Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Đầu mười một năm kể cả nông lịch ba tháng, khi hoàn thành việc Nhan Tông phụ lĩnh chủ lực của Đông Lộ quân đã trải qua hơn hai tháng thời gian chuẩn bị chiến tranh và công thành, tập hợp các đại hán quân xung quanh phát động tổng công đối với Giang Trữ. Một bộ phận đại hán quân được triệu hồi, lại có một lượng lớn đại hán quân lần lượt vượt sông, còn ba tháng sau trung tuần, tổng binh lực tập hợp một lần đạt tới một số đông năm mươi vạn.
Mà bao gồm cả Võ Liệt doanh vốn đóng giữ ở Giang Trữ, hải quân trấn giữ Hàn Thế Trung, trong đoạn thời gian này quân đội giang Hoài cũng lục tục tập trung về phía Giang Trữ, trong thời gian ngắn, khiến cho quy mô chiến tranh không ngừng mở rộng, trong mùa xuân một năm mới bắt đầu này, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Lúc bắt đầu đại chiến còn có một khúc nhạc nho nhỏ bộc phát ở trước thời khắc đao thương thấy đỏ. Khúc nhạc này ngược lại, đại khái là một tháng trong một năm qua.
Theo Ngụy Tiễn Văn Hoa Hạ quân phát ra, đấu tranh kịch liệt vì lựa chọn chọn chọn chọn chọn đứng đầu, trên xã hội tiếng tru sát hán gian càng lúc càng cao, một số người có lòng dao động không suy nghĩ nhiều nữa. Nhưng theo thế cục quyết liệt đứng lên, đám nữ du thuyết cũng âm thầm gia tăng hoạt động, thậm chí còn chủ động bố trí ra một số " thảm án", rầm rộ trước đó là người dao động trong quân đội nhanh chóng đưa ra quyết định.
Trong Giang Ninh Thành, một gã quan viên họ Hầu chịu trách nhiệm nghe lệnh đã bị xúi giục, khi đại chiến xảy ra, nghe ti phụ trách nghe lén động tĩnh dưới lòng đất, đề phòng địch nhân đào hang sâu vào thành. Vị quan viên tên Hầu Vân Thông này bản thân không phải hạng người cùng hung cực ác, nhưng trước đó phụ huynh và nữ thật sự có quan hệ qua lại, dựa vào thế lực phụ trợ của nữ tử., Tụ nạp một lượng lớn tiền tài, Điền súc nô đã phong quang mấy năm, dưới hình thức như vậy, nữ chân nhân bắt đi một đôi con cái của hắn, sau đó lấy chứng cứ tư thông với tính mạng nữ nhi uy bức, khiến cho chuyện nữ chân đào huyệt địa đạo phối hợp.
Trong vòng hai tháng, Hàn Thế Trung lần lượt xác nhận việc này, tin tức lần đầu tiên đến từ sự mật báo của nhân vật thần bí. Đương nhiên, mấy năm sau xác nhận, lúc này người đang canh gác võ triều chính là Dương Dật, người phụ trách là Lưu Tĩnh, đảm nhiệm mấy năm ở phủ Giang Trữ —— tin tức lần thứ hai đến từ Lục Vân Thông.
Dưới tình huống như vậy tự thú lên phía trên, hầu như xác định kết cục nhi nữ hẳn phải chết, bản thân có lẽ cũng sẽ không nhận được hậu quả quá tốt. Nhưng trong mấy năm chiến tranh, chuyện như vậy kỳ thật cũng không phải là cô lệ.
Năm thứ hai đến tháng tư, bên phía Võ Triều và Hoa Hạ quân đã thử cứu viện con gái của Hầu Vân Thông mấy lần, cuối cùng kết thúc với thất bại. Con gái của hắn chết vào mùng ba tháng tư, người nhà của hắn trước đó đã bị giết sạch., Tháng tư sơ thất, ở ngoài thành Giang Ninh tìm được thi thể con gái bị băm nhỏ, Hầu Vân Thông bị treo chết trong một vùng hoang dã. Tại vùng loạn triều này chết mất trăm vạn người, trải nghiệm của gã về sau cũng chỉ là bởi vì vị trí mấu chốt mà được ghi chép lại, đối với bản thân gã, đại khái là không có bất cứ ý nghĩa gì.
Ý đồ nhằm vào nữ chân nhân từ lòng đất nhập thành, Hàn Thế Trung một phương áp dụng sách lược tướng kế. Hai tháng hè, binh lực phụ cận đã bắt đầu tập trung về phía Giang Trữ, hai mươi tám mươi tám., Phương diện Nữ Chân lấy địa đạo dẫn dắt công thành, Hàn Thế Trung cũng lựa chọn quân đội và thủy sư, cho nên lúc này vào Mã Văn Viện duy nhất tập kích quân đông lộ lúc này là Giang Độ đóng quân, gần như là dùng thái độ không tiếc đại giới, đổi lại thủy quân của nữ chân nhân trên Trường Giang.
