Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Trong lúc lo lắng, hắn không ngừng chạy trốn, từ nơi xa xôi truyền đến là sợ hãi, nhưng không biết vì sao, trong lúc chạy như vậy, hắn muốn nhắm mắt lại, tránh khỏi tất cả sự việc đang phát sinh.
"... Giết tới rồi..."
"... Đi thôi..."
Trong hoàn cảnh ồn ào mà hỗn loạn, tiếng người xung quanh dần nhiều, bóng người dần nhiều hơn, hắn vùi đầu về phía trước, dần dần chạy đến bờ sông lớn. Sóng nước xóc nảy vắt ngang ở phía trước, nỗi sợ hãi phía sau đuổi tới, hắn đứng ở đó, có người đẩy hắn về phía trước.
Thuyền đánh cá nho nhỏ chạy nhanh khỏi bờ sông, hắn đứng ở phía trên, nghe thấy tiếng người phía sau truyền đến, dưới thân sóng lớn xóc nảy.
Không nên nhìn lại —— trong lòng hắn nói với mình như vậy, nhưng cuối cùng người trong hình cũng quay đầu lại. Trong sương mù tràn ngập kia, nữ chân nhân giết tới, đám người bên bờ chạy tới, kêu khóc, bị đuổi theo ép vào trong nước sông, sau đó chìm xuống, máu tươi tràn vào trong nước sông.
Chu Quân Võ quỳ trên thuyền.
Sự xấu hổ to lớn tràn ngập tất cả.
—— hắn từ trong mộng ngồi dậy.
....
Trong doanh trướng hắc ám còn mơ hồ có khí tức đàn hương, không gian ấm áp, nhưng lại mang theo một chút dấu vết ướt lạnh. Lúc hắn ngồi dậy, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Ý thức trong lúc nhất thời dừng lại trong giấc mộng, trôi qua một trận, hắn từ trên giường xuống, dùng lửa đốt đèn dầu, đèn đuốc chiếu ra một khuôn mặt rõ ràng, khuôn mặt này gầy gò mà kiên nghị, dưới hàm chòm râu càng lúc càng nhiều tuổi, khiến cho nó càng thêm ổn trọng. Sau khi ngọn đèn nhen lửa, bên ngoài lều truyền đến thanh âm hạ nhân, hắn liền cho người đi bưng nước ấm lên.
Trời còn tờ mờ sáng, bên ngoài lều là quân doanh kéo dài, rửa mặt xong, hắn sửa sang lại quần áo trong gương, khiến bản thân càng thêm phấn chấn. Ra khỏi trướng, liền có quân nhân hành lễ với hắn, hắn cũng đáp lễ lại: Chuyện này ở võ triều trước kia, là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Võ Kiến trú ngụ mười năm, Thái tử Chu Quân Vũ Nhị Thập Tuế bảy tuổi, đối với những người xung quanh hắn mà nói, đã trưởng thành ổn trọng và đáng tin cậy.
Đối với quan viên khắp nơi trong võ triều, hắn gặp chuyện không may quả quyết mà đầy uy nghiêm, đối với kỹ thuật thủ hạ và dân chúng, hắn khiêm tốn lễ phép, hắn ở trong quân doanh., Mỗi ngày so với binh lính bình thường còn sớm hơn, hắn thậm chí đối với mỗi một binh sĩ hành lễ với hắn đều lấy lễ tiết: Đây là chuyện trước nay chưa từng có học tập với Hắc kỳ quân, nếu có văn nhân khuyên can hoặc tố cáo, hắn sẽ khiêm tốn xin lỗi mà sau đó làm theo ý mình. Bất kể như thế nào, tuyệt đại bộ phận quân dân, đều coi hắn là chủ nhân của tương lai hưng thịnh.
Pháp luật tự khắc mãnh liệt khiến hắn gầy gò, hơn nữa càng có vẻ cương nghị. Đặc biệt là trong mùa xuân xây dựng mười năm này, trong mắt người trẻ tuổi đã từng dưỡng tôn ưu tú này, cũng mơ hồ có khí tức binh thương kiên định.
Hai tháng xuân giá hơi đổi, khí tức chiến tranh đã truyền tới. Lúc này băng tuyết chưa hoàn toàn biến mất, biến cố ở đất Tấn đã vang lên tiếng cảnh báo đầu tiên sau năm: Chiến trường là nơi ngươi chết ta sống ở Tu La trường, sẽ không có ai chờ đến lúc xuân về nở hoa mới bắt đầu động thủ.
Xuyên qua từng tòa doanh trướng trong quân doanh, đi ra không xa, Quân Vũ thấy được Nhạc Phi đang đi tới. Sau khi hành lễ, đối phương đưa ra tin tức chờ đợi.
"Lâm Châu, nhanh chóng đối đầu với Hắc kỳ quân, đánh nhau..."
"Khương lão thật cay độc, thủ đoạn của Tông Hàn và Hi Duẫn thật tàn nhẫn." Tình báo Quân Vũ kết luận, thì thào một câu. Ngay khi tấn địa kháng kim thanh thế vang dội nhất, hắn chém giết xác người của Tấn Vương Điền, hung hăng đánh tan lực lượng phản kháng duy nhất của Bách Lý Trung Nguyên. Với tư cách là địch nhân, đối mặt với hy Doãn ra tay, bất cứ ai cũng cảm thấy sống lưng phát lạnh.
"... Mặt khác, Từ Châu có biến."
Trong lời nói của Nhạc Phi, Quân Vũ ngẩng đầu lên nhìn về phía Bắc, trong bóng tối, mơ hồ chính là núi băng sụp đổ, tiếng vang kinh thiên động địa...
Thân thể trần trụi...
Uy thắng, Thiên Cực cung.
Trận đồ sát mà hai tháng trước Viên Tiểu Thu chờ đợi vẫn chưa từng xuất hiện.
