Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tỉnh lại từ trong giấc ngủ say khó có được, trong lúc giật mình, giống như đã mơ một giấc mộng xa xôi.
Sáng sớm tháng tư hai mươi ba, khi Chu Bộ đứng lên, bầu trời đã dần dần sáng lên. Sáng sớm hè, thoát khỏi cái nắng xuân đầy phiền muộn và ẩm ướt, trong sân có gió nhẹ nhàng, trong thiên địa thanh tịnh như được tắm rửa, giống như Giang Trữ lúc nhỏ.
Nàng ngồi dưới đình nghỉ mát giữa Không Khoáng đình viện một lát, bên cạnh có hoa hướng về quang vinh cùng dây leo, đình viện lúc bình minh lúc này như chìm trong một mảnh màu xám, xa xa có vệ binh trấn giữ, nhưng đều không nói gì. Chu bội bắt tay chưởng, duy chỉ có lúc này, có thể cảm giác được đơn bạc của bản thân.
Lấy phàm nhân chi lực một mình, giao thiệp với đại thế giới phức tạp này, thúc đẩy rất nhiều sự tình, ngàn vạn mối quan hệ trong suốt, có đôi khi nhất ngôn quyết sinh tử, cũng có đôi khi không thể ngủ yên mấy ngày. Lâu dần, sẽ cảm giác mình không còn là chính mình, phảng phất như được bao phủ bởi một tầng thân thể khổng lồ. Nhưng những thứ này đương nhiên đều là giả.
Một năm này nàng mới ba mươi tuổi, trong mắt thế nhân, bất quá chỉ là một người đàn bà quái gở, giam lỏng trượng phu của mình, sau khi nắm giữ quyền lực, làm người ta nhìn vào mà sợ hãi. Phần lớn quan viên khi tới đều nơm nớp lo sợ, so với lúc đối mặt với Quân Vũ, kỳ thực càng thêm sợ hãi, đạo lý rất đơn giản, quân võ là Thái tử, cho dù vô cùng dũng mãnh dũng mãnh, tương lai hắn thế nào cũng phải tiếp nhận quốc gia này, mặc dù có rất nhiều chuyện có ý nghĩ trái ngược, nhưng cuối cùng vẫn có thể câu thông được.
Cô lại khác, cô đứng sau lưng Quân Vũ, dùng thân phận con gái gánh vác việc làm của đệ đệ mình, bên cạnh không có ai bầu bạn, trượng phu cũng đã bị giam lỏng. Mặc dù lời nói bên ngoài rất nhẹ nhàng, nhưng chuyện quay lưng lại là chuyện gì cũng có thể làm được - bên ngoài đối với cô ta, phần lớn đều suy đoán như vậy.
Thật ra, còn có thể nghĩ thế nào đây?
Nàng nhớ tới Chu Ngọc và Khang Hiền đã chết.
Đã định trước cho nàng tiếp nhận sản nghiệp của phủ công chúa quốc gia, nàng chỉ là thiếu nữ hơn mười tuổi, theo thành thân, gánh nặng cũng đặt trên vai. Lúc đầu còn không phát hiện, đến lúc phản ứng kịp, đã bị sự tình thúc đẩy chạy, lão sư cũng tạo phản, nước mất nhà tan, mỗi ngày đều có vô số chuyện: Đương nhiên nàng cũng có thể ném đi mà không nhìn thấy, nhưng cuối cùng nàng không làm như vậy.
Đợi đến khi đứng lại, quang cảnh ba mươi tuổi đặt ở trước mặt, trượng phu trở thành người xấu mười ác không tha, hôn nhân cũng xong rồi. Được người thế tục định nghĩa hạnh phúc cả đời, cùng nàng lúc đó đã xa xôi nhìn cũng không thấy.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Bình tĩnh suy nghĩ lại, lúc Chu Ngọc và Khang hiền rời đi còn phảng phất gần ngay trước mắt. Nhân sinh trong một cái chớp mắt không thể phát giác, thoáng một cái biến mất.
