Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Xuân xuân tháng ba, cây mới trong đình viện đã nảy mầm, mưa rào ngừng lại, trên nhánh cây màu xanh biếc nồng đậm như là muốn hóa thành bọt nước nhỏ xuống.
"... Gia gia của cháu, cháu nhớ là một lão già cứng nhắc."
"... Xuất thân từ gia tộc thư hương, cả đời đều không có chuyện gì thần kỳ. Học từ nhỏ đến lớn, học vấn trung niên, bổ khuyết, tiến vào triều đình, sau đó từ triều đình xuống, trở lại quê hương dạy thư sinh, bình thường người bảo bối nhất của hắn chính là mấy gian phòng ở đó. Bây giờ nhớ lại, hắn giống như bức tranh mọi người treo trước cửa, một năm bốn mùa nghiêm túc vô cùng, khi đó ta còn nhỏ, đối với gia gia này, xưa nay không dám thân cận..."
"Khi chém giết tới, quân đội không ngăn nổi. Người có thể chạy trốn đều chạy trốn, ta không sợ, khi đó ta còn nhỏ, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, mọi người trong nhà đều tụ tập lại, ta còn chạy tới trước sảnh đường. Lão đầu tử ở trong phòng, giảng cái gì mà thúc thúc bá bá bá, tất cả mọi người... Chính tọa, quần áo chỉnh tề, hù chết người ta rồi..."
"... Ta oa oa khóc lớn, hắn chỉ vào ta, nói, cốt nhục trong nhà có một người truyền xuống là đủ rồi, mẹ kiếp... Ta cứ như vậy đi theo một đám nữ nhân sống sót. Trước khi đi, gia gia ta nắm tay tay của ta... Ta quên, ông ấy vẫn ôm ta, ông ấy cầm bó đuốc, đốt cháy căn phòng bảo bối vô cùng của mình... Ông ấy cuối cùng bị lột da treo trên cột cờ..."
Trong sân, trước phòng khách, thư sinh cầm chén trà nghiêng âm nhu như nữ tử, đặt trà trong chén dưới mái hiên. Trong phòng, dưới mái hiên, võ tướng và binh sĩ đều đang lắng nghe lời hắn.
"... Hắn không uống rượu, cho nên kính hắn dùng trà... Sau đó ta nghe hết những chuyện này từ bên bà nội. Một tên gia hỏa trói gà không chặt, trước khi chết làm chuyện nghiêm túc nhất không phải là mài dũa đao thương của mình, mà là sửa sang lại quần áo của mình, có người quần áo bất chính còn bị mắng, bệnh thần kinh..."
"... Ta, từ nhỏ không để ý tới cái gì, chuyện gì ta đều làm. Ta đã giết người, đã từng sống người, ta không để ý tới chuyện quần áo mình không chỉnh tề, ta còn phải sợ người khác. Ông trời cho ta một khuôn mặt như vậy, trong nhà ta đều là nữ nhân, ta ở học đường kinh thành học đường, bị người ta giễu cợt. Về sau bị người ta đánh, ta bị người đánh không sao, trong nhà chỉ có nữ nhân thôi sao? Ai cười ta, ta liền cắn lên, xé thịt của hắn, nuốt sống hắn... "
"... Về sau có một ngày, ta mười ba tuổi, một tên gia hỏa làm quan kinh thành khi dễ người trong nhà ta không có nam nhân, trêu chọc bác gái tính tình yếu ớt của ta, ta nhào tới xé nửa khuôn mặt của hắn, móc một con mắt của hắn ra., nhai xong, mọi người xung quanh sợ hết hồn, bắt ta lại, ta chỉ vào đám người kia nói cho bọn họ biết, chỉ cần ta không chết, sớm muộn có một ngày ta sẽ đến nhà của hắn, ăn tươi nuốt sống lão già nhỏ của hắn... Về sau ta liền đưa đến đây...Tên kia hiện tại cũng không biết ở đâu..."
