Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mùa hè đã dần đến, vùng đất Giang Nam vốn chìm trong chiến tranh, trong năm tháng, lại như bị một trận mùa đông giá rét đột nhiên xuất hiện trùm xuống đầu. Thế cục thiên hạ giống như ảo giác ma huyễn, trong một thời gian ngắn ngủi, khiến tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc, hoài nghi, khiếp sợ... Sau đó dần hóa thành tuyệt vọng lạnh lẽo tới tận xương tủy.
Đan Dương sơm tháng năm đầu, Quân Vũ tỉnh lại từ trong hôn mê, cảm nhận được cảm xúc tương tự như vậy. Ngày hôm đó, ánh mặt trời đang sáng, gã tỉnh lại, trên người còn mang thương tích, chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực. Thê tử tới, hầu gã rửa mặt, húp cháo. Gã chuẩn bị triệu tập tướng lãnh Nhạc Phi, nhưng chạy tới đầu tiên là từ lúc lâm an, chờ đợi thần sứ nội cung một ngày.
Vào lúc này, đám người Hoàng đế Chu Ung, tỷ tỷ Chu Bội, đều đã lên thuyền rồng trên sông tiền đường, mọi việc trong kinh do một đám đại thần chủ trì, hiện tại tiến hành chính là cầu hoà cùng nữ chân nhân.
Thông báo cho tất cả quân tiền tuyến ngừng giằng co, lúc này cũng đang lục tục phát mệnh lệnh ở các nơi tiền tuyến, lúc trước do Thường Châu phát đến Trấn Giang, do đại tướng quân Trần Thiệu suất lĩnh hơn mười vạn đội ngũ, lúc này dừng tiến về phía Hi Duẫn bộ đội, còn Hi Doãn suất lĩnh đám Đồ Sơn Vệ và thuật tốc suất lĩnh lúc này đã buông xuống đồ sát Trấn Giang, từ từ chuyển hướng về phía nam.
Quân Vũ ở bụng đau đến trợn mắt há hốc mồm, hắn phải phí rất nhiều khí lực mới có thể dần dần hiểu được mọi thứ trước mắt.
Ngay lúc sắp đặt đàm phán, vòng thứ nhất kỵ binh của Ngột Thuật vốn muốn công thành, nhưng Hoàng Đế Chu Ung đã đến trên đồng hồ Tiền Giang, triều đình chúng thần đề nghị để đại quân Nữ Chân tạm dừng tiến về phía trước, hai bên mới có thể tiếp tục hòa đàm, Nữ Chân nghị cùng sứ thần Nhan Thanh Cương thì dùng các quân của Võ triều đình đình chiến, đồng thời cung cấp lương thảo cho quân đội của Nữ Chân để trao đổi.
Ở trên nghị luận và cơ sở như vậy, triều đình phái sứ thần các lộ, hạ lệnh đình chiến với các quân ở Giang Nam, phương diện nữ thật, Nhiên Thuật dẫn kỵ binh trú đóng ngoài thành mà không phát, cũng truyền tin tức về cho tông phụ trên chiến trường Giang Ninh, nhưng thoạt nhìn, Hi Duẫn cũng không nguyện tuân thủ điều kiện như vậy.
Mà triều đình vẫn còn tiếp tục nghị luận, sau khi nói rõ tình huống với Quân Vũ xong, sứ thần nội cung bắt đầu khuyên bảo Quân Vũ hồi kinh, Quân Vũ ngồi bên giường một lúc lâu, ôm bụng khó khăn đứng lên, thê tử từ bên cạnh đi tới, bị hắn phất tay đẩy ra.
Hắn run rẩy rút bảo kiếm treo bên giường ra, đi tới hướng nội quan, mũi kiếm sáng loáng đặt lên ngực đối phương:
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
"Ngươi nói tiếp đi, ta giết ngươi." Giọng khuyên của quan nội ngừng lại.
Ngày tháng năm tươi sáng, xuyên qua cửa sổ xuyên suốt vào ngoại trừ ánh mặt trời, còn có tiếng ong ong an tĩnh như ảo giác. Quân Vũ buông bảo kiếm xuống, trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc nhẹ giọng nói: "Mời tiên sinh vào."
Thê tử ra ngoài gọi người đến, Quân Vũ ngồi đó đưa tay đè lên trán, một lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng nói suy yếu mà khàn khàn: "Nghe danh Nhân sư huynh, chuyện này huynh cũng biết rồi sao?"
