Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Thảm án Vân Trung năm tháng bảy trải rộng khắp thiên hạ đã tạo nên một hồi sóng gió trong đại chiến, trên chiến trường Dương Châu, Tương Dương một tuyến, một lần trở thành chất xúc tác cho đại quân Nữ Chân tiến công, trong thời gian mấy tháng sau, nhiều hoặc ít dẫn đến mấy trận tàn sát tuyệt nhân hoàn.
Nhưng chiến tranh chính là như vậy, cho dù không có thảm án trong mây, mọi chuyện sau này có xảy ra hay không, mọi người cũng không cách nào nói rõ ràng. Gia tộc Tề thị từng khuấy động phong vân trong Võ Triều, trong Vân Trung phủ tối nay lặng lẽ chết đi không chút tiếng tăm - ít nhất sau khi thi thể Viễn Tế xuất hiện, sự tồn tại của bọn họ đã không còn quan trọng nữa.
Tề Huyên cầm đầu là một phần người của Tề gia, một lần bị vây khốn trong một tòa lầu gỗ trong phủ. Sau khi loạn cục khuếch trương, lầu gỗ bị lửa lớn thiêu đốt. Trong lầu vô luận là già thiếu phụ và trẻ em hay trẻ em trưởng thành đều bị trận hỏa hoạn này đốt cho một mồi lửa lớn. Đại Nho Tề Huyên cả đời ở trung nguyên quát tháo mang theo hai cháu trai từng trốn ở trong chum nước trong đó., Nhưng thế lửa quá thịnh, sau đó lầu gỗ sụp đổ, bọn họ bên trong vạc nước bị ngạt thở chết đi, ngôn ngữ giống như ngũ đỉnh nấu chín, không biết trước khi chết đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ sở.
Sau khi kết luận thảm án Vân Trung ở bên ngoài, không lâu sau đó đã xác định rõ ràng, đối với gian tế trong võ triều tham gia phá hoại, mọi người càng thêm nghiêng về âm mưu và quấy rối sau lưng Hắc Kỳ quân: Đối với bên ngoài thì hai người song hành, định nghĩa là võ triều và Hắc Kỳ quân dắt tay nhau, đường đường là võ triều chính khó bề, đã quỳ gối trước mặt ma đầu Tây Nam.
Bên trong lại có sóng ngầm mãnh liệt.
mùng chín tháng bảy, bản thảo viết tay lưu lại cuối cùng của Vân Trung phủ chuyển sang yêu thương, lúc nào cũng thích xem, lập tức tự tay thiêu hủy, hơn nữa hạ lệnh cho kế hoạch khiêu khích của gian nhân, không tra xét nữa. Nhưng tin tức lại từ từ lan truyền trong tầng lớp cao tầng của Nữ Trung Chân, bất luận là thật hay giả, tôn tử lập tức chém giết, chĩa mâu vào Nhan Tông phụ, chuyện này phức tạp mà quỷ dị.
Cho tới tận bây giờ, triều đình nữ thật sự đã cân đối lẫn nhau, cũng sống nương tựa lẫn nhau. A Cốt khi đánh nhau, tự nhiên có quyền uy không thể nghi ngờ, Ngô Thực mua thân thể còn tốt, hết thảy đều bình yên vô sự. Nhưng tóm lại, sau khi hoàng triều thành lập, tất cả mọi chuyện đều bình yên vô sự., Huyết thân trực hệ A Cốt chính là lực lượng một phái, lực lượng hạch tâm này tại Đông triều đình, lúc đầu lấy con thứ hai của A Cốt đánh Nhan Tông làm đầu, nhìn xuống phía dưới, Tam Tử Tông Phụ, Tứ Tử Mân Tông (Dường thuật), danh vọng và lực lượng, lại cơ hồ không sánh bằng ban đầu là tông vọng bồi dưỡng thái tử.
Mà ở phía tây, quân thần Nhan Tông Hàn xong (không quen ai), hoàn thành Nhan Hi doãn Doãn, thậm chí lúc trước Bất Bại Chiến Thần Bảng - Nhan Lâu thất tập hợp lại, tạo thành uy nghi của Tây triều đình. Nữ chia làm hai hàng đông., Cũng không phải bởi vì tranh đấu lợi ích thực sự lớn, mà là bởi vì địa bàn của Liêu quốc quá lớn, hai hạch tâm tín nhiệm lẫn nhau càng dễ dàng phát ra lý lẽ trị lý. Trong những năm tháng trước, tưởng tượng về va chạm của hai triều đình, ngồi chờ ngư ông đắc lợi, đó chẳng qua chỉ là phán đoán "Tiểu nhân tâm độ lòng quân tử" của một đám thư sinh Võ Triều mà thôi.
