Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong khoảng thời gian chiến tranh bắt đầu, Ninh Nghị hai đời làm người, cùng với thê tử cảm thán đứa nhỏ sau này lớn lên không đáng yêu: Chuyện này đối với hắn mà nói, dù sao cũng là chưa bao giờ có thể nghiệm mới.
Mà may mắn thật sự là rất nhiều hài tử, vẫn như cũ có khả năng lớn lên cùng không gian.
Vì tranh thủ không gian như vậy, Tây Nam sớm đã bị toàn tuyến động viên. Đợt giao thủ đầu tiên ở cửa núi Hoàng Minh huyện kéo dài bốn ngày, rút ngắn tốc độ thăm dò, hóa thành một vòng cường công có tính nhắm vào.
Hai mươi ba ngày sau, từ bỏ ý thức khống chế thế công, giảm xuống thương vong, bên phía Bàng Lục An cũng không tiếp tục tấn công quy mô lớn như lúc đối mặt với nữ tà đạo lực. Nhưng dù vậy, thương vong bên phía Nữ Chân đã lên tới hai vạn, chiến lực hao tổn gần một vạn năm ngàn.
Thương vong như vậy đại bộ phận đều bắt nguồn từ quân tinh nhuệ đầu hàng của tiền tuyến. Tuy rằng bọn họ hỗn tạp với số lượng lớn dân chúng bị đuổi kịp trận địa, tuy rằng trên tường thành không hề triển khai công kích quy mô lớn với bọn họ., Mặc dù tường thành phía trước cao không quá ba trượng... Nhưng mặc dù chỉ là triển khai chiến đấu phòng ngự như dao trắng, nhưng những binh sĩ không cách nào kết trận trước tinh nhuệ cờ đen trên tường thành, cũng chỉ có thể xem như tiến lên trải qua hết lần này tới lần khác đồ sát mà thôi.
Chiến đấu công thành vốn không phải tác chiến đối chiến, phòng ngự thế nào cũng chiếm thượng phong trên thế trận. Cho dù không được coi là từ trên cao nhìn xuống, lúc nào cũng có thể tập trung hỏa pháo., Cũng bỏ đi các loại nước vàng như cung mộc nghiên thạch, nước vàng bảo vệ thành, dùng thịt múa đao thương định thắng bại. Tường thành cao ba trượng, dựa vào một binh sĩ leo lên thang mây phối hợp ăn ý hai đến ba tên binh sĩ Hoa Hạ quân, thường thường ngay cả một đao cũng không chém ra được sẽ ngã xuống mặt đất.
Mặc dù là lấy hung hãn không sợ hãi, sĩ khí nổi danh như cầu vồng, giết khắp toàn bộ thiên hạ nữ chân duệ, dưới tình huống như vậy lên thành, kết cục cũng không có nửa điểm khác biệt.
Đội tiên phong như Khuất đột ngột đem khôi giáp phòng ngự kiên trì trả lại mấy chiêu, các nữ binh sĩ còn lại trong lúc hung hãn va chạm cũng chỉ có thể nhìn thấy được tình hình thiết thuẫn hung hãn đánh tới. Thiết Thuẫn phối hợp làm người ta tuyệt vọng, mà binh sĩ sau thiết thuẫn có thể so sánh với nữ chân nhân cũng tuyệt không kém cỏi sự kiên định và cuồng nhiệt, tránh xa tấm thuẫn, đao của bọn họ cũng khát máu.
Đối với trận chiến với nữ chân nhân, nội bộ Hoa Hạ quân đã bắt đầu từ mười năm trước rồi. Sau đó Tiểu Thương Hà cho tới bây giờ, đủ loại tuyên truyền và cổ vũ càng vững chắc, càng nặng nề hơn cũng có sứ mệnh. Có thể nói, lúc này nữ chân nhân đến Tây Nam, càng mong đợi và đói khát, chính là Hoa Hạ quân đã nhẫn nhịn chờ mấy năm.
Nhưng một ngàn năm trăm mét tường thành, đầu tiên được an bài đi lên, cũng là Hoa Hạ quân tinh nhuệ thu được thứ tự trong các cuộc tỷ võ của các quân. Thời khắc chiến tranh vừa mới bắt đầu, thần hoàn khí túc, nữ chân nhân hung hãn cũng chỉ khiến cho những người này cảm thấy nhiệt huyết sôi trào - địch nhân hung hãn cùng tử vong cộng lại, mới có thể mang đến cảm giác tự hào lớn nhất.
