Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Màu đỏ rực chiếu lên bầu trời đêm, sau đó là tiếng người la lên, gào khóc, lá cây theo sóng nhiệt bay lượn, gió gào thét.
Gió này lớn ngoài ý muốn, ngọn lửa thiêu đốt lục tục nuốt chửng mấy con phố dài trong Vân Trung Phủ, vẫn còn lan tràn theo phương hướng rộng lớn hơn. Theo thế lửa tăng lên, đám phỉ trong Vân Trung Phủ điên cuồng tàn phá bừa bãi đến điểm cao nhất.
Khi hiểu rõ thân phận viễn tế, bọn Tiêu Thục Thanh, Long Cửu Uyên đều hiểu bọn họ không có khả năng đầu hàng con đường này nữa, quanh năm lưỡi đao liếm máu, cũng nói rõ kết cục sau khi bọn họ bị bắt, tất nhiên là sống không bằng chết. Con đường tiếp theo, chỉ có một con đường.
Sau khi thành trì buổi tối hỗn loạn, đám người Huân Quý Vân Trung Phủ một bộ phận kinh ngạc, cũng có một số nhỏ sau khi nghe được tin tức liền lộ ra vẻ giật mình. Một đám người động thủ với Tề phủ, hoặc sớm hoặc muộn, cũng không kỳ quái, một số ít người có khứu giác nhạy bén thậm chí còn tính toán tối nay có nên nhập trận tham gia hay không. Sau đó tin tức truyền đến mới khiến cho lòng người kinh sợ.
Trên Hi Duẫn Phủ, Nhan Hữu Nghi nghe xong phát sinh hỗn loạn ngay đầu tiên, chỉ là kinh ngạc trước sự nhạy cảm của mẫu thân trong chuyện này, sau đó lửa cháy kéo dài, rốt cục không thể thu dọn. Ngay sau đó, bầu không khí trong nhà cũng trở nên căng thẳng, các gia vệ đang tụ tập, mẫu thân tới, gõ cửa phòng hắn. Nhan Hữu Nghi ra ngoài xem, mẫu thân mặc áo choàng dài, chuẩn bị ra ngoài, bên cạnh còn có huynh trưởng đức trọng.
"Tề gia xảy ra chuyện, thời tế đã chết, Tiêu Thục cùng một đám cướp giật chạy loạn trong thành, tối nay gió lớn, thế lửa khó có thể ức chế. Trong thành số lượng rồng nước không đủ, trong nhà chúng ta xuất ra hai mươi con, đức trọng ngươi cùng Hữu Nghi đầu lĩnh, trước tiên xin chỉ thị thế bá, nói rằng gia vệ trong phủ ta, Thủy Long đội đều nghe hắn chỉ huy."
Trần Văn Quân gần năm mươi tuổi, thường ngày mặc áo gấm, đồ ăn ngon, trên đầu tóc bạc trắng. Nhưng lúc này lại ra lệnh, gọn gàng không thua kém lông mày, khiến người ta nhìn mà lẫm liệt.
"Thời thế bá sẽ không vận dụng gia vệ phủ chúng ta, nhưng sẽ tiếp nhận Thủy Long đội, các ngươi đưa người qua, sau đó trở về ở lại. Phụ thân các ngươi ra khỏi cửa, các ngươi chính là trụ cột trong nhà, chỉ là lúc này không nên nhúng tay quá nhiều, hai người các ngươi biểu hiện gọn gàng nhanh nhẹn, phiêu lưu xinh đẹp, người khác sẽ nhớ kỹ."
Nàng nói xong, sửa sang lại vai và ống tay áo Nhan Hữu Nghi, cuối cùng nghiêm túc nói: "Nhớ kỹ, tình huống hỗn loạn, phỉ nhân tự biết không may, tất nhiên làm vây thú chi đấu, bên cạnh hai người các ngươi, mỗi người mang hai mươi thân vệ, chú ý an toàn, nếu không có chuyện gì khác, đi sớm về sớm."