Cái chết của Tông Vọng có khả năng mở rộng xung đột. Con cháu thứ ba của A Cốt phụ tương đối thành thật hậu hậu, không hề có sự bá khí của huynh trưởng, Tông Bật bá khí có thừa hơi không đủ, thậm chí bởi vì tính tình quá cao ngạo cương nhẫn, tính khí quá mức cao ngạo., Khi còn bé đã từng bị Nhan Hi Duẫn đánh một trận không ít lần. Khi tông phụ bị Tông Phùng xúi giục muốn tiếp nhận chức huynh trưởng, hai mặt đồ vật va chạm cũng bắt đầu xuất hiện. Nhưng lúc này, Nhan Tông Hàn có thể sóng vai với A Cốt cũng chỉ coi huynh đệ Tông Phụận là tiểu bối không biết gì mà thôi.
Ngô ăn xin ngã xuống, nữ thực phát động nam chinh lần thứ tư, là khắc chế cực kỳ mâu thuẫn đối với nội bộ một lần phát tiết ra ngoài: Tất cả mọi người đều hiểu rõ đại cục quan trọng, hơn nữa đã nhìn ra lựa chọn của cấp trên: Lúc này, mặc dù tiến hành châm ngòi đối với cuộc khai chiến giữa hai bên, tỷ như Hi Duẫn, Hi doãn hại tông phụ, mọi người đều có thể dễ dàng nhìn ra, chính thức được lợi chính là đám người phía nam kia.
Xét cho cùng, mức độ nghi ngờ trong nội bộ Nữ Chân quốc còn chưa tới trình độ của triều đình võ triều phía Nam. Đám người chân chính ngồi trên triều đình này vẫn như cũ rong ruổi bạt lưng ngựa, chén rượu có thể giao sinh tử với đám người khai quốc kia.
Thân phận lập tức được yêu mến nhất.
Hắn là thế gia Hán tộc, căn cơ thâm hậu. Hắn thân ở trong mây, lưu thủ tại Tây triều đình, ở Kim quốc làm quan dưới trướng đồng học, cũng tương đương với tể tướng quản lý chính sự quốc gia., Đối lập với những người quản lý chuyện binh lính, nhưng đồng thời lại mặc cho hán quân thống lĩnh, nếu hoàn toàn không hiểu những vấn đề liên quan trong đó, sẽ cảm thấy hắn là lão đại tông hàn tâm phúc của Tây triều đình. Nhưng trên thực tế, tình yêu lúc nào cũng là quân sư mà A Cốt từng đánh với con trai thứ hai - hắn được Tông Vọng mời ra khỏi núi.
Quân sư trông coi tông vọng quanh năm sống ở Tây triều đình, sau khi Nhan Hi từ chối hắn là bằng hữu, hoàn thành việc Nhan Tông Hàn dựa vào hắn, bản thân hắn lại có thế lực gia tộc của mình. Theo một ý nghĩa nào đó, hắn là nhân vật có thân phận phức tạp nhất để cân bằng hai phe Nam Bắc. Nhìn chung, hắn trung thành với Đông triều đình, sau khi Tông Vọng chết, đương nhiên hắn trung thành với tông phụ, nhưng mà tôn tử của tông phụ giết hắn?
Bề ngoài thì xem ra, chuyện này đương nhiên là giả. Nhưng nếu như là giả, ai được lợi chứ? Cờ đen và võ giả không có lợi ích. Mà nếu là thật, vậy trong chuyện này cũng quá mức sâu xa.