Nàng nhặt cành cây bên đình nghỉ chân lên, cầm trong tay, giống như một thanh kiếm. Hơn mười năm trước nàng từ Biện Lương trở về, Chu Ngọc từng dạy nàng kiếm vũ, Hoàng cô nương ở trước mặt người nhà tính tình ôn hòa, nhưng nắm giữ quyền lực và sản nghiệp to lớn của phủ công chúa, cũng có mặt uy nghiêm cùng sát phạt của nàng, khi nàng tiếp xúc với phủ công chúa, lão nhân từng bí mật dạy nàng múa kiếm.
"Kiếm có song phong, một đầu đả thương người, một đầu thương mình, sự tình thế gian cũng đều như thế... Kiếm cùng thế gian vạn sự thú vị, chính là tại kia đem tổn thương chưa tổn hại chừng chừng mực..."
Năng lực vận động của Chu bội không mạnh, đối với kiếm vũ đại khí kia của Chu Ngọc, kỳ thật vẫn chưa học được, nhưng đạo lý dạy bảo trong kiếm vũ, lại rất nhanh hiểu ra. Tổn thương chưa bị là chừng mực, hại người hại mình...là quyết định. Hiểu được đạo lý, đối với kiếm, từ nay về sau nàng không hề tiếp xúc, lúc này nhớ tới, lại không khỏi bi thương.
Nàng nhớ lại hình ảnh lúc trước, cầm cành gỗ kia đứng lên, chậm rãi đâm cành gỗ ra ngoài. Tám năm trước, lão nhân đã chết trong gió sớm múa kiếm, chuyển động bước chân... Kiếm có song phong, đả thương người khác, hơn mười năm trước thiếu nữ cuối cùng cũng không theo kịp, vì vậy đổi thành trưởng công chúa hôm nay.
Thành chu hải từ bên ngoài tiến vào, sau đó không tiếng động lui lại hai bước, Chu Bội múa vài kiếm, dừng lại nhìn về phía cửa viện, thành chu hải mới tới: "Điện hạ thật hứng thú."
"Tiên sinh dậy sớm như vậy."
"Chờ tin tức, tối qua chưa từng trở về." Thành Chu Hải mỉm cười: "Điện hạ tinh thần không tệ."
Chu Bội đặt nhánh cây qua một bên: "Chẳng biết tại sao, đêm qua đột nhiên ngủ ngon giấc, đến lúc trời sáng, mới làm một giấc mộng. Mơ thấy cái gì ngược lại quên mất."
Khang hiền, sau khi Chu Ngọc qua đời, Chu Bội rất coi trọng thành chu hải, hai bên vừa là thầy vừa là bạn, cũng rất quen thuộc tình huống của nhau. Áp lực từ bên cạnh tăng dần, Chu Bội thường thường ngủ không yên, ngủ không yên., Cũng có rất nhiều y quan xem qua, nhưng tác dụng không lớn. Đợi đến khi nữ chân nhân đánh tới, Chu Bội lo lắng trong lòng, thức đêm càng là ngày thường xuyên. Nàng không đến ba mươi tuổi, biểu hiện bên ngoài còn có thể chịu đựng được, nhưng người bên cạnh thường xuyên sốt ruột. Lúc này Chu Bội nghe được ngủ ngon giấc, thành chu hải ngẩn người.
"Điện hạ khí định thần nhàn, có phong cách Tạ An." Hắn chắp tay nịnh nọt một câu, sau đó nói: "Có lẽ... là dấu hiệu tốt."
Lúc trước hắn nói đang chờ tin tức, trên thực tế mấy ngày nay, trong thành Lâm An rất nhiều người đang chờ tin tức. Bốn mươi tám tháng tư, đại quân Hi Duẫn ở Thường Châu chuyển hướng, lấy tốc độ cao tập kích Trấn Giang. Ngày đó, đại quân A Lỗ Bảo cũng triển khai phối hợp, bày ra tư thái muốn liều lĩnh tấn công Trấn Giang, tạm thời không có bao nhiêu người có thể xác định đây là thật hay giả.
Lúc này Giang Nam, Giang Trữ, phía tây trấn giang, là hai điểm phong tỏa Trường Giang, chỉ cần hai điểm này vẫn như cũ, liền có thể gắt gao ngăn chặn đại quân tông phụ, khiến cho hắn không cách nào yên tâm xuôi nam.
