Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Mùa thu ở Tây Nam bận rộn qua, sau đó là mùa đông náo nhiệt và giàu có. Vũ Kiến tiết kiệm mùa đông mười năm, thành đô bình nguyên, mọi người trải qua một lần thu hoạch, tâm tình dần dần ổn định lại, mang theo tâm tình thấp thỏm và tò mò quen với cảnh phồn hoa mới mà Hoa Hạ quân mang tới.
Trận cứu trợ cực lớn của Hạ Thu chi giao phối phối hợp với việc tuyên truyền cây tốt cho Hoa Hạ quân, nghiêm ngặt đối với đội ngũ chấp pháp tương đối thanh liêm, áp chế gợn sóng bất an trong phố phường. Bốn đội y tế đi lại giải quyết xong bộ phận người nghèo khổ vốn khó giải quyết bệnh đau, lão binh tọa trấn các thôn trấn an bài mang đến thiết huyết cùng sát phạt nhất định., Đối ứng là phối hợp với đội ngũ Hoa Hạ quân dùng thủ đoạn lôi đình quét sạch rất nhiều lưu manh và trộm cướp. Thỉnh thoảng sẽ có ban ca hát mặc dù có đội y y học hành tẩu khắp nơi, mỗi khi đến một chỗ, sẽ dẫn tới người dân thôn láng giềng vây xem.
Có một số tác phường mới được dựng lên ở các nơi, bố trí một số chỗ không nhà để về hoặc là nhà nghèo khổ, mấy chỗ buôn bán giữa các đại thành mùa hạ đã khôi phục như lúc ban đầu, đến mùa đông liền có không ít cảnh tượng mới.
Sau khi nữ chân nhân tới gần, các đại tộc trong võ triều, hệ thống quân phiệt đã cảm nhận được áp lực cực lớn, lén lút liên hệ với Hoa Hạ quân, mua nhiều vũ khí hơn - ở giữa này đương nhiên cũng có công lao mà Hoa Hạ quân đang đi du ngoạn khắp nơi: Song phương ăn ý xây dựng ở mùa hè, đến cuối hè..., Đã có một lượng lớn thỏi sắt, khoáng thạch, Mang Tiêu, các loại vật tư nguyên bản đã cấm vận mà hoàng đường tiến vào khu vực Hoa Hạ quân, để đổi lấy các loại tài sản mới, chất lượng tốt hơn thiết pháo, địa lôi các loại vũ khí mới.
Ngoài ra, các loại dụng cụ thuỷ tinh, gương, sách vở, quần áo xa xỉ, vật dụng sinh hoạt, cũng bắt đầu mở rộng thị trường bên ngoài, nguyên tắc cầu nguyên lý phú quý trong nguy hiểm, thành lập các sản nghiệp mới theo chỉ dẫn của Hoa Hạ quân, lúc này cũng đã thu hồi chi phí.
Mười một tháng này, một đội ngũ hơn năm trăm người từ xa xa bay tới, trải qua hơn nửa tháng bôn ba trên đường trở về thành đô, tướng quân dẫn đầu thân như thiết tháp, mờ mịt một mắt, chính là thống soái của Hoa Hạ đệ thất quân Tần Thiệu Khiêm. Đồng thời, cũng có một đội ngũ xuất phát từ Đông Nam Miêu Cương, đến thành đô, đây là đại biểu của đệ nhị mươi chín quân Hoa Hạ, người dẫn đầu là Trần Phàm đã lâu không gặp.
"Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ thuộc về Hoa Hạ quân, vì vậy mười hai tháng này đều được tổ chức.
Đây là lần đầu tiên quân của Hoa Hạ cử hành hoạt động vận động quy mô lớn - hoạt động diễn xuất võ thuật tương tự Hoa Hạ quân thường xuyên có, nhưng đại hội lần này không chỉ do nội bộ quân Hoa Hạ tham dự, đối với người của Lục Lâm tới từ ngoại giới, người trong giang hồ thậm chí đại biểu của các đại tộc ở võ triều cũng đều không cự tuyệt. Đương nhiên, về phương diện võ triều, tạm thời không có nhân sĩ nào dám tham dự hoạt động như vậy.