Sau trận đàm phán lạnh như băng kia, Viên Tiểu Thu cùng hai bên cùng nhau trở về nhà, vốn cho là sẽ làm cho tất cả mọi người xinh đẹp Nữ Tướng Lâu Thư Uyển ánh mắt thủy chung băng lãnh, nhưng cũng không có quá nhiều động tác.
Qua ngày hôm đó, tranh đấu quyền lực giống như nôn nóng trào ra, lấy uy thắng làm trung tâm, đã mở rộng ra ngoài. Đêm thứ tư ngày thứ tư, Lâu Thư Uyển, an phúc tiếc phúc., Lâm Tông Ngô cùng với các thế lực chống lại tiền tài đại biểu đều phân phối khu vực và lợi ích của mình trong Thiên Cực cung. Đến ngày mùng năm tháng thứ hai, Lâu Thư Uyển đã hẹn các địa đầu xà các nơi, bao gồm Lâm Tông Ngô, đem các vật tư tư, võ bị, binh lực, tư liệu tướng lãnh tận khả năng công khai.
Buổi sáng hôm nay khi gặp Lâm tông ta, Lâu Thư Uyển càng thành khẩn nói chuyện với hắn thương lượng các thế lực phân đà ở các nơi trong Đại Quang Minh giáo về vấn đề phân chia, "Hàng Thế Huyền Nữ" và "Quang Minh giáo chủ" hai bên dùng hết khả năng không trì hoãn hình thức phân chia lực lượng, đối với việc này, bên Lâu Thư Uyển cũng nhượng bộ hơn nhiều.
Lúc này, tranh đấu quy mô nhỏ chém giết đã bắt đầu xuất hiện trong thành Uy Thắng, nhưng do các phương khắc chế, lúc này còn chưa xuất hiện chiến đấu quy mô lớn.
Khi Tấn Vương chết đi, sự uy hiếp của quân đội Nữ Chân, sức mạnh các thế gia đã đảo ngược thành sự thật. Nhưng bởi vì tình huống đặc thù trên địa bàn của Tấn Vương, đao thương thấy màu đỏ vẫn chưa xuất hiện.
Căn cứ vào giao thiệp và bất đắc dĩ trên hội đàm phán mà thành, các hộ gia tộc đều không ngừng lôi kéo thế lực đứng đội. Trong thời gian này, quân đội và vật tư trữ kho các nơi đều trở thành mục tiêu chủ yếu để lôi kéo và chiếm lĩnh lực lượng. Trong lúc Lâu Thư Uyển cùng mọi người tiến hành đàm phán, thì Ngọc Lân đã bắt đầu tận lực củng cố mấy địa điểm trọng yếu ở Tây Nam.
Còn đối với việc vẫn lựa chọn chống lại Kim Lập như cũ, Lâu Thư Uyển lựa chọn giao ra gia sản của mình, thậm chí làm cho người đứng về phía mình trợ giúp, hiệp trợ bọn họ chiếm lĩnh thành trì, quan ải, phân chia kho trọng yếu. Mặc dù hình thành một thế lực lớn nhỏ, lắc lư, cũng tốt hơn những nơi không bắt được nơi này lập tức trở thành vật trong túi nữ chân nhân.
Chính trị, sau khi mất đi một người khống chế tuyệt đối, liền tự nhiên biến thành một trò chơi ôm đầu người.
Trong đàm phán hội, lão nhân tên Liêu Nghĩa Nhân kia nói hoặc bỏ năm thành, hoặc bỏ mười thành, mặc dù nghe được sai lầm, nhưng trên thực tế, cũng đang từ từ xuất hiện như vậy. Đối với các phương đều rõ ràng, ở trong tình huống này, có ta và ngươi đang có cục diện của mình., Nếu các phương đều khống chế địa bàn mình có thể khống chế, sau mấy ngày là đánh hay thua, còn có một tia sinh cơ, nhưng nếu trước mắt trực tiếp trở mặt, tấn địa lập tức sẽ bị đánh thành một mảnh biển lửa, nữ chân nhân sẽ đi về phía nam một mảnh phế tích.
Đến lúc đó, bất luận kẻ nào cũng không có đường sống.
Mà trong trận đối kháng kịch liệt này, tất cả mọi người vẫn đang chờ đợi một trận chém giết ở phía bắc.
Lâm châu, mùng tám tháng hai, hàng thuật đã triển khai công thành.
....
"Ầm" một tiếng nổ vang lên trên tường thành, hòn đá đầy đất, máu loãng theo đó mà chấn động. Buổi sáng ngày thứ hai tháng tám, thuật xếp hàng nhanh chóng công thành, tình hình chiến sự của Lâm Châu gần như trở nên gay cấn.
Vào buổi trưa tháng thứ sáu, khi đại quân Nữ chân tới Lâm Châu, hai tháng bảy hoàn thành việc vây thành ba mặt, cùng ngày triển khai tiến công. Một trận chiến công thành mà nói, triển khai như vậy có vẻ cực kỳ gấp rút, nhưng tốc độ của thuật tốc độ vẫn như cũ lựa chọn trực tiếp công kích như vậy.
Tại phía đông thành Lâm Châu, Tây, Bắc ba hướng, toàn bộ chiến tuyến đồng thời phát động tấn công, công thành chỉ là những vật như cung tên, thang mây. Nhưng lại ở quy mô lớn giả bộ đánh hạ., Thuật đội hình nhanh chóng lựa chọn hai điểm để đột phá, dựa vào sự cường hãn của nữ tử tinh nhuệ, đội đột kích cực kỳ xảo diệu che dấu trong cuộc tiến công của đám Hán quân, lựa chọn địa hình rõ ràng không phải là nơi quân phòng ngự của Hắc kỳ quân tiến hành đột kích, xế chiều ngày thứ bảy đã tạo thành uy hiếp cực lớn cho tường thành Lâm châu.