Biết được toàn bộ manh mối sự kiện vào thời khắc mà dao găm gặp được. Trần Văn Quân trong cốc thần phủ trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, cau mày suy nghĩ thật lâu, ngày hôm nay vẫn là ngày mùng chín tháng bảy, đến ngày thứ hai, nàng án binh bất động., Toàn bộ Vân Trung Phủ lặng lẽ không một tiếng động. Tháng bảy thứ mười một, ánh mặt trời rực rỡ, Trần Văn Quân tìm thấy Thang Mẫn Kiệt đang sửa sang rau dưa ở sân sau của tiệm rau, cô xuất hiện khiến cho Thang Mẫn Kiệt sợ hãi kêu lên một tiếng. "Oa" một tiếng, bịt mặt còn bị thương, ánh mắt nhanh như chớp đảo qua xung quanh.
Trần Văn Quân đi tới, đi thẳng tới bên cạnh hắn: "Vì sao người vu oan là Tông Phụ?"
"Cái gì, cái gì?"
"Không nên giả bộ hồ đồ, ta thừa nhận đã xem thường ngươi, nhưng vì sao là tông phụ, ngươi rõ ràng biết rõ, lúc nào cũng yêu thích người của tông phụ."
Thang Mẫn Kiệt sờ sờ cằm, sau đó giang tay sửng sốt hồi lâu: "Ặc... A... Vì sao vậy?"
"Ngươi muốn ám chỉ cái gì? Còn có hậu chiêu nào mà không có thả ra?" Trần Văn Quân nhíu mày, "Thời điểm thích làm phản Đông triều đình hả? Tông phụ muốn gõ hắn à? Khó khăn lắm mới muốn chuẩn bị cho việc đoạt quyền, cố ý gây xích mích với Tông Phụ cùng lúc lập yêu? Hay là ngươi muốn chĩa mâu lên người những người khác..."
Trần Văn Quân nhỏ giọng suy luận, Thang Mẫn Kiệt đứng ở một bên nhìn nàng với vẻ vô tội, đợi đến khi đối phương dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn lại, khẽ quát: "Đây không phải trò đùa! Ngươi đừng có ở đây giả ngu nữa!" Lúc này Thang Mẫn Kiệt mới hé miệng, ra sức gật đầu.
"Kỳ thật... là như vậy." Thang Mẫn Kiệt cân nhắc một phen: "Hoàn Nhan phu nhân, ngài xem đi, nhôm đốp là quan viên võ triều, hắn bị bắt tới gần mười năm rồi, lão bà chết rồi, con gái bị chà đạp., Trong lòng hắn oán trách, điểm này không thành vấn đề chứ? Ta tìm được hắn trong lòng có oán khí, dạy hỏng Nhan Văn, khà khà... Việc này cũng không có vấn đề, đều là âm mưu quỷ kế của ta. Sau đó phun nước miếng có con gái, cô ta vừa mới bị bắt tới đã bị ghi tên của Nhan tông phụ..."
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Hai tay hắn khoa chân múa tay: "Vậy... Ta có cách nào đâu? Ta ngược lại muốn nhớ rõ tên Tông Hàn đại soái, nhưng ta mới tới được bao lâu đâu? Ta không nghĩ nhiều như vậy a, ta chỉ muốn dùng âm mưu quỷ kế quỷ kế giết chết mấy công tử của Kim Quốc thôi. Người thông minh các ngươi nghĩ nhiều quá rồi, chuyện này không tốt, ngươi xem, ta trước kia đều nghe Lư lão đại nói ngài tinh thần tốt đẹp..."
Trần Văn Quân không hề cử động: "Cho dù vị cô nương kia đúng là phụ danh dưới tông môn, tối thứ năm giết ai cũng là ngươi chọn cả, đủ thấy ngươi cố ý chọn con trai lập tức ra tay với cháu mình., Đây là ngươi có ý định thao túng. Ngươi không chọn con cháu tông Hàn gia, cũng không phải con cháu nhà ta, chọn thời gia... Ta muốn biết ngươi có hậu chiêu gì, châm ngòi phản bội tông phụ lúc đó? Khi khiến người ta cảm thấy lập tức đứng lên? Tông Phụ đã quyết liệt với hắn? Hay là tiếp theo sẽ kéo ai xuống nước?"
"Thật không có!" Thang Mẫn Kiệt thấp giọng nhấn mạnh, sau đó bưng lên một thùng rau dưa cất kỹ, "Đám người thông minh các ngươi thật khó liên lạc, dong dài băn khoăn nghi thần nghi quỷ, ta cũng không phải thần tiên gì, chính là giết người hả giận, ngươi cho rằng đứa cháu mà ta yêu nhất thời dễ theo sao, nhìn chằm chằm bao lâu mới có cơ hội, đương nhiên chính là nó rồi, Ách... Lại đến..."
