Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nên làm thế nào để miêu tả bắt đầu một trận chiến?
Cũng giống như cuộc sống bình thường và dài dằng dặc mà trôi, một ngày nào đó trong quá trình buồn tẻ dài dằng dặc đó, ngươi gần như đã thích ứng với việc này rồi. Ngươi đi bộ, nói chuyện phiếm, ăn cơm, uống nước, cày ruộng, thu hoạch, ngủ, sửa chữa, nói chuyện, đùa giỡn, cùng người hàng xóm sát vai mà qua, trong cuộc sống một ngày qua, nhìn thấy tất cả mọi thứ, tựa hồ cảnh sắc tuyên cổ bất biến...
Có người đột nhiên lôi ngươi từ trong đương nhiên như vậy ra.
Không có chuẩn bị tâm lý —— đương nhiên cái kia hầu như là vật vô luận xây dựng sớm hay không có. Ngươi cảm thấy tức giận, phẫn nộ... Sau đó nhìn thấy đầu lâu cùng máu tươi màu đỏ tươi của người bên cạnh, đầu và linh hồn của ngươi còn không thể nào tiếp nhận và dung nạp hết thảy., Trong cuộc đời dài dằng dặc của ngươi, máu nhiều nhất mà ngươi từng thấy cũng chỉ là hậu quả do người đánh nhau tạo thành, hay là hành hình trong huyện, khi nói về sát thủ thổ phỉ. Trên đời thực sự có ác như vậy sao? Vì sao nó lại đến ngày hôm nay? Vì sao lại để mình gặp phải trên thế gian này?
Hiểu rõ tất cả những điều này cần thời gian rất dài...
....
Chu Nguyên Phác là một viên ngoại nhỏ bên ngoài của vùng ngoại ô Tây Thanh Long huyện ở Kiếm Các. Chu gia sống ở Thanh Xuyên, tổ tiên từng cử nhân, sống ở địa phương nhỏ này, trong nhà có ruộng tốt mấy trăm mẫu, mười dặm tám thôn cũng coi như cũng được coi là thi thư truyền gia.
Tuy rằng tiếp giáp với kiếm các hiểm quan, nhưng vùng Tây Nam đã sớm trải qua hai trăm năm rồi, Kiếm Các xuất hiện địa thế gập ghềnh, trong núi ngẫu nhiên có chuyện phỉ sự, nhưng cũng huyên náo không lớn. Những năm gần đây, bất luận là ở Tây Nam có đoàn thể mậu dịch hay là Tư Trung Hiển tận lực bảo vệ trật tự trên con đường này, các nơi Thanh Xuyên càng bình an không khác gì thế ngoại đào nguyên.
Chu Nguyên Phác sống tới hai mươi bốn tuổi, nhận gia nghiệp cũng coi như giàu có, cưới một thê một thiếp, nuôi dưỡng một trai một gái, con gái sáu tuổi, con trai bốn tuổi. Một đường đi tới, vui vẻ hớn hở.
Hết thảy cũng không phải là chậm rãi mất đi.
Mấy ngày trước đây, những người ở gần huyện hương còn ngẫu nhiên nhắc đến chiến sự cực kỳ xa xôi kia, có người nhắc tới chuyện nữ chân nhân tàn bạo, có người suy nghĩ có nên rời đi hay không, cũng có người nói, mặc kệ nữ chân nhân chiếm cứ nơi nào, chẳng phải đều là lưu lại lương thực cho người khác sao?
Lời nghị luận như vậy chỉ là lốm đốm, không khiến đa số mọi người có phản ứng quá độ, Chu Nguyên Phác cũng chỉ chăm chú suy nghĩ trong đầu mấy lần.
Đêm khuya mười tháng mười bảy, trong giấc ngủ mơ mơ màng màng của hắn đột nhiên bị kéo xuống giường. Đa số những người xông vào trong sân đều thoạt nhìn vẫn là những hán binh, chỉ có mấy người đầu lĩnh mặc trang phục ngoại tộc kỳ quái. Lúc này trong thôn ngoài đã kêu khóc thành một mảnh, những người này dường như cho rằng Chu Nguyên Trùy là viên ngoại có gia cảnh khá tốt, dẫn nữ tử "đại nhân" tới cướp đoạt.
Chu Nguyên Phác và thê thiếp trong nhà, đám người hầu bị kéo ra khỏi phòng, một gã hán nhân cầm đầu hỏi hắn dự trữ lương thực ở đâu, tiền trong nhà đều giấu ở đâu, Chu Nguyên Phác vẫn ngơ ngơ ngác ngác, người ngoại tộc lại không nói nhiều, bọn họ kéo một tên người hầu trong nhà lên, treo người lên trên cây, liền trực tiếp cầm đao mổ bụng người, khí tức máu tanh làm tất cả mọi người sợ hãi.
Chu Nguyên Phác đã dặn dò nơi tích trữ lương thực trong nhà, cất dấu nơi họa cổ chơi kim ngân, ông ta khóc lóc nói: "Ta cái gì cũng cho ngươi, không nên giết người." Khi mọi người đi cướp đoạt, người ngoại tộc liền kéo thê tử của hắn, muốn vào phòng.
Thê tử khóc gào phản kháng, người ngoại tộc tát một cái lên đầu nàng, đầu nữ nhân liền đập xuống bậc thang, trong miệng thổ huyết, ánh mắt lúc ấy liền tan rã. Mắt thấy mẫu thân gặp chuyện không may con gái xông tới, ôm lấy chân đối phương muốn cắn, người ngoại tộc kia một đao giết chết tiểu cô nương, sau đó kéo thiếp của hắn đi vào.
