Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Chính nguyệt. Ngày ngắn đêm dài.
Mùa xuân xây dựng suốt mười năm này, thiên quang ở Tấn Địa luôn có vẻ ảm đạm, mưa tuyết không rơi xuống nữa, cũng khó khăn lắm mới thấy trời cao, màn sáng chiến tranh được vén lên, lại thoáng dừng lại, khắp nơi đều là cảnh tượng chiến loạn mà đến.
Thành trì bị tàn sát, thành trì bị nghiền nát, nạn dân lang thang, dùng trăm vạn quân đội, khiến cho nơi nào cũng là cảnh tượng hỗn loạn. Cảnh tượng hỗn loạn này thỉnh thoảng lại xen lẫn dấu vết của mùa xuân... mọi người dù là như vậy, dù cho tuổi tác có gian nan, xuân đến cuối cũng luôn có người tận lực dán câu đối trước cửa, mua một bộ môn thần chờ đợi năm sau bình an.
Sắc trời còn sớm, phụ cận sơn thôn nho nhỏ, binh sĩ bắt đầu mài đao, chở ngựa ăn uống no nê, lưng có đồ vật. Cờ đen phất phơ ở một bên của doanh địa, không bao lâu, các binh sĩ tụ tập lại, khuôn mặt nghiêm túc.
Sau đó quân đội yên lặng tiến hành.
Gần sơn thôn nho nhỏ, con đường, sơn lĩnh đều là một mảnh tuyết đọng thật dày, quân đội liền ở trong tuyết này đi về phía trước, tốc độ không nhanh, nhưng không người phàn nàn. Không bao lâu, quân đội này như trường long biến mất trong núi rừng tuyết trắng bao trùm.
Điểm đến đã được định sẵn, lương khô đã được mang theo. Trong ngày đêm, quân đội hơn vạn người nghỉ ngơi trong rừng tuyết, chưa từng nhóm lửa, ngày thứ hai doanh trại tiếp tục đi tới.
Trong quân doanh của phái nữ thật nóng, cũng có cảnh tượng vui vẻ quanh năm. Ở một doanh địa phía nam vùng nước mỡ, binh sĩ nữ thật khoác áo khoác lên, đội mũ mềm, hô quát gọi nhau tập kết, sau đó ra khỏi doanh địa đi về phía nam. Trinh sát đã được đưa ra ngoài, ngày thứ hai, trên đường đi quân đội bộc phát chém giết quy mô nhỏ, sau đó trinh sát vội vàng trở về.
Bí thuật giục ngựa lao nhanh lên sơn lĩnh, kéo ra Thiên Lý Kính tùy thân, ở một bên dãy núi tuyết trắng kia, một nhánh quân đội bắt đầu chuyển hướng, một lát sau, dựng lên quân kỳ màu đen.
Quân đội Nữ Chân trực tiếp tiến về phía đối phương, triển khai trận thế chiến, đối phương cũng dừng lại, sau đó, đội ngũ Nữ Chân cũng chậm rãi dừng lại, hai đội ngũ giằng co một lát, hắc kỳ chậm rãi lui về phía sau, tốc độ thuật cũng lui về phía sau. Không lâu, hai nhánh quân đội biến mất vô tung, chỉ có thả ra trinh sát của đối phương, sau hai canh giờ, mới giảm độ ma sát xuống.
....
Đây là một lần ngẫu nhiên diễn ra trong cuộc chiến ở Tấn Địa. Sau khi sự tình qua đi, trời tối đen lại dần dần sáng lên, nhiều lần như vậy, tuyết đọng bao trùm mặt đất vẫn không thay đổi hình dạng của nó, hướng tây nam trăm dặm, lướt qua chân núi trùng điệp, trên mặt đất màu trắng xuất hiện một cái bao vải nhỏ kéo dài không dứt, phập phồng, phảng phất vô cùng vô tận.
Đây là một quân doanh không biết bao nhiêu người, thân ảnh binh lính xuất hiện ở trong đó. Trước mắt chúng ta tuần tra tới lui, có âm thanh vang lên. Tiếng trống nhỏ, sau đó không biết là ai, trong đống tuyết phát ra tiếng kêu leng keng, thanh âm già nua cương kình, thoắt ẩn thoắt hiện.
"...Hoang cỏ sao mịt mờ chứ, Bạch Dương cũng tiêu Tiêu!
Nghiêm Sương! Trong vòng chín tháng! Đưa ta đến Kiếm Đồ Viễn Thành..."