Năm đó nữ chân nhân sưu sơn kiểm hải, cuối cùng bởi vì phương bắc người không hiểu thủy sư, Ngột thuật bị vây khốn hoàng thiên Đãng hơn bốn mươi ngày, mất mặt mất mặt đến hôm nay. Về sau nữ chân nhân liền đốc thúc nam hán quân phát triển thủy sư phụ cận sông, trong lúc đó có quân đội Kim Quốc đốc thủ, cũng có đại lượng kỹ sư tham gia., Tiền tài bỏ vào. Năm ngoái Trường Giang thủy chiến, võ triều tuy chiếm thượng phong nhưng không phải quyết định thắng lợi. Tới cuối năm, nữ chân nhân thừa dịp Trường Giang thủy khô, kết thuyền làm cầu nổi kéo dài Trường Giang, cuối cùng đả thông một con đường ở gần Giang Trữ.
Bây giờ nữ Chân Thủy sư ở phụ cận Tây Mã Văn Viện của Giang Trữ, duy trì con đường từ Nam Bắc, nhưng cũng là sơ hở lớn nhất của một phương nữ chân. Cũng bởi vậy, Hàn Thế Trung tương kế tựu kế, thừa dịp nữ chân nhân cho rằng đắc mưu, đồng thời triển khai tập kích nàng.
Tương đối hài hước chính là hành động của Hàn thế trung, cũng bị nữ chân nhân phát hiện, đối mặt với quân đội nữ chân đã có chuẩn bị, cuối cùng không thể không rút binh rời đi. Song phương ở dưới đáy hai tháng đâm nhau một đao, đến ba tháng, vẫn là ở đường đường chính triển khai chiến trường chém giết quy mô lớn.
Trên chiến trường tranh phong như sương khói che dấu rất nhiều thứ, không ai biết trong đó có bao nhiêu sóng ngầm đang cuộn trào. Đến ba tháng, tình huống bình an càng thêm hỗn loạn, ở ngoài thành Lâm An, bộ đội Cách Thuật tùy ý giết sạch mọi thứ phụ cận, thậm chí vài tòa huyện thành bị công phá thiêu huỷ, thậm chí có vài tòa huyện thành bị công phá hủy., Khu vực phía bắc cách Tiền Đường Giang năm mươi dặm, ngoại trừ quân đội đến đây cần cù Vương, tất cả đều biến thành phế tích. Có đôi khi Ngột thuật cố ý phái kỵ binh quấy rối thành phòng thủ, cột khói to lớn ở ngoài thành bay lên, một nửa thành Lâm An đều có thể thấy rõ ràng.
Lời đồn đại thầm đi trong bóng tối. Thành Lâm An nhìn như ấm áp như nồi sắt, đương nhiên chỉ có những người thuộc tầng thượng trong phủ Lâm An mới có thể cảm giác được.
Ba tháng trung tuần, trong sân một bên của thành Lâm An, giữa sơn thủy đã có màu xanh biếc của mùa xuân, rủ liễu mọc mầm, vịt trong nước bơi lội, chính là buổi chiều, ánh nắng từ trạch viện này rơi xuống, Tần Ngọc cùng một vị lão nhân tướng mạo ung dung đi vào trong lâm viên.
"Phong đình phía bắc Cô Sơn tự, mặt nước mới bình thường, vân chân thấp. Mấy chỗ sớm oanh tranh cây ấm, tân yến mổ xuân ngô ai... Lâm An xuân sắc, lấy năm nay không tốt nhất, thượng nguyệt xuân hàn, cho rằng cây hoa đều sắp bị đông chết... Nhưng dù vậy, cuối cùng vẫn mọc ra, chúng sinh cầu sống, ngoan cường chí tư, khiến người ta cảm thán, cũng làm người vui mừng..."
Đi đến trước một gốc cây, lão nhân vỗ vỗ thân cây nói những lời này, Tần Ngọc ở một bên chắp hai tay sau lưng, mỉm cười nói: "Mai công nói vậy rất có lý lẽ."
Ông lão được gọi là Mai công cười nói: "Gần đây hiền đệ rất bận rộn."
"Chỗ tiền tuyến chiến đấu mới là việc bận rộn, ngày thường ta chạy đi, chẳng qua là việc thường mà thôi." Tần Ngọc cười nhún vai: "Cái này không, Mai công công mời, ta lập tức đến ngay đây."