Bây giờ, Giang Trữ đã trở thành khu vực chiến đấu trung tâm, Trấn Giang do Quân Vũ tọa trấn, phụ trách đối phó với Hi Duẫn, Ngân Thuật có thể suất lĩnh đội quân này, mấy tháng qua, hai bên liều mạng chém giết, không nhường ai, Quân Vũ hy vọng mau chóng đánh tan Hi Duẫn - thậm chí dùng chiến thuật biển người kéo sụp đổ Hi Duẫn.
Còn Hi Du Du, ở hai phương diện chiến lược lớn: Thứ nhất, không hề để ý tới sự rèn luyện của hậu cần, dọc theo địa khu đông đúc giàu có không ngừng xuôi nam, công thành đoạt đất, ăn vào dân chúng, ở giữa cái này., Trấn Giang đến lúc an, khoảng cách bốn trăm dặm, khắp nơi đều là thành trì giàu có giàu có, tình huống trong thành Lâm An lại phức tạp, chỉ cần Hi Duẫn có thể giết đội quân tinh nhuệ nhất của nữ tử này bốn trăm dặm, đến thành Lâm An, lại phối hợp với lực lượng của quân đội Phản thuật, nhân tâm của Võ Triều bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Thứ hai, phối hợp với Tông Phụ phá hư phòng tuyến Trường Giang, ở giữa này, tự nhiên cũng bao gồm cả lựa chọn công trấn giang. Thậm chí từ tháng hai đến tháng tư, Hi Doãn bộ đội mấy lần bày ra tư thế như vậy, buông lời muốn tấn công Trấn Giang thành, chém giết Chu Quân Vũ, khiến cho quân đội trong quân đội khẩn trương cao độ, sau đó vì người Võ Triều phòng thủ nghiêm mật, Hi Duẫn lại lựa chọn buông tha.
Nhưng chiến tranh chính là như vậy, ngươi lừa ta lừa ngươi đi, mỗi một lần đều có thể biến thành sự thật. Đến bốn trăm tám tư, Hi Duẫn lần nữa chuyển hướng tới Trấn Giang, ở giữa này., Quân đội võ triều lại phải đối mặt với mấy khả năng: Nếu lập tức gom chiến tuyến lại chuyên tâm phòng ngự Trấn Giang, đám người Hi Duẫn cũng có khả năng trực tiếp xuôi nam tấn công Thường Châu. Còn nếu Hi Duẫn thật sự lựa chọn cường công Trấn Giang, vậy tin tức biểu lộ ra ở giữa thật khiến người ta sợ hãi.
Đối mặt với Hi Duẫn quay đầu lại, phương hướng Trấn Giang đã bày trận sẵn sàng đón quân địch, bên phía Lâm An cũng đang đợi tin tức mới lành - có lẽ một khoảnh khắc nào đó tương lai sẽ truyền tới hy Doãn Chuyển Công Thường Châu, Đan Dương có thể là tin tức đại chiến vì Giang Trữ mà phân tán tầm mắt của mọi người.
Tin tức này, đang chạy trên con đường nam hạ, không lâu sau, kinh động toàn bộ thành Lâm An.
Thân thể trần trụi...
Trấn Giang, binh sĩ từng đội từng đội một chạy lên tường thành, gió sớm xơ xác tiêu điều, tinh kỳ phần phật. Trên mặt đất phía ngoài tường thành, vô số thi thể của vô số người nằm trong cái hố sau vụ nổ - Nữ Chân quân xua đuổi hán nhân bắt được, chính là đêm hôm qua, dùng phương thức hiệu suất nhất đi qua địa lôi ngoài trấn Giang thành.
Từng tòa từng tòa thạch cơ đang được dựng lên. Từ sau khi Ninh Nghị tạo phản, những đường thủy tuyến mà hắn thúc đẩy, tiêu chuẩn hóa sản xuất, các kỹ thuật lắp ráp phân bố, ở một số phương hướng thậm chí là bên phía Nữ Chân nắm giữ càng thêm đúng vị trí.
Khí cầu nóng đang từ từ bay lên trong gió sớm, trên tường thành Trấn Giang, từng quả cầu khí nóng cũng bay lên, binh sĩ mang nỏ mạnh đi vào trong cấu trúc của khí cầu.
