Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mùa đông đã đến, trong dãy núi dâng lên mùi ẩm ướt bức người.
Kiếm Các đổi cờ Dịch Thương, giữa dãy núi phía đông nam Kiếm Các, quân doanh Kim Quốc kéo dài, nhìn không thấy điểm cuối.
Các màu quân kỳ hỗn tạp, nhiều nhất chính là cờ tam giác treo trên mặt trời đỏ viền vàng, còn lại ngũ sắc thiết tháp, long văn đen kịt, đều là cờ xí thuần khiết quân đội.
Ngoài này, người Hề Nhân, Liêu Nhân, Liêu Đông Hán mỗi người có một lá cờ khác nhau. Có người lấy các loại đồ đằng như Hải Đông Thanh, Lang, Ô Thước làm hiệu, bảo vệ một mặt soái kỳ to lớn. Mỗi một mặt soái kỳ đều tượng trưng cho một cái tên anh hào đã từng khiến thiên hạ khiếp sợ.
Trong đó, hai vạn nữ Duyên Sơn Vệ từng bị Chiến Thần Khuê Lâu thống lĩnh và hơn vạn quân trực tiếp từ chức thống lĩnh năm đó vẫn như cũ giữ lại biên chế. Mấy năm qua, thủ hạ của Tông Hàn, hai nhánh quân cờ xí trắng, huấn luyện không ngừng, đem nam chinh thành một chiến dịch nhục nhã, trực tiếp thống lĩnh bọn họ, chính là Bảo Sơn Đại Vương hoàn toàn giữ mạng.
Hoa Hạ quân cùng nữ tử thực sự có cừu oán, một phương nữ chân cũng đem lầu các cùng từ biệt hi sinh là vô cùng nhục nhã. Nam chinh một đường đi tới, nhánh quân này đều đang chờ hướng Hoa Hạ quân đòi lại món nợ máu mà năm đó chủ tướng bị giết.
Đại trướng trung quân, sau mấy ngày vận chuyển khắp nơi, buổi sáng hôm nay, văn thần võ tướng quan trọng nhất trong Nam chinh lần này đều đã đến đông đủ.
Ngoại trừ Hi Du Du, Ngân Thuật lúc này còn đang chủ trì sự vụ phía đông tuyến, trước mắt nữ tướng lãnh tụ tập ở đây, lấy Nhan Tông Hàn cầm đầu, dưới có rút ngắn tốc độ, làm đủ mọi mặt mũi, Chân Châu Đại Vương nhan sắc cũng như ngựa, bảo bối đại vương hoàn bảo vệ, hậu duệ Cao Khánh, trong vòng lừa, Đạt Dục, còn lại... phần lớn trong đó đều là lão tướng tham dự đợt Nam hai lần, mặt khác, lấy đại hán thần Hàn Sùng được Tông Trọng dùng làm tổng quản vật tư, lương thảo để chu đáo.
Ngoài ra, dọc theo đường đi còn có không ít tướng lĩnh võ triều đầu hàng nữ tử như Lý Hoán, Quách Đồ nhiễm, còn tập hợp... chờ được triệu tập lại, sắp xếp yến hội.
Địa đồ khổng lồ có vẽ kiếm các đến thành đô được treo lên, phụ trách nói rõ là duệ duệ văn võ song toàn. Đối với hán thần tâm tư kín đáo, hậu duệ của Cao Khánh Chi tính cách cường hãn cương liệt, là ngoại thần có thể trấn áp một phương dưới trướng Tông Hàn. Trong kế hoạch của Nam chinh lần này, Tông Hàn và Hi Duẫn vốn định để hắn ở lại trong mây, nhưng sau đó vẫn dẫn hắn đi, tổng suất ba vạn tinh binh biển trong đội ngũ Nam Hành lần này.
"Đã hạ kiếm các, đại chiến sắp tới!"
Đi tới trước mặt mọi người, hai hàng lông mày của hậu duệ cao lễ mặc giáp mềm cực kỳ rậm rạp, trước kia hắn từng là Liêu Thần, sau này lại được trọng dụng dưới trướng Tông Hàn, bình thường tu văn sự, khi chiến đấu lại có thể dẫn quân xung trận, là nhân tài cực kỳ khó có được. Ấn tượng sâu nhất của mọi người đối với hắn là ấn tượng sâu nhất quanh năm có khi hắn vô thần, mở mắt ra là có sát khí, một khi ra tay, làm việc quyết đoán, Lôi Lệ Phong Hành, cực kỳ khó chơi.
"Mấy ngày trôi qua, chư vị đều đã chuẩn bị tốt để cùng Hoa Hạ quân giao chiến, hôm nay đại soái triệu tập, chính là muốn nói cho chư vị biết, trận này, gần ngay trước mắt. Chư vị đi qua Kiếm các, nhất cử nhất động, xin hãy tuân theo quân pháp, nếu có người vượt qua, quân pháp vô tình. Đây là điều trước khi đại chiến bắt đầu."
Mặt mày của duệ nhân Cao Khánh đảo qua phía sau đại doanh, giọng điệu không quá nặng nề, sau đó liền cầm lấy cán, đưa mắt nhìn về phía địa đồ phía sau.
"Phía trước chúng ta là quân năm Hoa Hạ trấn thủ Tây Nam Hoa Hạ, tổng số sáu vạn, bây giờ toàn bộ đã áp sát tới yết Châu, huyện Hoàng Minh, Vũ Tuyền một đường. Từ phía trước, Hoàng Minh, Vũ Khê đến Tử Châu hơn bốn mươi dặm, chính là đoạn mấu chốt tại Nam chinh lần này."
Hắn dùng cột gỗ vẽ một vòng tròn, từ Kiếm Các đến Tử Châu, tổng lộ trình trăm dặm, đường lớn có hai con đường, huyện Hoàng Minh, suối nước mưa liền tới gần điểm phân giữa hai con đường này. Hoa Hạ quân áp đảo tiền tuyến tới đây, hiển nhiên không chỉ có ý định đánh một trận thủ thành ở Nguỵ Châu.
Đối với các túc tướng chinh chiến nhiều năm mà nói, binh lực lần này cùng đối phương áp dụng chiến lược là một tình huống khó có thể lý giải. Nữ chân lộ quân nam nguyên vốn có ba mươi vạn người, trên đường có tổn thương phân binh., Chủ lực đến Kiếm Các chỉ có khoảng hai mươi vạn, nhưng trên đường thu nạp vài nhánh quân đội Võ Triều, lại bắt hai ba mươi vạn người bình dân phụ cận Kiếm Các làm pháo hôi, nếu đẩy chỉnh thể về phía trước, ở cổ đại là đại quân có thể được xưng trăm vạn.
Mà đối diện Hoa Hạ quân, chủ lực cũng chỉ có hơn sáu vạn.
