Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc đoàn xe đến Tử Châu, mặt trời đã hạ xuống phía chân trời, trên đầu thành Tử Châu lóe lên bó đuốc, cửa thành mở ra, nhưng trên đường vào thành không có người đi đường, Ninh Hi mang theo một tiểu đội chờ đợi bên dịch trạm ngoài thành.
Bởi vì sự kiện ám sát đang diễn ra, nên giới nghiêm với Tử châu lúc này cũng đang tiến hành.
"Cấm nghiêm của Tử Châu là mượn cớ phát huy tác dụng." Bị Ninh Nghị gọi tới, lên xe hành lễ hàn huyên vài câu, Ninh Hi mới nói về sự việc trong thành.
Nhĩ Châu sơ giảm, lúc đầu lại là nơi rất nhiều người phản đối Hoa Hạ quân tụ tập, sau khi thống kê xong đợt hộ tịch thứ nhất, cũng vừa vặn xảy ra chuyện Ninh kị bị ám sát, hiện giờ tướng lĩnh quân đội phụ trách bảo vệ yết châu tập hợp đám người Trần Đà Tử thương nghị, bắt đầu một vòng giới nghiêm kiểm tra Tử Châu.
"Thời điểm quân đội vào thành, đối với bách tính trong thành, cũng không làm khó, cho dù lúc trước có quen biết với chúng ta, thậm chí là xếp hạng trên danh sách, muốn rời đi cũng phải nghe theo. Bây giờ thời gian đăng ký đã cho rồi., Rời đi cũng đã cho, không chịu đi cũng không chịu đi đăng ký, vừa vặn mượn cơ hội này kiểm tra một phen, hôm qua buổi sáng đến chiều hôm nay, trốn trong thành bắt sáu nhóm hung đồ lúc trước từng có nợ máu với Hoa Hạ quân, chó cùng rứt giậu, chúng ta bị thương mấy người."
Xe ngựa tiến về phía trước, Ninh Hi bình tĩnh nói với phụ thân tình hình trong thành, sau đó nói: "Đệ đệ bị thương không có gì đáng ngại, ăn quyền cước của đối phương, lại cố ý dùng cánh tay đỡ một kiếm, chảy chút máu, nhưng tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể bình yên trở lại. Ta không nói cho phụ thân biết chuyện cha hắn muốn tới, có thể lúc này ông ấy đã ngủ rồi, chuyện lần này là do ta quá mức sơ sẩy..."
Từ cửa sổ xe lắc lư nhìn ánh đèn ngoài phố mê ly, Ninh Nghị lắc đầu, vỗ vai Ninh Hi: "Ta biết chuyện nơi này, ngươi làm tốt, không cần tự trách, năm đó ở kinh thành, nhiều lần ám sát, ta cũng trốn không được, luôn muốn giết tới trước mặt. Chuyện trên thế gian, tiện nghi không thể để ngươi chiếm hết được."
Ninh Hi cúi đầu, song quyền đặt trên đầu gối, trầm mặc một hồi lâu. Ninh Nghị nói: "Nghe nói Nghiêm sư phụ hi sinh trong ám sát."
Ninh Hi nhẹ gật đầu, Ninh Nghị thở dài: "Trước đây sư phụ có một cái tên trên giang hồ, gọi là "Độc Y", nhưng tính cách thật ra là người rất tốt. Hơn một năm nay, ta nhờ ông ấy chiếu cố lão nhị, ông ấy chưa bao giờ hồ đồ. Sau đó, ông ấy là ân nhân của nhà chúng ta, ngươi phải nhớ kỹ. Nghiêm phu nhân đã mất sớm, đang bồi dưỡng một cô gái, năm nay... Có thể mười tuổi xuất đầu, đọc sách trong trường, sau này đến nhà chúng ta chiếu cố."