Sau khi Nhan Đức Trọng và Nhan Hữu Nghi xong thì huynh đệ Nhan nghi đi tiếp nhận lệnh. Bên ngoài thành, quân hộ thành đã điều động quy mô lớn, phong tỏa các cửa ra vào thành. Một thống lĩnh hộ thành xuất thân quý, lập tức bị đoạt binh quyền.
Lập tức yêu thích ra tay.
Đêm đó, ngọn lửa và sự hỗn loạn giằng co trong thành hồi lâu, còn có rất nhiều cơn sóng ngầm nhỏ, lặng lẽ phát sinh ở những nơi mọi người không nhìn thấy được. Trong sân lớn Tạo Hóa, cờ đen phá hư thiêu hủy nửa kho chứa đồ, vài tên công tượng Võ Triều sau khi phá hủy đã bị bại lộ, giết chết., Còn trang trang phục mới ngoài thành lập tức bị giết, thống lĩnh hộ thành quân bị đoạt quyền, trọng tâm chuyển sang hỗn loạn, sức mạnh của cờ đen đã được an bài từ sớm cứu được hơn mười quân sĩ cờ đen bị áp giải tới trang mới. Đương nhiên, tin tức như vậy, trong đêm mùng năm, Vân Trung Phủ còn không có bao nhiêu người biết được.
Thang Mẫn Kiệt đi xuyên qua đường phố, cảm thụ được phạm vi hỗn loạn trong thành đã bị ép càng ngày càng nhỏ, lúc tiến vào tiểu viện đơn sơ ở tạm, cảm nhận được không ổn.
Lưỡi đao từ bên cạnh đưa tới, có người đóng cửa lại, trong phòng tối đen phía trước, có người đang chờ hắn.
Đao phong gác cổ hắn, Thang Mẫn giơ hai tay lên, bị đẩy vào cửa. Bên ngoài hỗn loạn vẫn còn vang lên, ánh lửa chiếu lên bầu trời lại chiếu rọi lên cửa sổ, phác họa ra hình dáng mơ hồ của sự vật trong phòng, chỗ ngồi đối diện có người.
"Trong quân đội Hoa Hạ chính là loại người như các ngươi?"
"Cái gì cái gì, cái gì... Chư vị, chư vị đại vương..."
"Đừng giả ngây giả dại. Ta biết ngươi là ai. Vẻ mặt của đệ tử Ninh Nghị là như vậy, thật khiến ta thất vọng!"
"Ha ha... Ta diễn khá tốt rồi, Nhan phu nhân, lần đầu gặp mặt, không cần phải... như vậy chứ?"
Thang Mẫn Kiệt ra hiệu cho đao trên cổ một cái, nhưng đao kia chưa hề rời khỏi. Trần Văn Quân từ bên kia chậm rãi đứng lên.
"Nghe một chút thanh âm bên ngoài, rất đắc ý phải không? Hoa danh của ngươi là cái gì? Tên hề?" Nữ nhân ở trong bóng tối lắc đầu, đè nén âm thanh: "Ngươi có biết mình đã làm gì không? "
"Ách... Chuyện làm người xấu không vui?" Thang Mẫn Kiệt nghĩ nghĩ, "Đương nhiên, ta không phải nói phu nhân ngài là người xấu, mà là ngài đương nhiên rất vui vẻ, ta cũng rất vui vẻ, cho nên ta là người tốt, ngài là người tốt, cho nên ngài cũng rất vui vẻ... Mặc dù nghe có chút, a... có chuyện gì không vui sao?"
"Đắc ý? Hừ, cũng xác thực, loại người như ngươi sẽ cảm thấy đắc ý." Trần Văn Quân trầm giọng nói: "Đối phó với Tề gia, giết chết cháu trai lập tức được yêu quý, giết chết hơn mười đứa trẻ không nên thân, làm nổ một đống giấy lộn trong đại Tạo viện, làm liên lụy đến những kẻ đáng thương bị ngươi đầu độc, có lẽ ngươi còn cứu được hơn mười anh hùng hắc kỳ. Ngươi có biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì không?"
