Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Hai mươi ba tháng năm, Từ Châu đi về phía tây bốn mươi dặm, ở chân núi phía bắc của Tiêu huyện.
Sắc trời trong xanh, không khí an tĩnh lại có vẻ ngột ngạt, như chim ưng bay trên trời.
Sơn đạo gập ghềnh lan tràn, xa xa biến mất trong rừng rậm, tại sơn đạo trước mặt sườn đồi, tiếng người hô hấp tụ tập lại.
Mùi thuốc nổ phiêu tán trong đám người, đạn chì bị ép vào họng thương.
Lá cờ màu đen một chữ lan tràn, gần nghìn người xếp thành hàng trên mặt đất.
La Nghiệp đứng trên tảng đá, nhìn ưng trên trời, trên mặt đất mơ hồ truyền đến tiếng rung, kẻ địch sắp đến.
Đây là một góc nhỏ trong chiến cuộc rút lui của Từ Châu.
Mười chín năm từ Võ Kiến Nữ chân nhân khởi xướng tiến công phía Nam, về phần xây lũy mười năm nửa năm, tại Trung Nguyên chi địa của hai nhánh đại quân Nữ Chân Đồ, lục tục bộc phát mấy trận đại quy mô oanh oanh oanh liệt liệt ngăn chặn, Tấn Địa toàn bộ hóa thành biển lửa, đại danh phủ quang vũ quân chống cự, cũng là thảm thiết nhất., Lực chống cự của Từ Châu lại tương đối ổn định, ngoại trừ gần trăm vạn quỷ đói vây thành trong ngày đông, đến nửa năm xây cạnh mười năm. Nhan Tông phụ trách hoàn mỹ, Tông Hung triển khai công thành xong, cứ điểm Từ Châu không đến ba tháng, đã bắt đầu rời khỏi tháng năm.
Chiến đấu với năm vạn quân phủ danh nghĩa đã kéo dài nửa năm, cuối cùng còn kéo hơn vạn quân Hoa Hạ phá vòng vây tới cứu viện, may mắn còn sống sót không quá mấy ngàn người. Trận chiến này ở Từ châu không đủ oanh liệt trong mắt rất nhiều người hâm mộ., Ít nhất đối với tri phủ Từ Châu vốn mời Hoa Hạ quân tới thủ thành Lý An Mậu mà nói, vạn quân viện quân Hoa Hạ cùng với mấy vạn đội ngũ hắn kéo ở Từ Châu, ít nhất cũng phải tử thủ tại nơi bốn trận chiến này nửa năm thậm chí một năm mới được. Nếu có thể sát thân thành nhân, vậy toàn bộ trung nghĩa của hắn đối với võ triều.
Nhưng ngay từ đầu đám người Lưu Thừa Tông đã không có ý định như vậy.
Từ khi quân đội vạn người Hoa Hạ bắt đầu đi tới Từ Châu, vẫn luôn làm công tác rút lui cho cư dân vùng phụ cận Từ Châu. Lý An Mậu đã có ý quyết định chết đi, đối với việc rút lui dân chúng cũng không có bao nhiêu nhìn tới, ngược lại là làm hết sức phối hợp. Về sau ngoài thành Từ Châu có quỷ đói tản đi, nữ chân nhân đánh tới, những cư dân còn lại trong thành thừa dịp xuân đi về phía nam, Lưu Thừa Tông cùng gần năm vạn quân phòng thủ Từ Châu trong thành tiến hành phòng thủ ngoan cường.
Năm ngoái khi Chân Đông lộ quân hơn ba mươi vạn, vào đông đã bắt đầu làm công thành chuẩn bị công việc, mấy vạn người phòng thủ thành trì Từ Châu hơn hai tháng, sau đó bọn người Lưu Thừa Tông liền tại hội nghị một lần đánh ngất Lý An Mậu, đoạt lấy binh quyền của y, tuyên bố Từ Châu rút lui quyết nghị.