Ninh Nghị nói tới những lời này, mỗi lần nói một đoạn, Ninh Hi liền gật đầu nhớ kỹ. Lúc này, tuy rằng lúc cấm đi lại đã bắt đầu, trên đường chỉ thấy quân nhân đi qua, nhưng bốn phía xung quanh tòa nhà vẫn truyền ra đủ loại tiếng người. Ninh Nghị nhìn những thứ này, lại cùng Ninh Hi tán gẫu vài câu, rồi mới nói: "Nghe Nhiếp sư phụ nói, với thân thủ lão nhị, vốn không nên bị bắt, hắn lấy thân mạo hiểm, có phải vậy không?"
Ninh Hi hơi do dự, lắc đầu: "... Ta lúc ấy không có ở hiện trường, không dễ phán đoán. Nhưng chuyện ám sát đột nhiên nổi lên, lúc ấy tình huống hỗn loạn, Nghiêm sư phó nhất thời nóng lòng ngăn trước mặt nhị đệ chết, nhị đệ dù sao tuổi không lớn, chuyện này cũng không trải qua nhiều, phản ứng chậm chạp, cũng không kỳ quái."
Từ trước đến nay, Ninh Hi đều biết phụ thân rất quan tâm đến người nhà, đối với việc ám sát đột nhiên xuất hiện này lại diễn kịch kết thúc, cùng với một số thứ biểu hiện không tầm thường trong ám sát. Ninh Hi cố ý giải thích vài câu cho đệ đệ, lại thấy ánh mắt phụ thân mê ly ngoài cửa sổ xe ngựa, nói: "Giang Nam truyền đến tin tức, hành động cứu viện người nhà Tư gia đã thất bại, chỉ sợ Kiếm Các không thể thuyết phục nổi."
Không ngờ phụ thân đột nhiên nói tới chuyện này, Ninh Hi có chút ngạc nhiên, ngày thường hắn cũng chỉ biết hai đầu nữ nhân Kiếm Các và Hoa Hạ quân đang giằng co, nhưng đối với chuyện người nhà của Tư Trung, chưa từng nghe nói qua. Lúc này ngẩn người: "Hả...?"
Ninh Nghị cười nói: "Lát nữa sẽ nói rõ với ngươi, đi xem lão nhị trước đã."
Những lời này đã định ra, Ninh Hi không hỏi nhiều nữa, sau đó là Ninh Nghị hỏi thăm hắn những cuộc sống gần đây, những vấn đề vụn vặt trong công việc có cãi nhau với Mẫn sơ hay không. Ninh Hi sắp mười tám rồi, tướng mạo có chút tương tự với Ninh Nghị, chẳng qua kế thừa gen của mẫu thân Tô Đàn Nhi., Dáng dấp càng thêm tuấn mỹ, Ninh Nghị gần bốn mươi tuổi, nhưng không có thói quen súc tu như lúc này, chỉ là râu cá trê nông cạn, có đôi khi không làm quản lý, chòm râu trên môi lại sâu hơn chút, cũng không già hơn, chỉ là không giận mà uy.
Không bao lâu, đoàn xe dừng lại trước y quán, Ninh Hi dưới sự dẫn dắt của Ninh Hi đi vào bên trong. Trong viện tử trong y quán tương đối an tĩnh, cũng không có quá nhiều đèn đuốc. Ánh trăng chiếu từ trên cây Ngân Hạnh trong viện xuống. Ninh Nghị phất tay ra lệnh cho mọi người rời đi, đẩy cửa phòng ra, Ninh Nghị quấn băng trên người nằm trên giường, còn đang ngủ say như chết.
Ngủ ở đây cực hương, thoạt nhìn không có nửa điểm tao ngộ ám sát hoặc là sau khi giết người lưu lại ở đó. Ninh Nghị đứng ở cửa nhìn kỹ một hồi.
Thân thể trần trụi...
Mỗi người đều có tạo hóa của riêng mình, chính mình tu hành.