Hắn lải nhải liên miên, cương đao lại gác lên cổ hắn, Thang Mẫn Kiệt tức giận nhắm hai mắt lại, qua một lát mới mở mắt ra, đổi thành một khuôn mặt khác: "Hì hì, giết người của tông Hàn gia có gì tốt? Giết hai đứa con nhà ngươi, có ích lợi gì? Hoàn thành công Nhan phu nhân, nữ chân nhân lựa chọn nam chinh mà không nội chiến., Nói rõ bọn họ làm xong thống nhất tư tưởng, những thư sinh trong Võ triều kia cảm thấy suốt ngày châm ngòi ly gián rất thú vị. Nói như vậy, coi như ta bắt được hai đứa bé trong nhà của ngài, giết bọn họ, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Nhan Tông phụ tá. Ngài cũng tốt, Cốc Thần đại nhân cũng tốt, sẽ trả thù Nhan Tông sao?"
Hắn giang tay ra: "Làm sao có thể? Nhất định là người của Hoa Hạ quân làm, khẳng định là người của Võ Triều làm! Ta lại đổi cách nói khác, cho dù thật sự là tông phụ làm, ngài cũng biết rõ ràng, hai bên sẽ đánh nhau sao? Người thân căm thù nhanh thật, không thể đánh Cốc Thần đại nhân được. Người phía dưới đều sẽ giữ chặt ngài và trượng phu của ngài, chuyện này., Nhất định phải là người xấu làm, cho dù Cốc Thần đại nhân muốn trả thù, chuyện này cũng không lớn, bất quá, tôn tử được yêu lúc đó chết rồi, tông phụ làm, hắc hắc, thực sự là kỳ quái... "
Thang Mẫn Kiệt vừa nói, vừa dùng ánh mắt cổ quái nhìn nữ vệ sĩ cầm đao bên cạnh, cô gái kia có thể đi theo Trần Văn Quân, chắc chắn là người có tâm tính không tồi, lúc này không khỏi dịch chuyển đao phong, Thang Mẫn Kiệt lại đi khuân đồ vật, hạ thấp giọng nói.
"Mọi người sẽ nghĩ như thế nào, chẳng phải vừa rồi Nhan phu nhân ngài đã thấy rồi à? Người thông minh là phiền phức nhất, luôn thích suy xét, nhưng mà lão sư nhà ta từng nói, mọi chuyện đều ổn..." Thần sắc của hắn khoa trương, kề sát vào tai Trần Văn Quân: "Sợ là... nghĩ."
" đáp án này hài lòng rồi chứ? Các ngươi cứ suy nghĩ đi, thật ra căn bản không có nhiều chuyện như vậy, đều là trùng hợp. Đêm thứ năm phong lớn như vậy, ta cũng không tính là nhiều, đúng không." Thang Mẫn Kiệt bắt đầu làm việc, sau đó lại nói một câu: "Sau này các ngươi đừng tới đây nữa, nguy hiểm vô cùng., Ta nói rồi, có người đang nhìn chằm chằm vào ta, không chừng có người tra được chỗ ta, thấy các ngươi, xong Nhan phu nhân, đến lúc đó các ngươi nhảy vào nồi canh cũng không rửa sạch sẽ được... A, nồi lẩu.... Không rửa được sạch sẽ, vù vù vù vù, ha ha ha...."
Hắn thấp giọng nói, tựa hồ nhận ra sự tình gì đó thú vị, không nhịn được nở nụ cười.
Trần Văn Quân nhìn hắn, nhíu mày một cái, cuối cùng nói: "Thời điểm yêu thương vốn là giẫm giữa hai phái, ánh sáng mịt mờ đã lâu, hắn sẽ không bỏ qua bất cứ khả năng nào. Ngoài mặt hắn, tất nhiên sẽ âm thầm điều tra, sẽ bắt được tất cả kẻ địch có khả năng trong Vân Trung Phủ. Kế tiếp các ngươi sẽ rất khổ sở, cẩn thận."
Nói xong lời này, xoay người rời đi, phía sau là Thang Mẫn Kiệt đang chuyển đồ vật.
