Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Vân Trung phủ, đám người rộn ràng ràng, ngựa xe như nước, lá khô vàng từ cây cối bên đường rơi xuống, mùa đông đầu mùa đông đã đến, bầu không khí tiêu điều vẫn chưa xâm nhập tòa thành phồn hoa này.
Xe ngựa từ đầu đường chạy qua, Trần Văn Quân trong xe vén rèm lên, nhìn tiếng ồn ào của thành thị, tiếng bán hàng rong từ bên ngoài truyền vào: "Bày ăn bánh phụ truyền đến! Bà Biện triền truyền đến! Tiếng tăm nổ trái cây! Nếm thử xem..."
"Thịt heo! Đúng là tay nghề chính tông của phía nam Nghệ Nghệ đầu heo! Tinh tế..."
"Tên đầu bếp ngự yến Nam triều, bổn điếm có..."
Nữ chân nhân xuất thân thợ săn, trước kia đều là khổ ha ha, truyền thống cùng văn hóa tuy có, kỳ thật phần lớn đơn sơ. Sau khi diệt vũ, lúc đầu tương đối kiêng kị hai triều này, nhưng theo sự bình tĩnh dễ như trở bàn tay, đại lượng hán nô tùy cho xin, mọi người đối với rất nhiều sự vật của lạc, võ văn hóa cũng không kiêng kị nữa, dù sao bọn họ đường đường chính chinh phục, sau đó hưởng dụng, không đáng để lo.
Đến bây giờ, có rất nhiều sản phẩm xa xỉ đánh nhau ở Liêu quốc, danh nghĩa Võ Triều, tiệm ăn uống ở Tây Kinh này sớm đã rất hiếm thấy.
Hai con trai ngồi trên xe ngựa đối diện Trần Văn Quân, nghe được giọng ngoài âm thanh, con trai Nhan Hữu Nghi bèn mỉm cười nói về ưu khuyết điểm của mấy cửa hàng bên ngoài. Con trai trưởng Nhan Đức Trọng nói: "Mẫu thân có phải nhớ tới phía nam không?"
"Vân Trung Phủ này không lâu nữa, chỉ sợ cũng trở nên không khác gì muôi." Nhìn từng tòa nhà san sát nối tiếp nhau ven đường, Trần Văn Quân khẽ mỉm cười: "Nhưng cái gì mà bánh phụ chiên nổ, chính là thịt đầu heo phía nam... đều là nói mò thôi."
"Đợi đến chuyện lần này, nếu thiên hạ bình định, nhi tử sẽ cùng mẫu thân đến phía nam xem một chút, nói không chừng phụ thân cũng nguyện ý cùng đi." Nhan Đức Trọng nói, "Đến lúc đó, nếu thấy phía nam có gì không ổn, mẫu thân mở miệng chỉ điểm, rất nhiều chuyện tin tưởng đều có phương pháp ổn thỏa."
Nói xong Nhan Đức nặng lời có ám chỉ, Trần Văn Quân cũng hiểu ý hắn, cô mỉm cười gật đầu.
Tương lai nữ chân nhân lấy được thiên hạ, lấy mặt mũi của Cốc Thần gia, cho dù phải đem Biện Lương hoặc trung tâm mang ra chơi đùa, cũng không phải là đại sự gì. Mẫu thân để ý đến khổ cực của hán nhân, nàng đi phía nam mở miệng, rất nhiều người bởi vậy mà vì thế mà tốt hơn rất nhiều, tâm tư suy nghĩ của mẫu thân cũng có thể vì vậy mà an ổn. Đây là tâm tư hai huynh đệ đức hậu và Hữu Nghi muốn phân ưu vì mẹ, trên thực tế cũng không có vấn đề gì quá lớn.
Xe ngựa xuyên qua thành thị, dừng lại trước cửa Trịnh Quốc Công phủ. Trịnh Quốc Công lập tức được phong hào, ông lão chống gậy, từ cửa chính mỉm cười nghênh đón đi ra, chính thức bái phỏng Cốc Thần phu nhân và hài tử, cấp cho lễ ngộ lớn nhất.
Năm đó Kim Diệt Liêu lập tức gia nhập Kim Quốc làm quan, bản thân hắn vốn có danh vọng Đại Nho, mặc dù bái làm danh vọng dưới trướng đại hán, trên thực tế hắn có tạo nghệ thâm hậu với đại hán Hi Duẫn làm trợ thủ nhiều nhất. Trần Văn Quân bên cạnh Hi Duẫn cũng là hán nhân, tuy bị đám người Liêu Đông Phổ xem thường nam nhân, nhưng Trần Văn Quân tri thư đạt lễ, thường xuyên qua lại với hắn, cuối cùng cũng thu được sự tôn trọng của đối phương.
Đương nhiên, lập tức là quan lớn, Trần Văn Quân là người được nội quyến, trên lý thuyết hai người vốn không có quá nhiều liên quan, nhưng chuyện xảy ra trong mây lần này, cuối cùng vẫn có chút phức tạp.
Sau khi đại quân nam chinh, nhóm hán nhân đầu tiên từ phía nam đưa tới bắt làm tù binh, ước chừng hơn năm trăm người, trong mấy ngày nữa sẽ đến nơi.