Đây như đòn tấn công đầu tiên, được coi là lần đầu tiên thuật tốc độ thăm dò Hoa Hạ quân, cuối cùng không phá được thành. Đến buổi sáng ngày thứ tám, hơn ba mươi cỗ xe đá được nữ tử lắp ráp suốt đêm, đẩy ra trận địa, tính cả hơn tám mươi bậc thang mây, tiến hành tấn công cường công tường thành phía tây Lâm Châu.
Hơn nữa thủ hạ của thủ lĩnh Lâm Châu có hơn hai vạn ba ngàn người, tổng số quân đội thủ thành tại Lâm Châu là hơn ba vạn người. Mặc dù nữ chân nhân bày trận hình là vì ba thiếu một, nhưng toàn bộ thành trì không có khả năng buông lỏng. Trong khi nữ chân nhân đột nhiên tấn công mạnh mẽ, áp lực phía tây thành trì lập tức đạt đến cực hạn.
Binh sĩ Hoa Hạ quân đóng ở bên này bắt đầu tụ lại, trên tường thành đại pháo nổ vang, mũi tên rơi như mưa. Trong tầm mắt của nữ chân binh sĩ giống như bầy ong, bọn họ đẩy túi cát, bao bùn, khiêng thang mây, trong nháy mắt san bằng sông đào bảo vệ thành, đẩy thang mây lên tường thành cao chừng hai trượng.
Tường thành Lâm Châu không cao, hơn tám mươi bậc thang mây, trong nháy mắt tràn ngập mỗi một chỗ thành trì trong tầm mắt, nữ chân binh hung hãn không sợ chết xông lên tấn công, nhưng trên tường thành, vẫn có binh sĩ Hoa Hạ quân phòng ngự như tường sắt. Cho dù nữ binh sĩ dũng mãnh đến đâu, trong lúc nhất thời cũng khó có thể đơn độc đột phá sự phối hợp ăn ý của binh sĩ Hoa Hạ quân. Điều này khiến tường thành phía tây trong nháy mắt biến thành cối xay thịt.
Công thành và chém giết hung mãnh đại khái diễn ra trong gần nửa canh giờ đã lên tới đỉnh, đúng là thời điểm lực phòng ngự trên tường thành cũng đã đầy đủ, chiến trường phía bắc, một đội quân nữ thiên nhân bắt đầu tập kích, lựa chọn chính là để phòng ngự điểm công thành phía tây mà phân ra điểm yếu của nhân thủ. Đồng thời, tường thành hai dặm phía bắc, hán quân phát động cường công.
Chiến thuật công thành như vậy không có gì lạ, tuy rằng quân thủ thành chiếm địa lợi, nhưng là phương diện phòng ngự, liền giống như một sợi gân căng, công thành quân chỉ cần tuyển chọn mấy chỗ lặp đi lặp lại tạo áp lực, lực lượng chung quanh đều bị hấp dẫn, khó tránh khỏi biến thành nhược điểm, thuận tiện công thành cường công đăng thành.
Đương nhiên, chiến thuật như vậy cũng chỉ thích hợp với đội quân có chiến lực cực cao, như dòng chính trong quân đội Nữ Chân, nhất là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Đối mặt với đội ngũ võ triều bình thường, thường thường có thể nhanh chóng chạy tới thành, mặc dù nhất thời chưa bị phá, đối phương muốn đoạt lại tường thành, thường thường cũng phải trả giá gấp mấy lần.
Trên tường thành, ngũ trưởng Ngưu Bảo Đình của một quân đội Hứa Thuần thấy nữ tử chân nhân lan tràn đến, tay chân đều có chút lạnh buốt. Lão là ông lão ăn ngũ ngũ ăn cơm nhiều năm, dĩ nhiên là binh lính tốt trong quân đội. Quân đội Tấn Vương tốt xấu không đều., Ngưu Bảo đình chỉ là ngũ trưởng trà trộn, có nhãn lực cũng biết hung hiểm, mắt thấy tường thành bên mình trở thành chỗ đối phương cường công, liền biết lành ít dữ nhiều. Mà phụ cận nơi này, binh sĩ Hoa Hạ quân cũng ít đi rất nhiều.
Dẫn theo mấy thủ hạ, Ngưu Bảo Đình bắn vài mũi tên xuống tường thành, trong nháy mắt, từng bậc thang mây cũng đã dựng lên, nữ chân binh cầm thuẫn, hung hãn lao xuống mặt đất. Chiến trường là loại đá thử vàng tốt nhất, chỉ thấy bọn họ thong dong bước lên thang mây, liền biết từng người đều là những kẻ giết người tinh nhuệ trên chiến trận. Loại khí thế già nua này căn bản không thể làm được.
Phụ cận tường thành có đại pháo nổ vang, hòn đá bị ném ra, nhưng không lâu sau, vẫn có nữ chân binh sĩ trèo lên thành. Ngưu Bảo Đình cùng huynh đệ bên cạnh giết một tên, một tên lính khác đi lên bảo vệ một lát., Lại đợi thêm một nữ binh sĩ leo lên thành. Hai nữ chân nhân hung hãn ép năm người Ngưu Bảo Đình không ngừng lui lại phía sau, một gã huynh đệ bị chém chết trong vũng máu, đầu Ngưu Bảo Đình thiếu chút nữa bị bổ một đao. Trong lòng hắn sợ hãi, liên tiếp lui về phía sau, liền thấy nữ chân nhân bên kia khí thế tăng vọt, giết tới.
Sắp chết đến nơi rồi ——
Lão binh tử hoảng sợ nghĩ, một mặt nữ chân nhân trước mắt hung hãn, mặt khác, nữ chân nhân một khi phá thành, tất cả mọi người trong thành cũng phải chết. Trong mảnh hỗn loạn này, thủ hạ một tên binh sĩ bị chém trúng bả vai, bị dọa cho vỡ mật chạy về phía một đầu tường thành khác.
