Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tới gần hai tháng, thành đô bình nguyên, một trận mưa bắt đầu, mùa xuân đã lộ ra manh mối.
Thôn nhỏ Gia Định Tây Nam, sau một trận mưa xuân qua đi, con đường vãng lai trở nên lầy lội không chịu nổi. Thôn nhỏ tên Trương thôn vốn nhân khẩu không nhiều, năm ngoái lúc Hoa Hạ quân xuất sơn, quân đội Võ Triều lần lượt tan tác., Một đội nhân mã ở trong thôn sau khi cướp bóc thả lửa lớn, sau đó biến thành thôn hoang. Đến cuối năm, cơ cấu Hoa Hạ quân lần lượt di chuyển tới đây, rất nhiều chỗ trước mắt vẫn còn xây dựng, đám người mùa xuân sau tụ tập đem thôn xóm nho nhỏ bên bờ sông này tôn lên đặc biệt náo nhiệt.
"Ta muốn tạo một cái... cái cổng vòm giống hệt cái tiểu viện kia..."
Lời nói như bú sữa vang lên trong sân, tiểu cô nương này mới vừa đi qua thành thị lớn không lâu chính là tiếng động phát ra khi chơi bùn ở một góc sân nhỏ. Tiểu viện hình chữ nhật thỉnh thoảng có người ra vào, ngay khi cổng vòm xiêu vẹo sắp thành hình của tiểu cô nương, bên cạnh tiểu nữ hài phát ra tiếng cười của một đám người, có người nói: "Buổi trưa thêm đồ ăn."
Cô bé ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô bé có vẻ không hứng thú lắm với việc thêm đồ ăn, nhưng khi quay đầu lại, lại tập hợp bùn đất trong tay, bắt đầu làm món ăn chỉ mình cô bé hiểu mà thôi.
Đây là sân nhỏ của tổng tham khảo của Hoa Hạ quân, xung quanh cũng là nơi tổ chức các phòng tân nhiệm. Dưới sự khống chế của bản thân Ninh Nghị, đại đa số "Âm mưu quỷ kế" của Hoa Hạ quân đều được chuẩn bị sẵn ở đây. Sau mùa xuân, công tác của bộ lạc đã trở nên bận rộn, chủ yếu là đã bắt đầu sắp xếp công việc chi tiết một năm mới, nhưng tin tức đối với ngoại giới cũng đã qua một ngày.
Tin tức hai mươi mốt Bắc địa hội hội thuận lợi truyền tới khiến mọi người có chút vui mừng, vốn tưởng rằng lực lượng không chịu nổi một kích lúc này đã bị vặn thành một sợi thừng đủ để đội ngũ của Tông Hàn, Hi Duẫn tạo thành phiền toái lớn. Hơn nữa có bí thuật đánh lén của Chính Nguyệt ngày đầu tiên được phát hiện là bị kẹp trong đó, mọi người thấy vậy đều cảm thấy thú vị.
【 Trước mắt dùng hết, thanh âm nghe kinh điển hữu dụng nhất là 1~4, tập hợp thành tứ đại ngữ âm, siêu 100 loại âm sắc, càng là hỗ trợ đổi Nguyên thần khí bằng sợi dây ly đọc cao, ô ô ô ô. 】
Lúc hội nghị tạm dừng, Bành Việt Vân từ trong phòng đi ra, hít một hơi thật sâu dưới mái hiên, cảm thấy tâm thần sảng khoái.
Năm nay hắn mới hai mươi bốn tuổi, người Tây Bắc, phụ thân Bành đốc vốn là đại tướng dưới trướng. Trong đại chiến Tây Bắc, nữ chân nhân khí thế hung hãn, triển khai chủng sắc quân thủ Duyên Châu, không lùi, không giảm, cuối cùng bởi vì thành phá bị đuổi giết không mất, phụ thân của Bành Việt Vân cũng chết trong trận đại chiến kia. Mà phần lớn hậu duệ của các gia đình, thậm chí ngay cả đệ tử cao tầng như Bành Việt Vân, tại lúc trước đã được người ta ủy thác vào Hoa Hạ quân, bởi vậy mới có thể bảo toàn.
Lúc phụ thân chết, Bành Việt Vân mười tám tuổi, lập thệ tòng quân đồ diệt nữ chân nhân —— đây là vì sau khi từ chức không lâu liền bị Ninh Nghị chém đầu ở thành Duyên Châu. Mà khi Lương Sơn gây dựng lại Hoa Hạ quân, bởi vì Bành Việt Vân đã được giáo dục từ nhỏ, đầu óc linh hoạt, tâm tư kín đáo, độ trung thành cũng không có vấn đề gì, cuối cùng bị hấp thu làm việc của bộ lạc tham ô.
Người trẻ tuổi lúc đầu tự nhiên hướng về phía tiền tuyến, nhưng không lâu sau liền phát hiện công tác của tổng bộ tham mưu dường như càng thêm thú vị. Mấy năm nay, làm việc nhỏ từ việc nhỏ, đầu tiên là tham dự vào vấn đề vận chuyển của mấy nhánh quân phiệt., Chuyện lớn sau này tham dự là sau khi giết Điền Hổ, việc làm ăn của các thế lực mới, sự vụ phụ trợ cho phương diện quân trang và vũ khí: Chuyện này cuối cùng vẫn phải can thiệp vào cuộc đối lập giữa tấn cấp và nữ nhân, khiến Nhan Tông Hàn bây giờ cơ hồ là thế lực quân đội mạnh nhất thiên hạ gây phiền phức.