Trong mười mấy năm chiến tranh, nô lệ bị quân đội bắt từ phía nam thảm không thể tả, nơi này cũng không cần phải kể tỉ mỉ. Lúc này tại Nam chinh, nhóm hán nô bị áp giải đầu tiên đều tự có ý nghĩa tượng trưng cho nó, lần này hơn năm trăm người đều là những quan viên dưới Nam đã tham dự vào việc chống cự hoặc là gia quyến của tướng lĩnh.
Đối với nữ chân nhân mà nói, bọn họ là con gái của kẻ địch, để cho bọn họ sống không bằng chết, có công hiệu giết gà doạ khỉ.
Nhưng đối với hán nhân mà nói, những người này đều là huyết duệ của anh hùng.
Tin tức truyền tới, rất nhiều năm rồi không thấy Trần Văn Quân bộc lộ mặt ngoài, với thân phận thê tử của Cốc Thần, hy vọng cứu viện nhóm năm trăm tù binh này -- mấy năm trước nàng là không làm được những việc này., Nhưng hôm nay thân phận địa vị của nàng đã củng cố, hai đứa con trai đức trọng và hữu nghi cũng đã trưởng thành, đã nói rõ tương lai là muốn kế thừa vương vị làm đại sự. Lúc này nàng ra mặt, không thành hay không, hậu quả... ít nhất sẽ không đưa nàng vào.
Đầu tiên là nàng thả tiếng gió trong miệng mỗi tin tức ở Vân Trung Phủ, sau đó bái phỏng mấy quan nha và cơ cấu làm việc trong thành, mang ra nghiêm lệnh muốn ưu đãi với Hán dân, ý chỉ thiên hạ nhất thể, trước mặt quan viên các nơi nói một tiếng. Nàng cũng không mắng chửi người khác., Trước mặt quan viên các cấp khuyên bảo người hạ thủ lưu tình, có lúc còn chảy nước mắt —— Cốc Thần phu nhân bày ra tư thái như vậy, một đám quan viên khúm núm, nhưng cũng không dám nhả ra, không bao lâu, mắt thấy tình cảm mẫu thân kịch liệt, đức trọng cùng Hữu Nghi cũng tham dự vào trận thuyết thuyết này.
Sau khi Nhan Đức quay lại dạy bảo phụ thân, giảng giải đạo về Nhân đức cho các quan viên của Nữ Chân, Nhan Hữu Nghi hoàn hảo cho rằng Nam Võ Phương đã bị diệt, chống cự lại yếu ớt. Lúc này việc giết gà dọa khỉ đã không còn là chuyện quan trọng nữa, càng nên hướng tới người biểu hiện nhân từ và độ lượng lớn của Kim quốc trong thiên hạ, đây mới chính là căn cơ lập quốc của thiên thu vạn đại của nữ tử.
Ba người mẫu tử đem dư luận như vậy bày ra, sau đó đi bái phỏng Trịnh quốc công lập tức yêu thương, cầu tình với y. Đối với chuyện này, hai huynh đệ có lẽ chỉ là vì trợ giúp mẫu thân, Trần Văn Quân lại làm tương đối kiên quyết, tất cả lời tán dương của nàng kỳ thật đều là sớm thích chào hỏi, chờ lão nhân có đủ thời gian suy nghĩ, lúc này mới chính thức đến bái phỏng.
Mọi người lập tức tôn trọng, đi vào ngồi ổn thỏa, hàn huyên một phen, lão nhân lại hỏi thăm Nhan Đức Trọng gần đây, Hữu Nghi hai huynh đệ có rất nhiều suy nghĩ, Trần Văn Quân lúc này mới nhắc tới chuyện tù binh. Lúc yêu cầm gậy, trầm ngâm một lúc lâu, giọng khàn khàn mới mở miệng.
"Đối với chuyện này, lão hủ suy nghĩ mấy ngày, không biết phu nhân muốn ở trong chuyện này, đạt được kết quả như thế nào?"
"Nếu là có khả năng, tự nhiên hi vọng triều đình có thể đại xá hơn năm trăm người này, mấy năm gần đây, đối với ân oán qua đi, đã là chiều hướng đại thế. Đại Kim ta quân lâm thiên hạ là định thế, nam hán nhân, cũng là con dân của bệ hạ. Huống chi hôm nay không giống ngày xưa, đại quân ta hạ nam, Võ Triều truyền oanh định, bây giờ phía nam lấy chiêu phủ làm chủ, hơn năm trăm người này nếu được đối xử tử tế, có thể thu công lao của Thiên Kim thị cốt."
Là người đàn ông phía nam, lúc đầu Trần Văn Quân ở trong vòng phu nhân Đại Kim đã bị ngăn cách một chút, đến thiên hạ Kim quốc đã định, địa vị trong Hi Doãn phủ của nàng cũng dần dần vững chắc, thỉnh thoảng tham gia tụ hội, từ đầu đến cuối luôn khiêm tốn làm chủ., Mặc dù muốn mở miệng, cũng chỉ là nói chút phong hoa tuyết nguyệt, cũng chỉ có số ít người biết nàng có áo choàng, lông mày không cho đầu óc và bản lĩnh. Lúc này mở miệng rất hợp lý, cũng có chút thuyết phục, lúc yêu thích hai tay cầm gậy chống, chỉ là nghe.