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Từ trên xuống dưới triều Nữ Chân sẽ vì vậy mà tức giận. Những người đánh giặc ngoài tiền tuyến đều liều mạng giết người! Mỗi khi đánh hạ một tòa thành., Bọn họ sẽ bắt đầu thay đổi vốn liếng tàn sát dân chúng! Không ai có thể ngăn cản được bọn họ! Nhưng bên này thì sao? Giết hơn mười đứa trẻ không nên thân, ngoại trừ trút giận ra, ngươi cho rằng đối với nữ chân nhân sẽ tạo thành ảnh hưởng gì? Ngươi đúng là một thằng điên! Lư Minh phường khổ sở kinh doanh nhiều năm trong mây như vậy., Ngươi dùng nó để nổ một đống giấy lộn! Cứu được hơn mười người! Bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ Kim quốc đều tiến hành thanh tra với hán nô, mấy vạn người đều phải chết, thợ thủ công đáng thương trong Đại Tạo viện cũng phải chết một đống lớn, chỉ cần có nghi ngờ đều không sống nổi! Lư Minh phường ở Vân Trung phủ bố trí xong rồi! Ngươi có biết không!"
"Ách..." Thang Mẫn Kiệt nghĩ nghĩ, "Biết rồi."
"Ngươi..."
"Nhưng đánh trận không phải là ngươi chết ta sống sao? Hoàn Nhan phu nhân...Trần phu nhân... A, cái này, chúng ta bình thường đều gọi vị phu nhân kia của ngài, cho nên ta không rõ ràng gọi ngài hoàn thành vẫn là Trần phu nhân tốt, bất quá... Nữ chân nhân bị tàn sát ở phía nam là chuyện tốt, bọn họ đồ sát mới có thể để cho người của Võ triều biết được, đầu hàng là một loại vọng tưởng., Đa Đồ vài tòa thành, những người còn lại sẽ xuất cốt khí đánh tới cùng với nữ chân nhân. Tề gia sẽ nói cho những người khác biết tử vong của Tề gia không có kết cục tốt đẹp gì, hơn nữa... Tề gia không phải bị ta giết chết, hắn là bị nữ chân nhân giết chết. Về phần Đại Tạo Viện, Nhan phu nhân, hoàn mỹ., Bọn ta làm nghề này, có thành công cũng có thất bại hành động, thành công rồi thì sẽ có người chết thất bại, bọn họ chết rồi, ta cũng không muốn, ta... Kỳ thật ta rất thương tâm, ta... "
Thang Mẫn Kiệt trong bóng tối nói xong, cổ họng phát ra tiếng khóc. Ngực Trần Văn Quân phập phồng, sững sờ một lát rồi nói: "Ta cảm thấy ta nên giết ngươi."
Lưỡi đao trên cổ xiết chặt, Thang Mẫn Kiệt nghẹn ngào nuốt trở lại: "Chờ một chút, được rồi, được rồi, ta quên mất, người xấu mới hôm nay khóc... Chờ một chút, hoàn thành Nhan phu nhân xong., Còn có vị sư phụ bên cạnh thường xuyên nói như vậy, chúng ta trưởng thành một chút, không nên hù dọa dọa dọa người, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, ta cảm thấy hôm nay có hiệu quả không tệ lắm, bộ dạng này của ngươi mà nói, làm ta cảm thấy rất ủy khuất, trước kia lão sư của ta thường xuyên khen ta..."
"Đó là bởi vì lão sư của ngươi cũng là một tên điên! Nhìn thấy ngươi ta mới biết hắn là người điên ra sao!" Trần Văn Quân chỉ cửa sổ ngoài cửa sổ mơ hồ có tiếng động lớn và quang mang. "Ngươi xem trận đại hỏa này, cho dù những Huân quý kia chết vẫn chưa hết tội., Cho dù ngươi làm tốt như vậy, hôm nay trong trận lửa giận này phải chết bao nhiêu người ngươi không biết chứ! Ở giữa bọn họ có nữ chân nhân có khế đan người cũng có nam nhân, có lão nhân hài tử! Đây chính là biện pháp làm việc của các ngươi! Ngươi có nhân tính hay không!"