Có sự tích về rừng xanh giang hồ, hơn mười năm trước vẫn là các loại tiểu thuyết Ninh Nghị " chép" tuyên truyền ra. Đối với các loại tiểu thuyết trong các đại hội võ lâm, người nghe sách đều hướng tới, nhưng sẽ không thật sự phát sinh. Cho tới bây giờ, Ninh Nghị bắt đầu tiến hành tuyên truyền và mở rộng quy mô lớn đối với toàn dân, trong lúc nhất thời tại Đô Đô.
Trong phạm vi phát xạ mấy trăm dặm quanh Bình Nguyên, lúc này vẫn thuộc địa bàn của võ triều, có lượng lớn nhân sĩ Lục Lâm vọt tới báo danh. Trong miệng mọi người nói muốn giết Hoa Hạ quân, lại nói tham gia đại hội lần này, mọi người liền hô hào mọi người ủng hộ kháng kim. Đến khi tuyết rơi xuống, toàn bộ Đô Cổ thành đều bị đám người từ bên ngoài chen chúc chật ních, khách sạn và tửu lâu vốn dư dả giờ đây đã kín hết chỗ.
Cho dù lúc này Tần Thiệu Khiêm và Trần Phàm nắm giữ hai điểm mấu chốt của quân đoàn Hoa Hạ cũng không chỉ tiếp tục vui đùa như vậy. Đại chiến ở Giang Nam vẫn còn tiếp tục, nữ tử thực sự muốn một trận chiến diệt cả võ triều, vô luận là võ triều kéo dài Nữ Chân hay là nữ thật sự tiến quân từ Nam đến đây., Kiến sóc mười một năm đều là quan khẩu của thiên hạ thế cục chuyển biến. Mặt khác, Lương Sơn bị hai mươi mấy vạn đại quân vây công, Tấn Địa cũng đang tiến hành chống cự ngoan cường nhưng vô cùng thê thảm, với tư cách là trụ cột và chủ thể của Hoa Hạ quân, quyết định sắp tới hội nghị cao tầng của phương diện chiến lược, cũng đã đến lúc tổ chức.
Đồng thời, Tần Thiệu Khiêm tự nhiên đi tới, cũng vì một việc khác.
Năm này tháng năm nay, ở phía bắc, Lô Minh phường xác nhận năm đó Tần Thiệu cùng thiếp thất Vương chiếm Mai và hạt bụng của hắn, hắn tiến đến Liêu Dương, cứu hai mẹ con này., Sau đó sắp xếp hai người đi về phía nam. Lúc này Trung Nguyên đã lâm vào chiến hỏa ngập trời, Vương Giả đã trải qua hơn mười năm cực khổ, thân thể suy yếu, thân thể lại không chịu nổi đường xa, cả xuôi nam quá trình phi thường gian nan, vừa đi vừa nghỉ, có đôi khi còn phải an bài mẹ con này tĩnh dưỡng một đoạn thời gian.
Trên đường về nam, Lương Sơn trải qua chuyện nước lũ không ngừng phản kháng, về sau lại gặp nhau tại Biện Lương Tông, La Nghiệp quân đông nam. Vương Chiếm Mai vài lần bệnh ngã xuống, trong thời gian này nàng hy vọng người hộ tống Hoa Hạ quân lưu nàng lại, trước tiên tiễn con nhỏ về nam, để tránh phát sinh biến cố trên đường. Nhưng đứa nhỏ này không muốn rời khỏi mẫu thân, vì vậy dừng lại một chút, đến cuối năm mười một tháng này mới đến nơi.
Tần Thiệu Khiêm đến đây là để xem hai mẹ con này.