"Đương nhiên, những nguyên do này chỉ là đại thế, trước mặt đại nhân, thiếp thân cũng không muốn giấu diếm. Vì năm trăm người này cầu tình, nguyên nhân chủ yếu nhất không phải tất cả đều là vì thiên hạ này, mà là vì thiếp thân dù sao cũng từ phía nam tới, võ triều hơn hai trăm năm, đại thế đã mất, như gặp qua mây khói, thiếp thân khó tránh khỏi có chút trắc ẩn. Hi Duẫn là đại anh hùng, gả cho hắn nhiều năm như vậy, ngày thường không dám nói gì, hiện nay..."
Trần Văn Quân hít sâu một hơi: "Bây giờ... Võ Triều đã diệt vong, những người còn lại chỉ có thể giết chết, thiếp thân đành phải tới cầu lão đại nhân nghĩ cách. Người đàn ông phía nam tuy vô năng nhưng đã giày vò tổ tông thiên hạ thành như vậy, người chết rồi, người sống sót cuối cùng vẫn phải sống sót. Đại xá năm trăm người, người phía nam có thể bớt chết một ít, người đàn ông phía nam còn sống, tương lai cũng có thể sống tốt hơn một chút. Thiếp thân... Nhớ rõ ân đức của lão đại nhân."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Hai chữ ân đức, phu nhân nói quá lời." Lúc này phu nhân yêu thích cúi đầu, đầu tiên là nói một câu, sau đó lại im lặng một lát: "Tâm tư phu nhân sáng suốt, có mấy lời lão hủ không thừa nước đục thả câu."
Trần Văn Quân gật đầu: "Mời lão đại nói thẳng."
"Lão hủ vào Đại Kim làm quan, trên danh nghĩa tuy đi theo Tông Vọng điện hạ, nhưng nói đến thời gian làm quan, là lâu nhất trong mây. Cốc Thần đại nhân học thức uyên bác, là thượng quan chiếu cố lão hủ nhất, có tầng này, theo lý thuyết, hôm nay phu nhân tới cửa, lão hủ không nên có nửa điểm do dự, vì phu nhân làm tốt việc này. Nhưng... Thứ cho lão hủ nói thẳng, trong lòng lão hủ có băn khoăn, lão hủ cũng có một lời không thành ý."
Trần Văn Quân nhìn ông lão, không cãi lại, khẽ gật đầu, chờ ông nói chuyện.
"Phu nhân vừa mới nói, năm trăm tù binh, giết gà dọa khỉ dọa hán nhân xem, đã không cần thiết, đây là đúng. Thiên hạ, mặc dù còn có hắc kỳ chiếm cứ Tây Nam, nhưng hán tử Võ Triều, đã không còn sức phản hồi, nhưng quyết định hướng xuống dưới., Chưa chắc chỉ có hán nhân. Hiện nay thiên hạ này, người khiến người ta sầu lo nhất, trong nội bộ Đại Kim quốc ta hơn ba mươi năm, tư thế hoa tươi, ngọn lửa óng ánh nấu dầu, bây giờ đã tới thời điểm nguy cấp nhất. Chuyện này, quan viên ở giữa ngây thơ hiểu ra, nhưng phu nhân nhất định là hiểu được."
Lập tức yêu thích nói chuyện một mặt nhìn sang huynh đệ đức nặng cùng Hữu Nghi bên cạnh, trên thực tế cũng là đang dạy và chỉ điểm. Hoàn thành ánh mắt Nhan Đức Trọng, ánh mắt xa cách lại gật đầu nhẹ, hoàn Nhan Hữu Nghi thì nhíu mày, đương nhiên nói ra lý do., Nhưng lý giải được ý cự tuyệt trong lời nói của đối phương, hai huynh đệ ít nhiều có chút không thoải mái. Lần này bọn họ, dù sao cũng là đồng bạn mẫu thân đến cửa thỉnh cầu, lúc trước lại tạo thế hồi lâu, khi yêu lúc lập tức cự tuyệt, mặt mũi Hi Duẫn gia có chút không dễ chịu.
Nếu Hi Duẫn gia thật sự bỏ đi phần thể diện này, lúc sau gia tộc cũng sẽ không dễ chịu gì.
Ánh mắt lập tức ôn hòa, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên: "Kim quốc ta xuất chinh lần thứ tư đối với võ triều, bắt nguồn từ va chạm đồ vật hai bên, cho dù hủy diệt võ triều, nhưng trong lời nói của người ngoài, là sự tranh chấp triều đình đồ vật của Kim Quốc ta., Cũng có thể bắt đầu bất cứ lúc nào. Bệ hạ nằm trên giường đã lâu, bây giờ đang cực khổ chèo chống, chờ đợi thời khắc đại chiến lần này kết thúc. Đến lúc đó, Kim Quốc sẽ phải trải qua khảo nghiệm lớn nhất trong ba mươi năm qua, thậm chí tương lai sống chết, đều sẽ quyết định ngay thời khắc đó."