Số lượng binh lính bị treo dưới trướng Lý An Mậu đạt tới năm vạn, nhưng vốn là thành phần phức tạp, một phần là Lưu Dực bộ đội lúc trước, một bộ phận khác chẳng qua chỉ là người du tán vì ăn lương thực mà nhập ngũ. Lý An Mậu lôi kéo hơn năm vạn người, muốn kéo Hoa Hạ quân ở chỗ này., Nhưng năm vạn người này vốn không có sức chiến đấu, sau khi quân đội Hoa Hạ đến đã cùng huấn luyện với những người này, chỉnh đốn kỷ luật quân đội, bàn bạc trong cuộc họp., Lúc này mới đem chiến lực của bọn họ đưa tới một bộ phận. Trước mắt Hoa Hạ quân nói muốn đi, trong quân phòng thủ Từ Châu liền không còn nghe theo mệnh lệnh của Lý An Mậu nữa, đối với việc thu hoạch mấy vạn người đã trải qua chiến tranh hai tháng này, thuận lý thành chương biến thành hiện thực. Ít nhất trong quá trình rút lui, thật sự không người nào dám không nghe theo sự điều phối của Hoa Hạ quân.
Từ Châu là nơi có bốn trận chiến từ xưa, thành trì nằm giữa lòng chảo, xung quanh đều là những dãy núi và sông ngòi với địa hình phức tạp, địa hình gập ghềnh khó thủ khó công. Đông lộ quân của tông phụ tông vì cầu thắng, lựa chọn chiến lược công thành mãnh liệt chứ không phải là vây thành trì thành tử địa, nữ chân nhân vây ba sát một, mấy vạn quân đột phá vòng vây cũng không khó khăn lắm, quá trình rút lui sau đó mới gặp phải sự truy kích mãnh liệt của đại quân Nữ chân.
Nhưng đối với kế hoạch rút lui, Hoa Hạ quân từ năm ngoái đã bắt đầu thăm dò, thôi diễn, đợi đến khi đại quân ra khỏi thành, Lưu Thừa Tông lấy lực lượng nòng cốt của Hoa Hạ quân chia làm vô số phần, lựa chọn địa hình gập ghềnh tiến hành ngăn chặn, rút lui, mấy vạn truy binh phía sau từ các phương hướng khác vọt tới, ngược lại bị đánh cho chật vật không chịu nổi. Đến ngày mùng hai mươi ba tháng năm này, huyện Tiêu từ Bắc triều tiên lĩnh, trở thành điểm đầu của toàn bộ rút lui.
Hơn vạn Liêu Đông Quân đang từ phụ cận đánh tới, người dẫn đầu là tướng quân của Đông Hán - Lưu Quang tiếp theo, mà bên phía Hoa Hạ quân là đội đặc chủng do gần một ngàn hai trăm người La Nghiệp suất lĩnh. Bọn họ được tạo thành từ một thí nghiệm binh chủng của quân năm Hoa Hạ, toàn bộ trang bị chưa từng trải qua thực chiến, nhưng tất cả tổ chức lại đều là lính già trong quân Hoa Hạ.
Đoàn đặc biệt này biểu hiện rất quy củ trong trận chiến thủ thành ở Từ Châu lúc trước, chưa từng sử dụng vũ khí phối chế của toàn bộ nhân viên bọn họ - bởi vì hiệu quả trong trận chiến thủ thành cũng không tốt. Phải chọn lúc này làm phòng thủ ở tiên lĩnh, một là vì địa hình nơi này lý tưởng nhất, hai là vì các bằng hữu phụ cận sau khi rút lui., Sơn khẩu ở tiền tuyến điểm xuất phát, áp lực phòng thủ lớn nhất, mà La Nghiệp cũng không nói với nhiều người điểm thứ ba: Dựa theo chiến thuật lúc trước, nơi này có khả năng gặp phải đại tướng tiên phong trong quân địch.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Mà đại tướng tiên phong lợi hại nhất trong số nữ chân quân, không gì sánh được là nữ tử "Tứ thái tử" nắm giữ thế tiến công của toàn bộ Đông Lộ quân.
Theo La Nghiệp thấy, nơi đây là nơi thích hợp nhất để vũ khí mới phát huy ánh sáng.
Nếu như chuyện có thể làm, hắn muốn lấy đầu người.
Chỉ tiếc tình huống chiến trường thay đổi trong nháy mắt, giết tới cũng không phải là sát thuật.
