Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"... Năm năm trước, ta thay mặt Tri Châu ở đầm châu, khi tới kinh thành, sau hội thi sẽ được Mai Công triệu kiến. Lão đại nhân lúc đó đã nói với ta, Miêu Cương một nơi, phiền phức rất lớn, vấn đề rất nhiều. Căn dặn ta rất thận trọng. Lúc đó Tiểu Thương Hà đại chiến vừa rồi, nguyên khí màu đen đã bị thương nặng, nhưng đại chiến với nữ tử ba năm thật đúng là mạnh mẽ chấn động thiên hạ."
"... Ở nơi Miêu Cương này, vốn là một hệ thống Bá Đao, trước kia theo Phương Tịch phát loạn vĩnh viễn, từ đó về sau luôn bừa bãi, mãi tới khi Tiểu Thương Hà đại chiến bắt đầu mới có động tác lớn. Nghiên cứu năm năm, chủ lực của Bá Đao dời về phía tây., Chuẩn bị cho tiểu Thương Hà hắc kỳ trốn về nam, ngoại trừ người nhà ở Miêu Cương ra thì chiến đấu chỉ có vạn người, nhưng dù vậy, ta cũng chưa từng có chút khinh thường nào... Chỉ tiếc về sau phát triển không giống như ta dự liệu, nỗi lo của Quý Tôn Chi không còn lo lắng nữa, mà trong bức tường hiu quạnh này..."
Cư trú ở huyện Lăng. Thu ngày gần, cả vườn vàng óng ánh, lầu rượu quý giá nhất trong huyện thành, nữ tử trợ hứng đang gảy một khúc nhạc thanh nhã. Quan viên trung niên chừng bốn mươi tuổi cầm chén rượu, đang hướng về võ tướng dáng người khôi ngô to lớn đối diện nói chuyện, trong lời nói có chút tự giễu, nhưng giọng điệu cũng có thể tính là vô cùng thành khẩn.
"... Huynh đệ sau khi điều nhiệm vụ đầm châu, chỉnh đốn quân vụ, kết giao khắp nơi, lại tìm hiểu tin tức Miêu Cương, trước tiên định phong tỏa, kế hoạch tiêu diệt, nhưng mà khám phá tám năm, chín năm, mười năm, trước sau xuất binh năm lần, ít nhất phát động tám vạn người, nhiều nhất là động viên hai mươi vạn đại quân lên núi, nhưng đến cuối cùng... là người bên cạnh."
Quan viên trung niên chậm rãi phất tay: "Ba năm! Năm! Lần thứ hai không công mà lui, bên Tây Nam, khắp nơi đều bắt đầu bàn chuyện làm ăn, bàn chuyện làm ăn xong, lén lút gây sự, đều cho rằng ở trên tay Ninh tiên sinh chiếm tiện nghi lớn. Huynh đệ trong lòng đau khổ, huynh đệ không lười biếng... Lần xây mùa hè thứ chín, Chu huynh đệ, ngươi thật có lỗi với ta."
Tướng lĩnh tướng đối diện dung mạo thô lỗ giơ nâng chén: "Uống rượu."
"... Không nói nữa, uống rượu."
Hai người cụng chén, quan viên trung niên đỏ mặt, đổ rượu lên: "Ta biết, hôm nay Doãn Trường Hà ta tới thuyết phục Chu huynh, với tính cách của Chu huynh, phải xem thường ta, nhưng mà, cố gắng nói lớn., Ngươi ta đều là quan võ triều, ta là tri châu đầm châu, ngươi nên thuộc về ta tiết chế. Đáng tiếc, võ triều đã ở vào bước đường cùng, tất cả mọi người đều có suy nghĩ của mình, không sao cả, hôm nay Doãn mỗ chỉ dùng thân phận bằng hữu, lời nói Chu huynh nghe được liền nghe, nghe không lọt tai."