"Đầu tiên là áp giải năm trăm người tới, không phải để cho người Hán nhìn, mà là cho người bên trong Đại Kim ta xem." Ông lão nói: "Từ khi đại quân xuất chinh, bên trong Kim Quốc ta, có người rục rịch, bên ngoài có bọn trộm cắp làm loạn.", Tôn nhi của ta... Sau khi viễn tế, vẫn luôn có người âm thầm làm chuyện, người không thấy rõ thế cục đã cho rằng nhà ta mất người, Vân Trung phủ tất nhiên có người làm việc, người đặt cược ngắn gọn, đây vốn là chuyện bình thường, có người châm ngòi, mới là nguyên nhân biến chất càng thêm nghiêm trọng."
"Từ xa về sau khi chết, từ trên kinh đến trong mây, trước sau bùng nổ nhiều không đếm xuể, trong tháng bảy, Trung thắng ân tình, cáo từ, chí bởi vì tham dự đánh nhau lén, bị cường nhân lợi dụng., Cả nhà bị giết sáu mươi một cái, cường nhân giết trung thắng hầu bảy tám phần, quan phủ không thể tra ra manh mối. Nhưng nếu không phải có người giở trò, lấy Đại Kim ta lúc này cường đại, có mấy cường nhân ăn no rỗi việc chạy đi giết cả nhà quận chừng một quận. Thủ pháp này, cùng cái chết ở xa, cũng có chỗ chung... Vị đệ tử tâm ma phía nam kia... "
Ánh mắt lão nhân bình tĩnh như nước, lúc nói câu này, nhìn Trần Văn Quân rất bình thường, Trần Văn Quân cũng thản nhiên nhìn sang. Ông lão buông tầm mắt xuống.
"Ta đại kim nội ngoại hoạn à... Những lời này, nếu ở trước mặt người khác, lão hủ sẽ không nói." Hán phu nhân "Bồ Tát tâm địa, những năm qua làm việc, trong lòng lão hủ cũng khâm phục, năm ngoái cho dù chết ở viễn tế, lão hủ cũng không để cho người nào quấy rầy phu nhân..."
Ông lão nói tới đây thì trong lời nói có gai, Nhan Đức ở bên cạnh đứng lên chắp tay nói: "Lão đại nói những lời này có chút không ổn à?"
Trần Văn Quân vẫy tay với con trai: "Lòng người lão đại có đại cục khiến người ta khâm phục. Mấy năm gần đây, thiếp thân đúng là đã cứu không ít người chịu khổ ở phía nam, chuyện này Cốc Thần cũng biết. Không dối gạt lão đại, người Võ Triều, người cờ đen lén lút thăm dò thiếp thân mấy lần., Nhưng thiếp thân không muốn qua lại nhiều với bọn họ, một là không có cách nào làm người, hai là cũng là có tư tâm, muốn bảo vệ bọn họ ít nhất không hy vọng những người này gặp chuyện không may là vì thiếp thân. Còn hướng về người lớn minh sát."
"Nhân chi thường tình." Cột chống trượng lập tức yêu thương trên mặt đất, chậm rãi gật đầu, sau đó khẽ thở dài: "Thân thể một người so với gia quốc thực sự quá mức mờ ảo, thế tình như biển lớn cuộn trào mãnh liệt, cọ qua, ai cũng khó có thể ngăn cản. Từ xa là tôn nhi mà ta yêu thương nhất, vốn tưởng rằng có thể kế thừa gia nghiệp gia tộc thời thời này., Bỗng nhiên không có, lão hủ tám mươi mốt cái, gần đây cũng thường xuyên cảm thấy thiên mệnh sắp tới, tương lai trận mưa gió này, lão hủ sợ là không nhìn thấy nữa, nhưng phu nhân còn phải xem tiếp, đức trọng, hữu nghi, các ngươi cũng phải xem tiếp, hơn nữa, muốn ngăn cơn sóng dữ, rất là gian nan."
Ông lão nói tới đây, mấy người mới biết trong lời nói của ông ta có sự sắc bén cũng chỉ điểm Nhan Đức Trọng cho Nhan Hữu Nghi xong, Trần Văn Quân bảo hai người nói lời cảm tạ, hai người cũng đứng dậy hành lễ, lập tức yêu mến dừng lại.
"Năm trăm tù binh áp giải, chính là để cho mọi người thấy, phía nam đánh thắng trận, nữ tử ta thật sự là địch nhân, đều là kết cục này, hơn nữa, cũng là vì tương lai nếu có xung đột, để cho người ta thấy được năng lực ở phía tây., Phu nhân nói muốn thả là không thể thả được, Vân Trung Thành ta muốn những tù binh này du phố, phải biểu diễn ở đầu đường, đây là gia quyến của tội nhân, sẽ bị đánh chết một ít, nói không chừng còn phải bán ra một ít. Những chuyện này tóm lại đều phải làm ra."
Nói đến lúc này, lập tức yêu thích từ trong lòng lấy ra một danh sách, còn chưa mở ra, Trần Văn Quân đã mở miệng: "Lão đại nhân, đối với sự tình đồ vật, ta đã từng hỏi qua cái nhìn của Cốc thần, mọi người tuy cảm thấy hai bên đồ vật tất có một hồi đại loạn, nhưng cái nhìn của Cốc thần lại không giống lắm."
"Ồ?"
"Cốc Thần từng nói, đại soái tâm tư cao ngạo, cả đời làm việc chỉ vì nữ thật mà tính, không vì quyền lợi địa vị. Cho dù thật sự có một ngày, thế cục có biến, đại soái cũng sẽ không tham dự vào lần tranh đoạt này. Lần này về nam, đại soái chính là muốn lấy chiến tích, đè xuống những tai hoạ ngầm này."
