Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong vòng một tháng, người rừng xanh lục ba lượng bay về phía bắc Trường Giang, nhiều người hoảng sợ hướng tây, hướng nam, thoát khỏi khu chém giết.
Từ Giang Trữ đi về phía đông cách trấn Giang hơn một trăm dặm, hướng nam đến khu vực bốn trăm năm mươi năm mươi dặm quanh An, đang từng bước lâm vào trong chiến hỏa. Đây là một nơi phồn hoa nhất thiên hạ từ khi tiến vào. Nó bao gồm cả thành trấn Giang Nam giàu có nhất vùng phụ cận Thái Hồ, phóng xạ ra khắp các thành thị lớn như Thường Châu, Tô Châu, Gia Hưng, tổng lượng dân cư đạt tới ngàn vạn.
Sau khi Nữ chân nhân đánh tới, khắp nơi nơi nơi đây đều là nơi phồn hoa phồn hoa, nhưng dù là nhân lực của võ triều, cũng không có khả năng dùng trọng binh đối với mỗi tòa thành trì, bảo vệ mình không mất mát gì. Trên thực tế, việc xây dựng khó lường hai năm nay được gọi là trận đại chiến vơ vét sơn kiểm hải, Ngột Thuật suất lĩnh quân đội, kỳ thật đã vượt qua rất nhiều thành trấn ở Giang Nam một lần.
Cũng may tình huống lần này khác với lần trước, lần thứ tư Nam Quyết phá bỏ Nam Vũ làm mục đích, Nữ chân nhân cũng không có tư cách để kéo dài thời gian. Sau khi quân đội Ngột Thuật đến Lâm An, Võ Triều điều động quân đội đóng giữ Gia Hưng, Tô Châu ước chừng mười bảy vạn người, tiến đến an cần vương, đồng thời thêm vào lúc này hai mươi vạn cấm quân đóng ở An An, trở thành một trong những nòng cốt của trận đại chiến này.
Một hạch tâm khác đương nhiên là lấy Giang Trữ, trấn Giang làm trung tâm của vòng chiến Trường Giang. Sau khi vượt sông, tông phụ suất lĩnh quân chủ lực đông lộ công kích ở Giang Ninh, sau đó lan tràn về phía thành trì lớn nhỏ phía nam và Trấn Giang. Quân đội Lưu Thừa Tông tiến công Từ Châu, tập kích lấy một phần chú ý của quân đội Nữ Chân, quân chủ lực thủ hạ của tông phụ là chủ lực của quân đội., Trừ giảm nhân viên, ước chừng còn có số lượng không đến hai mươi vạn, cộng thêm mấy chục vạn quân sĩ từ Trung Nguyên tới, một mặt tiến công Giang Ninh, một mặt phái tinh binh ra, cố gắng đẩy chiến tuyến về phía nam.
Khoảng cách giữa Giang Trữ và Lâm An là hơn bốn trăm dặm, nếu đi hết tốc độ thì chỉ còn hơn mười ngày đường. Đối với nữ chân nhân, phương hướng chiến lược có hai, hoặc là đánh tan tập đoàn chống cự quân mà thái tử quân ở ven bờ sông suất lĩnh, hoặc là từ nam xuống thành, cùng kỵ binh tinh nhuệ của Ngột thuật uy bức đến an, bức hàng lâm võ triều.
Hai phương hướng chiến lược này lại có thể đồng thời tiến hành. Một tháng trung tuần, trong lực lượng phụ tá của tông môn lại phân ra hơn ba vạn người chống đối được A Lỗ Bảo lãnh đạo, mỗi người hướng về phía nam, đông nam tiến quân. Mà do Trung Nguyên quân phiệt ước, hơn mười vạn đại hán do Lý Dương Tông suất lĩnh đã đem chiến tuyến đẩy về phía Nam Thái Dương Dương Dương Dương Châu (Hậu thế Mã Sơn), Đan Dương, Thường Trữ một đường, trong thời gian này, mấy tòa tiểu thành bị gõ mở cổng vào, một đám hán quân ở trong đó tùy ý cướp đoạt giết chết, người chết thì không tính.
Bên võ triều, lúc này đương nhiên không có khả năng cho phép đám người Tông Phụ tiếp tục xuôi về nam, ngoại trừ mười vạn quân lính Võ Liệt doanh vốn đóng giữ ở Giang Trữ ra, Hàn Thế Trung cũng suất lĩnh năm vạn quân hải quân trấn giữ ở Giang Trữ, còn có bảy vạn hải quân trấn giữ, hơn nữa ở đây có gần ba mươi vạn quân Hoài Dương, quân đội tăng viện, một mực ngăn chặn con đường phía nam của Tông Phụ.