Tử Thủ thành trì còn chưa đủ dùng, huống chi đẩy chiến tuyến đến nửa đường, cho dù giữa kiếm các cùng Nguỵ Châu có nguy hiểm sơn lĩnh, muốn làm phòng thủ, làm gì có chỗ nào tốt hơn tường thành.
Nhưng đối mặt với trận chiến cuối cùng "Hoa Hạ quân" này, tướng lĩnh nữ chân không mù quáng khinh thường, ít nhất trong hội nghị này, hậu duệ Cao Khánh cũng không có ý định đánh giá việc này. Hắn để cho người ta viết một danh sách có tên trên bản đồ.
"Trong Hắc Kỳ quân, quân đội của Hoa Hạ chính là chủ lực dưới trướng Ninh Nghị, cách xưng hô quân đội của bọn họ khác với Đại Kim Võ giới ta, quân đội thì được gọi là sư phụ, sau đó là lữ khách, đoàn... Tổng lĩnh đại tướng đệ ngũ sư, Hà Chí thành, Hà Đông Ninh hóa người, Cảnh Hàn trong thời gian ngắn dưới trướng Tần Thiệu Khiêm chính là Võ Thụy doanh., Sau đó theo Ninh Nghị tạo phản. Trận chiến ở sông Tiểu Thương Hà, hắn là phó soái của quân Hoa Hạ, theo Ninh Nghị rút lui về phía nam. Xem ra dụng binh, từng bước một, không có chút ánh sáng nào. Nhưng chư vị không thể chủ quan, hắn là một quân cờ thuận tay nhất của Ninh Nghị, đối đầu với hắn, chư vị lập tức đối đầu với Ninh Nghị."
"Đệ nhất sư dưới quân ngũ quan, sư trưởng Hàn Kính, vốn là thủ lĩnh đội ngũ Thanh Mộc trại của Lữ Lương Sơn, hôm nay lại là thủ lĩnh hệ người Lữ Lương Sơn trong Hoa Hạ quân. Theo ta được biết, đây là nơi Ninh Nghị luyện tập sớm nhất, lần đầu tiên luyện tập Bương Lương đại chiến, chính là người này dẫn hai ngàn thanh thanh mộc kỵ binh hướng nam hạ xuống., Đáy nồi rút củi đánh lén Mưu Đà Cương... Người này dùng binh mạnh linh động, năng lực ứng biến mạnh mẽ, có mưu lược đại cục, cực kỳ khó chơi. Một khi khai chiến trái phải, người này rất có khả năng sẽ được sắp xếp thành đội ngũ dự bị, ứng cứu viện."
"Trong quân thứ năm của Hoa Hạ, sư trưởng Bàng Lục An, tướng lĩnh Võ Thụy doanh nguyên, Tần Thiệu Khiêm tạo phản, nhìn người này sử dụng binh, ổn trọng, không thiện thủ, chiến đấu chính diện, không thể khinh địch. Theo tình báo trước đó, trong số đệ nhị sư có nhiều đạn pháo nhất, nếu thật sự giao chiến chính diện, đối đầu với Thiết pháo trận, chỉ sợ không người nào có thể đến trước mặt hắn... chống lại người này, phải có kỳ binh."
"Đệ tam sư, sư trưởng Lưu Thừa Tông, năm ngoái dẫn người đi Từ Châu, năm nay tháng tám chuyển đến vùng Lương Sơn, là phiền toái cho Lỗ Vương (Nhan Xương) điện hạ. Võ Thụy doanh có mấy tên tướng lĩnh dưới trướng Tần Thiệu Khiêm, chỉ duy nhất người này có soái tài, nếu ở chỗ này, có lẽ là nhóm người khó đối phó nhất, nhưng hôm nay, không cần để ý tới hắn."
"Sư trưởng thứ tư, Cừ Chính nói, đây là hậu phương Hắc kỳ quân tạo phản mới gia nhập vào trong đó, là dòng chính do Ninh Nghị đề bạt. Sau khi Võ Tĩnh Bình, hắn gia nhập Hắc kỳ quân, bắt đầu từ binh lính dưới cùng, trong mấy năm đại chiến với Tiểu Thương Hà ở Tây Bắc."
"... Hiện giờ chư tướng Hoa Hạ quân phần lớn là người có công với Ninh Nghị. Năm xưa chư tướng Võ Thụy doanh có Hà Chí thành, Lý Nghĩa, Bàng Lục An, Lưu Thừa tông đều có địa vị cao, nếu nói thật sự là tài nguyên bất thế., Năm xưa dưới tay bọn họ, Vũ Thụy doanh cũng không có gì đáng nói, sau đó Tần Thiệu Khiêm ỷ vào bối cảnh của cha mình mà chuyên tâm huấn luyện, sau đó đến cuộc chiến ở Hạ thôn, Ninh Nghị dùng thủ đoạn mạnh mẽ mới khơi dậy được chút ít chí khí của bọn họ. Bây giờ những người này có thể có địa vị và năng lực tương ứng, có thể nói là đám người Ninh Nghị biết người giỏi dùng, chậm rãi dẫn theo, nhưng Cừ Chính ngôn lại không giống nhau..."
"Sau khi gia nhập Hắc kỳ quân, người này đầu tiên là bộc lộ tài năng trong trận chiến với Tây Hạ, nhưng lúc ấy chỉ lập công trở thành đội trưởng Hắc kỳ quân, tức là mười phu trưởng. Mãi đến khi đại chiến ba năm sau của Tiểu Thương Hà kết thúc, hắn mới dần dần tiến vào trong mắt mọi người, trong đại chiến ba năm đó, hắn hoạt động hơn Lữ Lương Lương Lương., Tây Bắc chư địa, mấy lần hấp tấp nhận lệnh, về sau lại hợp nhất số lượng lớn Hán quân Trung Nguyên. Đến khi đại chiến ba năm kết thúc, người này dẫn quân gần vạn, trong đó có bảy phần mười là quân đội Trung Nguyên vội vàng hợp nhất, nhưng thủ hạ của hắn lại có thể đánh ra thành tích."
Ánh mắt đám hậu duệ Cao Khánh đảo qua bốn phía, hơi dừng lại một chút: "Năm đó từ bỏ để đại soái dẫn quân tấn công Tây Bắc, phá Duyên Châu, Ninh Nghị dẫn binh nhanh chóng vây đánh. Đạt Châu lãnh binh hơn vạn người ngay tại phụ cận, muốn cùng từ ngữ hợp kích Ninh Nghị, kết quả gặp phải một nhánh quân của Hoa Hạ ngăn chặn. Tuy chiến lực quân này không mạnh, nhưng chặn đánh quấy rối không ngớt, cuối cùng ngăn chặn được tướng quân một ngày một đêm, thế cho nên Ninh Nghị tự mật đạo phá thành, từ không mất đại soái mất mạng tại Duyên Châu."