"... Phải."
"Đầu óc ta... hơi lộn xộn, cứ như vừa phát giác ra, cái gì cũng không đúng..." Quân Võ Đạo: "Nên làm gì bây giờ?"
"Kế sách trước mắt, chỉ có thể khuyên bệ hạ thu hồi mệnh lệnh đã ban, điện hạ nói có lẽ sẽ có chút tác dụng."
"Phụ hoàng hắn... doạ vỡ mật, đã đến thuyền rồng trên tiền đường, nên khuyên như thế nào? Nếu như có thể thuyết phục, hoàng tỷ tỷ nàng..."
Hắn nói tới đây, nghe tiếng người không khỏi đi lên trước, ghé vào tai hắn thấp giọng nói một câu, Quân Vũ đã hiểu.
"Nếu như Hoàng tỷ đã... Ta không biết nên thuyết phục phụ hoàng thế nào. Văn Nhân sư huynh, lát nữa làm phiền ngươi thay ta viết một phong thư, cùng phụ hoàng đau khổ vì lợi hại, sau đó giao cho vị nội quan này lát nữa đi. Văn nhân sư huynh..." Trong bụng hắn đau đớn, đưa tay ấn một lát. "Chuyện đã đến nước này, nếu lâm an nghị hòa, có phải... Giang Nam sắp xong rồi không?"
Nghe người, đôi môi khẽ nhúc nhích, đắn đo một lát: "E là... thiên hạ sắp xong rồi."
Quân Vũ ôm bụng đứng dậy, hắn thất hồn lạc phách đi ra ngoài cửa, thê tử tới đỡ hắn.
Trước mắt hiện lên, tựa hồ vẫn là xung phong liều chết cùng nhiệt huyết trước khi hôn mê. Hắn cảm thụ được vết thương ở phần bụng, nhìn thấy binh sĩ, dân chúng lao về phía nữ chân nhân, một khắc mênh mông mãnh liệt kia, là khoảnh khắc hắn khát vọng gần mười năm qua nhất, nhưng theo một giấc mộng tỉnh lại, phụ thân của hắn xoay người chạy trốn sau lưng.
Hắn hoảng hốt đi ra ngoài, phía xa một bên tầm mắt có tường thành Đan Dương, bên này là doanh trại to lớn xây dựa vào mấy gian phòng nhỏ, phía xa là doanh địa nạn dân lít nha lít nhít kéo dài ra, thê tử ở bên cạnh nói vài câu, bên này là Trấn Giang quân., Bên kia là phản bội quân nhu, cứ như vậy, Quân Vũ trong đầu nhớ tới Biện Thành hơn mười năm trước, sau khi thủ thành lần đầu tiên kết thúc, tận mắt thấy Tần Kế Nguyên bị hạ ngục, tâm tình của lão sư thậm chí nghe người khác có lẽ cũng như vậy.
Muốn dẫn đại quân này trở lại Lâm An, giữ lại Phụ Hoàng.
Trong lòng hắn nghĩ tới đây, sau đó lại cố định. Bên ngoài thành Lâm An, đại quân của Ngột thuật đang hạ trại, trong đoạn giữa, thật ra không ai qua được.
Phái người trở về, thuyết phục khắp nơi, cứu tỷ tỷ, lưu lại Long thuyền, tận nhân sự mà nghe thiên mệnh... Trong đầu của hắn hiện lên đủ loại ý niệm. Chậm rãi đi tới sườn đất bên cạnh phòng ốc, mới ngồi xuống một cây cối ốm yếu, cây kia bị chém một nửa cành cây, dưới ánh mặt trời chiều chiếu xuống bóng cây, Quân Võ ngồi trên tảng đá, nhìn ánh mặt trời mùa hè chiếu về phía mặt đất trước mắt.
Qua không lâu, thê tử ở bên cạnh nói: "Nhạc tướng quân đến."
Quân Vũ thẳng người, bảo hắn tới. Nhạc Phi mặc giáp trụ tới chào, Quân Vũ mỉm cười: "Nhạc tướng quân, tiếp theo nên làm gì bây giờ? Thiên hạ này... Không chống đỡ nổi nữa rồi."
"Mạt tướng chính là vì chuyện này mà đến."
"Tướng quân có ý tưởng gì?"