Sau khi thành Thái Nguyên bị phá thì bị bắt đi, hơn mười năm qua không có ai hỏi về cảnh ngộ của hai mẹ con này. Tất nhiên là ở phía Bắc Lô Minh phường và nhân viên công tác đã từng điều tra qua một phần, sau khi Ninh Nghị xem xong thì phong ấn lại.
Vương Giả đến thành đô, Vương Chiêm Mai, tuổi chỉ ba mươi mấy tuổi, so với Ninh Nghị còn nhỏ hơn một chút, nhưng đã là tóc bạc trắng thưa thớt, một số nơi trên đầu rõ ràng là đã từng bị tổn thương, mắt trái chỉ thấy tròng trắng: Có lẽ là bị đánh mù, trên mặt cũng có một vết sẹo do dao giảo ra, lưng hơi còng xuống, khí tức cực yếu, mỗi bước đi đều muốn dừng lại nghỉ ngơi một hồi.
Về phần đứa nhỏ đi theo cô, vóc người gầy còm, gương mặt mang theo vẻ gầy yếu của Tần Thiệu năm xưa cũng có vẻ gầy yếu, xương mặt lồi ra, ánh mắt cực lớn, ánh mắt thường xuyên mang theo sợ hãi và cảnh giác, tay phải chỉ có bốn ngón -- Chỉ út là bị người ta chặt đứt.
Nhìn thấy mẫu tử này, những năm gần đây Tần Thiệu Khiêm tâm tính kiên nghị như sắt đá, cơ hồ ngay từ đầu đã rơi lệ. Nhưng thật ra Vương chiếm lấy Mai mặc dù đã trải qua vô tận khổ sở, tâm tính lại không chút u ám, sau khi khóc một hồi thậm chí còn nói giỡn: "Ánh mắt của thúc thúc quả thật giống như người một nhà." Sau đó lại kéo hài tử qua đây nói., "Thiếp rốt cục đem hắn về, hài tử chỉ có tiểu tên là Thạch Đầu, đại danh chưa lấy, là chuyện của thúc thúc... Có thể mang hắn bình an trở về, thiếp này một đời này... xứng đáng tướng công rồi..."
Một năm mười hai tuổi mới có tên nhóc con nổi danh như tảng đá, có lẽ dọc theo con đường này đã thấy Lương Sơn đấu tranh được với Trung Nguyên đại chiến, hơn nữa trong Hoa Hạ quân cũng có rất nhiều người từ trong hoàn cảnh gian nan đi ra, sau khi đến Đô Thành, trong mắt đứa bé lộ ra vài phần kiên cường. Nó lớn lên tại nơi ở của nữ chân nhân., Những cố gắng trước kia tất nhiên là bị đè nén trong lòng, thời điểm này dần dần tỉnh lại. Ninh Hi cố kỵ chờ đám trẻ con tình cờ tìm hắn chơi đùa, hắn có chút câu nệ, nhưng nếu là tỷ võ đánh nhau, hắn lại nhìn thấy ánh mắt có thần., Qua mấy ngày, đã bắt đầu luyện tập võ nghệ cùng hài tử Hoa Hạ quân. Chỉ là thân thể hắn gầy yếu, không có cơ sở, tương lai vô luận tâm tính hay thân thể, muốn có thành tựu, tất nhiên còn phải trải qua một đoạn lịch trình dài dằng dặc.
Đối với Ninh Nghị, trong rất nhiều đại sự, Vương chiếm Mai mẫu tử mà đến còn có một chuyện nhỏ.
Sau khi Lương Sơn trở thành trung tâm đại chiến, đám người Chúc Bưu, Lư Tuấn Nghĩa cưỡng ép đưa Lý sư đi theo đội ngũ phía nam hai mẹ con này, ở trong mùa đông này, cũng đạt đến thành tựu.
Lúc trước tình thế nguy cấp, sư phụ cùng với Ninh Nghị có quen biết, hoặc nhiều hoặc ít lại có chút hảo cảm. Bên ngoài chuyện tốt người xem hai người thành một, Lý sư cũng theo đội ngũ Lư Tuấn Nghĩa đi khắp nơi du lịch, dưới sự bỏ mặc của Tô Đàn Nhi, lời đồn đại này càng truyền càng rộng.