Tiếng hô này là một bài《 vò hát của Đào Uyên Minh, vốn là do người chết sử dụng, nhưng giọng nói hùng hồn dõng dạc, lúc này thanh âm quanh quẩn trong trời tuyết trắng mênh mang, tự có một cỗ khí phách hào hùng trực diện đối mặt với trời đất. Sau khi âm thanh vang lên, lại là nhịp trống.
Trước tầm mắt là một cái đài cao phủ đầy lá tinh kỳ như rừng, đài cao cũng là màu trắng. Âm thanh của Đoạn Ca tiếp tục vang lên, trên đài cao là một mảnh đất bằng phẳng, đầu tiên là từng dãy thi thể được vải trắng bao bọc lại., Sau đó đội ngũ binh lính kéo dài ra, tung hoành không bờ bến. Hồng Anh trong tay binh lính, trên cánh tay lại có lụa trắng chói mắt. Trên đài cao là vùng cao nhất của Tấn Vương Điền, hắn mặc áo giáp, buộc khăn trắng. Ánh mắt nhìn xuống phía dưới, cùng hàng thi thể kia.
Buổi tế điện 'Lão giả' ở trước đài cao miệng vẫn tiếp tục, mãi cho đến khi được gọi là "Thân thích hoặc nỗi bi, người khác cũng đã hát." Sau đó là "Chết đi ra, nâng thân thể lên cùng núi a." Điểm trống kèm theo âm thanh này rơi xuống, sau đó lại có người tiếp tục hát lên, trần thuật việc những người chết này đối mặt với sự hy sinh của Hồ tù nhân xâm lược, sau đó, mọi người nhóm lên hỏa diễm, đốt thi thể hừng hực trong vùng tuyết rơi này.
Dương Quang, một tế điện quy mô cực lớn đang tiến hành.
....
Năm mươi dặm Tây Bắc Châu, đại doanh Nữ Hinh Lực.
Đội quân chính thức của những nữ nhân đi ra từ Nhạn Môn quan, quân đội Chử Thương cùng với Hán quân đang hàng đầu, hơn mười vạn người tụ tập lại, quy mô đã có thể so với thành trì lớn nhất của thời đại này, trong đó cũng có sinh thái của riêng mình. Vô số quân doanh, gần trung quân doanh là một mảnh đất trống trước đó., Nhan Hi Duẫn bưng trà, ngồi trên ghế, nhìn trận chém giết trên đất trống phía trước, thỉnh thoảng còn có phó thủ tới bên tai hắn nói gì đó, hoặc là lấy một kiện văn thư cho hắn xem. Ánh mắt Hi Duẫn bình tĩnh, một mặt nhìn tỷ thí, một mặt xử lý sự tình liên tiếp.
Hai người tiến hành chém giết trên bãi đất trống, vóc người đều có vẻ cao lớn, chỉ có một người là nữ chân quân sĩ, một người mặc Hán phục, hơn nữa không thấy áo giáp, trông như một người dân bình thường. Nữ nhân kia cường tráng khôi ngô, lực lượng lớn như trâu bò., Chỉ là đang luận võ, nhưng hiển nhiên không phải là đối thủ của hán nhân bình dân. Đây chỉ là một bình dân, trên thực tế kén già miệng hổ rất dày, tay phản ứng nhanh chóng, sức lực cũng không tầm thường, trong thời gian ngắn ngủi, đã đánh ngã nữ nhân binh sĩ kia mấy lần.
Nữ tử kia có tính tình dũng mãnh, thua mấy lần, trong miệng đã có máu tươi phun ra, hắn đứng lên hét lớn một tiếng, tựa hồ nổi hung tính. Hi Duẫn ngồi ở đó, vỗ vỗ tay: "Được rồi, đổi người."
Hắn chọn một nữ binh sĩ, đi giáp trụ binh khí, lại lần nữa lên sân. Không lâu sau, binh sĩ mới lên sân này cũng bị đối phương quật ngã, Hi Duẫn Vu lại kêu dừng, chuẩn bị đổi người. Đường đường hai nữ dũng sĩ đều bị hán nhân này đánh ngã, các binh sĩ đứng xem xung quanh có chút không phục, mấy tên quân hán có thân thủ cực tốt trong quân nhận xung phong xung quanh xung quanh xung quanh xung quanh xung phong nhận việc, nhưng Hi Duẫn không làm theo ý mình, suy nghĩ một chút, lại gọi thêm một tên võ nghệ không tính là binh sĩ đi lên.