Trong lời nói của quan viên tên Doãn Trường Hà mang theo mùi rượu, đầm lầy phía sau của triều chính là Trường Sa thị, cũng là trị vì con đường phía nam Kinh Hồ. Hắn là Tri Châu, vốn là một trong những quan viên cao nhất của Trì Châu, còn lăng trì chỉ là huyện nhỏ gần đầm châu, danh nghĩa đương nhiên thuộc về Doãn Trường Hà. Doãn Trường Hà mượn tửu khí nói ra điều này, võ quan họ Chu giơ chén xin lỗi: "Doãn đại nhân nghiêm trọng, nhỏ phạt ba chén, phạt ba chén."
"Cùng uống." Doãn Trường Hà uống ba chén rượu với đối phương, tay đập lên bàn: "Vừa rồi Chu huynh nói ta khinh thường, không sao cả, Hắc kỳ quân kia nói Doãn mỗ là hán gian. Thế nào là Hán gian? Đối nghịch với bọn chúng thì là Hán gian? Chu huynh, ta cũng là hán nhân, ta là quan võ triều., Ta là quan phụ mẫu của Đàm Châu, ta... kém nhau một chiêu, ta nhận! Chính trị đầm Châu năm năm, thuộc hạ hơn năm vạn người, ta lại một lần không đánh vào Miêu Cương, lý do là gì, không ai nghe, ta nhận!"
Hắn phất tay: "Thời gian tiếp xúc nhiều năm như vậy, ta đánh giá thấp chiến lực của bọn họ! Trong tháng sáu bọn họ đi ra, nói phá trường sa là phá trường sa, nói đánh lâm Tương là đánh tới Tương, thành phòng thủ rối tinh rối mù, thậm chí có người cho bọn họ mở cửa. Ta cũng nhận là thiên hạ thay đổi, Hoa Hạ quân lợi hại, nữ chân nhân cũng lợi hại, chúng ta bị rơi xuống, không phục không được, nhưng tiếp theo là gì? Chu huynh?"
Doãn Trường Hà giơ tay điểm lên cái bàn: "Năm tháng sau bọn Trần Phàm giết ta tế cờ, nói muốn giết ta, ta không có cách nào trốn đi. Các vị xung quanh đều nói muốn liên hợp kháng kim cùng hắc kỳ. Nói thì rất lợi hại, Bình Giang Vu Nha hận không thể lập tức đi Tây Nam quỳ xuống gặp Ninh tiên sinh. Ở huyện Bình Giang nói Ninh tiên sinh là Thánh Nhân, Tương Hương cũng nói muốn ném cờ đen, đáng tiếc, đến tám tháng đã khác."
"Chu huynh, sáu tháng ta đã ném cát trưởng, Lâm Tương địa, trốn đi, tám tháng bắt đầu đi ra, bắt đầu hưởng ứng các nơi, bắt đầu đối nghịch với cờ đen. Ngươi cho rằng Doãn mỗ có lực hiệu triệu như vậy sao?" Doãn Trường Hà lắc đầu, "Doãn mỗ không quan trọng. Chu huynh, nói một câu thật lòng, Tương tính tình cường hãn, dám đứng đầu thiên hạ, khiến người ngoài không thể động vào các vị. Người thật sự khiến các vị động tới, là những người bên ngoài..."
Hắn nói đến đây, khẽ thở dài, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ tửu lâu.
Lướt qua sân nhỏ nho nhỏ, đầu bên ngoài là huyện thành xám đen cùng phố chợ. Ở lăng mộ là nơi hậu thế lượng qua mặt trời, trước mắt cũng không phải là đại thành, chợt nhìn lại, không hiện ra vẻ phồn hoa như gấm. Nhưng cho dù như vậy, người đi đường qua đi lại, cũng tự có một bầu không khí yên tĩnh vây quanh. Ánh mặt trời chiếu qua khe lá, lá rơi khô vàng, trùng kêu vang, ăn xin ở ven đường nghỉ ngơi, hài tử chạy vội qua...