Lời đồn đã bảo vệ Lý sư sư an toàn, nhưng ở một mức độ nào đó đã ngăn trở quá trình ngoại giới cùng nàng vãng lai. Đến lúc này, Lý sư sư đến thành đô, ngoài việc công, Ninh Nghị có chút lúng túng.
Hắn chỉ làm không biết, những ngày qua bận rộn họp vận động, bận rộn tiếp đón các phương diện, để cho mỹ Nhi tùy tiện sắp xếp "Tùy tiện với đám người Vương chiếm Mai". Đến mười hai tháng trung tuần, tại hiện trường đại hội tỷ võ ở Đô, Ninh Nghị mới lần thứ hai gặp nàng, nàng mặt mày yên tĩnh ung dung, theo Vương chiếm Mai, ở đằng kia như cười như không nhìn nàng.
Sau khi bắt chuyện với Vương Chiêm Mai, vị bằng hữu cũ này liền không tránh khỏi, Ninh Nghị cười chắp tay, Lý sư sư cúi đầu: "Muốn làm chút công việc cho ngươi."
"Hả?"
"Mấy năm nay, đi theo Lư đại ca, Yến đại ca bọn họ hành tẩu khắp nơi, tình báo và cấp bậc nhân mạch, ta đều đã tiếp xúc qua. Ninh đại ca, có chỗ nào ta có thể làm việc, an bài cho ta một chỗ đi."
Lời nói của nàng rất bình tĩnh, ngược lại là âm thanh "Ninh đại ca", khiến cho Ninh Nghị thoáng giật mình. Trong lúc mơ hồ, trong Biện Lương thành hơn mười năm trước, nàng cũng là người mang tâm tình gối đầu như vậy, luôn muốn giúp đám người này, bao gồm cả trận cứu trợ tai kia, bao gồm cả thủ thành đầy thê thảm kia. Lúc này nhìn ánh mắt của đối phương, Ninh Nghị khẽ gật đầu: "Mấy ngày nữa ta bỏ ra thời gian, thương lượng một chút cho tốt."
"Được." Sư phụ cười, cũng không nói nữa.
Mười tám tháng mười tám, đã gần đến tiểu năm, tin tức Nữ Chân Ngô thuật xuôi nam tiến về hướng bình an truyền đến, trước mắt đám người Ninh Nghị, Trần Phàm, Tần Thiệu Khiêm đã nổ tung. Lại qua mấy ngày, tin tức về Lâm An liên tiếp truyền đến, đẩy toàn bộ tình hình bọn họ vào trong trạng thái khó chịu chưa từng nghĩ tới.
Đến ngày thứ mười hai mươi lăm tháng này, Ninh Nghị, Tần Thiệu Khiêm, Trần Phàm, Bàng Lục An, Lý Nghĩa, Hà Chí Thành cùng với các đại quan cao tầng của Hoa Hạ quân sẽ gặp nhau sớm, sau đó lại có thêm đám người Lưu Tây qua đây để xem tình báo của nhau, không biết nên cao hứng hay khổ sở nữa.
"Không cần qua năm, không cần trở về lễ năm trước." Trần Phàm lẩm bẩm: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, Nguyên Tiêu Kiếm cũng không cần ăn Tết."
"Nói cứ như là ai đó không mời nổi ngươi ăn nguyên tiêu vậy." dưa hấu liếc hắn một cái.
"Ta nói là không có cách nào trở về hầu Thiến nhi. Cẩu nam nữ các ngươi ở chung một chỗ thân ta, ta không hiểu cảm giác chúng ta ra ngoài ngoại môn." Trần Phàm nhìn hai người Ninh Nghị và dưa hấu.
Ninh Nghị cúi đầu xem tình báo, miệng nói: "Cẩu nam nữ các ngươi ở chung ta, ta không hiểu cảm giác của nam nhân muốn quỳ xuống."