Năm đó nữ nhân chân nam chinh, đã qua hơn mười năm ở nam hạ lần thứ nhất, hai nhánh đại quân hưng binh —— mặc dù trải qua thời gian tu dưỡng mấy năm, nhưng nữ chân sĩ đã từng "không thể địch" uy danh không có khả năng khuếch trương đến con số này, trên thực tế, nữ tử mới gia nhập quân đội, kỳ thật cũng rất khó tái hiện vũ dũng sát từ Bạch Sơn Hắc Thủy năm đó.
Vì vậy toàn bộ quân đội, liền có rất nhiều người của tộc nó gia nhập, như Nữ Chân quốc đệ nhị thiên kiêu thuỷ nhân, khế đan nhân, hán nhân, vân vân, mặc dù ở hậu thế một nhà hán không nói hai nhà, nhưng trong năm này, người Liêu Đông xem thường nam nhân, trong mắt bọn họ, nữ chân nhân dũng mãnh tự nhiên càng đáng để đi theo, cùng nữ chân nhân trong quá trình Nam chinh gây dựng một phen công danh, cũng là chuyện cực kỳ hợp lý.
Hán nhân Liêu Đông Quân lúc này địa vị ở Kim Quốc không cao, cũng là vì này, vì đề cao địa vị, chỉ có thể liều mạng. Lưu Quang lần lượt là một thành viên mãnh tướng dưới trướng Tông Phốc, tính tình hắn thô bạo, trị quân nghiêm khắc, dùng binh hung mãnh nổi tiếng. Trong quân doanh của hắn., Ban đầu mỗi ngày phải đẩy một gã hán nô roi mạnh đến chết, kết cục khiến cho rất nhiều binh sĩ Liêu Đông bừng tỉnh nhu nhược: "Không dám chảy máu thì cứ đi làm nô lệ!" Sau đó Thái Tông lập ra pháp lệnh không được tùy ý giết chết hán nô, Lưu Quang mỗi ngày chặt đứt tay chân một gã hán nô, nếu trọng thương đến chết, với địa vị của hắn, cũng chỉ là nộp tiền nhận phạt mà thôi —— thực tế dưới sự bảo vệ của tông môn, cho dù phạt tiền, Lưu Quang kế trên cơ bản cũng không cần phải trả.
Trước khi song phương đối mặt, Hải Đông Thanh và trinh thám liền truyền đến tin tức, ngăn cản ở giao lộ phía trước, ước chừng là một đội quân ngàn người của Hoa Hạ quân, bởi vì địa thế phía trước bắt đầu thu hẹp, chiến đấu đối với phe tấn công bất lợi, hơn nữa Hoa Hạ quân đến trước, địa thế hơi cao một chút tất nhiên đã an bài hỏa pháo, đợt tiến công đầu tiên, bên mình tất phải gánh chịu tổn thất cực lớn.
Đem quân trận đối phương nhét vào trong tầm mắt, Lưu Quang kế tiếp trong Thiên Kính cũng phát hiện ra trận thế kỳ quái sắp xếp thành hàng dài của đối phương. Lúc này bộ binh trận chủ yếu lấy phương trận làm chủ, mặc dù pháo trận xuất hiện tạo thành uy hiếp cực lớn đối với phương trận., Nhưng vẫn như cũ cần phải bảo trì phương trận, nếu không chiến trường sẽ rất hỗn loạn, hơn nữa không chịu nổi công kích của đối phương. Nhưng hàng ngũ phía trước chỉ là hai đến ba hàng người, trên tay cầm chính là đột hỏa thương hoa mà không thực.
Loại vũ khí khói lửa của Võ Triều mấy chục năm trước đã có, nhưng cơ bản không có tác dụng gì lớn, tầm bắn ngắn thì uy lực sẽ dễ nổ lồng ngực tự nổ mắt. Tuy từ sau khi Hoa Hạ quân quật khởi, thế lực khắp nơi đối với thuốc nổ trở nên cực kỳ coi trọng, nhưng ít nhất đối với Đột Hỏa Thương này, tạm thời vẫn chưa có chiến dịch lớn ở đâu phát huy ánh sáng.
