Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lúc đứng dậy thì vẫn là rạng sáng, đi ra cửa phòng đến sân, trước lúc phất thức đêm, bầu trời đêm treo thưa thớt ngôi sao, không khí lạnh mà yên tĩnh, trong phòng cảnh vệ ngoài viện lóe lên ánh sáng màu cam.
Khấu xong quần áo trên người, Ninh Nghị đi tới phòng khách tĩnh lặng rót cho mình một chén nước ấm. Lúc uống nước, y ngáp mấy cái, sau đó xoa mặt mình tỉnh táo lại.
Ban đêm đã ngủ mấy giấc, sau khi tỉnh lại mơ mơ màng màng không nhớ ra, cách sáng sớm rèn luyện còn có chút thời gian. Cẩm nhi ở bên cạnh ôm Tiểu Ninh Kha Thố vẫn đang ngủ say vù vù, nhìn thấy dáng vẻ các nàng ngủ say, trong lòng Ninh Nghị bình tĩnh trở lại, rón rén mặc quần áo rời giường.
Không thắp sáng ngọn đèn, Ninh Nghị ngồi trong phòng khách tối tăm một hồi, cửa sổ lộ ra tinh quang bên ngoài, chiết xạ ra ánh trăng trắng. Qua một hồi, có một bóng người bước vào: "Không ngủ được?"
Ra là Hồng Đề.
"Không sao, đánh thức ngươi rồi?"
Hồng Đề chỉ mỉm cười, đi tới bên cạnh hắn vuốt ve trán, lại bị Ninh Nghị ôm ở trên đùi ngồi xuống: "Làm mấy giấc mộng, tỉnh lại suy nghĩ, trông thấy Cẩm nhi và Tiểu Kha ngủ thoải mái, không muốn đánh thức các nàng. Con ngủ muộn, thật ra có thể đi ngủ tiếp."
"Ừ." Hồng Đề trả lời, nhưng không hề rời đi mà vẫn ôm cổ Ninh Nghị nhắm hai mắt lại. Lúc trước nàng hành tẩu giang hồ, gió táp mưa sa, khí chất trên người có vài phần giống với cô thôn, mấy năm nay trong lòng đã yên ổn trở lại, chỉ là đi theo Ninh Nghị lại có vài phần cảm giác mềm mại quyến rũ.
Hai vợ chồng ôm nhau ngồi một hồi, Ninh Nghị mới đứng dậy. Hồng Đề tự nhiên không vây khốn, đi qua phòng bếp rửa mặt nước. Trong khoảng thời gian này, Ninh Nghị đi tới sân nhỏ ngoài cửa, đắp tuyết đọng hai ngày trước ở một góc sân nhỏ. Qua mấy ngày sau, Ninh Nghị đã đến sân nhỏ bên ngoài., Tuyết chưa hóa đã trở nên cứng rắn. Sau khi Đề Hồn hồng tới rửa mặt nước, Ninh Nghị vẫn cầm cái xẻng nhỏ chế tác người tuyết. Nàng khẽ kêu hai tiếng, sau đó đành phải vặn khăn mặt lau mặt cho Ninh Nghị, sau đó tự tắm mình, đổ nước ấm ra, cũng tới hỗ trợ.
Hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ xếp thành chủ thể người tuyết. Ninh Nghị cầm tảng đá làm con mắt, dùng nhánh cây làm hai tay, sau đó lại dùng hai quả cầu tuyết nặn ra một cái hồ lô, đặt ở trên đầu người tuyết. Sau đó cắm một chiếc lá khô, lui về phía sau chống nạnh nhìn xem. Tưởng tượng bộ dạng hài tử lúc đi ra, Ninh Nghị lúc này mới hài lòng vỗ vỗ tay thỏa mãn, sau đó cùng với Hồng Đề chưởng bất đắc dĩ.