Tạo phản mười năm, huyết chiến chính diện với nữ chân nhân đã mấy năm, trải qua chuyện như vậy khiến không khí Hoa Hạ quân có chút thiết huyết. Đối với thế lực này của Tấn vương, Hoa Hạ quân không có bao nhiêu người để mắt tới - Trữ tiên sinh có thể tùy ý chơi đùa các thế lực trên bàn cờ trong thiên hạ mới là cảm nhận của mọi người. Bởi vậy, đối với việc đầu tư thu hoạch được bao nhiêu, người bên trong cũng không mong đợi quá nhiều.
Lần này thi triển ngũ truyền tin truyền tới, truyền đạt tới tình thế kháng kim không tệ, vừa rồi luận chứng lần đầu nhập này, Điền Thực, về quyết ý của đám người Ngọc Lân, mọi người cũng hoặc nhiều hoặc ít sinh ra cảm giác ủng hộ - tuy lực lượng còn chưa đủ, nhưng quyết tâm như vậy, đã đủ để mọi người chung sức kính nể đối phương.
Trong lòng Bành Việt Vân cũng có cảm giác thành tựu cực lớn. Năm đó Tây Bắc kháng kim, đủ loại soái cùng phụ thân mất mạng, Thiết Huyết Cương vẫn còn ở trước mắt, mấy năm nay..., Cuối cùng hắn cũng tham dự vào việc này. Từ sau đợt động tác thư cái phủ sơn, Hoa Hạ quân liên tiếp ra tay mấy lần, thúc đẩy cải cách và thế lực Điền Hổ, bắt Lưu Hinh từ Trung Nguyên đi., Khiến toàn bộ thế cục kháng kim tiến về phía trước, đến năm ngoái nhảy ra khỏi núi lạnh tấn công, thế lực Tấn Vương rốt cục lúc này đã trở thành trung kiên đối với lực lượng kháng kim tại Trung Nguyên, đợi đến khi Nhan Tông Hàn hoàn toàn khôi phục lại, Hi Duẫn và những hào kiệt bất thế trước mặt đóng đinh một cái đinh. Người ở trong đó đương nhiên cũng có thể cảm nhận được hào khí nuốt vào thiên hạ.
Hắn hít sâu mấy hơi dưới mái hiên, hôm nay đảm nhiệm cấp trên của hắn đồng thời cũng là Cừ Khánh của lão sư đi ra, vỗ vỗ bả vai hắn: "Sao vậy? Tâm tình tốt chứ?"
"Có vinh quang đấy." Bành Việt Vân cười cười, trả lời vô cùng khiêm tốn.
Cừ Khánh cũng cười: "Không thể khinh địch, nữ chân thời vận ký, hai mươi năm trước hào kiệt một đời, A Cốt đánh xong, Ngô ăn xin mua trúng phong, kế tiếp chính là đôi của Tông Hàn, Hi Duẫn, mấy viên đại tướng dưới trướng cũng đều là lão tướng cả đời, thuật tốc thấy được Chúc Bưu, cuối cùng không tấn công, có thể thấy hắn càng thêm phiền toái so với dự tính. Lấy trước mắt làm cơ sở, tiếp tục cố gắng đi."
"Lão sư, không cho phép đám người trẻ tuổi chúng ta vui vẻ chút nào chứ?" Bành Việt Vân trêu ghẹo.
"Kéo căng lên." Cừ Khánh mỉm cười, trong ánh mắt đã ẩn chứa quang mang nghiêm túc. "Trên chiến trường, tùy thời đều có thể căng thẳng, không nên buông lỏng."
Cừ Khánh trước kia là lão tướng lĩnh của võ triều, trải qua thành công cũng từng thất bại, kinh nghiệm đáng quý, lúc này hắn nói như vậy, Bành Việt Vân liền nghiêm mặt, nếu thật nói chuyện, có một bóng người vọt vào cửa viện, đến hướng bên này.
Đó là phong thư khẩn cấp cao nhất, trực tiếp đưa đến trên tay Ninh Nghị đang nói chuyện với người khác. Chỉ thấy Ninh Nghị phá hủy bức thư, nhìn vài lần, vẻ mặt vốn có chút vui vẻ lúc này đã hoàn toàn trở nên nghiêm túc.
Tây Nam và Tấn địa cách xa nhau gần ba ngàn dặm, khoảng cách giữa hai bên ảnh hưởng tới tính chất thời gian truyền tới, trong một số tình huống khiến tin tình báo sinh ra tính hài kịch: Cách đây không quá một canh giờ, tin tức đệ nhị Tấn địa đến đã phá vỡ niềm vui của mọi người. Trung quân Hoa Hạ cách xa ba ngàn dặm, bị Nhan Duẫn hất văng trước mặt.
Thân thể trần trụi...
Ngày thứ hai tháng thứ tư, uy thắng.
Sớm hơn một ngày, Tiểu Vũ đã kết thành băng mỏng trên mặt đường. Quân đội khắp nơi bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, bầu không khí nghiêm túc khẩn trương, ma sát với nhau ở các phương diện thành thị. Mấy tên thống soái hộ thành chạm mặt nhau có chút khói lửa, bảo vệ đội ngũ cung thành, phần lớn binh sĩ tâm thần không yên.