"... Vậy nếu hai vị Hộc Tông, Tông Phụ Tông Điện làm khó dễ, đại soái liền ngồi chờ chết sao?"
"Nếu trận chiến này của đại soái có thể thắng, hai vị điện hạ có lẽ sẽ không gây khó dễ."
"Thời điểm yêu thích trầm mặc một lát, sau đó đẩy danh sách đó qua bàn trà: "Như lời của phu nhân đã nói, đó cũng là ở phía tây có phần thắng, thiên hạ mới không có đại nạn. Năm trăm tù binh này lộ ra trước mặt, chính là vì tăng thêm lợi thế về phía tây., Vì việc này, xin thứ cho lão hủ không thể dễ dàng nhả ra. Nhưng đường đi cho người đi qua, trừ một ít người quan trọng không thể buông tay, lão hủ liệt kê ra danh sách hai trăm người, phu nhân có thể dẫn bọn họ đi, tự mình an bài."
Năm trăm tù binh được chia bốn phần, đây là mặt mũi của Hi Doãn Phủ. Trần Văn Quân nhìn danh sách, trầm mặc không đưa tay ra, cô ta còn định cứu thêm nhiều người nữa, nhưng lão nhân đã buông tay:
"... Không chỉ có năm trăm người này, một khi đại chiến kết thúc, hán nhân phía nam áp giải tới, vẫn sẽ lấy mười vạn, mạng của năm trăm người này cùng hơn mười vạn người, ai có thể nói rõ ràng đây? Phu nhân mặc dù đến từ phía nam., Nhưng cùng phía nam hán nhân vô cùng cẩu thả, nhát gan như chuột tập tính bất đồng, lão hủ trong lòng cũng có khâm phục, nhưng trước thiên hạ đại thế, phu nhân cho dù cứu ngàn vạn người, cũng chỉ là một trò chơi mà thôi. Có tình đều khổ, Văn Quân phu nhân tự giải quyết cho tốt."
Trần Văn Quân chậm rãi giơ tay ra cầm danh sách: "Như lời lão đại nói, một thân một người, quá mức mờ ảo, thế sự như sông lớn sông lớn cọ rửa qua. Người nhỏ bé như chúng ta ngoại trừ làm chút chuyện để an ủi bản thân, còn có thể làm gì chứ. Dù sao ta từ phía nam tới đây, không thể thay đổi, lấy nữ chân nhân, e rằng cả đời này cũng sẽ không thay đổi... Những lời thỉnh cầu tùy ý này, lệnh lão đại khó làm, thiếp trong lòng biết không nên làm, còn giải thích cho lão đại một chút."
Nàng ỷ vào uy thế của Hi Doãn phủ bức tới tận cửa, lão nhân nhất định là khó làm, nhưng lập tức cũng là người trí tuệ, trong lời nói của hắn có chứa chút gai nhọn, có một số việc vạch trần, có một số việc không vạch trần: Ví dụ như Trần Văn Quân và Nam Vũ., Hắc kỳ rốt cuộc có quan hệ hay không, lúc này lập tức nghĩ như thế nào, người bên ngoài tự nhiên không cách nào biết được, mặc dù Tôn nhi đã chết, hắn cũng chưa từng truy cứu Trần Văn Quân, nhưng điểm này là vì đại cục tính toán cùng trí tuệ.
Hai trăm người trong danh sách, mặt mũi hai bên coi như không tệ. Trần Văn Quân nhận lấy danh sách, trong lòng có chút chua xót, nàng biết có lẽ tất cả cố gắng của mình chỉ đến đây, lúc nào cũng cười nói: "Nếu phu nhân không thông minh như vậy, thật sự có thể đánh tới cửa, tương lai có lẽ sẽ khá hơn một chút."
Trần Văn Quân cười khổ không trả lời, nói: "Sau chuyện này, ba trăm người còn lại nếu còn có đường sống, mong lão đại cứ chiếu cố ta một chút."
Lập tức yêu thích gật đầu: "Nhất định."
Nói tới đây, tiếp theo sẽ không có chuyện chính nữa, Trần Văn Quân quan tâm thân thể yêu thương một chút, lại hàn huyên vài câu, ông lão đứng dậy, chống gậy chậm rãi tiễn ba mẹ ra ngoài. Ông lão dù sao cũng đã tuổi tác cao lắm rồi., Nói xong câu này, đã có thể thấy rõ mệt mỏi trên người hắn, trên đường tiễn biệt thỉnh thoảng ho khan, có hạ nhân bưng thuốc tới nhắc nhở lão nhân uống thuốc, lão nhân cũng khoát tay áo, kiên trì tiễn mẹ con Trần Văn Quân Tử ly khai rồi lại làm việc này.
Cho dù nói về thân phận lai lịch đều thuộc về nhau, nhưng bình tâm mà nói, Đại Kim thời đại này, bất luận nữ chân nhân hay là Liêu thần, Hán thần, trên thực tế đều có một mặt cường hãn của chính mình. Năm đó tình yêu lúc cuối thời kỳ Liêu quốc cũng là quan lớn., Về sau khi tiêu diệt Kim Hưng, thiên hạ đại biến, võ triều toàn lực mời chào quan Bắc Địa, Trương Giác bởi vậy mới quy hàng, lúc lập tình cảm nhưng ý chí kiên quyết không bị lay động. Hắn tuy là hán nhân, đối với tập tính của người phía nam, là chướng mắt.