Hắn đổ chén trà thứ hai vào trong bùn đất.
"... Lúc ở phương bắc, ta lo lắng nhất chính là những nữ nhân trong nhà kia. Mụ, mẹ, bác, dì, dì, dì, tỷ muội... Một đống người, không có bọn họ làm sao mà qua được, nhưng sau đó ta mới phát hiện, cho dù là lúc khó khăn nhất, bọn họ cũng không thua. Ha ha, thua đám nam nhân các ngươi..."
"... Tính cách của ta như vậy, vốn nên làm việc chung với tên Ninh ma đầu kia, nhưng sau đó ta không đi theo, không phải là vì những người thân trong nhà... Nói ra cũng lạ, lúc Ninh ma đầu động thủ tạo phản, quan hệ của ta với hắn cũng rất tốt, nhưng hắn không thông báo cho ta biết, một chút manh mối cũng không lộ ra..."
"... Tuổi tác Vương gia tổ tông ta đều là người đọc sách, nhưng từ nhỏ ta đã không có cảm giác mình đọc nhiều sách. Ta muốn làm hiệp khách, tốt nhất làm một đại ma đầu, tất cả mọi người đều sợ ta, ta có thể bảo vệ người nhà tính là gì. Người đọc sách tính là gì, mặc thư sinh bào, trang phục xinh đẹp đi giết địch? Nhưng mà, không biết tại sao, cái lão già cổ hủ kia..."
Hắn ngã xuống mặt đất, chén trà thứ ba, trong mắt lóe lên, tựa hồ cũng không chỉ là hình tượng của một vị lão nhân năm xưa. Thanh âm hô giết từ nơi rất xa mơ hồ truyền đến. Vương Sơn Nguyệt mặc trường bào dừng lại trong hồi ức một lát, ngẩng đầu đi vào trong sảnh đường.
"... Đám lão già kia a, ta lại không thể không tôn trọng bọn họ..."
Hắn đi đến bên cạnh bàn trong phòng, cầm lên mũ cao cao.
"...Chư vị đều là anh hùng anh hùng, những ngày trước, để chư vị nghe ta nói điều này, Vương Sơn Nguyệt lòng hổ thẹn, có làm hay không có, hôm nay ở đây, không chỉ có chư vị xin lỗi. Nữ chân nhân nam tới mười năm, thiếu nợ máu chồng chất. Vợ chồng chúng ta ở đây, có thể kề vai chiến đấu với chư vị, không nói những thứ khác, rất vinh hạnh... "
Xách cái mũ cao cao lên, chậm rãi buộc lại sợi dây buộc, dùng cây trâm thật dài cố định. Sau đó, Vương Sơn Nguyệt đưa tay bắt lấy trường đao trên bàn.
"... Chư vị, thoạt nhìn đại danh phủ đã không thể thủ, chúng ta ở chỗ này nửa năm, làm gì cũng được, có thể ra ngoài hay không ta không dám nói. Trước mắt, ta chỉ muốn tự tay hướng nữ chân nhân... đòi lại món nợ máu mười năm qua -- "
Ánh đao lóe lên trong phòng. Giờ phút này, Vương Sơn Nguyệt mặc một bộ áo choàng trắng như tuyết, trên gương mặt thoạt nhìn hào hoa phong nhã nở nụ cười đầy dõng dạc.
"Chư vị huynh đệ, nữ tử thế lớn thật, đường đã đi tuyệt, ta không biết chúng ta có thể đi tới chỗ nào, ta không biết chúng ta có còn sống ra ngoài hay không, mặc dù có thể còn sống đi ra ngoài, ta cũng không biết còn bao nhiêu năm nữa, chúng ta có thể đòi lại khoản nợ máu này từ trong tay nữ chân nhân kia. Nhưng ta cũng chắc chắn, cuối cùng sẽ có một ngày, có một người như ngươi ta và ngươi, có thể phục hồi Hoa Hạ, chính là quần áo của ta... Nếu ở đây có người còn sống, thì hãy giúp chúng ta đi xem đi."