Lời hắn nói rất bình tĩnh, chỉ là sau khi nói xong thì mọi người không nhịn được mà nở nụ cười. Khuôn mặt của Tần Thiệu Khiêm vẫn bình tĩnh, gã lấy ghế về phía sau mang về phía sau: "Đánh nhau rồi."
Mọi người xôn xao một hồi, tự nhiên không có khả năng thực sự đánh nhau, sau đó cười ha ha, trên mặt mỗi người cũng đều có chút sầu lo.
Vì thế cục võ triều, toàn bộ hội nghị đã kéo dài mấy ngày, đến bây giờ, tình thế mỗi ngày đều thay đổi, đến mức Hoa Hạ quân cũng chỉ có thể lẳng lặng quan sát.
Lâm An - thậm chí tại võ triều - một hồi hỗn loạn cực lớn đang hình thành, vẫn không ai nắm được hướng nó muốn đi.
Sự tình mở đầu, bắt đầu từ yết triều đầu tiên sau tháng tám.
Mười hai tháng mười, Lâm An thành tuyết rơi, ngày hôm nay là ngày triều hội bình thường, xem ra bình thường mà bình thường. Lúc này chiến sự ở phía bắc vẫn như cũ cháy khét, vấn đề lớn nhất ở chỗ Nhan Tông phụ đã khơi thông đường sông, đưa Thủy Sư và trọng binh đóng quân tại phụ cận Giang Trữ, đã chuẩn bị vượt sông., Nhưng cho dù nguy cấp, tình thế lại không phức tạp, thái tử bên kia có dự án, quần thần bên này có giải thích, mặc dù có người nhắc lại với ông ta là đại sự, nhưng cũng chỉ là làm từng bước một, một tấu một đối một mà thôi.
Tất cả đại quan phe phái triều đình: Triệu Đỉnh Chi, Lã Động Hạo, Tần Lư, Trương Lăng... Chờ một chút, trước mắt còn chưa có ý định phát động tranh chấp, chiến tranh đương nhiên là chuyện lớn nhất, võ triều ngàn dặm giang sơn, ngàn dặm., Các sự tình gần đây cũng không ít, gió êm sóng lặng từng tấu một đối một công phu mài mòn. Đến giờ Tỵ cũng sắp kết thúc, đề tài nghị luận cuối cùng là nghi thức vuốt ve Đông Nam dân loạn, Lễ bộ, Binh bộ trước sau kể lại, sự tình đã giảng xong, Chu Ung phía trên mở miệng hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Lúc này có người bước ra.
Đây là tin tức không tốt. Tinh thần Triệu Đỉnh Chi trở nên khẩn trương. Bình thường triều tấu đối với triều đình đều có trình tự của mình, tuyệt đại bộ phận việc triều tấu đối đầu đều phải qua Tể tướng, lâm trận gây khó dễ trước, tự nhiên cũng có, đó là tranh chấp bè phái, tranh chấp chính, biểu hiện được ăn cả ngã về không, hơn nữa cũng cực kỳ kiêng kỵ, không có bất kỳ người cấp trên thích không chào hỏi tùy tùng mà đi lên trên đầu gây chuyện, hắn sau này nhìn thoáng qua, là ngự sử mới tiến bộ.
Nhưng Hà Dung của Ngự Sử Đài chưa từng bắt chuyện, Triệu Đỉnh Chi nhìn thoáng qua Hà Dung, vẻ mặt đối phương cũng rất khó hiểu.
Ngự sử mới này tên là Trần Tùng Hiền, bốn mươi lăm tuổi, khoa cử nửa đời nửa trúng bảng nhãn, sau đó lưu lại trên triều đình. Triệu Đỉnh Chi đối với hắn ấn tượng không sâu, thở dài, bình thường mà nói loại lão cử luồn lách nửa đời này đều khá an phận, nguy hiểm như vậy có lẽ là vì đại sự gì đó, nhưng phần nhiều là đầu óc choáng váng.