Quân Vũ đang ở trong doanh trướng ăn sáng cẩn thận, làm bạn với hắn là Tứ phu nhân của Thái tử phủ, Thẩm Như Hinh.
Thẩm Như Hinh vốn là Trấn Giang Nhân, năm ngoái trước khi khai chiến với nữ chân nhân, đệ đệ Thẩm Như Hoa của nàng bị hạ ngục vấn tội. Thẩm Như Hinh tại Giang Trữ thổ huyết bệnh ngã xuống, nhưng rốt cuộc vẫn chống đỡ được. Năm nay năm đầu Giang Trữ cáo khẩn cấp, Quân Vũ đưa thê thiếp cùng hài tử trong nhà dời đến nơi an toàn, duy chỉ có đưa Thẩm Như Hinh đến Trấn Giang.
Lúc trước sưu sơn kiểm Hải, Quân Vũ chạy trốn khắp nơi, song phương vì sống nương tựa vào nhau mà cùng một chỗ, hôm nay cũng là tình huống giống như sống nương tựa vào nhau.
Trong quá trình ăn sáng, có binh sĩ tiến vào báo cáo tình huống các bộ phận thay phòng thủ đã hoàn thành, Quân Vũ gật gật đầu, biểu thị đã biết. Không lâu sau, gã ăn xong đồ, Thẩm Như Hinh tới sửa sang lại y quan cho gã, vợ chồng hai người sau đó đi ra ngoài. Bầu trời mây trôi như tơ, từng đóa từng đóa trôi qua tòa thành lớn bên bờ Trường Giang này.
Chuyện chuẩn bị và động viên chiến tranh ngày hôm qua đã hoàn thành, trong quân doanh đang bao phủ một bầu không khí kỳ dị. Hi Doãn cường công Trấn Giang, là người điên cuồng nhất trong toàn bộ chiến dịch có khả năng quyết định chiến cuộc. Tám năm kinh doanh, mười vạn đại quân trấn thủ ở Giang, cũng không phải là kẻ yếu, trong lúc Quân Vũ Thiết quyết tâm muốn tiêu hao đội quân Hi Duẫn chết sạch, đối phương quay đầu tấn công Trấn Giang, theo chiến lược mà nói là lựa chọn đơn độc.
Nếu như trấn Giang giữ vững, quân đội của Hi Duẫn có thể sẽ bị quân đội võ triều bốn phía bao vây trùng điệp, Quân Vũ sẽ hoàn thành mục tiêu đánh tan Đồ Sơn Vệ, lần thứ tư Nam chinh của Nữ chân nhân cũng vì vậy mà tan rã.
Nhưng xét tới năng lực vận dụng và uy danh hiển hách của Hi Duẫn, hắn đã đưa ra lựa chọn như vậy, rất có thể trong cờ bác mấy tháng trước có chút sơ hở đã bị đối phương bắt được.
"Đánh bại Nhan Hi Duẫn xong, ta có thể đổi lại thiên hạ thái bình này..." Trong đêm một ngày trước, Quân Vũ nắm lấy tay thê tử nói vậy: "Nhưng nếu không thắng được, rất có thể... ta và ngươi sẽ cùng chết ở đây."
Trong lòng của ta, thật ra rất sợ...
Buổi sáng ôn nhu và ánh nắng ấm áp, Quân Võ và thê tử đi qua con đường quân doanh, binh lính sẽ hành lễ về phía này. Hắn nhắm mắt lại, ảo tưởng đối thủ ngoài thành, đối phương tung hoành thiên hạ, chém giết trong chiến trận đã mấy chục năm, bọn họ giết từ lúc yếu nhất không hề khuất phục, hoàn thành Nhan Hi Doãn, ngân thuật... Hắn tưởng tượng khí phách tung hoành thiên hạ. Hắn hiện giờ đang đứng trước mặt người như vậy.
Hắn cũng nhớ tới lúc ở Giang Trữ lão sư, nhớ tới khi hắn lựa chọn một chuyện đại sự, người ở trên thế giới này, sẽ gặp phải lão hổ...ta đem mạng ra, chúng ta đều giống nhau... Người Hoa Hạ, không hợp tác... Đừng mong còn sống trở về...
