Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Một khắc cuối cùng trước bình minh, hỏa diễm lượn vòng trên mặt đất.
Sơn lĩnh, rừng cây, sông ngòi, thành trại... đội ngũ thật dài tập trung trong đêm tối, thanh âm truyền lệnh, tiếng bước chân, tiếng ngựa hí vang... Đủ loại âm thanh như tiếng nồi đang sôi trong đêm, tụ tập cùng một chỗ.
Vũ Kiến trung tuần mười một tháng, tây bắc Phàn Thành, mấy chục vạn quân đội đang tụ tập về cùng một phương hướng.
Đây là chiến trường của tập quân Tây Bộ, Nhan Tông Hàn dẫn quân nữ Chân Lộ và quân sĩ lưng còng dẫn đầu. Trận đại chiến này kéo dài hơn ba tháng.
Chiến trường phía tây lấy phân chia hai bên bờ nam nam bắc của Tương Dương, hệ thống Phiền Thành làm trung tâm, theo Hán Thủy thủ hộ. Bên phía Nữ Chân, đại quân Tông Hàn chinh phạt hai mươi sáu vạn người, phối hợp với quân phiệt vốn ngụy trang có thể điều động gần bốn mươi vạn Hán quân, với quy mô binh lực nhiều đến bảy mươi vạn, tấn công lấy mười bốn vạn quân lưng còng làm hạch tâm, xung quanh mười mấy đội ngũ tạo thành hơn tám mươi vạn trận thế phòng ngự.
Số lượng binh lực có phân lượng, lực lượng cũng có chênh lệch, nhưng mặc dù chém đi gần nửa số hư số, cũng có trước sau gần trăm vạn đại quân, nhét trong phạm vi trăm dặm quanh hai thành Tương Phiền, đánh rắn chắc hơn ba tháng.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Nếu như dùng chiến lực và chiến tích khi nữ chân khai quốc để so sánh, đội ngũ hạch tâm hai mươi sáu vạn người đã có thể tiêu diệt toàn bộ lực lượng đáng sợ trong thiên hạ. Nhưng nhất thời khác, thứ nhất đã trải qua ba lần Nam xâm, đối với nữ tử thật sự đáng sợ, võ triều cũng có chuẩn bị tâm lý nhất định, thứ hai là..., Dưới sự nỗ lực nỗ lực của chiến phái chủ và thái tử quân Vũ, thời gian tám năm, Nam Vũ kinh tế sản sinh ra sức mạnh cực lớn, nửa số đã đầu nhập vào trong chiến bị, hệ thống Dương Châu, Trấn Giang, hệ thống Tương Phiền càng là trọng yếu nhất.
Dùng lực phòng ngự của cả nước xây dựng lên, lúc này võ triều đã giành được cơ hội thở dốc nhất định.
Trong vòng mấy năm đoạt lại Tương Dương, Nhạc Phi cũng không ôm tử thủ với hai thành Tương Phiền, vẫn chưa có ý định giữ gìn thân thủ. Lấy hán thủy làm bằng, bên bờ hai bên bờ thành trì Tương Phiền, trong núi hiểm hiểm phải dựng lên thành trại., Hơn hai mươi tòa thủy trại. Lần này nữ tử thật sự đã đi về phía nam, quân phòng thủ phía tây đóng quân tại các thành trại, hô ứng lẫn nhau, một mặt là phiên thành phòng ngự làm suy yếu sự công kích của nữ tử. Mặt khác, Nhạc Phi lấy thủy hán vận chuyển tinh binh, hô ứng các nơi, thậm chí chủ động xuất kích. Điểm yếu công kích nữ chân đại quân cùng với đại quân tham chiến có chiến lực không cao.