Hai người đi ra ngoài viện, dưới màn trời màu đen, bên trong Trương thôn còn có lửa đèn lửa thưa thớt, hình dáng đường phố, hình dáng phòng ốc, hình dáng của xưởng dây và xe nước bên bờ sông., Hình dáng quân doanh nơi xa trong ánh lửa thưa thớt có thể thấy lờ mờ được, binh lính tuần tra từ xa đi tới, trên vách tường sân nhỏ có một dòng chữ viết bằng đá màu trắng. Ninh Nghị tránh khỏi đường sông, vòng qua sườn núi nhỏ của Trương Thôn, vượt qua thôn trang này, kéo dài về phía mặt đất bình nguyên.
Ninh Nghị nhìn về phía xa, Hồng Đề đứng bên cạnh cũng không quấy rầy hắn.
Điểm sáng ở trong màn đêm dần dần nhiều lên, trong tầm mắt cũng dần dần có động tĩnh của bóng người, chó thỉnh thoảng kêu vài tiếng, lại qua không lâu, gà bắt đầu ngâm vang, trong phòng xá phía dưới bốc lên sương mù màu trắng, ngôi sao rơi xuống, bầu trời giống như run run lộ ra màu trắng bụng cá.
Thời gian là mười hai tháng hai mươi tám, năm cũ lại phải qua một năm. Đi tới nơi này hơn mười năm, lúc đầu hương thơm cổ xưa của đại viện thâm trạch kia dường như còn gần ngay trước mắt, nhưng giờ khắc này, ký ức của Trương thôn giống như một thôn xóm nông gia khác trên thế giới này., Đường đất tương đối chỉnh tề, tường viện, văn tự gạch đá trên tường viện, sáng sớm gà gáy chó sủa, mơ hồ trong đó, thế giới này giống như muốn kết nối với thứ gì đó.
Nhưng đây đương nhiên là ảo giác.
Rời khỏi nơi này, đầu bên ngoài vẫn là võ triều như cũ, đầu mối mười năm là xây tết mười một năm, nữ thật tại công thành, đang giết người, một khắc cũng không có nghỉ lại, mà cho dù là thôn xóm nho nhỏ thoạt nhìn mới lạ lại chắc chắn này, nếu rơi vào chiến hỏa, nó trở lại tường đổ chỉ sợ cũng chỉ cần thời gian chớp mắt, trước dòng lũ lịch sử, tất cả đều yếu ớt giống như sa bảo trên bãi biển.
Dừng lại một lát, Ninh Nghị chậm rãi vòng quanh sườn núi, tầm mắt phía xa dần trở nên rõ ràng. Có chiến mã từ trên đường phía xa bay vùn vụt đến, tiến vào một mảnh sân nhỏ trong thôn xóm phía dưới.
"Hẳn là tin tức từ phía đông truyền tới." Hồng Đề nói.
Ninh Nghị gật đầu: "Không vội."
Chạy vòng quanh sườn núi này một hồi, tiếng hiệu trong quân doanh cũng vang lên, binh sĩ bắt đầu khởi xướng, có vài bóng người đi từ trước tới đây, nhưng cũng là Trần Phàm và Tần Thiệu Khiêm đã dậy từ sớm. Thời tiết tuy rét lạnh, nhưng Trần Phàm mặc một thân quần áo đơn bào., Nửa điểm cũng không nhìn ra chút lãnh ý nào, ngược lại Tần Thiệu Khiêm lại ăn mặc quân trang chỉnh tề chỉnh tề, có thể là đang mang theo binh sĩ bên người huấn luyện, gặp Trần Phàm ở đây. Hai người đang nói chuyện với nhau, nhìn thấy Ninh Nghị đi tới, mỉm cười chào hỏi gã.
"Lập Hằng đến rồi." Tần Thiệu Khiêm gật đầu.
Trần Phàm cười nói: "Đứng dậy muộn như vậy, ban đêm làm gì vậy?"
"Người trưởng thành có chút lòng dạ người, mở miệng hỏi ban đêm làm gì, nhìn bộ dạng đói khát của ngươi..." Ninh Nghị cười nói với Trần Phàm một câu: "Nói chuyện gì vậy?"