Thiếp thất không dám phản kháng, vài tên ngoại tộc lần lượt đi vào, sau đó là những người khác cũng luân phiên chảy vào, thê tử nằm trên mặt đất co giật, ánh mắt tựa hồ còn phản ứng, Chu Nguyên Phác muốn đi qua, bị đánh ngã lăn trên mặt đất, hắn ôm lấy nhi tử bốn tuổi, đã hoàn toàn không còn phản ứng, trong lòng chỉ nghĩ: Đây chẳng lẽ không phải là ác mộng trong đêm tối.
Đêm đen càng thêm dày đặc, tiếng khóc và tiếng gào thét bên ngoài dần dần trở nên rất nhỏ. Chu Nguyên Phác không thể gặp lại thiếp thân trong phòng, trên đầu thê tử vẫn còn máu tươi nằm dưới mái hiên trong sân, ánh mắt như đang nhìn nó, cũng nhìn đứa bé, Chu Nguyên Cữu quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc., khẩn cầu, không lâu sau, hắn bị kéo ra khỏi tiểu viện đầy máu tanh này. Hắn ôm đứa con nhỏ này thật chặt trong lòng, cuối cùng nhìn thấy vẫn là thê tử nằm dưới mái hiên băng lãnh, trong phòng thiếp của hắn, hắn chưa từng nhìn thấy lần nào.
Sơn đạo dài đằng đẵng nổi lên sương mù, mọi người bị dây thừng trói chặt, bị đuổi tới cùng một chỗ. Trong quá trình đi về phía trước, lại có người bị giết chết ven đường.
Tất cả những thứ này có vẻ không chân thực chút nào.
Trong sự ngơ ngơ ngác của mấy ngày sau, trong đầu Chu Nguyên Phác không chỉ một lần nghĩ đến, nữ nhi đã chết rồi sao? Thê tử đã chết rồi sao? Trong đầu hắn hiện lên tình cảnh lúc mọi người bị mổ phanh bụng: Tình cảnh đó há là nhân thế gian này?
Không phải đã nói rồi sao, mặc kệ chiếm chỗ nào, đều phải chừa cho người trồng trọt lương thực sao?
Tự mình cho lương thực, cho trân chơi, cho tất cả tích góp, tại sao vẫn chưa đủ chứ?
Sương mù trong núi tới rồi lại đi, hắn ôm hài tử tại sơn đạo ướt nhẹp tiến lên, ở giữa bị phát chút cháo loãng như heo gáy. Đứa trẻ tựa hồ cũng bị sợ đến choáng váng, cũng không có khóc rống lên quá nhiều.
Bọn họ theo quân đội một đường đi về phía trước, sau đó cũng không biết là lúc nào, trước mắt mọi người xuất hiện sự vật kỳ quái, tường thành cổ xưa huyện thành thấp bé, trên những ngọn núi nhỏ ngoài huyện thành từng dãy từng dãy, quân kỳ màu đen kéo dài, bọn họ bị vây lên, trông giữ một hai ngày, sau đó, có người xua đuổi bọn họ đi về phía trước.
....
Huyện thành Hoàng Minh.
Mắt thấy trận địa đối diện bắt đầu chuyển động, Bàng Lục An đứng trên tường thành buông kính nhìn xuống.
Toàn thể đệ nhị sư của Hoa Hạ đệ ngũ quân tới từ Nguỵ Châu, hiện giờ Vệ Thú đã ở bên này hoàn tất, qua thời gian mấy ngày, đại đội nữ tử lần lượt kéo đến, trong tinh kỳ rừng rậm đối diện có thể thấy, phụ trách áp trận chiến trường huyện Hoàng Minh, chính là đội ngũ nòng cốt của nữ chân tướng sắp rời xa.
Vùng đất trống phía trước huyện Hoàng Minh, giữa dãy núi không thể chứa quá nhiều quân đội, theo quân đội Nữ Chân Quân lục tục chạy tới, cây cối trên dãy núi nhanh chóng khuynh đảo, hóa thành công sự phòng ngự cùng hàng rào, hơi nóng hai bên dâng lên, đều đang quan sát động tĩnh đối diện.
Bàng Lục An đứng trên tường thành quan sát, đồng thời cũng có thể mơ hồ trông thấy tướng lãnh tuần tra trên sườn đồi đối diện. Đối với động viên trong chiến trường, hai bên đều đang làm, các binh sĩ Hoa Hạ quân chịu trách nhiệm phòng thủ trong trận bên ngoài huyện thành Hoàng Minh, trong trầm mặc từng người từng người làm thủ vệ chuẩn bị, trong quân doanh đối diện, ngẫu nhiên cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng từng đội Hổ Bí chi sĩ tụ tập gào rú.
Khí giới công thành, ném đá, xe cộ cũng trong phạm vi thị lực cấp tốc lắp ráp lại.
Chính diện giao phong chính diện với đội quân có chiến tích mạnh nhất trong thời đại này, chính thức được đưa vào phạm vi nhìn của bản thân.
Mười tháng hai mươi lăm, buổi sáng, hắn nhanh chóng ra lệnh cho đám quân doanh.
"Thử xem bọn họ thế nào."
Dân chúng là pháo hôi liền bị xua đuổi đi.
Bàng Lục An buông kính vọng xuống, nắm chặt nắm đấm: "Mẹ nó."
Trên đầu thành, họng pháo hơi điều chỉnh phương hướng, trống trận vang lên.
....
Trên chiến trường đối chọi giữa hai quân, mọi người kêu khóc.