Hơn ba tháng, trước sau lưng Hộc quân đánh ra chín trận thắng lớn, đánh bại một lần tám lần, suất lĩnh quân chủ lực Đồng Lang, một lần chính diện rút lui tốc độ, sau lại cùng Ngân thuật, Tông Hàn giao thủ đều toàn thân trở ra. Vị Nhạc tướng quân mới hơn ba mươi tuổi này không chỉ dùng binh dũng mãnh quả quyết, hơn nữa quân pháp nghiêm khắc, lệnh hành như núi, trên chiến trường., Phàm là người lùi lại nửa bước, trảm, phàm có dao động quân trận, trảm, tán loạn, chém, không tuân theo hiệu lệnh, chém, người tuân lệnh chậm chạp, cầm quan trượng tám mươi, giáng xuống tiên phong...
Trận đại chiến tám tháng một lần, sáu vạn đại quân dưới trướng võ tướng phụ trách phòng thủ bên cạnh Lý Hoài Nhân bị một kích đánh tan, sau khi chiến đấu, Nhạc Phi cho người áp giải Lý Hoài lên đầu tường chém giết ngay tại chỗ, trung lục nguyệt thành tây bắc bao phủ hương trại bị đại quân nữ chân tụ tập, có hơn bốn ngàn người dẫn đầu chạy trốn, Nhạc Phi lệnh lưng còng quân kết trận áp trận áp chế., Đám người chạy tán loạn vung đao không lưu tình chút nào, lục tục chém giết binh sĩ bỏ chạy gần hai ngàn, lệnh cho hơn hai ngàn binh sĩ còn sống sót dừng bước lại, không ít người bị dọa sợ vỡ mật, tình nguyện quay đầu nghênh đón nữ chân nhân, cũng không dám lại chạy đến đao phong mang quân.
Mười tháng, đứa cháu của Thượng thư bộ binh Bành Quang Bành Hải vì uống rượu say mà trì hoãn quân cơ, Nhạc Phi đồng thời bắt mấy tên quan quân say rượu đưa lên hình đài, rút thanh trường kiếm Quân Vũ lấy được từ chỗ Chu Ung, chém giết toàn bộ đám người Trì Quân Cơ.
Ngày xưa Nhạc Phi được quân trọng vũ khí, kinh doanh Tương Phiền, quân pháp hắn sâm nghiêm, thậm chí nghiêm đến mức không có nhân tình, người trong quân đội còn lại cũng chỉ nghe nói mà thôi. Xưa nay không ít đại sự, Nhạc Phi cũng không nghiêm túc với tương lai của những võ giả khác, hắn nắm bắt quy củ trong quân, mọi người cũng chỉ cảm thấy hắn ở trên đất một mẫu ba phần ý thức về lãnh địa của mình.
Ai ngờ lần đại chiến này lại diễn ra, Quân Vũ giao tất cả quân Tây cho Nhạc Phi thống lĩnh điều phối, quân pháp này trên chiến trường vững chắc rơi xuống đầu người khác.
Lý Hoài lĩnh binh sáu vạn, cũng là đại tướng trong quân đội võ triều, nói tới cấp bậc ngang bằng với Nhạc Phi, tư lịch thậm chí càng già hơn, xưa nay đối với hắn tư thái cực thấp, lại thêm Nhạc Phi vì hắn chỉ huy sai lầm, liền bắt lấy một đao chém đầu.
Trên chiến trường, các quân đội chấp hành quân pháp cũng có nghiêm ngặt, nhưng mà Thiên Hương thành trại đã bày ra, đối mặt với quân đội không thuộc hạ của mình, bội tu quân không chút do dự vung đao, điều này vốn đã phạm kiêng kỵ. Ai biết được bốn ngàn người chạy trốn., Lưng cõng quân nhu giết một nửa, hai ngàn người phía sau nếu không dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn ra được, tên Nhạc Phi này thậm chí có thể giết sạch bọn họ tại chỗ, quyết liệt như vậy, thật sự khiến người ta da đầu tê dại.
Bành Quang cầm thượng thư bộ binh, trong quân đội có vô số quan hệ, bình thường Nhạc Phi cũng có quan hệ tốt với hắn. Bành Hải xảy ra chuyện, sau đó cũng tham chiến tại chỗ Tương Phiền, tư lịch, danh vọng cao nhất là Lưu Quang Thế cũng tìm được Nhạc Phi, thay Bành Hải tán tình, Nhạc Phi lấy Thiên Tử Kiếm hai tay dâng cho Lưu Quang Thế: "Nếu muốn cứu Bành, xin ông công dùng kiếm này giết ta." Lời nói của Lưu Quang Thế tràn ngập trong cổ họng, cuối cùng phẩy tay áo rời đi.