"Kế sách trước mắt, đầu tiên tất nhiên là ổn định thế cục Lâm An là nhiệm vụ quan trọng, phái ra một ít nhân thủ, liên lạc với phủ trưởng công chúa, tận lực lưu lại bệ hạ, hoặc là không được, tận lực lưu lại công chúa điện hạ. Thái tử tu thư khuyên bệ hạ hồi tâm chuyển ý, cũng là việc đầu tiên phải làm..."
Nhạc Phi nói tới đây, chắp tay dừng lại một chút: "Nhưng mà, công chúa điện hạ đã không thể ổn định thế cục bình an, điện hạ ra tay, e rằng khó có thể dựng cây. Điện hạ không thể không nghĩ tới chuyện ta không thể quay về thiên thời tiếp theo... Lấy cục diện trước mắt, bệ hạ nếu muốn trốn, lòng quân tâm trong thiên hạ, sợ sẽ chết hết, quan lớn thân cận các nơi, đối mặt nữ chân nhân khó có thể đánh một trận, thiên hạ rơi vào trước mắt, nhưng một tia hy vọng duy nhất vẫn đang ở chỗ điện hạ này."
"Nhạc tướng quân hi vọng..."
"Bệ hạ mà đi, một nửa số chư hầu trong thiên hạ đều quỳ xuống trước mặt nữ chân nhân, nhưng nhất định cũng có một nửa là trung nghĩa chi sĩ, niệm tình ta như xưa, không muốn đầu nhập vào nữ thật. Nhưng dù vậy, đại nghĩa trong triều của ta đã mất, đối mặt với nữ tử thật khó đánh một trận. Như khi điện hạ trấn thủ giang cảnh, hai lòng tam tâm lưỡng ý xuất hiện., Sợ tướng tầng tầng lớp lớp, kế sách hiện nay, quan trọng nhất là chỉnh trang nội bộ, khiến trong tay điện hạ vẫn có binh lính đủ khả chiến. Chỉ cần vẫn có đủ lực đánh một trận, cho dù lâm an quỳ phục, thiên hạ sẽ luân hãm. Chẳng khác gì trường giang ta đi về phía nam, vẫn có lòng dân hướng tới, có giữ lại không gian vận chuyển."
Giọng nói của Nhạc Phi vang lên, chém đinh chặt sắt: "Trong tám năm trước đây, điện hạ chỉnh đốn quân kỷ thiên hạ nhưng trên thực tế vẫn không thể không thỏa hiệp quan lớn, quyền thần khắp nơi, đại tướng và mấy trăm vạn đại quân, kỷ luật quân sự không thể thống nhất, chấp pháp không được nghiêm ngặt, cho nên mới có Hi Duẫn ở Giang Nam thừa cơ tiến vào. Vì vậy thần thỉnh điện hạ dùng thân phận thái tử triệu tập quan lớn khắp nơi, thu binh quyền, nghiêm giám, kỷ luật quân đội nghiêm ngặt!"
"Thời điểm phi thường, phương pháp làm việc phi thường." Trong mắt Quân Vũ lóe lên ánh sáng, hắn đứng dậy: "Nhưng nếu ta làm vậy, chỉ sợ sẽ quyết tâm với Lâm An, quyết liệt với đa số sĩ tộc trong thiên hạ."
"Bẩm báo điện hạ, bệ hạ nếu chạy trốn, lòng dân trong thiên hạ này, chỉ sợ không thể hoàn toàn dựa dẫm vào được. Duy chỉ có điện hạ mới có thể nắm giữ được một vài thứ trên tay."
Nói đến đây, Nhạc Phi đã thẳng thắn đến cực hạn, Quân Vũ tự nhiên là có thể minh bạch. Tám năm, các quân tiền tuyến khổ tâm xây dựng, trên thực tế với quân pháp lưng còng của Nhạc Phi là nghiêm khắc nhất, nhiều khi nghiêm khắc đến mức làm người bệnh cho người ta, nhưng khi đại chiến bắt đầu, người có thể chiến nhất cũng chính là đội quân lưng còng này.
Những hải quân trấn thủ còn lại như Hàn Thế Trung, cũng là mượn uy nghi của thái tử và đại danh của Hàn Thế Trung, vừa rồi ngăn cách rất nhiều ngoại bộ ảnh hưởng. Đến lần này hắn suất lĩnh hơn mười vạn quân trấn thủ trấn thủ sông, trong quân đội võ triều vẫn là tinh anh, nhưng chỉ là một hai gian tế, về sau liền phá hoại hơn mười vạn người chiến tuyến, thậm chí hủy đi căn cơ của toàn bộ Võ Triều, nghĩ đến cũng khiến người ta đau lòng không nói nên lời.