Lưu Quang biết rõ uy danh của Hoa Hạ quân, lúc này nhìn thấy hình ảnh không thể lý giải, hắn nhíu nhíu mày, nhưng sau lưng hắn cũng không cứu vãn được bao nhiêu. Trong mệnh lệnh của Tông Phốc, hắn phải nhanh chóng đột phá hướng tiên lĩnh, cắt vào trung lộ Hoa Hạ quân đang rút lui.
Mặc dù có pháo lớn, cũng đánh giống như vậy...
Nhìn thoáng qua toàn bộ tuyến phòng ngự của đối phương, Lưu Quang cắn chặt răng, trong địa hình co rút như vậy, mình muốn tiến công, đại pháo đối phương là thứ sợ nhất. Nhưng không cách nào khác, kinh nghiệm quá khứ, đại pháo càng mãnh liệt, tiến công cũng càng kịch liệt, chỉ có một hơi đột phá tới trận địa của đối phương mới có thể đánh vỡ sách lược phòng ngự của đối phương. Cũng may bên mình, cuối cùng nhân thủ cũng đủ rồi.
"Mẹ kiếp! Người chết chim chỉ lên trời..." Lưu Quang nhìn bàn tay mình phun ra hai ngụm nước miếng, sau đó vung trường đao: "Nổi kèn! Các huynh đệ, chuẩn bị kỹ càng cho ta -- "
Tiếng kêu thê lương vang lên trong khe núi, các quân bày trận, Lưu Quang thúc ngựa đi tiếp, ở trước trận địa của mình lớn tiếng cổ vũ sĩ khí. Một chỗ khác, ánh mắt La Nghiệp trầm ổn, hắn quan sát tảng đá lớn, đi tới một bên trận hình, tiếp nhận đầu trống, bắt đầu dùng sức gõ lên trống lớn phía trước.
Tiếng trống nổ vang, theo hô hấp mà động, binh sĩ trong quân đội bưng lên miệng súng như rừng. Trên chiến trường chém giết, một trống một khí, hai là suy, ba là kiệt, giờ khắc này, khát khao quyết định chiến đấu nhanh chóng khiến sĩ khí của hai bên đều được nâng cao đến mức cao nhất.
Buổi trưa một ngày này, Lưu Quang kế tục triển khai công kích. Địa thế xung quanh phức tạp, vây vòng vây đã quá xa, hắn không thể chờ đợi được nữa. Dưới sự xua đuổi của quân lệnh, quân đội tiền phong dưới sự dẫn dắt của một đội ngũ khinh kỵ đang tràn vào sườn núi, tiếng đại pháo vang lên, quân đội như thủy triều dâng lên, đội quân Liêu Đông cuồng loạn này hò hét bắn ra mũi tên thứ nhất.
Bên phía Hoa Hạ quân, đối mặt với mũi tên bắn tới, đội ngũ thật dài không chút động đậy nhấc thương đứng thẳng. Bởi vì đội ngũ hẹp dài, bắn ra cũng không tạo thành thương vong bao nhiêu, có thưa thớt mấy người trúng tên. Phía trước là công kích mãnh liệt, đội kỵ binh nhẹ nhàng kéo giãn khoảng cách với đám binh sĩ phía sau, đội hình theo địa thế bắt đầu co rút lại. Có người giơ cao tay trên không trung.
"Bình tĩnh —— "
"Bình tĩnh —— "
....
"......."
....
"Phóng!"
....
Tại sơn khẩu hình quạt, đội ngũ đã mãnh liệt tiến đến, một loạt hỏa thương thật dài ầm ầm phóng ra. Hơn sáu mươi trượng cũng không dài lắm, ba trăm tiếng thương vang, ba trăm luồng khói xanh, ba trăm viên chì xuyên qua mặt đất, đồng thời kéo dài về phía trước, huyết hoa nở rộ ở phía trước.
Sau khi hỏa thương bắn ra, binh sĩ nhanh chóng ngồi xổm xuống. Theo tiếng trống biến hóa, ba trăm hỏa thương của đội thứ hai đã giơ lên.