Doãn Trường Hà nói: "Trong tám tháng, nữ tử thật sự đã hạ lệnh tiến công Kinh Hồ. Quách Bảo Phàm, Vu Cốc Sinh, Lý Đầu Hạc... Ba đội binh mã cộng lại đã gần hai mươi vạn người rồi, nhóm đầu tiên giết tới, tiếp theo là đại quân hơn mười vạn người lần lượt áp cảnh. Phía sau tọa trấn còn có nữ chân túc thuật Ngân Quang, bọn họ đánh tới An, sửa lại, bây giờ đang trên đường tới đây. Chu huynh, bên này có cái gì?"
Hắn cười trào phúng: "Đám cờ đen Miêu Cương này so với đám người của tiểu Thương Hà năm xưa, sức chiến đấu còn kém một bậc, hơn một vạn người đi chiếm cát lớn, Lâm Tương, bọn họ đã nổi danh rồi. Tiếp theo, mấy chục vạn đại quân đè xuống, đánh không lại, bọn họ trở lại núi, cho dù bọn họ có cốt khí đi vào trong chết, đứng về phía bọn họ cũng không ai sống nổi. Tây Bắc năm xưa, bây giờ vẫn là vùng đất trống."
Tướng lĩnh họ Chu phía đối diện gật đầu một cái: "Đúng vậy, không dễ làm lắm."
"Hơn nữa, nữ thật sự Cốc Thần - Nhan Hi Duẫn xong, lại khác với hai vị hoàng tử phía đông." Doãn Trường Hà uống một chén rượu: "Lão tướng khai quốc, là khó giải quyết nhất, bọn họ không giống tông phụ, hai người Ber Tông, xua đuổi người đi đánh trận., Mà là sớm đã định ra quy củ thưởng phạt, đánh thắng được, lập công, có đất, có người, vũ khí đại pháo đều có, người ta đang ám chỉ cái gì? Một ngày nào đó bọn họ sẽ đi phương bắc, đến lúc đó... Chu huynh..., Nói một câu đại nghịch bất đạo, mọi người phía nam, nữ chân nhân vui vẻ gặp mọi người Liệt Thổ Phong Vương, như vậy đối với bọn họ bất quá là tốt nhất. Vì nữ chân nhân đánh trận, mọi người không tình nguyện, vì chính mình đánh, hoặc vì Võ Triều mà đánh... Nói lời thật, mọi người vẫn có thể đánh một chút."
Tướng lĩnh đối diện uống một ngụm rượu: "Vậy cũng là vì võ triều à?"
Chén rượu trong tay Doãn Trường Hà ngẩn người, một lát sau, hắn cầm bình rượu lên, uống liền mấy chén, giọng nói trầm trầm: "Chu huynh, chuyện này không tính, nhưng thế cục hiện tại... Ngươi bảo mọi người nói thế nào... Trước khi đế đế bỏ thành mà đi, Giang Nam thất bại thảm hại, đầu hàng cả rồi..., Tân hoàng rất muốn phấn chấn, thật tốt quá, mấy hôm trước có tin tức truyền đến, Giang Ninh đánh tan Nhan Tông phụ tá, nhưng tiếp theo thì sao, chạy thế nào cũng không biết... Chu huynh, để người trong thiên hạ đều đứng lên, giết về phía Giang Trữ, ngươi cảm thấy... có thể không?"
Hắn lắc đầu: "Giang Nam đều quỳ xuống, hơn một trăm vạn người vây quanh thái tử gia của mình mà động thủ. Phía tây Giang Nam, lại thêm mấy chục vạn người đầu hàng, một nơi giàu có nhất Võ triều, tiện nghi thu hoạch đều bị nữ chân nhân chiếm, bất chấp ra ngoài đánh nhau., Ai mà không nghĩ, ta ở đầm châu vài năm, cũng muốn ra ngoài đánh với Miêu Cương... Thiên hạ này chính là như vậy. Mấy ngày trước ta đến Bình Giang tự mình gặp nhau ở răng lớn, ngươi cho rằng là ta thuyết phục hắn? Hắn đã sớm thấy được, nữ chân nhân tới nay, Bình Giang mấy vạn người mười mấy vạn người, toàn bộ đều phải chết a. Chu huynh, đó chính là dân chúng bên ngoài nơi nào."