Hắn cười cười: "...Hiện tại, chúng ta đi đòi nợ."
Có âm thanh hiền hòa vang lên trong tiếng bước chân của mọi người.
Võ Kiến trú ngụ mười năm hai mươi ba tháng ba, tường ngoài của đại danh phủ bị công phá, cả tòa thành trì rơi vào trong chiến đấu kịch liệt. Sau khi trải qua nửa năm phòng thủ, binh sĩ công thành rốt cục vào thành mới phát hiện, lúc này trong phủ đại danh đã xây dựng rất nhiều công sự phòng ngự, phối hợp với thuốc nổ, cạm bẫy, địa đạo thông suốt bốn phương, khiến cho quân đội sau khi vào thành hơi lơi lỏng liền bị đánh trúng đầu tiên.
Nhưng dù sao phòng thủ mất đi tường thành đã suy yếu quá nhiều. Nữ tướng tọa trấn đại danh phủ, lĩnh Nhan Xương hậu cần nội chính, binh pháp nổi tiếng, hắn chỉ huy hơn hai mươi vạn hán quân vào thành quét dọn, đào đất ba thước làm doanh, đồng thời trắng trợn chiêu hàng nguyện ý đầu hàng., Quân đội lâm vào tuyệt lộ, thế là đến ngày thứ ba phá thành, liền bắt đầu có tiểu đội hoặc người bắt đầu đầu đầu đầu hàng, phối hợp với thế công của nữ chân nhân, phá giải phòng ngự tuyến trong thành.
Cũng có quân đội định triển khai phá vòng vây ở ngoài thành, nhưng sau khi Nhan Xương suất lĩnh hơn ba vạn nữ nhân trực hệ đội ngũ gánh vác nhiệm vụ phá giải phá vòng vây, kỵ binh và chim ưng ưu thế phối hợp càn quét truy đuổi, hầu như không có bất cứ ai trong tình huống như vậy có thể sinh ly phạm vi đại danh phủ.
Bị đội quân của Vương Sơn Nguyệt tập kích đại danh, từ đó ngạnh sinh ngăn chặn ba vạn nữ chân duệ kéo dài đến nửa năm. Đối với Kim Quân mà nói, đám người Vương Sơn Nguyệt này, nhất định phải bị giết sạch.
Trong lúc từng bước công thành càn quét, Nhan Xương còn đang chăm chú nhìn về phía sau của mình. Trong một tháng vừa qua, Hoa Hạ quân đánh thắng trận ở Lâm châu nghỉ ngơi và hồi phục một chút, sau đó từ hướng Tây Bắc đánh tới, không nói một lời.
Theo uy thế của đại bại thuật, hành tung của nhánh quân đội này đã dọa vỡ không ít lá gan thủ quân ở các thành trì ven đường. Hành tung của Hoa Hạ quân mấy lần xuất hiện gần mấy trấn lớn ở phía bắc của Đại Danh phủ, mấy ngày trước thậm chí nhìn một cái khe hở tập kích kho lúa phía bắc nghiêm trang, dưới sự điều động của đại bộ phận quân đội dưới trướng Lý Chi Chi Chi, văn thư khẩn cấp các nơi đều đang hướng về phía Nhan Xương bên này phát tới.
Nhưng Nhan Xương làm như không thấy.
Về phần ba tháng hai mươi tám, trong đại danh phủ có hơn phân nửa đã bị quét sạch, lúc này quân đội của nữ thật đã không còn tiếp tục đầu hàng, quân đội trong thành đã khơi dậy ý chí Ai binh, đánh cho ngoan cường mà thảm liệt., Nhưng đối với loại tình huống này, Nhan Xương cũng không quan tâm. Hơn hai mươi vạn quân sĩ từ các phương hướng thành thị tiến vào, triển khai công kích mãnh liệt nhất với hơn vạn tàn binh trong thành. Mà ba vạn binh sĩ chân chính đóng quân ngoài thành, bất luận trong thành chết bao nhiêu người, hắn đều án binh bất động.