"Trịnh triều trọng thần, lại đang lúc nguy cấp, ta nhàn phú ở nhà tùy tiện mời ước, thật sự có chút không đúng. Nhưng lúc này cục diện, trong lòng có chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo hiền đệ, cho nên mới mạo muội mở miệng..."
"Ai, không nói Mai công và ta có giao tình mấy chục năm, với tài năng của Mai công, nếu muốn xuất sĩ thì đơn giản thế nào chứ, triều đình chư công, mong Mai công rời núi đã lâu a. Lúc này Mai công nhắc tới, ta ngược lại sẽ..."
"Việc này miễn đi." Đối phương cười khoát tay áo một cái, tiếp theo trên mặt hiện lên thần sắc phức tạp: "Trên dưới triều đình mấy năm nay, vì hạng người vô tri nắm giữ, ta đã già rồi, vô lực tranh cãi với bọn họ, ngược lại hiền đệ mấy năm gần đây gặp mấy lần, khiến người ta cảm thán. Bệ hạ cùng bá quan náo đến không vui, sau đó vẫn có thể triệu nhập vào trong cung người sách sách sách nhiều nhất, chính là gặp hiền đệ a."
"Ài." Tần Ngọc thở dài: "Bệ hạ, ngài ấy... trong lòng cũng là lo lắng."
"Đối với thế cục bây giờ, cái nhìn của hiền đệ như thế nào?"
"Nếu có thể chịu đựng được, Võ Triều ta có thể sống mấy năm thái bình."
"Nếu không chống đỡ nổi thì sao?" Ông lão đặt mắt lên mặt mình.
Tần Ngọc nhìn lại: "Mai công nói vậy là có ám chỉ?"
Ông lão giang tay ra, sau đó hai người đi về phía trước: "Trong kinh thế cục hỗn loạn đến nước này, người trong lời nói lén lút, khó tránh khỏi khơi dậy những lời này, lòng người đã loạn. Đây là biểu chinh, có hội, ta và ngươi đã tương giao nhiều năm, ta sẽ không kiêng dè ngươi. Trận chiến ở Giang Nam này, theo ta thấy, chỉ sợ năm năm cơ hội thắng đều không có, nhiều lắm là ba, ba, bảy, hai là con gái ta bảy. Đến lúc đó, bệ hạ thường gọi dùng kế hỏi như thế nào, không thể không nhắc tới."
Một đao của ông lão đâm thẳng vào, Tần Ngọc chắp tay sau lưng, vừa đi vừa trầm mặc một lát: "Lòng người trong kinh thành hỗn loạn, cũng là gian tế của nữ chân nhân đang mê hoặc lòng người, ở bên kia... Mai công, bắt đầu từ hai tháng trước, liền có lời đồn đãi tại An An huyên náo xôn xao, đạo là truyền đến tin tức, Hoàng đế Kim Quốc Ngô ăn xin truyền đến kịch liệt, thời gian không còn nhiều, có lẽ võ triều ta chống đỡ một chút, cuối cùng có thể chống đỡ được đấy."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Chuyện này không cần lừa ta, tin tức kia chính là do người mang cờ đen truyền lại. Phủ công chúa bên kia, có lẽ cũng là vui mừng thấy thành tựu mà thôi, có đáng tin hay không, cuối cùng khó nói a... Nhưng tin tức nữ chân thật chưa chắc là giả."
"Mai công, lòng người chính là như thế, thật hay giả có sao. Ngươi tưởng nó là thật, giả là giả, công tâm một cái, còn là sở trường của vị tâm ma kia nữa... Nếu tất cả mọi người đều bị lừa, chống đỡ được mấy tháng, có lẽ nữ tử thật sự không chiến tự diệt là chuyện tốt rồi."
Trên sân nhỏ có chim chóc bay qua, vịt bay qua hồ nước, cạc cạc rời đi. Hai người đi trong ánh mặt trời đều bất động thanh sắc cười, lão nhân thở dài: "... Lão phu cũng đang muốn nói chuyện tâm ma, hiền đệ có liên quan tới Tây Nam, chẳng lẽ thật sự để tâm sự này? Dựa vào đề nghị trước của ngươi khi tấn công Tây Nam, ngự nữ thật sự đi, Tây Nam sẽ không bỏ qua cho ngươi."
"Triều đình đại sự là triều đình đại sự, cá nhân thù riêng thì oán cá nhân." Tần Ngọc quay đầu đi: "Mai Công chẳng lẽ là đang nói cho nữ chân nhân?"