Đợi đến trung tuần, Nhạc Phi lưng còng quân nhu, Hi Duẫn cùng Ngân Thuật có thể suất lĩnh Đồ Sơn Vệ đến chiến trường, nữ tướng lãnh A Lỗ Bảo đi theo ba vạn người thường xuyên chỉ một thương, theo hướng Đông Bắc bẻ ngoặt đến Trấn Giang, phối hợp với Hi Doãn Quân tập kích Trấn Giang, toàn bộ Giang Nam đã xen kẽ khuyển nha, lâm vào trong tình huống hỗn loạn của ngươi ta.
Tình huống gần đây, phức tạp hơn một chút.
Kỵ binh của Ngột thuật từ một tháng trước tấn công Lâm An một lần, sau đó không còn phát động công thành nữa. Quân đội du đãng giết chết phụ cận lúc sắp tới. Thỉnh thoảng Thẩm Thành và võ triều đến cần vương, Từ Liệt Quân bộc phát xung đột và xung đột, dùng lý trí mà nói., Đội ngũ năm vạn người muốn công phá hai mươi vạn quân đóng ở đại thành này cũng không dễ dàng gì —— tuy rằng trước kia Nữ chân nhân từng có chiến tích càng huy hoàng —— trong thành Lâm An, lòng người phức tạp bắt đầu khởi động càng giống với cổ chợ ở hậu thế. Theo tin tức từ bên ngoài truyền đến, hướng đi trong thành, cũng có dao động quỷ quyệt., Ngoại trừ tiếng hò hét kháng kim bên ngoài cùng khẩu hiệu quyết tử bên ngoài, các loại tâm tư trong âm thầm đan xen vào nhau, sóng ngầm cuồn cuộn, theo mỗi một tin tức chiến thắng hoặc chiến bại mà liên tục không ngừng.
Đương nhiên, dưỡng sĩ võ triều hơn hai trăm năm, các loại ngôn ngữ hàng kim hoặc là thông đồng với địch sẽ không bị mọi người treo ở bên miệng, hơn một tháng qua, các loại tin tức thay đổi càng thêm phức tạp. Chỉ là tin tức liên quan tới Chu Ung cùng một đám quan viên ầm ĩ đã có nhiều loại, như Chu Ung muốn cùng hắc kỳ giải đáp, sau đó bị quan lại giam lỏng, bởi vì nửa thật nửa giả, ngược lại có vẻ đặc biệt thuyết phục.
Ngoài ra, sau khi Hoa Hạ quân phát ra triện văn phái ra đội ngũ trừ gian, liên quan tới ai là hán gian đã đầu hàng cũng nhao nhao nghị luận. Đám học sinh đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào mỗi một vị đại thần khả nghi trong triều đình, một phần nhỏ tiền báo kinh thành sau khi Lý Anh Anh Anh khai mở xong đều là thu chi phí, bắt đầu tư tác cùng buôn bán trong triều đình có liên quan đến việc buôn bán trong triều đình., Gia tộc có bối cảnh của các quan lớn trong quân đội, sách nhỏ quan hệ cá nhân, để cho mọi người tham khảo. Trong đó, lại có nhiều văn nhân không có quan lại tham dự trong đó, biểu hiện ra cao luận, người bác nhân nhãn cầu.
Mà đối với hướng đi của thiên hạ, khả năng thắng bại trong tương lai, cùng với rất nhiều phương pháp chuyển bại thành thắng nghị luận, từ lúc khai chiến, liền chưa bao giờ đoạn tuyệt. Ai lo cho quốc gia lo lắng chạy trốn, sách có ba sách lược như Chử Bằng ngăn địch cựu quốc, lùi lại lấy trung hưng thập nghị thiếp gián ngôn mỗi ngày đi vào trong triều đình, thậm chí trên phương diện phủ Công chúa tuyết rơi loạn xạ.
Tháng thứ tư, thậm chí có học nhân lục tuần tự xưng "Thu Lư Lão Nhân" tìm tiểu báo làm phường viết lượng lớn quyển sách có hắn ghi "Trị quốc lương sách", noi theo lúc trước nữ tử làm ra việc, trắng trợn vứt loại truyền đơn này ở trong thành. Sau khi tuần thành bắt được ả, lão nhân hô to muốn gặp Lâm An phủ doãn, muốn gặp thừa tướng, muốn gặp Tể tướng mật sứ, muốn gặp trưởng công chúa.
