Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Theo A Cốt khởi sự, chiến công cuối cùng được phong làm Quốc Công, gia đình có nhan văn khâm điển tại Vân Trung Phủ mặc dù nói là quẫn bách, nhưng đó cũng chỉ là so sánh với các loại công tử ca nhi cùng đẳng cấp. Gia tộc có thể tùy thời tiến cung diện thánh thượng, nhân vật trên đài đều có thể chào hỏi, phong thưởng mỗi năm, cũng đủ để cho đông đảo người bình thường vui vẻ cả đời.
Chỉ là Kim Quốc mới lập, rất nhiều chuyện, quy củ đều ở vào thời kỳ rung chuyển, mặt mũi nóng lên, không người đạp cửa lạnh, ông nội quốc công đã qua đời, một mạch đơn truyền bản thân lại thể bệnh nhiều, gia đình sa sút thế nào cũng có thể đoán được. Hoàn cảnh như vậy, đỉnh cao đại danh tiếng mới khiến người ta cảm thấy uất ức uất ức.
Nhan Văn Khâm lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, không thể tập võ chỉ có thể viết văn, nhưng nói thật, trong bộ tộc nữ thật, tất cả mọi người đều tôn sùng tiền đề của vũ lực, bên cạnh hắn cũng không có hoàn cảnh học văn như vậy —— Cốc Thần cố nhiên học thức uyên bác, đó cũng là nhờ võ nghệ cao cường của hắn nên mới được người khác tôn trọng. Hoàn Nhan Văn Khâm bị người ta lạnh nhạt chế nhạo: Ít nhất chính hắn cũng nghĩ như vậy —— sau này tâm tư học văn cũng dần phai nhạt.
Nhưng hắn ta thích đọc sách, nghe kể chuyện.
Lúc trẻ nữ thật sự quật khởi, diệt phạt võ, vô luận là trong đám võ nhân, đều có hạng người học thức uyên bác, trong nhà tìm cho hắn một ít lão sư, tính tình táo bạo, ân cần nghe đến Nhan Văn Khâm, đem người đánh chửi ra ngoài, thậm chí vung kiếm giết mấy lão già. Nhưng nghe nói thói quen của sách hắn vẫn luôn có, mấy năm trước một lão học vấn bị bắt từ triều Võ học dần dần bị Nhan Văn sủng ái.
Vị võ triều này cố nghiên cứu kể chuyện xưa, thu hút người vào thắng tuyệt đối không thô tục, kể cho hắn nghe một ít chuyện xưa hoặc dạy hắn một ít thành ngữ ở phía nam hội tụ. Nhan Văn Khâm ngay từ đầu còn không phát hiện, cùng người ta qua lại thuận miệng nói mấy câu, giải thích một phen, người trong nhà cảm thấy chủ nhân nhỏ thông minh chỗ nào, trong nhà có hi vọng nha, tán thưởng một phen, lúc này mới cảm nhận được chỗ tốt của đọc sách, có chỗ tốt của kiến thức.
Hắn chậm rãi coi trọng lão nhân kia, thế mới biết lão nhân tên là Đái Đậu, ở Biện Lương vốn cũng là người có chút danh tiếng địa vị. Nhan Văn Khâm lệnh cho hắn đọc sách, nói sách còn lâu mới nói tới các loại tri thức, đối với kiến thức chung quanh, quan niệm của thiên hạ, hoàn thành các loại quan niệm của Nhan Văn Khâm là " trưởng thành".
Nhan Văn Hâm sinh trưởng trong hoàn cảnh ở Bắc Địa cảm thấy không có hi vọng, trước kia chỉ là nóng nảy tùy ý đánh chửi người, đua nhau chải vuốt từng chỗ cho hắn, còn kể cho rất nhiều câu chuyện về những kẻ văn nhược có thể kiến công lập nghiệp. Nhan Văn Khâm Tâm triều dâng trào, lúc này mới tìm được con đường riêng của mình., Hắn dần dần hiểu được, nữ tử thật lấy vũ lực xây quốc, nhưng sau khi quốc gia ổn định, văn nhân có kiến thức mới là thứ quốc gia cần nhất, nắm đấm không thể giải quyết vấn đề, có thể giải quyết vấn đề chỉ là đầu óc của mình.