Bọn người Ngưu Bảo Đình cũng hoảng sợ né tránh, trong chốc lát ngắn ngủi, liền có nữ chân nhân từ các phương hướng khác nhau liên tục lên thành, trong tầm mắt chém giết không ngừng, như Ngưu Bảo Đình cùng các binh sĩ dưới trướng Hứa Thuần bắt đầu trở nên hoảng loạn tán loạn, nhưng cũng có vẻn vẹn hơn mười tên binh sĩ Hoa Hạ quân tạo thành hai trận thế, cùng nữ binh sĩ lên thành triển khai chém giết, thật lâu không lùi.
Trôi qua một lát, lại có binh lính Hoa Hạ quân từ hai bên đánh tới. Bọn Ngưu Bảo Đình còn chưa kịp chạy ra hỗn loạn, hai nữ chân nhân giết tới, hắn cùng hai tên thủ hạ cố gắng ngăn cản, phía sau thuận tiện có bốn tên binh sĩ Hoa Hạ quân hoặc cầm thuẫn hoặc cầm đao thương., Xông qua bên cạnh hắn, đâm chết hai nữ binh sĩ dưới trường thương, người cầm thương kia hiển nhiên là quan quân trong Hoa Hạ quân, vỗ vỗ bả vai Ngưu Bảo Đình: "Tốt lắm, theo ta giết những con chó vàng này." Bọn người Ngưu Bảo Đình theo bản năng đi theo.
Chỗ đầu tường thành vừa mới được nữ chân nhân mở ra này trong nháy mắt lại bị quân nhân Hoa Hạ đoạt trở về, quan quân Hoa Hạ xông lên phía trước chỉ huy đám người ném thi thể nữ nhân đầu tường vào thang mây. Tình thế nguy cấp hơi giải, Ngưu Bảo Đình thấy một tên binh sĩ Hoa Hạ quân ngồi giữa thi thể đầy đất, băng bó vết thương trên người, vẫn còn cười: "Ha ha, thống khoái, thuật xếp tốc lão tử chết cha ngươi..."
Mấy ngày trước Hoa Hạ quân tổ chức đại hội, Ngưu Bảo đình tuy cũng có xúc động, nhưng đối mặt với nữ tử tinh nhuệ chân chính, hắn vẫn chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng đến lúc này, hắn mới đột nhiên ý thức được, đội quân trước mắt, cờ đen này, là quân Hán duy nhất trong thiên hạ có thể chiến đấu chính diện mà không thua kém nữ chân nhân chút nào. Trận chiến trước mắt, chính là hai đội quân đứng đầu thiên hạ giao phong.
Sắp chết...
Trong lòng lão binh lính già không dám dõng dạc. Sau khi ý thức được điều này, hắn cũng đã hiểu rõ, trận chiến trước mắt này, tất nhiên sẽ kịch liệt đến mức không còn gì để nói, những người mình kẹp ở giữa hai nhánh quân này, cho dù hiện tại không chết, tiếp theo, chỉ sợ cũng chết chắc...
Trên chiến trường kịch liệt, giữa thời khắc sinh tử, sẽ có đủ loại suy nghĩ kịch liệt ngưng tụ. Trận địa phía tây bắc Lâm Châu, số lượng thuật tốc giơ kính kính vọng hạ xuống, thở dài tại một đội quân ngàn người vô công mà lui. Nhưng mặt khác, đối với hắn mà nói, đây cũng là sự tình sớm đoán trước.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên hắn giao thủ với Hắc kỳ quân.
Đại chiến ở Tiểu Thương Hà mấy năm trước do hắn thống lĩnh đại quân, sau khi vây khốn Tiểu Thương Hà gần nửa năm, cuối cùng công phá tường thành, khiến cho đội quân phòng ngự trong Tiểu Thương Hà không thể không vỡ đê phá vòng vây. Đối với sự thong dong cùng ngoan cường của quân tinh nhuệ Hoa Hạ ở phòng thủ, hắn sớm đã hiểu rõ. Từ hôm qua đến hôm nay tấn công mãnh liệt, bất quá chỉ để cho hắn xác định một việc.
Đội quân trước mắt này, cũng không phải là thiên sư của Hắc kỳ quân đặt ở Sơn Đông, trong đó có rất nhiều người, chỉ sợ đều là đối thủ cũ năm đó.
Ánh mắt hắn bình tĩnh, huyết dịch trong lòng đang thiêu đốt.
Là nữ tử chân tướng đi theo A Cốt khơi dậy sự việc, trước mắt với tốc độ bốn mươi chín tuổi có thể phát giác được những năm gần đây nữ tử đời mới nhất hủ hóa, binh sĩ trẻ tuổi không còn dũng cảm năm đó, quan chức cùng tướng lãnh cũng trở nên mềm yếu vô năng. Năm đó A Cốt đánh nhau với khí thế vạn lần không thể địch nổi cùng Ngô ăn xin mua sắm võ công, khí thế vạn dặm như hổ đói dần dần tán đi.
Mấy năm trước tấn công Tiểu Thương Hà cùng Tây Bắc bị thất bại một loạt, đối với đông đảo nữ tướng lĩnh mà nói, đều là một lần cảnh tỉnh. Nó ở một mức độ nào đó đánh tan tư duy của rất nhiều nữ tướng lãnh An Nhạc, bảo lưu không ít nữ tướng lĩnh và nhuệ khí của quân đội. Cũng chính vì vậy, khi đối mặt với đội ngũ hắc kỳ này, tốc độ của thuật cũng không bị làm nhục nhất thời, thất bại như vậy làm cho chiến ý của hắn sục sôi.
Nếu là lúc khác, đối mặt với quân đội hắc kỳ, hắn phải chuẩn bị càng nhiều mới có thể triển khai tiến công. Nhưng tình huống trước mắt cũng không giống nhau.
Tuyết Dung Băng tiêu, Cốc Thần đã bắt đầu nhằm vào Tấn địa ra tay, giết ruộng thực, phân hoá tấn địa, đánh tan cờ đen, một loạt kế hoạch này liên tục đánh tan, một khi thành công, toàn bộ vùng Tấn được xưng là chướng ngại trăm vạn đại quân sụp đổ, ba vạn nữ Chân Tinh nhuệ đối chiến một vạn Hắc kỳ quân, mặc dù phải trả một cái giá lớn, hắn cũng phải nhanh chóng xác định được địa bàn này là trận chiến quyết định kịch liệt nhất.