Lâm An phủ Doãn La Thư bất đắc dĩ gặp hắn một lần, hỏi kỹ kế sách của hắn, nhưng cũng chỉ là yêu cầu hoàng đế trọng dụng đại hiền như hắn, vả lại lập tức tru sát rất nhiều quan triều đình cổ hủ như vậy., Về phần hắn phán định triều đình đại quan như thế nào có vấn đề, tin tức thì nhiều hơn trong các tin tức nhỏ trong kinh. Lão nhân cả đời vì công danh bận rộn, kì thực bất quá chỉ là thân phận tú tài, cuối cùng gia tài tán hết., Chỉ có một lão thê tử mỗi ngày đi ra ngoài chợ nhặt chút lá, thậm chí ăn xin độ nhật, hắn in truyền đơn ngay cả một chút quan tài cũng dựng lên. Phủ Doãn La Văn dở khóc dở cười, cuối cùng đành dâng lên hoa văn ngân lượng, để lão nhân vào nhà.
Càng có nhiều nhân tâm biến hóa kỳ lạ, được che giấu dưới dư luận hỗn loạn cuồn cuộn hỗn loạn này.
Tháng thứ hai, mùng tám, Lâm An thành phía tây một hội thi, nơi sử dụng chính là một viện tử lâu năm có tên là Bão Phác Viên, cây cối nảy mầm, hoa đào kết búp bê, khí tức mùa xuân vừa mới hàng lâm, trong lúc chắp vá đan xen, bên cạnh một thư sinh trung niên hơn ba mươi tuổi, chòm râu dê, vây quanh không ít người, người này lấy ra một tấm bản đồ toàn cảnh võ triều, đang chỉ điểm trên đó, luận điểm rõ ràng mà có sức thuyết phục, kinh động bốn tòa.
"... Xem thế cục võ triều của ta, thế nhân đều cho rằng trung tâm bị vây ở Giang Nam một khối, điều này đương nhiên cũng có đạo lý. Nếu lâm an vô sự, Trường Giang nhất tuyến rốt cục có thể tử thủ, ngăn chặn hai phương đại quân Nữ Chân, Võ Triều tất giải, đây là chuyện chính. Nếu có thể làm được, mọi chuyện còn lại không cần suy nghĩ nhiều... Nhưng nếu chỉ là nhìn một chút, hiện tại, còn có một chút hạch tâm, ở phía tây - nơi Tương Dương..."
Hắn gõ ngón tay lên vị trí Tương Dương trên bản đồ, sau đó đi về phía tây một chút.
"... Có lẽ chư vị không cho là đúng, Tương Dương cố cố là trọng trấn, nhưng mà cách ta gần An hơn một ngàn năm trăm dặm, bất kể Tương Dương giữ vững hay là bị khắc chế, đại cục ta sống yên ổn cũng không ngại. Nhưng nơi này, lại phải nói đến tranh đấu giữa triều đình của nữ Chân Âm, ngày thường chúng ta nói đến chuyện triều đình, châm ngòi ly gián, chẳng qua chuyện thư sinh đàm luận trên giấy. Nhưng hôm nay, nữ chân nhân đến đây, so sánh với ngày xưa, lại có sự khác biệt..."
"... Đối với ta và ngươi, nếu xem toàn bộ Kim Quốc là một thể, như vậy mục đích của chuyến Nam chinh lần này đương nhiên là tiêu diệt Võ Triều chúng ta, nhưng sau khi hủy diệt thì sao, bước tiếp theo của bọn họ muốn làm gì?" Thư sinh đưa ngón tay về phía tây, càng đi về phía tây, gõ một cái: "Diệt Diệt Hắc Kỳ!"
"Chư vị, nói một câu khó nghe, bây giờ đối với nữ chân nhân mà nói, tâm phúc chi hoạn chân chính, chỉ sợ không phải là võ triều chúng ta, mà là quật khởi từ Tây Nam, đã từng chém giết Lâu thất, từ bỏ không để ý đến Hắc kỳ quân của nữ tướng đại tướng này. Mà trước mắt, hai đạo đại quân Nữ Chân, đối với hắc kỳ coi trọng., Lại có gì đó bất đồng... Theo tình huống lúc trước, theo như tình huống lúc trước, Tông Hàn, Hi Duẫn chính thức coi quân cờ đen là đại địch. Tông Phụ, Phản thuật chi lưu lại càng lấy hủy diệt võ triều của ta, đánh tan mục đích hàng đầu của Lâm An... Hai quân hợp lại, trước phá võ triều, sau đó xâm nhập lực lượng thiên hạ diệt Tây Nam, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng ở đây, chúng ta có thể nhìn thấy, nếu lùi lại cầu thứ hai thì sao?"