Các nơi thành thị, lưu manh côn đồ lục tục ngo ngoe di chuyển dưới động tác không biết của thế lực phương nào trên mặt đất, sau đó lại ở quán trà nấn ná, đối mặt với địa đầu xà ở ngã tư đường đối diện., Cũng có những người bất đồng tụ tập cùng một chỗ, tụ tập về phía Thiên Cực cung. Bên trong phân đàn của Đại Quang minh giáo, bài học của các hòa thượng xem ra vẫn như bình thường, chỉ là các đàn chủ, hộ pháp mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cũng đều ẩn giấu sát khí như có như không.
Dưới sự đoạt quyền, đủ loại chém giết cùng với án mạng. Bắt đầu từ ngày Tấn Vương qua đời, ngay tại các nơi thành thị phát sinh, đến ngày này, ngược lại thoáng bình tĩnh trở lại.
Viên Tiểu Thu chạy vội dưới mái hiên Thiên Cực cung, nhìn thấy trong một tòa đại điện cách đó không xa, nữ hầu lui tới đã dọn xong bàn ghế, nàng đi vào dùng ánh mắt cảnh giác kiểm tra lại một lần nữa, sau đó lại chạy về phía bên kia Thiên Cực cung, kiểm tra đồ ăn trong phòng bếp chuẩn bị.
Viên Tiểu Thu tính tình tương đối đơn thuần, là thị nữ bên cạnh Lâu Thư Uyển. Huynh trưởng Viên Tiểu Lỗi của nàng là thống lĩnh thân vệ bên cạnh Lâu Thư Uyển. Nói theo một ý nghĩa nào đó, hai người đều được coi là tâm phúc của vị nữ nhân này. Chẳng qua bởi vì Viên Tiểu Thu tuổi tác không lớn, tính tình tương đối đơn thuần, nàng xưa nay chỉ phụ trách ăn quần áo sinh hoạt đơn giản như Lâu Thư Uyển mà thôi.
Ngày hôm nay, trong lòng Viên Tiểu Thu tràn đầy phẫn nộ.
Từ khi trưởng bối trong nhà thất thế bị giết trong chính sự, huynh muội bọn họ được Lâu Thư Uyển cứu lên, cảm kích ân đức của đối phương, Viên Tiểu Thu vẫn luôn là nữ tướng " Não tàn phấn". Nhất là về sau, tận mắt nhìn thấy nữ tướng phát triển các loại dân chúng kinh tế, sau vô số chuyện người sống, loại tâm thái này càng thêm kiên định.
Vì gia quốc đại nghĩa, kiên quyết kháng tiền, lại bị vô số người phỉ báng, nửa năm qua nhiều lần bị ám sát. Viên Tiểu Thu trong lòng cảm thấy bất bình cho Lâu Thư Uyển, mà mấy ngày nay, bất bình chuyển hóa thành bi phẫn cực lớn. Một đám người được gọi là "Đại nhân", vì tranh quyền đoạt lợi, vì bảo toàn bản thân, thái độ xấu xí trăm lần, nữ tướng chân chính vì nước vì dân lại bị đối kháng như thế, những người xấu này, tất cả đều đáng chết!
Viên Tiểu Thu chịu trách nhiệm ăn uống no say ở Lâu Thư Uyển, có thể từ rất nhiều phương diện nhận thấy được vấn đề khó khăn: Người khác chỉ trao đổi đôi câu vài lời, ánh mắt huynh trưởng mỗi ngày mài giũa mũi thương chắc chắn, trên dưới cung đình có đủ loại va chạm không bình thường, thậm chí chỉ có nàng mới biết được một số chuyện., Mấy ngày gần đây, mỗi đêm một đêm đều bọc chăn mền, ngồi trong bóng tối. Thật ra nàng không ngủ, đến lúc bình minh, nàng lại chuyển hóa thành dáng vẻ cương cường quả quyết mỗi ngày.
Mà đám người xấu này, người muốn đầu nhập vào phe địch bảo mệnh lại còn muốn đường đường chính chính tới đàm phán!
Bọn họ chết chắc rồi! Nữ tướng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!
Trong lòng Viên Tiểu Thu cảm thấy như vậy. Từ rất nhiều lần nữ tướng giao phong cùng người khác, Viên Tiểu Thu đã tích lũy được lòng tin như vậy, mỗi một người muốn cùng nữ nhân đối nghịch, cuối cùng đều ngã vào trong vũng máu, trong đó còn có người không ai bì nổi kia, giết Hổ Vương Điền Hổ của cha mình. Hiện nay những người này lại đến tận cửa, còn muốn đàm phán, lấy tính cách của nữ tướng, bọn họ hôm nay có thể chết ở chỗ này!
Đúng rồi, còn vị Hắc kỳ quân đã giết Hoàng đế kia nữa, bọn họ cũng đứng sau nữ tướng.
Hoàng đế cũng dám giết, những người ngày hôm nay tới, tất cả đều phải chết!
Trong lòng Viên Tiểu Thu nghĩ như vậy, thế cho nên khi nàng một đường chạy trốn, nhìn thấy Triển khai cửa cung vào năm ngày trước, nàng vẫn không nhịn được chạy tới thi lễ một cái.
"Triển Ngũ Gia, hôm nay các ngươi nhất định không được buông tha những tên xấu xa chết tiệt kia!"