Người lẫm liệt như vậy, ai vân hán đã mất... Hắn cùng nghe người ta nói đùa, thực hy vọng lão sư đem bức tranh chữ này đưa cho ta...
Ta sẽ mang mạng đi ra.
Hắn nghĩ.
Ta sẽ không lùi...
....
Ngoài thành Trấn Giang, hơi nóng cực lớn bay về phía tường thành, sau đó không lâu, rải xuống mảng lớn truyền đơn. Đồng thời, có sứ giả gánh vác sự chiêu hàng cùng sứ mệnh tuyên chiến đi về phía cửa thành Trấn Giang.
Giờ Tỵ hai khắc, sứ giả đến Trấn Giang đại doanh, đưa ra lời khuyên hàng với đông đảo tướng lĩnh Quân Vũ và Trấn Giang: "... Trong mấy tháng thời gian trước, sứ giả dưới trướng Cốc Thần đại nhân đã lần lượt trù tính và chiêu hàng mấy vị tướng quân trong chư vị, chúng ta đang ở Lâm An., Tại toàn bộ võ triều, cũng thúc giục đông đảo quan viên cùng người mang danh vọng ủng hộ. Cốc Thần đại nhân tất lấy tốc độ nhanh nhất bắt lấy Trấn Giang, Trấn Giang tất không thể thủ, hướng chư vị nói rõ tình thế, tránh cho thương vong không cần thiết., Cốc Thần đại nhân sai ta mang đến danh sách và chứng cứ đại quan, ngoài ra, cũng mệnh lệnh ta cho chư vị minh bạch, lần đại chiến này mở ra, vô luận thắng bại, chư vị tham chiến ở Kim Quốc ta, đều là người tất sát! Cửu tộc không tha..."
Sứ giả trong khi nói chuyện, đem danh sách "Hàng Kim giả" cùng với chứng cứ trình lên trước mặt Quân Vũ. Trong doanh trướng đã có tướng lĩnh rục rịch, muốn tới giết chết tên sứ giả mê hoặc lòng người này. Quân Vũ nhìn đống đồ trên bàn, phất tay gọi người vào, bóp đầu lưỡi sứ giả, sau đó ném đồ vào chậu than.
"Đây là phiên bản thay đổi của Ninh Nghị trong kế hoạch tiêu diệt Lương Sơn năm xưa, hắn tìm kiếm người tài, Cốc Thần cũng chỉ đến thế mà thôi... Ta vốn muốn giữ lại tính mạng cho ngươi, nhưng đã đưa ra kế sách này, ngươi hiểu rõ bản thân không thể nào sống sót trở về."
Sứ giả miệng đầy máu cười dữ tợn trên mặt đất...
Buổi trưa, đầu của sứ giả bị treo ở cửa thành, Nhan Cơ Doãn ở ngoài thành, mặt không chút thay đổi nhìn mọi chuyện.
Vào buổi chiều tháng tư hai mươi hai, cuộc chiến trấn Giang bắt đầu.
Thân thể trần trụi...
Xe ngựa xuyên qua đường phố thành thị, đi vào trong hoàng cung. Tần Ngọc ngồi trong xe ngựa, tay cầm tin tức truyền đến, hơi run rẩy, tinh thần tập trung cao độ, trong đầu xoay quanh đủ loại sự tình, đây là sự khẩn trương mỗi khi có đại sự, đến mức sau khi ngự giả ngoài xe ngựa gọi hắn vài tiếng, hắn mới kịp phản ứng, đã đến nơi.
Xuyên qua trùng trùng điệp điệp con đường trong cung điện, Tần Ngọc ở trong phòng Ngự Thư Phòng bên cạnh thấy Chu Ung, Hoàng Đế mặc áo choàng rộng thùng thình, tóc tai bù xù, vạt áo cũng chưa từng buộc lại, ngồi bên giường, trong tay cầm mấy tờ giấy, xem ra tiều tụy lại thất hồn lạc phách, Tần Ngọc đi vào thỉnh an hành lễ hồi lâu, Chu Ung mới hồi phục tinh thần lại.
"Tiêu, tin tức đã biết?" Chu Ung trừng mắt.
"... Hồi bệ hạ, đã biết."