"... Những năm trước, chúng ta nói chuyện triều đình nữ thật có mâu thuẫn, có thể châm ngòi, bất quá là giấc mộng miệng không đáng kể mà thôi. Đám người Tông Hàn chinh chiến thiên hạ bá đạo biết bao, sao có thể vì một số chuyện lén lút châm ngòi được., Trực tiếp đánh với A Cốt một trận nội chiến? Nhưng cho tới bây giờ, chúng ta nghĩ lại, nếu có một lựa chọn như vậy đặt trước mặt đám người Tông Hàn: Chúng ta lâm an, có thể giữ rất nhiều thời gian, ngăn chặn Lại thuật, thậm chí khiến cho Nam Chinh của Nữ Chân Đông Lộ quân không công mà lui., Nhưng đối với Tây Lộ quân, bọn họ có thể chiếm được tiện nghi lớn, thậm chí đi thẳng tới Tây Nam, đối chọi với Hắc Kỳ quân, tiêu diệt đội quân này, chém giết tên Ninh Ma đầu kia. Bên Tông Hàn Hàn Duẫn, chẳng lẽ sẽ không động tâm thật?"
"... Những chuyện ta nói tiếp theo, có chút không thích hợp, nhưng mà, chỉ là một loại suy nghĩ, nếu như..."
Người trung niên hạ thấp thanh âm, mọi người đều ghé tai lại, chỉ một lúc sau, trên văn hội có người trầm tư, có người tán thưởng, cũng có người đưa ra ý nghĩ phản bác... Cây cối trong sân lay động, bóng người cùng các loại quan điểm, không lâu sau đều bao phủ trong mảnh xuân sắc thanh lãnh này.
Hội Thi đã kết thúc, đã là buổi chiều, đám người tốp năm tốp ba tản đi, nam tử trung niên lên tiếng lúc trước tạm biệt một đám văn sĩ, sau đó chuyển lên đường phố trong thành Lâm An. Binh họa sắp tới, bầu không khí trong thành trở nên nghiêm túc, người đi đường không nhiều lắm., Nam tử trung niên này vòng qua mấy chỗ đường phố, ý thức được phía sau có gì đó không đúng, hắn tại một con hẻm nhỏ không người bước nhanh hơn, đi vào một hẻm nhỏ không người. Hắn mượn lực leo lên trên tường viện bên cạnh, sau đó bởi vì lực lượng không đủ ngã xuống.
Từ trong nước bùn bò dậy, trước sau đã có mấy bóng người đang đi về phía hắn.
Bóng người bị trùm bọc vào bao tải, kéo ra đường hẻm, sau đó ném vào xe ngựa. Xe ngựa bẻ gãy mấy con phố dài, tiến vào trong đại lao của phủ Lâm An. Không lâu sau, Thiết Thiên Ưng từ bên ngoài tiến vào, có người dẫn hắn vào nhà lao, người trung niên hơn ba mươi tuổi đã bị trói trong phòng dùng hình.
Người trung niên từ từ tỉnh lại, nhìn thấy bộ đầu đang nung sắt, hắn vùng vẫy vài cái trên giá: "Ngươi ngươi ngươi, các ngươi là ai? Ai? Ta là thân phận cử nhân, thân phận cử nhân năm Cảnh Hàn thứ mười ba! Các ngươi làm gì vậy?"
Thiết Thiên Ưng ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Nếu ngươi không biết mình đang ở đâu, bàn về thân phận cử tử gì, nếu bị phỉ nhân bắt cóc, thân phận cử tử của ngươi có thể cứu ngươi?"
"Ta, ta ta ta... Ta có thể đoán được, quốc triều có huấn, hình phạt không được đại phu, các ngươi không được giết người nói chuyện, các ngươi..."
"Ai bảo các ngươi nói những chuyện này? Ai dạy các ngươi nói vậy?"
"Không có ai! Không có ai! Quốc triều hưng vong, thất phu hữu trách! Ta chính là con dân võ triều, thân phận cử nhân, quốc triều gặp đại nạn, ta vì quốc phân ưu! Vì quốc phân ưu! Hơn nữa ta chỉ cùng mọi người tán gẫu về việc này, cũng không làm chuyện khác..."