Nhưng bất luận thế nào thì binh lính cũng đều chém giết giữa đội hình và đội hình đang chiếm thế thượng phong, ném thi thể của bọn họ xuống tường thành. Tướng lĩnh dẫn quân cũng quý trọng khoái cảm giác chém giết thương vong như vậy, bọn họ đều biết nữ chân nhân luân phiên công tới., Thương vong nhỏ hơn cũng dần dần tích tụ thành vết thương không thể bỏ qua, nhưng lúc này thấy máu càng nhiều, trong thời gian tiếp theo, sĩ khí bên mình càng cao, cũng càng có khả năng tại trong thế tấn công của Đào Nhân Hải của đối phương giết ra một con đường máu.
Hai mươi bảy, buổi chiều khai chiến ngày thứ ba, binh lính tinh nhuệ xông tới gần tường thành liền không dám lên thành. Bọn họ cũng không phải đều là kẻ ngốc, vòng công kích thứ nhất này chưa chắc có thể mở được lớp tường thành thấp bé này., Thương vong lao xuống dưới thành đã không thấp. Nhưng nếu đi dọc theo thang mây, trong vòng hai ba ngày trên đỉnh đầu giống như miệng Thao Thiết khổng lồ, trên cơ bản là có bao nhiêu nuốt bấy nhiêu. Ngoại trừ vài người vừa lên thành lập tức sợ vỡ mật nhảy xuống, những người còn lại có thể xuống chỉ có thi thể.
Hai mươi tám, nhanh chóng chém chết mấy tên tướng lĩnh của đại quân.
Đến ngày này, trong sơn lâm gập ghềnh phụ cận vẫn có hỏa hoạn thỉnh thoảng bốc cháy, cột khói màu đen ở giữa bầu trời tàn phá bừa bãi, khí tức cháy khét tràn ngập khắp chiến trường gần đó.
Hai mươi chín ngày này, trên bầu trời lại dần dần hạ mưa nhỏ. Tốc độ rút ngắn đình chỉ tiến công trước sơn khẩu Hoàng Minh huyện, bắt đầu đợt thống kê và nghỉ ngơi và nghỉ ngơi và hồi phục thứ nhất: Cũng phải bắt đầu nghỉ ngơi và hồi phục, đường phía sau vận lực có hạn, mặc dù thương vong nhiều là pháo hôi, bổ sung cũng cần thời gian nhất định.
Lần nghỉ ngơi này vẻn vẹn chỉ kéo dài ba hai ngày, mười một tháng mới bắt đầu, thời tiết chuyển sang quang, chiến dịch ở suối suối nước thứ ba, thứ tư, do đội ngũ nữ thợ thủ công Đại Tạo viện một đường đi theo tổ chức cất lên bốn cái túi cát – phía trước bao trùm cả túi cát, tấm sắt... Đủ để chống đỡ công thành rộng lớn, trên một mức độ nhất định có thể vượt qua xe công thành, do các binh sĩ đẩy lên, bắt đầu tấn công chính thức về phía huyện thành Hoàng Minh.
Mãi tới tận mười một năm, chiến đấu ở Tây Nam cũng không hề ngừng lại.
Thân thể trần trụi...
Chiến hỏa trong thiên hạ chưa từng ngừng lại.
Trong vòng mười một tháng, trên mặt biển Đông Hải, Mẫn Phong Dương nổi lên sóng to gió lớn, hai đội thuyền khổng lồ gặp nhau trên mặt biển mù mịt. suất lĩnh hạm đội Thái Hồ, dĩ nhiên là tướng lĩnh Hồ Tôn Minh đã tận mắt thấy cảnh tượng hạm đội Long thuyền vọt tới.
"Đánh tan đám lão gia binh kia! Bắt sống công chúa tiền triều Chu Bội, bọn họ đều là kẻ tham sống sợ chết! Thấy Đại Kim giết tới, một đám không tổn hại quốc gia bỏ chạy! Thiên mệnh đã không quy võ triều —— "
Trong đại hội tác chiến, Hồ Tôn Minh cuồng loạn nói như vậy, đối với Long thuyền cực lớn nhìn như vụng về kia, gã lại cho rằng đó là điểm yếu lớn nhất của cả hạm đội – một khi đánh tan chiếc thuyền này, những người còn lại sẽ mất hết sĩ khí, không chiến mà giảm.