"Đội dự bị thứ hai —— "
"Phóng!"
Khói xanh bốc lên trong vô số tiếng nổ vang.
"Bình tĩnh!"
"Đội thứ ba dự bị —— "
"Phóng!"
Vùng sườn núi co rút lại, hóa thành cái miệng khổng lồ nuốt chửng sinh mệnh.
Đây là một góc nơi Từ Châu rút lui, nó cũng không ngăn cản được nữ chân nhân xuôi nam, lúc đó, cũng không khiến cho quá nhiều người chú ý.
Trong quá trình Từ Châu đại rút lui, Lưu Thừa Tông lợi dụng ưu thế địa hình phức tạp triển khai phản công, trước sau đánh tan mấy vạn nữ truy binh có ý đồ đoạt công., Mấy ngàn đầu người thu hoạch nữ Chân Đông Lộ quân. Mà trong trận chiến hai mươi ba Thiên Triều Tiên lĩnh tháng năm này, La Nghiệp đánh tan tiến công điên cuồng của Lưu Quang, sau đó triển khai phản công, chưa kịp hai khắc chém giết Lưu Quang đang dẫn đội thất bại trong chiến cuộc, tiến tới đánh tan toàn bộ đội ngũ công kích.
Trong một loạt chiến dịch mà nữ chân nhân cùng Hoa Hạ quân tiến hành, đối mặt với võ dũng như Hoa Hạ quân, trên phương diện chân chính cũng dần dần không có gì lạ.
Thân thể trần trụi...
Tia chớp chỉ một thoáng đã sáng lên, tiếng sấm nổ vang chấn động bầu trời.
Thành đô, lôi vũ.
Trong phòng quán trà, mặt biển thành sông âm trầm đứng bên cửa sổ, nghe tiếng người sôi trào từ trên quảng trường truyền xuống. Một trận đại hội thẩm vấn đã tiến vào đoạn cuối, tiếng mắng chửi trong đám người cơ hồ che dấu tiếng sấm trên trời: "Giết lão già kia..."
"Cả nhà bọn họ đều không phải người tốt..."
"Giết! Giết giết giết -- "
Lần đại hội thẩm phán này, thẩm phán chính là đám bạn bè của Đại Nho Trần Tung chuẩn bị quyết định bờ Đê Giang lúc trước. Những người này là bị bắt tháng bốn bốn mươi bảy, hai mươi bảy, vốn chuẩn bị mười ngày tiến hành thẩm vấn công thẩm, nhưng để hoàn thành toàn bộ sự việc, bọn họ đã đánh ra danh khí và danh tiếng của tòa án bên phía Hoa Hạ quân, toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng tỉ mỉ., Tất cả chứng cứ, chứng cứ và cả quá trình bắt được cũng thông qua báo chí và thuyết thư công bố ra bên ngoài. Đến ngày này, Trần Tung bị phán tử hình, cùng với sự xử trí của đám Vũ Vũ thuộc hạ quyết định lục tục tuyên bố, mặc dù bất ngờ không kịp đề phòng, nhưng đám người đến vây xem trong thành vẫn ngăn chặn con đường chật như nêm cối.
Trong quá trình thẩm phán diễn ra toàn bộ, Thành Chu Hải ở bên này vẫn luôn thương lượng với Ninh Nghị, hy vọng dùng phương thức thỏa hiệp hoặc là trao đổi lợi ích để đổi lấy vị nho sinh già nghĩa vô phản cố này. Nhưng mà Ninh Nghị từ đầu đến cuối chưa từng nhả ra. Lúc này trước mặt mọi người tuyên án., Toàn bộ sự tình đã kết thúc, thần sắc Thành Chu Hải rõ ràng không vui vẻ gì. Hắn là người lòng dạ thâm sâu, nhưng ở bên Ninh Nghị cũng không quan tâm tới việc biểu hiện tâm tình như vậy.
"Trần Tung phía dưới, so với Tiền Hi Văn năm đó thì thế nào? Năm đó nữ chân nhân giết đến Biện Lương, ngươi cũng được, lão sư cũng tốt, đều từng cân nhắc qua quyết Hoàng Hà, ngươi ở Hạ thôn thậm chí đã từng chuẩn bị trước đó! Thế nào, hắn chính là người xấu, ngươi chính là người tốt!?"