Thời gian đã là mùa thu, lá vàng óng rơi xuống, trong phế tích phủ đệ, đám nha dịch đang dọn dẹp, toàn bộ đều đứng bên cạnh sân nhỏ bị thiêu hủy, như có điều suy nghĩ.
Phó thủ từ bên cạnh đi tới: "Đại nhân, sao vậy?"
"Chuyện đêm đó quá loạn, có vài thứ còn chưa tìm hiểu rõ ràng." Toàn bộ lực lượng đều chỉ vào phế tích phía trước: "Một bộ phận Tề gia, bao gồm cả vị lão nhân kia, cuối cùng bị chết cháy ở chỗ này, chạy ra quá ít... Ta tìm được ván cửa đã bị đốt, ngươi xem, có người đụng cửa... Cuối cùng là ai khóa cửa?"
"Ặc, đại nhân..." Phó thủ hơi do dự, "Chuyện này, lúc lão đại nhân đã mở miệng, có phải hay không... Hơn nữa đêm hôm đó rồng rắn lẫn người một nhà, phía đông, phía nam, Tây Nam... e là cũng không nhàn rỗi, nếu tra ra phía nam còn không có gì, thật phải nhổ ra củ cải, đại nhân..."
"Đúng vậy a, không tra xét nữa." Mãn Mãn Đạt nhíu nhíu mày.
Phó thủ từ bên cạnh đi tới: "Hơn nữa, đem chuyện lão đại nhân vu oan giá họa cho Tam điện hạ, tiểu nhân vẫn luôn cảm thấy có chút kỳ quặc, kỳ quái quá, không giống như võ triều hay cờ đen làm... Cảm thấy, sẽ còn có việc..."
Suy đoán nát vụn biến mất trong gió mùa thu. Tháng bảy trung tuần, lúc thích ra mặt, bảo vệ đông đảo tài vật của Tề gia, trả lại cho Tề gia may mắn sống sót may mắn còn sống sót sau ngày chết, lúc này Tề Huyên đã chết, mấy người trung niên trong nhà khó khăn lắm cũng đã lên tới đỉnh hỏa hoạn, hoặc chết hoặc bị thương., Con cháu Tề gia nơm nớp lo sợ, nỗ lực đưa lượng lớn trân bảo, khế ruộng, văn chương đưa đến Thời gia, tìm kiếm che chở, mặt khác, cũng là vì muốn xin lỗi thị trưởng tôn thời viễn cổ chết ở nhà mình.
Lúc này tình yêu không thu tiền, chỉ đại biểu cho triều đình Kim Quốc, đối với việc Tề gia bị thảm án tập kích, đồng thời nói ra lời xin lỗi: "Ta xem ra sau này, còn có ai dám ở Đại Kim quốc động đến Tề gia ngươi một cọng cây ngọn cỏ! Cho dù là hoàng thân quốc thích, Đại Kim ta cũng tuyệt không bỏ qua!"
Thảm án Vân Trung cứ như vậy định điệu, ngoài khiển trách võ, đối với Hắc Kỳ quân, không người nào dám bàn tán thừa thãi. Trong khoảng thời gian này tin tức cũng đã được đưa tới tiền tuyến. Hi Duẫn trấn giữ Nam Dương xem xong tất cả thông tin, một quyền đánh lên bàn, chỉ bảo người báo cho đại quân Tông Hàn ở phía sau, tăng tốc đi tới.
Chỉ cần một trận chiến này có thể quyết định thắng cục, kế tiếp có nhiều tôm tép nhãi nhép hơn nữa cũng không đáng sợ, tự nhiên có thể chậm rãi thu thập. Nhưng nếu như trận chiến này không thuận, địch nhân phía sau đã cạy đầu vào căn cơ Kim quốc, lúc trước hai phe đông tây ăn ý, chỉ sợ đều phải bộc phát ra mâu thuẫn...
Tám tháng sau, thời cuộc trong phạm vi Kim Quốc bắt đầu trở nên cổ quái, nhưng không khí cổ quái này trong thời gian ngắn cũng không có người trong thiên hạ, nhất là trong mắt người Võ Triều. Ngoại trừ một mực nhìn chằm chằm thế cục phía Bắc Hoa Hạ quân bên ngoài, còn có rất nhiều người mấy năm sau mới thoáng chú ý tới người ở Kim Quốc trong khoảng thời gian này tâm tư biến đổi.