Chu Nguyên Phác ôm đứa nhỏ, trong lúc vô tình bị đám người chen chúc chen chúc tiến lên phía trước, hai phe tầm mắt đều vang lên âm thanh xơ xác tiêu điều.
Đầu của Chu Nguyên Phác hơi tỉnh táo lại.
"Thả con của ta ra ——"
Hắn đã nâng lên nhi tử bốn tuổi, ở trước trận pháp hai quân toàn lực gào khóc. Nhưng mà vô số người đều đang khóc, thanh âm của hắn chợt bị nhấn chìm xuống dưới.
Không lâu sau đó, hài tử bốn tuổi bị giẫm đạp trong lúc chạy trốn.
Trong thời gian ngắn ngủi của Chử Bằng, khoảng cách giữa cuộc đời và người cách trời với đất. Chiến tranh ở huyện Hoàng Minh bắt đầu chưa tới nửa canh giờ, toàn bộ gia tộc đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này, không có điểm dừng lại, cũng không có ưu đãi với phụ nữ và trẻ em.
Đây là ngàn vạn gia đình xung quanh Kiếm Các, trải qua mọi người co rút lại, cho dù có người may mắn sống sót, trải nghiệm lần này cũng sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc đời bọn họ.
Nhưng dù là phẫn nộ cực lớn cũng không thể tạo ra chút gợn sóng nào trong chiến trường trước mắt, xen lẫn vô số lợi ích gia đình ở Thiên Nam Hải Bắc, mọi người đều có khuynh hướng, ý chí, chính là những đối thủ dưới bầu trời này.
Thân thể trần trụi...
Mùa đông cuối năm xây dựng võ triều kia bạo phát giữa những dãy núi ở Tây Nam, quyết định một trận đại chiến lung tung khắp thiên hạ. Nó giống như là một bài ca du dương của một đại đế quốc kéo dài hơn hai trăm năm, hoặc như là một thời đại mới đang dựng dục ra một gian phòng bùng phát âm thanh. Nó giống như con sông lớn từ xa tới, mãnh liệt bành trướng, nhưng lại ổn trọng hậu.
Mọi người biết, toàn bộ sự tích lũy và trầm mặc đều sẽ bị phơi bày ở nơi này.
Vì chiến dịch này, nữ chân nhân đã chuẩn bị kỹ càng mọi thứ.
Sau khi Nhan Tông lạnh lùng ra lệnh, hơn mười vạn quân đội bắt đầu tiến về phía trước. Lúc này nhóm đầu tiên của công binh đội đã thăm dò và xây xong con đường, đội tiên phong dùng nhuệ nữ tinh làm chủ lực cũng đã chiếm được vị trí mấu chốt trên đường rồi.
Từ Kiếm Các đến huyện thành Hoàng Minh, hai con đường đến Vũ Thủy khê đều có hơn năm mươi dặm, nói ngắn không nhanh không ngắn đi qua sơn đạo chỉ gánh vác trách nhiệm thương đội đi qua, dưới sức nặng mấy chục vạn đại quân lập tức có vẻ yếu đuối không chịu nổi.
Vẻn vẹn chỉ là ngày thứ ba sau khi quân đội chính thức rút doanh, từ chối tốc độ, trong lúc truy đuổi quân tiên phong đã đến vị trí giao chiến, bắt đầu chọn chỗ cắm trại. Mà vô số quân đội tại sơn đạo dài tới mấy chục dặm lan tràn ra, giữa ngày đông lạnh lẽo, sơn đạo vốn rắn chắc không lâu sau đó trở nên lầy lội không chịu nổi, nhưng Hàn Lập lên trước, các tướng lĩnh Cao Khánh Du sớm đã chuẩn bị sẵn sàng cho những chuyện này.
Đội ngũ công binh và tinh nhuệ của hán quân quy thuận nhanh chóng lấp đầy đất, tu lộ, nện vững chắc địa cơ, trên một số tiết điểm tương đối khoáng đạt trên đường núi hơn mười dặm —— như vốn đã có người tụ cư mười dặm, Thương Hỏa dịch, Hoàng Đầu Nham các nơi —— Nữ Chân bộ đội hạ xuống quân doanh, sau đó liền khu sử binh sĩ Hán quân chặt cây cối, san phẳng mặt đất, thiết trí cửa ải.
Mặc dù Hoa Hạ quân thật sự hung hãn dũng mãnh, tiền tuyến nhất thời không thắng được, những cửa ải mấu chốt này đều do tinh nhuệ tạo thành, cũng đủ để ngăn cản quân đội có tố chất không cao, tránh cho xuất hiện thảm châu tự đại bại. Mà dưới sự chống đỡ của tiết điểm này, một số đại hán quân tương đối tinh nhuệ ở phía sau liền có thể bị đẩy về phía trước, phát huy ra lực lượng mà họ có thể phát huy.
Nữ thật khai quốc hơn hai mươi năm, Nhan Tông Hàn đã từng đánh ra vô số lần chiến tích thắng ít hơn, tướng lĩnh phía dưới của hắn cũng đã quen với việc đánh ra từng trận mãnh liệt tính mạng, cảnh tượng đối diện tan rã như thủy triều. Trong chiến đấu thực tế bày ra thái độ trầm ổn như vậy, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên trong Thiên Hoang mà Tông Hàn nói, nhưng xét tới cảnh ngộ của Lâu thất, từ chối cũng không mất, trong nữ tướng quân cũng không có bao nhiêu người cảm thấy dư thừa về chuyện này.
tác chiến trong núi, trong lúc nhất thời binh lực có thể triển khai cũng không nhiều, Hoa Hạ quân ở mấy chỗ mấu chốt trong núi, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không gặp phải cối xay binh lực áp chế, nhưng chỉ cần bảo trì thông lộ sẽ không xảy ra vấn đề lớn, nữ tử tinh nhuệ binh lực một lớp trên mặt đất, đây là thế công hung mãnh mà cả thiên hạ đều không ai gánh vác nổi. Ít nhất trong lúc này, ý nghĩ này vẫn là chung tay với toàn thiên hạ.