Người trung niên giãy dụa trên giá gỗ, hoảng loạn kêu to. Thiết Thiên Ưng lẳng lặng nhìn hắn, một lúc sau, cởi bỏ ngoại bào, để sang một bên, sau đó cầm lấy hình cụ.
"Nhìn chằm chằm vào ngươi không phải một ngày một hai ngày, mỗi nhóm đều vì chủ của mình, vậy thì đắc tội rồi."
....
Mặt trời đầu xuân chìm xuống, ban ngày tiến vào đêm tối.
Sáng sớm ngày thứ hai tháng thứ chín, Chu Bội khoác lên y phục, rửa mặt rồi ngồi lên xe ngựa, xuyên qua thành trì.
Nửa đêm qua đi chỉ hơn một canh giờ, trong thành vẫn yên tĩnh như cũ. Chẳng qua càng đi về phía bắc, càng nghe được tiếng ông ông vang lên trên không trung, lúc tới gần Bắc cùng Ninh Môn, thanh âm vỡ vụn này dần rõ ràng, đó là âm thanh của lượng lớn người hoạt động.
Buổi chiều ngày thứ tám, ba vạn người dưới trướng Từ Liệt Quân bị quăng đi, hai vạn tinh kỵ của Ninh Quân đánh tan, tử thương mấy ngàn người. Sau đó Từ Liệt Quân lại phái mấy vạn người đánh lui mấy nữ kỵ binh chân chính, một lượng lớn người bị thương đang đi về hướng thành Lâm An.
Sau khi thụ thương viên được đưa vào thành vò gốm còn được tiến hành sàng lọc, một số đại phu đi vào tiến hành khẩn cấp cứu trị thương viên, Chu Bội leo lên tường thành nhìn một mảnh tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu thảm thiết. Thành chu hải đã hiện ra, lại đây hành lễ.
"Lại bại một lần nữa, không biết lại có bao nhiêu người phải lén lút truyền lời." Chu Bội thấp giọng nói ra.
"Bất động thanh sắc chính là, lần nào khai chiến, đều có người muốn động tâm tư." Thành Chu Hải nói.
"Hơn mười năm trước, thế nhân còn không biết thật sự Võ Triều sẽ vứt bỏ Trung Nguyên, cho dù âm thầm có chút tâm tư, cũng không khỏi cảm thấy, Võ Triều có thể chống đỡ được. Bây giờ mọi người nghị luận, không khỏi phải làm một chút "Tình huống xấu nhất" dự tính: "Trong tình huống xấu nhất, bọn họ đều hi vọng mình có một ngày tốt lành..." Chu Bội nhỏ giọng nói., Nhìn vào trong bóng tối ngoài tường thành, "Thành tiên sinh, bức tường thành Biện Lương cũng cao như vậy à? Có đôi khi ta đứng trên đầu nhìn lên, cảm thấy tường thành nguy nga như vậy, dù sao cũng là vạn thế không dễ có, nhưng chuyện mấy năm gần đây ta nói cho ta biết, muốn gõ nó ra, cũng không thấy khó khăn đến cỡ nào."
Thành Chu Hải trầm mặc một lát: "...Hôm qua bệ hạ triệu điện hạ vào cung, nói cái gì?"
Chu Bội mỉm cười, theo sau vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chung quanh, mới thấp giọng nói chuyện với Thành Chu Hải: "Phụ hoàng nói bóng nói gió hỏi ta, nếu kinh thành tình thế nguy cấp, có thể kịp thời rút lui tân Trấn Hải tướng quân Hàn Thế, cùng với cấm quân đổi phòng... Phụ hoàng biết người phía dưới tâm phù động, cũng không tin được cấm quân, thậm chí muốn... tiêu diệt Dư Tử Dư tướng quân của cấm quân hay không."
"Trở về Trấn Hải quân là do bệnh cấp cứu, còn Dư tướng quân..." Thành Chu Hải nhíu mày: "Dư tướng quân... từ Võ Liệt doanh lên đây, là tâm phúc bệ hạ đấy."