Mặc dù sau khi Ngô ăn xin bệnh hoạn, rất nhiều nữ quyền quý đã vì tương lai chuẩn bị, nhưng trường quy mô lớn nam chinh áp rất nhiều mâu thuẫn, mà sau đó xem ra, thế cục bên trong Kim Quốc dần dần chuyển biến xấu, rất nhiều hình như không ảnh hưởng nhưng lại bắt đầu từ trường thảm án Vân Trung này.
Mà trong khoảng thời gian này, toạ trấn trong mây lập tức yêu thích thanh lý những kẻ khả nghi trong đám đại hán nô địa phương, giết cả tòa thành trì đến đầu người cũng đầu óc quay cuồng. Một mặt đau như tang, không người nào dám trêu chọc lão nhân này., Hắn đang mở rộng lực lượng của thời gian, không thể không đối mặt với hành động xâm lược. Mặt khác, vị lão nhân Kim Chính Đàn này thay mặt trung gian khổ, tựa hồ cũng đã nhận ra được âm mưu hung hiểm phía sau.
Theo như bản vẽ mà hắn lưu lại trong thời gian cuối cùng của sinh mệnh, trong khoảng thời gian này yêu thích đối với thủ đoạn lôi đình của người Vân Trung phủ, cũng chính là vì tìm ra lực lượng giống như "Tâm ma" ẩn giấu sau lưng cái bóng của Tây Nam. Nhưng cái bóng mờ phía sau Vân Trung phủ kia, yên tĩnh trầm mặc xuống., Hắn không có đưa ra hậu chiêu nào có quan hệ với việc này, mà là vẽ nên một dấu chấm hỏi, phủi sạch quan hệ, mặc cho trong lòng mọi người đều dâng trào.
Đây là lời nói cuối cùng.
Mùa thu Vũ Kiến suốt mười năm, ánh mắt của chúng ta rời khỏi mây, nhìn về phía nam. Phảng phất như là tin tức về thảm án trong Vân Trung đã khích lệ nữ chân nhân tiến công ở một trình độ nhất định, vào tháng bảy, hai vùng đất Dương Châu, Tương Dương đều chìm trong chiến hỏa gay cấn.
Tại thành Dương Châu, Hàn Thế Trung triển khai thủ thế, theo thành phòng thủ, địa thế lợi hại, nhưng thế công của nữ chân nhân hung mãnh, lúc này không ít lão binh trong kim binh vẫn còn hung hãn, tòng quân xuôi nam, chế ngạo người. Tất cả mọi người ở Liêu Đông đều nín thở, ý đồ trong trận đại chiến này kiến công lập nghiệp, toàn bộ quân đội công kích hung mãnh dị thường.
Tám tháng, Hàn Thế trung tâm bỏ ý định trốn về phía nam Dương Châu, Kim Ngô Thuật mừng rỡ như điên, dẫn đại quân truy kích, muốn lập trận trảm Hàn Thế trung thủ cấp để tỏ rõ thiên hạ, sau đó gặp phải phục kích và phản công của quân Hàn Lập ở đầu tường Dương Châu, Kim Trọc Thuật dùng số lượng lớn khí giới công thành điên cuồng oanh tạc, ẩn chiếm thượng phong, đến một trận chiến này lại bị Hàn Thế Trung vây quanh chém giết hơn ba ngàn binh sĩ thật sự, bản thân hắn bị đại pháo đánh trúng, nguy hiểm bị bắt giữ.
Trận chiến này trở thành chiến tích chói mắt nhất toàn bộ chiến trường phía đông, nhưng cùng lúc đó, tại chiến trường phụ cận Dương Châu, toàn bộ quân đội tham chiến tổng cộng hơn một trăm năm mươi vạn người, trong đó quân đội võ triều chiếm chín mươi vạn người, phân thành mười hai đội khác nhau., Một nửa trong trận chiến đầu tiên đã bị đánh tan. Sau khi tan tác, những đội ngũ này phun ra khổ thủy về phía Trấn Giang đại doanh, lý do khác nhau, hoặc bị cắt xén quân tư, hoặc hữu hữu quân bất lực, hoặc đao thương đều chưa đủ... Điều này khiến quân Vũ đau đầu không thôi, liên tục chửi mắng.