"Nếu không có đám hắc kỳ này, mọi người cũng sẽ không chết. Nữ chân nhân sẽ không coi nơi này là nơi đóng đinh trong mắt mà đánh. Một vạn Hắc kỳ quân, Chu huynh, trăm vạn người đều phải chôn cùng bọn họ. Dân chúng chưa hết tội."
Doãn Trường Hà nói xong câu này, hai mắt rưng rưng nước mắt. Sương quân đối diện dáng vẻ thô lỗ chỉ huy Chu Tĩnh đứng dậy, nhìn cảnh tượng trước cửa sổ, thì thào tự nói: "Đúng vậy, một vạn người đấu với trăm vạn người..."
"Không chỉ sống chết của một vạn người kia." Doãn Trường Hà ngồi bên cạnh bàn ăn đồ ăn, giơ tay lau mặt. "Còn có trăm vạn dân chúng vô tội chết sống, từ Bình Giang Vu Đại Nha đến Kính La Lâu hiển thị, lại tới Lưu Đống, tất cả mọi người quyết định tránh né một chút. Chu huynh, phía đông chỉ còn lại một chỗ ở lăng mộ., Hơn một vạn thủ hạ của ngươi, cộng thêm bốn mươi lăm vạn nhân khẩu ở lăng mộ, Quách Bảo Hoài bọn họ vừa đến, không ngăn được... Đương nhiên, ta cũng chỉ là Trần nói Lợi hại, Chu huynh nhìn dân chúng bên ngoài một chút, để cho bọn họ chết vì cờ đen sao? Ta không cam lòng."
Hai tay Chu Tĩnh dung mạo thô lỗ đặt lên bệ cửa sổ, nhíu mày nhìn ra xa, một lúc lâu sau cũng không nói gì. Doãn Trường Hà biết lời mình nói đã đến trong lòng đối phương, hắn ra vẻ tùy ý ăn thức ăn trên bàn, đè xuống cảm giác khẩn trương trong lòng.
Sáu tháng, lúc Trần Phàm công trường sa, Lâm Tương địa, phản ứng đầu tiên của Doãn Trường Hà tất nhiên là phản kích. Ai ngờ trong mấy ngày nay Hoa Hạ quân liên tục vượt qua quan ải, thậm chí hắn còn chưa biết ai bán đứng hắn., Trường Sa, Lâm Tương trước sau đều bị mở cửa thành. Lâm Tương bị công phá còn khá là buổi tối, nghe nói đầu sỏ Trần Phàm dẫn người trực tiếp đánh về phía hắn, muốn lấy đầu hắn. Y quan của Doãn Trường Hà không hề hoảng hốt chạy trốn, sau đó trốn ở bên ngoài hai tháng không dám ló đầu.
Đến tám tháng, hôm nay, trong triều đình Lâm An, Ngô Khải Mai công tu thư ngồi trên cao cùng hắn, hắn mới dám đứng ra du thuyết khắp nơi. Lúc này thanh thế của nữ chân nhân ép thẳng xuống đầm châu, mà bởi vì sức mạnh của Hoa Hạ quân ở chỗ này quá nhỏ, không cách nào hoàn toàn thống nhất thế lực xung quanh., Không ít người nảy sinh sợ hãi với trăm vạn đại quân có thể giết tới bất cứ lúc nào, khi Doãn Trường Hà ra mặt thuyết phục, hai bên vỗ vào nhau, quyết định cố gắng không đếm xỉa tới xung đột giữa nữ nhân và Hoa Hạ quân.
Cho dù không cách nào hoàn toàn không quan tâm, ít nhất cũng phải vì trị cho dân chúng vô tội lấy vạn kế, mưu cầu một con đường sống a.
Trước mắt, chỉ cần thuyết phục Chu Tĩnh buông tha cho con đường ở lăng mộ, ở phía đông đầm châu sẽ hoàn toàn mở ra.
Chính mình cũng xác thực, đã đem trách nhiệm làm cha mẹ ở đầm châu.
Hắn nghĩ như vậy.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ, lá rụng sắp hết.
Tướng quân tên Chu Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm mặc thật lâu.
"Doãn đại nhân, là người lớn lên ở Giang Nam phải không?"
