóng khoáng cỡ nào, hộ tống tống hai vạn quân mà thắng, đánh ra thanh thế thật sự không thể địch nổi của nữ ta... Ngày xưa trên tay có hai vạn binh, nhưng lại dẹp yên thiên hạ, bây giờ... Vương gia à, chúng ta thủ tại chỗ này, không dám đi ra sao?"
Thật ra ngôn ngữ thuật tốc độ có chút kịch liệt, nhưng Nhan Xương tính tình ôn hòa, cũng không tức giận. Hắn đứng ở đó cùng thuật tốc độ nhìn phong tuyết ngoài đường, một hồi trôi qua cũng thở dài.
"... Tướng quân nói, sao ta lại không biết... Vậy, để ta suy nghĩ thêm một chút."
Lời này có lẽ là qua loa, nhưng tốc độ thuật cũng không kiên trì nữa. Lúc này gió tuyết gào thét từ ngoài cửa truyền vào, tuổi hai người mặc dù đã già, nhưng lúc này cũng không có ngồi xuống.
"Năm đó phóng khoáng, mạt tướng trong lòng còn nhớ rõ... Nếu vương gia quyết định, mạt tướng nguyện chết thật vì nữ tử!"
Nhưng mãi tới mùa xuân thứ hai, Nhan Xương cuối cùng không thể quyết định xuất kích.
Thân thể trần trụi...
Cục diện Trung Nguyên khiến Nhan Xương cảm thấy đắng chát, như vậy tự nhiên, ở bên kia đám người Lâu Thư Uyển, liền nếm được một chút ngọt ngào.
Về phần Ngọc Lân công thành đoạt đất, Liêu Nghĩa Nhân liên tiếp bại lui, làm phong sơn tuyết rơi xuống, tuy rằng trên sổ sách có thể cảm nhận được vô số cái miệng gào khóc khẩn trương, nhưng tóm lại, ánh sáng mặt trời hi vọng cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Trong tháng tám, Hắc kỳ quân sơn đông vụng trộm chạy tới Tấn Địa, vì Lưu Thừa Tông bắc thượng hướng Lâu Thư Uyển tạm mượn tạm một chút bổ tế. Lâu Thư Uyển từ trong kẽ răng tiết kiệm một chút lương thực cho đối phương vận chuyển qua., Trong lúc này Hoa Hạ Quân Sứ đang ăn nói khép nép cầu viện trợ, đáng lẽ phải không cần, dám chửi mắng quan viên của Hoa Hạ nửa tháng liền không dám cãi lại Ninh Nghị, khiến cho nàng cảm nhận được sự thỏa mãn về tinh thần.
Mười một tháng mười một, đám người Lưu Thừa Tông ở phụ cận Lương Sơn đánh tan quân đội Cao Tông bảo vệ, tin tức này không chỉ trợ giúp tăng trưởng sĩ khí kháng kim vũ trang, thu hoạch lương thảo cao tông tăng thêm, người Hoa Hạ quân còn tặng lại rất nhiều lễ vật Tấn Địa. Lâu Thư Uyển đặc biệt kiếm lời trong lần đầu tư này, cả người giống như béo mập ba phần.
Đến mười hai tháng, "Nữ tướng" tâm tình thư sướng, thường cùng người ta nói lần này có thể sống tốt năm.
Trên thực tế, từ Hàng Châu rời đi đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên Lâu Thư Uyển cùng người khác nhắc tới chuyện " giâu niên".
Tây Nam bị chiến sự bao phủ, toàn bộ mười một tháng đột phá cũng không có nhiều biến hóa, thỉnh thoảng truyền ra tin tức, song phương công thủ hoặc là "Thống liệt"., Hoặc là "liệt Chước". Trong cái nhìn chăm chú của ngoại giới, Nhan Tông Hàn với tư cách là nữ chân kình thiên chi thủ đã triển khai chiến lực mạnh nhất của hắn, quyết tâm kiên định nhất, muốn đục một lỗ trên bầu trời Tây Nam. Mà Hoa Hạ quân chặn thế công sơn đảo hải này lại, cái miệng nhỏ của Tây Nam vẫn lù lù bất động suốt một tháng., Ngoại giới có thể mơ hồ nhìn thấy, chỉ là thương vong thảm liệt và ý chí không chết không thôi của bên phía Nữ chân nhân. Ở loại ý chí kiên định như nữ chân nhân này, sẽ không có ai hoài nghi, hắc kỳ của Tây Nam có thể đứng vững tại đó, tất nhiên phải trả một cái giá cực lớn.
Nếu như nói lúc trước nghị luận cùng ảo tưởng, mọi người đối với chiến lực Tây Nam quân đội còn có một chút hoài nghi hoặc khinh miệt, đến giờ khắc này, thời gian công thủ càng dài đủ để xóa đi hoài nghi trong lòng tất cả mọi người. Bây giờ Trung Nguyên đã bị vây hãm, Võ Triều lưu vong, người thực sự có thể được xưng là thiên hạ mạnh nhất chính là hai lực lượng giao phong ở Tây Nam này.