Thấy được hi vọng như vậy, tới năm ngoái, ông lão tên là Mang bọt bị bệnh nặng, Nhan Văn Khâm sợ cứ như vậy hết sách vở, yêu cầu người trong nhà bất luận thế nào cũng phải chữa khỏi cho ông, vì thế thậm chí ra tay cũng là trân quý như trong nhà. Ông lão sau khi chữa bệnh xong, bệnh cũng không còn nữa., Nói xong Nhan Văn Khâm tiết lộ chân ngôn, hắn là truyền nhân thừa đạo lý Xuân Thu Quỷ cốc, tung hoành đạo của Xuân Thu Quỷ cốc, học vấn trong ngực, chú trọng nhất là đánh cờ giữa người và người, chỉ tiếc lực lượng học vấn cũng có nghèo., Lĩnh hội của hắn chưa tới chỗ sâu nhất, võ triều lợi hại lại sâu, hắn vốn muốn báo quốc, lại vô lực cứu về trời, sau khi bị bắt tới Kim quốc, vốn định mang theo trong ngực học vấn đi xuống dưới đất, lại không ngờ gặp phải tiểu chủ thâm hậu như thế...
Trong miệng sùi bọt mép, Quỷ Cốc nghiên cứu đạo lý thế đạo này, tư duy linh hoạt tùy cơ ứng biến, tuyệt đối không phải đọc sách chết là có thể học được: Hoàn Nhan Văn Khâm nghĩ lại, vậy mình trời sinh là truyền nhân của đạo này.
Kim Quốc đã yên ổn mười năm, đối với chuyện trong võ triều, xưa nay vẫn luôn ngưỡng mộ, Nhan Văn nghẹn khuất gần hai mươi năm, rốt cục đợi được kỳ ngộ như vậy: Trong các loại chuyện xưa mà hắn từng nghe, chủ công là người đức hậu, gặp kỳ ngộ như vậy tuyệt đối không thể chưa qua, huống chi nhìn xem những nữ nhân chân nhân khác ức hiếp hán nô., Thái độ mình đối với nước bọt, nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy không thẹn với lương tâm. Một năm sau, hắn nghe nói tới những chuyện hiểm ác trên đời, lòng người biến hóa kỳ lạ, phương pháp phá cục, từ đó mở ra trước ngực một mảnh thiên địa mới, thỉnh thoảng còn kể cho hắn nghe các câu chuyện động lòng động viên, khích lệ hắn tiến về phía trước.
Năm ngoái cuối năm, Nhan Văn Khâm Hiền đã hạ sĩ, chủ động dâng lễ làm sư phụ, từ đó lấy sư đối đãi với cha, kính mang nước miếng cảm động đến rơi nước mắt. Hắn vốn chỉ có một nữ, tại trong đám binh họa dĩ nhiên đã chết, không ngờ lại sắp đến, có nhi tử và truyền nhân như vậy, có thể dưỡng lão tiễn chung.
Trong lúc giảng giải bằng nước bọt, Nhan Văn Khâm Tự dần ý thức được các vấn đề trong nước Nữ Chân quốc, các loại vấn đề của mình. Muốn chỉ vào thân phận Quốc công gia ăn cả đời, đó là chuyện làm không có tiền đồ, cũng tuyệt đối không hiện thực, công danh nam nhi chỉ lấy trên đầu, mình không lên được chiến trường, muốn đứng vững trong mây, vậy thì phải có gia sản của chính mình, lực lượng.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Lúc này trong Vân Trung phủ đều khai quốc, Nhan Văn không thể đưa tay tới ngưỡng cửa lạnh nơi người khác, nhưng Tề gia tới, hắn thấy được hy vọng. Hơn nửa năm nay, mỗi ngày nhổ nước bọt phân tích thế cục cho Nhan Văn, nghiên cứu kế hoạch khả thi, lại lén lút điều tra tình báo các loại hắc đạo xung quanh Vân Trung phủ.
Bị bắt làm tù binh Hắc kỳ quân đưa tin xác định kế hoạch đối phó với toàn bộ Tề gia, cuối cùng cũng có lực lượng. Đám người Tiêu Thục Thanh bên ngoài Vân Trung phủ cho rằng các nàng là người chủ đạo, kéo mình nhập cục, nhưng căn bản không biết phía sau có người chống lưng hay không, là phe mình.
Đến lúc kế hoạch đã định ra được nửa tháng trước, hao phí nửa năm tâm cơ, lão nhân dốc hết sức lo lắng cuối cùng cũng đi tới cuối sinh mệnh. Lúc sắp chết, đeo nước cùng Nhan Văn đầy vẻ khâm phục. Lão không cách nào nhìn thấy bộ dạng quật khởi của đối phương trong nước Kim Quốc, chỉ hy vọng tương lai lão có thể đi ra một con đường ánh sáng, phát huy đại đạo Quỷ Cốc này.