Nhưng hạm đội Long thuyền lúc này cũng không lấy thuyền lớn như tòa cung điện kia làm chủ hạm. Công chúa quanh thân mang tang phục màu trắng tinh khiết, leo lên chính giữa chiến thuyền, lệnh cho tất cả mọi người có thể thấy được nàng, sau đó vung trống lên chiến đấu.
Hồ Tôn Minh một lần cho rằng đây là thế thân hoặc là mồi nhử, trước đó, quân đội võ triều liền quen vận dụng các loại binh pháp, hư thực thực thì từ lâu đã sâu vào lòng người. Nhưng trên thực tế, vào giờ khắc này, xuất hiện lại cũng không phải là giả dối., Vì thời khắc chiến đấu này, Chu Bội ở trên thuyền mỗi ngày luyện tập múa chùy dài đến hai tháng, mỗi ngày trên thuyền đều có thể nghe thấy tiếng trống mơ hồ vang lên từ xa. Hai tháng sau, cánh tay của Chu Bội giống như to thêm một vòng.
Khi biết được ý định muốn ra trận, có quan viên đã từng khuyên bảo Chu Bội, nàng xuất hiện có lẽ có thể cổ vũ sĩ khí, nhưng tất nhiên cũng sẽ trở thành sơ hở lớn nhất của toàn bộ đội tàu. Đối với những cái nhìn này, Chu Bội nhất thời bác bỏ.
Thế gian dù lớn đến đâu, cũng không thể lui. Phụ thân qua đời, thời khắc đệ đệ sinh tử không biết rõ, nàng kỳ thật suy nghĩ cũng không quá nhiều.
Tiếng trống giằng co trên mặt biển hơn một canh giờ, tất cả chiến thuyền đều bảo vệ Chu Bội một đường tiến công, từ đó, hạm đội Thái Hồ bắt đầu xôn xao, sụp đổ, Hồ Tôn Minh bị binh sĩ tạo phản đẩy vào biển cả, về sau lại bị vớt lên, chờ đợi không lâu sau thì lăng trì xử tử.
Chu Bội trên mặt biển Đông Nam sinh ra một con đường máu, dưới sự phụ tá của đám người Quân Vũ, Hàn Thế Trung, giết ra Giang Ninh, bắt đầu hành trình chạy trốn về hướng Đông Nam.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Dọc theo đường đi Tông Phụ, Tông Phốc ngậm đuôi đuổi giết, Hàn Thế Trung, Nhạc Phi một trước một sau, tuần tự tổ chức mấy trận đại chiến. Cuối tháng mười một, bọn họ đoạt lại Tô Châu, nghỉ ngơi và hồi phục, xử lý một đám quan viên đầu quân, lại thả ra một nhóm người từng bị hãm hại.
Đi ra khỏi nhà tù, tuyết rơi tung bay, Hà Văn ôm chặt thân thể, quần áo lão tả tơi, gầy trơ xương như ăn mày, trước mắt là cảnh tượng thành thị hoang tàn hỗn loạn, không ai để ý tới lão.
Hắn đã từng là nho hiệp văn võ song toàn, võ triều gần như không còn, hắn cũng từng lòng mang nhiệt huyết vì nước mà chạy. Hà Văn một lần từng đi Tây Nam muốn ám sát Ninh tiên sinh, ai ngờ về sau nhân duyên xảo hợp gia nhập Hoa Hạ quân, thậm chí còn có một đoạn tình cảm với Lâm Tĩnh Mai như con gái Ninh Nghị.
Hắn nhìn theo hướng Hoa Hạ quân phát triển, nhưng lại không tin tưởng lý niệm của Hoa Hạ quân. Cuối cùng, liên hệ giữa hắn và ngoại giới được điều tra ra. Ninh Nghị khuyên bảo hắn lưu lại chưa có kết quả, cuối cùng chỉ có thể để hắn vào trong nhà.
Sau khi Hà Văn trở lại nhà Tô Châu, quan viên Tô Châu tra ra hắn có quan hệ với quân Hoa Hạ, lại lần nữa đem hắn xuống ngục. Hà Văn giải thích một phen, nhưng quan viên địa phương biết nhà hắn có chút giàu có, nghĩ đến việc này, bọn họ đem Hà Văn tra tấn tra tấn, sau đó đến Hà gia vơ vét tiền tài, địa sản. Đây là chuyện Vũ Kiến khó lường chín năm.