Đừng nói là mấy chục vạn quân tụ tập ở các địa phương còn lại. Trong đoạn thời gian này, mặc dù thuộc nội bộ quân đội lưng còng, cũng có rất nhiều binh sĩ đau khổ vì quân pháp nghiêm ngặt, dù sao luyện binh, cũng không phải là số người dưới trướng càng nhiều càng tốt. Mấy năm nay, cảm nhận được áp lực từ phía bắc truyền đến, quân lưng còng mở rộng đến mười bốn vạn người, tinh nhuệ trong đó cũng khó nói có thêm nửa phần có phản ứng.
Thời gian ba tháng trôi qua, mặt đất tương Dương giống như một tràng Tu La cực lớn, song phương chỉ đánh chết nhân số đã đột phá mười vạn, thương vong lẫn nhau vẫn đang không ngừng tăng cao. Nhưng không ít người cũng đã có thể nhìn ra, nếu không có sự ràng buộc quân pháp nghiêm khắc như vậy, không thể sinh động trong quân lưng còng, phòng ngự của đại hán một đường Tương Đình, chỉ sợ sớm đã vỡ tan.
Từ khi khai chiến tới giờ, lực lượng tấn công của quân Nữ Chân là kinh người.
Là vị đệ nhất tướng đi theo A Cốt, một thời gian dài từ trước tới nay trong quân đội Nữ Chân, khi Nhan Tông Hàn bày ra thái độ buông tay đánh cược một lần, đối mặt với quân đội của Tương Đình chính là áp lực cực lớn như dời núi lấp biển.
Giống như lúc Lục Kiều Sơn cảm nhận được tình hình chiến đấu ở Tây Nam, các loại vũ khí mới xuất hiện và ứng dụng quy mô lớn, thế cục trên chiến trường đã có rất nhiều biến hóa mới. Đội ngũ bộ binh đã từng dùng phương trận ước thúc hỏa pháo trước mặt rất dễ xuất hiện tổn thất cực lớn, nếu chỉ ngơ ngác mà bị đánh, bộ binh không đánh được bao lâu sẽ trực tiếp hỏng mất.
Mặc dù ở giai đoạn đầu hỏa pháo xuất hiện, một số người cho rằng kỵ binh đã bị khắc chế, nhưng bởi vì hạn chế trận địa của hỏa pháo, chuyển dời nhân tố chậm chạp, tiến công với tốc độ cao cùng với chiến thuật linh hoạt lại được đề lên chương trình nghị trình hàng đầu, mà vô luận kỵ binh hay bộ binh, sĩ khí hoặc là huấn luyện không đủ, tố chất chưa tới một trình độ nhất định, ngoại trừ việc trốn sau tường thành còn có thể phát huy chút ít tác dụng, thì đã mất đi ý nghĩa rồi.
Nếu như trở lại Trường An bảo vệ trận chiến lần đầu tiên hơn mười năm trước, trăm vạn đại quân phụ cận Biện Lương, trước mặt hơn mười vạn quân nhuần quân, cũng chắc chắn không chịu nổi một kích.
Trong ba tháng, bội phục quân nhu đánh chín trận thắng quy mô lớn, nhưng ở xung quanh Tương Phiền, đám người Tông Hàn, Hi Duẫn lấy thế tấn công mãnh liệt không ngừng loại bỏ các doanh trại bên ngoài thành., Đến mười một tháng, hơn phân nửa thành trại đều đã bị bỏ thủ hoặc công phá. Mười ba tháng mười ba, biên giới hán thủy tên là Phục Ngưu Thành, Võ Triều doanh chủ dẫn Thi Vân Bằng suất lĩnh bốn vạn quân đội trên đường di chuyển gặp phải quân đội Kim Quốc, song phương đã tiếp xúc vào ban đêm ban đêm., Hai bên đều đã ngừng bước, song phương ma sát quy mô nhỏ không ngừng, riêng phần mình cũng đã phái ra quân cầu viện, phía sau Thi Vân Bằng, Phục Ngưu thành đóng quân sáu vạn chủ lực Lưu Quang Thế, xa xa liên tiếp có hơn mười vạn đại quân có thể điều động tới.