"Huynh đệ tổ tịch Tô Châu." Doãn Trường Hà nói.
"Thời điểm Trung Nguyên bị rơi xuống, ta ở Biện Lương giết heo." Tướng lĩnh dung mạo thô lỗ nhìn vẻ ngoài hơi mập mạp, yên lặng nói: "Sau đó đi theo mọi người chạy nạn về quê nhà, mới bắt đầu làm lính. Tình cảnh Trung Nguyên bị rơi xuống, trăm vạn người chết như thế nào, ta đã nhìn thấy rồi. Doãn đại nhân may mắn sống ở Giang Nam."
"... Lúc sưu sơn kiểm hải, cũng nhìn thấy từng người chết như thế nào... Bởi vậy, không thể để cho bọn hắn chết không có giá trị a."
"Đúng vậy, ta muốn chết." Chu Tĩnh đấm nắm tay vào lòng bàn tay: "Ta ở Biện Sát Trư, giết heo cũng phải là nhân vật cường tráng hai đạo hắc bạch, có đôi khi còn phải cầm đao liều mạng với người khác, trên đường có câu, khiến người ta không thể đứng vững, nói rất có lý... Trung Nguyên sa sút mười năm rồi, lời của Doãn đại nhân hôm nay, thật sự khiến ta hiểu được, cho dù trốn ở một nơi nhỏ bé như lăng mộ đi nữa, lúc trước bộ dáng trăm vạn người chết thảm, cuối cùng cũng đuổi tới."
Khóe mắt Doãn Trường Hà co giật: "... Chu huynh, cái này... còn có thể né được..."
"Doãn đại nhân, vì sao phải nghĩ cách tránh đi, mãi mới là hán nhân?"
"Ngươi cái này... là đầu sừng trâu, không phải một mình ngươi có thể làm được..."
"Hai năm trước, Chu mỗ phá Song Kiều trại, trong đại sơn trại, dễ thủ khó công. Hai tháng này, ta đã thu dọn xong, nếu Lăng không thủ được, ta dẫn người vào trong núi, giống như ngươi nói Miêu Cương chịu chết."
Chu Tĩnh quay đầu lại, ánh mắt điên cuồng của nam nhân thô kệch này khiến hắn cảm thấy sợ hãi, Doãn Trường Hà đứng dậy: "Ngươi, ngươi..."
"Hôm qua, Trần Phàm dẫn binh mượn ta, hắn nói rất có lý, quân đội lại giống như trước đây, cả đời đánh không lại nữ chân nhân. Hắc kỳ quân không ép buộc bọn Đại Nha lao đầu vào, chỉ vì nhập cũng là phí công, chỉ khi thiên hạ lâm vào đoạn đường cụt còn có thể đứng trước, mới có thể làm huynh đệ."
Miệng Chu Tĩnh lộ ra hàm răng trắng toát: "Trần tướng quân là anh hùng thật sự, điên đến mức phát điên, Chu mỗ rất bội phục, Chu Tĩnh ta không chỉ muốn nhập bọn, ta thủ hơn một vạn ba ngàn người, ta một người cũng mặc kệ, tương lai cũng quy quy về Hoa Hạ quân huấn luyện, chỉnh biên. Doãn đại nhân, hôm nay ngươi tới đây, nói một loạt, tiểu khí vô biên, Chu mỗ liền cho ngươi chết nhắm mắt."
"Trần Phàm, ngươi..." Đầu óc Doãn Trường Hà hỗn loạn, hắn có thể đích thân tới đây, đương nhiên là tin tình báo và bảo đảm. Ai ngờ gặp phải tình huống như vậy, hắn hít sâu một hơi khiến suy nghĩ hỗn loạn thoáng bình tĩnh lại: "Trần Phàm mượn ngươi... Hắn mượn cái gì, đi..."
"Như ngươi nói, Vu Cốc Sinh, Quách Bảo Hoài sắp đến rồi, Trần tướng quân đi nghênh đón bọn họ a."
"Hắn chỉ có hơn một vạn người, chiếm một nắm cát, Lâm Tương còn chưa đủ phòng thủ, hắn làm sao xuất binh..."