Xây suốt mười năm, Hà Văn Thân ở trong lao ngục, trong nhà dần dần bị lột sạch, cha mẹ trong một năm qua nửa năm buồn ngủ mà chết, đến một ngày, vợ con cũng chưa từng tới thăm hắn, không biết có bị bệnh chết hay không, chết đói ngoài ngục. Hà Văn cũng từng nghĩ tới trốn ngục, nhưng hắn một tay bị cắt đứt, trong lao lại sinh mấy trận bệnh lớn, cuối cùng đã không còn võ nghệ... Kỳ thực trong đại lao lúc này, ngồi oan ngục đâu chỉ có một mình hắn.
Hắn ở trong lao, dần dần biết võ lâm tiêu vong, nhưng tất cả chuyện này tựa hồ không liên quan gì tới hắn. Đến hôm nay được phóng xuất ra, nhìn xem hết thảy sa sút, thế gian tựa hồ cũng không cần hắn nữa.
Hắn dọc theo trí nhớ trở về lão trạch, tòa nhà đại khái cách đây không lâu đã bị người nào đó đốt thành phế tích - có lẽ do loạn binh gây nên. Hà Văn đến nghe ngóng tình hình của những người còn lại trong nhà, không thu hoạch được gì, tuyết trắng xóa rơi xuống, đang muốn đem phế tích màu đen che dấu đi.
Hà Văn quỳ gối trong tuyết, phát ra tiếng kêu thê lương, khó nghe: Cổ họng hắn khàn khàn, lúc này thậm chí không thể phát ra tiếng khóc bình thường.
Trong một năm qua, nữ chân nhân tàn sát bừa bãi Giang Nam, thê tử cùng hài tử dưới sự ức hiếp của ác lại kia, bất luận còn sống hay không, chỉ sợ đều khó mà thoát khỏi tràng tai họa nhân họa to lớn này. Hà Văn tìm kiếm nửa tháng ở Tô Châu thành, đại quân quân Quân Vũ bắt đầu rút khỏi Tô Châu, Hà Văn theo đám bình dân dưới nam, ngơ ngơ ngác ngác đi theo một chuyến đường dài...
Thân thể trần trụi...
Phía Bắc tuyết lớn hơn một ngày, thiên địa dần dần bị băng tuyết bao trùm.
Vân Trung Phủ vẫn còn có chút nhân khí.
Thang Mẫn Kiệt ôm bó củi khô chặt, run rẩy đi vào phòng nhỏ nhìn như đã lâu không có người ở, bắt đầu ngồi xổm bên bếp lò lửa. Hắn đi tới bên này mấy năm, cũng đã quen với cuộc sống ở đây, lúc này nhất cử nhất động đều giống như lão nông thổ lý trong đất. Sau khi đốt lên ngọn lửa, hắn liền khép tay áo, run rẩy một mặt nhảy nhẹ nhàng bên cạnh lò lửa giống như con cóc.
Thời tiết, dù sao cũng quá lạnh.
Người có thể sống sót trong băng thiên tuyết địa này quả nhiên là đáng sợ.
Khà khà... Ta cũng không sợ lạnh...
Trong lòng hắn mô phỏng loại ý nghĩ không chân thật này, biến thái này, sau đó bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa có quy luật.
Thang Mẫn Kiệt thở ra một hơi, đứng lên, hắn vẫn khép tay áo, lưng còng xuống, lúc đi qua mở cửa, gió lạnh gào thét đánh tới!
"A..."
Gió tuyết cuồng quyển, Thang Mẫn Kiệt nhịn không được thối lui về phía sau, xông vào người nọ đã nhặt y phục của hắn lên, cánh tay của Thang Mẫn Kiệt đặt lên một khuôn mặt, người kia co rụt lại, lại tiến tới, đè cổ họng Thang Mẫn Kiệt xuống, va vào một tiếng rồi ấn hắn vào vách tường phía sau.
Gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, Thang Mẫn Kiệt bị ấn ở đó, hai tay vỗ vào cánh tay đối phương vài cái, sắc mặt dần dần biến thành màu đỏ.
Lúc này trong phòng xuất hiện một nữ tử có đeo đao bên hông, mắt dọc mi dọc, nàng nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung lệ. Thang Mẫn Kiệt hô hấp không kịp, giơ hai tay chỉ ra cửa, ngón tay chỉ vào lò lửa, sau đó chỉ loạn khắp nơi, nữ tử kia mở miệng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ta..."
"Ọe, ọe..."