Tây Nam có thể chống đỡ đợt công kích đầu tiên, cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Lâu Thư Uyển tốt hơn, trong lòng nàng bất đắc dĩ mong đợi Hoa Hạ quân may mắn còn sống sót trong trận đại chiến lần này —— Đương nhiên, tốt nhất là lưỡng bại câu thương với nữ chân nhân, người trong thiên hạ đều vui mừng.
Trong tâm tình như vậy, cũng có một khúc nhạc đệm nho nhỏ xảy ra trên vùng đất mà nàng thống trị - một thế lực từ Tây Bắc tựa hồ mới quật khởi, phái người tiến hành bàn bạc với bọn họ ở Trung Nguyên, muốn mua thiết pháo, thuốc nổ, nghe nói còn mang theo quan viên giàu có hối lộ.
Lâu Thư Uyển từ chối.
Tây Bắc luôn luôn là một góc nhỏ mà người trong thiên hạ không chú ý, sau đại chiến ở tiểu Thương Hà, đến hôm nay vẫn không thể khôi phục nguyên khí. Ngày thường là nữ chân nhân duy nhất trả giá một mình, còn lại đơn giản chỉ là một đám thổ phỉ tạo thành, thỉnh thoảng muốn đến Trung Nguyên kiếm chút ít chỗ tốt, kết quả duy nhất cũng chỉ bị chặt đứt móng vuốt.
Gần đây tấn địa quá loạn, Lâu Thư Uyển không rảnh chiếu cố, chỉ nghe nói gấp gia trấn không vững đã ra nội loạn, tiếp theo có thể tưởng tượng được, tất nhiên là vô số mã phỉ hoành hành tranh đoạt đỉnh núi.
Cái thế lực này muốn mua pháo hướng Trung Nguyên, lá gan và hoài bão đều không nhỏ, nhưng một phương vật tư khẩn trương của Lâu Thư Uyển, sử dụng còn ngại chưa đủ., Làm gì còn lại để bán đi. Điều này đã không còn tiền đề giao dịch. Mặt khác, cuộc sống trôi qua khẩn trương, Lâu Thư Uyển phí rất nhiều sức lực đi duy trì sự thanh liêm và công chính của quan viên phía dưới, duy trì thanh danh tốt đẹp mà nàng thật vất vả mới có được trong dân chúng, đối phương cầm Kim Ngân Cổ chơi hối lộ quan viên —— cũng không phải mang theo lương thảo, điều này làm cho lâu Thư Uyển quan cảm thấy ác liệt thêm vài phần.
Nàng cự tuyệt đề nghị của đám thương nhân này.
Cùng lúc đó, một đám người cũng mục đích đến đây bái phỏng như vậy, vẫn chưởng quản một mảng lớn địa bàn Liêu Nghĩa Nhân như cũ.
Trung Nguyên thấy không chống đỡ nổi nữa, địa bàn dưới trướng mình là Lâu Thư Uyển và Vu Ngọc Lân, dưới thế công cẩu nam nữ hùng hổ dọa người này cũng khó mà giữ được. Liêu Nghĩa Nhân không ngừng cầu viện nữ tử kia., Một mặt đang lo lắng về đường lui. Thương đội Tây Bắc mang theo trân hi mà hắn thu thập vốn là do hắn có. Một khi hắn phải đến Đại Kim quốc dưỡng lão, tự nhiên chỉ có thể mang theo Kim Ngân trân đi mở đường, đối phương chẳng lẽ còn có thể cho phép hắn đem quân đội, đao thương mang qua?
Mặt khác, đối phương cần rất nhiều thiết pháo, thuốc nổ, nói rõ trên tay đối phương có người, hơn nữa đều là đồ vật liều mạng từ Tây Bắc tới. Nhận thức như vậy khiến Liêu Nghĩa Nhân Kế để bụng, sau khi dò xét lẫn nhau, Liêu Nghĩa Nhân đã đưa ra một ý tưởng mới cho đối phương.
Vũ Kiến trú mười một năm, mười hai tháng hai mươi bảy, trong gió tuyết đầy trời, Liêu Nghĩa Nhân cùng một đám đệ tử Liêu gia mang theo ánh mắt mới lạ, nhìn thấy đội ngũ từ trong gió tuyết cùng với bóng người cao lớn nhất trong đội ngũ.
Thủ lĩnh cổ xưa của bộ lạc Lan Đạt cắm gỗ hợp lại, mang theo ý chí của mồ hôi vương thiết mộc chân chính trong truyền thuyết, trong một năm tai đa nạn này, chính thức đặt chân vào Trung Nguyên.
Liêu Nghĩa Nhân, mở cửa vái chào.
"Hoan nghênh!"
Thời khắc này, gió tuyết gầm thét lao tới.
Giọng nói đầy nhiệt tình của hắn ta được lưu lại trên bức họa lịch sử ở hậu thế.