Xe kéo ngựa đìu hiu, thân ảnh binh lính như bầy kiến trên chân núi kéo dài, đủ loại quân kỳ phấp phới như rừng rậm, hơi nóng to lớn thỉnh thoảng bay lên giữa bầu trời, trên rừng rậm, có cả Hải Đông Thanh lượn vòng. Lấy hơn mười vạn quân đội như rót nước lũ vào đường hẹp, chỉ cần đột phá nút thắt phía trước, phía trước bọn họ sẽ là bằng phẳng.
Hay hoặc giả, ít nhất là một nửa thắng lợi.
Cuối mười tháng, đợt thăm dò đầu tiên trên chiến trường chính diện xuất hiện ở cửa khẩu Hoàng Minh huyện trên phía đông. Ngày hôm nay là mười tháng hai mươi lăm.
Mà ba ngày trước, từ huyện thành Hoàng Minh, nước mưa giằng co kéo dài vào trong sơn lĩnh gập ghềnh của Kiếm Các, trinh sát chiến vô cùng phức tạp đã không hẹn mà bắt đầu thăng cấp.
Thân thể trần trụi...
Từ xưa đến nay, bất luận là ở trong quân đội nào, có thể đảm nhiệm trinh sát, đều là tâm phúc cùng tinh nhuệ đáng tín nhiệm nhất trong quân.
Trong thời đại này, ý thức của quân đội hiện đại vẫn còn chưa thức tỉnh, đạo lý này cực kỳ đơn giản: người bán mạng, hèn mọn, không có chủ quan có thể động tính, trên chiến trường mặc dù phải điều động binh sĩ tiến lên, nhưng đều bị ràng buộc quân pháp cực kỳ nghiêm ngặt, muốn thả binh sĩ ra, không thêm thúc giục còn có thể hoàn thành nhiệm vụ, binh lính như vậy, chỉ có thể là một nhóm tinh nhuệ nhất trong quân đội.
Là cận vệ của tướng giả, gia đinh của thế gia đại tộc hoặc là người nuôi dưỡng hổ lang, ít nhất là người có thể dựa theo sự phát triển của chiến cuộc mà thu hoạch được lợi ích, mới có thể sinh ra tâm tư chủ động tác chiến như vậy.
Năm nay ba mươi hai tuổi Trâu Hổ là một trong những trinh sát của quân đội võ triều, thủ hạ dẫn theo một đội chín người tạo thành đội trinh sát, bán mạng dưới trướng tướng quân Võ Triều Hầu, cũng đã từng tham dự phòng tuyến ngăn cản Tương Phiền, về sau quân đội của Hầu Tập xâm phạm quân pháp quá nhiều, thu không ít khí ở trước mặt Nhạc Phi. Hắn tự xưng là sống lưng thụ địch, áp lực cực lớn, rốt cục đầu hàng nữ chân nhân.
Trâu Hổ cũng không có ý kiến gì.
Hắn xuất thân là thợ săn trong núi, lúc nhỏ nghèo khổ, nhưng được phụ thân dốc lòng dạy bảo, luyện ra bản lĩnh vượt núi vượt đèo một phen. Hơn mười tuổi tham quân, thân thể hắn không tệ, cũng đã gặp qua máu từ lâu, hắn được Hầu Tập Quân bồi dưỡng thành tinh nhuệ của Hổ Bí.
Hầu Tập là tướng quân truyền thống, luyện binh chú ý hung tính. Cho rằng không có tính tình hổ lang, làm sao ra trận giết địch? Hơn mười năm qua, tài nguyên võ triều bắt đầu nghiêng về phía quân đội, người dẫn binh như Hầu Tập cũng nhận được một bộ phận quan viên ủng hộ., Dưới trướng của Hầu Tập, binh lính ngang ngược càn rỡ, ức hiếp người quê cũng không phải là chuyện hiếm thấy. Tính tình Trâu Hổ lúc đầu coi như thuần phác, trong hoàn cảnh như vậy đã hơn mười năm, tính tình sớm đã trở nên hung tàn.
Lang hành ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm được phân phối. Trên đời này vốn là kẻ mạnh nhất thịt dê, người cầm đao không bắt được, vốn nên là bị người ta khi dễ.
Những người ăn lương này đánh bạc tính mạng, những người khác trốn ở phía sau hưởng phúc, dưới tình huống như vậy, nếu mình còn không được chỗ tốt, vậy thật sự là thiên lý bất công.
- tinh nhuệ dưới trướng Hầu Tập, xưa nay vẫn sống qua ngày trong âm thanh như vậy, đã có một số va chạm, trong lúc tỷ thí, đám thủ hạ hổ lang tàn bạo của hắn ít nhiều cũng có thể bỏ ra chút mặt mũi. Điều này khiến cho bọn họ càng thêm nghiêm túc, tín niệm kiên định.
Sau đó, đại quân điều chỉnh phòng tuyến của Tương Phiền, Nhạc Phi Lục thân bất nhận, Hầu Tập trở thành một trong những mục tiêu trọng yếu. Đại chiến của Tương Phiền vốn rất kịch liệt, áp lực nơi tiền tuyến không nhỏ, Trâu Hổ tự nhận số lần bị phái ra ngoài -- đều là kéo đầu vào dây lưng cầu sinh, làm sao chịu được phía sau còn có người kéo chân mình theo.