"Chưa nói tới." Thần sắc lão nhân như thường: "Lão hủ tuổi tác đã cao, xương này có thể ném đi đốt, chỉ là trong nhà còn có con cháu bất tài, có một số việc, muốn hỏi thăm hiền đệ trước một chút, đây là một chút tư tâm, hi vọng hiền đệ hiểu biết."
Hắn nói xong câu này, còn nhẹ nhàng chắp tay: "Không nói chuyện hàng vàng, nếu đại cục không chống đỡ nổi, thế nào là đường lui, dù sao cũng muốn có một con đường. Nữ chân nhân nói, nếu muốn hòa giải, triều đình muốn cắt Tương Phàm ở phía tây ngàn dặm, để tiện cho hiếm có đánh chiếm Tây Nam., Đề nghị này chưa chắc là giả, nếu chuyện không thể làm, không mất một con đường lui. Nhưng lòng bệ hạ bây giờ đã quyết định theo giám ngôn của hiền đệ. Không giấu giếm hiền đệ, năm đó cuộc chiến ở Tiểu Thương Hà, hai con trai nhà ta chết trong tay đám phỉ hắc kỳ, nếu có việc này, ta sẽ vui mừng ra mặt."
Lão nhân nói tới đây, vẻ mặt đầy suy tư, Tần Ngọc chần chờ hồi lâu, rốt cục vẫn nói: "... Nữ chân lang dạ tâm dã, há có thể tin, Mai công."
Một ngày này ly khai phủ đệ đối phương, Tần Ngọc cũng không nói ra nhiều ý đồ cùng thiết tưởng, hắn từ trước đến nay là người khẩu phong cực nghiêm, rất nhiều sự tình đã sớm định kế, nhưng tự nhiên không nói. Trên thực tế từ khi Chu Ung tìm hắn hỏi đến nay, mỗi ngày đều có rất nhiều người muốn bái phỏng hắn, hắn liền ở trong đó lẳng lặng nhìn biến hoá nhân tâm kinh thành.
Từ khi Võ Triều Nam đến nay, Tần Ngọc ở trên quan trường võ triều dần dần đi lên đỉnh, nhưng cũng đã trải qua mấy lần chìm nổi, nhất là chuyện chinh tây nam năm trước, khiến hắn cơ hồ mất đi thánh quyến., Trên quan trường, bọn Triệu Đỉnh Chi thừa cơ tấn công hắn, thậm chí ngay cả đám tôm tép nhãi nhép như rồng bay cũng muốn giẫm hắn lên vị trí, đó là khoảng thời gian nguy hiểm nhất của hắn. Nhưng cũng may hôm nay bệ hạ tâm tư thiên vị tín nhiệm mình càng ngày càng sâu, nên cũng dần tìm lại.
Nhưng đối với dạng như vậy giương mày hãnh diện, trong lòng Tần Ngọc cũng không có ý vui. Tình thế gia quốc đến đây, làm thần tử người, chỉ cảm thấy dưới thân có chảo dầu đang đun.
Nếu bàn về chí hướng làm quan, Tần Ngọc đương nhiên cũng muốn làm một năng thần một tay ôm bầu trời. Hắn một lần thưởng thức Tần Tương Nguyên, nhưng đối với tác phong không biết tiến thoái lưỡng nan của Tần Ngọc, năm đó Tần Ngọc đã từng cảnh báo - lúc ở kinh thành, Tần Tương Nguyên tại vị, hắn từng nhiều lần nói bóng nói gió nhắc nhở., Rất nhiều chuyện khiến hắn động tâm, không thể không từ từ, nhưng Tần Tương Nguyên chưa từng nghe thấy. Sau khi hắn chết, Tần Ngọc trong lòng than thở, nhưng cuối cùng cũng chứng minh, chuyện trong thiên hạ này, mình vẫn tự mình nhìn hiểu.
Nếu không phải thế sự quy tắc như vậy, mình sao phải khổ giết đệ tử xuất sắc như La Cẩn Ngôn.
Nhưng lúc ấy khi Tần Tương Nguyên ngã xuống đài, hắn vẫn không đếm xỉa đến, mang đến một chút ảnh hưởng không tốt. Sau khi Khang Vương kế vị, đôi con gái của hắn có chút hăng hái, dưới sự chống đỡ của phụ thân, Chu Bội Chu Quân làm không ít đại sự, bọn họ có lực lượng của hệ giang Trữ lúc trước ủng hộ., Lại bị ảnh hưởng sâu sắc từ trước đến nay của Tần gia, sau khi phụ trách gánh vác trọng trách, mặc dù chưa từng thay mặt cho Tần di truyền năm xưa, nhưng quan viên trọng dụng, phần lớn là đệ tử Tần hệ năm đó., Tần Ngọc năm đó tuy có quan hệ "Bổn gia" với Tần đời dòng dõi, nhưng bởi vì sau đó không đếm xỉa đến, đôi tỷ đệ Chu Bội với Quân Vũ lại không có cố ý dựa vào, nhưng cho dù Tần Ngọc muốn chủ động dựa vào, đối phương cũng không có biểu hiện quá thân cận.