"Hi Duẫn xông về Trấn Giang, Hi Duẫn công hạ giang... Hi Duẫn vì sao công trấn giang... Tất cả mọi người đều nói, Trấn Giang là tử địa, tại sao phải công Trấn Giang." Chu Ung phất nhẹ tờ giấy trên tay: "Tần Khanh, ngươi nói đi, ngươi nói..."
"Thần, thần cũng không dám chắc..." Tần Ngọc do dự một lát, quỳ gối xuống. "Thần có tội..."
Chu Ung sững sờ tại chỗ, sau đó trang giấy trong tay vung vẩy: "Ngươi có tội gì! Ngươi nói cho trẫm biết! Hi Duẫn vì sao công Trấn Giang, bọn họ đều nói Trấn Giang là tử lộ! Bọn họ nói, Hi Duẫn công Trấn Giang sẽ bị kéo tới đó. Vì sao Hi Duẫn phải công, Tần Khanh, trước kia ngươi từng nhắc với trẫm, ngươi đừng giả vờ ngốc nghếch, ngươi nói..."
"Thần, thần không dám nói bừa..."
Chu Ung rống lên: "Ngươi nói đi —— "
"Có lẽ là..." Tần Ngọc quỳ ở đằng kia, khó khăn nói: "Hi Duẫn có sách lược vẹn toàn..."
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Chu Ung sửng sốt một hồi lâu rồi nói: "Trẫm đã biết, bọn súc sinh kia muốn ra tay... Bọn súc sinh kia, đám Hán gian... Bọn chúng đã nuôi bọn chúng hơn hai trăm năm, bọn chúng... Bọn chúng muốn bán con trai của trẫm, muốn bán cho trẫm... Nếu để trẫm biết là ai tru di cửu tộc bọn chúng, tru thập tộc của hắn, tru... tru thập nhất tộc..."
Hắn thì thào như thế một hồi, quay sang Tần Ngọc: "Tần Khanh, có cách gì không? Cần phải cứu nhi tử của trẫm, có cách nào không? Xung quanh Trấn Giang, xung quanh Thường Châu có binh lính... Có bao nhiêu người có thể phái đi, từ thủy binh Giang Ninh phái tới hay không, những người kia... tin hay không, Tần Khanh, ngươi phải giúp trẫm, nhi tử của trẫm không thể để trẫm dậy!"
Tần Ngọc quỳ gối nói: "Bệ hạ, không cần gấp gáp, thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, Thái tử bệ hạ anh minh, nhất định sẽ có đối sách, có lẽ ở Thường Châu, binh sĩ Giang Ninh đang trên đường đi, lại có lẽ Hi Duẫn có kế sách, nhưng bị Thái tử điện hạ nhìn thấu, như vậy Trấn Giang sẽ là nơi bại vong của Hi Duẫn. Hai bên chúng ta... Chỗ này, thật sự là... không tiện nhúng tay..."
"Trẫm biết đám người kia là thứ gì! Trẫm biết rõ tính tình đám người kia! Trẫm biết!" Chu Ung gầm lên., "Trẫm biết rõ! Trong triều đình này còn có bao nhiêu quan lớn đang chờ bán trẫm đây! Nhìn đám người bình thường sợ hãi! Nhi tử của trẫm! xông lên phía trước! Bọn họ còn phải cản chân sau! Còn có hắc kỳ kia nữa! Trẫm đã nảy sinh thiện ý! Bọn họ phản ứng cái gì! Chỉ biết giết người! cuốc! Quân Võ là đệ tử của hắn! Xuất binh đúng như Tần Khanh ngươi nói! Hắc kỳ cũng chỉ là vì danh tiếng! Chờ giết trẫm đi... Ai có thể giúp đỡ Quân Vũ..."
Chu Ung cuồng loạn, rống đến mức toàn bộ cung điện đều chấn động, đến sau đó, mặt hiện lên vẻ thê lương, bên miệng đã tràn đầy nước bọt. Tần Ngọc đứng dậy khom người một bên, cánh tay Chu Ung run rẩy đi trong điện, thỉnh thoảng phát ra tiếng lẩm bẩm, sau lại thấp giọng lẩm bẩm: "Tần Khanh ngươi nói cũng đúng, luôn có biện pháp, luôn có thể có biện pháp, có lẽ trước đó đã nhìn ra kế sách của Hi Duẫn, có biện pháp... Không cần gấp, cũng vô dụng..."