Hắn dùng tay gõ gõ cửa sổ, nhìn về phía Ninh Nghị đang ngồi trong phòng uống trà. Lúc này trong phòng ngoại trừ hắn và Ninh Nghị, còn có hai người Tần Thiệu Du và Tống Vĩnh Bình, Tống Vĩnh Bình được Thành Chu Hải mang đến đàm luận "làm ăn" với Hoa Hạ quân, hắn mang đến Tống Vĩnh Bình, Ninh Nghị liền tìm đến nơi bị Lâm Ác Thiền đánh gãy chân ngồi sau xe lăn, sau đó bị Lâm Ác Thiền đánh gãy, Tần Thiệu Du phức tạp về vấn đề đàm phán, dùng để cân bằng vấn đề nhân tình trong việc làm ăn. Lúc này Ninh Nghị buông chén trà xuống, ngước mắt lên.
"Năm đó Tiền lão tự tử vì đạo, chỉ là liên luỵ vào mình, hắn khẳng định sẽ không sánh bằng. Biện chi họa, đối mặt chính là nữ chân nhân, nếu thật sự đánh không lại, chỉ có thể đồng quy vu tận. Nếu như các ngươi coi Hoa Hạ quân thành dị tộc giống như nữ nhân, vậy ta và lão Tần xác thực không khác gì Trần Tung. Bất quá ít nhất ta không gây ra đại họa, ít nhiều so với nữ chân nhân tốt hơn một chút."
"Đạo thống diệt trừ kia khác với diệt vong quốc gia có bao nhiêu?"
"Ngươi muốn báo động thì quả thật không có bao nhiêu, nhưng ta muốn làm đạo thống vong đạo của các ngươi cũng là xác thực sau khi đạo thống của các ngươi có vấn đề, hơn nữa sau này ta và ngươi cũng không có biện pháp cải tiến. Cũng không phải bởi vì ta là một tiểu hài tử, ngươi nếu như đã nhận được cái nhìn của ta, sau đó thuyết phục ta,, Ta sẽ cải chính. Nếu như ngươi không muốn chống đối, Trần Tung chính là một tên khốn, ta và ngươi đều rõ ràng, vô luận là từ nhân tâm hay là lợi ích mà nói, giết hắn ta đều là lẽ phải hùng hồn. Nếu như ngươi ngồi ở vị trí của ta, ngươi sẽ để cho một người chuẩn bị Quyết Giang đến phản đối sự sống của ta!?"
Trong mấy ngày này, hai người tràn ngập mùi thuốc nổ tranh cãi nhau cũng không phải lần đầu tiên, hai người Tần Thiệu Du Du và Tống Vĩnh Bình cũng chỉ có thể không đếm xỉa đến. Trên thực tế, Thành Chu Hải là đại biểu cho việc Công chúa phủ và Ninh Nghị hợp tác mà đến, bên phía Ninh Nghị cũng không giấu giếm tư nhân., Những ngày qua, mang theo thành chu hải đi tham quan rất nhiều địa phương, thậm chí chính vào lúc này một bộ phận nhà máy vận hành binh khí, căn cứ vào một phần lý niệm tiên tiến học cách thức phát triển, đều luôn luôn thành biển cả lộ ra ngoài.
Ninh Nghị cũng không để ý tới việc học thành Chu Hải và Hoa Hạ quân, thậm chí y còn giống như tư duy chủ động "ô nhiễm" Thành Chu Hải. Buổi sáng hôm nay, bọn họ vốn dĩ đi tham quan chính là một công xưởng hỏa thương mới xây dựng trong thành, còn chưa nhìn thấu đã tới đây tham quan thẩm vấn. Thành Chu Hải và Ninh Nghị tranh luận một lát, sự tình đã kết thúc, y cũng không cưỡng cầu nữa.