Nếu như có khả năng, Tần Ngọc càng hi vọng tiếp cận thái tử quân võ. Tính cách hắn trước sau chưa từng có làm cho Tần Ngọc nhớ tới năm đó La Hầu, nếu như năm đó mình có thể dạy bảo hắn nhiều hơn, song phương có câu thông tốt hơn, có lẽ sau này sẽ có một kết quả không giống. Nhưng Quân Vũ không thích hắn., Biến Côn Bằng Thiện của hắn trở thành lời nói hủ nho của người khác, mà rất nhiều lúc sau, vị tiểu thái tử này đều ở Giang Trữ, Tần Ngọc muốn tiếp xúc nhiều cũng không có cơ hội như vậy, hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Tiểu thái tử khác với La Kính nói, thân phận địa vị của hắn khiến hắn có vốn liếng chưa từng có, nhưng cuối cùng vào một thời điểm nào đó, hắn sẽ ngã xuống.
Hắn hiểu được, chuyện này giống như lúc mới bắt đầu, hắn đã nhìn ra kết cục của Tần Thìn. Vấn đề võ triều rắc rối, vết nhơ đã sâu, giống như một bệnh nhân nguy kịch. Tiểu thái tử tâm tính nóng bỏng, chỉ là một phần khiến hắn xuất lực, kích phát tiềm lực, người bình thường có thể làm như vậy, người bệnh sẽ chết. Nếu không phải nguyên nhân như vậy, năm đó mình làm sao lại giết La Cẩn Ngôn.
Lúc cũng tính mạng, cuối cùng chính mình năm đó bỏ lỡ cơ hội, rõ ràng có thể trở thành hiền quân Thái tử, lúc này ngược lại không bằng càng có tự mình biết mình là bệ hạ.
Về phần Mai công, về phần phủ công chúa, về phần các loại người trong thành liều mạng thả ra các loại tin tức cổ vũ nhân tâm hắc kỳ... Mặc dù chém giết kịch liệt, nhưng chúng sinh liều mạng, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy phương Thốn địa phương trước mắt. Nếu vị Trữ nhân Tây Nam kia đồ sát, có lẽ sẽ hiểu được suy nghĩ trong lòng mình. Chí ít ở phía bắc không xa, vị nữ Chân Cốc thần đang âm thầm thao túng tất cả mọi thứ, chính là có thể rõ ràng vô ích hiểu được hết thảy.
Hắn cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, lẳng lặng chờ đợi chuyện nên xảy ra, đến lúc đó, mình nắm quyền trong tay, có lẽ còn có thể vì Võ triều mà mưu cầu một chút sinh cơ.
Cho dù chuyện không thể làm...
Rất nhiều ngày qua, câu nói này thường thấy nhất trong đầu hắn hiện lên. Cho dù chuyện không thể làm, ít nhất chính mình, đứng ở thế bất bại... Trong đầu của hắn hiện lên đáp án như vậy, nhưng sau đó vứt bỏ đáp án không thích hợp này trong đầu.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Tần Ngọc vén rèm xe lên, nhìn xe ngựa đi qua thành trì vạn vật phát sinh, xuân sắc như họa, chỉ là gần hoàng hôn.
Thân thể trần trụi...
Bốn tháng có mưa, kỵ sĩ trên đội ngựa khoác áo tơi màu đen, chạy băng qua dãy núi thấp bé phập phồng, xa xa có thể nhìn thấy đồng ruộng chưa cày, thôn làng hoang vu, thi thể người ngã xuống ven đường, lông chim rối tung ngẩng đầu lên nhìn mọi người.
Nếu là những năm qua, đại địa Giang Nam đã là một vùng đất xanh mướt.
Đội ngựa chạy qua sườn núi này, đi về phía trước, quân doanh dần dần hiện ra hình dáng, lại có đội ngũ tuần tra tới, song phương dùng lời nói thật báo tên, đội ngũ tuần tra liền dừng lại, nhìn đoàn kỵ binh này đi vào trong doanh trại.
Đội kỵ binh tạo thành là đủ loại dị sự kỳ nhân, trên mặt mang hung lệ, cũng có không ít người bị thương. Người cầm đầu sắc mặt tái nhợt, tay trái bị thương quấn trong băng, treo trên cổ.