"Ngươi nói Hắc Tâm Đông gia, Tịch Nguyệt hai mươi tám tuổi, còn không cho thủ hạ nghỉ ngơi."
"Ngươi không cho nhà nghỉ, đồng đội heo lại đang chết, ta cho ngươi nghỉ, ngươi ngủ được à?"
Hai người đối lập lẫn nhau, Tần Thiệu Khiêm ở bên kia cười cười: "Vừa rồi nói với Trần Phàm, Chu Ung bên kia đã làm nhiều chuyện như vậy, chúng ta ứng đối thế nào... Ban đầu không nghĩ tới vị Hoàng Đế lão gia này làm xằng làm bậy như vậy, cũng muốn cười, nhưng đến hôm nay, mọi người cũng không thể đoán được hậu quả nghiêm trọng như thế nào. Kiếm chỉ của Mạc Vấn đến lúc an toàn, lòng người Võ Triều bất bình, Chu Ung không hề đảm đương, nếu thật sự sụp đổ, hậu quả thiết tưởng không thể tưởng tượng nổi."
Khóe miệng Ninh Nghị lộ ra vẻ tươi cười, sau đó lại nghiêm túc nói: "Lúc trước đã nói với hắn rồi, những chuyện này tìm hắn một cặp con cái nói chuyện, ai biết được Chu Ung bệnh thần kinh này trực tiếp đi vào triều đình, đầu óc hỏng mất rồi..." Hắn nói tới chỗ này, lại cười rộ lên. "Nói đến cũng là buồn cười, năm đó cảm thấy Hoàng đế vướng víu, một đao chọc hắn tạo phản, hiện tại đều là phản tặc, hay là bị Hoàng đế này gây khó dễ, hắn cũng thật sự là có bản lĩnh..."
Hắn nói tới đây, mấy người đều không nhịn được cười ra tiếng, Trần Phàm cười một hồi: "Hiện tại đã nhìn ra, Chu Ung muốn cùng chúng ta hòa giải, một mặt là khẩu khí của các đại thần, tạo áp lực cho bọn họ, một đầu khác là đến phiên chúng ta lựa chọn. Vừa rồi đang nói chuyện với lão Tần, nếu như lúc này chúng ta ra tiếp chuyện, có lẽ có thể giúp đỡ ổn định thế cục một chút. Hai ngày nay, bên kia cũng đang thảo luận, ngươi nghĩ như thế nào?"
Hắn nhìn Ninh Nghị, lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc: "Không tiếp."
Nghe hắn nói ra những lời này, trong mắt Trần Phàm rõ ràng buông lỏng xuống, bên kia Tần Thiệu Khiêm cũng khẽ mỉm cười: "Lập Hằng cân nhắc như thế nào?"
"Loại chuyện này các ngươi cũng tới khảo thí ta." Ninh Nghị bật cười: "Uy nghiêm của Hoàng thất vốn là căn cơ để thống trị, ta giết Chu Ngọc, Chu Ung đều có thể nhận thua, hắn là Hoàng đế còn có ai mà sợ? Đám người trên triều đình đều có thể hiểu được, cho dù đem ta đặt ở cùng một vị trí, ta cũng sẽ không để Hoàng Đế làm loại chuyện ngu xuẩn này, đáng tiếc Chu Ung Thái Thuần quá ngây thơ..."
Hắn thở dài một hơi: "Hắn làm ra loại chuyện này, đại thần ngăn trở, Hậu Thiệu Đình chết gián gián điệp vẫn là chuyện nhỏ. Vấn đề lớn nhất là, lúc Thái tử quyết tâm kháng kim, trên dưới võ triều cơ bản nhân tâm coi như đã đủ, cho dù có hai lòng, bên ngoài cũng không dám động vào. Chu Ung rời đi một bước này., Âm thầm muốn đầu hàng, muốn tạo phản, hoặc ít nhất người muốn lưu lại đường lui cho mình đều sẽ hành động. Hơn mười năm qua, những tên liên lạc ngầm của Kim Quốc kia, hiện tại đều không đè được móng vuốt của mình, mặt khác, đám người bên phía Hi Duẫn cũng đã bắt đầu hoạt động..."