Sáng sớm mười một tháng mười bốn, khi phía đông kéo ra được một lọ trắng bạc, hai bên Kim Vũ đã có gần bốn mươi vạn đại quân chạy tới phụ cận Phục Ngưu Thành. Nhạc Phi dẫn theo bốn vạn quân tinh nhuệ lưng còng, cùng với Hi Duẫn, Ngân thuật có thể chờ những nữ tử tinh nhuệ lục tục tiến vào chiến trường.
Đại chiến bắt đầu từ buổi sáng, sau đó lại có gần hai mươi vạn người từ các nơi chạy tới, kéo ra một màn hình trận chiến khổng lồ nhất từ khi Tương Phiền Chi địa tự khai chiến tới nay. Cả trận đại chiến kéo dài hơn mười ngày bên bờ đám người, Nhạc Phi chỉ huy đại quân không ngừng bày ra thế trận, tạo thành phòng tuyến phòng tuyến., Đem chiến trường từng bước chuyển đến phụ cận Phục Ngưu Thành trại, dựa vào ưu thế địa lợi cùng binh lực cùng đại quân Nữ Chân triển khai giằng co cùng công thủ. Mười một tháng mười bảy, Tông Hàn suất lĩnh thân binh dưới trướng ba vạn "Đồ Sơn Vệ" gia nhập chiến trường, lưng còng quân yểm hộ những binh sĩ còn lại rút lui rồi triển khai chiến đấu.
Tên Đồ Sơn Vệ này chính là vệ sĩ tinh nhuệ nhất mà Tông Hàn đã kinh doanh nhiều năm, hơn ba vạn người phần lớn là dũng khí số một số hai trong số các nữ binh sĩ, thậm chí còn hơn bốn mươi tuổi. Mặc dù sức lực đã cạn kiệt, nhưng vô luận là ý thức hay dũng khí trên chiến trường đều đã đạt tới đỉnh phong. Nhạc Phi suất lĩnh cõng Xi quân ác chiến với hắn nửa ngày, cuối cùng phải bỏ chạy sau khi thất bại.
Từ đó về sau quân đội võ triều Phục Ngưu Thành trại, phối hợp với thủy binh canh gác, khí giới công thành của đại quân Nữ Chân cũng đã ép về phía này, đến cuối mười một tháng, song phương đều tích lũy con số thương vong cực lớn, một chỗ thành trại này bị nữ chân nhân rút lui, quân đội Võ Triều lui trông coi Tương Hậu, nhưng vẫn khống chế quyền điều khiển của hán thủy.
Trong trận giằng co thảm liệt đó, Tương Dương cũng nổ ra vài chuyện lớn trong thiên hạ.
Ở khu vực trung tâm của Tây Nam và Hoa Hạ quân, khi Ninh Nghị nhìn thấy vị sứ thần Võ Triều lén lút đến đây, sau khi nghe đối phương nói xong kế hoạch mở ra ý tưởng kỳ lạ kia, cả người Ninh Nghị cũng rơi vào trạng thái ngây người.
Vũ triều sứ thần bí mật này tên là Tào Cát, tướng mạo đoan chính, mặt mày lại có vẻ linh hoạt hoạt hoạt bát, ông ta đại diện cho Hoàng đế Võ triều Chu Ung tới đây phóng ra thiện ý. Trong miệng đối phương, dựa theo suy nghĩ của Chu Ung, lúc trước cũng từng giao lưu với nhau, thậm chí gặp mặt - lúc ở Giang Ninh, Ninh Nghị đã là Quân Vũ, lão sư Chu bội..., Đó là người một nhà, bây giờ nữ tử thế lớn, võ triều nguy nan, Hoa Hạ quân ở trong triện văn lúc trước đã từng nói, lúc nguy nan phải nhất trí đối ngoại, không thể cùng phòng đánh nhau. Chu Ung hi vọng Hoa Hạ quân có thể xuất binh, cùng chống lại chó vàng, thực hiện lời hứa.