Mắt thấy lão nhân đã chết, Nhan Văn Khâm Tâm không còn nửa điểm băn khoăn cùng do dự, đối với phương thức bỏ mình vào trong cuộc, cũng không có nửa điểm sợ hãi. Công danh nam nhi lấy từ trên cổ, mình muốn lấy thiên địa làm cờ, nếu ngay cả mạng cũng không dám cược, tương lai thành chuyện gì!
Cứ như vậy, tới ngày hôm nay, cuối cùng mọi chuyện cũng thuận lợi thành cục. Nhan Văn Khâm khắc ngồi kiệu rời khỏi Khánh Lễ phường, chờ ngày mai tới.
Cùng lúc đó, Thang Mẫn Kiệt đã điều khiển xe chở thức ăn ra khỏi thành, mấy ngày nay hắn kinh doanh, và vệ binh ở cửa thành mỗi ngày đều lui tới, điều tra cũng không nghiêm ngặt. Sau khi rời khỏi phạm vi thành trì, xe ngựa quẹo vào một ngọn núi hoang ngoài thành, khi dừng lại, có một nữ tử dáng người gầy còm mặt đất từ trong xe bò ra.
Thang Mẫn Kiệt dẫn hắn đi lên núi, xuyên qua rừng cây, ở bên cạnh rừng cây thấy được một mảnh phần mộ, trong đó có một bia mộ viết "Đoái Minh Chi Mộ", nữ nhân trong nháy mắt mặt đầy nước mắt, quỳ gối trước mộ phần.
Thang Mẫn Kiệt nhìn xung quanh.
"Khi Đái công còn sống rất nhớ nhung ngươi, ta vốn muốn dẫn hắn gặp ngươi, nhưng hắn nói, hắn thân là hổ lang, sợ mình sinh lòng mềm yếu, đợi sau khi chuyện thành công sẽ có cơ hội gặp lại. Nhưng không nghĩ tới, một tháng trước đây..., Hắn bỗng mắc bệnh, có thể là trong lòng đã có dự triệu, hắn nhiều lần nhắc tới ngươi với ta, nói hối hận không thể gặp lại ngươi, xin lỗi ngươi... Khi còn sống Đới công từng nói, thân là nam nhi, để vợ con chịu đại nạn, thân là quan viên, quốc gia vạn dân chịu khổ., Ngàn vạn nam nhi trong võ triều, tội lớn khó chuộc, hắn sống sót mấy năm, chỉ vì chuộc tội mà sống, chuyện này lại... càng xin lỗi ngươi hơn. Đương nhiên, hắn cũng bởi vì biết, mấy năm nay ngươi đã tương đối an ổn, mới có thể trút được tâm tư, nếu nàng biết ngươi còn chịu khổ, hắn tất nhiên sẽ coi ngươi là đầu tiên."
Nữ nhân trên mặt đất dập đầu, sau đó lại không ngừng lắc đầu, khóc không thành tiếng. Thang Mẫn Kiệt trầm mặc một lát.
"Đái công đã làm chuyện khó lường, lúc trước nữ chân nhân gia tăng tất cả mọi thứ trên người các ngươi, chúng ta đều sẽ từ từ đòi lại... Nhưng ngươi không thể đợi ở bên này nữa, ta an bài nhân thủ xe ngựa, ngươi đi về phía nam trước một bước, chậm thêm một chút, tất cả các cửa ải đều phải giới nghiêm..."
Sơn đạo bên kia có bóng người đi tới, ra hiệu, Thang Mẫn Kiệt vỗ vỗ vai nữ tử:
"Đái cô nương, nên khởi hành rồi..."
Qua một hồi, nữ tử từ dưới đất bò dậy, lau nước mắt, sau đó xoay người, đưa tay đặt lên ngực của Thang Mẫn Kiệt, phát ra thanh âm khàn khàn mà suy yếu: "Đồng ý với ta, đừng bỏ qua cho bọn họ... Đừng để cha ta chết không công..."
Thang Mẫn Kiệt nhìn nàng, nghiêng đầu.
Giờ phút này, ánh mắt hắn ôn nhu, lộ ra nụ cười trong trẻo, không mang theo nửa chút tạp chất.
"Đi đường bảo trọng."
Thân thể trần trụi...
Ngày mùng năm thứ mười ba Kim Thiên Hội, là tháng năm bình thường lại không tầm thường, Vân Trung phủ, bầu không khí xơ xác tiêu điều đang ngưng tụ, rất nhiều người cũng không phát hiện, nhưng cũng có người sớm cảm nhận được manh mối như vậy.