Những năm này đầu nhập Kim Quốc, lập tức vì triều đình bày mưu tính kế, làm một phen đại sự, bây giờ tuy tuổi tác đã cao, nhưng vẫn kiên định đứng gác lớp cuối cùng, xem như là trụ cột trung lưu trong mây.
Năm ngoái, Thang Mẫn Kiệt giết con trai của hắn, âm thầm khuấy động các loại âm mưu ly gián, nhưng phần lớn thực hiện âm mưu lại dịch chuyển ra ngoài Vân Trung phủ, không thể không nói là lập tức tạo cho đối phương áp lực cực lớn.
Năm nay tháng bảy, Vân Trung phủ ở phía đông làm ăn buôn bán nhân khẩu, từng ở trong quân làm tướng vui vẻ, một nhà ăn mừng, sáu mươi một nhà bị ảnh hưởng, nam nữ lão ấu cơ hồ bị đồ sát hầu như không còn. Chuyện này, cho dù chưa từng hỏi trước mặt, nhưng Trần Văn Quân cũng có thể đoán được, chỉ có Thang Mẫn Kiệt người điên kia mới có thể làm được.
Nếu không phải lúc nào cũng thích tọa trấn trong mây, nói không chừng tên điên kia gây sóng gió trong thành, thật đúng là có thể phá hủy đại tạo viện của Vân Trung phủ.
Trong lòng nàng nghĩ đến việc này, yên lặng cất danh sách yêu đương thời đi. Qua một ngày, nàng len lén hẹn gặp người liên lạc của hắc kỳ tại đây, lần này Lô Minh phường cũng không ở trong mây, nàng lại nhìn thấy khi Lư Mẫn Kiệt là người phụ trách ra mặt, đối phương một thân quần áo rách rưới lôi thôi lếch thếch, mặt mày cúi xuống, xem bộ dáng hán nô khổ lực bình thường, chắc là đã sớm rời khỏi tiệm rau dưa kia, gần đây không biết đang mưu đồ chuyện gì.
Trần Văn Quân hy vọng song phương có thể liên thủ, cố gắng hết sức cứu gia quyến của năm trăm anh hùng bị áp giải tới đây. Bởi vì chuyện chính mà Thang Mẫn Kiệt không thể hiện ra hình tượng láu cá như lúc trước, lẳng lặng nghe xong đề nghị của Trần Văn Quân, ông ta gật đầu nói: "Chuyện như vậy, nếu Trần phu nhân có ý định, chỉ cần có kế hoạch thành công và hy vọng, đương nhiên Hoa Hạ quân sẽ tận lực giúp đỡ."
"Không phải là xấu gia còn chưa nhắc tới chứ?" Trần Văn Quân mỉm cười, đâm hắn một câu. Một hai năm trôi qua, theo sự hành sự của Thang Mẫn Kiệt càng ngày càng nhiều, danh tiếng của thằng hề ở Bắc Địa cũng không chỉ là đám sơn phỉ hung hãn, mà đã khiến nhiều người biến sắc, Trần Văn Quân lúc này nói năng xấu xí, thật ra cũng coi như là một quy củ người trên đường tiếp đầu.
Ánh mắt Thang Mẫn Kiệt vẫn bình tĩnh: "Nhưng nếu sự tình đã phát sinh ở Vân Trung Phủ, lúc nào cũng yêu đương nhiên đã có chuẩn bị đối với chuyện này, điểm này, Trần phu nhân chắc hẳn trong lòng đã hiểu rõ. Nói cứu người, Hoa Hạ quân tin tưởng ngài, nếu ngài đã có kế hoạch vẹn toàn, cần hỗ trợ gì, ngài nói chuyện, chúng ta xuất lực. Nếu còn không có sách lược vẹn toàn, ta còn phải hỏi thêm một vấn đề nữa."
"Năm trăm người này qua cửa bắc vào trong mây, khiến phương diện bị tác động, nhưng quân đội áp giải không dưới năm ngàn, há có thể có sách lược vẹn toàn. Xú gia giỏi mưu đồ, đùa bỡn lòng người lô hỏa thuần thanh, ta bên này muốn nghe một chút ý nghĩ xấu gia."
"Vậy phải xem tâm tư làm việc của Trần phu nhân kiên quyết tới mức nào."
"Có ý gì?"
"Ta là chỉ, trong lòng phu nhân, làm những việc này, hôm nay đến cùng là xem thành thời nhàn hạ tiêu khiển, an ủi bản thân một chút chất xúc tác. Vẫn như cũ xem hai nước giao chiến, không chỗ nào không dùng, không chết không thôi chém giết."
Lần này gặp mặt, Thang Mẫn Kiệt vẻ mặt nghiêm trang mà thâm trầm, biểu hiện chăm chú lại chuyên nghiệp, trên thực tế làm cho Trần Văn Quân quan cảm tốt hơn không ít. Nhưng nói tới đây, nàng vẫn hơi nhíu mày, Thang Mẫn Kiệt cũng không để ý, hắn ngồi ở trên ghế, cúi đầu, nhìn ngón tay của mình.