Nếu từ phía sau nhìn về phía trước, võ kiến trú mười một năm chín tháng, mười tháng sau, nữ tử thật đã trùng trùng điệp điệp chinh phục gần như toàn bộ Võ Triều. Ở Tây Nam, đại chiến mấu chốt quyết định thiên hạ hưng vong sắp bắt đầu, ánh mắt người trong thiên hạ đều nhìn về phía bên này.
Một năm này, mười ba tuổi cố kỵ ở trung tâm bão tố, trong lòng cũng có biến hóa không thua gì trận bão táp đang tụ tập và chuẩn bị. Có lẽ đối với toàn bộ thiên hạ, sự thay đổi của hắn không quan trọng, nhưng đối với chính hắn, đương nhiên là không thể thay thế ý nghĩa.
Có lẽ mỗi người trên đời này, cũng đều sẽ thông qua con đường giống nhau, đi về phía xa hơn.
So với lúc trước theo quân y đội chạy đi các nơi, sau hơn mười ngày đi tới Nguỵ Châu, cuộc sống kiên kỵ là vô cùng bình tĩnh.
Y quán cho quân đội quân y ở phụ cận quân doanh thành tây, hơi chỉnh sửa lại, vẫn mở cửa ra ngoài như trước, rất nhiều lúc thậm chí là đặc trách xem bệnh đối với cư dân bản địa, trừ dược phẩm ra cũng không thu nhiều tiền. Thà cố kỵ cùng đám người trong đội ngũ trợ giúp, chiếu cố dược vật, lúc vô sự liền luyện võ, trong quân y đội cũng có võ giả, cũng có thể chỉ điểm hắn một phen.
Chị Mẫn Sơ Nhất cách hai ngày tới thăm hắn một lần, thay hắn sửa sang lại quần áo hoặc may vá. Những chuyện này đã sớm làm, hơn một năm nay đều là tự mình giải quyết trong quân y đội, nhưng mỗi lần Mẫn Sơ đến, đều cưỡng ép cướp đi quần áo bẩn, không đánh nổi nàng, đành phải sửa sang lại đồ đạc của mình, hai người đối kháng như thế, không vui vẻ gì, tuy thúc tẩu, cảm tình thực giống tỷ đệ của mình.
Huynh trưởng dẫn hắn ra ngoài ăn cơm hai lần, giữa lúc này đang bàn bạc một chút về sự phát triển của thời cuộc gần đây. Sau khi tiếp nhận tất cả các thành trấn ở bốn phương bắc của Xuyên Tứ Lộ, binh sĩ Hoa Hạ quân tụ tập ở các hướng khác nhau ở Nguỵ Châu nhanh chóng đột phá hai vạn người, sau đó đột phá thành hai vạn năm., Tới gần ba vạn, từ các nơi triệu tập tới hậu cần, đội ngũ Công Binh cũng đều trong thời gian ngắn nhất đến phiên, tại vùng biên giới phía bắc của Tử Châu dựng lên phòng tuyến., Cùng đại lượng thành viên Hoa Hạ quân đồng thời phát sinh là Tự Châu cư dân nhanh chóng di dời, cũng chính vì vậy, mặc dù trên tổng thể Hoa Hạ quân nắm giữ đại cục, trong nửa tháng này người đến người đi rất nhiều chi tiết, Thành Tử Châu vẫn tràn đầy khí tức rối loạn.
Khí tức như vậy cũng không truyền đến bên người sự cố kỵ, huynh trưởng rất chiếu cố hắn, rất nhiều nguy hiểm đã sớm được Đỗ Tuyệt cộng thêm, y quán sinh hoạt tuần tự tuần tự, giống như một góc hẻo lánh không người nào phát giác trong Tử Châu Thành. Trong viện có một gốc Ngân Hạnh cực lớn., Cũng không biết sinh tồn bao nhiêu năm, cành lá xum xuê, trầm ổn ung dung. Đây là trong tháng chín, quả trắng trên quả Ngân Hạnh thành thục, cố kỵ dưới sự chỉ đạo của đám quân y hái trái cây, thu làm thuốc dùng.