Nữ chân sĩ vừa lên sân khấu kia tự cảm thấy gánh vác vinh dự, lại biết mình cân lượng, lần này động thủ, không dám lỗ mãng tiến lên, mà là tận lực dùng kình lực vòng quanh đối phương, hi vọng liên tục ba trận tỷ thí đã làm đối phương hao tổn không ít sức lực. Nhưng hán nhân kia cũng giết ra khí phách, mấy lần bức tới, hổ hùng hùng dũng, đánh cho nữ binh sĩ không ngừng chạy trốn.
Một loại nữ chân nhân đứng xem lớn tiếng cổ vũ, lại không ngừng mắng chửi. Đang lúc giao chiến, có một nhóm người từ ngoài trận đi tới, mọi người đều nhìn qua, muốn hành lễ, người cầm đầu phất phất tay, để mọi người không có động tác gì, tránh đánh loạn tỷ thí. Người này đi về phía Hi Duẫn, chính là nữ nguyên soái tuần doanh thường xuyên trở về Nhan Tông Hàn, hắn vào trong triều chỉ nhìn vài lần: "Đây là người phương nào? Võ nghệ không tồi."
"Người trong Hoa Hạ quân đi ra tên là Cao Xuyên." Hi Duẫn chỉ nói một câu đã khiến người ta khiếp sợ, sau đó nói: "Đã từng làm người trong quân đội Hoa Hạ, làm một hàng dài, dưới tay có hơn ba mươi thủ hạ."
"Ồ?" Tông Hàn nhíu nhíu mày, lần này nhìn tỷ thí càng chăm chú hơn một chút: "Có thân thủ bực này, làm mưu tính (Bách phu) trong quân ta cũng đủ rồi, sao lại đi ra được?"
"Đánh chửi đám thủ hạ." Hi Duẫn nói: "Ta là người điều tra hỏi một chút, chắc là tùy tiện đánh chửi binh sĩ thủ hạ, nhiều lần giáo không đổi, sau đó xung đột với cấp trên."
"Đây là đắc tội với người khác." Tông Hàn cười cười, lúc này tỷ thí trước mắt cũng đã có kết quả, hắn đứng lên giơ tay lên, cười hỏi: "Cao dũng sĩ, ngươi trước kia là Hắc Kỳ quân à?"
Cao Xuyên kia chắp tay quỳ xuống: "Vâng."
"Là đắc tội với người khác?"
Cao Xuyên nhìn Hi Duẫn, lại nhìn Tông Hàn, chần chờ một lát rồi mới nói: "Đại soái anh minh..."
Câu chuyện đắc tội với người khác trên đời này phần lớn đều có vẻ tương tự, dưới câu hỏi của Tông Hàn, Cao Xuyên trần thuật một phen. Tông Hàn trấn an vài câu: "Hắc kỳ quân đối với dũng sĩ như ngươi cũng không biết tác dụng của người khác, có thể thấy được nhất thời phấn khởi cũng khó mà làm được lâu dài trong quân ta, ngươi cứ an tâm làm việc, tự có một phen công danh..."
Tông Hàn vừa mở miệng, Hi Duẫn không nói thêm gì nữa. Hai người ngày lý vạn cơ sau đó rời khỏi bên này, Tông Hàn nói: "Đối với lời ta vừa nói, Cốc Thần hình như có vẻ không cho là đúng, không biết vì sao."
"Đại soái cảm thấy, Hoa Hạ quân của hơn vạn người ở phía bắc này, chiến lực ra sao?"
"... Nếu không phải nhân số ít hơn một chút, nói là người duy nhất khiến ta lo lắng cũng không đủ. Chỉ là có thể vượt qua người Tây Nam kia hay không, hôm nay còn có chút khó nói."
"Đánh tan một trận chiến của Lý Tế Chi, chính là phối hợp với Vương Sơn Nguyệt. Trận chiến ở Lâm Châu, lại có Vương Cự Vân cường công ở phía trước. Duy chỉ có khe núi Lâm Hà kia, có thể biểu hiện chiến lực trác tuyệt." Hi Duẫm nói, sau đó lắc đầu cười một tiếng: "Ngày hôm nay, nếu nói người thật sự khiến ta đau đầu, vị Ninh tiên sinh Tây Nam kia, xếp hạng thứ nhất. Trận chiến Tây Bắc, Lâu thất,", Từ chối thì ngang dọc tung hoành một đời, vả lại còn gãy trên tay hắn, hiện nay hắn đuổi tới núi ở Tây Nam, Trung Nguyên khai chiến, khiến người ta cảm thấy khó giải quyết nhất vẫn là lá cờ đen này. Mấy ngày trước thuật thuật tốc độ đối mặt với lá cờ kia, người bên ngoài nói, đã không thể địch lại, đã không phải là nữ thật rồi. Khà khà, nếu là sớm mười năm, thiên hạ ai dám nói ra loại lời này..."