Đương nhiên, về chi tiết xuất binh như thế nào, bản thân Chu Ung cũng không có bao nhiêu chương trình, chỉ nói Hoa Hạ quân nếu như có ý muốn, võ triều bên này tất nhiên sẽ toàn lực phối hợp. Về phần phối hợp như thế nào, Chu Ung cho rằng trạng thái lý tưởng là ở bên Ninh Nghị có thể tìm được một người., Đến lúc khó xử lại dừng một chút, dù sao cũng phải tuyên truyền nhiều một chút, hắn ở bên kia, chỉ cần có một bậc thang là hắn có thể xuống... Ba Lạp, dù sao cũng có ý tứ như vậy.
Ninh Nghị hỏi đi hỏi lại mấy lần, cuối cùng xác định chính giữa nơi này hoàn toàn không có đám người Quân Vũ hoặc Chu Bộ tham dự, cân nhắc đến lúc này đang tiến hành đại chiến kịch liệt. Sau khi Ninh Nghị lại thương nghị với mấy người tổng tham, gửi một bức thư cho Chu Ung Tu., Trong thư thành khẩn báo cho biết độ khó của việc này, đồng thời nhấn mạnh, nếu như Chu Ung thật có loại ý nghĩ này, liền đem toàn bộ sự tình giao cho Chu Bội hoặc là quân võ phương diện, mọi người cẩn thận địa điểm, thành công nói chuyện một chút.
Trong mười hai tháng trú ngụ mười năm, chuyện này nghiễm nhiên như một trò đùa kỳ diệu, mỗi khi Ninh Nghị nghĩ tới đều phải cười rộ lên, lại cảm thấy tràn ngập cổ quái châm chọc cùng hư ảo, nghiễm nhiên như một ngụ ngôn vô cùng cay độc mà kỳ lạ. Đương nhiên, vô luận là hắn hay là bất kỳ người nào tham dự chuyện này, cũng không nghĩ tới hậu quả của chuyện này sau đó.
Mười hai tháng năm này, Giang Nam thiếu tuyết, chỉ là thiên địa đặc biệt âm lãnh.
Trong hoàng cung gần thành Lâm An, Chu Ung, vị này thân hình dần dần gầy gò, thái dương trắng bệch, dung mạo chán chường nhận được hồi âm từ Tây Nam. Đây là thư của Ninh Nghị, từ chối cũng không theo kịch bản, lời nói thân thiết mà hữu lễ, điều này khiến cho nội tâm Chu Ung bắt đầu ấm áp.
Giờ này khắc này, trên mặt bàn chỗ Ngự Thư Phòng của Chu Ung đã chất đầy chiến báo các nơi đến, hắn thậm chí để người ta treo bản đồ thật lớn trên tường, lấy phương thức hắn có thể nhìn hiểu, đánh dấu tình hình chiến đấu các nơi. Vì Đế những năm qua, Chu Ung chưa bao giờ cần cù như thế, nhưng nửa năm qua, hắn mỗi ngày đều ở đây quan sát những thứ này. Những thứ này làm hắn cảm thấy lạnh, còn không bằng lá thư ở vùng Tây Nam làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
Khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo nhất, kỳ thật không phải là những chiến báo này, mà là cho dù là con cái của hắn cũng chưa từng biết đến một vài thứ.
Trong rương trong Ngự Thư Phòng, áp chế sự sỉ nhục về an bình, có liên quan tới vị anh họ Chu Ngọc đã bị bắt đi phương bắc, có ghi chép hết thảy những năm gần đây vì nữ nhân thật mà ra. Sau khi trở thành quân chủ Võ Triều, có mấy người cảm thấy hắn vô năng vô tri, năng lực của hắn tất nhiên có hạn, nhưng nào lại ngu dốt như vậy?