Nghiên mực nghiêng tai lắng nghe, Trần Tùng hiền thuận theo đông nam chiêu an liền miệng liên tục tám cổ, nói sự tình không đổi mới, thời cuộc nguy cấp, có thể mở một mặt lưới loạn dân, chỉ cần đối phương trung thành báo quốc, ta mới có thể cân nhắc chuyện bên kia bị bức ép mà làm., Hơn nữa triều đình cũng nên tự kiểm điểm lại bản thân —— nói lớn ai cũng sẽ nói, Trần Tùng hiền dương tiêu sái nói một hồi lâu, đạo lý càng lúc càng lớn, người bên ngoài đều muốn bắt đầu ngáp dài, nhưng Triệu Đỉnh lại sợ hãi cả kinh, trong lời nói kia, mơ hồ có thứ gì đó không tốt thoáng qua.
"...Hiện nay nữ tử thực sự thế lớn, diệt Liêu quốc, Thôn Trung Nguyên, chính như mặt trời ban trưa, đối kháng lại, cố tu có ý chí đoạn đầu, nhưng chênh lệch đối địch ta, cũng không thể không mở mắt ra, xem cho rõ... Trong thời điểm này, tất cả lực lượng có thể sử dụng đều nên đoàn kết lại..."
Nói đến câu "Phối hợp đứng lên", Triệu Đỉnh đột nhiên mở mắt, Tần Ngọc ở bên cũng đột nhiên ngẩng đầu, sau đó nhìn nhau, lại đều nhìn về phía Trần Tùng hiền kia. Lời nói này rõ ràng là từ trong triện văn Hoa Hạ quân nói ra. Bọn họ lại nghe được một hồi, chỉ nghe Trần Tùng hiền kia nói.
"... Hiện nay có một Tây Nam thế lực, tuy có hiềm khích cũ với chúng ta, nhưng đối mặt với khí thế hung hãn của nữ tử, trên thực tế lại có ý định lùi về sau, hợp tác... Chư vị a, thế cục chiến trường, chư vị đều rõ ràng trắng trẻo, Kim Quốc cư mạnh, Võ Triều thực yếu ớt., Nhưng mấy năm qua, quốc lực của Võ Triều ta cũng đang đón đầu đuổi kịp, lúc này chỉ cần có mấy năm thở dốc, quốc lực của Võ Triều ta hưng thịnh, quang phục Trung Nguyên, lại không phải nói mộng. Nhưng... làm sao chống đỡ được mấy năm nay, lại không khỏi làm ra vẻ ngây thơ, chư công..."
"Ngươi câm miệng! Loạn thần tặc tử -- "
Trần Tùng hiền đang hò hét, Triệu Đỉnh Chi xoay người, cầm nghiên mực đập lên đầu đối phương!
Trong khoảnh khắc, trên triều đình loạn thành một đoàn, trong tiếng quát mắng của Triệu Đỉnh Chi, một bên lại có người xông lên, trung thần trong Ngự sử Hà Tòng đã căng thẳng đến mức mặt đỏ bừng, lúc này đang chửi ầm lên thì quỳ xuống: "Tiểu nhi vô tri, ngươi hôn mê, bệ hạ, bệ hạ ơi, thần không biết Ngự Sử Đài lại có người điên cuồng phản nghịch như vậy, thần không biết, thần có tội! Thần thỉnh cầu người này từ chức quan, lập tức bãi ngục nghiêm tra..."
Lại có người hét lớn: "Bệ hạ, con này chắc chắn là bọn phỉ Tây Nam, không thể không điều tra, hắn tất nhiên là thông đồng phỉ, hiện nay lại dám tới làm loạn triều kỷ ta..."
Đủ loại tiếng gào lẫn vào nhau, Chu Ung từ chỗ ngồi đứng lên, giậm chân ngăn cản: "Dừng tay! Dừng tay! Còn thể thống gì! Tất cả dừng tay: "Hắn hô mấy tiếng, mắt thấy tràng diện vẫn hỗn loạn như cũ, nắm lấy một khối Ngọc Như Ý trong tay ném xuống, phanh một tiếng đánh lên trên kim giai: "Dừng tay cho ta!"