"Ha ha, tương lai là tháng năm của tiểu nhi." Tông Hàn vỗ Hi Duẫn: "Trước khi ngươi và ta đã rời khỏi, thay bọn họ giải quyết những phiền phức này đi. Có thể đối địch với anh hào trong thiên hạ, không uổng công đời này."
Hi Duẫn gật đầu cười: "Ta chỉ tiếc là không biết làm sao, trước đó đã giao thủ với Ninh tiên sinh, chưa từng chính thức, đại chiến Tây Bắc qua đi, mới biết bản lĩnh của hắn, dạy cho Nhan Thanh Kiệt một bài học, vốn là muốn rèn luyện một phen rồi lại đánh hắn, còn chưa chuẩn bị sẵn sàng., Đã bị bắt... Trận đại chiến mười hai tháng đầu, có người uy thắng trấn giữ Hắc kỳ quân, nếu không có bọn họ nhúng tay, Điền Thực đã chết từ lâu. Ai, đánh tới đánh lui, ta giao thủ với đệ tử của hắn, hắn giao thủ với đệ tử của ta, thắng không có gì ghê gớm, bại là mất mặt lớn đấy..."
Hắn nói tới đây, hơi dừng một chút: "Hoa Hạ quân trị quân nghiêm khắc, đây là thủ bút của Ninh tiên sinh kia, quân quy định, quan viên thượng tầng tuyệt đối không được đánh với binh sĩ cấp cao "Suy nhục tính chất" như vậy. Ta từng quan sát kỹ, trong lúc huấn luyện, trên chiến trường, có ngộ thương, có quát mắng, có mắng chửi., Tầm thường, nhưng nếu quan viên có cái nhìn không bình đẳng đối với binh lính, vậy cực kỳ nghiêm trọng. Vì ngăn chặn tình huống như vậy, trong quân Hoa Hạ có các quan viên phụ trách sự vụ này, nhẹ thì đi làm trọng trách. Vị này họ Cao bài cao, võ nghệ cao cường, tâm ngoan thủ lạt, đặt ở đâu đều là một viên mãnh tướng, đối với thủ hạ có ý đồ nhục nhã, bị khai trừ."
"... Không bình đẳng?" Tông Hàn chần chờ một lát, vừa rồi mới hỏi ra câu này. Cái từ mô tả này hắn nghe hiểu mà lại nghe không hiểu, người của Kim Quốc chia làm mấy đẳng cấp, nữ chân nhân đứng đầu, xê dịch đệ nhị Hải Nhân, khế đan đệ tam, đại hán Liêu Đông Nhân đệ tứ giai., Sau đó mới là hán nhân phía nam. Mà cho dù có ra Kim quốc, Võ Triều "Bất bình đẳng" tự nhiên cũng đều có, người đọc sách cần phải xem bùn đất nông nghiệp như người xem sao? Một ít kẻ u mê tỉnh tỉnh hiểu làm binh chịu lương, đầu óc không tốt, cả đời không nói được mấy câu đều có, quan tướng tùy ý đánh chửi, ai nói không phải là chuyện bình thường?
Căn cứ vào những chuyện này, đương nhiên Nhan Tông Hàn minh bạch câu "Bình đẳng" mà Hi Duẫn đã nói là gì, nhưng lại khó có thể lý giải cái bình đẳng là gì. Hắn hỏi sau một lát, Hi Doãn Phương mới gật đầu xác nhận: "Ừm, không bình đẳng."
"Làm sao làm được?"
"Cho nên mới nói, quân kỷ Hoa Hạ cực nghiêm, thủ hạ làm chuyện không tốt, đánh chửi chửi cũng được. Nội tâm quá mức khinh thường, bọn họ thật sự biết khai thủy. Hôm nay, ta hỏi lại, vốn là người dưới trướng Chúc Bưu... Bởi vậy, một vạn người này không thể khinh thường."
"Cùng chung bào." Tông Hàn nghe đến đây, trên mặt không còn vẻ tươi cười. Hắn chắp hai tay sau lưng, nhíu mày lại, đi được một đoạn mới nói: "Chuyện của Điền Thực, chúng ta không thể khinh địch."
Hi Duẫn đưa tay sờ sờ râu, gật đầu: "Lần giao thủ này, cho biết Hoa Hạ quân âm thầm làm việc cẩn thận tỉ mỉ tỉ mỉ, tuy nhiên, cho dù là Ninh Lập Hằng, trong kín đáo, cũng phải có chút sơ hở chứ... Đương nhiên, những chuyện này, không thể làm gì khác hơn một vạn người, cuối cùng vẫn quá ít..."