"Lúc ấy đội quân kia chính là Cừ Chính vội vàng kết thành một đội binh lính Trung Nguyên dũng mãnh, trong đó Hoa Hạ quân trải qua huấn luyện không dưới hai ngàn... Những tin tức này, về sau dưới sự chủ trì của Cốc Thần đại nhân tìm hiểu nhiều nơi, mới rõ ràng được."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Lời hắn vừa nói ra, mọi người không khỏi chấn động. Hai tay Đạt Huyễn nắm chặt, ánh mắt kiên nghị, nhưng không nói gì, lúc ấy vì báo thù cho Lâu Lâu thất, từ chức đại quân chinh chiến Tây Bắc, hắn là một tên phó tướng trong đó, đến Tiểu Thương Hà quyết khẩu, từ chức không mất, Tây Bắc thật sự là bị giết đến máu chảy thành sông, song phương ngươi tới ta đi, không chết không thôi.
Khi đó Hoa Hạ quân giết người đã đỏ mắt, ngày càng ít ngày, sĩ khí ngày càng cao hơn, đối mặt với thế công luân phiên của Nữ Chân giới, viện binh từ Trung Nguyên lục tục kéo đến, Hoa Hạ quân không ngừng phản kích, thật sự mang theo cảm giác tuyệt vọng muốn kéo toàn bộ thiên hạ chôn cùng.
Đối với kẻ điên như vậy, người có chút lý trí cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi, trăm vạn hán quân Trung Nguyên đến hậu kỳ bị dọa cho vỡ mật, từ sau khi chết, Đạt Lâm nhận lệnh, mang theo quân đội Nữ Chân cùng Hoa Hạ quân quần nhau, lúc này hắn cũng đang suy nghĩ xem làm thế nào không để đám gia hỏa này kéo đồng quy vu tận.
Đương nhiên, sau đó bọn họ mới biết được, nửa cuối đại chiến ở Tiểu Thương Hà, Ninh Nghị đang sắp xếp di chuyển về phía nam, hắn bố trí gián điệp trong trăm vạn đại hán quân, triển khai dư luận chiến, hào quang chiếu rọi Hoa Hạ quân đã đánh bạc ra tất cả bầu không khí lôi người chôn cùng, trong bóng tối lại thừa dịp chém giết không mất sức mạnh. Đám người Đạt Huy bị thế tấn công mãnh liệt của tiền tuyến mê hoặc, cuối cùng không thể ngăn cản Nam độn của Hoa Hạ quân.
Lại sau đó, mặc dù do hắn, ngân thuật có thể đám người lĩnh quân tàn sát toàn bộ đại địa Tây Bắc cho hả giận, nhưng câu chuyện này vẫn là một sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời hắn.
Đối chiến với Hoa Hạ quân, đối chiến với Cừ Chính ngôn, Đạt Huy đã sớm thỉnh chiến mấy lần, lúc này tự nhiên không tiện mở miệng nhiều. Mọi người thấp giọng trao đổi một hai câu, hậu duệ Cao Khánh liền tiếp tục nói.
"... Trong quân đội của Hoa Hạ, Cừ Chính nói hắn được coi là đệ tử của Ninh Nghị, hắn đã tham gia giảng bài của Ninh Nghị, nhưng có thể làm được như vậy trên chiến trường chính là do thiên phú của bản thân hắn gây nên. Người này có vũ lực không mạnh, nhưng trên phương diện sử dụng binh lực lại có thể nói "Hàn Tín điểm binh, càng nhiều diệu dụng càng tốt, không thể khinh thường, thậm chí có thể là một vị tướng quân khó chơi nhất trong quân Tây Nam Hoa Hạ."
"... Mặt khác, nghe đồn đệ tứ sư Hoa Hạ đệ ngũ quân này được xưng là đặc chủng tác chiến sư, là Cừ Chính ngôn bày mưu tính kế, là đệ tử chấp hành quân vụ Trần Điềm, Ninh Nghị. Mỗi khi Ninh Nghị có ý tưởng kỳ diệu, Ninh Nghị cũng đã thử nghiệm nhiều hơn trong đệ tứ sư. Đại chiến tiếp theo, đối đầu với Cừ Chính ngôn, chiến pháp cỡ nào cũng có thể xuất hiện, chư vị không thể xem thường."
"... Đệ ngũ sư, sư trưởng đệ ngũ quân đoàn Trọng Đạo, người Tây Bắc, xuất thân gia đình Tây quân, được coi là thần gánh vác sau khi chết thê thảm. Người này trong Tây quân cũng không hiển sơn lộ thủy, sau khi gia nhập Hoa Hạ quân cũng không có chiến tích đột ngột xuất hiện, nhưng thao túng quân sự gọn gàng ngăn nắp, Ninh Nghị đối với chỉ huy của đệ ngũ sư này cũng như chỉ huy của mình. Lúc trước Hoa Hạ quân rời khỏi Lương Sơn, cũng không có chiến tích quá lớn., Đối mặt trận chiến tại Lục Kiều Sơn, phụ trách chủ công chính là Hoa Hạ đệ tam, đệ ngũ sư, mười vạn võ triều quân, dễ như trở bàn tay, cũng không phiền phức. Chúng ta nếu quá khinh địch, tương lai chưa chắc có thể tốt hơn nơi nào."
"Mặt khác, phía tây truyền đến tin tức, Ninh Nghị an bài hai vạn tinh nhuệ ở Phiên Phiên, đại diện giao giới Đạt Ương bộ lạc, đã rút doanh vào Đông, hơn hai vạn người này đều tham dự đại chiến ở Tiểu Thương Hà, hơn nữa còn là đội ngũ tinh nhuệ rút lui cuối cùng. Cốc Thần đại nhân phái sứ thần, cố gắng thúc đẩy Quách Dược sư trốn ở Vụ Phiên hôm nay, sao chép lại triền Ương... Nhưng Quách Dược Sư nghe vậy biến sắc, không dám động thủ..."
Cao Khánh nói về đám người tham gia đại chiến lần này, bây giờ là cao tầng Hoa Hạ quân: Đây mới chỉ là mở đầu, ngày thường nữ chân nhân có lẽ đã có không ít nghị luận, các tướng lĩnh võ triều phía sau đầu hàng lại không khỏi líu lưỡi.
Đối với rất nhiều chuyện trong Hoa Hạ quân, bọn họ hiểu rõ, đều không cẩn thận như đám hậu duệ của Cao Khánh, trong tin tức tin tức này, có thể thấy được nữ chân nhân chuẩn bị cho trận đại chiến này, chỉ sợ mấy năm trước, đã bắt đầu từ phương diện bắt đầu rồi.