Viên Tiểu Thu đã quen nhìn cảnh Lâu Thư Uyển giết người, nói mấy lời thật ngây thơ. Thi triển ngũ lộ ra nụ cười như lão nông, hiền lành gật gật đầu: "Tiểu nha đầu à... phải vui vẻ như vậy, thật tốt biết bao."
Viên Tiểu Thu gật gật đầu, sau đó mở trừng hai mắt, không biết đối phương có đồng ý hay không.
Đi bên cạnh Triển Ngũ là một nam nhân thân hình cao lớn khôi ngô, khuôn mặt có chút đen kịt, ánh mắt tang thương mà trầm ổn, vừa nhìn chính là nhân vật cực kỳ không dễ chọc vào. Viên Tiểu Thu hiểu chuyện không hỏi thân phận của đối phương, sau khi nàng đi rồi, Triển Ngũ mới nói: "Đây là nữ hầu bên cạnh Lâu cô nương hầu hạ khởi cư, tính tình thú vị... Sử Anh hùng, mời."
Triển Ngũ bây giờ là người bên cạnh Lâu Thư Uyển, hắn mời Sử Tiến, xem như hôm nay đã vào cung sớm bố trí. Sau sáng sớm, đã có một nhóm người từ thành thị xa xa đi tới. Lấy Thang gia Thang Thuận, Liêu Nghĩa Nhân cầm đầu, thủ lĩnh đại thế lực lớn nhỏ tấn địa., Hoặc là người phát ngôn, lúc trước các đại biểu tham dự hội minh, quân sư dưới trướng Kỷ Thanh Lê, Lâm Tông Ngô của Đại Quang Minh giáo, thân tín dưới trướng Vương Cự Vân an tiếc phúc, cùng với Hoa Hạ quân Chúc Bưu cuối cùng, tại thời tiết âm lãnh này, tụ tập đến Thiên Cực cung.
Hơn mười năm trước, thiên hạ đại loạn, võ triều cũng không cách nào bận tâm đến bờ Hoàng Hà Bắc. Điền Hổ tích lũy nữ tử thật sự che chở, thế lực điên cuồng khuếch trương, các thế lực phụ cận Tấn Địa, gia tộc che chở cho Hổ Vương. Mặc dù đã trải qua từng lần đấu tranh chính trị đấu đá chính trị., Bây giờ trong nội bộ Tấn Vương, vẫn như cũ, từng nhóm nhỏ lấy gia tộc làm chỗ dựa tạo thành. Lúc thật sự, những đoàn thể này đều có thể áp chế xuống, nhưng hôm nay, mọi người đối với sự tin tưởng của Tấn địa đã rơi xuống đáy cốc, rất nhiều người đã đứng ra, vì tương lai của mình tìm kiếm phương hướng.
Cục diện phức tạp như vậy, còn có các thế lực như Đại Quang Minh giáo, như Kỷ Thanh Lê mỗi người đều mang ý nghĩ của riêng mình, còn có kháng kim mặc dù kiên quyết, thái độ trước mắt cũng không rõ ràng như Vương Cự Vân. Dù sao, duy chỉ có Hắc kỳ quân kia, quan hệ với minh hữu của Lâu Thư Uyển, coi như cũng coi như là vững chắc.
Trong Thanh Đồng đỉnh phụ cận đại điện đốt than, toàn bộ các cao thủ trong đại điện đi theo đến đề phòng lẫn nhau, sử dụng vị trí chọn bên cạnh Lâu Thư Uyển, Chúc Bưu tiến vào đại điện, liền để mắt tới Lâm Nhạc Uyển đang ngồi cùng với Lâm tông ta., Lựa chọn vị trí giữa hai người, dùng ánh mắt ngăn cách đối phương —— khi hắn còn trẻ dũng mãnh không sợ. Hôm nay trải qua mười năm chém giết chiến trận, cho dù thiên hạ đệ nhất uy danh hiển hách, trong lòng hắn cũng không chút sợ hãi. Một khi Lâm Tông ta đứng đội sai lầm, hắn tùy thời chuẩn bị một phen chém giết đối phương.
Mà một gã thủ lĩnh khác của Hoa Hạ quân, Triển Ngũ đơn độc ngồi một mình ở một bên sảnh, giống như là tùy tùng của thế lực nào đó, hai tay giao nhau, nhắm mắt dưỡng thần - mọi người đối với sự sợ hãi của y khả năng càng lớn, tiếng xấu ở bên ngoài, cùng nữ chân nhân tuyệt không cầu cùng khả năng, hôm nay mọi người tới đây, mặc dù mọi người đã phát động tất cả lực lượng trong thành thị, nhưng ai cũng không biết Hắc kỳ quân có đột nhiên nổi giận hay không, tàn sát sạch sẽ tất cả mọi người trước mắt.
Thành thị, trong ngoài cung đình, thế lực khắp nơi đều đã chuẩn bị sẵn sàng, giương cung bạt kiếm. Có thể tưởng tượng được, đàm phán hôm nay chỉ cần hơi ma sát một chút, cả tòa thành uy phong, thậm chí toàn bộ va chạm cùng chém giết trên mặt đất, sẽ ầm ầm bộc phát.
....
Viên Tiểu Thu đứng ở phía sau cây cột, ngáp một cái.