Mà về phương diện khác, tính toán của Cốc Thần đại nhân giống như thiên la địa võng, chuẩn bị hậu chiêu, cũng tuyệt đối không chỉ là giết một cái ruộng. Nếu như dưới tình huống như vậy mình cũng không thể nắm được Lâm Châu thành, ngày khác đối chọi với cờ đen, mình cũng không cần phải đánh nữa.
Nghĩ tới đây, danh sách thuật tốc độ híp mắt lại, một lát sau gọi một tên tướng lĩnh khác dưới trướng đến, hạ mệnh lệnh tùy thời tiến công hắn...
Bắt đầu tháng thứ hai, dưới thành Lâm Châu thế công như nước thủy triều, tốc độ chỉ huy thay phiên công thành có vài lần ổn định đầu tường, nhưng sau đó đều bị quân Hoa Hạ mãnh liệt xua đuổi tiếp. Trên dưới thành trì máu chảy thành sông, song phương tổn thương cũng không ít.
Nhưng cường độ công kích vẫn còn tăng cường. Phảng phất là vì một kích đánh tan quân của Hoa Hạ, cũng đánh tan nhân tâm của cả Tấn Địa, tốc độ của nó chưa từng để ý tới thương vong của binh sĩ. Chiến đấu ngày hôm nay, rất nhiều binh sĩ của Hoa Hạ quân đã vĩnh viễn ngã xuống trong vũng máu, phần lớn còn lại đều giết tới đỏ cả mắt.
Chạng vạng tối, ánh chiều tà từ một bên bầu trời chiếu xuống ánh sáng vàng ấm áp, vù vù đứng ở một góc đầu tường, nhìn quân đội công thành phía dưới trong chốc lát thối lui. Trên mặt đất phía xa xa vẫn còn vết tích tuyết đọng, gần nơi có khói lửa cùng mùi máu tanh lượn lờ.
Nơi hẻo lánh trong thành trì vừa rồi bị tên lửa bắn lên đốt cháy mấy viên đạn pháo, nguyên bản thủ quân Lâm Châu dưới trướng Hứa Thuần hỗn loạn một hồi, Hô Duyên Chước dẫn đội tới áp trận, giết lui một nhóm nữ chân nhân. Lúc này nhìn lại, đầu tường thành cháy đen một mảnh., Thi thể, binh khí lộn xộn ngã trên mặt đất, một số binh sĩ đã bắt đầu dọn dẹp. quân sĩ Hoa Hạ đầu tiên chiếu cố trọng thương viên, một số người bị thương hoặc mệt mỏi trốn ở chỗ an toàn sau bức tường, hít thở đều đặn, tranh thủ nghỉ ngơi, trong ánh mắt còn có thần sắc huyết sắc và phấn khởi.
"Tiểu Thương Hà năm đó còn náo nhiệt hơn nơi này nhiều..."
Trong tai truyền đến thanh âm lão binh phụ cận, trong hơi thở mang theo ngữ khí khoe khoang, trên thực tế cũng là đang cổ vũ người xung quanh. Hai đầu tường thành phóng tầm mắt nhìn lại, chỗ cờ đen tung bay, liền có thể nhìn thấy từng đội từng đội bóng dáng Hoa Hạ quân.
Rất nhiều người trong số những thân ảnh này đều biết, sau khi tham dự đại chiến ở Tiểu Thương Hà, binh lính sống sót thường thường có đặc tính khiến người ta không thể bỏ qua. Bọn họ ngày thường hay khẩn trương hoặc là nghiêm túc hoặc lạnh lùng khác nhau, nhưng những người trên chiến trường này lại như những tảng đá, trong lúc chém giết không khiến người chú ý, thường thường thường có thể làm ra ứng đối thích hợp nhất.
Những người này đại đa số đều trở thành quan quân trong quân đội Hoa Hạ, những người hơi cô độc ở trên chiến trường cũng có thể tạo thành một vòng tròn nhỏ. Lúc này, bọn họ đang phân tán ở các nơi trên tường thành, sau khi chém giết kịch liệt, không ít người cũng nhớ lại trận ác chiến của Tiểu Thương Hà lúc trước.
Trên cánh đồng nguyên địa ngoài thành, chiến kỳ của nữ chân nhân kéo dài, tượng trưng cho đội quân hung ác nhất thiên hạ này. Khi ánh mắt đảo qua những bóng người trên tường thành này, trong mắt Hô Diên Chước cũng như nhìn thấy một bức tường thành không thể bị phá hủy. Năm đó ở Lương Sơn, Tống Giang tụ tập rất nhiều anh hùng hảo hán, ý đồ bài danh thiên cương địa sát một trăm lẻ tám vị đại anh hùng, đến hôm nay, chưa chắc bọn họ đã nhận được một kích của đội quân này.
Sau một ngày công thành giằng co, nữ thật sự là binh sĩ lần đầu tiên lui lại, tạm dừng thế công mệt nhọc. Trên đầu thành phần lớn mọi người đều có lòng nghi hoặc, hô vang bên cạnh, Hắc kỳ quân mưu đồ Lý Niệm đi tới, thấp giọng nói cho hắn biết một số chuyện.
"Tin tức vừa mới truyền tới, Minh Vương quân mà Vương Cự Vân mang theo đã đến gần hai mươi dặm. Hắc Lộ không dễ đi, chậm nhất là ngày mai sẽ đến. Mặt khác Chúc lão đại cũng đã hội hợp với ba ngàn nhân mã bên ngoài... Tốc độ của thuật tốc độ sẽ không phải không biết những việc này, vất vả cả ngày đột nhiên thu binh lại, hắn sẽ không muốn nghỉ ngơi đâu."