"Ha ha, Doãn đại nhân nói đúng, hắn chỉ có hơn một vạn người, trông coi hai tòa thành để làm gì, chờ đến lúc trăm vạn đại quân đến gần... Doãn đại nhân thấy rồi chứ, Hoa Hạ quân đều là một tên điên, nếu không phải Trần Phàm mượn ta, ta thật không hạ quyết tâm bắt Duẫn đại nhân ngươi đến tế cờ..."
Ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, trong không khí bụi bặm như hiện ra khí tức bất tường, tiếng nhạc trong phòng đã ngừng từ lâu, Doãn Trường Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa có người qua đường. Hắn định thần lại, cố gắng ánh mắt chính khí mà nghiêm túc, gõ tay lên bàn:
"Các ngươi điên rồi, không coi mạng mình ra gì, không quan trọng, mấy vạn người ở lăng mộ này đâu! Đàm châu này, trăm vạn người đường nam Kinh Hồ này, ngàn vạn người! Các ngươi làm sao dám mang theo bọn họ đi chết! Các ngươi có tư cách gì... làm chuyện như vậy!"
Thanh âm của hắn, đinh tai nhức óc, Chu Tĩnh nhìn hắn, liếm liếm đầu lưỡi.
"Cho nên, nếu bọn họ không đồng ý, bọn họ phải tự cầm đao lên, nghĩ cách giết chết ta -- trên đời này luôn không có con đường thứ hai."
Thân thể trần trụi...
Xa xa khe núi có một thôn xóm nho nhỏ đang bay lên khói bếp, trên đỉnh núi lá đỏ bay xuống. Thân hình nó rộng lớn, đại hòa thượng mặc áo choàng che mặt hòa khí dọc theo con đường nhỏ trên núi, bắt chuyện với mấy người bên cạnh doanh địa.
Bên kia doanh địa chờ đợi hòa thượng béo tới, chính là Trác Vĩnh Thanh và Cừ Khánh đã bị thương. Vừa nhìn thấy đối phương, sắc mặt Trác Vĩnh Thanh có chút bất thiện: "Hay cho tên họ Phùng nhà ngươi, còn dám tới đây! Ta mới biết được, Vu Đại Nha bên kia là do tự tay ngươi bán đứng chúng ta. Chuyện lớn như vậy không thương lượng một chút sao?!"
"Trác Anh Anh Anh Tử bớt giận, nghe nói Cừ lão đại bị thương, tiểu nhân mang theo thượng đẳng thương dược tới." Hòa thượng mập mạp với vẻ mặt hòa khí, lấy từ dưới áo choàng ra một gói thuốc trị thương để tiến cống trước mặt Trác Vĩnh Thanh, Trác Vĩnh Thanh vô thức cầm tới. Sau khi nhận lấy mới cảm thấy có chút không đúng, như vậy liền không tốt lắm.
Năm đầu mười đội nhân thám giết ra Tây Nam, Trác Vĩnh Thanh bên này được người chú ý nhiều nhất, cũng đặc biệt nhất. Từ Cừ Khánh, Trác Vĩnh Thanh suất lĩnh một đội người đi ở phía ngoài, đồng thời sẽ có một đến hai đội ngũ âm thầm phối hợp tác chiến, ngoại hiệu là "Hòa thượng thật", Phùng Chấn Huyên là Kinh Nam Kinh Hồ., Giang Nam Tây mang theo một vùng tình báo nổi danh buôn bán, chín tháng nay, âm thầm phối hợp ăn ý, Trác, hỗ trợ không ít người, quan hệ song phương không tệ, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có tình huống khẩn cấp phát sinh.
Phùng Chấn mỉm cười: "Tình huống khẩn cấp, không kịp thương lượng cẩn thận, người của Doãn Trường Hà đã âm thầm tiếp xúc với răng lớn nhiều lần, đã động tới răng lớn, không còn cách nào khác, ta chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, dứt khoát sắp xếp hai người gặp mặt. Chuyện binh sĩ Đại Nha đuổi theo các ngươi, không phải ta lập tức gọi người thông báo sao, hữu kinh vô hiểm, ta biết có huynh đệ Cừ đại ca Trác huynh đệ ở đây, sẽ không có việc gì."