Hai bên đều trầm mặc một lát, sau đó Thành Chu Hải mới nói: "Ta biết rõ ngươi vẫn luôn cực kỳ hứng thú với hỏa khí, nhưng mà đột nhiên hỏa thương, võ triều vốn đã có, ngươi thật sự định đem nó phóng tới chiến trường sao? Ta biết, dùng thứ này rườm rà, dễ dàng nổ đến chính mình, tầm bắn không bằng cung tiễn, những vấn đề này ngươi giải quyết được sao?"
"Đương nhiên không giải quyết được." Ninh Nghị cầm chén trà: "Nhưng mọi chuyện đều từ từ giải quyết, tiềm lực cung tên đã hết, giương cung lên. Hai ba năm đã có, một tên thần xạ bồi dưỡng, mười mấy năm. Hỏa thương ngay từ đầu xác thực rất nhiều vấn đề, bây giờ cũng chỉ là chậm rãi đuổi theo tầm bắn., Nhưng theo sự tiến bộ của công nghệ lưu thuỷ, chế tác của nó sẽ nhanh hơn cung tên, bồi dưỡng bắn cung cũng rất đơn giản, tương lai cho dù là nữ nhân cầm thương cũng có thể đánh chết ngươi. Nhân lực có nghèo, vật lực vô cùng, học cách, còn xa mới thấy được."
"Vậy... bán thứ này cho ta?"
"Có thể." Ninh Nghị vừa cười vừa nói.
Chân mày Thành Chu Hải nhíu lại, Tống Vĩnh Bình ở bên cạnh, lông mày Tần Thiệu Du Du cũng nhíu lại, ánh mắt Tần Thiệu Du Du rất nhẹ nhàng, Tống Vĩnh Bình thì ít nhiều cũng có vẻ cảnh giác.
—— có âm mưu.
Ninh Nghị thở dài, đứng lên, nhưng cũng không kiêng kỵ: "Ta có thể bán cho hỏa thương các ngươi, thậm chí ta có thể bán cho toàn bộ lý niệm học của các ngươi. Các ngươi nếu thật sự có thể học đánh bại nữ chân nhân, vậy đương nhiên là tốt nhất. Nhưng các ngươi không học được, kẻ địch tới, các ngươi muốn có chút đồ tốt, nhưng đạo vật vô cùng tốt, vĩnh viễn sẽ có thứ tốt hơn, làm sao bảo chứng mình có thể thấy được thứ tốt hơn, như vậy tất cả mọi người đều phải mở ra tư duy của mình, không thể bị một ít chuyện đương nhiên trói buộc. Dân muốn sử dụng, các ngươi dám không? Hôm nay Quân Vũ có thể thúc đẩy cách thức, nhưng là bởi vì hôm nay muốn đánh trận, đánh xong dân phải làm cho tốt."
"Hoả thương bán cho các ngươi liền bán cho các ngươi, không sợ các ngươi phỏng chế, các ngươi phỏng chế đi, ta lại có hỏa thương tốt hơn. Hơn nữa phỏng chế cũng chưa hẳn thực tế, các ngươi thời gian không nhiều lắm." Ninh Nghị cười cười, ngón tay gõ trà vài cái: "Sáng hôm nay truyền đến tin tức khẩn cấp..."
Hắn nói: "Tây Lộ quân... Hi doãn tiên phong qua sông."
Mưa ngoài cửa sổ vẫn còn, không lâu sau, tin tức phụ cận Đô Giang xuất hiện lan truyền đến, Ninh Nghị dẫn người đi tới tiền tuyến hiểm nguy - nơi nào cũng có vấn đề của mình. Bên phía Nữ Chân, vì ứng đối vấn đề trong nước tùy thời xuất hiện., Hai nhánh đại quân đông tây không thể không tăng nhanh tốc độ xuôi nam của mình, cuối tháng năm, Hi Duẫn dẫn đầu quân tiên của Tây Lộ vượt qua Hoàng Hà, ý đồ dùng tốc độ nhanh nhất đi tới tiền tuyến Tương Dương, phối hợp với ý đồ tấn công Trấn Giang của quân đông lộ.