Ninh Nghị nói tới đây, hơi dừng một chút: "Đã thông báo cho người tình báo của Võ Triều hành động, nhưng mấy năm nay, chuyên tâm gián điệp làm việc ở Trung Nguyên và Bắc Bắc. Phần lớn phương hướng Võ Triều là thương sự, muốn bắt hết nhân viên của Nhan Hi Duẫn e rằng trong thời gian ngắn sẽ không dễ dàng... Mặt khác..., Tuy thuật này có thể là do Hi Duẫn tính toán, sớm có tính toán, nhưng năm vạn kỵ binh trước sau ba lượt độ Trường Giang, cuối cùng mới bị tóm đuôi, muốn nói quân đội Giang Âm không có gián điệp của Hi Duẫn, ai cũng không tin. Trên sóng gió như vậy, Chu Ung còn làm bộ dạng này, ta phỏng chừng sau khi tin tức của Tương Dương, Hi Duẫn đã bị Chu Ung ngu xuẩn dọa cho choáng váng rồi..."
"Chu Ung muốn theo chúng ta hòa giải, Võ Triều có chút kiến thức người đọc sách sẽ đi ngăn cản hắn, lúc này chúng ta đứng ra, hướng ra ngoài nói là phấn chấn lòng dân, trên thực tế cái kia phản kháng càng lớn, vị trí Chu Ung chỉ biết càng thêm bất ổn, đội ngũ chúng ta lại ở ngoài ngàn dặm... Một vạn người Trần Phàm kia, dám xuyên qua hơn một ngàn dặm đi lâm an?"
"Thành đô bên này vừa mới ổn định lại, thừa dịp hơn một vạn năm mươi năm khai động, hơn một vạn năm ngàn người còn chưa bắt đầu huấn luyện, nước xa không cứu được lửa gần. Tiếp đó Chu Ung rống một tiếng, võ triều vỡ bàn nhanh hơn, chúng ta có thể sớm chống lại thượng tông hàn rồi." Ninh Nghị cười một tiếng: "Mặt khác, chúng ta đi ra tạo phản đi., Móa chính là Tề Tâm, bây giờ nơi này mới vừa mở rộng, lòng người còn chưa ổn định, đột nhiên lại nói muốn giúp Hoàng đế đánh trận. Huynh đệ lúc trước theo chúng ta phải nguội lạnh tâm tư, người mới gia nhập sẽ hiểu sai ý, còn tiện đường đâm chính mình một đao..."
Hắn nói tới đây, lời nói dần ngừng lại, Trần Phàm cười rộ lên: "Nghĩ rất rõ ràng, thế thì không còn gì để nói rồi. Ài, vốn ta còn đang suy nghĩ, nếu chúng ta ra ngoài nói chuyện, trên mặt đám người đọc sách trong Võ Triều không phải đều rực rỡ sắc xanh, ha ha... Ồ, ngươi nghĩ gì vậy?"
Nhìn thấy ánh mắt Ninh Nghị lóe sáng, hắn lâm vào trầm tư, hỏi một câu, ánh mắt Ninh Nghị chuyển hướng nhìn hắn, trầm mặc một hồi lâu.
"... Ta vừa nghĩ, nếu ta là Nhan Hi Duẫn, bây giờ có thể giả mạo thành người quen của Hoa Hạ quân..."
"Ách..." Trần Phàm mở trừng hai mắt, ngẩn người.
Thân thể trần trụi...
Một khắc trước hừng đông, trong sân hương cổ xưa có đèn đuốc đang chuyển động.
Gần năm gần sát thành Lâm An, bầu không khí hàng năm theo sự khẩn trương cùng túc sát mà đến, tin tức về Ngột Thuật xuôi nam mỗi ngày truyền đến, quân đội hộ thành đã bắt đầu triệu tập quy mô lớn., Một số người lựa chọn bỏ thành đi xa, nhưng phần lớn dân chúng vẫn lưu lại trong thành như cũ. Bầu không khí năm mới cùng binh họa khẩn trương kỳ dị dung hợp cùng một chỗ, mỗi ngày đều làm cho người ta cảm nhận được ngũ vị tâm run rẩy cùng bỏng rát.