Chu Bội chần chờ một lát, nhớ tới lời phụ thân nói hôm qua, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng: "... Đúng vậy, năm đó Võ Liệt doanh đóng ở Giang Trữ, Dư Tử Hoa đã quen biết phụ hoàng hồi xưa, vì vậy mới được thống lĩnh cấm quân., Nhưng vào lúc này... Thành tiên sinh, đối với những người năm xưa chơi đùa bên cạnh hắn là hạng người gì, phụ hoàng cũng rõ ràng nhất. Hắn chỉ là không ai có thể dùng, khi dễ người uống hoa uống rượu, phụ hoàng tin tưởng bọn họ hơn bất cứ ai, phụ hoàng không tin bọn họ bằng ai hết..."
"Nhưng mà những năm gần đây, đúng là đau đớn sửa chữa trước kia, kỷ luật của Dư tướng quân cực nghiêm."
"Phụ hoàng không tin những thứ này, ta cũng chỉ có thể... cố gắng khuyên can." Chu Bội xoa xoa trán, "Trấn Hải quân không thể mời, Dư tướng quân không thể đi nhẹ, ai, hy vọng phụ hoàng có thể ổn định được. Gần đây người thường gọi Tần Ngọc đại nhân vào cung hỏi thăm., Tần đại nhân lão thành mưu quốc, đối với phụ hoàng, tựa hồ có ý khuyên can, phụ hoàng muốn triệu trấn hải quân về kinh, Tần đại nhân cũng tiến hành thuyết phục... Mấy ngày nay, ta muốn tự mình bái phỏng Tần đại nhân một chút, tìm hắn công bằng nói chuyện..."
Hai người ở trên lầu nhìn một hồi, rồi lại rời đi, xe ngựa chạy khỏi tường thành, đi qua đường phố trong bóng tối, đến gần đại lao phủ Lâm An thì Chu Bội xoa trán nhớ lại một chuyện: "Hôm qua Thiết Bộ đầu kia hình như bắt được một số người, chúng ta vào lao xem."
Thành Chu Hải gật đầu đồng ý.
Một đoàn người đi tới đại lao, phó thủ bên cạnh đã báo cáo chuyện Thiết Thiên Ưng làm tới, lúc đến gần hình phòng, mùi máu tanh truyền ra, Thiết Thiên Ưng đại khái rửa mặt và tay, từ bên trong đi ra, trên quần áo có không ít vết máu. Trên tay hắn cầm một chồng giấy lục hỏi thăm, cầm Chu Bội cùng với Chu Hải hình phòng, trên giá gỗ trói thư sinh trung niên đã không còn hình người.
"Ngươi đây có phải là bị đánh thành chiêu hay không?" Thành Chu Hải nhíu mày hỏi.
"Không phải." Thiết Thiên Ưng lắc đầu: "Liên hệ giữa người này và nữ thật đã được xác nhận. Thư, chỉ vào chính nhân, các vệ sĩ cấm quân truyền tin tức thay hắn vào đều đã được xác nhận. Đương nhiên, hắn chỉ cho rằng mình bị đại tộc sai khiến, là vì lợi ích của một số đại gia tử phía nam mà nói chuyện, nhưng mấy lần trước xác nhận tin tức có liên quan tới nữ tử lan truyền, hắn đều có tham dự... Xem ra, nữ chân nhân đã bắt đầu có tâm tư mới."
"Là những báo cáo lúc trước của ngươi?" Thành Chu Hải hỏi.
Thiết Thiên Ưng gật đầu, sau đó cùng Thành Hải nhìn Chu Bội: "Việc này để tại hạ bẩm báo, điện hạ muốn..." Thiết Thiên Ưng chỉ hình phòng và gian phòng nhỏ tương đối sạch sẽ bên kia, dò hỏi. Chu Bội nhìn máu trong phòng giam đã bị nhổ sạch móng tay, quay đầu đi về phía phòng nhỏ.
Thiết Thiên Ưng và Thành Chu Hải đi tới, mở bản đồ ra trên bàn của gian phòng nhỏ: "Việc này có người trò chuyện quy mô nhỏ, nghe qua có chút ly kinh phản đạo, nhưng nếu nhấm nháp tỉ mỉ, lại không mất một loại ý nghĩ, phương hướng đại khái là như vậy..."
Thiết Thiên Ưng dừng một chút, cắt bàn tay chạm vào vị trí Tương Dương trên bản đồ, sau đó quét về phía khu vực đánh dấu phía tây của bản đồ: "Nếu chiến sự kinh thành khẩn cấp, không thể lui lại, không thể lui lại... dặn dò Hàn Nguyên Soái với nữ Chân Lộ quân sư phía tây, cắt giúp Tương Kiều Thải Tây, tất cả khu vực phía bắc của Trường Giang."