Hơn mười năm qua, mặc dù ở võ triều thường có người hát Suy Kim quốc, nói bọn họ sẽ nhanh chóng đi lên kết cục lo lắng chết đi, nhưng lần Nam chinh này chứng minh lực lượng của bọn họ không suy giảm quá nhiều. Mà theo sự coi trọng của Tông Hàn, Cao Khánh hậu duệ, bọn họ dần dần có thể thấy rõ ràng, vị trí hắc kỳ đối diện rốt cuộc có hình dáng ra sao...
Thân thể trần trụi...
Buổi sáng sau khi hội nghị tác chiến bắt đầu, đội ngũ đệ ngũ đệ ngũ đệ nhị sư quân thứ năm muốn từ huyện châu mở màn.
Giữa trưa, hơn vạn binh sĩ Hoa Hạ quân đoàn tụ tập thành phòng ăn, các quan quân và binh đều đang nghị luận về tình huống phát sinh trong trận đại chiến lần này.
Bên cạnh lều dài, Ninh Nghị cùng đông đảo quan quân cũng ngồi xuống dùng cơm ở chỗ này, tổng số tham mưu trưởng Lý Nghĩa, nhị sư trưởng Bàng Lục An, một sư trưởng Hàn Kính, tứ sư trưởng Cừ Chính nói đám người tứ sư đều tụ tập ở đây. Ngoài ra, còn có một bộ phận lưỡng sư, đoàn trưởng. Mọi người tụ tập nghị luận chiến sự, ngược lại cũng không kiêng kị binh sĩ xung quanh.
"Kỳ thật trận chiến lần này không dễ đánh a..."
"Nhiều năm như vậy, cũng không thấy lần nào dễ đánh."
"Sau khi Nhan A Cốt đánh chết đến bây giờ, trong công thần khai quốc của Kim quốc vẫn còn người sống, cơ bản là ở chỗ này... Ừm, chỉ thiếu Ngô ăn xin, Hi Duẫn, Ngân Thuật có thể..."
"Chủ lực hai mươi vạn, hán quân đầu hàng tùy tiện gom góp hai ba mươi vạn, năm mươi vạn người... Bọn hắn cũng không sợ trên đường bị đè chết."
"Bọn họ còn bắt mấy chục vạn dân chúng, gộp lại coi như Hộ Bộ Đạt rồi, ha ha."
" lạc quan thì được, không nên khinh địch... trừ đi tám, rải rác, còn sót lại, trong lời đồn, hậu duệ Cao Khánh, một nhà Cao gia tử... Mười năm trước đều là các ký tướng của Biện Lương, trên tay có vô số mạng người, không phải là thứ mà lão gia binh có thể so sánh. Trước đây bọn họ từng cười qua, bây giờ mộ phần đầu cây đều có kết quả."
"Không có khinh địch, trên tay ta hiện tại đang toát mồ hôi, nhìn xem, bất quá, đều rõ ràng, không có đường lui... Năm mươi vạn người, bọn hắn không nhất định thắng."
"Không đúng, mộ phần ai mà trồng được..."
"... Phải nghĩ như vậy, tiểu Thương Hà đánh ba năm, sau đó bên này co rút lại năm sáu năm, Trung Nguyên đổ một mảnh, cũng nên để cho chúng ta nổi bật một chút. Nếu không người ta nói tiếp, đều nói Hoa Hạ quân, vận khí tốt, tạo phản chạy Tây Bắc, Tiểu Thương Hà đánh không lại, một đường chạy tới Tây Nam, về sau liền đánh Lục Kiều sơn, rất nhiều người cảm thấy không đáng tin... Cơ hội lần này đến rồi."
"Trên lý thuyết mà nói, binh lực cách xa, thủ thành xác thực tương đối ổn thỏa..."
"Không còn cách nào khác... Năm sáu vạn người thậm chí cả Ninh tiên sinh đều ở tại Tử Châu, xác thực bọn họ không đánh xuống được, nhưng nếu như Tông Hàn ta dùng tinh binh bao vây Tử Châu, toàn bộ quân đội Võ Triều đều đặt phía sau Tử Châu, đốt sát kiếp cướp bóc. Phía sau Tử Châu là Bình Xuyên, chúng ta chỉ có thể nhìn xem, đó mới là chữ Tử. Lấy ít đánh nhiều, đơn giản là mượn địa thế, khuấy động vũng nước đục, tương lai xem có thể sờ được cá hay không... Ví dụ như, chỉ cần sờ tới hai con cá của Tông Hàn, hắc hắc hắc..."
"Ầy... Quân tứ của các ngươi bụng đầy ý xấu, chủ ý này có thể đánh a..."
"Cái này gọi là tấn công phải cứu, cơ mật, cơ mật a... "
"Hiểu rồi, hiểu rồi..."
Trong hàng ngũ quan viên cao tầng của Trung Quốc Hạ, những tư tưởng đại chiến lần này đã thống nhất lại với nhau, lúc này trên bàn cơm trò chuyện, đương nhiên cũng không phải là chuyện cơ mật thật sự, đơn giản là trước khi khai chiến tất cả mọi người đều khẩn trương, những quan quân khác nhau thì gặp được sự trêu chọc sảng khoái.
Ninh Nghị đối với loại chuyện này cũng không ngăn cản, ngẫu nhiên bản thân cũng tham dự vào điều này. Nhìn đoàn trưởng, các tham mưu cạnh bàn tán loạn, y cùng đám người Hàn Kính, Cừ Chính Ngôn cũng đang trêu chọc cãi cọ.
Nữ chân nhân đánh tới, Tử Thủ Sí Châu cũng không hiện thực, chỉ có thể từ Lý Châu tiến về phía trước, hồ sơ về địa thế núi rừng gồ ghề làm văn chương. Bàng Lục An suất lĩnh đệ nhị sư là chủ lực ngăn chặn, buổi chiều liền rút trại, đệ nhị sư rút trại, tiếp theo là một đội ngũ chở ngựa do hơn năm ngàn người tạo thành. Đây vốn là toàn bộ thương nghiệp Hoa Hạ quân, bây giờ được Hàn Kính chỉ huy.
Tây Nam mặc dù có Thành Đô Bình Nguyên, nhưng tại bình nguyên bên ngoài, đều là đường núi gồ ghề, đi đường núi như vậy cần ngựa đất thấp. Chiến trường xông trận mặc dù không dễ dùng, nhưng sức chịu đựng xuất chúng, thích hợp đi đường núi hiểm trở. Trọc Châu hướng Kiếm Các trên chiến trường, nếu xuất hiện tình huống cần gấp cứu viện, đội ngựa này sẽ cung cấp vận lực tốt nhất.