Nhìn từ vị trí của nàng trong đại điện, vị trí ngồi ở cái bàn dài bên này, thần thái của lâu cô nương thần thái lạnh lùng, ánh mắt lạnh thấu xương, uy nghiêm trên người giống như nữ hoàng đế trong truyền thuyết - trong lòng nàng tin tưởng, một ngày nào đó, lâu cô nương sẽ làm nữ hoàng đế.
Mà ở đối diện, lão đầu tên Liêu Nghĩa Nhân kia, không có một cái tên nhân nghĩa, dưới mọi người hoặc phụ họa hay châu đầu ghé tai, vẫn còn đang nói những lời vô sỉ, làm cho người ta buồn nôn.
"... Theo thế cục hôm nay, mặc dù chư vị khư khư cô độc, chém giết cùng nữ nhân, nhưng dưới sự tiến công hiếm có, toàn bộ Tấn địa có thể kiên trì được mấy tháng? Trong đại chiến, người theo địch bao nhiêu? Lâu cô nương, chư vị, nữ chân nhân, tác chiến với nhau, chúng ta kính nể, nhưng hiện tại? Võ Triều đã thoái lui Trường Giang, chung quanh có ai giúp chúng ta hay không? Chỉ có một con đường chết, ngươi làm sao có thể khiến cho tất cả mọi người cam tâm tình nguyện chịu chết..."
"... Làm không được a, lâu cô nương, cô kéo ta một cục xương già lên chiến trường giết chết ta, Liêu mỗ sẽ không hận cô. Nhưng mà, để cho toàn bộ mọi người trong nhà chết hết, Liêu mỗ cũng sẽ bị người nhà giết đầu tiên, đây chính là tình trạng hiện tại... Nữ chân nhân dựng đứng cả lên muốn tới đây., Chỉ cần chư vị đồng ý, hoặc bỏ mười thành, hoặc bỏ ra năm thành. Chư vị, Trung Nguyên có thể sống được bao nhiêu người chứ, thế nào cũng phải làm cho tất cả mọi người chết mới được. kháng kim mà chết là đại nghĩa, trăm vạn người sống, chẳng lẽ không phải là đại nghĩa... Hai con này..., Chỉ cần cắt ra, những người khác còn có một con đường sống, các ngươi thanh bạch kháng Kim Thủ Thành, ít nhất lúc thủ thành sẽ không có người lén lút kéo chân các ngươi... Lòng người đã đến nước này, trừ điều đó ra, còn có biện pháp gì đây..."
Sắc trời ngoài điện vẫn âm trầm như cũ, Viên Tiểu Thu đứng đó chờ đợi lâu cô nương kêu một tiếng " cụng ly" hoặc là tín hiệu gì khác, giết những người này đến máu chảy thành sông.
Nàng không thể chờ được một màn này, ngược lại là ngoài thành Uy Thắng có người cưỡi ngựa báo tin, lo lắng đi tới bên này...
Thân thể trần trụi...
Gần ba ngàn dặm bên ngoài Trương thôn, Ninh Nghị nhìn phong thư trong phòng đám người vừa mới truyền đến nghị luận.
Tin tức thi triển viết tới đây. Bởi vì cấp bách, người đưa tin trên đường không ngừng đuổi theo, đuổi theo hơn hai ngày, cho nên tin tức hội minh thành công cách thời gian Điền Thực bị ám chỉ nửa canh giờ.
Điền Thực chết rồi, Trung Nguyên sắp xảy ra vấn đề lớn, hơn nữa rất có thể đã xảy ra vấn đề lớn. Điền Thực sau khi chết Triển Ngũ cùng Lâu Thư Uyển đụng nhau một hồi, sau đó liền tu thư đi đến, phân tích rất nhiều tình huống có khả năng. Mà điều khiến Ninh Nghị để ý, là ở bên trong phong thư, Lâu Thư Uyển mượn dùng năm miệng cầu viện.
Hi vọng Hoa Hạ quân có thể tận lực xuất lực, ổn định thế cục tấn địa, cứu mấy trăm vạn người trong nước sôi lửa bỏng.
Ý tứ này là do Lâu Thư Uyển mượn cớ thi triển ngũ chi khẩu truyền tới. Với tính cách cực kỳ cực đoan của nữ nhân này, nàng sẽ không cầu viện mình. Lần trước nàng tự mình tu thư, nói ra tương tự như vậy, là trong lúc cục diện tương đối ổn định thì nói ra buồn nôn chính mình, nhưng lần này, trong Triển Ngũ thư để lộ ra tin tức này, mang ý nghĩa nàng đã ý thức được kết cục sau này.
Cuộc đời Lâu Thư Uyển cực kỳ nhấp nhô, mình giết phụ thân cùng huynh trưởng của nàng, sau đó nàng lại trải qua rất nhiều chuyện, nghe nói phu quân đều tự tay giết chết. Với tính cách điên cuồng của nàng, Ninh Nghị cảm thấy cho dù nàng đầu hàng nữ tử thật sự hủy diệt thiên hạ cũng không có gì lạ, mà sau này nàng lựa chọn kháng tiền, cũng không phải là một loại thể hiện tính tình điên cuồng cương liệt.
Người như vậy, có khuynh hướng tự hủy, khi người khác ức hiếp, cùng đối phương ôm thành một đống ngọc đá cùng tan, là chuyện cực kỳ đơn giản. Nàng có thể ghét chính mình, thậm chí có một ngày trên chiến trường kề vai chiến đấu, nàng bỗng nhiên lật qua lật lại chính mình một cái, nhưng vào lúc này, thông qua triển khai ngũ, hướng hắc kỳ tìm kiếm hi vọng xa vời. Điều này thật làm cho lòng người phức tạp, vì vậy tín hiệu mà than thở.