....
Gió lạnh thổi qua một ngàn dặm, mùa đông phương bắc càng thêm rét lạnh. Vân Trung phủ từng giọt nước thành băng, qua tiết xuân, trong thành tuy có vui vẻ, nhưng người nguyện ý ra ngoài lại không nhiều.
Thang Mẫn Kiệt xuyên qua đường hẻm, gặp mặt trong một gian phòng ấm áp ở Lư Minh Phường. Tình hình chiến đấu phía nam và tình báo vừa mới đưa tới, Thang Mẫn Kiệt cũng chuẩn bị tin tức muốn đi về phía nam đưa tới. Hai người ngồi trên bờ lửa, để Lư Minh phường thấp giọng chuyển tin tức.
"... Trận náo động mười một tháng kia, xem ra là do Hi Duẫn đã chuẩn bị sẵn thủ bút, Điền Thực sau khi mất tích đột nhiên phát động, thiếu chút nữa khiến hắn đắc thủ. Nhưng về sau Điền Thực ra khỏi Tuyết Nguyên tụ hợp với đại đội, mấy ngày sau ổn định cục diện, hy Doãn Doãn có thể xuống tay cũng không còn nhiều cơ hội..."
"... Kể từ đó, Điền Thực một phương được xưng tụng là cạo xương chữa độc, tuy rằng tổn thất bên trong rất lớn, nhưng lúc trước hệ phái Tấn Vương cơ hồ đều là cỏ đầu tường, hôm nay bị nhổ gần hết rồi., Đối với việc khống chế quân đội ngược lại đã tăng lên. Hơn nữa hắn đã quyết tâm kháng kim, một số người vốn đang quan sát cũng đã qua đi quy thuận. Trong mười hai tháng, Tông Hàn cảm thấy tấn công mạnh mẽ cũng không có nhiều ý nghĩa, cũng chỉ chậm chân một chút, phỏng chừng đợi đến lúc khai xuân tuyết tan, sẽ tính tiếp..."
Lư Minh Phường vừa nói, Thang Mẫn Kiệt vừa gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, trong đầu tính toán toàn bộ tình thế: "Ai cũng nói thiện chiến giả chú trọng xuất kỳ bất ý, lấy Tông Hàn cùng Hi Duẫn cay độc, có thể động thủ trước khi tuyết hợp, tranh thủ một bước tiên cơ..."
"Đó là chuyện ở tiền tuyến rồi, dù sao ngươi và ta cũng không am hiểu." Lô Minh phường cười cười. "Nhưng ngươi nói cũng có lý, huynh đệ Bắc Thượng đưa tin đã xuất phát từ lâu. Nghe nói huynh đệ Chúc Bưu kia thừa dịp náo nhiệt quanh năm lặng lẽ xuất kích, định đánh lén hàng ngũ thuật của Châu Châu Lục để nhanh chóng giết chết., Tiêu nữ chân nhân một cái hạ mã uy, thuật liệt kê tốc độ bên này lại động tâm tư, muốn thừa dịp năm quan niên đánh lén quân đội Điền gia phía nam, hai bang nhân lộ gặp nhau, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, sau đó lại tự mình trở về. Lần xuất động hơn hai vạn người trong lần trình độ thuật dịch nhanh, vậy mà không dám động thủ với một vạn người Chúc Bưu, sợ là sẽ bị đồn thành chuyện cười."
"Hắc hắc." Thang Mẫn Kiệt lễ phép cười một tiếng, sau đó nói: "Muốn đánh lén thì gặp phải, binh lực ưu thế không tùy tiện ra tay, nói rõ người này sử dụng binh lực trong hàng ngũ thuật cẩn thận, càng thêm đáng sợ a."
"Ha ha, vui đùa nha, tuyên truyền không ngại nói như vậy, đối với sĩ khí quân tâm cũng có trợ giúp."
"Ừm." Thang Mẫn Kiệt gật đầu, sau đó lấy ra một tờ giấy, "Lại tra ra mấy người, là trong danh sách lúc trước không có, truyền qua xem xem có trợ giúp gì hay không..."
Hắn cau mày, do dự một chút, lại nói: "Lúc trước giao lưu với Hi Duẫn đánh không nhiều, đối với thủ đoạn hành sự của hắn, hiểu không đủ. Nhưng ta luôn cảm thấy, nếu đổi vị trí suy nghĩ, mấy tháng nay trận đại chiến với Tông Hàn thật sự có chút ngu ngốc, tuy có động tác lớn của mười hai tháng trước, nhưng... luôn cảm thấy không đủ, nếu như dùng thủ bút của lão sư, thế lực của Tấn Vương ngồi trên bức tường dưới mí mắt mười năm, tuyệt đối không chỉ có những hậu chiêu này."