Hoa Hạ quân, Hàn Kính sử dụng binh linh động, cũng chỉ huy qua mã đội, thích hợp làm đội cứu hỏa ở giữa, bất quá mấy ngày gần đây, tứ sư trưởng Cừ Chính ngôn liền quấn lấy hắn, ăn xin đến chết cùng hắn chia ra ba trăm con ngựa, sau đó lại muốn nhiều hơn hai trăm con. Mỗi ngày trong còn quấn lấy Hàn Kính nói: "Ta có một ý nghĩ, rất có thể có ích, Hàn huynh suy nghĩ giúp ta một chút..."
Đối với cái tên gọi là "Tiểu lão đầu" cả ngày mặt ủ mày chau như Cừ Chính, lại nghiêm trang suy nghĩ sự tình, có lúc Hàn Kính nguyện ý hỗ trợ, có đôi khi tương đối sụp đổ: "Đùa gì vậy, vì loại thiên thời địa lợi nhân như ngươi mà phải xứng với kế hoạch, ta muốn hạ mệnh lệnh xuống cấp liên tiếp, ngươi đi đi, ngươi để cho người dưới chuyên tâm đánh trận có được không!"
"Không cần không cần, Hàn sư trưởng, ta chỉ là ở một bên ngươi canh giữ chọn lựa mấy điểm kia, nữ chân nhân rất có thể sẽ mắc mưu, ngươi chỉ cần trước tiên an bài mấy vị đoàn quan chào hỏi, ta có biện pháp truyền tín hiệu, kế hoạch của chúng ta ngươi có thể xem..."
"Nhìn đồ ngu ngốc của ngươi kìa, phức tạp quá, ta già rồi xem không hiểu."
"Không đúng không, Hàn sư trưởng dùng binh linh hoạt không câu nệ một khuôn mẫu, vừa vặn phối hợp... phối hợp một chút."
"Lão tử trước kia là thổ phỉ! Không hiểu những kẻ đọc sách các ngươi tính toán! Ngươi đừng khen ta!"
"... Vậy ngươi chia ta hai trăm con ngựa."
"Ta..." Hàn Kính tức giận không thôi, "Ta phân biệt tên ngu ngốc ngươi!"
Chuyện như vậy ngẫu nhiên phát sinh, Hàn Kính liền thừa dịp cơm nước đến chỗ Ninh Nghị cáo trạng, Ninh Nghị phất tay cũng không tham dự: "Việc này không liên quan đến ta, hay là ngươi đánh hắn một trận đi, Cừ Chính nhìn là không đánh..."
Kỳ thực chuyện như vậy cũng không phải là Cừ Chính Ngôn hồ đồ, trong Hoa Hạ quân, phong cách hành sự của vị sư trưởng này tương đối đặc thù. Nói là quân nhân, nhiều lúc hắn giống như một kỳ thủ bất cứ lúc nào cũng thi, thân hình đơn bạc, cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, hắn đang huấn luyện binh, chỉ huy, chỉ huy, có thiên phú cực kỳ xuất sắc, đây là đặc chất bộc lộ trong đại chiến tại Tiểu Thương Hà vài năm qua.
Trong ba năm đại chiến tàn khốc nhất, thành viên Hoa Hạ quân đang rèn luyện, cũng không ngừng chết đi, ở giữa có rất nhiều nhân tài, Cừ Chính nói là một nhóm sáng mắt nhất. Đầu tiên trong một trận đại chiến sắp tới hắn tiếp được chức vị hàng dài, sau đó cứu vài thành viên tham mưu do Trần Điềm cầm đầu, sau đó bắt mấy trăm tên đại hán Trung Nguyên quân rách mật, hơi chỉnh đốn và đe dọa một chút, sau đó liền đầu nhập vào chiến trường.
Với nội tình của mấy trăm hán quân này, hắn cứu hơn trăm quân sĩ Hoa Hạ bị nhốt, sau đó song phương kề vai chiến đấu. Trong một trận chiến tàn khốc, Cừ Chính phán đoán chiến lược của địch nhân, chiến thuật gần như hoàn mỹ, sau đó lại đi du tẩu ở biên giới sinh tử lần tiếp theo của đám người Trần Điềm, thậm chí có lúc còn cố ý thăm dò điểm mấu chốt của Diêm Vương gia.
Ví dụ như đội ngũ không đến hai ngàn người thúc giục hơn bảy ngàn Trung Nguyên Hán quân tiến công hơn vạn chủ lực, hai ngàn người này còn bị chia làm hai nhóm, một nhóm giả trang chủ lực, một nhóm trang viện binh, mỗi khi đến tiền tuyến nhanh chóng bị đánh tan., "Viện binh" cũng vừa hay xuất hiện tự mình rèn thuốc mạnh cho người mình. Trong mấy trận chiến nguy hiểm nhất của Tiểu Thương Hà, nó giả thần giả quỷ, không chỉ lừa gạt kẻ địch, hơn nữa còn lừa gạt chính mình - đương nhiên kẻ lừa được nhiều nhất vẫn là Hán quân đầu hàng, mà những người còn sống sót trong quân Hán này, hiện giờ cũng đều là thành viên chính thức của Hoa Hạ quân.
Lần này đi tơ tằm chẳng qua chỉ là bất đắc dĩ, nhiều lần chỉ chênh lệch có thể khiến cho toàn bộ đường nét bên mình tan vỡ. Nhưng mỗi một lần như vậy đều khiến cho Cừ Chính nói sờ cá thành công, có đôi khi Ninh Nghị đối với thao tác của gã đều líu lưỡi, hồi tưởng lại mà lạnh sống lưng.
Cũng bởi vì chiến tích như vậy, sau khi đại chiến của Tiểu Thương Hà kết thúc, Cừ Chính thăng cấp làm lữ trưởng, về sau tăng thêm binh lực, thuận lý thành chương đi đến vị trí sư trưởng. Đương nhiên, cũng bởi vì phong cách như vậy, trong nội bộ Hoa Hạ quân nói tới sư phụ thứ năm của quân đoàn, đều đặc biệt ưa thích dùng một bụng "một ý nghĩ xấu xa" để hình dung bọn họ.
Những hành vi này của Cừ Chính nói có thể thành công, tự nhiên không chỉ là vận khí. Thứ nhất là ở chỗ hắn vận dụng chiến trường, ý đồ và phán đoán của quân địch, thứ hai là hắn đối với binh sĩ thủ hạ của mình rõ ràng nắm giữ và điều khiển. Ở phương diện này Ninh Nghị giảng giải nhiều số liệu để đạt thành những điều này., Nhưng ở trên người Cừ Chính, càng có nhiều thiên phú thuần túy hơn, lão càng giống một người đánh cờ tỉnh táo, chuẩn xác nắm giữ quân cờ trong tay, chuẩn xác đưa bọn họ vào vị trí thích hợp.
Mà về phương diện khác, chính là ở trong đám người thuộc Tham Binh bộ, Trần Điềm có sự trợ giúp của bọn họ đối với hắn.