Ngày xưa hắn là thái tử của võ triều, cho dù có thể gánh lấy sự bảo vệ cực lớn của hai nhánh quân đội, nhưng đối mặt với mấy ngàn vạn người quốc gia, thế lực khắp nơi cũng không thể không cân nhắc, nhượng bộ. Để gia tăng một chút lợi thế thắng lợi, hắn giết chết tiểu cữu tử của mình, thiếu chút nữa khiến thê tử buồn bã mà chết. Nhưng rốt cục không thể cứu vãn.
Đến lúc này, phụ hoàng nếu thoát khỏi Lâm An, toàn bộ thiên hạ sẽ sụp đổ, toàn bộ cục diện rối rắm, các loại người được lợi cầu xin, hắn không tiếp nổi, đơn giản chỉ là một chữ chết - hắn không cần tiếp tục nịnh nọt nữa.
Ánh mặt trời tháng năm dần dần trở nên lạnh lẽo, xuyên thấu qua thân cây xiêu xiêu vẹo chiếu xuống. Quân Vũ đặt tay lên vết thương bên hông, ánh mắt dần ngưng tụ, trở nên kiên nghị.
"Được." Có sát khí từ trên người hắn tỏa ra: "Nên giết người!"
Hắn nhanh chân đi xuống sườn núi.
"Nhạc tướng quân, cho dù sơn hà này đảo loạn... Ngươi ta có chết cũng không hàng."
Nhạc Phi chắp tay: "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Ngày hè dần dần sâu hơn, bầu không khí trong thiên hạ cũng bắt đầu biến hóa.
Ngày thứ hai tháng năm, Quân Vũ Vu Dương triệu tập chúng tướng Trấn Giang Thủ Thành, lấy ba vạn quân tinh nhuệ làm hạch tâm, bắt đầu thu nạp binh quyền, nghiêm túc quân kỷ. Đồng thời tu thư du nói tất cả quân của Giang Nam, phân tích tình trạng hiện trạng, Trần liệt lợi hại, hy vọng lực lượng khắp nơi mặc dù tình thế nguy nan, vẫn có thể lấy lợi ích của triều võ làm đầu, thủ vững đáy tuyến, cùng chống lại nữ tử.
Đan Dương chỉnh đốn và chỉnh đốn lại hình thức nghiêm khắc nhất bắt đầu rồi. Cùng lúc đó, hi doãn cùng ngân thuật không để ý tới điều kiện tiên quyết, nhanh chóng xuôi nam, tại trong triều đình An, Nhan Thanh Hỗn lấy hai vị nguyên soái là tông chủ, hai vị hoạn quan Tông Ngôn không cách nào ước thúc Hi Duẫn bộ đội vì lý do, đáp ứng phái sứ giả, tận lực trì hoãn hoặc đình chỉ bước chân dưới cốc thần quân, trên thực tế, đây là một câu nói suông.
Lúc này Chu Ung đã lên Long thuyền, cũng không thèm để ý tới hướng nam tới nữ chân nhân, lệnh đình chiến phát ra bốn phương tám hướng. Mấy ngày sau, lấy lực lượng của phủ công chúa, Thái tử phủ, Hoa Hạ quân cùng với các chủ chiến phái trong thành làm hạch tâm, các thế lực xung quanh lại không ngừng chia cắt Chu Ung, Chu Ung, Chu bội, cố gắng cứu viện, thế cục kinh thành trong thời gian ngắn hỗn loạn không thôi, chém giết khắp nơi trên mặt đất.
Đầu năm tháng năm, buổi trưa đầu nguồn, xác định được Hi Duẫn quân đội dần dần tiếp cận phạm vi an toàn, Chu Ung hạ lệnh cho hạm đội Long thuyền khởi hành, cứ như vậy ra biển bay xa mà đi., Khiến cho Tần Ngọc được Chu Ung triệu lên Long thuyền, trở thành một phần của việc rời khỏi kinh thành. Mà cục diện hòa đàm trong kinh giao lại cho một số đại thần chủ trì cùng phái Lý Nam Chu cầm đầu, Chu Ung hy vọng bọn họ có thể chống lại sự lo lắng của Vô Cữu Chi" bức bách của nữ chân nhân, tranh thủ hạ lệnh cho mọi người thỏa mãn đầu hàng.