Nàng thật muốn lôi kéo thế cục này, mấy trăm vạn người tồn vong ở đâu.
Đáng tiếc, không nói tới chuyện bây giờ Hoa Hạ quân khống chế toàn bộ bình nguyên chỉ có năm vạn binh lực. Coi như là chuyện không có khả năng nhất, có thể bỏ lại toàn bộ cơ nghiệp bắc thượng giết địch, năm vạn người đi ba ngàn dặm, đến bờ bắc Hoàng Hà, chỉ sợ đã là mùa thu.
Ninh Nghị đứng bên cửa sổ thở dài.
....
Trong phòng mọi người còn đang bàn luận, Bành Việt Vân đang khôi phục mọi chuyện trong lòng, đang nhai nuốt tin tức có liên quan tới đối thủ.
Điền Thực vốn có tiếng là vô thực, nếu chết sớm hai tháng thì e rằng cũng không sinh ra gợn sóng gì quá lớn. Cho tới tận lúc hắn có địa vị danh tiếng, phát động ngày thứ hai hội minh, bất ngờ giết chết hắn, khiến cho tất cả mọi người kháng kim dự tính rớt xuống vực thẳm. Tông Hàn, Hi Duẫn đã sớm tính toán, hay là mãi đến giờ phút này mới trùng hợp thành công ám sát...
Trong lòng còn đang suy đoán, cửa sổ bên kia, Ninh Nghị mở miệng.
"... Phụ trách võ triều bên kia, mau chóng tìm người, phân biệt đàm phán với võ triều và Nguỵ Châu, thúc đẩy đàm phán. Nếu như Võ Triều thật sự không có ai dám gánh cái tội này, vậy bề ngoài coi như xong, âm thầm thương lượng, đem chỗ tốt có thể lấy được ra. Chuẩn bị một phần bản thảo., Huynh đệ ở tường, ngoại ngự côn, nữ thật thế tới rào rạt, Tấn Vương dũng mãnh, chúng ta không đánh, để bọn họ giữ lại Cốt Châu. Hô hào võ triều phát động hết thảy lực lượng, hô ứng thế cục Trung Nguyên, có thể giúp đỡ thì giúp... "Ninh Nghị vung tay lên, "Không giúp thì thôi!"
"... Bên bờ Nam Hoàng Hà, vốn là gián điệp báo cho hệ thống tạm thời không thay đổi, nhưng mà, một số nhân thủ trước kia từ nơi này trở về Trung Nguyên có thể bắt đầu hành động, cố gắng phát động một chút, để cho bọn họ phía bắc, tận lực trợ giúp lực lượng phản kháng của Tấn Địa. Người có thể không nhiều lắm, có còn hơn không ít, ít nhất... kiên trì được lâu một chút, sống thêm một ít người."
Ninh Nghị nói tới đây, trầm mặc trong chốc lát: "Tạm thời chỉ có bấy nhiêu, các ngươi thương lượng một chút, hoàn thiện chi tiết một chút, còn có cái gì có thể bổ sung cho ta... Ta còn có việc, trước rời khỏi đây."
Mọi người kính trọng, Ninh Nghị đáp lễ, bước nhanh ra khỏi nơi này. Lúc ở Bình nguyên thành thì mây mù lượn lờ, sắc trời ngoài cửa sổ tựa hồ lại sắp mưa xuống.
Thân thể trần trụi...
Phảng phất như một trận gió lớn thổi qua thành trì u ám.
Tuyết sắc bên ngoài thành chưa kịp biến mất, người báo tin dưới nam lần lượt đi đến. Bọn họ thuộc về các gia tộc khác nhau, thế lực bất đồng, truyền lại xác thực cũng là một tin tức có lực trùng kích mạnh mẽ như vậy, tin tức này khiến toàn bộ cục diện trong thành càng thêm khẩn trương.
Trong Thiên Cực cung, hai bên đàm phán mới tiến hành không lâu, Lâu Thư Uyển ngồi ở đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn một góc cung điện, nghe tiếng nói khắp nơi, chưa từng mở miệng làm ra bất kỳ biểu hiện gì, người đưa tin bên ngoài, liền từng người đi vào.
Một nữ tử tiến đến, kề bên tai Lâu Thư Uyển nói cho nàng tin tức mới nhất, Lâu Thư Uyển nhắm mắt lại, một lát sau, mới lại như thường mở ra, ánh mắt đảo qua Chúc Bưu, sau đó lại trở về chỗ cũ, không nói gì.
Sau một khoảng thời gian, Chúc Bưu cùng với rất nhiều người khác liền biết được tình huống.
Nữ Chân Thuật Liệt doanh, ba vạn sáu ngàn nữ tu sĩ, mang theo hơn ba vạn hán quân đầu hàng, lao thẳng tới nơi đóng quân của Hoa Hạ quân gần Lâm Châu.