"Gió lớn quá." Thang Mẫn Kiệt trừng mắt: "Gió, gió quá lớn rồi..."
Trần Văn Quân nhìn hắn trong bóng tối, phẫn nộ đến mức hít thở không thông, Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát rồi ngồi xuống ghế ở phía sau, không lâu sau âm thanh truyền ra.
"Tuy... tuy Nhan phu nhân đối với ta rất có thành kiến, nhưng ta muốn nhắc ngài một chuyện, tối hôm nay tình huống có chút khẩn trương, có một vị tổng bộ đầu vẫn đang truy xét tung tích của ta, ta đoán chừng hắn sẽ truy xét tới đây, nếu hắn thấy ngài ở cùng với ta... Việc tối nay ta làm, có phải rất có hiệu quả hay không? Ngài có thể đột nhiên rất thích ta, ngài xem, một chuyện lớn như vậy, cuối cùng phát hiện... hắc hắc hắc..."
Hắn đứng trong bóng tối cười rộ lên, trong phòng đám người Trần Văn Quân đột nhiên nheo mắt lại, trên nóc nhà phía ngoài cũng có người hành động, đao quang định chém tới trước một khắc, Thang Mẫn Kiệt vung hai tay lên: "Đùa chút thôi, đùa thôi, đều là đùa thôi, lúc lão sư của ta nói đùa sẽ có hiệu quả, có vẻ ngươi có hài hước, lại còn nói đùa, hơn nữa không sợ chết đến chết... Hoàn Nhan phu nhân, ngài ở bên cạnh Hi Duẫn bao nhiêu năm rồi?"
Trần Văn Quân không trả lời, những lời của Thang Mẫn Kiệt đã nói tiếp: "Ta rất kính trọng ngài, rất bội phục ngài, lão sư của ta nói ngài hiểu lầm sư phụ của ta rồi, ông ấy là người tốt - ông ấy nói nếu như có thể, chúng ta đã tới địa điểm của kẻ địch, hy vọng không phải vạn bất đắc dĩ, tận lực tuân theo đạo nghĩa mà làm. Nhưng ta... Ài, trước khi đến đây ta nghe hiểu những lời này, thì nghe không hiểu..."
"Ta thấy được nhiều chuyện như vậy... Ác sự, thảm kịch phơi bày khắp nhân thế, nhìn thấy... Hán tử nơi này, người ở nơi này, chịu khổ như vậy, bọn họ mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sao? Không đúng, chó cũng chẳng qua là ngày như vậy... trọn vẹn Nhan phu nhân..., Ngài đã từng xem qua người tay chân bị chém đứt sao? Ngài đã từng xem qua những hán nô bị xuyên qua tỳ bà cốt chưa? Ngài đã xem qua kỹ nữ trong kỹ viện điên rồi sao? Ồ, ngài đã từng xem qua, hắc hắc, trọn vẹn Nhan phu nhân... Ta rất bội phục ngài. Ngài biết thân phận ngài bị vạch trần sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng vẫn làm những việc phải làm, ta không bằng ngài, ta... Hắc hắc... Ta cảm thấy mình sống trong địa ngục..."
"Ta từ võ triều đến, gặp người chịu khổ, ta đến Tây Bắc, gặp người một mảnh chết chóc. Nhưng chỉ có đến nơi này, mỗi ngày ta mở mắt ra, nghĩ chính là phóng hỏa thiêu chết tất cả mọi người chung quanh, chính là con đường này, đi qua hai nhà tiểu viện, nhà nữ chân nhân kia nuôi được Hán nô, hán nô kia bị đánh què một chân, một chân., Bị chặt tay phải, một sợi xích buộc vào hắn, thậm chí đầu lưỡi bị cắt mất, răng bị đánh rơi... Trước kia hắn làm binh, khà khà, hiện tại quần áo còn không mặc được, da bọc xương như một con chó, ngươi biết hắn khóc thế nào không? Ta học cho ngươi nghe, ta học giống nhất, hắn... ừm ừ a a a a a a a a..."