Ban đầu, Hi Duẫn bộ đội đến Lâm An, yên lặng bắt đầu điều khiển khí giới công thành, đàm phán thế cục đại loạn, còn Nhan Thanh Cương ép Lý Nam - người chấp hành Thiên Tử ấn, cũng phái sứ giả triệu Hàn Thế Trung rời khỏi Giang Ninh.
Mười một tháng Mười một, sứ giả đi ra từ Giang Ninh đi tới nửa đường, bị thái tử quân vũ phái nhân thủ ngừng lại, đồng thời, quân đội bước đầu hoàn thành chỉnh biên soạn đan dương bắt đầu đi về phía Giang Ninh. Mười năm kinh doanh, Giang Trữ được coi là đại bản doanh quân quân nhu của quân Vũ, mấy chục vạn quân phụ tông hoành ngang trên đường, song phương đối mặt với Giang Trữ Nam.
Đồng thời, trong triều đình bắt đầu không ngừng phát ra mệnh lệnh, lệnh cho Thái tử quân Vũ không thể chỉ huy quân vọng động, không thể chiến đấu nhẹ nhàng với nữ chân nhân, Quân Vũ để lại ý chỉ, không trả lời.
Trong năm tháng dài đằng đẵng, lúc này võ triều ngang dọc ngàn dặm trên mặt đất, vô số người, vô số ý chí âm thầm xâu chuỗi, khi tin đình chiến truyền đến tai Tương Phàn, Lưu Quang Thế ngửa mặt lên trời thở dài, nước mắt giàn dụa, nhưng hắn đã chuẩn bị tốt cho tử chiến không đầu. Lúc này, tin tức Tây Nam đang phân liệt hoặc nhiều hoặc ít địa bàn cũng gia tăng lên lợi thế trong tay nữ chân nhân.
Tới cuối tháng năm, thần kinh khắp nơi đều căng thẳng đến cực hạn. Khi chạng vạng tối ngày tháng năm thứ hai mươi sáu, thành Lâm An, Nhan Hi Doãn đã chuẩn bị hoàn toàn công thành. Dưới tình huống cấm quân thiên tướng, đám người Ngưu Hưng quốc tuyệt vọng nhất, đã phát động phản loạn.
Lúc này, trên dưới triều các điều lệ bán nước đã định sẵn, cửa thành sắp mở ra, mười vạn nữ đại quân ngoài thành thực sự rục rịch muốn động, nhóm đầu tiên được nữ nhân kia thúc giục thu thập, chuẩn bị đưa nữ tử " Lao Quân" ra ngoài thành, lại một lần nữa tĩnh lặng thảm thiết nhất sắp bắt đầu.
Phản loạn rời khỏi thành, đối mặt với mười vạn nữ chân nhân, chỉ còn đường chết, lưu lại trong thành. Đợi đến lúc nữ chân nhân đường đường chính chính chính vào thành, tất cả mọi người cũng chỉ có con đường chết. Đám "người phản loạn" trong thành Lâm An cuối cùng cũng lựa chọn đánh ra một kích tuyệt vọng.
Chạng vạng này, phía tây An, hai cửa thành phía nam được mở ra, hàng chục vạn quân dân bắt đầu mãnh liệt lao ra ngoài thành, nữ chân binh sĩ cũng đuổi giết tới, trời dần dần tối đen., Lửa cháy hừng hực thiêu đốt trong thành Lâm An, chúng tướng Ngưu Hưng quốc suất lĩnh binh sĩ cấm quân, trên chiến tuyến ngoài thành Lâm An ý đồ ngăn cản nữ chân nhân đuổi theo, nhưng không lâu liền bị kỵ binh của Ngột thuật tách ra, một bộ phận binh sĩ, dân chúng mang theo bom, thuốc nổ tấn công nữ chân nhân.
Mọi người dựa vào sự yểm hộ của đêm tối mà chạy tứ tán, một số ít quân dân may mắn còn sống sót. Trên bờ sông ven sông phía nam thành Lâm An, từng mảng lớn dân chúng bị đuổi kịp lao vào trong nước, một số người chạy trốn đã sớm chuẩn bị sẵn đang khiêng thùng gỗ, tủ sách, xà gỗ, trúc bay lượn trên mặt nước, bảo lưu lại một mạng sống, tính mạng đã bị sóng nước nuốt hết.