Hắn tự an ủi mình hồi lâu, lại yên tĩnh hồi lâu. Tần Ngọc thẳng người: "Chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể chờ đợi báo cáo của tiền tuyến thôi."
Thanh âm của hắn không còn vẻ hoảng sợ lúc trước, ẩn ẩn trong đó, ẩn chứa lực lượng làm người cảm thấy an tâm, Chu Ung nhẹ gật đầu, chỉ chốc lát sau, ngồi trên mép giường.
"Trẫm muốn quân Vũ không có việc gì..." Hắn nhìn Tần Ngọc nói: "Con trai trẫm không thể gặp chuyện được. Quân Vũ là thái tử tốt, tương lai nhất định sẽ là một hoàng đế tốt. Tần Khanh, hắn không thể có chuyện... đám súc sinh kia..."
Ánh mặt trời từ cửa sổ và cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào, gió mát mẻ vuốt ve tấm lụa mỏng trong điện, làm Hoàng đế nhỏ yếu mà vô lực ngâm mình trong gió chiều.
Thân thể trần trụi...
Tây Nam, một góc của bình nguyên Thành Đô, huyện đầu trâu, ngoại giới cũng gọi nơi này là đầu trâu già.
Nơi này là khu vực giao giới do quân Hoa Hạ quản hạt và võ triều quản hạt, địa thế phức tạp, dân số cũng không ít, nhưng bắt đầu từ năm ngoái, bởi vì quan binh lâu năm ở đây và thành viên của Hoa Hạ quân tích cực nỗ lực, khu vực này thắng được mấy thôn huyện gần đó tích cực ủng hộ: Thành viên Hoa Hạ quân phụ cận giúp đỡ rất nhiều dân chúng vô giá., Tặng y dược, lại mở trường tư thục để hài tử chung quanh miễn phí, đến mùa xuân năm nay, đất mới khai khẩn cùng trồng trọt, dân chúng đối với quân Hoa Hạ nhiệt tình phát triển trên diện rộng, nếu ở hậu thế, cũng coi là nơi "Học Lôi Phong tiên tiến huyện."
Bởi vậy, Ninh Nghị mới tiến hành biểu dương nhân viên tiên tiến ở đây. Buổi chiều, Ninh Nghị đối với việc tập hợp một số sĩ quan cùng bộ phận trẻ tuổi ở huyện Ngưu Đầu tiến hành giảng bài.
"... Có đôi khi, có một số việc, lại nói tiếp rất có ý tứ... Đối thủ lớn nhất của chúng ta, Nữ chân nhân, bọn họ quật khởi phi thường nhanh, đã từng là người một thế hệ sinh ra trong hoạn nạn, đối với khả năng học tập ngoại giới, trình độ tiếp thu phi thường mạnh mẽ., Ta từng nói với mọi người khi tấn công Liêu quốc, kỹ thuật công thành của bọn họ đều rất yếu, trong quá trình hủy diệt Liêu quốc nhanh chóng tăng lên, sau đó trong quá trình tấn công võ triều, bọn họ tập hợp lượng lớn thợ thủ công, không ngừng tiến hành cải tiến, Võ triều mọi người không theo kịp..."
"...Nhưng cùng lúc đó, chờ đến lúc hoàn cảnh an toàn trở lại, đời thứ hai đời thứ ba của bọn họ, cực kỳ hư thối, mọi người trong Tham mưu bộ lạc nói giỡn, nếu như không có chúng ta tại Tiểu Thương Hà mấy năm đại chiến, cho nữ chân nhân cao tầng cảnh tỉnh., Tình huống đại chiến Giang Nam hôm nay, chỉ sợ sẽ hoàn toàn khác...Nữ chân nhân chinh phục Liêu quốc, gần như dẹp yên thiên hạ mới dừng lại. Năm đó Phương Tịch khởi nghĩa, là pháp bình không phân cao thấp, tốc độ dừng lại của bọn họ thì nhanh hơn nhiều, chỉ là đánh hạ Hàng Châu, cao tầng lại bắt đầu hưởng lạc..."