Ninh Nghị giảng bài trong Hoa Hạ quân, giai đoạn đầu nặng hơn thuật, hậu kỳ nặng hơn đạo. Đám người Trần Điềm, Thang Mẫn, Thang Mẫn đều đản sinh trong khuynh hướng tu luyện, phân tích các loại thủ đoạn trước đó., Quy định rõ ràng, mục đích là đạt được cực hạn...Trong bộ phận tham mưu của sư phụ thứ tư, học sinh của Ninh Nghị đông đảo, thư tức bình thường là "không có điểm mấu chốt không thể dùng, chỉ xem ngươi làm sao đi lạc vào thực địa. Trần Điềm là một môn phái thực tế, cả ngày cau mày suy nghĩ làm sao để đi thực hiện các loại ý tưởng.
Bọn họ ngược lại cũng không theo đuổi cơn lốc não lực, mà là vô luận là thế nào vấn đề, Trần Điềm chỉ cần suy nghĩ đã an toàn, ở hậu thế có lẽ sẽ được xưng tụng là đại sư có lực lượng hành động. Cũng nhờ có Trần Điềm phụ tá, Cừ Chính nói đông đảo hành vi tìm đường chết, mới có thể càng thêm thỏa đáng đáp xuống.
Đôi đồng bọn này cả ngày nhíu mày thi dài kiểm tra, ngẫu nhiên bị Ninh Nghị nói là hai người mặt ủ mày chau khổ. Nhưng Cừ Chính càng đơn thuần hơn, người bên ngoài đối với quan cảm của hắn chính diện, Trần Điềm ngẫu nhiên sau khi kế hoạch thành công sẽ cảm thấy mỹ mãn mà cười hắc hắc, còn bị một đám người cho rằng "thật là tiện nhân".
Kế hoạch sư thứ tư và dự án không ít, có người chỉ có thể tự mình hoàn thành, có người cần phối hợp cùng bạn bè quân ngũ. Cừ Chính chạy tới quấy rối Hàn Kính, kỳ thật cũng là một phương thức câu thông. Nếu là kế hoạch đáng tin cậy, Hàn Kính trong lòng biết rõ, nếu Hàn Kính phản đối kịch liệt, Cừ Chính cũng có đầy đủ hiểu biết thái độ cùng với đệ nhất sư.
Lúc trước hắn cũng quấy rầy Bàng Lục An và Trọng Đạo, Bàng Lục An đại khí, đôn hậu với Trọng Đạo, song phương đàm phán không hài hước như vậy với Hàn Kính Chi.
"Đúng rồi, ta còn có một ý nghĩ, lúc trước còn chưa nói rõ ràng..."
"Ai bảo ngươi ngu ngốc, ăn cơm đi."
"Bên kia, trong cuộc chiến Tiểu Thương Hà, vốn là phải cứu viện cho hắn Duyên Châu, ta kéo dài hắn một ngày một đêm, kết quả từ chức không bị lão sư làm thịt, hắn nhất định không cam lòng, lần này ta không đối mặt với hắn, hắn đi đường trái ta liền cân nhắc đi đường phải, hắn chọn đường trái. Nếu có chuyện gì, Hàn huynh giúp ta ngăn chặn hắn. Ta nói như vậy, đương nhiên đến khai chiến, vẫn là đại cục quan trọng."
"Sao vậy? Ngươi sợ hắn à?"
"Trần Điềm nói, trước tiên gạt hắn một lần, dễ động thủ. Ta cảm thấy rất có đạo lý."
"... Hắc hắc, quả nhiên các ngươi có một bụng ý nghĩ xấu."
"... Chúng ta còn có một ý nghĩ, hắn xuất hiện, có thể lấy ta làm mồi nhử, dụ hắn mắc câu."
"... Ừm, làm thế nào?"
"Chiến cuộc thay đổi trong nháy mắt, cụ thể thì đến lúc đó hẵng nói, bất quá ta chỉ cần chạy nhanh một chút. Hàn tướng quân lại chia ta hai trăm con ngựa..."
"... Ngươi tránh ra."
"Đều là vì Hoa Hạ nha."
Cừ Chính Ngôn cau mày, vẻ mặt chân thành.
Cứ như vậy, hai bên cãi nhau, Ninh Nghị tình cờ tham dự. Không lâu sau, mọi người thu thập tâm tình náo nhiệt, quân đội trên giáo trường quân doanh sắp xếp trận pháp, tiếng động viên vang lên bên tai, có lẽ trong đầu sẽ nghĩ đến thân nhân của bọn họ ở phía sau.
Khói lửa nghiêm túc, sát khí ngút trời, chủ lực của sư phụ thứ hai cứ thế mà chia rẽ. Đám người Ninh Nghị, Lý Nghĩa, Cừ Chính nói, Hàn Kính đứng trên đài gỗ ven đường, nghiêm trang chào hỏi.
Ngoài tiền tuyến hơn mười dặm, cũng sớm đã có binh lực tại vệ thú. Tại núi non trùng điệp càng thêm phức tạp cùng rộng lớn, các trinh sát xung đột cùng chém giết, thì đã triển khai và duy trì liên tục mấy ngày...
Thân thể trần trụi...
Trong lều lớn của quân đội Nữ Chân, hậu duệ Cao Khánh để cột gỗ lên trên bản đồ.
"... Lúc này, trinh sát của chúng ta đã ở trong phạm vi ba mươi đến sáu mươi dặm Tây Nam, giáp với trinh sát binh trinh sát của Hắc kỳ quân. Theo như trinh sát báo báo, bọn họ ở trên con đường hơi có thể đi ở núi rừng Tây Nam hầu như đều đã chôn đất sét..."
"... Mấy năm nay, Hắc kỳ quân phát triển ở Tây Nam, hỏa khí mạnh nhất, giao chiến chính diện cũng không sợ sấm sét, xua đuổi Hán dân đi một hồi là được. Nhưng nếu lúc bất ngờ không đề phòng gặp phải lôi trận này, tình huống có thể sẽ vô cùng nguy hiểm..."
Khách khứa Cao Khánh nói tới đây, Tông Hàn ở phía sau nhìn mọi người trong doanh trướng, mở miệng: "Nếu Hoa Hạ quân ỷ lại vào sấm sét này, ngược lại trong núi phía tây có thể đi thêm một chuyến."
"Đại soái nói rất đúng." Duệ Cao Khánh gật đầu, sau đó lại nâng cây nữa: "Ngoại trừ sấm sét, Hoa Hạ quân có chỗ dựa, đầu tiên là thiết pháo, Hoa Hạ quân thủ công lợi hại, đạn sắt đối diện, tầm bắn có thể còn hơn mười bước của ta..."
"... Giống như phe ta, lúc này trong quân đội Hoa Hạ đã có lượng lớn khí lôi, một tay ném ra, có thể chống lại mấy chục bước, chống lại vật này, bộ binh xung trận đã không còn chút uy lực nào..."