Càng nhiều người chết trong cuộc đồ sát, hi Doãn Ngột thuật bộ đội binh phá thành mà vào, chính thức tiếp quản Giang Sơn của Chu Ung rời đi, so với khuất nhục và tàn sát càng thảm thiết hơn, bộc phát ra trong thành Lâm An.
Tiếng chuông sụp đổ của Kiến biện thiên hạ khổng lồ cứ thế vang lên.
Thân thể trần trụi...
Trong mùa hè năm đó, toàn bộ thành Lâm An phát sinh thảm kịch không ai có thể nói rõ.
Đám phản kháng bị giết chóc đầu đường xó chợ, với nghị luận của Lý Nam Chu cùng với các vị đại thần sưu tập trân chơi trong thành, nữ tử, thợ thủ công giao phó cho quân đội Nữ Chân, đền cho chiến tranh "khiếu nợ", đây là một màn sỉ nhục bình tĩnh, chỉ là trong kinh thành không có bao nhiêu hoàng thân quốc thích có thể cung cấp cho nữ tử chân nhân làm nhục, trò chơi.
Trong trận chiến này, mọi người trong kinh thành mất đi trượng phu, mất đi thê tử, mất đi mẫu thân, mất đi đứa trẻ...Bình tĩnh mười năm sau, một màn thê lương khó tả này chẳng qua cũng chỉ là một màn khai mạc nho nhỏ toàn bộ thiên hạ sắp sửa trải qua thảm kịch mà thôi.
Sau khi Nhan Hi Duẫn đi vào điện Kim Loan hỗn độn, Thuần Thuật ngồi trên bảo tọa của Hoàng đế, đang trêu đùa cùng một đám Hán thần quỳ trên mặt đất. Thấy hắn đến, hắn phất tay đuổi đám Hán thần đi.
"Đại sự võ triều đã xong, chuyện thương nghị lúc trước, nên làm rồi."
Trước mặt Nhan Hi Duẫn, Ngột Thuật không dám ngồi trên ghế đối diện với hắn, vì vậy bước từ trên xuống: "Hoàng đế võ triều còn chưa chết, Thái tử chưa trừ, huynh trưởng còn đang đánh trận ở Giang Ninh. Nơi này cách Tây Nam ba ngàn dặm, làm sao?"
Ánh mắt Nhan Hi Duẫn ngưng tụ, ánh mắt bắt đầu trở nên lạnh lùng.
"Tiểu Tứ, suy nghĩ của ngươi... lặp lại lần nữa?"
Ngột thuật giang tay ra, hơi lui về phía sau: "Giang Ninh còn đang đánh, binh khí của huynh trưởng không thể cứ vậy rút đi được. Hoàng đế Võ Triều đi trên biển, thủy binh của bọn họ còn đang chiêu hàng, một khi đuổi tới, ta còn phải cướp của hắn trên đất. Cốc Thần, trước đó ta đã từng nói với huynh trưởng., Toàn lực giúp ngươi diệt Tây Nam, ngươi muốn cái gì cũng được, bây giờ thiên hạ đều là của chúng ta, người của võ triều đang quy phục. Như vậy, tất cả đều thuộc về ngươi, chỉ cần ngươi mang theo, quân đội, khí giới, hậu cần, ngươi đều có thể mang đi, đủ lấp bằng Tây Nam."
Hi Duẫn nhìn hắn chằm chằm, vẫn Thuật bị nhìn đến sợ hãi: "Ta và huynh trưởng diệt Võ Triều, ngươi và sền sệt diệt Tây Nam, binh khí thiên hạ đều giao cho ngươi, còn muốn thế nào nữa? Ngươi sợ sau lưng ta quấy rối hay sao? Ngột thuật ta lấy danh nghĩa tổ tiên lập lời thề, lần này tuyệt đối không dám làm xằng làm bậy sau lưng ngươi!"
"... Đồ Sơn Vệ ở Trấn Giang bị tổn thất, kỵ binh của ngươi cho ta ba vạn."
Hi Duẫn nói xong, xoay người rời đi, Ngột thuật đứng sau lưng sững sờ chốc lát.
"...Tốt. Chúc Cốc Thần Kỳ mở ra thắng lợi, Tây Nam tiểu tặc một trận chiến mà dẹp yên!"
....
Thiên hạ đang rơi vào tay giặc.