Hắn đang đợi Hoa Hạ quân tới, mặc dù cũng có khả năng, nhưng quân đội kia sẽ không quay lại.
Một vạn ba vạn ba vạn người có tốc độ chiến thuật, không ai trong tình huống như vậy không tổn thương nguyên khí, nếu đội quân này không tới, hắn sẽ ăn sạch tất cả những người nổi danh, sau đó quay đầu lại dùng binh lực ưu thế bao phủ đám tàn binh màu đen này. Nếu bọn họ lỗ mãng tới đây, Nhan Xương cũng sẽ nuốt trọn, từ nay về sau quyết định chiến sự Giang Bắc.
....
Thời gian trở về hai ngày, phía bắc đại danh phủ, tiểu thành trang nghiêm.
Sau khi đoạt được kho báu nơi này, đội ngũ Hoa Hạ quân từ trong huyết chiến ở Lâm Châu chuyển chiến tới, đạt được nghỉ ngơi và hồi phục nhất định, ăn mấy ngày no nê.
Một trận đại chiến ở Lâm Châu, tuy cuối cùng cũng đánh bại được hàng loạt thuật đánh bại, nhưng sau khi thống kê xong, đội quân Hoa Hạ này lại tiếp cận một nửa, một nửa trong số đó, có tử có trọng thương., Thương nhân nhẹ còn chưa tính vào, cuối cùng thành viên Hoa Hạ quân vẫn tham gia chiến đấu, ước chừng hơn sáu ngàn bốn trăm người, mà quân phòng thủ Lâm Châu tham dự, làm cho số lượng đội quân này miễn cưỡng trở lại số lượng một vạn ba, nhưng nhân thủ mới gia nhập tuy có nhiệt huyết, trong chiến đấu thực tế, tự nhiên không có khả năng phát huy ra sức chiến đấu ngoan cường như lúc trước.
Đối với việc tiếp tục cứu viện đại danh phủ, trong quân đội cũng nhiều lần thảo luận. Trong kế hoạch ban đầu, Hoa Hạ quân viện thủ tấn địa, đầu tiên khởi lập nên một liên minh tương đối rắn chắc chống đỡ Kim liên minh, sau đó có chút dư dả mượn binh lực tấn công Tấn vương, tập kích đại danh phủ hiệp trợ Vương Sơn Nguyệt phá vòng vây, đây là trạng thái lý tưởng nhất. Hôm nay tự nhiên là không thể.
Một vạn ba ngàn người đối với tốc độ trận thuật đã cực kỳ chuẩn bị trước mắt, trong trạng thái tàn tạ này, lại muốn tập kích ba vạn quân Nữ Chân, đại danh phủ Hán quân hơn hai mươi vạn, toàn bộ hành động không khác gì chịu chết. Trong khoảng thời gian này, Hoa Hạ quân nhiều lần quấy rối xung quanh, hao hết lực lượng muốn lấy được phản ứng của Nhan Xương, nhưng ứng ứng của Nhan Xương cũng đã được chứng thực, hắn là loại tướng lĩnh chí tôn không xuất ra kỳ binh cũng tuyệt đối không dễ đối phó.
Đối với tướng lĩnh như vậy, thậm chí ngay cả kẻ may mắn chém đầu cũng không có gì chờ mong.
Không đi cứu viện, nhìn thấy người của phủ đại danh phủ chết sạch mà cứu viện, mọi người bị trói lại với nhau. Đối với lựa chọn như vậy, tất cả mọi người đều cực kỳ gian nan.
Nhưng đến đêm hôm đó, hắn vẫn quyết định làm được...
....
Ba tháng hai mươi sáu, bên ngoài giáo trường trấn vuông, có một đống lửa trại đang cháy.