Ánh mặt trời ấm áp làm người ta rất nhiều lúc từ trong lá cây Ngân Hạnh rơi xuống, liền cố kỵ ngồi xổm dưới tàng cây, bắt đầu xuất thần cùng ngẩn ngơ.
Đây là thiếu niên dần dần học được cách nghĩ sự tình, rất nhiều nghi vấn trong lòng hắn sớm đã bắt đầu bùng nổ. Đương nhiên, mặc dù bên ngoài rất tàn khốc, ngu xuẩn, không thể nói lý, ở bên người thà kỵ luôn luôn có người nhà ấm áp, hắn đương nhiên sẽ ở trước mặt huynh trưởng bực bội, nhưng toàn bộ tâm tình, tự nhiên không đến mức quá mức cực đoan.
Cũng chính vì vậy, sau khi hắn trưởng thành, vô luận bao nhiêu lần hồi tưởng, quyết định mười ba tuổi này, cũng không tính là hình thành trong tư duy cực đoan vặn vẹo, theo một ý nghĩa nào đó, thậm chí như kết quả suy nghĩ cặn kẽ.
Tháng chín hai mươi hai, trận ám sát kia đã đến trước mặt hắn.
Trong sân có cây hạnh vàng óng ánh, có một tên thích khách cuồng loạn ném ra một thanh cương đao, Nghiêm Lộp sư phụ gần như vô thức che trước mặt hắn - đây là một hành động quá khích, bởi vì lúc đó cố kỵ cực kỳ bình tĩnh, muốn né tránh thanh cương đao kia cũng không có độ khó quá lớn., Nhưng ngay trước khi hắn phản kích, Nghiêm sư phó xuất hiện phía sau lưng hắn, lưỡi đao xuyên qua tâm khảm của hắn xuyên qua, từ sau lưng xuyên ra ngoài, máu tươi bắn lên khuôn mặt bình kị.
Lúc này, ở chỗ xa hơn có người phóng hỏa, tạo ra hỗn loạn cùng lúc, một tên thích khách thân thủ khá cao vẻ mặt dữ tợn xông tới, ánh mắt lướt qua sau lưng Nghiêm sư phụ, thà rằng có thể nhìn thấy nước miếng trong miệng đối phương.
Trong lòng hắn tức giận cực lớn: Rõ ràng các ngươi là người xấu, vì sao lại biểu hiện ra vẻ tức giận như vậy!
Ngay trong nháy mắt, hắn đưa ra quyết định.
Đối phương xung phong xông tới, Ninh Độc lảo đảo lui về sau, sau khi giao thủ được vài đao thì thà rằng bị đối phương bắt gọn.
Có thể bắt được con trai thứ hai của Ninh Nghị, ba tên thích khách ở đây một mặt kinh ngạc, một mặt mừng rỡ như điên, bọn họ nâng lên Ninh Tàn rồi rời đi, cũng dùng dây thừng da trói hai tay Ninh Kỵ lại. Ba người đoạt đường rời khỏi thành, trên đường có một người gián đoạn ở phía sau, chờ theo kế hoạch nhanh chóng ra khỏi thành, chín tên trong đám thích khách may mắn còn sống sót này lại tập hợp ở ngoài thành.