Cái lưỡi của Thang Mẫn Kiệt dần dần vươn ra, dài ra, nước miếng chảy xuống từ đầu lưỡi muốn nhỏ xuống, nhỏ vào tay đối phương, lúc này bàn tay của nữ tử kia mới buông ra: "...Ngươi nhớ kỹ, ta muốn giết ngươi..." Cổ họng của Thang Mẫn Kiệt mới buông lỏng xuống, ho khan một hồi, ngón tay phải tùy ý duỗi về phía trước, muốn điểm lên ngực nữ tử.
"Ngươi..."
"Khụ khụ khụ khụ khụ! Khục khục khục khục khục ——" Trong phòng, thanh cương đao trên tay nữ nhân đã rút ra, Thang Mẫn Kiệt thoáng như chưa phát hiện, khom người ôm yết hầu xoay vài vòng, chạy thẳng đến cửa phòng đóng lại, sau đó chạy đến bên lò lửa xem ngọn lửa vừa mới sinh ra lại tắt. Hắn ngồi trên mặt đất, ánh mắt khống chế: "Ngươi bị thần kinh à!"
"Ngươi muốn chết à ——" Cô gái nâng đao hướng về phía hắn, ánh mắt vẫn tức giận đến mức run rẩy.
"Ta tìm mẫu thân ngươi! Khụ khụ khụ..." Thang Mẫn Kiệt ho khan vài tiếng, tuy rằng ngồi trên mặt đất, lời nói lại hung dữ hơn một chút, "Giày rách rưới! Giả vờ thuần khiết a! Bị bán tới đây mấy năm làm nha hoàn, quên mình là ai rồi phải không!"
Lời nói của Thang Mẫn kiệt đầy ác độc, hai mắt cô gái nghe xong lập tức đỏ bừng, nâng đao lao tới, nhưng nam tử ngồi dưới đất không ngừng chửi ầm lên: "Ngươi đang giết người! Đến nước miếng cũng cảm thấy bẩn! chạm vào ngực ngươi là có thể cho ngươi lui lại! Làm gì! Lúc bị bắt tới không bị nam nhân luân phiên à! Đều quên hết phải không! Khục khục khục khục khục..."
Hắn xoa cổ ho khan vài tiếng, từ mặt đất đứng lên, đối mặt với mũi đao của đối phương, trực tiếp đi tới, chống cổ lại, nhìn thẳng vào mắt cô gái này: "Tới đây, đến đây, giày rách! Giờ nhìn có chút dáng dấp rồi, đâm chỗ này a."
Thang Mẫn Kiệt tiếp tục đi về phía trước, tay nữ nhân kia run lên hai cái, rút mũi đao về: "Tên điên Hắc Kỳ quân..."
Thang Mẫn Kiệt dụi đầu một cái, sau đó búng tay một cái: "Ta thắng!"
Hắn xoay người đi về bên cạnh lò lửa, tiếp tục nhóm lửa, miệng nói: "Chuyện các ngươi có điên hay không không liên quan, ở nơi này, đều có người hôm nay không có ngày mai, mỗi lần ngươi thấy ta đều muốn uy hiếp ta hai câu, ta cũng không biết ngươi muốn làm gì. Thế nào, ngươi là một con chó hả? Mỗi lần đều ở bên cạnh chủ nhân sủa vài câu, không phải sao? Ngươi muốn uy hiếp ta cái gì? Muốn lăng nhục ta sao? Ta khi dễ chủ tử của ngươi rồi?"
Cánh tay của cô gái kia run rẩy, người lại tỉnh táo lại, cắn răng nói: "...Sau lần trước phu nhân gặp ngươi, tình huống đã rất không đúng, thậm chí bệnh nặng mới tốt nhất, ngươi... Phu nhân đối với ta, có ơn tái tạo cả nhà, ngươi rốt cuộc nói cái gì... "
Nàng không uy hiếp nữa, Thang Mẫn Kiệt quay đầu lại, đứng lên: "Mắc mớ gì tới ngươi! Phu nhân ngươi rốt cuộc gọi ta ra muốn làm gì, ngươi cứ làm là được. Có chuyện gì ngươi cũng làm chậm trễ được sao?"