Lại về sau chiến cuộc phát triển, các doanh trại xung quanh Tương Phiền đều bị nhổ lên, Hầu Tại tiền tuyến đầu hàng, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Bình thường lại nói tiếp., Đối với việc đám người mình bán mạng ở tiền tuyến, triều đình trọng dụng hành vi mấy tên tiểu quan miệng xanh răng trắng như Nhạc Phi chỉ huy bừa bãi, càng thêm mắm dặm muối, thậm chí nói Nhạc Phi tiểu nhi này quá nửa là cùng trường công chúa tính tình dâm đãng trong triều đình, bởi vậy mới được đề bạt... hoặc là có quan hệ không minh bạch với tên thái tử chó má kia...
Triều đình mờ mịt như thế, há có thể bất tử!
Tham gia quân đội của nữ chân, cuộc sống dễ chịu hơn nhiều. Dọc theo đường đi, mặc dù thành trấn lớn giàu có đều thuộc về nữ chân nhân cướp đoạt, nhưng lại là đội thám báo tinh nhuệ dưới trướng Hầu Tập., Rất nhiều lúc mọi người đều vớt được chút dầu mỡ —— hơn nữa hầu như không có kẻ địch. Đối mặt với sự tiến quân của Nhan Tông lão soái thật sự, phòng tuyến của Tương Phàn tan vỡ, tiếp theo chính là một đường dễ như trở bàn tay, cho dù ngẫu nhiên có người dám chống cự, trên thực tế phản kháng cũng cực kỳ yếu ớt.
Nam nhi sinh ra trên đời, bộ dạng này đánh giặc mới có vẻ dễ chịu!
Mọi người mỗi ngày kể lại, cùng nhau nói, đây mới là đầu nguồn đông gia tốt. Hầu Tập đối với võ triều không có bao nhiêu tình cảm, hắn từ nhỏ nghèo khổ, ở trong núi cũng bị địa chủ khi dễ, sau khi làm lính liền ức hiếp người khác, trong lòng sớm đã thuyết phục mình là thiên địa chí lý.
Sau khi đầu nhập vào nữ thật mấy tháng, khi Hầu Tập nói chuyện với huynh đệ dưới trướng, lại dần dần có thể nói ra một ít ngôn từ "Đạo lý", tỷ như võ triều mục nát, diệt vong chính là số mệnh thiên địa, Đại Kim quật khởi chính là phù hợp với số định số của thế đạo luân chuyển, lần này đi theo Đại Kim, con cháu đời sau cũng có hai ba trăm năm hưởng phúc - đối chiếu võ trường liền có thể minh bạch. Mọi người chọn đúng thời điểm, lập được công lao, tương lai tại thiên hạ này liền có thể có một chỗ cắm dùi.
Nói chung, đánh xong trận này là phải hưởng phúc nha!
Trong tám chín tháng, đại quân lục tục đến Kiếm Các, trong lòng đám hán quân tự nhiên cũng có sợ hãi. Dịch thủ khó công của Kiếm Các, một khi khai chiến, đám Hán quân ủng hộ mình hơn phân nửa sẽ bị xem như là sĩ tử tiên đăng trận. Nhưng sau đó không lâu, Kiếm Các lại mở cửa đầu hàng, điều này càng chứng minh thiên mệnh của Đại Kim Quốc chúng ta quy về?
Không có Kiếm Các, cuộc chiến Tây Nam thành công một nửa.
Trong mười tháng quân đội lần lượt vượt qua ải, chủ lực dưới trướng Hầu Tập được an bài áp trận vận lương ở hậu phương Kiếm Các, Trâu Hổ và các trinh sát tinh nhuệ đầu tiên được phái vào. Mười hai tháng mười hai, quan văn quân ngũ đăng ký cùng với danh sách phục hạch của mỗi người, tư liệu, Trâu Hổ hiểu rõ, đây là chuẩn bị phòng ngừa bọn họ trước khi trốn chạy hoặc là đầu quân. Sau đó, từng trinh sát của quân đội đều tập hợp lại.
Trinh sát tinh nhuệ bị động có tới hơn vạn người, lão tốt tinh nhuệ trong nữ chân nhân liền vượt qua hai ngàn, người chịu trách nhiệm thống lĩnh đội trinh sát là Dư Dư Dư.
"...Chỉ trinh thám đã hơn một vạn... Cuộc chiến diệt quốc, cái giá này đã được dựng lên rồi..."
Lúc nói chuyện với huynh đệ bên cạnh, Trâu Hổ phảng phất như nghe được giọng điệu khi đọc thơ, có chút ngả ngớn, nhưng trong lòng cũng không khỏi chấn động và có vinh dự.
"... Hắc kỳ phía trước kia, cũng không phải dễ chọc."
Trong đội có người nói như vậy, Trâu Hổ cũng gật đầu, cầm cái đầu thiền ra: "Lang hành ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm phân phân. Trên đời này đạo lý, mọi người còn thấy chưa đủ sao, đại soái nuôi chúng ta nhiều năm như vậy, mọi chuyện đều túi bụi., Tại sao? Ngươi đủ hung ác thì ngươi có đồ ăn... Võ Triều đã sớm không còn kịch rồi, tên họ Ninh kia đích thật là hung ác, giết hoàng đế, chúng ta cũng không phải nhịn không được đám gia hỏa kia mới phản lại sao. Bên cạnh các ngươi, cũng đều là kẻ hung ác nhất này... Tương lai ngươi là ăn thịt hay ăn cứt, đánh trận này ở Tây Nam, không ai có thể nói nhảm được."