"Không có việc gì, phản ứng hơi chậm một chút, người ta vây quanh, ba ngàn, không đúng... Bốn ngàn hai trăm! Cho dù chúng ta có phản ứng lại, cũng quay đầu đánh hơn một nghìn..."
"Mới hơn một ngàn nha, không có vấn đề gì, cục diện nhỏ, Trác huynh đệ ngươi cũng không phải lần đầu tiên gặp phải... Nghe ta giải thích đã nghe ta giải thích, ta cũng không có cách nào, Doãn Trường Hà người này có chút cảnh giác, lá gan lại nhỏ, không cho hắn một chút lợi lộc, hắn sẽ không mắc câu. Ta tác hợp hắn với Vu Nha, tiếp theo lại tổ chức hành trình cho hắn thì đơn giản hơn nhiều. Sớm vài ngày an bài hắn đi gặp Chu Tĩnh, nếu không nhầm, tên này tự chui đầu vào lưới, hiện tại đã bị bắt rồi."
"... Chu Tĩnh đáng tin cậy?"
"Một vùng Kinh Hồ, đáng lẽ hắn đáng tin cậy nhất, Trần phó soái bên kia cũng từng hỏi kỹ tình huống Chu Tĩnh, lại nói, hôm qua hắn mượn Chu Tĩnh, bây giờ hẳn là cách chúng ta không xa..."
Phùng Chấn thấp giọng nói, chỉ chỉ chân núi phía sau, Trác Vĩnh Thanh cau mày: "Vu cốc sinh, Quách Bảo Hoài cách chúng ta không xa, cộng lại có khoảng mười vạn người, Trần phó soái bên kia đến bao nhiêu?"
"Bảy tám ngàn đi." Phùng Chấn cười nói, "Cho nên ta cũng tới truyền lệnh, nên theo kế hoạch tụ họp."
Mấy người thi lễ với nhau một cái, Trác Vĩnh Thanh quay đầu lại, ánh chiều tà chiếu vào trong khe núi khói bếp lượn lờ, mọi người trong thôn sống an cư lạc nghiệp đại khái không cảm giác được gì. Hắn nhìn Cừ Khánh, lại sờ lên thương thế trên người vẫn còn đau. Từ chín tháng đến nay, hai người thủy chung thay phiên nhau thụ thương, nhưng nhiệm vụ lần này rốt cục từ nhỏ đã chuyển thành quy mô chiến đấu.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Cuối cùng cũng coi như muốn đánh nhau rồi." Hắn thở ra một hơi, cũng chỉ nói như vậy.
Thân thể trần trụi...
Sắp đánh nhau rồi... Chuyện như vậy, trong đại quân giết tới nơi này, còn chưa có bao nhiêu cảm giác.
Sắc trời dần dần tối xuống, Vu Cốc Sinh suất lĩnh Nguyên Vũ Phong doanh bốn vạn năm ngàn người hạ trại từ sớm trên núi. Sau khi bước vào địa giới phía nam Kinh Hồ, nhánh quân này bắt đầu giảm tốc độ, một mặt vững vàng tiến lên, một mặt cũng chờ Quách Bảo Hoài và đại quân Lý Đầu Hạc tiến đến.
Đêm xuống, Vu Cốc Sinh mang theo nhi tử Vu Minh chu dò xét trong doanh địa, một mặt đi, hai cha con một mặt thương nghị quân lược lần này. Với tư cách trưởng tử Cốc Sinh, Vu Minh Châu từ nhỏ lập chí lĩnh binh nhất định năm nay hai mươi mốt tuổi, thân hình gã thẳng tắp, đầu óc rõ ràng, đầu óc rõ ràng, lúc nhỏ được coi là Kỳ Lân Nhi nhà Vu gia. Lúc này tướng trẻ tuổi mặc một thân áo giáp, eo đeo trường đao, một mặt chậm rãi nói chuyện với phụ thân.