Cảnh tượng trong phủ Trường công chúa cũng như vậy.
Quản sự cùng đám hạ nhân phụ trách sinh hoạt giăng đèn kết hoa xây dựng năm, nhưng làm một ban công làm việc khác trong phủ công chúa, bất kể là tham dự gián điệp hay là tham dự chính trị, hậu cần, nhân viên quân sự đông đảo, những ngày qua đều khẩn trương cao độ ứng đối tình thế. Giống như lời Ninh Nghị nói, đối thủ chưa kịp nghỉ ngơi, đồng đội heo lại đang tranh nhau chia nhỏ đoạt phút giây, người làm việc tự nhiên cũng không thể bởi vì nhiều năm mà ngừng nghỉ.
Hai bộ công ban xen kẽ với nhau, bao hàm lẫn nhau, lại không can thiệp lẫn nhau, tạo thành một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu và đặc thù.
Mà đối với mọi người trong phủ công chúa, cái gọi là đồng đội heo, bao gồm cả chủ nhân của một quốc gia hiện tại: phụ thân của trưởng công chúa, thiên tử Chu Ung của đương triều.
Nếu như chỉ là thuật Kim Ngô đột nhiên vượt qua Hoàng Hà mà đi về phía nam, tình hình trong phủ trưởng công chúa khi đối mặt chắc chắn sẽ không khiến người ta sứt đầu mẻ trán như trước mắt, lòng nóng như lửa đốt. Mà trước mắt —— đặc biệt là sau khi cột trụ bị chết -- mỗi ngày đều là đau khổ cực lớn. Triều đình của Võ Triều đột nhiên thay đổi dáng vẻ., Các gia tộc hợp thành hệ thống Nam Vũ, các thế lực, mỗi một chi tựa như muốn biến thành lực cản cho Chu gia, tùy thời có thể xảy ra vấn đề, thậm chí trở mặt thành thù.
Các bên gián ngôn không ngừng vọt tới, học sinh trong Thái học viện liền tĩnh tọa trên đường, yêu cầu Hoàng đế hạ tội riêng chiếu, vì Hầu Thiệu Chính Danh đã chết mà truy đuổi tước hiệu, ban thưởng tước, gian tế Kim Quốc âm thầm không ngừng hành động, hướng về các nơi thuyết phục hàng hàng. Chỉ trong thời gian gần mười ngày, Giang Ninh đã nếm mùi bại trận hai lần, đều là vì quân tâm bất chấn mà bại.
Công việc kinh doanh hơn hai trăm năm của võ triều lúc này rõ ràng không có bao nhiêu. Nhưng dưới sự cọ rửa của đám sĩ khí này, Võ Triều vốn đã gian nan chống cự lại thế cục, lại càng trở nên nguy hiểm. Tiếp theo, có thể chuyện gì xảy ra cũng không có gì kỳ quái.
Lúc này cơn sóng gió cực lớn trên triều đã lắng xuống, sau khi Hậu Thiệu Thiệu đụng vào Kim Loan điện, cả người Chu Ung bắt đầu trở nên không gượng dậy nổi, hắn trốn về hậu cung không lên triều nữa. Chu bội vốn cho rằng phụ thân vẫn chưa nhìn rõ thế cục, muốn vào cung tiếp tục Trần nói năng lợi hại, ai biết được Chu Ung tiến vào trong cung, thái độ đối với nàng cũng trở nên cứng rắn, nàng biết, phụ thân đã nhận thua rồi.
Đám người Chu bội, Triệu Đỉnh, Tần Ngọc khẩn cấp chạm trán, xác nhận chuyện khẩn cấp nhất trước mắt là trừ bỏ ảnh hưởng, cùng chống lại Nữ Chân, nhưng lúc này, gian tế Nữ Chân đã âm thầm hoạt động, mặt khác, cho dù mọi người tránh mà không nói đến chuyện Liên Duẫn, nhưng lại không có bất kỳ nho sinh nào im lặng ngậm miệng.