Mọi người như vậy mới ngừng lại, Trần Tùng hiền tử trên trán bị Triệu Đỉnh Chi giật mình, lúc này đầm đìa máu tươi. Triệu Đỉnh Chi trở lại chỗ cũ lau miệng bắt đầu thỉnh tội. Mấy năm nay quan trường chìm nổi., Vì công danh mà phát điên thì không chỉ có hai người, Trần Tùng hiền này hiển nhiên chính là một trong số đó. Nửa đời không có sĩ, hiện nay có thể lên triều rồi, xuất ra những lời nói tự cho là cao minh thì ngu xuẩn tới cực điểm hi vọng một bước lên trời... tặc tử, con đường làm quan dừng ở đây.
Chu Ung ở trên đầu bắt đầu mắng chửi: "Những đại thần các ngươi, nào còn có bộ dạng quan to triều đình... Nguy hiểm nghe như vậy, trẫm muốn nghe! Trẫm không nên nhìn đánh nhau... Để hắn nói xong, các ngươi là đại thần, hắn là ngự sử, cho dù hắn điên rồi, cũng để cho hắn nói xong..."
Trần Tùng hiền ngậm lấy máu tươi trên trán, đột nhiên quỳ trên mặt đất, bắt đầu trần thuật và đề nghị với cờ đen, cái gì "Lúc phi thường tiện" làm chuyện phi thường phi thường, cái gì "Thần chi sinh mệnh nhỏ, võ triều tồn vong đại", cái gì "Chư công Triều đình", đều là hạng người giả điếc. Hắn dĩ nhiên đã phạm vào nhiều người phẫn nộ, trong miệng ngược lại càng trực tiếp đứng lên, Chu Ung ở phía trên nhìn, mãi cho đến khi Trần Tùng Hiền nói xong, thái độ vẫn thở phì phò.
"Hắn nói xong rồi! Trẫm nói hắn nói xong rồi! Đánh người? Thành cái bộ dạng gì! Các ngươi có chỗ nào giống Tể tướng của trẫm! Đại thần của trẫm! Nữ chân nhân sắp tới rồi! nghị luận đi!" Hắn nói xong, đột nhiên đứng lên: "Lui triều! Tất cả trở về kiểm điểm lại cho ta!"
Đối với chuyện giải hắc kỳ, cứ như vậy bỏ qua, Chu Ung tức giận rời đi. Các triều thần khác đối với Trần Tùng hiền trợn mắt nhìn, đi ra Kim Loan điện, Hà Dung liền nắm lấy Trần Tùng hiền: "Ngày mai ngươi liền ở nhà đợi tội đi!" Trần Tùng hiên ngang lẫm liệt: "Quốc triều nguy cơ hầu như không đáng tiếc, Trần mỗ chết không đáng tiếc, đáng tiếc các ngươi thiếu sót." Diễn đạt hùng hồn rồi trở về.
Lời của Trần Tùng hiền cũng không đủ, đám người Triệu Đỉnh Chi đang suy nghĩ xem sau lưng đối phương có liên hệ gì với loạn kỳ màu đen hay không, đang cân nhắc chuyện đối phương xuống ngục. Chuyện ngoài dự liệu của tất cả mọi người, ngày thứ hai đã xảy ra. Thiên Chu Ung lại chủ động mở triều hội, triệu mọi người từ trong nhà ra: "Chuyện hôm qua, trẫm suy nghĩ một chút..."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Chu Ung nhìn mọi người, nói ra ý nghĩ hắn muốn cân nhắc đề nghị của Trần Tùng hiền.