Doanh trại tầng một, doanh trại tầng một, trật tự thẳng tắp, đến đoạn giữa, cũng có doanh trại tương đối náo nhiệt, bên này phân phát nặng, bao quanh nữ nô, cũng có một bộ phận nữ chân binh sĩ ở chỗ trao đổi nam hạ cướp đoạt được trân vật, chính là chỗ cực lạc của một binh sĩ. Hoàn công Thanh Cương phất tay để cho đội ngũ dừng lại, sau đó cười chỉ thị mọi người không cần đi theo, người bị thương đi y quán chữa thương trước, những người còn lại cầm lệnh bài của hắn, tự mình lấy đi lấy vui vẻ.
Lần này nữ chân nhân giết qua Trường Giang, không vì tù binh nô lệ mà đến, bởi vậy giết người chiếm đa số, bắt người nuôi người ít. Nhưng nữ tử Giang Nam dịu dàng, có giai nhân thành sắc, vẫn như cũ bị quân nhu duyệt dâm lạc., Trong quân doanh có rất nhiều trường hợp quan quân, cung không đủ cầu, nhưng đám thủ hạ Nhan Thanh Cương có địa vị khá cao, cầm thẻ bài của tiểu vương gia, các loại đồ vật tự nhiên được ưu tiên hưởng dụng, mọi người lập tức tán tụng nhân nghĩa của tiểu vương gia, cười vang rồi tản đi.
Nhan Thanh Kiệt đi vào bên trong, cơn mưa nhỏ mùa hè dần dần ngừng lại. Hắn đi vào trong lều lớn, chắp tay thỉnh an, đang cầm mấy phần tin tình báo đối chiếu với địa đồ trên bàn, Nhan Hi Duẫn ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, đối với chuyện cánh tay hắn bị thương, cũng không nói gì.
"Thế nào rồi?"
"Bẩm báo lão sư, có chút kết quả."
Nhan Thanh Kiệt nói xong, lấy hai phong thư từ trong ngực ra đưa cho Hi Duẫn. Hi Duẫn mở ra lẳng lặng nhìn một lần, sau đó cất phong thư đi. Hắn nhìn địa đồ trên bàn, bờ môi nhúc nhích, tính toán những chuyện cần tính toán. Trong doanh trướng yên tĩnh gần một khắc đồng hồ, Nhan Thanh Y đứng ở một bên, không dám phát ra âm thanh.
"Tay đã xảy ra chuyện gì?" Qua hồi lâu, Hi Doãn mới mở miệng nói một câu.
"Bên cạnh Thường Ninh gặp phải một đám người cờ đen, có người đánh lén tự ngã xuống, không có gì đáng ngại." Nhan Thanh Cương trả lời đơn giản. Đương nhiên hắn biết tính cách của lão sư, tuy nổi tiếng nhưng thực tế Hi Duẫn tính cách kiên cường trong quân trận, đối với việc gián đoạn là vết thương nhỏ, hắn không hứng thú nghe.
Mà xung đột một phen gần Thường Ninh, cũng không phải chuyện gì lớn, hắn gặp phải nhân vật bài danh hắc kỳ kia, thực tế huấn luyện không cao, song phương sinh ra xung đột, sau đó lại tự mình rời đi, Nhan Thanh Cương vốn muốn truy kích, ai ngờ trong hỗn chiến lại gặp ám thương, một phát bắn ra không biết từ nơi nào, sượt qua bắp chân hắn đánh ngã trên mặt đất, làm cho Nhan Thanh Kiệt gãy mất một tay.
Hi Duẫn chắp hai tay sau lưng nhẹ gật đầu, để lộ vẻ đã biết.
"Ngươi trở về thật đúng lúc, mưa tạnh, theo ta ra ngoài một chút."
Nhan Thanh Chử chắp tay đi theo, ra khỏi lều lớn, bầu trời hè lúc mưa lúc nhỏ lập lòe sáng ngời. Ông lão đi tới phía trước: "Tông phụ công Giang Ninh, đã bắt được sự chú ý của người Võ Triều, Võ Triều tiểu thái tử muốn nhìn chằm chằm vào ta chết, cuối cùng bị đánh lui hai lần, dư lực không còn nhiều lắm., Nhưng những thứ nên ăn chung quanh đã ăn không sai biệt lắm, bây giờ hắn đề phòng chúng ta xuôi nam từ Thường Châu, liền ăn sạch bách tính... Phương hướng bình an, lòng người bàng hoàng, dao động rất nhiều, nhưng muốn bọn hắn phá đảm, còn thiếu một hoàn trọng yếu nhất... "
Hi Duẫn càng như là đang lẩm bẩm, ngữ khí hờ hững nói, nhưng cũng không hoang mang, Nhan Thanh Miểu cũng nghe theo, cuối cùng mới nói: "Lão sư có kế hoạch gì à?"