Đối với Triệu Đỉnh, Tần Ngọc, Lữ Dận, Lữ Dận, một đại quan đỉnh cấp như triều đình mà nói, ngậm miệng không nói tới tình hình lần này của Chu Ung, tất nhiên là không có vấn đề. Nhưng sau đó, đối với quan viên trung hạ tầng thậm chí là nho sinh xuất sĩ, Hoàng đế đúng đúng sai, cùng với sự giải quyết của lần làm chuyện như vậy, thậm chí đối với vấn đề lý giải và định tính của Hậu Thiệu Kính Kính thì không thể không nói rõ.
Cho dù chỉ bàn luận về Hậu Thiệu cũng nhất định sẽ bàn luận với Chu Ung.
Đoạn thời gian này, Chu Bội thường xuyên tỉnh lại trong đêm, ngồi ở trên tiểu lâu, nhìn tình hình trong phủ ngẩn ngơ, phía ngoài mỗi tin tức mới đến, nàng thường thường phải xem trước. Hai mươi tám ngày nay, sáng sớm nàng đã tỉnh lại, trời sắp sáng, dần dần có một tia buồn ngủ, nhưng ngoài phủ cũng có người đưa tin đưa đến, liên quan tới tin tức mới của nữ chân nhân.
Đây là tin tức liên quan tới Ngột Thuật.
Mười hai tháng mười bốn bắt đầu, Ngột Thuật suất lĩnh năm vạn kỵ binh, lấy từ bỏ hầu hết hình thức trang trọng nhẹ nhàng xuống nam, dọc đường thiêu giết cướp bóc, liền ăn tươi nuốt sống dân chúng. Đoạn khoảng cách Trường Giang đến lúc lâm lâm, vốn chính là vùng đất giàu có ở Giang Nam., Mặc dù đường thủy ngang dọc, nhưng nhân khẩu dày đặc, mặc dù Quân Vũ khẩn cấp điều động mười bảy vạn đại quân phía nam ngăn chặn thuật Tiệt Ngột, nhưng Nhiên Thuật một đường bôn ba, không chỉ hai độ đánh tan quân đội tới, hơn nữa trong nửa tháng tới., Giết chóc và cướp bóc thôn trang vô số, nơi kỵ binh đi tới, từng mảnh từng mảnh thôn trang phú thứ đều biến thành trắng, nữ tử bị gian dâm, nam tử bị đuổi giết, xua đuổi... Lúc qua tám năm, nhân gian thảm kịch lúc trước nữ chân sư lục soát sơn hải lúc trước, lại lờ mờ giáng lâm.
Quân đội Ngột Thuật thời điểm này còn khá dài, tàn sát bừa bãi ở Thái Hồ cách An hai trăm dặm, khẩn cấp thống kê kết thông tin về cái tên thôn xóm bị thiêu chết cùng với số lượng nhân khẩu đã tính toán được. Chu Bội nhìn xong, đem phương vị trên bản đồ lớn trong phòng đánh dấu ra: Như vậy không làm nên chuyện gì, trong mắt của nàng cũng không còn nước mắt lúc đầu trông thấy loại tình báo này, chỉ lẳng lặng ghi tạc những thứ này trong lòng.
Tiếng gà gáy xa xa truyền đến, sắc trời bên ngoài hơi sáng lên, Chu Bội đi đến bên ngoài lầu các lộ ra, nhìn bụng cá phía đông chân trời, đám thị nữ trong phủ công chúa đang quét sân. Nàng nhìn một hồi, trong lúc vô tình nghĩ đến tình cảnh lúc nữ chân nhân đến, bất tri bất giác ôm chặt cánh tay.
Đột nhiên, trong thành thị có tiếng chuông cảnh báo và cảnh giới vang lên, Chu Bội sửng sốt một cái chớp mắt, nhanh chóng xuống lầu, một lát sau, bên ngoài viện tử liền có người chạy như điên tới.