Hô Duyên Liệt gật đầu, gọi quan quân bên cạnh: "Để tất cả mọi người tập trung tinh thần, tốc độ thi thuật không lười như vậy, tấn công lúc nào cũng có thể tiếp tục." Sau đó lại cầm kính vọng nhìn trận địa đối diện, nhân mã trong doanh địa đông nghịt đen chạy đi, náo nhiệt dị thường.
Sau đó, có thứ gì đó đang từ từ bay lên từ phía sau doanh trại của nữ chân nhân.
"Ta... Mẹ nó!" Hô Duyên Thước mắng một câu. Đầu tường vang lên ông ông.
Đó là quả cầu nóng đang bành trướng.
Từ sau khi Hoa Hạ quân nắm giữ kỹ thuật khí cầu nóng, gần đây nghe nói võ cung cũng đã nghiên cứu ra thành phẩm, nữ chân nhân do Nhan Hi Doãn Doãn chủ trì nghiên cứu, biết nắm giữ kỹ thuật cũng không có gì lạ, chỉ là lấy ra chiến trường, đây là lần đầu tiên.
Nhưng cũng đủ để chứng minh Tông Hàn, đám người Hi Duẫn nhất định phải có được sự coi trọng và quyết tâm trong trận chiến này.
Bầu không khí trên tường thành lập tức trở nên nghiêm túc, bóng người chạy nhanh, chuyển đến chỗ có khói lửa phòng không. Không lâu sau, phía quân doanh của Nữ Chân Quân lại lần nữa triển khai trận thế tiến công.
Thân thể trần trụi...
Màn đêm bắt đầu khởi động tướng lĩnh, lửa trại kéo dài thành một vùng biển ánh sáng, trận thế công thành đang chuẩn bị, trong bóng tối phía sau tầm mắt, ba quả cầu khí cự đại từ từ bành trướng lên không trung. Trong doanh địa người giục ngựa hí, đầu thành tướng lĩnh Thẩm Văn Kim một đường chạy băng băng qua đội quân bày trận, cuối cùng tới trước soái kỳ thuộc hàng thuật tốc.
Nữ thế lớn, Trầm Văn Kim là tướng lĩnh hán quân đầu hàng dưới trướng Tông Hàn năm ngoái, dưới trướng dẫn binh lính trang bị hoàn thiện, chừng hơn vạn người. Đội quân này khi đối mặt nữ chân nhân đã vỡ mật, một trận chiến mà tan, đầu hàng thành, biểu hiện lòng trung thành thay mặt hắn biểu hiện lòng trung thành., Cầu phú quý một phen ngược lại đánh khá đắc lực, ban ngày, Thẩm Văn Kim suất lĩnh quân đội hai lần đăng thành, một lần khổ chiến không lùi, tạo thành sát thương rất nhiều đối với quân Hoa Hạ đầu tường, biểu hiện cực kỳ chói mắt.
Thuật tốc tốc triệu hắn tới, trước mặt tất cả mọi người, khen ngợi hắn một phen, sau đó bảo hắn đứng ở bên cạnh yên lặng nghe nghị sự và tiến công. Thẩm Văn Kim biểu hiện vẻ mặt tự nhiên khá cao hứng, nhưng trong lòng kỳ quái, trong tình thế khẩn trương công thành như vậy., Thuật Liệt Liệt sắp xếp tiến công, truyền lệnh cho người truyền lệnh là gọi mình tới đây, cũng không biết là có tâm tư gì, chẳng lẽ là thấy hôm nay công thành không dưới, muốn gọi mình tới, kích thích những nữ tướng lĩnh còn lại.
Hắn đắm chìm trong quan trường nhiều năm, biết rõ đạo lý bo bo giữ mình, lúc này sợ trở thành một đám tướng lĩnh xuất đầu điểu, trong lòng bất ổn. Bất quá tốc độ liệt kê thuật cấp trên đã ngừng lại, trong lúc nhất thời cũng không xem hắn là tế phẩm để kích thích các tướng lĩnh khác. Một hồi như thế, kế hoạch tấn công phần lớn đều an bài dừng lại, các quân đều đã truyền lệnh chuẩn bị, thuật tốc độ cũng chưa từng thả Thẩm Văn Kim ra.
Không lâu sau đêm, đợt tiến công bắt đầu. Theo tiếng gió thổi mạnh của quân hiệu Nữ chân nhân, hòn đá được ném ra tưới dầu hỏa, hòn đá được nhen lửa. Quả cầu lửa to lớn gào thét bay về phía đầu tường Lâm Châu, sau đó hỏa tiễn cũng như Phi Hoàng, đội ngũ tiến công khiêng thang mây tiến vào...
"Thẩm tướng quân, ngươi đi theo ta."
Không biết từ lúc nào, thuật xếp hàng chạy tới, nói xong, Thẩm Văn Kim vội vàng đáp ứng theo. Thân vệ phía sau cũng đi theo.
Thuật tốc mang theo Thẩm Văn Kim, đi dọc theo quân trận công thành, thanh âm ban đêm lộ ra ầm ĩ không thôi, cảnh tượng công thành trước mắt giống như một chỗ hài kịch sôi trào, đi ra không xa, thuật xếp nhanh chóng mở miệng: "Thẩm tướng quân, ngươi nói tối nay có thể bắt Lâm Châu không?"
"Có tinh nhuệ dưới trướng tướng quân, liệt độ công thành bực này, mạt tướng cho rằng, tối nay tất nhiên có thể bị hãm thành."
Thuật xếp nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt bất thiện: "Thẩm tướng quân, ngươi là đại tướng lãnh quân, ta dùng ngươi là vì ngươi thiện chiến, hiểu sơ sơ. Bây giờ loại tình huống này, bản sắp là ánh mắt của ngươi mưu lược, ngươi bớt vuốt mông ngựa đi."
"Ách..." Thẩm Văn Kim ngẩn người. "Vậy, mạt tướng nói đúng sự thật?"
"Nói đi."