"... Hơn nữa, chư vị tướng quân đều cần cẩn thận, trong Hoa Hạ quân, có hỏa thương đặc chế, đạn hoàn bắn ra có thể xa tới trăm trượng. Theo thám tử hồi báo, Hoa Hạ quân cũng may trong rừng phóng vật này, vì vậy lúc quân trinh sát tiến lên, theo quân trinh sát cần phân tán trăm trượng, tịnh không tai hoạ ngầm, không thể xem thường..."
"... Kình khí nóng..."
"... Hỏa Thương Trận..."
Trong doanh trướng to lớn, Cao Khánh Duẫn lần lượt cử ra đòn sát thủ của Hoa Hạ quân đối diện, thanh âm kia giống như gõ vào đáy lòng mỗi người, Hán tướng phía sau dần dần biến sắc, phần lớn tướng lĩnh Kim Quân phía trước đều lộ ra vẻ khát máu, thần sắc kiên quyết.
Gió thổi qua, tựa hồ còn có sương mù chảy xuôi trong núi, đám trinh sát Kim quốc từng là lão thợ săn cẩn thận tiến lên trong rừng, khi nhìn thấy động tĩnh địa mạo không tầm thường liền ném tảng đá qua. Đám trinh sát Hoa Hạ quân mang theo trường đao cũng đang từ những địa phương khác nhau lẻn tới.
Chém giết lướt lên, ngẫu nhiên sẽ xen lẫn tiếng sấm đất nổ mạnh, có lúc thậm chí sẽ thấy trong rừng có chim chóc hi hữu bay lên.
Những thanh âm này chính là tiền tấu của trận đại chiến này.
Trong quân doanh đóng quân của mấy chục vạn đại quân, Nữ chân nhân đã chuẩn bị tốt tất cả, đây là dưới sự chủ trì của đám người Tông Hàn, Hi Duẫn, Nữ chân nhân từ mấy năm trước đã bắt đầu tích lũy. Đợi đến cuối cùng hậu duệ Cao Khánh đã kể rõ từng kiện từng kiện thế cục, Nhan Tông Hàn từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó bắt đầu bài binh bố trận của hắn...
Thân thể trần trụi...
Phía bắc Hoàng Hà, Lưu Thừa Tông suất lĩnh đệ tam quân của Hoa Hạ đệ ngũ quân, đã vượt qua đại danh phủ.
Năm trước đối với đám người Vương Sơn Nguyệt cứu viện, Chúc Bưu suất lĩnh Sơn Đông Hoa Hạ quân đông tổn thất hơn phân nửa, nữ chân nhân lại tàn sát thành trì, dẫn phát ôn dịch. Hôm nay tòa thành trì này chỉ là phế tích cô độc dưới ánh trăng thê lương.
Quân đội tế điện đồng chí tử khó khăn trước phế tích, sau đó chuyển hướng đến Lương Sơn trại vẫn bị Hán quân bao vây, phải giáp công với đám người Lương Sơn, Vương Sơn Nguyệt, phá mở tầng phong tỏa này.
Trên đường đi, núi đông đã thành địa ngục trần gian.
....
Phản kích ở Tấn Địa đã được triển khai.
Lúc đầu mười tháng, khi Ngọc Lân dẫn binh đánh trở lại uy thắng, đám người Liêu Nghĩa Nhân hoảng hốt chạy tán loạn.
Lâu Thư Uyển trở lại toà thành trì nhiệt tình vô hạn này, lúc này tòa thành trì đã bị đại hỏa thiêu đốt còn chưa khôi phục lại, trong phế tích hỏa diễm chỉ có không nhiều dân đói cô hồn dã quỷ.
Nhưng không lâu sau, nghe tin nữ nhân giết về uy danh, dân đói ở xung quanh bắt đầu tụ tập về phương hướng uy danh thắng lợi. Đối với các đại tộc như Tấn địa, Liêu Nghĩa Nhân, cầu thắng lợi, không ngừng chinh chiến, bóc lột không ngớt, nhưng chỉ có nữ tướng tâm địa Bồ Tát này, quan tâm mọi người -- mọi người đã bắt đầu biết điểm này.
Lúc trước khai khẩn ruộng đất nghiệp đã hoang phế, lúc trước cung điện vàng son lộng lẫy đã đổ thương dịch, nhưng chỉ cần có người, hết thảy đều sẽ lại lần nữa kiến thiết.
Tin tức đại chiến tại Tây Nam cũng đã truyền tới nơi đây.
Lâu Thư Uyển định ra kế hoạch xây dựng lại uy thắng lợi, nhưng tất cả điều kiện tiên quyết vẫn được xây dựng dưới điều kiện Tây Nam chống đỡ.
"Đừng để ta thất vọng... Ninh Nghị."
Thời tiết sắp tới, ruộng đồng không thể trồng nữa, nàng ra lệnh quân đội tiếp tục công thành chiếm đất, trong hiện thực lại vì lương thực của dân đói mà phát sầu. Trong khoảng trống như vậy, nàng cũng sẽ không tự chủ ngóng nhìn Tây Nam, hai tay nắm lại, vì cừu nhân giết cha xa xôi nơi chân trời mà hăng hái...
....
Đông Nam trên biển, hạm đội Long Thuyền nghỉ ngơi và hồi phục trên hải đảo, bổ sung vật tư.
Chu Bội quét sạch một ít người ba lòng hai ý, sau đó Phong quan nguyện cầu, phấn chấn sĩ khí, quay đầu chờ đợi một đội thuyền khác đuổi theo phía sau.
hạm đội Thái Hồ, tướng quân đội lĩnh đội gọi là Hồ Tôn Minh, sau khi hàng kim liền dẫn đội ra biển truy kích, lúc này đã đến gần.
Không thể vĩnh viễn lưu vong, dưới uy thế của nữ chân nhân, cũng không dễ dàng tựa vào bờ. Chu Bội nắm chặt lấy lực lượng cuối cùng trong tay, biết nhất định phải thắng trận này!
Giờ khắc này, nàng cũng bất chấp tất cả của nàng.
....
Cùng thời khắc đó, Quân Vũ dẫn binh giết ra ngoài Giang Ninh, bị mấy người Ngột thuật truy đuổi chặn lại, bắt đầu hành trình chạy trốn về hướng Phúc Kiến.
Hành trình khuất nhục này, vừa là rèn luyện, vừa là luyện binh, vô luận như thế nào, hắn không thể lại tiếp tục bị đại quân của nữ thật sự vây chết bên bờ Trường Giang...
....
Đường phía tây Giang Nam.
Sau khi đánh tan ba chi đại hán, Trần Phàm dẫn theo quân đội dưới trướng nhanh chóng dời hướng tây, tránh né đội kỵ binh cấp tốc đuổi theo đuổi giết.