Tiếng khóc của Thang Mẫn Kiệt vang lên trong bóng tối, sau đó biến thành tiếng cười nhẹ không thể ức chế: "Ha ha ha ha ha ha... Xin lỗi, thật có lỗi, dọa được ngài, ta bị thiêu chết rất nhiều người, thật quá tàn nhẫn, nhưng mà..."
Hắn lắc đầu một lúc lâu: "Ồ, đó đều là... đó đều là ngọn gió. Đó là... Ừm..."
Trong phòng lại lần nữa trầm mặc, cảm nhận được sự phẫn nộ của đối phương, Thang Mẫn Kiệt khoanh chân ngồi xuống, không hề ngụy biện, xem ra giống như một đứa bé ngoan. Trần Văn Quân hít sâu vài lần, vẫn ý thức được tên điên trước mắt này hoàn toàn không cách nào câu thông, xoay người đi ra ngoài cửa.
"Chuyện này ta sẽ bàn bạc với Lư Minh phường. Trước đó ngươi còn làm xằng làm bậy, ta giết ngươi."
Sau khi ném ra những lời này, nàng và người đi theo ra khỏi phòng, chỉ sau một khắc rời khỏi phòng, sau lưng bỗng nhiên truyền đến âm thanh, không còn là giọng nói cười nhạo như lúc vừa rồi, mà là giọng nói bình ổn và kiên định.
"Hoàn toàn Nhan phu nhân, chiến tranh là chuyện ngươi chết ta sống, một bộ tộc chết sống, ngài có từng nghĩ tới không, nếu có một ngày, hán nhân đánh bại nữ chân nhân, Yến Nhiên đã siết, ngài nên trở về nơi nào a?"
Bước chân Trần Văn Quân dừng lại một chút, còn chưa nói gì, đột nhiên giọng nói vui vẻ của đối phương lại vang lên sau lưng.
"Ha ha, Hoa Hạ quân hoan nghênh ngài!"
Trần Văn Quân xiết chặt răng, rút ra con dao găm bên hông, xoay người một cái đã vung lên, con dao găm bay vào bóng tối trong phòng, không một tiếng động. Nàng hít sâu hai hơi, cuối cùng cũng ngăn được cơn giận, nhanh chân rời khỏi.
Trong bóng tối trong phòng, Thang Mẫn Kiệt che mặt mình, không nhúc nhích, đợi đến khi đám người Trần Văn Quân hoàn toàn rời đi, mới buông tay xuống, trên mặt có vết dao cắt, trên tay đầy máu. Hắn bĩu môi: "Gả cho nữ chân nhân, không có chút nào dịu dàng..."
Dạ đang đốt, lại dần dần bình tĩnh lại, ngày thứ hai ngày thứ ba, thành thị vẫn đang giới nghiêm, đối với toàn bộ tình thế đang không ngừng tiến hành điều tra, càng nhiều sự tình cũng đều vô thanh vô tức mà chuẩn bị. Đến ngày thứ tư,, Đại lượng Hán nô thậm chí là người khế Đan đều bị rút ra, hoặc là xuống ngục, hoặc là bắt đầu sát thủ, giết tới mức trong Vân Trung phủ đầy máu tanh, sơ bộ kết luận: Âm mưu của Hắc Kỳ quân và Võ Triều Nhân, tạo thành vụ án thảm tuyệt nhân hoàn này.
Nhưng ở bên trong, tự nhiên cũng có cái nhìn không giống lắm.