"Loại đấu pháp ban ngày kia, nếu có thể đánh hạ được, đã đánh hạ. Hiện nay tiếp tục, bất quá là dùng xa luân chiến, tiêu hao Hắc kỳ quân trong thành đến cực hạn. Theo quan sát trong ngày trắng, chiến lực của Hắc kỳ quân này sợ là không thua chúng ta, nếu đánh tới thành bị phá, chỉ sợ không phải ba ngày không thể thành công. Hơn nữa... chỉ sợ thương tổn phía ta cũng nặng..."
Nghe hắn nói xong những lời này, khóe miệng của đầu lâu hơi giật giật, giống như cười một cái: "Vậy ngươi nói xem, vì sao ta phải đánh như vậy?"
"Chỉ vì... trận chiến này toàn bộ cục diện, hắc kỳ thất bại, toàn bộ vùng Tấn Địa đều không thể làm Đại Kim đánh với người khác một kích. Hơn nữa, nghe nói phía nam đang đàm phán, sáng nay tất cả đều có rất nhiều người ở phương diện này... lựa chọn đứng đội."
Lời này nói cực kỳ thẳng thắn, nhưng có chút không nên để thân phận hán nhân của hắn nói. Sau khi ra khỏi miệng, Thẩm Văn Kim trở nên hơi lộ ra nuốt vào. Chỉ là sau lần này, trên mặt đủ loại thuật tốc độ mới chân chính nhìn thấy nụ cười, gã lẳng lặng nhìn Thẩm Văn Kim một lát.
"Đúng vậy, Thẩm tướng quân cũng nhìn ra. Ta nhất định phải thắng, cũng phải tốc thắng. Trừ điều đó ra, còn có biện pháp gì?"
Thẩm Văn Kim do dự một chút: "Vâng... Đúng vậy."
Nghe Thẩm Văn Kim trả lời, thuật liệt kê hài lòng lại đi về phía trước. Thẩm Văn Kim suy nghĩ một chút, lại nói: "Hơn nữa, theo mạt tướng xem, bây giờ phong hướng không đúng, ba quả bóng hơi phía sau, bay không đến tường thành, mặc dù bay lên cũng có thể có chút áp lực với đầu tường, nhưng lúc này không khỏi dùng quá sớm." Lời này của y là ngôn từ phế phủ, tốc độ thuật liệt kê lại không để ý tới, qua một hồi, tiếng nói vang lên.
"Khi ta dẫn quân xuôi nam, Cốc Thần đại nhân cho ta một cái túi, muốn ta đến chiến trường sau đó mở ra, trong túi có một kế sách phá thành. Kế sách này cần có người hỗ trợ mới có thể thành. Thẩm tướng quân, hôm nay công thành, ta thấy ngươi tác chiến dũng mãnh, tướng sĩ dưới trướng dùng mạng, bởi vậy muốn nhờ ngươi giúp ta tiến hành kế sách này." Thuật liệt kê nhanh chóng quay đầu lại: "Thế nào, Thẩm tướng quân, ngươi có bằng lòng thu công phá thành này vào trong túi không?"
Thẩm Văn Kim hơi sững sờ, sau đó đẩy núi vàng ngã xuống đất quỳ rạp xuống: "Nhưng dựa vào tướng quân có lệnh, mạt tướng không gì không tuân theo!"
"Được." Ánh mắt thuật tốc độ nhìn về phía đầu tường Lâm Châu đang kịch chiến, ánh lửa nhảy nhót trên mặt hắn, sau đó hắn đỡ Thẩm Văn Kim dậy. "Ta và ngươi kể rõ chi tiết kế sách này, có thể tốc chiến phá thành hay không đều phải xem Thẩm tướng quân rồi..."
....
Đêm khuya, trong núi non phía đông bắc của Lâm Châu, tuyết trắng gió lạnh gào thét, đội ngũ một mực kéo dài về phía trước gập ghềnh giữa núi.
Xuyên qua rừng sâu, lướt qua dãy núi tuyết, toàn bộ đội ngũ trước sau đều không có bất kỳ bó đuốc sáng lên, tuần hoàn tháng hai, không khí bắt đầu ấm áp từ trong giá rét, làm cho tuyết đọng không còn vững chắc như mặt trời mùa đông nữa, mọi người đi trên mặt tuyết, từng bước từng bước tiến vào trong tuyết lại rút ra, tuyết đọng bị hơi nóng hòa tan, lại bị ướp lạnh vào đêm khuya, khiến cho hành quân này nửa đêm, không có chút nhiệt độ nào.
Lại đi tới phía trước, đội ngũ xuyên qua một vách đá chật hẹp, trong gió lạnh nức nở, binh sĩ một người nối một cái, lôi kéo dây thừng đơn giản, từ một người đi qua con đường vách núi xuyên qua, một bên thân thể chính là Thâm Lậu không thấy đáy.
Chúc Bưu cùng đám trinh sát dẫn đường đi trước nhất, một mặt dò đường, một mặt đem dây thừng cố định trên vách núi đá dựng đứng này —— Thâm giản như vậy, mặc dù lấy thân thủ Chúc Bưu bức thẳng đến cấp Tông Sư, nếu giẫm không một cước té xuống, cũng có thể hài cốt không còn.
Nhưng mà, mảnh đất này lúc bình thường dù là thợ săn cũng không dám đi lên vách núi, là con đường duy nhất không một tiếng động tiếp cận Lâm Châu.
Mấy ngày trước, theo thuật tốc độ xuất doanh, nhánh kỵ sĩ Hoa Hạ quân nhận được tin tức nhanh chóng phản ứng. Sau khi ám sát Điền Thực, tấn chức nội chiến, chính diện đánh tan Hoa Hạ quân hiển nhiên là bước mấu chốt để hoàn thành một loạt động tác của Nhan Hi Duẫn. Lúc này theo cái chết của Điền Thực, sĩ khí của Tấn Địa giảm xuống mức thấp nhất, đội ngũ Hoa Hạ quân chỉ có một vạn người không thể bại, nhưng không thể dễ dàng tránh chiến.