"... Vì sao lại là chúng ta, những người khác được an bài ở ngoài kiếm các vận chuyển lương thực? Bởi vì... đây là nơi mà kẻ hung ác nhất mới có thể đi vào!"
Trâu Hổ tức giận cho binh sĩ dưới trướng, trong lòng vừa sợ hãi, vừa kích động. Sau khi đầu nhập vào nữ tử chân, trong lòng hắn đối với việc hán gian chửi danh, vẫn có chút để ý. Mình không phải là hán gian gì, cũng không phải là nhát gan, mình là dũng sĩ hung tàn như nữ chân nhân, triều đình hôn mê, mới làm cho chính mình bị phản! Giống như tâm ma Ninh Nghị vậy!
Bây giờ mọi người đều tụ tập ở Tây Nam, đây chính là chiến trường lợi hại nhất của nhân giới. Đánh xong trận này, người trong thiên hạ đương nhiên phải lau mắt mà nhìn. Đương nhiên, đến lúc đó, cũng không cần tự mình giải thích làm gì. Thiên hạ đều là Đại Kim, trước mắt tự nhiên cũng sẽ có một cuộc phú quý chờ đợi.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Đội thám báo tập kết, ngay khoảnh khắc nữ tử thực sự đi tuần tra trên đài cao, Trâu Hổ liền xác định điểm này. Ở trên trường tuần tra, hai bên trái phải đằng trước đều là Hổ Bí chi sĩ tinh nhuệ. Đội trinh sát của nữ chân nhân vừa nhìn thì chính là lão binh khó chơi nhất trong biển máu núi thây biển máu... Đây là một trong những bộ đội được Nhan Tông Hàn coi trọng nhất.
Ngoài ra, người chèo thuyền, người đi, đội ngũ của Liêu Đông Hán, cũng đều là thành viên trinh sát tinh nhuệ nhất thiên hạ lúc này. Chính là do các thành viên thuộc quân đội của mình tuyển chọn ra, ai lại không phải tinh anh tinh anh trong tay vô số lần hiến máu -- hơi kém một chút, chỉ xứng bị cướp bóc và áp tải lương thực ở hậu phương, ngay cả Kiếm Các cũng không vào được, bởi vì bên này quá mẹ nó.
Đội hình như vậy giết tới, mình bên này sao lại thua?
Nữ chân nhân tuyên bố chi tiết việc giết địch lập công, trinh sát quân không lâu sau liền được phân công đi ra ngoài. Tại vùng phụ cận sơn đạo dài hơn mười dặm, trinh sát xung quanh đầu tiên muốn xây dựng nên, là một phòng tuyến dài đến trăm trượng - đây là để tránh sự đánh lén của đội trinh sát đối với nữ tướng quân Hắc Kỳ, phá hư con đường, mà một nhóm người tinh nhuệ nhất thì được thả ra ngoài tìm đường nhỏ có thể vượt qua.
Phụ cận Kiếm Các dãy núi bao quanh, xe ngựa khó đi, nhưng sau khi đi qua khe núi gồ ghề của núi Tiểu Kiếm Sơn, mặc dù cũng có vách núi cheo leo, nhưng không phải là hoàn toàn không thể hành tẩu. Nữ chân bộ đội nhân thủ đầy đủ, nếu có thể tìm ra một đường hẹp, sau đó để cho đại hán không quan trọng đi qua, bất luận thương tổn có lớn hay không... đều hoàn toàn đánh vỡ mưu đồ ngăn cản nhân thủ không đủ của Hắc kỳ quân.
Bởi vì lực lượng bản thân còn chưa được tín nhiệm, lúc đầu Trâu Hổ cùng người bên cạnh còn được sắp xếp cố định trên một số căn cứ phía sau, bọn họ ở giữa sơn lĩnh gập ghềnh chế cao điểm, ngồi chồm hỗm canh gác, nhân thủ hô ứng còn rất sung túc. An bài như vậy nguy hiểm cũng không lớn, theo ma sát phía trước không ngừng tăng lên kịch liệt., Trong đội ngũ có người may mắn, cũng có người xao động: Bọn họ đều là tinh nhuệ trong quân, phần lớn có tuyệt kỹ sinh sống trong vùng núi, không ít người hận không thể biểu diễn ra, làm ra thành tích sáng mắt.
Hán quân trên chiến trường có lẽ kém xa nữ chân nhân, đó đều là một đám binh lính bùn nhão không đỡ được tường, nhưng nếu bàn về kĩ xảo đơn binh, trong trinh sát dù sao cũng có đại lượng nhân vật tâm khí cao. Có chạy trong núi một ngày không thấy mỏi mệt, có xuyên sơn qua núi như giẫm trên đất bằng mà đi., Có con giỏi che giấu, có con lộ sát khí ra ngoài, mãnh thú nhìn thấy đều phải run lẩy bẩy, có cạm bẫy bố trí tinh xảo thường nhân khó tránh, bọn chúng ngày thường cũng được coi trọng, lúc này đã hạ xuống, tự nhiên cũng muốn lộ một tay làm kinh sợ đám nữ chân nhân mắt cao hơn đầu kia.