Nữ tử nhẹ gật đầu, lúc này ngược lại không còn tức giận nữa, từ trong ống tay áo lấy ra mấy tờ giấy, Thang Mẫn Kiệt nhận lấy, ngồi xuống mặt đất bên lò lửa nhìn: "Ừm, có cái gì bất mãn a, uy hiếp a, bây giờ ngươi có thể nói rồi... Ai ui, phu nhân nhà ngươi thật sự ngoan độc, đây là muốn giết cả nhà ta sao? Đây đều là quan nữ thật đấy..."
Nữ nhân đứng ở trong phòng nhìn xuống hắn, lúc này cũng không có gì để nói, qua một hồi, Thang Mẫn Kiệt xem xong tư liệu, xác nhận ném thẳng vào trong lửa bên cạnh, ngẩng đầu lên: "Ý nghĩ phu nhân nhà ngươi là gì? Không nói với ngươi sao?"
"Phu nhân bảo ta chuyển lời, chuyện ngươi nói với nàng, nàng không có cách nào quyết định, đây là thứ duy nhất nàng có thể cho ngươi, dùng như thế nào, đều tùy ngươi... Nàng đã cố gắng hết sức."
"......."
Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát.
"... Có thể hiểu được." Hắn nói.
Sau đó lại nói: "Cảm ơn nàng, ta rất kính nể."
Nữ nhân tựa hồ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn xoay người rời đi, khi muốn kéo mở cửa thì âm thanh ở phía sau vang lên.
"Thời gian mười năm trôi qua, có hơn trăm vạn người sống ở đây cuộc sống không bằng heo chó, có hơn trăm vạn nữ nhân, ở chỗ này làm kỹ nữ, ngươi cũng đã từng làm chó. Có cơ hội thì rời đi, không ai trách ngươi, nhưng nếu như ngươi muốn ở lại đánh trận, vậy thì đừng có quên, ngươi từng làm chó."
Nữ nhân tay cầm then cửa hơi dừng lại một chút: "Ta biết các ngươi là anh hùng hảo hán... Nhưng đừng quên trên đời này vẫn có nhiều người bình thường hơn."
"... Đúng vậy, chẳng qua... khá khổ sở như vậy."
Những lời này giống như thở dài, từ phía sau truyền đến, nữ nhân đẩy cửa đi ra, quay đầu đóng cửa, trông thấy nam nhân mang danh hiệu " hán hề" đến từ Hắc kỳ quân đang cuộn mình bên cạnh lò lửa. Lúc này, trên thân người này ngược lại nhìn không ra ác độc cùng hung ác vừa rồi đang đến.
Bên ngoài là tuyết lớn trắng xóa, trong khoảng thời gian vừa qua, bởi vì phía nam đưa năm trăm hán nhân bắt làm tù binh, tình trạng Vân Trung phủ vẫn luôn không thái bình, năm trăm tù binh này đều là gia quyến của quan giám kháng Kim ở phía nam., Trên đường đi hắn đã bị tra tấn không ra hình dạng gì. Bởi vì trong Vân Trung Phủ đã xuất hiện mấy kiếp tù, chuyện ám sát đã qua hơn mười ngày, nghe đồn người cầm cờ đen quy mô lớn lao tới giếng nước trong Vân Trung phủ đưa thi thể động vật thậm chí là độc dược, lòng người hoảng loạn càng là liên tiếp phát sinh vụ án.
Nữ nhân cũng không biết có bao nhiêu chuyện liên quan tới nam nhân trong phòng, nhưng có thể khẳng định là đối phương tất nhiên sẽ không đứng ngoài.
Sự kiện đã qua hơn một năm, trong phòng nam nhân làm ra một ít chuyện khiến cả hai bên đều có chút sợ hãi. Sau khi năm trăm tù binh vào trong mây, phu nhân cứu được hai trăm người, nhưng không biết tại sao, vì nam nhân này mà lại tru tâm nói vài lời như vậy., Phu nhân đã bệnh xong một thời gian ngắn, sau khi tỉnh lại liền đưa tới cho nàng những tư liệu này. Đó là một ít tư liệu quan viên sau khi chưởng quản hán nô xử trí, bao gồm cả người nhà bọn họ, nhược điểm, những năm này sưu tập, đều đã được đưa ra ngoài.
Nàng bước lên con phố dài trắng như tuyết, một đường trở về cốc thần phủ. Trong lòng biết, tiếp theo Vân Trung phủ sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Nhưng tuyết trắng che giấu náo động, nàng rút ra một ngụm hơi nước. Bị bắt đến bên này, trong nháy mắt đã rất nhiều năm. Dần dần, nàng cũng sắp thích ứng với phong tuyết nơi này rồi...