Nghe hắn nói vậy, Lư Minh phường cũng nhíu mày: "Ngươi nói vậy cũng có lý. Nhưng theo điều tra lúc trước, đầu tiên là Hi Duẫn mưu lược tương đối rộng rãi, kế hoạch kín đáo hơn nội chính, phương diện âm mưu, ha ha... chỉ sợ không bằng lão sư. Mặt khác, hệ phái tấn Vương., Trước kia đã xác định cơ sở, hành vi sau này, vô luận là cạo xương chữa độc hay là tráng sĩ đứt cổ tay đều không đủ, trả giá lớn như vậy, lại thêm chúng ta hỗ trợ, bất kể lúc trước Hi Doãn mai phục bao nhiêu hậu chiêu, khả năng bị ảnh hưởng không thể phát động, cũng rất lớn."
"Ta hiểu." Thang Mẫn gật đầu: "Thật ra ta cũng nghĩ nhiều rồi, lúc ở Tây Nam, lão sư đã từng nói với ta, dùng mưu kế phải có sáng tạo Thiên Mã Hành Không, nhưng cũng tối kỵ nhất là phỏng đoán trống rỗng không sợ hãi, ta nghĩ quá nhiều, đây cũng là chỗ xấu."
"Ngươi sốt ruột vì phía nam, tất cả mọi người đều hiểu. Chẳng qua...một trận chiến tranh không phải một hai người đánh thành, vì thắng bại phía nam, ta và ngươi dĩ nhiên đã tận lực, cũng được. Xưa nay thân thể ngươi cho dù không được tốt, lão sư tập võ, đã sớm khuyên ngươi, suy nghĩ quá mức thương tổn thân thể, ngươi nên bỏ ra vài ngày, nghỉ ngơi một chút."
【 Tiểu thuyết vận hành nhiều năm, so sánh với Truy Thư Thần Khí phiên bản xinh đẹp, sách lão trùng đều đang dùng hoán nguyên dịch vụ, dung nhan mê man. 】
"Vâng." Thang Mẫn Kiệt gật gật đầu.
Lư Minh Phường biết hắn không nghe lọt tai, nhưng cũng không còn cách nào khác: "Những cái tên này ta sẽ mau chóng đưa tới, nhưng mà, Thang huynh đệ, còn có một việc, nghe nói gần đây ngươi và vị kia có liên hệ hơi nhiều à?"
"Ta cũng không có quấy rầy nàng quá lâu, chỉ là đã bắt đầu coi Hi Duẫn là kẻ địch, rất nhiều chuyện phải rõ ràng. Có chuyện liên quan tới hậu chiêu của Hi Duẫn tại Tấn Địa, cùng với tác phong làm việc của hắn, ta chỉ hy vọng tìm nàng làm phục bàn một lần, dù sao nàng là người hiểu rõ Hi Duẫn nhất... Có thể khiến nàng cảm thấy chán ghét, ta sẽ chú ý, sau này sẽ không làm phiền nàng quá nhiều."
"Ừm." Thấy Thang Mẫn Kiệt nói như vậy, Lư Minh Phường liền gật đầu: "Nàng dù sao cũng không phải người của chúng ta, hơn nữa mặc dù bận tâm đến hán nhân, hai ba mươi năm qua, Hi Duẫn cũng đã là người nhà của nàng, đây là hi sinh của nàng, lão sư nói, không thể không để ý."
"Được."
"... Ngươi bảo trọng thân thể."
Thang Mẫn Kiệt buộc mũ lên đống than, hít sâu một hơi, đi ra ngoài cửa lạnh như tuyết, nhưng thứ trong đầu lại không dừng lại chút nào, chống lại kẻ địch như Tông Hàn, Hi Duẫn, bất luận cảnh giác ra sao, đều không quá sức phân tách, về phần thân thể, sau khi kẻ địch chết, tự có thời gian ngủ ngon...
....
Lam Châu, trận tế điện khổng lồ kia đã tiến vào hồi kết.
Lúc Điền Thực từ trên đài cao đi xuống, chỉ nhìn thấy các thủ lĩnh của các thế lực tới. tế điện đối với binh sĩ, có thể kích động sĩ khí, đồng thời phát ra triện văn, lần thứ hai là kháng kim lấy chính danh. Mà trong đó, càng có ý nghĩa là sau khi các thế lực đã biểu hiện ra sau khi kháng kim hội minh.