Lúc trước trong Hoa Hạ quân, thường xuyên có chỉnh đốn kỷ nguyên quân phục hoặc là khiến động viên động tâm, sau khi hấp thu thành viên mới, hội nghị như vậy càng thêm nhiều lần. Mặc dù là thành viên mới gia nhập của Hoa Hạ quân, lúc này cũng đã quen thuộc với buổi tụ hội này. Hội trường lấy đơn vị làm đơn vị, động viên hội ngày này, thoạt nhìn so với vài ngày trước cũng không có gì khác biệt.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Một hội trường ở phía đông, đám tham mưu Lý Niệm theo Sử Quảng Ân nhập cục, sau khi hàn huyên một chút thì bắt đầu "Giảng học".
"... Tại thời kỳ Tiểu Thương Hà, mãi cho đến bây giờ ở Tây Nam, Hoa Hạ quân có một số người xưng hô, gọi là "Đồng chí". Cái gì gọi là "Đồng chí? Giữa các đồng chí hướng đồng chí, gọi nhau là đồng chí. Cách gọi này không miễn cưỡng mọi người, nhưng là xưng hô hết sức chính thức và trịnh trọng."
"... Chí hướng của Hoa Hạ quân là cái gì? bối phận tổ tiên của chúng ta từ ngàn vạn năm trước sống ở đây đã lâu, tổ tiên của chúng ta đã làm rất nhiều chuyện đáng giá để ca tụng, có người nói, Trung Quốc có sự đẹp của văn chương, có thể nói là hào hoa, có lễ nghi to lớn, nên gọi là Hạ., Bọn ta tạo ra đồ vật tốt, có lễ nghi và tinh thần tốt, bởi vậy gọi là Hoa Hạ. Hoa Hạ quân, được xây dựng trên những đồ tốt này, những người tốt, tinh thần tốt, giống như trước mắt các ngươi vậy., Giống như những huynh đệ Hoa Hạ quân khác, đối mặt với nữ tử hung hăng kia, chúng ta tuyệt không khuất phục, tại Tiểu Thương Hà chúng ta đã đánh bại bọn họ! Tại Lâm Châu chúng ta đánh bại bọn hắn! Tại Từ Châu, huynh đệ chúng ta vẫn đang đánh nhau! Đối mặt với địch nhân chà đạp, chúng ta sẽ không đình chỉ chống cự. Tinh thần như vậy, có thể xưng là một phần của Hoa Hạ."
"... Trên đời này còn có rất nhiều mỹ đức khác, cho dù là ở võ triều, văn thần thật sự vì quốc sự mà quan tâm đến, võ tướng chết trận trong sát trường, cũng đều được coi là một phần của Hoa Hạ. Bình thường, ngươi làm việc cho bách tính, ngươi quan tâm già yếu, đây cũng đều là Hoa Hạ. Nhưng cũng có những thứ bẩn thỉu, đã từng tại nữ chân lần đầu tiên xuôi nam, Tần tướng quân tận tâm tận lực vì quốc gia, Tần Thiệu cùng tử thủ Thái Nguyên, cuối cùng vô số người hi sinh vì Võ triều cứu vãn một đường sinh cơ..."
"... Nhưng là vì tranh đấu triều đình, lục đục với Thái Nguyên, triều đình không cứu viện, thế cho nên Thái Nguyên khổ thủ một năm rồi bị đánh vỡ, dân chúng toàn thành bị tàn sát, thái thủ Tần Thiệu Hòa, thân thể bị nữ tử chặt đứt, đầu treo trên cửa thành. Trong kinh thành, Tần thừa tướng bị hạ ngục, bị giết chết trên đường, Ninh tiên sinh dùng kim điện làm thịt Chu Ngọc!"