Đối với hệ thống quân đội mục nát của Võ Triều, Vu Cốc sinh lăn lộn cả đời, tuổi trẻ như minh chu gặp phải thời đại xấu xa nhất cũng là thời đại tốt nhất, cho dù thiên hạ rơi vào tay giặc thì cũng rơi vào tay giặc., Nhưng thân phận của võ nhân dần cao, Vu Minh chu không cần giống như phụ thân, cả đời nhìn sắc mặt người đọc sách làm việc. Lúc này Vu Minh Châu giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ hăng hái, biểu lộ ra bộ dạng hài lòng nhất với phụ thân ở cốc sinh.
"... Lần này tấn công Đàm Châu, theo ý nghĩ của nhi tử, đầu tiên không cần vượt qua Bình Giang, ở lăng một tuyến... Mặc dù tại đầm Châu, ta người đông thế mạnh, hơn nữa các nơi chung quanh cũng đã quy thuận, nhưng chống lại Hắc Kỳ quân, mấy vạn Ô Hợp, thậm chí mười mấy vạn người, chỉ sợ vẫn không cách nào nắm chắc thắng lợi. Vì kế hoạch hôm nay, người tới trước phải tận lực không bị đánh tan từng người một, để lôi kéo thế lực chung quanh, củng cố trận tuyến, từ từ thúc đẩy tiến lên..."
"... Để có lời giải thích đối với nữ chân nhân phía sau, nhi tử sẽ chuẩn bị cho việc này một phần Trần Thư, phụ thân tốt nhất có thể đem giao cho Cốc Thần. Nữ Chân Cốc chính là anh kiệt lúc ấy, tất nhiên có thể lĩnh hội chiến lược này, đương nhiên ngoài mặt hắn tất sẽ thúc giục, lúc đó đội ngũ của ta cùng Quách đại nhân, Lý đại nhân đã liên kết thành một đường, binh lực phụ cận cũng đã hoàn tất..."
"Kỳ thật, ở giữa cũng có một chút cân nhắc, tuy bây giờ thiên hạ rơi vào tay giặc, nhưng người quan tâm võ triều, vẫn không ít. Tuy bên ta bất đắc dĩ khai chiến với hắc kỳ, nhưng theo suy nghĩ của nhi tử, tốt nhất không nên trở thành quân đội thấy máu đầu tiên, không nên lộ ra chúng ta vội vã vì nữ chân nhân bán mạng, như vậy, rất nhiều sự tình phía sau cũng dễ nói hơn nhiều..."
Thu Phong Di người, lửa trại thiêu đốt, tiếng nói của thuyền Vu Minh khiến cho cốc sinh thỉnh thoảng gật đầu, đợi đến khi dò xét khu vực quân doanh một lần, trong lòng đối với phong cách chủ trì việc đóng quân của nhi tử cũng có lời khen ngợi. Mặc dù lúc này cách đầm châu khá xa, nhưng những người muốn làm gì cũng cẩn thận, có con như thế, tuy hiện giờ thiên hạ rơi vào tay giặc, nhưng trong lòng hắn cũng có một phần an ủi.
....
Ngay lúc Vu Cốc Sinh tuần tra quân doanh bình tĩnh, Trần Phàm đang mang theo người đang ở trong núi bóng tối nghỉ ngơi thoáng một chút, hắn ở giữa vách núi lõm vào, cầm mồi lửa, cẩn thận xem xét tình báo vừa nhận được.
Kỷ Thiến Nhi từ bên ngoài tiến vào, cầm lấy một cái túi nhỏ đựng lương khô: "Thế nào? Định đêm nay sẽ qua đêm nay? Có phải hơi vội không?"
"Khi còn nhỏ, sư phụ đã nói cho ta biết, tri kỷ tri bỉ, bách chiến không kém." Trần Phàm giao tin tình báo và hỏa chiết tử cho thê tử, đổi lấy túi lương khô, hắn còn hơi thất thần một lát, vẻ mặt quái dị.
"Đây là lần đầu tiên ta gặp phải... tình báo về kẻ địch chi tiết như vậy..."