Liên quan tới toàn bộ manh mối phát triển của án thảm trong mây, rất nhanh liền bị các cực lại tham gia điều tra dọn sạch sẽ, lúc trước xâu chuỗi và khởi xướng toàn bộ sự tình, chính là những đệ tử mà Huân quý trong Vân Trung phủ không đắc ý hoàn thành nhan sắc - tuy rằng chư như Tiêu Thục thanh soái..., Phần lớn cấp độ thủ lĩnh của Long Cửu Uyên đều ở trong loạn cục ngoan cố chống lại cái chết cuối cùng, nhưng vẫn có tên lâu la bị bắt, một gã thống lĩnh hộ thành tham dự cấu kết với nhau xong Nhan Phương lập tức tạo áp lực, cũng thổ lộ hoàn toàn cấu kết và kích thích mọi người tham dự vào trong đó.
Chân tướng sự kiện như vậy không thể công bố ra bên ngoài, bất luận cả chuyện này có vẻ ngắn ngủi và ngu xuẩn hay không, cũng nhất định phải là võ triều và hắc kỳ trên lưng tên này. mùng sáu tháng bảy, thành viên Nhan Văn Khâm Toàn bộ phủ Quốc công đều bị xuống ngục thẩm tra quá trình., Tới buổi chiều ngày thứ bảy, một manh mối mới được dọn dẹp, liên quan tới chuyện Hán nô bên cạnh Nhan Văn Khâm Mỗ, trở thành ngọn nguồn mới của sự kiện phát tác. Chuyện này, dù sao cũng không khó tra.
Các quan viên thẩm tra vụ án đem ánh mắt tập trung vào cái ghế đã chết. Bọn họ điều tra bộ phận sách vở còn sót lại do nước miếng để lại, so sánh với một phần bản thảo đã chết trong thư phòng Nhan Văn Khâm, xác định cái gọi là Quỷ Cốc., Âm mưu tung hoành học lược. Tháng bảy bắt đầu mùng chín, đám bộ đầu tiến hành kiểm tra gian phòng ở hai lần khi còn sống, buổi tối tháng bảy bắt đầu từ ngày thứ chín, tổng bộ bắt được Lỗ Mãn đang trấn thủ trên Nhan Văn Khâm phủ, thủ hạ phát hiện thứ gì đó.
Bọt lạn có một đứa con gái bị một đạo chộp vào bên trong Kim Quốc, dựa theo khẩu cung của gia đinh trong Nhan Văn Khâm phủ, đứa con gái này đã mất tích, sau đó không thể tìm thấy nó nữa. Nhưng sau đó nó lấy nước bọt ghi vào một phần bản thảo đã cất dấu trong đó.
Nhìn thấy cái bản thảo này trong nháy mắt, cả hai mắt đều nhắm nghiền, đáy lòng bắt đầu co rút lại.
Từ sau khi Đới Tiểu Nga bị bắt đến Kim Quốc, liền được chia cho Nhan Tông phụ danh là nô, hơn nữa một năm rưỡi trước, đã đến Vân Trung Phủ làm nữ công ở xưởng dệt vải. Trong thời gian này, từng có gia nô của Nhan Tông phụ trách dẫn dắt Tiểu Nga, xa xa để cho người mang nước miếng nhìn thoáng qua...
"... Trong chết..."
Thời khắc này, phần văn bản mà nước miếng lưu lại giống như bị dính độc dược, đang thiêu đốt bàn tay của hắn, nếu như có thể, Lỗ Mãn chỉ muốn lập tức ném nó đi, hủy diệt, thiêu hủy, nhưng chạng vạng này, một đám bộ khoái nhanh chóng đều ở chung quanh quan sát hắn. Hắn nhất định phải đưa bản thảo cho lúc yêu đương...
Ánh chiều tà đã hạ xuống.
Thang Mẫn Kiệt đi ở đầu đường Vân Trung phủ, mũi đầy mùi máu tanh, hắn nhìn xung quanh, thần sắc hèn mọn, cẩn thận, vẫn như thường ngày.
Chiến tranh là cái chết của ngươi.
Nếu như có thể, ta chỉ muốn liên lụy đến bản thân mình...