Nhưng đối với trận chiến thủ vệ lần đầu tiên hơn mười năm trước, mười vạn binh sĩ nữ chân lần lượt đánh tan hơn trăm vạn viện quân bên ngoài Biện Dương Thành, trước mắt không ít quân sĩ bắc Trường Giang còn có thể đánh thắng được tình huống đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Quân đội tan rã được tập hợp lại, lại một lần nữa được xây dựng, đã trải qua việc chiến hỏa binh sĩ dần dần được tuyển vào quân đội tinh nhuệ. Quân Vũ ở Trấn Giang căn cứ theo chiến báo tiền tuyến, mỗi ngày đều tiêu diệt và đề bạt tướng quân, đưa binh sĩ khả chiến vào biên chế của các đại tướng như Hàn Thế Trung. Trên chiến trường Giang Nam có rất nhiều binh lính chưa từng trải qua huyết chiến, cũng chỉ có thể không ngừng chiết xuất trong tình huống như vậy.
Trong vòng tám tháng, phòng tuyến Dương Châu rốt cục sụp đổ, chiến tuyến dần dần đẩy tới bờ Trường Giang, sau đó lục tục lui qua Trường Giang, lấy Thủy sư, Trấn Giang đại doanh làm trung tâm tiến hành phòng thủ.
Mười tháng, Giang Bắc chưa từng trải qua một phần khu vực nữ chân tập kích vẫn còn tiến hành ngoan cố chống đỡ, nhưng đại bộ phận quân đội do Hàn Thế Trung cầm đầu đã rút về phía nam trường giang. Từ Giang Ninh đến Trấn Giang, từ Trấn Giang đến Giang Âm, mười vạn thủy binh đội thuyền trên mặt sông vận sức chờ phát động, quan sát động tĩnh của đại quân Nữ Chân bất cứ lúc nào, chờ quân đội của đối phương xâm phạm.
Một ngày này, trong Lâm An thành, Chu Ung liền triệu nữ nhi vào trong cung, hỏi thăm tình hình chiến đấu. Quân Chân Quân ở nơi nào, lúc nào đánh, Quân Vũ ở Trấn Giang hẳn là phải rút lui, có nắm chắc các loại hay không.
Chu bội lại lần nữa giải thích tình huống chiến trường phía bắc, tuy rằng tình hình chiến đấu giữa Giang Bắc cũng không lý tưởng, rốt cuộc đã triệt hồi Trường Giang, nhưng đây vốn là chuyện lúc trước đã có chuẩn bị tâm lý. Quân đội Võ Triều dù sao cũng không kinh nghiệm chiến hỏa như nữ bộ đội quân, lúc trước phạt võ, về sau do chém giết với cờ đen, mấy năm nay mặc dù một số lão binh lui ra ngoài., Nhưng vẫn có số lượng tinh nhuệ tương đương có thể chống được đội ngũ. Quân đội võ triều chúng ta trải qua chém giết nhất định, những năm gần đây cho bọn họ ưu đãi cũng nhiều, huấn luyện cũng nghiêm ngặt, đã tốt hơn nhiều so với tình huống của Cảnh Hàn triều, kế tiếp khai phong, phải dùng máu đổ vào.
Đại chiến ba tháng Giang Bắc, có thắng có bại, nhưng chân chính thấy binh sĩ máu, vẫn có rất nhiều người còn sống sót, nữ chân nhân muốn vượt sông chiến đấu, chưa chiếm địa lợi, Quân Vũ bọn họ đã nghĩ qua, nếu đợt tấn công đầu tiên, thế công của nữ chân nhân bén nhọn, liền lấy Giang Bắc luyện binh, lấy Giang Nam quyết chiến, về phần Trấn Giang đại doanh bị tầng tầng bảo vệ, đường thủy đều thông suốt bốn phương, quân võ ở đó, tự nhiên vô sự.
Chu Ung liền liên tục gật đầu: "A, chuyện này, trong lòng các ngươi tự biết, đương nhiên là tốt nhất. Bất quá... Bất quá..."
Vị Hoàng đế gần đây có vẻ tiều tụy lúc này đang đi đi lại lại trong phòng, trong cổ có chuyện, lại do dự một hồi lâu: "Nhưng mà..."