Trong khoảng thời gian đó, trên địa bàn Tấn Vương xảy ra chiến tranh kịch liệt, mọi người sống một ngày như một năm. Mười hai tháng đầu, tại Điền Thực mất tích, Hi Doãn đã sớm an bài rất nhiều động tác luân phiên, Lâm Châu phản loạn, tướng quân Hồ Quan quân trang nghiêm đầu hàng, uy phong mấy đại tộc liên hợp với nhau rục rịch, các nơi còn lại đều có tin tức Điền Thực đã chết truyền bá, mắt thấy thế lực của Tấn Vương trong vòng mấy ngày sắp sửa sụp đổ.
Khổ nỗi Lâu Thư Uyển và Hoa Hạ quân không ngừng triển khai ngũ hành, khó khăn lắm mới ổn định được cục diện uy Thắng. Hoa Hạ Quân Bưu suất lĩnh lá cờ đen cũng vừa vặn chạy tới chiến trường Lâm Châu. Mà trước lúc này, nếu không có Vương Cự Vân quyết định thật nhanh, suất lĩnh bộ hạ dưới trướng cường công Lâm Châu ba ngày, chỉ sợ dù cờ đen có đến, cũng khó có thể dưới sự bộc phát hoàn mỹ của quân đội Lâm Châu đến đoạt lấy.
Các nơi còn lại, lại có đánh cờ cùng xung đột lớn nhỏ không ngừng tiến hành. Đến mười hai tháng trung tuần, Điền Thực suất lĩnh đội ngũ từ trong tuyết lớn đào thoát, sau đó mấy ngày đem tin tức hắn vẫn như cũ truyền khắp nơi. Toàn bộ thế lực Tấn Vương, đã từng trải qua một vòng quỷ môn bị huỷ diệt.
Mà trong quá trình này, Phá Thành ở Châu đã bị tàn sát, quân phòng thủ của Lâm Châu và Vương Cự Vân lại tổn thất một lượng lớn, vốn mấy chi đội của Tấn Vương cũng đang chém giết lẫn nhau., Thất bại điên cuồng phản loạn cơ hồ thiêu hủy nửa tòa thành trì, đồng thời chôn xuống hỏa dược, làm nổ tung non nửa tường thành, khiến cho cửa ải này mất đi lực phòng ngự. Uy phong hơn lại là mấy gia tộc, đồng thời cần thanh lý tộc nhân trong quân đội tạo thành hỗn loạn, cũng là đám người Điền Thực cần phải đối mặt với hiện thực phức tạp.
Nhưng mà, sau khi trải qua dọn dẹp nội bộ tàn khốc như vậy, trên chuyện kháng kim, Điền Thực, về Ngọc Lân, phe Lâu Thư Uyển mới có được quyền lựa chọn và năng lực hành động nhất định., Hơn trăm vạn quân Bắc Tấn Vương bị đánh bại lần lượt là vì cái gì. Điền Thực, đám người Ngọc Lân thậm chí lúc nào cũng đề phòng có người đâm một đao từ sau lưng, binh lính chẳng lẽ không phải nơm nớp lo sợ, vừa chạm vào là lập tức tan vỡ. Đương nhiên, những chuyện này cũng là do Điền Thực phía sau chiến trường mới ý thức được, so với phỏng đoán càng thêm tàn khốc.
Đến bây giờ, đối với quyết tâm kháng kim của Tấn Vương đã không còn một chút hoài nghi nào nữa, binh sĩ chạy rất nhiều, chết rất nhiều, còn lại cuối cùng cũng có thể dùng. Vương Cự Vân nhận thức được quyết tâm của Tấn Vương, một bộ phận đã từng bị quyết tâm này lây nhiễm, trong lần mười hai tháng đại loạn kia cũng cống hiến sức mạnh. Mà nên hướng về phía nữ tử, người muốn động thủ, lúc này phần lớn cũng đã bị vạch ra.
Một tháng sau đó, nữ chân nhân không tiếp tục cường công nữa, sức mạnh của Vương Cự Vân đã bị áp súc vào trong địa bàn của Tấn Vương, thậm chí còn phối hợp với thế lực của Điền Thực tiến hành thu mua, sửa đổi công việc. Một ít sơn phỉ, nghĩa sư của bờ Bắc Hoàng Hà, ý thức được đây là cơ hội cuối cùng để phản kim kỳ, cuối cùng cũng tới đầu nhập. Điền Thực lúc trước đã từng nói qua trở thành trung nguyên kháng kim long đầu, ngay sau khi nỗ lực thảm thiết như vậy, bước đầu đã trở thành hiện thực.