Đây là lần đầu tiên nữ chân nhân này làm ra động tác lớn như vậy, bảy vạn người lực lượng, thẳng đến cái xương cứng khó gặm nhất Hắc kỳ quân, ý nghĩ rõ ràng không có gì. Điền Thực sau khi đi, tấn địa vốn là nơi sụp đổ, nhánh hắc kỳ quân này là lực lượng duy nhất có thể chống đỡ nổi cục diện, một trận đánh bại hắc kỳ, liền có thể phá vỡ lòng tin của tất cả mọi người: Cho dù đánh lui hắc kỳ, cũng đủ chứng minh tại toàn bộ Trung Nguyên không người nào có thể làm nữ chân một kích hiện thực.
Có người kinh ngạc, có người bối rối, có người thần sắc lập lòe, cũng có người đem cục diện nói ra. Bên này lầu các vẻ mặt lạnh lùng "Tất cả mọi người cùng chết", Chúc Bưu hít một hơi, đứng lên. Hắn liếc nhìn Triển Phi năm lần, sau đó ánh mắt khinh miệt đảo qua mọi người, bước nhanh ra ngoài điện. Mặc dù không nói nửa chữ, hắn quyết tâm hướng chiến trường, cũng đã biểu đạt rõ ràng.
Phía sau, tướng lãnh loạn sư tên là An Tích Phúc cũng đứng lên, đi ra ngoài điện.
Chúc Bưu nhanh chóng rời khỏi Thiên Cực cung, chuyển qua mấy cửa cung, có người từ phía sau đi theo: "Chúc tướng quân."
Tên nam tử tên là An Tích Phúc kia, hơn mười năm trước đã từng nghe nói qua, lúc hắn ở Hàng Châu đã từng giao tiếp với Ninh Nghị, cũng là hảo hữu của Trần Phàm ngày xưa. Sau đó đám người Phương Thất Phật bị áp giải, nghe nói hắn cũng từng âm thầm cứu viện, về sau bị thế lực nào đó bắt được, hạ lạc không rõ tung tích. Ninh Nghị từng dò xét một thời gian nhưng cuối cùng không tìm được, bây giờ mới biết, có thể là Vương Dần cứu hắn ra ngoài.
Song phương từng kề vai chiến đấu ở Lâm châu, đây cũng là một chiến hữu đáng tín nhiệm. Chúc Bưu chắp tay: "An huynh đệ cũng muốn đi về phía bắc?"
"Phụng mệnh Vương soái, ta phải chờ đến lúc thế cục bên này định ra mới có thể đi. Đối với việc nữ chân nhân có thể xuất binh sớm, liên kết với chuyện ở Tấn quốc, Vương soái có dự đoán, trình độ thuật tốc xuất binh, Vương soái cũng sẽ dẫn quân chạy tới, chúc tướng quân không cần lo lắng."
"Ha ha, ta có cái gì mà lo lắng... Không đúng, ta sốt ruột không đuổi kịp trận chiến ở tiền tuyến." Chúc Bưu cười cười: "Vậy An huynh đệ đuổi theo là..."
"Muốn hỏi Chúc tướng quân một vấn đề, có liên quan rất lớn tới lần đàm phán này."
"Hả?" Chúc Bưu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vấn đề gì?"
"Tấn Vương đã giảm, Tấn Địa quân sĩ khí rơi xuống hạ cốc, nhưng nếu muốn tử chiến, vẫn có cơ hội. Như Hoa Hạ quân của Chúc tướng quân, chưa hẳn không thể trở thành chủ tâm cốt nơi này, lúc ta tới, Vương soái từng nói, nếu Hoa Hạ quân lưu lại nơi này, cùng nữ tử quần nhau, lần đàm phán này, tình huống sẽ khác nhau. Thậm chí khả năng hoàn toàn khác."
An tiếc phúc biểu tình bình tĩnh, nhìn Chúc Bưu lẳng lặng nói xong đoạn này, hắn cũng không mở miệng hỏi thăm Hoa Hạ quân là lưu lại hay không, mà là đem toàn bộ sự tình nói xong, liền cố gắng thuyết phục đối phương. Nghe xong đoạn này, sắc mặt Chúc Bưu cũng âm trầm xuống, thần sắc phức tạp mà giãy dụa.
An tiếc phúc nói: "Bởi vậy, biết rõ Hoa Hạ quân có thể lưu lại hay không, An mỗ mới có thể tiếp tục trở về, cùng bọn họ bàn bạc chuyện kế tiếp. Chúc tướng quân, trăm vạn người, tấn địa... có thể lưu lại hay không?"
Quân phòng thủ trên tường thành, bốn phía chỉ có mấy người xa xa, An tiếc cương quyết đuổi tới nơi này vừa mới nói chuyện. Gió lạnh thổi qua quảng trường trống trải, Chúc Bưu trầm mặc hồi lâu.
"Ta có một vị huynh đệ..." Chúc Bưu nói, "Không, không chỉ có một vị, có mấy vạn huynh đệ, bọn hắn liều mạng đi, ở lại đại danh phủ, vì đem nữ chân đông lộ quân, kéo dài một phần, kéo dài thời gian, sau khi mở xuân, bọn họ có thể sẽ không còn đường sống. Hoa Hạ quân đáp ứng đi cứu bọn họ, thuật lục đục đánh tới, Hoa Hạ quân tất sẽ toàn lực ứng phó, cho dù ta chết trận, nhưng ta cũng không tiếc... Nhưng ta... không thể nuốt lời với những huynh đệ đã đền bù tính mạng cho thân gia kia..."