Sau khi vượt sông không lâu, Hi Duẫn liền nhận được tin tức từ tiền tuyến chiến trường Từ Châu truyền tới, chuyện xuất hiện trước khi Lĩnh Hỏa thương đã càng khiến hắn cảnh giác. Trên thực tế, tiềm lực hỏa khí được khai quật ra, ba phía Hoa Hạ quân, Võ Triều, Kim Quốc đều đang nghiên cứu tác dụng của nó, trong đại tạo viện mà Hi Duẫn phụ trách cũng từng nghiên cứu qua Đột Hỏa thương, nhưng vẫn chưa xuất hiện đột phá quyết định.
Trong ngày nhận được tin này, đại quân trùng trùng điệp điệp tập hợp tại cảng Nam Hoàng Hà, tinh kỳ như rừng. Hi Doãn đứng ở đầu tường ngoài cảng, trong lúc giật mình như nhìn thấy bóng dáng của Tây Nam Hoa Hạ quân, quân đội Hán nhân không ngừng phản kháng trong hơn mười năm qua. Bây giờ quân thế của nữ tử thật vẫn chiếm thế thượng phong, nếu tiếp tục như vậy, nữ tử vẫn chiếm thế thượng phong, nhưng...
Phải nhân cơ hội này quyết định thiên hạ.
Hắn không suy nghĩ nhiều nữa, chỉ là trong lòng lần nữa xác định ý nghĩ ban đầu của nam hạ.
Nếu hắn còn trẻ, có lẽ hắn cũng không nguyện ý phối hợp thế công của Hộc Tây Lộ quân Tông Phụ Tông, mà là càng nguyện ý chính mình càn quét toàn bộ Võ Triều, tốt nhất là Tông Phụ Lư bọn họ còn có thể có thêm một cái sọt như Hoàng Thiên Ba.
Nhưng giờ phút này, Hi Duẫn lại cất ý nghĩ như vậy đi.
Lâm An, Lục Nguyệt.
Thời tiết nóng bỏng chỉ có thể nghe được tiếng ve kêu.
Trong thư phòng phủ công chúa, canh hạt sen đóng băng đặt lên bàn đã không còn mát mẻ, gian phòng cũng không có tin tức qua đường phong. Tin tức khắp thiên nam địa bắc khắp nơi tụ tập ở trên bàn sách này. Chu bội ngẩng đầu lên, trên trán nàng có mồ hôi, nhưng trên mặt có chút tái nhợt. Nàng cảm thấy không khí áp lực, một bàn tay đặt lên ngực trái. phanh phanh phanh, nơi đó truyền đến tiếng trống vang vọng.
Ở trước mặt nàng, có tin tức từ Tây Nam truyền đến, có tin tức từ phía bắc truyền đến. Sự tình chưa tới, mọi người có thể tưởng tượng đủ loại chuyển cơ hoặc cách giải quyết, nhưng giờ khắc này, tình thế càng ngày càng rõ ràng và vững chắc, có thể từ trong công tác không ngừng gia tăng chuẩn bị, đã đạt đến cực hạn năng lực.
Ở khu tiền tuyến phía bắc Trường Giang, chuẩn bị chiến tranh đã được đẩy lên cực hạn, vận chuyển quân lương và quân giới, phân phối, xử lý gian tế, củng cố phòng tuyến., Sức mạnh đã dùng đến cực hạn. Mỗi ngày đều giết người, thỉnh thoảng còn xuất hiện đám giặc cỏ bị bức phản, nhưng đây cũng là chuyện tất yếu cần thiết để duy trì tin tức chiến cuộc. Còn tin tức Tây Nam truyền tới, cứ cách vài ngày, Thành Chu Hải sẽ viết tất cả những tin tức nghe được về Thiết Huyết lên trên thư, Chu Bội có thể nhìn thấy, cũng là khói thuốc súng và sợi dây cung căng thẳng trong các tin tức.
Khí tức như vậy làm cho nàng cảm thấy khiếp đảm, giống như con bạc chờ đợi thời khắc trước khi mở ra cái chuông xúc xắc, giống như phạm nhân đang chờ đợi tuyên án trong khoảnh khắc đó. Toàn bộ thành Lâm An đều đè nén mà trầm mặc, giờ khắc này, không có quan viên và chiến phái chính xướng phản nghịch, trong hoàng cung, Chu Ung đã liên tục mấy ngày chưa từng đi qua hậu cung...