"... Chư vị không cần cười, Hoa Hạ quân chúng ta cũng đang đối mặt với vấn đề này... Trong quá trình này, quyết định động lực tiến lên của bọn họ là cái gì? Là văn hóa và tinh thần, lúc đầu nữ chân nhân đã phải chịu cực khổ, bọn họ cảm thấy rất gấp gáp., Loại lo lắng này xuyên qua toàn bộ tinh thần của bọn họ, học tập của họ vô cùng nhanh chóng, thế nhưng thái bình liền dừng lại, cho đến khi chúng ta quật khởi tạo cho họ cảm giác không vững chắc, nhưng nếu như thiên hạ thái bình, bọn họ nhất định sẽ tiến vào trong một đường cong nhanh chóng chảy xuống... "
"... Chúng ta phải coi trọng chuyện này, chúng ta cũng sẽ trượt vào đường cong như vậy, Tiểu Thương Hà chống lại, Tây Bắc gian nan, đã qua nhiều năm rồi, chúng ta lại đánh hạ được Đô Bình Nguyên, võ triều rối tinh rối mù... Thậm chí chúng ta còn bắt đầu mù quáng lạc quan..."
Hắn nói chuyện trong lớp, xinh đẹp xuất hiện ở ngoài cửa, đứng ở nơi đó ra hiệu với hắn. Ninh Nghị đi ra ngoài, nhìn thấy tin tức gấp gáp truyền tới.
"... Hi Doãn Công Trấn Giang, tình huống có thể rất phức tạp, tổng tham bên kia truyền lời, có cần lập tức trở về không..."
Ninh Nghị đem tin tức kia chiết khấu lên, ánh mắt nhìn về phía huyện thành nhỏ ở đầu bên ngoài: "Tiên không theo kịp, đuổi về thì thế nào... Chỗ chúng ta có chuyện quan trọng hơn."
Sắc đẹp khẽ gật đầu, đang muốn rời đi, Ninh Nghị đưa tay đụng vào cánh tay của nàng: "Phát ra tin tức, sáng mai chúng ta lên đường."
"Vâng."
....
Cách đầu trâu hơn tám mươi dặm, dưa hấu mang theo người, giục ngựa chạy như điên vào Trương thôn.
Mã đội như gió lốc, dừng lại trước sân nhà người một nhà lúc này, dưa hấu lập tức xuống, ở trước cửa viện chơi đùa ngạc nhiên nghênh đón: " cải dưa di, người đã về rồi sao?"
"Hách ngạc, di dưa có việc, lần sau mang món ngon cho cháu..." Lời nói của trái dưa hấu để lại trên không trung, bóng người đã chạy đến sân cách đó hơn mười trượng, nhanh chóng xông vào thư phòng, chỉ có Tô Đàn Nhi sửa sang lại đồ đạc trong đó: "Tây Đản?"
"Tướng công đâu? Người khác đi đâu rồi?"
"Hắn... đi được hai ngày rồi, chính là vì... người tiên tiến..."
"Hắn đi đến đầu trâu già?"
"Ừm." Tô Đàn Nhi gật đầu nhẹ, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc. "Làm sao vậy? Có vấn đề?"
"Tướng công đi lúc nào vậy?"
"Buổi trưa ngày hôm trước, lại nói tối hôm qua hẳn là đến rồi. Đầu trâu già ở bên cạnh, lúc này, Võ Triều Nhân muốn động thủ? Bên kia có quân có... "
"Nói chính là bọn họ..." dưa hấu thấp giọng nói một câu, Tô Đàn Nhi hơi sững sờ: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta cũng không chắc chắn, hi vọng... là ta suy nghĩ nhiều." Ánh mắt của trái dưa hấu hơi lộ vẻ do dự, qua một lát, đột nhiên như gió biến mất trong phòng: "Ta sẽ lập tức chạy tới... Ngươi đừng lo lắng."
....
Lão Ngưu gật đầu.
Sau khi giảng bài xong, từ trên sườn núi đi xuống là một con sông xuyên qua huyện thành, trời chiều đang muốn hạ xuống, trong vắt thanh sa bạch, Ninh Nghị đứng ở bờ sông nhìn chốc lát.
Sau đó, người tới bái phỏng đến...