Hắn cân nhắc câu nói, nói đến đây, An Tích Phúc vẻ mặt bình tĩnh chắp tay, khẽ mỉm cười: "Ta hiểu rồi, Chúc tướng quân không cần để ý những thứ này. An mỗ xem ra, vô luận lựa chọn thế nào, Chúc tướng quân đối với thiên địa thế nhân đều không thẹn với lương tâm."
"... Nếu có thể cứu hắn ra, ta sẽ còn tới."
"Đương nhiên. Chúc tướng quân thuận buồm xuôi gió, mã đáo thành công."
"Đa tạ cát ngôn của ngươi."
Chúc Bưu cười cười, lúc chuẩn bị rời đi, lại nhớ tới một sự kiện, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, An huynh đệ, nghe nói ngươi rất thân với Trần Phàm."
"Đúng vậy."
"Ta cũng có một vấn đề. Năm đó ngươi mang theo một ít sổ sách, hy vọng có thể cứu viện cho Phương Thất Phật, sau đó lại mất tích, Trần Phàm tìm ngươi thật lâu nhưng không tìm được. Chúng ta thế nào cũng không nghĩ tới, sau này ngươi lại làm việc cùng Vương Dần, Vương Dần trong chuyện giết Phương Thất Phật, vai trò đóng vai tựa hồ không được chói lọi, cụ thể đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta rất tò mò a."
Sự tình hơn mười năm trước đã qua, Chúc Bưu cười xán lạn, tuy có hiếu kỳ, kỳ thật cũng không vì truy cứu. An tiếc phúc cũng cười cười: "Quả thật là Vương thượng thư cứu ta, đối với nội tình năm đó, ta cũng không rõ ràng lắm, có một đoạn thời gian., Một lần muốn giết chết Vương Soái, truy hỏi ý nghĩ của hắn, hắn cũng không muốn đàm luận với tiểu bối như ta..." Hắn suy nghĩ chốc lát, "Về sau, rất nhiều chuyện đã trở nên mơ hồ, bởi vì Vương soái không nói, trong lòng ta chỉ có một chút suy đoán của riêng mình."
"Vương soái là người chân chính vướng bận Vĩnh Nhạc triều." An tiếc phúc nói: "Lúc đầu Vĩnh Nhạc triều khởi sự đã bị hủy diệt, triều đình bắt dư nghiệt Vĩnh Nhạc triều không tha, muốn nhổ tận gốc tất cả mọi người, Phật soái bất tử, rất nhiều người cả đời không được yên bình. Sau đó Phật soái mất, công chúa điện hạ cũng chết, triều đình kết án với Vĩnh Nhạc triều, bây giờ trong Minh Vương quân, có rất nhiều lão nhân vẫn là Vĩnh Nhạc triều, đều là Vương soái cứu được."
"Là Pháp Bình, không có cao thấp, vương soái mang theo ý nghĩ này, có một ngày lại có thể cầm lên lần nữa, chỉ là nữ chân nhân đến, không thể không cãi tiền trước, trả cho thiên hạ một thái bình."
An tiếc phúc nói xong, cười cười: "Suy đoán của ta đúng hay không đúng, cũng rất khó nói, dù sao Vương Soái uy nghiêm, không nên nói nhiều. Nhưng chuyện chống vàng, Vương Soái kiên quyết đến cực điểm, Chúc tướng quân có thể không cần nghi ngờ."
Chúc Bưu gật gật đầu, chắp tay.
Trên đời này thật sự là có đủ loại người, các loại ý nghĩ, giống như hắn và Vương Sơn Nguyệt, bọn họ vì lý niệm khác nhau mà chiến đấu, nhưng cũng hướng về cùng phương hướng. Chúc Bưu nghĩ như vậy, chạy về phía chiến trường. An tiếc phúc xoay người, hướng tới một chiến trường khác mà cũng muốn đi.
quỳ xuống hoặc là chống cự, mọi người mang theo tâm tư bất đồng không ngừng đánh cờ. Trong đại điện, Lâu Thư Uyển nhìn một góc điện phủ, bên tai có vô số thanh âm ồn ào chảy qua, trong lòng nàng có một tia mong đợi, nhưng càng nhiều lý trí nói cho nàng, mong ngóng cũng không tồn tại, mà mặc dù cục diện có tệ đến đâu, nàng vẫn chỉ có thể ở trong vùng địa ngục này không ngừng chém giết. Chết đi có lẽ tốt hơn, nhưng tuyệt đối không thể!
Thiếu nữ tên Viên Tiểu Thu ở bên cạnh oán giận chờ một hồi tàn sát...
Phía bắc, quân đội đã động đậy, vuốt vuốt máu, chuẩn bị trận chém giết đầu tiên sau năm. Phích Lịch Hỏa, Tần Minh, Quan Đao, Kim Thương - Từ Ninh, Song Tiên Diên, Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa... Cùng với cờ đen được trang trí, đều đang trầm mặc nghênh đón mùa xuân máu và lửa đỏ đan xen vào nhau.
Mang theo khí tức dũng mãnh kéo dài hơn mười năm, Vương Cự Vân lão giả đồng dạng nghênh đón nữ chân nhân giết tới, hào phóng xúc động.
Còn về phía nam thành Từ Châu, tám ngàn hoa hạ quân, mấy chục vạn yêu đói quỷ cùng với cục diện ba mươi vạn nữ nhân đường quân tụ tập ở phía bắc, cũng đã bắt đầu hành động. Giờ phút này, vô số sóng ngầm muốn gào thét hướng về mặt băng mỏng...