Từ Kiếm Các xuất phát đi tới huyện thành Hoàng Minh, đi qua mười dặm có một chỗ tương đối rộng rãi tụ cư gọi là mười dặm tập, lúc này đã được mở rộng thành quân doanh. Tiểu đội Trâu Hổ trông coi ở vùng núi phụ cận, mỗi ngày đều nhìn binh sĩ chặt chém cây cối rậm rạp, mỗi ngày lại biến dạng, thật giống như có uy lực dời núi lấp biển.
Mỗi đêm hắn đều nghỉ ngơi tại quân doanh phụ cận mười dặm, cách đó không xa là một doanh địa khác: Đó là nơi tụ tập của người giang hồ quy phục dưới trướng nữ chân nhân, ước chừng tám trăm người, đều là những năm này lục lâm cao thủ lục phủ dưới trướng Tông Hàn., Trong đó có một phần có cừu oán với cờ đen, một phần còn tham gia đại chiến của Tiểu Thương Hà năm xưa, đám người dẫn đầu trong đó đều từng hạ xuống công huân lớn lao trong trận đại chiến năm xưa.
Đám người Lục Lâm này đa số đều là nam nhân, nhân số hai bên ngẫu nhiên có lui tới, trên tay người Lục Lâm có võ nghệ tuyệt hảo, vốn mắt cao hơn đỉnh đầu, Trâu Hổ và các trinh sát tinh nhuệ cũng có tuyệt kỹ, triển lộ với nhau, đều có thêm một phần kính ý. Một gã đại phú hào Lục Lâm một trong những thủ lĩnh đối diện tên là Nhâm Hoành Trùng., Ngoại hiệu " Phúc Huyết thần quyền", cùng Trâu Hổ tương hợp, lúc tán gẫu, Hoa Hạ quân phía trước đã nói: "Tên Ninh Nghị kia cũng không có gì ghê gớm, năm đó ở Biện Lương bị bức ép giống như cháu trai, cho dù là Tiểu Thương Hà, lão tử giết thằng nhãi con dưới tay hắn cũng giết rất nhiều."
Trâu Hổ giờ mới biết đối phương lúc trước ở Biện Lương đã nhận ra Ninh Nghị kia. Cuộc chiến Tiểu Thương Hà lại có chiến tích, nên dốc lòng thỉnh giáo, Nhâm Hoành liền nói tới lúc Tiểu Thương Hà chiến đấu với Hoa Hạ quân. Lại nói đến chuyện năm đó y kết thù với Ninh Nghị ở kinh thành, sau đó lập lời thề phải giết chết Ninh Nghị làm mục tiêu.
—— trước đây không ít nhân sĩ Lục Lâm đều bởi vì chuyện này mà bị Ninh Nghị hạ gục, Nhâm Hoành tổng kết dạy dỗ, cũng không lỗ mãng mà đối mặt trực diện với Ninh Nghị. Trong trận chiến Tiểu Thương Hà, hắn suất lĩnh một đám đồ tử đồ tôn lên núi, ra tay giết không ít thành viên Hoa Hạ quân. Ngoại hiệu của hắn vốn được gọi là "Hồng quyền", về sau liền trở thành " Phúc Huyết Thần Quyền", hiển lộ khí phách.
Sau cuộc chiến Tiểu Thương Hà, Nhâm Hoành xung phong được nữ chân nhân tán thưởng, âm thầm giúp đỡ, chuyên nghiên cứu đối nghịch với quân Hoa Hạ. Sau khi Hoa Hạ quân chuyển hướng tây nam, Nhâm Hoành còn làm mấy lần phá hoại, đều không bị bắt, năm ngoái Hoa Hạ quân hạ lệnh bài trừ gian lệnh, liệt vào danh sách, Nhâm Hoành đứng ở trên, giá trị của bản thân càng tăng cao, lần này Nam chinh đưa hắn làm tinh nhuệ tới.
Nhâm Hoành Xung là người rất có lòng dạ, hắn tập võ có thành tựu, nửa đời đắc ý. Năm đó Biện Lương thế cục biến ảo phong vân biến ảo, giáo chủ quang minh phát động thiên hạ quần hào xuất kinh, Nhâm Hoành xung phong là nhân vật dẫn quân của Hoài Nam Lục Lâm đến kinh thành. Khi đó hắn thành danh đã hơn mười năm., Được gọi là thanh danh của lục lâm, trên thực tế lại bất quá hơn ba mươi tuổi, thật là hăng hái tiền đồ rộng lớn. Lúc đó một số nhân vật vào kinh tuổi già nua, mặc dù võ nghệ cao cường hơn hắn, hắn cũng không để vào mắt.
Khi đó Nhâm Hoành xung phong xem ra tương lai bản thân mình sẽ trở thành đại tông sư võ lâm, Phương Tịch, Lâm Tông chúng ta. Khi đó Tần tiểu thừa quyết định hạ đài, nữ tử thật lại bị đánh lui, trăm phế nhân chờ phục hưng, kinh thành có thể nói là rộng lớn trên trời, chỉ cần chờ hắn lên sân khấu biểu diễn. Ai ngờ về sau một đám người truy sát Tần Tín Nguyên, tất cả đều bị chôn vùi trong trận đồ sát kia.
Ngày đó trên vùng đất dã ngoại bên ngoài Biện Lương thành, đám người Nhâm Hoành nhìn thấy Tâm Ma Ninh Nghị đứng ở trên sườn đất phía xa, sắc mặt tái nhợt mà oán hận nhìn bọn họ. Đám người Lâm Tông chúng ta đi tới cười nhạo hắn, Nhâm Hoành trong lòng liền muốn đi tới chỗ đại ma đầu có thân phận "Tông sư" khiêu chiến. Trong lòng hắn đều là chuyện nổi bật, nhưng khoảnh khắc sau chính là vô số kỵ binh từ phía sau nhảy ra.