"... Những năm gần đây, Tiểu Thương Hà cũng vậy, Tây Nam cũng vậy, rất nhiều người nói đến, cảm thấy cho dù muốn tạo phản, cũng không cần phải giết Chu Ngọc, nếu không đường lui Hoa Hạ quân càng có thể nhiều hơn, đường càng rộng. Nghe ra có đạo lý., Nhưng sự thật đã chứng minh, những kẻ cảm thấy mình có đường lui không thể làm được chuyện lớn! Những năm gần đây, đường đi của võ triều càng ngày càng hẹp, mà Hoa Hạ quân chúng ta, từ trong tuyệt cảnh của tiểu Thương Hà giết ra, chúng ta càng ngày càng mạnh! Chính là chúng ta, đánh bại thuật tốc độ! Ở Tây Nam, chúng ta đã đánh hạ toàn bộ bình nguyên thành toàn bộ! Vì sao..."
Lý Niệm vung tay lên: "Bởi vì chúng ta đã làm chuyện đúng! Chúng ta làm chuyện ưu tú! Chúng ta từ trước tới nay chưa từng có! Trước tiên chúng ta phải liều mạng với người khác, sau đó đàm phán với người khác. Mà đám đàm phán trước, không thành sau đó lại vọng tưởng liều mạng, bọn họ sẽ bị thiên hạ này đào thải! Thử nghĩ xem, khi Ninh tiên sinh nhìn thấy nhiều chuyện khiến người ta buồn nôn như vậy., Thấy được nhiều không công bằng như vậy, hắn nuốt xuống, nhẫn nhịn, Chu Ngọc tiếp tục làm Hoàng đế của hắn, vẫn luôn sống tốt., Ninh tiên sinh làm sao để người ta biết được, vì những công thần uổng mạng kia, hắn nguyện ý liều lĩnh liều lĩnh! Không ai tin hắn! Nhưng hắn giết Chu Ngọc, con đường này rất khó đi, nhưng không đánh bạc mạng sống ra ngoài, thiên hạ không có đường để đi..."
"Chúng ta lần này đi về phía nam, mọi người đều rõ ràng, chúng ta muốn làm gì. Ngay tại phía nam, Nhan Xương mang theo hơn hai mươi vạn xương mềm tiến công đại danh phủ, bọn họ đã tiến công nửa năm! Có một đám anh hùng, bọn họ biết rõ phụ cận phủ đại danh không có viện quân., Sau khi đi vào, khó mà toàn thân trở ra, nhưng bọn họ vẫn chiếm được toàn bộ gia sản, ở nơi đó kiên trì nửa năm, Nhan Tông ổi mang theo ba mươi vạn đại quân, cố gắng tấn công bọn họ, nhưng không thành công... Bọn họ là người rất giỏi."
Ánh lửa gào thét chiếu rọi bóng người: "... Thế nhưng muốn cứu bọn họ, rất không dễ dàng, rất nhiều người nói, chúng ta có thể đã đặt mình vào đại danh phủ, ta nói với các ngươi, Nhan Xương cũng đang chờ chúng ta tới, muốn ăn sạch toàn bộ đại danh phủ chúng ta, dùng Tuyết Thuật cấp tốc thua thảm bại! Chư vị, là đi theo con đường ổn thỏa, nhìn đám người trong đại danh phủ chết, vẫn là mạo hiểm để chúng ta xâm nhập vào hiểm địa, thử cứu bọn họ ra... "
"... Trong đám người đó, rất nhiều người trong quá trình Nữ chân nhân xuôi nam đã mất đi người nhà, rất nhiều người bởi vì phản kháng không có huynh đệ tỷ muội, thân nhân của cha mẹ, bọn họ đã không còn gì nữa, cho nên bọn họ bất chấp tất cả. Vị Vương Sơn Nguyệt vương tướng quân kia., Nam nhân cả nhà hắn trong quá khứ phản kháng đều đã chết hết, hắn là con trai duy nhất của Vương gia, nhưng hắn lưu lại đại danh phủ. Năm ngoái trong quá trình đoạt đại danh phủ, vị Vương tướng quân này nói, không cần Hoa Hạ quân đến cứu viện..."
"Ngay hai ngày trước, tường thành của phủ đại danh đại danh đã bị công phá, trong thành hiện tại đang chiến đấu hẻm cuối cùng..."