Hi Duẫn lắc đầu, không nhìn hắn: "Những chuyện gần đây làm cho ta nhớ tới thiên hạ của hai mươi, ba mươi năm trước, chúng ta theo tiên đế, cùng đại soái khởi sự chém giết với mấy chục vạn tinh binh của Liêu quốc, khi đó chỉ là xưa nay chưa từng có. Nữ thật sự tràn đầy danh tiếng không thể địch lại, chính là lúc đó đánh ra, sau đó hơn hai mươi năm, cũng chỉ là mấy năm gần đây, mới cùng người ta nói đến nhân tâm gì đó, cái gì khuyên hàng, lời đồn, tự tiện truyền thụ, mê hoặc người khác..."
Một đội binh sĩ đi qua bên cạnh, người cầm đầu hành lễ, Hi Duẫn phất tay, ánh mắt phức tạp mà ngưng trọng: "Thanh Y à, ta đã nói với ngươi về chuyện võ triều rồi."
Nhan Thanh lúng búng nói: "Lão sư nói rất nhiều."
"Năm đó..." Hi Duẫn nhớ lại chuyện năm đó: "Năm đó, chúng ta vừa mới gây sự, thường nghe nói phía nam có đại quốc, người người giàu có, đất đai phong phú, quốc nhân tuân theo giáo hóa, đều khiêm tốn lễ độ, nho học tinh thâm, ưu đãi thiên hạ. Từ nhỏ ta đã tập tráng hán học tập., Trong lòng kính sợ với mọi người xung quanh, được sứ giả Võ Triều phái tới nguyện kết minh cùng chúng ta, cùng chống lại người khác, bọn Tiên Đế ta đều không thắng nổi niềm vui. Ai ngờ... Sau này nhìn thấy rất nhiều vấn đề Võ Triều, trong lòng chúng ta mới có nghi hoặc... Từ nghi hoặc dần dần biến thành nhạo báng, dần dần trở nên xem thường, dần dần trở nên khinh thường. Thu Yến Vân mười sáu châu, lực lượng của bọn họ không chịu nổi, lại nhiều lần giở trò, triều đình lục đục với nhau, lục đục với nhau., Nhưng ai cũng cho rằng mình mưu đồ vô song, sau đó, đầu nhập Trương Giác của bọn họ, cũng giết chết cho chúng ta, Quách Dược sư vốn là nhân kiệt, vào võ triều, rốt cuộc nản lòng thoái chí. Thời khắc Tiên Đế lưu lại, nói tới việc phạt bộ đã xong, có thể lấy võ triều, cũng là chuyện nên có..."
"Thanh Y à." Hi Duẫn dọc theo con đường quân doanh đi lên sườn đồi nho nhỏ đó. "Bây giờ đến phiên chúng ta âm mưu và tâm cơ, ngươi nói xem, rốt cuộc đây thông minh rồi nhỉ? Hay là mềm yếu không chịu nổi nữa..."
"... Coi là mềm yếu." Nhan Thanh Cương trả lời: "Nhưng như lão sư lúc trước đã nói, Kim Quốc muốn lớn mạnh, vốn không thể dùng vũ lực để áp chế tất cả, Đại Kim ta hai mươi năm, nếu từ trước đến nay vẫn luôn lấy võ trị quốc, chỉ sợ tương lai có ngày cũng sẽ sụp đổ nhanh hơn."
Sư sát sơn tra hải đã qua mấy năm, Kim quốc vô tư vô lự hưởng lạc trong không khí rơi xuống, đến cuộc chiến Tiểu Thương Hà, Lâu thất, vẫn lạc như đòn đầu tiên, đánh thức nữ thượng tầng, như Hi Duẫn Duẫn., Đám người Tông Hàn thảo luận những đề tài này, đã không phải lần đầu tiên. Hi Duẫn cảm khái cũng không phải là vấn đề, câu trả lời của Nhan Thanh Trạc cũng như không lọt vào trong tai hắn. Gió núi thấp bé thổi tới, núi Giang Nam không cao. Nhìn qua nơi này, lại cũng có thể thu doanh trướng đầy núi đầy cốc vào trong mắt, quân kỳ nước mưa lan tràn khắp vùng núi. Ánh mắt Hi Duẫn nghiêm túc nhìn mọi chuyện.
Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Thế cục trong mây, ngươi đã nghe nói chưa?"
Nhan Thanh Cương hơi do dự: "... Nghe nói, có người âm thầm bịa đặt, hai bên... muốn đánh nhau?"