Hắn nói xong lời này, cánh tay Chu Bội đặt trên bàn, sắc mặt đã âm trầm xuống.
Thành Chu Hải ở bên cạnh thấp giọng mở miệng nói: "Lời trong âm thầm, đây là yêu cầu hôm nay của Nhan Hi Duẫn dẫn nữ tướng ở phụ cận trấn Giang đã vụng trộm đưa ra cho nội thành. Một tháng đầu, bên Hắc kỳ có một bên cố ý thương lượng chuyện riêng với thủ lĩnh Kiếm Các Tư Trung, Kiếm Các chính là xuất xuyên muốn nói, việc này hiển nhiên là do Ninh Nghị tạo áp lực và gây áp lực cho các chân nhân, bên phía nữ tử đưa ra quyết định như vậy, rõ ràng cũng phản kích Hắc kỳ quân."
Hắn chỉ vào khu vực trên bản đồ: "Tương Phiền đến Kiếm Các, ngàn dặm chi địa, lại khống chế trấn áp Xuyên Thục. Một khi cắt rời khu vực này, chiến tích của Nữ Chân Tây Lộ đã đủ, không còn lý do nam hạ phạt võ nữa, thậm chí còn có thể vì Đông Lộ quân mà không công mà trở về cho bọn họ. Mà một khi khống chế khu vực này, Tông Hàn, Hi Ngô sẽ dùng cường binh vào Đô, Tông Hàn, Ninh Nghị, hai bên phải đối đầu trước. lưỡng bại câu thương, cũng không phải không có khả năng..."
"Cắt nhường ngàn dặm? Cái này cũng nói ra được?" Thanh âm Chu Bội khô khốc.
"Nếu lâm nguy hầu như không còn, vậy thì ta cũng dễ nói..." Thành Chu Hải nói: "Hơn nữa, nếu xét theo hướng đại phương, nữ chân nhân... Ít nhất bên phía Tông Hàn Doãn còn có sự kiêng kị đối với quân cờ đen, càng sâu hơn ở võ triều. Nếu có thể nuốt được quân địch sau đó diệt hắc kỳ, đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nếu lùi lại mà cầu tiếp, có lúc ta cũng cảm thấy, bọn họ thà hủy diệt hắc kỳ còn hơn lúc này..."
Hắn nói xong, lẳng lặng nhìn Chu Bội, thân thể Chu Bội lay động một chút. Có vài thứ nghe qua như đang nói mộng giữa ban ngày, nhưng nếu thật sự có thể thành sự, Tông Hàn dẫn đại quân vào Tây Nam, Ninh Nghị suất lĩnh Hoa Hạ quân tất nhiên sẽ không lùi bước. Hai nhánh quân đội mạnh nhất thiên hạ chém giết lẫn nhau, tình hình đó chắc chắn sẽ không khó chịu như đại chiến Giang Nam ở Võ Triều vậy chứ...
Chu Bội suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu rời đi: "Đây là những lời khiến lòng người rối loạn, bắt được bọn chúng, giết hết tất cả vào ngày khác!"
Thành Chu Hải nở nụ cười, đợi sau khi rời khỏi đại lao, mới nghiêm mặt nói: "Bây giờ cho dù chuyện này có xinh đẹp đến đâu đi nữa, mục đích cũng chỉ là làm loạn quân tâm của ta mà thôi. Sau khi tên tuổi Nhan Hi Doãn Doãn không thẹn với Cốc Thần, âm dương mưu lược, không thua vị Ninh Nhân Tây Nam kia tàn sát. Tuy nhiên, mặc dù chúng ta hiểu được chuyện này, trong thành rất nhiều người sợ rằng phải động tâm, còn có bệ hạ bên kia... mong điện hạ thận trọng..."
Chu Bội gật đầu nhẹ, không lâu sau đã ngồi xe ngựa đi tới.
Mấy ngày sau, tin tức tương tự trong thành bắt đầu lan truyền ra ngoài, Nữ Chân Lộ quân đưa ra yêu cầu: cắt giúp Tương Lai Đại Tây, phía bắc Trường Giang thì lui binh.
Mà ở trong này, nghe nói Nữ Chân Đông Lộ quân cũng đưa ra yêu cầu: Võ triều nhận Đại Kim làm cha, vĩnh vi thần thuộc hạ, năm nào cũng cống hiến tuổi tác để tới triều, đồng thời...
—— giết Hàn Thế Trung, để an ủi lòng người vàng!