Nhất thời, văn võ cả triều đều đang khuyên bảo, đám người Triệu Đỉnh Chi đều biết kiến thức của Chu Ung cực kỳ nông cạn, trong lòng hắn sợ hãi, bệnh cấp cứu chữa cũng là chuyện có thể lý giải được. Một đám đại thần bắt đầu nói đạo thống., Có người bắt đầu thiết lập thân phân tích đất đai cho Chu Ung, Ninh Nghị thí quân, nếu có thể được tha thứ, tương lai người lo lắng nhất chính là Hoàng đế, ai sẽ tôn trọng Hoàng đế chứ? Bởi vậy ai cũng có thể đưa ra thỏa hiệp với cờ đen, nhưng duy chỉ có Hoàng Đế không nên có suy nghĩ như vậy.
Chu Ung do dự, ưu ái quả quyết, nhưng không chịu bỏ qua ý nghĩ như vậy.
Đến lúc này, đám người Triệu Đỉnh mới ý thức được một chút không thích hợp, bọn hắn giao tiếp với Chu Ung cũng đã mười năm, lúc này tinh tế nhất phẩm, mới ý thức được khả năng đáng sợ nào đó.
Mười hai ngày nay không có buổi triều, mọi người đều bắt đầu thăm dò trong cung, khuyên bảo. Đám người Tần Ngọc, Triệu Đỉnh tự mình bái phỏng Chu Bội của trưởng công chúa, Chu Bội cũng tiến cung khuyên bảo. Lúc này dư luận trong thành Lâm An đã bắt đầu nổi lên, các thế lực, đại tộc cũng bắt đầu gây áp lực lên hoàng cung.
Mười ba cũng không triều, đến lúc khai triều ngày mười bốn, Chu Ung tựa hồ rốt cục ý thức được phản xạ cực lớn, đặt đề tài này vào cổ họng.
Thẳng đến xế chiều mười sáu ngày này, thám báo khẩn cấp truyền đến tin tức Ngột Thuật kỵ binh vượt qua Trường Giang, Chu Ung triệu tập bọn Triệu Đỉnh Chi, bắt đầu một vòng mới, kiên quyết thỉnh cầu mọi người bắt đầu cân nhắc hoà giải cùng cờ đen.
Lần này, Hoàng đế cứng họng, mãnh liệt thảo luận kéo dài bốn năm ngày. Triều thần, Đại Nho, thân sĩ các thế gia, thân sĩ đều bắt đầu tỏ thái độ, một số tướng lĩnh trong quân đội cũng bắt đầu đọc. Mười hai tháng hai, thái học sinh liên danh phản đối ý đồ tiêu diệt đạo thống của ta. Lúc này quân đội Ngột thuật đang trên đường về nam, Quân Vũ lệnh cho đại quân mười bảy vạn người ngăn cản.
Hai mươi hai, Chu Ung đang ở trong triều đình cùng một đám đại thần kiên trì bảy tám ngày, bản thân hắn cũng không có bao nhiêu nghị lực, lúc này trong lòng đã bắt đầu sợ hãi, hối hận., Chẳng qua là hơn mười năm qua, kẻ xưa nay chưa bị mạo phạm, lúc này trong lồng ngực hắn vẫn còn chút tức giận. Lời khuyên bảo của mọi người vẫn còn tiếp tục, hắn vẫn còn đứng trên ghế rồng không nói một lời, trong Kim Loan điện, thượng thư bộ Lễ Hầu chính là mũ áo của mình, sau đó vái thật dài một cái: "Xin bệ hạ suy nghĩ sâu xa!"
Hắn nói xong câu này, dưới chân đột nhiên phát lực, thân thể lao ra ngoài. Vệ sĩ trước điện đột nhiên rút binh khí ra – từ sau khi Ninh Nghị giết vua, triều đình đã tăng cường bảo vệ —— — khoảnh khắc sau chỉ nghe phịch một tiếng nổ vang dọa người, Hậu Thiệu đụng vào cây cột bên cạnh, có thứ màu đỏ trắng chảy ra khắp nơi.
Tất cả mọi người ngây dại, Chu Ung run rẩy đứng lên, thân thể lung lay, sau đó "Oa" một tiếng, phun ra ngoài.
Xong rồi...
....