"Trong lòng Phụ Hoàng có việc, cứ nói đừng ngại, cùng nữ tử chiến đấu, không thể lui được nữa, nữ nhi cùng người một nhà với phụ hoàng, tất nhiên là đứng chung một chỗ."
Nàng tăng thêm ngữ khí " thoái lui không thể lui" trong lời nói, ý đồ nhắc nhở phụ thân một số chuyện, trên mặt Chu Ung lộ ra vẻ tươi cười, liên tục gật đầu nhìn nàng: "Ừm, là có một việc, phụ hoàng nghe người khác nói, nữ nhi ngươi không nên đa tâm, đây cũng là chuyện tốt, bất quá, bất quá, bất quá..."
"..." Chu Bội lễ phép nghiêng đầu, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sáng ngời.
"Phụ hoàng là nghe nói, nữ nhi lúc trước phái người đi Tây Nam..." Chu Ung nói xong câu này, hai tay quơ quơ, "Nữ nhi, không nên tức giận, phụ hoàng không có ý tứ gì khác, đây là tốt... Ách, tùy tiện nữ nhi làm chuyện gì, phụ hoàng tuyệt đối không can thiệp, tuyệt không can thiệp, chỉ là phụ hoàng gần đây nghĩ đến, nếu như có chuyện... muốn phụ hoàng phối hợp, nói một tiếng... Phụ hoàng được lòng biết rõ, nữ nhi, ngươi..."
Chu Ung mang theo nụ cười, hướng về phía nàng ra hiệu, thật cẩn thận, nơm nớp lo sợ. Chu Bội đứng ở đó, nhìn nam nhân trung niên trước mặt, làm Hoàng đế mười năm sau., Tóc trắng trên đầu hắn tham lam, cũng đã có vẻ già rồi, hắn là phụ thân của mình, làm hoàng đế hắn cũng không hợp cách, đa số thời điểm hắn càng giống một cái từ phụ —— kỳ thật trước kia hắn không giống hoàng đế cũng không giống hiền phụ, ở thành Giang Trữ hắn chỉ như một vương gia bại gia không có chút tu dưỡng và tiết kiệm. Chuyển biến của hắn đến từ khi nào vậy?
Kiến sóc năm thứ hai, Nữ Chân Nam, hắn bị đuổi đến trên biển, trôi dạt nửa năm, sau khi trở về, hắn dần dần có một cái dáng vẻ từ phụ. Hoặc là trong lòng áy náy với quân Vũ, hoặc là rốt cục minh bạch thân tình đáng quý. Chu bội cùng Quân Vũ từ từ thỏa mãn phụ thân như vậy, cho dù ngồi lên vị trí hoàng đế, ngươi còn có thể yêu cầu hắn thế nào đây.
Nhưng không biết vì sao, đến giờ phút này, trong đầu Chu Bội bỗng nhiên cảm thấy chán ghét, đây là cảm xúc trước giờ chưa từng có của nàng. Mặc dù phụ thân này trên ngôi vị hoàng đế không chịu nổi, hắn ít nhất cũng coi như là một vị hiền phụ.
Nhưng thời khắc này, chiến tranh đã diễn ra trong bốn tháng.
Lâm An vẫn có vẻ thái bình, nữ chân nhân chưa vượt qua Trường Giang, nhưng chỉ có Chu Bộ minh bạch, những ngày qua, từ bờ Trường Giang đi về phía nam, đã có bao nhiêu người kéo cửa nhà đến nơi lưu lạc, dọc theo bờ Trường Giang, phía bắc, đã có bao nhiêu người mất đi người nhà, thậm chí mất đi sinh mệnh, bờ Nam Trường Giang, lại là một bầu không khí cháy khét và nghiêm trọng như thế.
Mà giờ khắc này, Chu Bội bỗng nhiên nhìn rõ ràng hai chữ trong ánh mắt của vị cha hiền đang tươi cười phía trước, nhiều năm qua, hai chữ hàm nghĩa vẫn luôn treo ở trong mắt phụ thân, nhưng nàng chỉ cảm thấy tầm thường, chỉ có đến bây giờ, nàng đột nhiên ý thức được tất cả hàm nghĩa của hai chữ này, trong nháy mắt, lưng phát lạnh, lông tơ toàn thân đều dựng ngược lên.
Hai chữ kia là...
Sợ hãi.