Mùa hè kéo dài, vô số người trong lúc hỗn loạn lựa chọn phe mình đứng. Sáu tháng, dưới sự bán đứng của nội gian, Tông Hàn đánh tan phòng tuyến Tương Phàn, Lưu Quang Thế suất lĩnh lượng lớn thế lực phản kháng trong phạm vi nhỏ, tháng sau, Bạch Mã Ngân Thương của Trần Phàm, đánh tan thành Trường Sa, cắm cờ đen trên tường thành.
Giang Ninh, trải qua hơn mười ngày giằng co, dưới sự xuất kích của Hộc quân và hải quân trấn thủ hai mặt, Quân Vũ phá vỡ phòng tuyến phụ cận của tông, trở về Giang Ninh, bắt đầu một lần nghiêm khắc khác. Lúc này, triều đình đã không ngừng hạ chỉ, quyền lực chính thức đoạt lấy Thái tử Quân Vũ, nhưng loạn thế đã triển khai, ý chỉ như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Ý chỉ của nữ chân nhân đang quét ngang thiên hạ.
....
Tây Nam.
Đợt đầu tiên đến là chấp nhận ý chí của Hi Duẫn, đàm phán và chiêu hàng sứ thần được tông Hàn quân phát ra trong lúc đàm phán và khuyên hàng sứ thần. Bọn họ mang theo văn thư được Hi Duẫn viết từ thủ bút viết rất nhiều yêu cầu đã tới Trương thôn. Trong văn thư có liệt kê những người như Hoa Hạ quân đang xưng thần với nữ tử thật sự., Di chuyển các loại kỹ thuật, chuyển giao nhân viên thợ thủ công cụ thể, mà mệnh lệnh Hoa Hạ quân tiến hành tự thiến các loại kỹ thuật, đủ loại yêu cầu bất đồng, môn loại đa dạng, đủ loại. Ở thời đại này, như vậy chiêu hàng thư của "Văn minh", như vậy cũng không thấy nhiều.
Ninh Nghị tiếp kiến sứ thần, nhìn rất thú vị: "Chậc, Hi Duẫn bên kia các ngươi cũng học không tệ, càng ngày càng có sức tưởng tượng đấy."
"Trong thiên hạ anh hùng hiện nay, chỉ có duy nhất Cốc thần cùng tiên sinh anh hùng tương kính, Cốc thần thường nhắc tới Tây Nam Trữ tiên sinh, đạo như ở một quốc gia, song phương tất vi tri kỷ. Hiện nay Kim quốc ta đã bị diệt trừ võ triều, nhất thống thiên hạ., Duy chỉ có cây cờ đen ở Tây Nam, cây côi khó chống đỡ, lúc trước nghe nói lại có nội loạn xuất hiện. Bách đại quân Võ Triều và quân Tây Lộ hiếm có hiếm có, binh mã số một, súc thế chờ phát, Cốc Thần niệm tình thiên hạ bách sinh, cố lưu lại đường sống, mong tiên sinh có thể đưa ra quyết định chính xác."
"Thật nhiều năm trước, tại Tiểu Thương Hà, vị sứ giả được gọi là Phạm Hoằng Tể của các ngươi không biết cách làm người như ngươi." Ninh Nghị mỉm cười nhìn sứ giả phía trước, sau đó viết mấy chữ thật dày trên văn thư, ném trả lại: "Ngươi có biết vì sao không?"
Sứ giả kia nhận lấy thư văn, thuận tay lật xem, trong miệng nói: "Ninh tiên sinh..." Nói tới đây, nhìn thấy Ninh Nghị viết chữ, lời của hắn cũng dừng lại.
Phía sau bộ sách kia là chín chữ tùy ý.
- tất cả không đồng ý, lấy về sửa.
Ninh Nghị đã đi tới vỗ vỗ vai hắn: "Đó là vì quân Hoa Hạ đã không còn là Hoa Hạ quân của Tiểu Thương Hà nữa. Nhan Hi Doãn phái ngươi tới chẳng qua chỉ là nhìn xem ý chí của ta. Ngươi không hề quan trọng, không lấy được trên chiến trường thì không thể lấy được., Trên bàn cũng không khép lại... Ta vốn hi vọng võ triều có thể chống đỡ thêm một chút, nhưng bây giờ xem ra, để ta tự mình đi, cái gì mà trăm vạn đại quân binh hùng vĩ, trở về gọi hãn hữu cùng Hi Duẫn Duẫn Đô tới, đại quân phía tây của các ngươi tiến vào bình nguyên thành Tây, ta chôn các ngươi."