Trong Dực Vương phủ của Nhan Hi Duẫn, con trai thứ hai Nhan Hữu Nghi đang trang điểm. Trần Văn Quân đi từ ngoài vào, nhìn hắn một hồi: "Sao vậy? Trang phục xinh đẹp như vậy, là định đi gặp cô nương nhà ai?"
"Mẹ." Nhan Hữu Nghi thi lễ với cô, nhưng lại hơi do dự: "Không dám lừa gạt mẹ, con trai muốn tới Tề phủ dự tiệc."
Trần Văn Quân nhíu mày, tuy nàng có thân phận đàn ông nhưng từ trước đến nay Tề gia không thích chuyện phản võ quy hàng. Đại Nho Tề Huyên vài lần thăm hỏi nữ tử vãn bối của mình, Trần Văn Quân đều không đáp ứng. Đương nhiên, trong rất nhiều trường hợp, nàng đương nhiên cũng sẽ không quá mức không thích Tề gia nói mấy lời này.
"Tề gia hôm nay lại mở tiệc? Thứ gì khiến ngươi không nhịn được hả?"
Nhan Hữu Nghi cười rộ lên: "Tề gia hôm nay dốc hết vốn liếng, mời người qua thưởng cho Kim Kiều Đồ, nghe nói là chính phẩm, con trai cũng chỉ muốn qua xem thôi."
"Họa thánh chi tác, khó trách ngươi ngứa ngáy như vậy." Trần Văn Quân mỉm cười, Lưu Kim Kiều Đồ chính là tác phẩm của Họa Thánh Ngô Đạo Tử Đường triều. Trong hai đứa con trai của Hi Duẫn, Nhan Đức Trọng thư pháp hơn người, hoàn thành công tác yêu thích vẽ của Nhan Hữu Nghi, cũng khó trách không nhịn được. Nàng cau mày suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt trầm xuống.
"Hôm nay sẽ không đi Tề gia nữa, có chút kỳ quái, ngươi nhịn chút đi."
"Mẹ..."
"Được rồi." Trần Văn Quân mỉm cười: "Thế này đi, ta đồng ý với ngươi, mấy ngày tới ngươi không đi Tề gia, ngày khác ta sẽ đích thân đi Tề gia cầu rút cầu vàng cho ngươi, bảo ngươi về nhà, lén lút thưởng thức mấy ngày, được không?"
"Nhưng... vì sao? Tề gia sắp xảy ra chuyện?"
"Ai mà biết được? Tề gia cùng cờ đen có quen biết, lần này đã làm qua, bắt tù binh cờ đen vào trong mây, nói là muốn lăng trì, muốn lăng trì, muốn hành hạ giết chết. Phải xem, có người muốn nổi điên, sớm muộn gì Tề gia cũng sẽ bị thua thiệt... Cha ngươi trước kia đã từng dạy, quân tử lập đức, hậu đức mới có thể mang vật, nói thế nào đi nữa, hắn là người của Võ Triều, trăm năm ở thế gia Võ Triều, chiếm hết tiện nghi, cũng không phải chịu tội, hoàn toàn không niệm gì vào cựu quốc, thiên hạ không cho phép..."
Trần Văn Quân lẩm bẩm, sau đó sắc mặt sa sầm, Nhan Hữu Nghi sắc mặt cũng nghiêm túc, thụ giáo.
Mặt trời lên cao, lại hạ xuống. Đến chạng vạng tối, Nhan Văn Khâm biệt rời khỏi nhà, cùng mấy tên công tử ca nhi chào hỏi lúc trước đi về hướng Tề phủ, trên đường phố bên ngoài Tề phủ., Người đi đường đứng cũng đã đến, tại vị trí cửa sau, Thang Mẫn Kiệt điều khiển xe ngựa, kéo quả rau nửa xe cuối cùng tiến vào Tề phủ. Ngoài thành gọi là trang mới, tù binh của quân cờ đen đã bị áp giải đến nơi, rất nhiều thế lực ngoài thành đều đặt tai mắt tới.
mùng năm tháng bảy, đây là ngày thứ tám sau khi đại chiến ở Giang Nam bắt đầu, cuộc chiến công thành Dương Châu đã tiến vào trạng thái gay cấn, trận giao phong của Tương Dương cũng đã có đợt thứ nhất thắng bại, gần hai trăm vạn đại quân hoặc đã, hoặc sắp tiến vào chiến hỏa, toàn bộ thiên hạ đều bị kéo vào vòng xoáy thật lớn. Lúc chạng vạng tối, thảm án Vân Trung Vân khiếp sợ thiên hạ, vì thế đã bộc phát.