"Đương nhiên, đối với tâm tư phu nhân, tại hạ không có ý nghĩ gì khác, vô luận là loại dự đoán nào, phu nhân cũng đã làm được hết thảy việc mình có thể làm, thân là hán nhân, tất nhiên coi ngươi là anh hùng. Những ý nghĩ này, chỉ quan hệ đến phương pháp làm việc khác biệt."
Thang Mẫn Kiệt nói: "Nếu là tiền bối, phu nhân muốn cứu năm trăm người này, nhưng cũng không muốn quá phận tổn hại bản thân, chí ít không muốn đem chính mình đi vào, như vậy chúng ta bên này làm việc, cũng sẽ có chừng mực dừng lại, một khi sự tình không thể làm, chúng ta thu tay không làm nữa, cố gắng toàn thân trở ra."
"... Nếu là vế sau." Thang Mẫn Kiệt dừng một chút. "Nếu phu nhân đem những chuyện này trở thành chém giết không chỗ dựa, nếu phu nhân dự liệu được chuyện của mình, kỳ thật là đang tổn hại lợi ích của Kim Quốc, chúng ta muốn xé nát nó, đánh tan nó, mục đích cuối cùng, là muốn tiêu diệt Kim Quốc., Khiến chồng của ngươi dựng nên ngọn đuốc cuối cùng -- Người của chúng ta sẽ tận lực mạo hiểm hơn một chút, sẽ cân nhắc việc giết người, trói phiếu, uy hiếp... Thậm chí còn tự đặt mình lên, lão sư của ta nói chỉ cần tiết kiệm một chút, sẽ thấp hơn một chút. Bởi vì nếu như ngươi có dự đoán như vậy, chúng ta nhất định nguyện ý phụng bồi đến cùng."
Thang Mẫn Kiệt cúi đầu, Trần Văn Quân nhìn hắn chằm chằm, trong phòng im lặng một lúc lâu, cuối cùng Trần Văn Quân mới mở miệng: "Ngươi không hổ là đệ tử tâm ma."
"Chỉ là vì sự hòa hợp lẫn nhau, nếu chuyện này lớn, có người xông về phía trước, có người rút lui, cuối cùng là phải chết một đám người. Làm việc mà thôi, phu nhân quá lời rồi."
"... Các ngươi thật đúng là cảm thấy mình có thể huỷ diệt toàn bộ Kim Quốc sao?"
"Chúng ta chính là vì chuyện này mà tới đây, không phải sao?"
"... Các ngươi, làm được không?"
Thang Mẫn Kiệt ngẩng đầu nhìn nàng một cái, mỉm cười lại cúi đầu nhìn ngón tay: "Bây giờ không giống ngày xưa, mối quan hệ giữa Kim Quốc và Võ Triều, đã rất khó cân bằng với Hoa Hạ quân, chúng ta không thể sống trong hòa bình hai trăm năm nữa. Cho nên kết quả cuối cùng, tất nhiên là ngươi chết ta sống. Ta đã từng tưởng tượng toàn bộ Hoa Hạ quân bại vong, ta nghĩ tới tình cảnh lúc mình bị bắt, nghĩ tới hơn trăm ngàn lần, nhưng Trần phu nhân, ngài có từng nghĩ tới hậu quả khi làm việc của ngài không, Nhan Hi Doãn sẽ chết, hai đứa con trai của ngài cũng sẽ chết. Ngài chọn bên cạnh, đây chính là hậu quả của việc đứng, nếu ngài không chọn bên cạnh, chúng ta ít nhất cũng biết dừng ở đâu."
Trần Văn Quân siết chặt nắm tay, móng tay nhúng vào lòng bàn tay, thân hình run rẩy, cô nhìn Thang Mẫn Kiệt: "Nói toạc hết những chuyện này ra, rất thú vị phải không? Có vẻ ngươi rất thông minh phải không? Có phải ta không làm việc gì, ngươi cao hứng rồi?"
"Hoàn toàn ngược lại, ta bội phục cái chết của ngài." Thang Mẫn Kiệt nhìn nàng, "Ngài đi đến bước này, thật không dễ dàng chút nào, lão sư của ta đã từng nói qua, đại bộ phận thời điểm, thế nhân đều hi vọng mình có thể trùm đầu được., Ngày hôm sau có thể sẽ trở nên tốt hơn, nhưng trên thực tế lại không thể. Thứ mà ngài tránh đi hôm nay, tương lai có ngày kiếm bù lại, nhất định sẽ có lúc tính lãi. Ngài là bậc anh hùng vĩ đại, sớm nghĩ cho kỹ, biết mình đang làm gì, sau này... đều sẽ dễ chịu hơn một chút."
Lời nói của hắn đâm đau Trần Văn Quân, nàng từ ngồi dậy, đi hai bước trong phòng, sau đó nói: "Ngươi thật sự cảm thấy tương lai gì đó sao? Đại chiến ở Tây Nam sắp xảy ra rồi sao?, Ngươi ở trong mây thấy rất ít người, nhìn thấy Hi Duẫn, ta cùng Hi Duẫn qua cả đời! Chúng ta biết bọn họ là ai! Ta biết bọn họ làm sao đánh tan nước ta! Bọn họ là nhân kiệt đương thời! Sự cứng cỏi bất khuất thiên hạ! Nếu như Hi Duẫn không phải hôn phu của ta mà là địch nhân của ta, ta sẽ sợ đến toàn thân phát run!"