Hắn lạnh nhạt nói xong, đã rời khỏi phòng, ánh sáng cuối hạ từ ngoài cửa sổ chiếu vào.
....
Biển rộng, thời gian đã là cuối mùa hè, dưới sự mềm lòng mềm yếu của Chu Ung, Chu Bội có thể đi ra, đi lại trên boong thuyền Long thuyền. Ngay từ đầu Vệ sĩ ở xung quanh còn khẩn trương, dần dần, đối mặt với vị trưởng công chúa trầm mặc này, mọi người dần dần yên lòng.
Sáu mươi bốn tuổi, hải âu bay lượn trên trời, Chu Bội ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt biển xanh ngắt như tắm.
Chu Ung từ không xa đi tới, đến bên cạnh Chu Bội, hắn đưa tay ra hội họp với thị vệ bên cạnh, khe khẽ thở dài, tựa hồ muốn nói gì đó.
Chu Bội đứng lên, đột nhiên phóng về phía mạn thuyền.
Nàng nhảy vọt lên cao, hải âu bay qua trước mặt, thân thể nàng bay về phía biển rộng xanh thẳm.
Một giọt nước từ không trung rơi xuống...
....
Trong mây, Thang Mẫn Kiệt xem hết tin tức từ phía nam truyền đến, sau đó nhắm mắt lại, trên khuôn mặt cương nghị mà lạnh lùng, cũng có quang mang hiện lên.
"Lần thứ hai tĩnh Bình..."
Hắn nắm chặt lá giấy trong tay, nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.
....
Từ Châu.
Bởi vì phòng tuyến Giang Nam sụp đổ, bộ đội Lưu Thừa Tông không cần uy hiếp nữ chân nhân đường lui nữa, đã trải qua mấy tháng chiến đấu, quân đội đã bị bẻ gãy ở phía bắc Trường Giang.
Tấn địa.
Lâu Thư Uyển, quân đội Ngọc Lân trong tình huống cực kỳ gian nan tiến hành phản công mấy lần, dưới tình huống lực lượng các hệ chiến ý của Tấn Địa đã tiêu tán, khuếch đại một chút địa bàn, đạt được hơi thở dốc. Nhưng đến lúc này, Điền Hổ, Điền Thực thời kỳ tích súc đã dần dần hao hết, càng thêm gian nan sắp đến.
....
Cuối tháng sáu, trong một góc nhỏ bé mà không ai chú ý tới ở thiên hạ này, có chuyện gì đang phát sinh.
Tây Bắc, sau cuộc chiến ở Tiểu Thương Hà, nữ chân nhân đã tiến hành cuộc tàn sát thảm thiết không người ở nơi này, cho nên mấy năm sau ôn dịch hoành hành, Xích Địa Thiên Lý.
Tình huống như vậy, đang muốn bị mọi người dần dần quên đi.
Phủ châu, có thể cầu trị, sau khi quân đội Hoa Hạ cùng nữ chân nhân đi, người Tây Bắc là nơi tụ cư lớn nhất, trong cuộc đại chiến kịch liệt trong thiên hạ, tình huống nơi này dần dần biến thành nơi đào nguyên tương đối yên tĩnh.
Một ngày nọ, hào quang thôn thiên đang muốn hạ xuống, ngũ thụ gác, một dịch sở phía tây phủ nam, lão binh trông coi từ trong phòng xuất hiện, chạng vạng tối gió ấm đang cuốn lên đất cát cằn cỗi đi lên, hắn đột nhiên cảm giác được chấn động không rõ ràng.
Lão binh nằm rạp trên mặt đất lắng nghe, ánh mắt dần lộ ra vẻ mê hoặc, một lát sau, hắn nhìn thấy ở một bên mặt đất, kỵ binh mãnh liệt nứt ra mà đến!
Hắn ta muốn quay người đi về phía sau, trên bóng người tới từ phía sau, một bóng người cao ngạo nhảy lên giữa không trung, vung mã đao.
Sóng máu mãnh liệt, tỏa ra ——
[ Lớp chín, mặt đất rộng lớn bao la chấm dứt:
【 hoan nghênh tiến vào tụ tập rể dài đêm thứ mười của Tập Khuyết 》....