Đội ngũ leo qua chân núi cao, Trác Vĩnh Thanh nghiêng đầu nhìn thấy hoàng hôn tráng lệ, hào quang màu đỏ rải xuống giữa núi.
Cừ Khánh từ phía sau đi tới: "Núi sông rất tốt."
Nói một câu như thế, vị nam nhân trung niên này liền sải bước mạnh mẽ đi tới phía trước.
Trác Vĩnh Thanh chạy hai bước, trong đội ngũ kéo dài, đuổi theo phía trước.
....
Tây Nam.
Trước khi đại chiến khí tức cũng không phải luôn khẩn trương túc sát.
Quan ải nơi phụ cận mỏ ưng mỏ ưng, một nhóm vật tư chuẩn bị cuối cùng được mã đội chuẩn bị đưa tới, nhìn đám người áp mã đội còn có người phụ nữ - Hoa Hạ quân đoàn tài nguyên thiếu rất nhiều, nữ giới đã sớm làm việc trong tác phường, một ít quân nhân trong gia đình cũng gánh vác trách nhiệm của bọn họ: Mao Nhất Sơn dẫn dắt thuộc hạ đóng ở đây, nhìn thấy thê tử Trần Hà cũng lẫn vào trong đội ngũ.
Chuyện này khá giống như là lấy quyền mưu tư.
"Ngươi đã lâu không trở về, người ta muốn đến thăm ngươi trước khi đánh nhau."
Trần Hà là nữ tử Tây Bắc tính cách nóng nảy, trong trận đại chiến năm đó đã chết, sau đó gả cho Mao Nhất Sơn, gia đình bên ngoài đều được bài bản đầy đủ. Mao Nhất Sơn suất lĩnh đoàn tinh nhuệ của đệ ngũ sư, cực kỳ được coi trọng công thành đoàn., Đối mặt với thái độ sắp tới của nữ chân nhân, qua mấy tháng, hắn bị phái đi tới phía trước, cơ hội về nhà cũng không có, có lẽ ý thức được lần đại chiến này không tầm thường, thê tử liền chủ động tìm tới.
"Ừ, cũng không sao." Mao Nhất Sơn ngầm đồng ý với thê tử hành vi như vậy: "Trong nhà có việc gì sao? Tảng đá có chuyện gì sao?"
Tiểu Thạch Hạo ba tuổi dưới chân núi như Mao Nhất Sơn và Trần Hà, không có bao nhiêu người thông minh, nhưng người thành thật cũng không cần quan tâm quá nhiều.
Trần Hà lắc đầu: "Không có việc gì, tảng đá cũng rất tốt."
"Ừm..." Mao Nhất Sơn gật đầu: "Phía trước là trận địa của chúng ta."
Núi Tây Nam có chút lạnh cũng có chút ẩm ướt, vợ chồng hai người đi bên ngoài trận địa, Mao Nhất Sơn giới thiệu trận địa của mình cho thê tử, lại giới thiệu cho nàng về mỏ ưng hiểm yếu phía trước cách đó không xa, Trần Hà chỉ nghe như vậy. Trong lòng nàng lo lắng, sau đó cũng không khỏi nói: "Trận đánh này, rất nguy hiểm."
"Đánh thắng được rồi, yên tâm đi."
"Đánh thắng qua cũng rất nguy hiểm. Hơn năm mươi vạn nữ chân nhân."
"Ừm... dẫu sao cũng sẽ chết ít người." Mao Nhất Sơn nói: "Không còn cách nào."
"Lúc nào mới là cái đầu..."
Mao Nhất Sơn trầm mặc một hồi.
"... Hơn mười năm trước ta đã làm binh, lúc ở Hạ thôn vẫn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, đánh trận đó khó lắm... Nhưng Ninh tiên sinh nói đúng, một trận ngươi thắng còn mười trận, sau mười trận vẫn còn một trăm trận, dù sao cũng phải đánh cho kẻ địch của ngươi chết sạch, hoặc là ngươi chết rồi mới được..."
"Quân đội tạo phản, lên Thanh Mộc trại, trận chiến ở Tiểu Thương Hà, Đổng Chí Nguyên, người bên cạnh đã chết gần một nửa... ẩu đả với Lâu phòng, đánh với nữ chân nhân, đánh từng trận một đến bây giờ, người lúc trước đi theo gây sự đã không còn mấy người..."
Mao Nhất Sơn nhớ lại những chuyện này, hắn nhớ tới trận chiến ở Hạ thôn kia, từ lúc một tiểu binh hắn mới thức tỉnh, đến bây giờ, trận chiến này tựa hồ vẫn như cũ vô cùng vô tận... Trong mắt Trần Hà tràn ra nước mắt: "Ta, ta sợ ngươi..."
"...Nhưng nếu không có ai đi đánh, kết cục của chúng ta sẽ vĩnh viễn là Tây Bắc... Đến đây, cao hứng chút đi, ta đánh nửa đời người, ít nhất hôm nay không chết, cũng chưa chắc sẽ chết... Kỳ thật quan trọng nhất, nếu ta còn sống, đánh nửa đời người cũng không sao, tảng đá không nên xếp ở chỗ này cả đời. Chúng ta vì tảng đá. Ừm?"
Hắn bưng lấy gương mặt lão bà mập mạp, thừa dịp xung quanh không có người, dùng cái trán chạm vào trán đối phương. Khuôn mặt nữ nhân đang chảy nước mắt đỏ bừng, đưa tay lau nước mắt.
"Hơn nữa, lúc trước Ninh tiên sinh đã nói, nếu trận chiến này có thể thắng, trận chiến cả đời của chúng ta..."
"Cuộc chiến cả đời của chúng ta..." Mao Nhất Sơn nhìn mỏ ưng nham thạch phía xa: "Nên đi qua một nửa rồi."
Ánh mặt trời tối tăm sắp bị tảng đá trong núi hút vào, hai vợ chồng đi ở chỗ này, nhìn không có chút nào thần kỳ cảnh sắc, như thế vượt qua trước đại chiến, cuối cùng là thời gian an bình.
Sau khi thê tử rời đi, Mao Nhất Sơn theo lệ cũ mài sáng đao của mình, mặc dù sau khi trở thành đoàn trưởng, hắn đã rất ít xông trận ở tiền tuyến, nhưng lần này, có lẽ sẽ có cơ hội.
Mỗi lần gặp mặt người nhà đều có thể trở thành Vĩnh Hằng Quyết.
Nhưng quan trọng là, người nhà ở phía sau.
Bọn họ chỉ có thể trở thành một trường hợp phía trước nhất, kết thúc mọi chuyện trước mắt.
Bất kể là sáu vạn người, sáu ngàn người, sáu trăm người... Rất nhiều người...
Mười tháng tuần tra, kẻ địch đã lục tục đi đến chiến trường. Chém giết, đốt lên bức màn mùa đông này...