Gió lốc xoay quanh, từ trên quảng trường đi qua, thanh âm Lý Niệm dừng một chút, đứng tại nơi đó, ánh mắt nhìn quanh bốn phía.
"Chúng ta phải đi cứu viện."
Hắn nói.
"Bởi vì đây là chuyện đúng, đây mới là tinh thần của quân Hoa Hạ, làm những anh hùng này, vì chống lại nữ chân nhân, trả giá bằng tất cả những thứ của bọn họ, cần phải có người tới cứu bọn họ! Cho dù chúng ta cũng phải trả giá rất nhiều., Dù cho chúng ta phải đối mặt nguy hiểm, dù cho chúng ta phải trả giá máu, thậm chí là sinh mệnh! Bởi vì muốn đánh Nữ chân nhân, chỉ dựa vào chúng ta không được, bởi vì chúng ta phải có càng nhiều người đồng chí, bởi vì có một ngày, chúng ta rơi vào hiểm cảnh như vậy, chúng ta cũng cần ngàn vạn người Hoa Hạ tới cứu viện chúng ta -- "
"Thế đạo này là một con đường rất hẹp! Dùng liều mạng mới có thể đi qua! Những thứ tạp nham này ngăn trước mặt chúng ta, chúng ta dùng đao chém nát bọn họ, dùng răng của mình xé nát bọn họ, chư vị... Chư vị đồng chí! Chúng ta phải tới đại danh phủ cứu người! Trận chiến này rất khó đánh, rất khó đánh, nhưng không ai có thể chính diện ngăn cản chúng ta, chúng ta ở Lâm Châu đã chứng minh điểm này."
Thanh âm của hắn đã rơi xuống, nhưng cũng không phải trầm thấp, mà là ngữ điệu bình tĩnh mà kiên định. Trong đám người mới gia nhập Hoa Hạ quân mới hận không thể hô lên, các lão binh trầm ổn lù lù, ánh mắt lạnh lùng. Trong ánh lửa, chỉ nghe Lý Niệm nói: "Chuẩn bị sẵn sàng, nửa canh giờ sau sẽ xuất phát."
Hắn phất phất tay, đem tiếng lên báo cho Sử Quảng Ân của Nhâm Đoàn trưởng, sử Quảng Ân chớp chớp mắt, môi khẽ nhếch lên, còn đang ở trạng thái hưng phấn vừa khiếp sợ. Trong hội nghị cao tầng vừa rồi, tên tham mưu của Lý Niệm đưa ra rất nhiều nhân tố bất lợi., Tổng kết lại lần này đều là cục diện sắp phải đối mặt, đó là cửu tử nhất sinh chân chính, điều này khiến cho tinh thần quảng đại ân tình có chút u ám, không nghĩ tới vừa ra, Lý Niệm chịu trách nhiệm phối hợp cùng hắn nói ra những lời như vậy, trong lòng hắn nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lập tức giết tới trước mặt nữ chân nhân, cho bọn hắn một trận thật đẹp mắt.
Lý Tham mưu thật là khó lường... Dùng sức vỗ tay, trong lòng Sử Quảng Ân thầm nghĩ, sau khi trận này xong, phải ngoan ngoãn cùng Lý tham mưu học nói chuyện như vậy.
Nhưng cơ hội như vậy, từ đầu đến cuối không có đến.
Ba tháng hai mươi tám, sau khi cứu viện đại danh phủ bắt đầu một canh giờ, tham mưu Lý Niệm liền hi sinh trong trận đại chiến kịch liệt này, sau đó Sử Quảng Ân chinh chiến nhiều năm trong Hoa Hạ quân, từ đầu đến cuối đều nhớ tới lần động viên hắn tham dự vào Hoa Hạ quân sơ kỳ, loại cảm nhận sâu sắc về hiện trạng vẫn như cũ duy trì lạc quan và kiên định, cũng theo đó mà đến, trận đại cứu viện thảm thiết khôn cùng kia...