Nhưng mặt khác, với quân vạn người của Hoa Hạ tử thủ Lâm Châu, hy vọng lôi kéo sĩ khí toàn bộ Tấn Châu? Hiển nhiên cũng là lựa chọn ngu xuẩn. Sau khi được Vương Cự Vân đáp lại, Quan Thắng đem một vạn một ngàn quân Hoa Hạ chia làm hai bộ, một bộ hơn tám ngàn người tiến vào Lâm Châu, dựa vào lợi thế phòng ngự của thành, nhanh chóng chiến đấu với thuật, đội ngũ còn lại thì chia ra hướng Đông Bắc chờ chúc tướng đến.
Lựa chọn như vậy chủ yếu là để tránh Lâm Châu biến thành nơi tử thủ. Mà về phương diện khác, cân nhắc đến chiến lược của nữ chân nhân, tốc độ công kích của Lâm Châu tất nhiên sẽ cầu tốc thắng, ba vạn đối một vạn ưu thế đương nhiên có thể xem được, nhưng rất có thể còn có hậu chiêu khác. Bởi vậy, trận chiến này mới bắt đầu., Tất nhiên sẽ biến thành hai đội ngũ tinh nhuệ giao phong kịch liệt không cần dùng đến cực điểm. Ba ngàn chuẩn bị, không thể quá xa, không thể quá gần, vì chủ động trên chiến trường, tốt nhất có thể tránh ánh mắt mang thuật tốc độ, về sau, con đường nguy hiểm này, trở thành lựa chọn duy nhất.
Gió đêm như cương đao thổi qua, phía sau đột nhiên truyền đến một trận động tĩnh, Chúc Bưu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong mảnh sơn đạo kia, có mấy bóng người bỗng nhiên náo động địa phương, ba bóng người rơi xuống khe núi, một người trong đó bị binh sĩ phía trước ra sức bắt lấy, hai người còn lại đảo mắt đã không thấy tung tích.
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
Sơn đạo không có âm thanh quá mức truyền đến, chỉ vì trước khi xuất phát, trong quân đội đã nghiêm khắc hạ lệnh không cho phép lên tiếng. Đội trưởng ba ngàn người cứ như vậy lần lượt, cẩn thận xuyên qua vách đá này, trong lúc đó lại có mấy người lần lượt rơi xuống khe sâu, vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Có người rơi lệ, nhưng đội ngũ vẫn như cũ không tiếng động lan tràn, đợi đến khi tất cả mọi người đều xuyên qua vách đá, có người quay đầu nhìn lại, thân núi trong bóng tối kia yên lặng, chưa từng lưu lại dấu vết gì vừa rồi, không lâu sau vách đá này cũng bị bọn họ nhanh chóng bỏ lại phía sau.
Phía trước hắc ám mà rét lạnh, con đường đi tới Lâm Châu vẫn xa xôi như cũ...
....
Qua một đêm, Lâm Châu công thành mới ngừng lại, chiến đấu kịch liệt phảng phất mỗi một khắc đều có khả năng đục xuyên tường thành, nhưng cuối cùng ý đồ này vẫn như cũ không thể thực hiện được.
Nữ chân nhân thu binh, nhưng vẫn bảo trì tư thái như cũ, tùy thời đều có thể phát động một trận tấn công mãnh liệt. Phía sau doanh địa phía tây, Thẩm Văn Kim gọi tướng lãnh tâm phúc trong doanh trướng tới, y không nói muốn làm chuyện gì, chỉ giữ những người này lại.
Thời cơ tốt nhất vẫn chưa tới, vẫn cần chờ đợi.
....
Giờ Tý giờ Tý là xấu, lúc xấu lúc đi về phía cuối, trên tường thành cũng đã bình tĩnh trở lại, binh sĩ phòng thủ thay đổi một lớp, đêm dần dần muốn đi đến chỗ sâu nhất.
Cách đó mười dặm, Vương Cự Vân suất lĩnh viện quân hạ trại trong đêm tuyết, chờ đợi Thiên Minh tiến vào chiến trường. Một khi viện quân, cục diện Lâm Châu sẽ thoáng giảm bớt. Đương nhiên, áp lực của hàng ngũ thuật tốc độ sẽ càng lúc càng lớn, thời gian có thể càng thêm cấp bách. Có lẽ bởi vì như vậy, giờ Sửu ba khắc, đại doanh Kim Quân đột nhiên hành động. Ba ngàn người từ các phương hướng khác nhau phát động tấn công, việc tiến công này kéo dài một khắc đồng hồ.
Rốt cuộc, vẫn không có công mà về.
Gần giờ Dần, kim binh thối lui. Lúc này là nửa đêm ba điểm, sau khi khẩn trương, mệt mỏi cực lớn hướng mọi người áp tới. Dần dần, trong Lâm Châu thành, tướng lãnh thủ thành Hứa Thuần từ trong sân đi ra, đi về phía tường thành phía tây, bên cạnh hắn có tâm phúc đi theo.
Yến Thanh mặc áo đen đứng cách bên này một con phố, phất phất tay, cũng đi theo về phía trước.
Nữ tử đã dần dần yên tĩnh trong đại doanh, thuật tốc tốc từ trong doanh trướng đi ra, đối mặt Lâm châu thành đã an tĩnh như trước, giơ kính viễn vọng lên. Từ lúc hắn đến Lâm Châu, tiếp theo là vô cùng sôi trào náo nhiệt, trước mắt một mảnh bóng đêm, phảng phất chưa bao giờ yên tĩnh như thế.
Trong núi cách đại doanh của nữ tử hai dặm, động vật phảng phất đều đang lạnh lẽo cùng bóng đêm ngủ thiếp đi, Lư Tuấn Nghĩa cũng ở xa xa, xa xa nhìn mảnh doanh địa này.
Giờ Dần, rạng sáng đã là bốn điểm.
Chuyện gì xảy ra vậy, đang muốn phát sinh...