Bọn họ vốn là địa đầu xà kinh doanh tại Nguỵ Châu mấy năm, kế hoạch cẩn thận chậm chạp, mặc dù nguy hiểm lớn nhưng cuối cùng cũng đạt được thành quả. Thà rằng bị một gã cao to cường tráng vác trên vai, trên tay, trên người bị trói chặt, song đao dài ngắn tự nhiên cũng bị bắt lại, chín người tự nhận là đã làm đại sự, tiếp theo là trước khi Hoa Hạ quân hình thành vòng vây nhanh chóng thoát ly, lúc này, sự kiêng kị cũng đột nhiên phát sinh.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Đối với một đứa trẻ dáng người còn chưa trưởng thành mà nói, vũ khí lý tưởng tuyệt đối không bao gồm đao, kiếm pháp, chủy thủ các loại vũ khí, cắt, đâm, đâm, đâm, chú ý lấy nhỏ nhất công kích yếu hại, mới thích hợp cho hài tử sử dụng. Thà rằng từ tiểu ái đao, trường đoản song đao để hắn cảm thấy đẹp trai, nhưng đòn sát thủ chân chính bên cạnh hắn, kỳ thực là thanh đao thứ ba trong tay áo.
Đây chẳng qua là một thanh đoản đao còn chưa lớn bằng bàn tay, nhưng lại là một thanh hồng đề, dưa hấu, Ninh Nghị sau khi suy nghĩ cặn kẽ liền cho hắn học được vũ khí bên người. Là hài tử của Ninh Nghị, tính mạng của hắn tự có giá trị, tương lai mặc dù sẽ gặp nguy hiểm, nhưng chỉ cần không chết sớm, nguyện ý lưu hắn lại trong thời gian ngắn một kẻ địch có số lượng lớn tính mạng, dù sao đây cũng là lợi thế mấu chốt.
Ninh Độc khổ luyện từ nhỏ, là giấu trong tay áo, đoản đao trong lòng bàn tay, cái này còn không phải là do võ công nắm giữ, cũng xen lẫn tư duy ảo thuật. Đến độ mười ba tuổi, thà rằng sử dụng thanh đao này, từ trong tay áo đến lòng bàn tay, thậm chí cầm đao vung vẫy trước mặt đối phương, đối phương cũng khó mà phát giác. Tác dụng lớn nhất của nó, chính là sau khi bị bắt được, cắt đứt dây thừng.
Chín tên thích khách sau khi tụ hợp ở bên ngoài Hộc Châu thành một lát, vẫn còn đề phòng truy binh của Hoa Hạ quân ở phía sau, hoàn toàn không thể tưởng tượng được nguy hiểm lớn nhất lại là do bọn chúng mang tới hài tử này. Tên đại hán lưng cõng bình kỵ kia chính là cự nhân cao gần hai mét, nhếch miệng cười ha ha, sau một khắc, bàn tay của thiếu niên trên vai vừa chuyển, liền cắt đứt cổ của đối phương.
Người còn đang đứng, máu tươi phun ra, thà rằng trên không trung lăn xuống mặt đất, bay thẳng xuống đất, nhắm thẳng vào mắt trái của một cô gái đối diện, bên cạnh cô gái kia còn trượng phu của cô ta đang đứng. Khoảnh khắc sau, gương mặt cô ta lóe lên ánh máu, mắt trái của cô ta bị ánh đao quét qua, con mắt đã bị hủy, phi đao qua mặt bên cạnh cô ta nhưng người vẫn chưa chết. Ninh kị vừa rơi xuống đất, cầm thanh cương đao lên lao vào trong rừng.
Mọi người đuổi theo, thà thúc bước nhanh chóng, mang theo mọi người vòng một vòng nhỏ, xông về chỗ cũ. Đôi vợ chồng kia vẫn đang xử lý thương thế, cố kỵ từ phía sau lao ra, nhắm thẳng vào bụng nữ nhân bị thương trên mặt đất mà bổ xuống, trượng phu kia vội vàng ngăn cản Ninh Độc tránh ra, cố kỵ mượn thế lăn xuống đất, liền triển khai con dao nằm thẳng tắp, giết thẳng tới nữ nhân kia.