....
Trấn Giang hai tháng, trong doanh địa đóng quân lăn lộn và lầy lội, Quân Vũ đi ra khỏi doanh trướng, có thể nhìn thấy tình cảnh quân đội thay đổi phòng bị và vật tư, thỉnh thoảng có người bị thương đi vào, mang theo khí tức diêm tiêu và máu tươi.
Chiến tranh có phần nhiều là thiết huyết và sát phạt, nửa năm qua, Quân Vũ gần như đã thích ứng được với tiết tấu như vậy, phía trước hắn là tiến công danh chấn thiên hạ của đông đảo nữ tướng lãnh, ở phía sau hắn cũng đã trải qua hơn mười vạn dân, thậm chí hơn mười vạn quân dân thương vong vô cùng thê thảm.
Trấn Giang hướng đông, hướng nam, Hi Du Duẫn, Ngân Thuật có thể, A Lỗ Bảo cùng các nữ tướng quân công phá vài tòa thành nhỏ, đang cẩn thận đem chiến tuyến hướng Nam kéo dài, mà trong phạm vi lớn hơn, quân đội của Võ Triều đang phong tỏa tầng tầng đường phía nam. Cứ cách vài ngày sẽ có một hai lần ma sát phát sinh.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Đồ Sơn Vệ tinh nhuệ nhất dưới trướng nữ tử Chân Tông Hi Duẫn thống lĩnh họ Hàn, mặc dù bây giờ là quân lưng còng, trong chính diện tác chiến cũng khó có thể ngăn cản thế công của họ. Nhưng quân đội Võ Triều đang tụ tập xung quanh làm tiêu hao nhuệ khí của nó, mặc dù không thể ngăn cản nó trong hai lần giao chiến, nhưng nhất định cũng sẽ phong kín đường lui của hắn, khiến cho nó sợ ném chuột vỡ đồ, thật lâu không thể đi.
So với binh lính tiền tuyến liều mạng, tướng quân bày mưu tính kế, thân phận Thái tử ở chỗ này càng giống một vật chủ tâm và cát tường, hắn chỉ cần tồn tại mà kiên định triệt để chống cự là hoàn thành nhiệm vụ. Quân Vũ cũng không cảm thấy uể oải đối với việc này, mỗi ngày bất luận mệt mỏi cỡ nào., Hắn cố gắng trang phục bản thân, để râu ria, đoan chính chính dung nhan, khiến mình càng thêm thành thục kiên định, càng có thể cổ vũ sĩ khí của binh sĩ.
Ngẫu nhiên từ lúc lâm an truyền tới đấu giác cùng với lòng người phức tạp phù động, làm hắn cười nhạo cũng làm hắn cảm thán. Thỉnh thoảng đám Kim Chí Sĩ từ ngoại giới chạy tới đây làm ra một ít hành vi, lại để cho hắn cảm thấy cổ vũ, những tin tức này quá nửa anh dũng mà bi tráng, nhưng nếu như người trong thiên hạ đều có thể như thế, Võ Triều như thế nào lại mất Trung Nguyên đây?
Hai tháng mười hai, có sứ thần của người vàng đi vào trong quân Trấn Giang, yêu cầu đưa ra lời khuyên hàng đối với toàn bộ triều đình thái tử quân Vũ cùng với triều đình võ, điều kiện trong đó có thể đủ khả năng giúp Tương Phàm lấy khu vực phía bắc Tây Trường Giang, nghiêm trị các điều kiện lớn như Kim Tướng lĩnh và các sư tử ngoạm, Quân Vũ vừa mở đầu đã ném nó ra ngoài.
"Đám người Hi Duẫn bây giờ bị trăm vạn đại quân của ta vây khốn, trở về rồi nói sau! Đuổi hắn ra ngoài giết -- "
Sứ thần kia bị kéo ra ngoài, miệng hô to: "Hai quân giao chiến không giết sứ giả! Hai quân giao chiến không giết sứ giả! Có thể nói! Có thể nói với Thái tử điện hạ: "Sau này bị kéo ra ngoài thao trường, một đao chém đầu.
Không lâu sau đó, Truân binh ở Trấn Giang Đông Nam của Nhan Hi Duẫn nhận được đầu của sứ thần trong quân doanh, khẽ nở nụ cười, nói với mọi người bên cạnh: "Tâm tính tiểu thái tử này cương liệt, có chút khác biệt với đám võ triều."
"Đáng tiếc..." Hắn thở dài nói.