Mặc dù thiên hạ đệ nhất Lâm tông ta, lúc đó cũng quay đầu bỏ chạy, Nhâm Hoành xông ra ngoại hiệu "Hồng quyền", nhưng đối mặt với kỵ binh tấn công, quyền pháp thật sự là cái rắm cũng không chống nổi. Hắn bị chiến mã xông tới, ngã trên mặt đất đập nát một cái răng., Miệng đầy máu, về sau lại bị kéo trên mặt đất chà xát, quần bị mài mòn, toàn thân là thương tích. Một đám người Lục Lâm bị kỵ binh đuổi giết đến tận buổi tối, hắn phơi mình trong đống thi thể giả chết, trên mông bị đâm một thương cũng không dám động đậy, lúc này mới bảo toàn tính mạng.
Đối với Nhâm Hoành vốn sống an nhàn sung sướng dưỡng tôn, đây là khoảnh khắc khuất nhục nhất trong cuộc đời hắn, không ai biết, nhưng từ đó về sau, hắn tự tôn thêm. Hắn hao hết tâm cơ đối nghịch với Hoa Hạ quân, khác với đám người Lục Lâm lỗ mãng, sau lần đồ sát đó hắn càng thêm tự tôn., Nhâm Hoành xông liền hiểu được quan trọng của quân đội và tổ chức, hắn huấn luyện đồ tử đồ tôn phối hợp với nhau, âm thầm tùy cơ giết người, dùng phương thức như vậy làm suy yếu thế lực của Hoa Hạ quân, cũng chính vì vậy, lần trước hắn còn được sự tiếp kiến của Nhan Hi Duẫn.
Cho dù đối mặt với nữ chân nhân mắt cao hơn đầu, Nhâm Hoành tự nhận cũng không rơi xuống hạ phong. Rốt cuộc đại quân cũng giết tới Tây Nam, trong lòng hắn nén giận muốn giống như Tiểu Thương Hà năm xưa, lại giết một đám thành viên Hoa Hạ quân lấy oai, trong lòng sớm đã sôi trào. Cùng bọn người Trâu Hổ nói về việc này, mở miệng khuyến khích đám nữ nhân kia, "Cái gì gọi là giết người."
Trong mấy ngày qua, trinh sát tinh nhuệ nữ tử dò đường phía trước liên tiếp đều ngo ngoe đều bị thương mang về, một ít bị địa lôi tạc thương, một ít là rơi vào Hoa Hạ quân phối hợp phục sát, đã lục tục có người cảm nhận được sự hung ác của Hoa Hạ quân.
Không lâu sau đó, bọn họ đã có cơ hội tiến lên.
Mười chín tháng mười chín, quân tiên phong đã hạ trại ở tuyến đối diện, xây dựng công sự, còn lại thì hạ lệnh cho thêm càng nhiều trinh sát, để bọn họ bắt đầu tiến về hướng giao giới, phụ trách lấy ưu thế nhân số, lực lượng trinh sát sát sát thương Hoa Hạ quân, dùng man lực phá vỡ phòng tuyến của Hoa Hạ quân.
Nhâm Hoành dẫn đầu hơn trăm đồ tử đồ tôn dưới trướng, lên đường ngay trong ngày.
Trâu Hổ là một phe phía sau, lúc này, y còn chưa cảm nhận được quá nhiều thứ, với tư cách đội trinh sát đã đình trệ phía sau, theo lý thuyết mà nói, cho dù bọn họ chạy tới phía trước, cơ hội thừa cho bọn họ cũng không nhiều. Thế núi Xuyên Thục phức tạp, con đường có thể đi cuối cùng cũng chỉ có vậy, mấy ngàn người chia ra mấy trăm nhóm cắt tới phía trước, còn dư lại cho hậu phương, không có bao nhiêu đồ vật.
Đường núi khó đi, trinh sát tinh nhuệ đẩy áp lực về phía trước, hai ngày sau mới truyền đến vị trí tiền tuyến.
Lúc này tổng quản lính trinh sát của Hoa Hạ quân chính là Phương Thư Thường xuất thân từ Bá Đao. Hai mươi ngày xế chiều này, khi gặp mặt sư phụ thứ tư là Trần Điềm, hắn nhận được mệnh lệnh tiến công do đối phương đưa tới. Ninh Nghị và Cừ Chính bên kia nói: "Phải đánh thôi, mắt của bọn chúng mù rồi."
Lúc này, đội trinh sát được phân phối trên tay Phương Thư Thường tổng cộng có hơn bốn ngàn người, một nửa đến từ thủ hạ đệ tứ sư Cừ Chính ngôn chuyên môn xâm nhập, săn giết giết., Tiểu đội đặc biệt huấn luyện theo mục đích. Đường núi xung quanh Kiếm Các, địa hình trước đó đã được nửa năm thăm dò liên tục, do sư bộ tham mưu trù án thứ tư sắp xếp tốt mỗi chỗ trọng yếu để tác chiến, phối hợp với dự án. Hai mươi ngày nay, tất cả đã được xác định hoàn toàn.
Xế chiều ngày hôm đó tổ chức an bài và động viên trước khi xuất phát. Hai mươi mốt, ngoại trừ hơn một ngàn năm trăm người vốn đang tác chiến trong núi, cùng với năm trăm đội dự bị cho Phương Thư thường thủ lưu lại, tổng cộng có hai trăm đơn vị đặc biệt dùng ban hành tác chiến quy mô, từ các phương hướng khác nhau, được đưa vào bên trong sơn lĩnh phía trước.