"Năm ngoái chuyện Vân Trung phủ, có người giết cháu trai lập tức yêu, giá họa cho Tông Phụ, đây là chuyện nói không thông. Đến năm nay, trong bóng tối có người đi khắp nơi bịa đặt, chuyện võ triều sắp xong, đồ vật tất có một trận chiến, nhắc nhở người ở dưới sớm chuẩn bị, nếu không cảnh giác, đối phương đã mài đao rồi, cuối năm trước cũng chỉ là vài đợt ma sát nho nhỏ, năm nay bắt đầu, một số người trên đầu lần lượt bị kéo xuống nước."
"Mấy sinh ý dưới trướng Đại Lam bị chặt đứt, chính là thủ hạ của Nhan Hồng Tín lúc Đông dám động thủ, nói về chuyện làm ăn buôn bán nhân khẩu, đồ vật phải vạch trần. Bây giờ phải nói rõ ràng, miễn cho về sau lại xảy ra chuyện, đây là bị người ta khích bác., Đã chuẩn bị sẵn hai trận chiến. Việc này vẫn còn bàn, hai thủ hạ của hai người là Hề nhân và hán nhân đã đánh nhau mấy trận sống mái, một lần náo loạn trong mây, lập tức yêu thích thật sự tức giận... Nhưng những chuyện này, chỉ cần có người thật sự tin tưởng, hắn cũng chỉ biết bôn ba mệt mỏi, không ép được."
Ông lão nhíu mày, lời nói trầm tĩnh, đã có sát khí lan tràn ra. Nhan Thanh Cương có thể hiểu rõ nguy hiểm trong đó: "Có người âm thầm châm ngòi..."
Ánh mắt Hi Du Duẫn chuyển hướng về phía tây: "Người cầm cờ đen động thủ, bọn họ đến khu vực người phụ trách ở Bắc không đơn giản. Những người này dựa vào những lời đồn đãi của tông phụ khi gõ gõ thì lập tức rơi vào tay... Đối với những chuyện như thế này thì không ai dám lộn xộn cả, khi lập tình thì cho dù có chết một đứa cháu trai cũng tuyệt đối sẽ không gióng trống khua chiêng, nhưng người phía dưới lại không rõ ràng chân tướng, nhìn thấy người bên dưới đã chuẩn bị sẵn, ai cũng muốn ra tay trước, người ở phía dưới cũng muốn động thủ, người ở giữa, người ở phía trên cũng bị kéo xuống nước, như Đại Khuyết, lúc đông đã đánh nhau rồi, ai còn muốn lùi về sau nữa? Nếu ai muốn nhúng tay vào, ngược lại mọi chuyện sẽ càng thêm náo loạn. Những thủ đoạn này, Thanh Ma Ma Qua, ngươi có thể xem ra một chút..."
"... Phải."
Hi Duẫn đi về phía trước, hắn nhẹ nhàng thoải mái sau cơn mưa, sau đó lại thở ra, trong đầu suy nghĩ chuyện gì, vẻ nghiêm túc trong mắt không có chút nào yếu bớt.
"...Giang Trữ đại chiến, đã điều đi rất nhiều binh lực." Hắn tựa hồ tự nhủ, "Tông phụ ứng theo yêu cầu của ta, đã giao tất cả "Thiên Nữ Tán Hoa" còn lại cho A Lỗ Bảo khí, ta ở chỗ này đại chiến mấy lần., Giao Bằng tiêu hao nghiêm trọng, Võ Triều Nhân cho rằng ta muốn công bình thường châu, phá thành này bổ sung lương thảo, từ nam giáng lâm. Đây tự nhiên cũng là một con đường tốt, bởi vậy võ triều lấy mười ba vạn đại quân đóng ở Thường Châu, mà tiểu thái tử dùng mười vạn quân đội trấn thủ giang..."
Hi Duẫn dừng một chút, nhìn bàn tay đã già nua của mình: "Một mặt mười vạn người của quân ta, mười ba vạn một mặt của đối phương... Nếu là mười năm trước, ta tất nhiên sẽ không do dự như thế, huống chi... Trong năm vạn người này còn có ba vạn Đồ Sơn Vệ."
Hắn còn chưa dứt lời, Nhan Thanh Kiệt ở phía sau đã hiểu chuyện đối phương đang nói tới, cũng hiểu được từ đâu mà lão nhân nói. Gió mát nhẹ nhàng thổi tới, lời nói của Hi Duẫn hờ hững rơi vào trong gió.
"Nửa tháng sau, ta và ngân thuật có thể, A Lỗ Bảo không tiếc bất cứ giá nào để công kích Trấn Giang."
Ông lão chậm rãi đi về phía trước, hạ giọng thở dài: "Sau trận chiến này, võ lâm thiên hạ... đã định..."