Lúc ban đầu vi đế, hắn chỉ cảm thấy nữ chân nhân lợi hại, không lâu sau mới bắt đầu nghĩ đến tình trạng hiện tại. Hắn chạy trốn tới Dương Châu, cảm thấy đã đủ xa, trong hành cung say mê sinh mộng tử, nhưng nữ chân nhân rất nhanh liền giết tới, hắn chạy trốn ra biển., Bởi vì nỗi sợ hãi trong lòng thậm chí còn rơi xuống hài tử của mình, đợi đến khi nữ chân nhân thối lui, trở lại trên bờ, đi tới lâm An, hắn nhìn như mơ hồ, trên thực tế đối với sự tình bên ngoài, muốn thấy, cuối cùng có thể nhìn thấy.
Nữ chân nhân lợi hại bao nhiêu, hắn biết, nữ chân nhân sẽ đối xử với hắn như thế nào. Từ những thứ truyền về phía bắc hàng năm, hắn cũng có thể thấy rõ ràng. Đường huynh Chu Ngọc sống ở Bắc địa như thế nào không bằng heo chó, sự sỉ nhục tĩnh bình, những thân tộc, những hoàng tử công chúa kia đã gặp phải tao ngộ thế nào. Nếu chỉ là nghe kể chuyện, có lẽ cắn răng nghiến lợi một phen cũng không sao, nhưng đây là tương lai của hắn.
Cho dù trốn ở trong tường thành dày đặc nhất, nhìn ngoài thành ngàn vạn binh sĩ bảo vệ thì sao? Bọn họ đánh không lại nữ chân nhân.
Nếu giết tới thật, thật sự đến ngày thất bại, mình trốn không thoát.
Chu Ung từng làm vương gia ăn chơi trác táng, y dạo chơi nhân gian, ức hiếp dân chúng, nhưng cho dù là y, cũng không thể làm ra chuyện điên rồ như vậy, hiện tại, những thứ này sẽ rơi xuống đầu y. Mấy trăm vạn binh sĩ? Ngàn vạn lê dân? Nói đến rất nhiều, nếu thật sự bại, mấy tháng, mình ngay trên đường bị bắt về bắc.
Hắn cũng không biết những năm gần đây con của mình, hàng năm đều sẽ xem tin tức của Chu Ngọc, nghiến răng nghiến lợi cảm thấy vô cùng ủy khuất cùng phẫn nộ. Nhưng những năm gần đây, bản thân Chu Ung kỳ thật cũng ở trong góc hắc ám, hàng năm đều nhìn thấy những thứ kia, hắn cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Báo cáo chiến đấu trên bàn mỗi ngày đều viết, hắn hiểu, so sánh con số, mỗi ngày phòng tuyến đều lui về phía nam... Con gái cô đơn, đã quyết tâm liều mạng với tất cả, con trai liều mạng trước mặt, muốn để người cha là mình yên tâm, những chuyện này, hắn đều hiểu.
Bởi vậy, hắn phái sứ thần âm thầm đi tìm Tây Nam câu thông. Đương nhiên sự tình tương đối khó khăn, hắn kỳ thật cũng không biết Thí Quân đại tội của Ninh Nghị phải xóa đi như thế nào, nhưng thái độ ôn hòa trong lòng đối phương lại ít nhiều làm cho hắn cảm thấy cái này mở đầu cũng không tệ lắm. Chỉ cần đối phương có tâm, hoàng đế hắn đều giết, những chuyện khác còn có thể gặp nhiều khó khăn.
Chu Ung không dám đem sự tình nói cho Chu Bội, mùa đông này lại tìm con gái nói bóng nói gió hai lần, sau khi câu chuyện của Chu Bội càng thêm kiên quyết, Chu Ung cảm thấy con gái không có biện pháp câu thông.