Trần Văn Quân giọng điệu đầy áp lực, nghiến răng nghiến lợi: "Kiếm Các đã hàng! Tây Nam đã đánh nhau rồi! Lĩnh quân là hiếm có, nửa vách đá giang sơn của Kim quốc đều là do hắn đánh hạ! Hắn không phải là một nhân tài tầm thường như Tông Phụ tông, bọn họ lần này về nam, võ triều chỉ là thêm một chút! Cờ đen ở phía Tây Nam mới là nơi bọn họ quyết tâm tiêu diệt! Không tiếc bất cứ giá nào! Ngươi thật sự cảm thấy tương lai có cái gì? Hán nhân giang sơn không còn, các ngươi còn phải cảm ơn lòng tốt của ta!"
"Nếu thực sự đến một bước kia, người đàn ông may mắn còn sống sót có lẽ chỉ có thể dựa vào thiện tâm của phu nhân. Nhưng phu nhân cũng không biết lão sư của ta là người như thế nào, hiếm có cũng được, Hi Duẫn cũng được, cho dù A Cốt phục sinh, trận chiến này ta tin tưởng đồng bạn của ta ở Tây Nam, bọn họ nhất định sẽ giành được thắng lợi."
Thang Mẫn Kiệt không vì lời nói của Trần Văn Quân mà lay động, chỉ lạnh nhạt nói: "Trần phu nhân, nếu Hoa Hạ quân thật sự thất bại thảm hại, đối với phu nhân mà nói, có lẽ là kết quả tốt nhất. Nhưng nếu chuyện hơi có sai lệch, lúc đại quân xuôi nam, chính là khởi nguồn nội loạn của Kim Quốc, chúng ta sẽ làm rất nhiều chuyện., Cho dù không thành, sau này có một ngày Hoa Hạ quân cũng sẽ đánh tới. Phu nhân mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, tương lai còn sống mà nhìn thấy, nếu thật sự có một ngày Hi Duẫn chết, hai con trai của ngài cũng không thể may mắn thoát khỏi, ngài có thể chấp nhận, là ngài bảo bọn họ đi tới bước này không?"
"Nếu như ngài nghĩ ra kết quả như vậy, ngài muốn hợp tác, chúng ta đem mạng cho ngài. Nếu ngài không muốn có kết quả này, chỉ là để an ủi bản thân, chúng ta đương nhiên cũng hết sức giúp đỡ Tương cứu người. Nếu lại lùi thêm một bước... Trần phu nhân, lấy mặt mũi của Cốc Thần gia, cứu hơn hai trăm người, rất ghê gớm, Hán phu nhân cứu khổ cứu nạn, vạn gia sinh phật, tất cả mọi người sẽ cảm tạ ngài."
Thang Mẫn Kiệt nói tới đây, không nói thêm gì nữa, lẳng lặng chờ đợi những lời này lên men trong lòng Trần Văn Quân. Trần Văn Quân im lặng một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới ngày hôm trước lập ái phủ trò chuyện với nhau, ông lão kia nói: "Cho dù cháu trai xảy ra chuyện, lão hủ cũng không để cho người khác quấy rầy phu nhân..."
Những lời này ngậm cát bắn hình, ban đầu Trần Văn Quân cảm thấy tình yêu lúc nào cũng ép mình tới tận cửa, phản kích lại sắc bén. Đến lúc này, nàng lại mơ hồ cảm thấy, là vị lão đại kia cũng nhìn thấy mưa gió của Kim Quốc phiêu diêu, cũng nhìn thấy tương lai mình lắc lư tất nhiên gặp phải khó khăn, bởi vậy mở miệng cảnh tỉnh lại.
Đương nhiên, mục đích của việc này chính là hy vọng từ nay về sau bản thân có thể chấp nhận vị trí của Thanh Cốc Thần phu nhân, không gây ra phiền phức gì. Lúc này Thang Mẫn Kiệt đã vạch trần, có lẽ hi vọng bản thân phản kim ý chí càng thêm kiên quyết, có thể làm ra càng nhiều sự tình xuất sắc hơn, cuối cùng thậm chí có thể rung chuyển toàn bộ Kim Quốc.
Cách làm của người thông minh, mặc dù lập trường bất đồng, phương thức lại tương tự như thế.
"... Ngươi thật đúng là cảm thấy, các ngươi có khả năng thắng?"
"Ta không biết."
"......."
Trần Văn Quân nhắm mắt lại, không thể nào lựa chọn được, Vân Trung phủ phồn hoa mạch động theo dưới chân, từ trong gió mơ hồ truyền đến, đây là tích lũy hơn hai mươi năm của Đại Kim lập quốc, vô số người chinh chiến chém giết, giàu có thiên hạ, mới biến thành quái vật khổng lồ như vậy, không có bao nhiêu người tưởng tượng được nó sụp đổ.
"... Ta muốn suy nghĩ một chút."
"Hẳn là nên suy nghĩ một chút."
Thang Mẫn Kiệt nói.