Nằm xuống đất đao chặt chân chém chân, vốn khó lòng phòng bị, hơn nữa thân hình Ninh Kỵ không lớn, đao quang càng sắc bén, cô gái bị thương kia cũng nằm trên mặt đất, đao quang lạnh lẽo vừa vặn bao phủ đối phương vào trong., Trượng phu của cô gái này vẫn còn đứng đó, binh khí chống đỡ không kịp, lại không cách nào lui về sau —— trong lòng hắn có thể không tin một đứa trẻ đang sống an nhàn sung sướng lại có tâm tính tàn nhẫn như vậy —— trong nháy mắt, đao giữa hai chân, thà kiêng kỵ lăn qua bên chân hắn, trực tiếp chặt đứt đôi chân của đối phương.
Bọn họ làm sao có thể nghĩ thông được, tuy Ninh Nghị quan tâm tới tâm lý trưởng thành của rất nhiều chuyện, nhưng trong hoàn cảnh chiến tranh ác liệt này, chuyện chiến đấu và tự vệ, không ai dám giữ lại. Từ nhỏ đã dạy võ nghệ kiêng kỵ hoặc là đề bạt võ công., Cao thủ Tây qua chiến trận, hoặc là hạng người tàn nhẫn như Đỗ Sát, hoặc là cao thủ tà đạo như Trần Đà Tử, lợi dụng nhược điểm của địch nhân là vô cùng lợi dụng. Dù sao, hình như chỉ cần Trần Phàm ngẫu nhiên chỉ điểm một chút là có thể khiến hắn có chút khí tức phóng khoáng.
Về phần Ninh Nghị, thì chỉ có thể giải thích tất cả những thủ đoạn này: Kim Thiền thoát xác, dĩ dật đãi lao, thừa dịp cháy nhà hôi của, đông kích tây, vây Ngụy cứu Triệu... vân vân vân.
Trữ kị đã sớm thuộc lòng những binh pháp này, chỉ là lúc này mới gặp phải nhiều địch nhân như vậy, vận dụng ra. Hắn chém đôi chân, cũng không giết người, mấy người khác vội vàng chạy về, trong rừng cây lại rơi xuống một người.
Cứ như vậy, đợi đến không lâu sau viện binh chạy tới, trong rừng cây Ninh Cố lại tuần tự lưu lại ba gã địch nhân, ba người kia lúc ở Nguỵ Châu có lẽ coi như địa đầu xà có danh vọng, lúc này lại bị giết chết, liều mạng thoát đi.
Những viện thủ tới từ Nê Châu phần lớn cũng là những kẻ lõi đời trên giang hồ, thấy Ninh kỵ tuy cũng bị thương nhưng cũng không đáng ngại, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mặt khác, khi chứng kiến toàn bộ tình huống chiến đấu, lại tăng thêm phục bàn, mọi người cũng không khỏi âm thầm kinh hãi vì thủ đoạn Ninh Hi. Có người đề nghị với Ninh Hi, tuy Ninh Hi cảm thấy đệ đệ không có việc gì, nhưng sau khi suy nghĩ vẫn cho rằng để phụ thân tới phán đoán là tốt nhất.
Về phần yên lặng, sau chuyện này ngược lại như là buông bỏ tâm sự, xem qua Nghiêm sư phó sau khi chết liền chuyên tâm dưỡng thương, ngáy o o o, rất nhiều chuyện ở trong lòng hắn, ít nhất tạm thời đã tìm được phương hướng.
Thân thể trần trụi...
Tựa hồ cảm nhận được cái gì, trong giấc mộng vô thức tỉnh lại, quay đầu nhìn về một bên, phụ thân đang ngồi bên giường, hồ đồ ánh trăng nhìn hắn.
"Cha, người đã tới." Ninh Cố dường như không cảm giác được băng vải trên người, vui vẻ ngồi dậy.
Ninh Nghị vội vàng đỡ hắn: "Không cần quá nhanh, cảm giác thế nào?"
"Con không sao, ngủ đã lâu. Cha tới lúc nào thế?"