Xem ra, làm hoàng đế, ta có thể giải phóng thiện ý cho Tây Nam trước. Chu Ung trong lòng nghĩ như vậy, sau đó càng cảm thấy có đạo lý, mình là hoàng đế, nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ cần làm xong chuyện mở đầu, thần tử bên kia muốn ép xuống là không đè được, phía tây nam, Ninh Nghị kia cơ linh như thế, tự nhiên sẽ thuận thế đón đỡ tình thế...
Cứ như vậy, hạt giống tai nạn bắt đầu nảy mầm trong lòng Chu Ung.
Cùng một thời gian, đại quân phụ phái Nhan Tông cường độ Trường Giang, cướp bến tàu ở gần Giang Ninh, chiến đấu với thủy sư Võ Triều, quân sĩ triển khai quy mô lớn, hai bên đều có thương vong. Quân Vũ viết biểu tượng Hạ niên ở Trấn Giang thư cho triều đình., Kể rõ ràng về sức mạnh của hai bên giao chiến, ưu thế và khuyết điểm của nhau, đồng thời chỉ ra, Kim Quốc Ngô ăn xin nằm giường gần một năm, thân thể mỗi lần càng lúc càng tệ, Hán thủy., Phòng tuyến Trường Giang lúc này vẫn chưa bị công phá, hơn nữa mấy đội quân tinh nhuệ của ta đã có chiến lực cùng nữ chân nhân ngươi tới ta đi, năm sau chỉ cần ngăn chặn đại quân Nữ Chân, mặc dù chiến sự nhất thời ở thế yếu, chỉ cần kéo nữ chân nhân vào vũng bùn, võ triều ta tất thắng, nữ chân tướng chung quy chiến bại.
tấu chương như vậy tất nhiên có chút khoa trương, nhưng tư duy của toàn bộ chiến lược lại không thể nói là sai, thậm chí đúng là bày ra trước mắt mọi người đồ cảnh tương lai có thể thực hiện được. Mười hai tháng mười sáu, biểu hiện chưa đưa về phía nam, cuộc chiến của Giang Trữ còn đang tiếp tục, quân tình gấp gáp từ phía đông đến, đưa đến Trấn Giang.
Mười bốn, Ngột Thuật Vu Âm, cường độ Trường Giang.
Quân Vũ từ trong phòng đứng dậy, không lâu sau, hắn lao ra khỏi phòng.
"... chặn hắn lại."
Chỉ có suy nghĩ này, quanh quẩn trong đầu hắn. Đương nhiên, trong giây lát này, hắn vô thức nhận ra có điều không đúng, nhưng không nghĩ tới toàn bộ sự tình sẽ dẫn phát phản ứng dây chuyền lớn đến thế nào.
Giang Âm Đông Nam, Tiểu Tuyết.
Kỵ binh khổng lồ vòng qua thành trì, đang đi về phía nam. Ngột thuật ở trên sườn núi, trong ánh mắt có sự hung lệ và nghiêm túc thường thấy của hắn.
Đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đông Lộ quân, hơn năm vạn người, tất cả đều ở chỗ hắn.
Bí thư do Hi Duẫn gửi đến cất trong ống tay áo của hắn, chữ viết trên phong hàm cơ hồ cũng trở nên mơ hồ. Nếu là ngày thường, Hi Duẫn không thích hắn, hắn cũng không thích Hi Duẫn, nhưng mà trong đại sự đông đảo, Hi Duẫn lại không thích hắn., Ngột thuật lại không thể không thừa nhận ánh mắt và trí tuệ của Hi Duẫn. Lần Nam chinh này, Hi Doãn không biểu hiện quá nhiều địch ý với Đông Lộ quân, trước đó đã cùng nhau câu thông và mưu tính chiến lược với bên này, sau thảm án Vân Trung, Hi Doãn còn lục tục nhắc nhở và đề nghị gấp gáp.
Tông Phụ và Ngột Thuật tiếp nhận đề nghị này.
Tiểu thái tử của võ triều muốn đem nơi quyết chiến kéo tại Trấn Giang, kéo tại Giang Nam, nhưng nơi quyết chiến chân chính, không có ở nơi này.
Mười hai tháng, kỵ binh của Ngột thuật tránh trận quyết chiến.
Trực chỉ lâm an!