"Chuyện gì!?"
"Báo, trong thành có gian nhân làm loạn, Dư tướng quân đã hạ lệnh giới nghiêm bắt người..."
Đối với công tác của Vệ Thu tại thành Lâm An lúc này, mấy đội cấm quân đã tiếp nhận toàn diện, cũng có dự án đối với các loại sự tình khác nhau. Trong sáng sớm hôm nay, có hơn mười tên phỉ nhân không hẹn mà cùng phát động trong thành, bọn họ lựa chọn các nơi trong thành Lâm An có dòng người tấp nập., Chọn chỗ cao, trong đám người trên đường phố trắng trợn tung tờ rơi văn tự viết bừa bãi, binh sĩ tuần thành phát hiện không ổn, lập tức báo cáo, cấm quân mới căn cứ theo mệnh lệnh phát báo động nghiêm ngặt.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Chu Bội ngồi trên xa giá rời khỏi phủ công chúa, lúc này bên trong thành Lâm An đã bắt đầu giới nghiêm, binh lính trên đường đuổi bắt trộm cướp can thiệp. Nhưng vì sự tình đột ngột phát sinh, trên đường đi đều có quy mô nhỏ hỗn loạn phát sinh, mới đi ra ngoài không xa nữa., Thành Chu Hải cưỡi ngựa chạy tới, sắc mặt gã âm trầm như tờ giấy, trên người dính chút máu tươi, trong tay cầm mấy tờ truyền đơn, Chu Bội còn tưởng gã bị thương, Thành Chu Hải giải thích sơ qua, nàng mới biết máu kia không phải là của thành chu hải.
"... Đám phỉ phía trước chạy trốn không kịp, đã bị vệ sĩ tuần tra giết chết, tình cảnh máu tanh, điện hạ không nên đi qua, ngược lại những thứ được viết trên đó, lòng dạ đáng chết, điện hạ không ngại xem thử." Hắn đưa tờ rơi cho Chu Bội, lại hạ thấp giọng nói: "Bên cửa Tiền đường, Quốc Tử giám và Thái học cũng bị người ta ném vào một lượng lớn tin tức này, chắc là do nữ chân nhân gây nên, sự tình phiền phức rồi..."
Chu Bội cầm lấy truyền đơn kia nhìn một chút, đột nhiên nhắm mắt lại, cắn chặt răng liên tục mở ra. Trên truyền đơn chính là một mảnh triện văn của quân sách Hắc Kỳ.
Văn Trung nói, trước tiên Cảnh Hàn Đế Chu Ngọc vô tài vô đức, dung túng sáu hổ, họa loạn võ triều, vả lại đi ngược ý trời, sát hại dòng dõi của trung thần Tần Tương. Anh Minh Thánh hiện nay là Chu Ung Đại Nhân đại đức, đối mặt với thiên địa này lật úp., Dân tộc lâm vào tình cảnh nguy nan, bất kể là nguyện cùng Hoa Hạ quân hòa giải, trên dưới Hoa Hạ quân cũng cảm tạ trọng đức, nguyện quay về võ triều. Ai ngờ gian tướng Triệu Đỉnh, trưởng công chúa Chu bội không để ý đại nghĩa thiên hạ, vì nắm giữ triều chính, hành động ám sát Tư Thần của hành lang chuồng gà, vậy mà trong cung lại giam lỏng đương kim thánh thượng.
Văn Trung sau đó hiệu triệu, vì thiên hạ đại nghĩa, dân tộc tồn vong, thỉnh lâm an, chư trung nghĩa sĩ triều võ cứu Chu Ung ra, đi cuốc pháp tướng, triêu nghiêm triều cương, dùng cái này cộng kháng nữ chân, trả thiên hạ sáng sủa càn khôn.
Chu Bội xem xong tờ rơi, ngẩng đầu lên. Thành Chu Hải nhìn thấy trong đôi mắt kia toàn là màu đỏ của máu.