"Không bao lâu, nghe nói ngươi gặp chuyện không may, liền vội vàng vàng chạy tới đây, bất quá không nói cho mẫu thân ngươi, sợ hắn lo lắng."
"Ta không sao, tất cả những tên kia đều bị ta giết bỏ. Đáng tiếc Nghiêm sư phó chết rồi."
Ninh Nghị nói chuyện, định vén chăn lên. Ninh Nghị thấy y có sức sống như vậy ngược lại không ngăn cản y nữa, mà cố kỵ xuống giường, ríu rít nói mình ngủ quá lâu trong miệng., Không ngủ được nữa, Ninh Nghị dặn dò người bên ngoài chuẩn bị chút cháo, hắn cầm một bộ áo mỏng manh che lên, cùng hắn đi ra ngoài. Trong sân ánh trăng hơi lạnh, đã có hương khói vàng, những người khác ngược lại lui ra ngoài. Thà kiêng ở dưới mái hiên chậm rãi đi, đưa Ninh Nghị cho hắn khoa tay múa chân như thế nào để đánh lui những kẻ địch kia.
"Nghe nói, tiểu kỵ ngươi hình như là cố ý bị bọn họ bắt."
Khoảnh khắc nào đó, Ninh Nghị mỉm cười hỏi câu này. Ninh Độc hơi sững sờ, một lát sau lại gật đầu: "Ừm."
"Vì sao? Bởi vì Nghiêm sư phó sao?"
"Nghiêm sư phó chết rồi..." Ninh Độc lặp đi lặp lại như vậy, cũng không khẳng định.
"Những năm gần đây, cũng có những người khác, là mắt thấy chết trước mặt chúng ta đấy. Thân ở thế đạo như vậy, chưa từng thấy người chết. Ta không biết trong thiên hạ còn hay không, vì sao Nghiêm sư phó chết ngươi lại muốn lấy thân mạo hiểm?"
Ninh Độc trầm mặc trong chốc lát: "... Nghiêm sư phó lúc chết, ta bỗng nghĩ... nếu để bọn chúng chia nhau ra trốn, có lẽ sẽ không bắt được chúng. Cha, con nghĩ báo thù cho Nghiêm sư phó, nhưng cũng không phải chỉ vì Nghiêm sư phó."
Thiếu niên thẳng thắn nói thẳng thắn, tuy tốc độ nói không nhanh nhưng cũng không quá hoang mang. Ninh Nghị nói: "Đó là vì sao?"
"Cha, mấy ngày nay con ở y quán, sống rất thái bình."
"Ca ca của ngươi thay ngươi chống đỡ rất nhiều chuyện."
"Thế nhưng bên ngoài rất lộn xộn, rất nhiều người muốn giết người nhà chúng ta, cha, có rất nhiều người xông lên phía trước, dựa vào cái gì ta phải trốn ở chỗ này a."
Thiếu niên nói tới đây, Ninh Nghị gật đầu tỏ vẻ hiểu, chỉ nghe Ninh Độc nói: "Cha trước đây con đã từng nói, con dám liều mạng với người khác, cho nên bình đẳng với ai. Hoa Hạ quân chúng ta cũng dám liều mạng với người khác, cho nên mặc dù nữ chân nhân cũng không đánh lại chúng ta, cha, ta cũng muốn biến thành con, biến thành thúc thúc Trần Phàm, dì Hồng, bá di cũng là người lợi hại như vậy."
"..." Ninh Nghị trầm mặc lại.
"Khi Nghiêm sư phụ chết đi, người nọ giương nanh múa vuốt xông tới, bọn hắn cũng liều mạng xông tới, bọn hắn đến trước mặt ta, lúc đó ta bỗng nhiên cảm thấy, nếu như còn trốn về sau, cả đời này ta cũng sẽ không có cơ hội biến thành người lợi hại."
"... Cha, con đã dùng hết toàn lực, giết tới."