Ngày tế điện này, thủ lĩnh loạn sư, Vương Cự Vân dẫn đội, Hắc Kỳ, Kỷ Thanh Lê đến, giáo chủ Đại Quang Minh giáo Lâm tông ta đã đến, ngoài ra còn có Ngọc Lân cùng với đại biểu trong hệ thống Tấn Vương, có vị Bát Tí Long Vương tiến vào nhân gian là nghĩa sư được phái ra... Hầu như tất cả các thế lực lớn nhỏ ở vùng phụ cận tấn địa đều phái ra tham gia vào vào lúc này.
Những người này, có người lúc trước nhận ra, có người từng có khúc, cũng có người lần đầu tiên gặp mặt. Thủ lĩnh loạn sư Vương Cự Vân lưng đeo song kiếm, sắc mặt nghiêm nghị, mái tóc bạc trắng cũng mang theo vài phần khí tức nho nhã., Hắn vốn là Vĩnh Nhạc, Vương Dần, sau khi Vĩnh Nhạc ngã xuống, hắn lại một lần bán đứng đám người Phương Thất Phật, Phương Bách Hoa, thậm chí đám người Ninh Nghị từng cách không giao thủ, sau đó biến mất mấy năm, lại xuất hiện ở phía nam Nhạn Môn quan hỗn loạn kéo lên một loạt sự nghiệp.
Chúc Bưu đại biểu cho Hoa Hạ quân tự mình tới, lúc này cũng đã là cao thủ trong thiên hạ. Nhớ lại năm đó, Trần Phàm vì chuyện Phương Thất Phật đến cầu viện, Chúc Bưu cũng tham dự cả một chuyện, mặc dù hành tung của vị Vương thượng thư hành tung phiêu hốt trong toàn bộ cuộc đời nhưng vẫn có hành vi sau lưng hắn., Về sau Ninh Nghị vẫn có phát hiện. Trận chiến ở Lâm Châu, hai bên phối hợp đánh hạ thành trì, Chúc Bưu chưa từng nhắc tới chuyện năm đó, nhưng vẫn ngầm chiếu cố lẫn nhau, ân oán nhỏ năm xưa không còn ý nghĩa nữa, có thể đứng chung một chỗ nhưng lại là chiến hữu đáng tin cậy.
Địa vị của một người quen khác là Lâm tông ta có chút xấu hổ, vị đại hòa thượng "Thiên hạ đệ nhất" này không quá được người ta chào đón. Chúc Bưu nhìn hắn chướng mắt, Vương Dần tựa hồ cũng không có ý định truy cứu mối quan hệ năm đó. Thủ hạ của gã tuy đông đảo giáo chúng, nhưng đánh trận lại thực sự không có lực lượng gì.
Lần đầu tiên thủ thành ở Châu Châu, Lâm Tông và thủ vệ kề vai chiến đấu, cuối cùng kéo dài thời gian để giải vây. Sau đó, Lâm Tông ta kéo quân đội lên tiền tuyến, sấm chớp vang rền chạy loạn khắp nơi: Dựa theo hắn tưởng tượng là tìm thời cơ tất thắng để đánh nhau, hoặc là tìm thời cơ thích hợp để đánh rắn bảy tấc., Lập xuống chiến tích thật lớn. Nhưng nào có chuyện tốt như vậy, về sau gặp chuyện Công Vụ Lâm Châu bộc lộ tài năng, đánh tan quân đội. Mặc dù không bị tàn sát, sau đó lại sắp xếp lại một bộ phận nhân thủ, nhưng lúc này ở trong hội minh, cũng chỉ là thêm vào mà thôi.
Mọi người đối với sự tán thành của Điền Thực, thoạt nhìn phong quang vô hạn, trong tưởng tượng của mấy tháng trước cũng làm cho người ta vô cùng đắc ý. Nhưng chỉ có trải qua mấy lần sinh tử tuyến giằng co, Điền Thực rốt cục có thể hiểu rõ sự khó khăn và trọng lượng trong đó. Ngày hôm nay sau khi hội minh kết thúc, biên quan phía bắc có tin tức nữ chân nhân rục rịch truyền đến. Nhưng nghĩ lại là giả.
Điền Thực tức thì bước lên xa giá uy thắng trở về, thời khắc sinh tử trước mắt khiến hắn nhớ lại nữ nhân và hài tử trong nhà, cho dù là phụ thân luôn bị giam lỏng, hắn cũng có chút muốn đi xem một chút. Chỉ hy vọng Lâu Thư Uyển hạ thủ lưu tình, hôm nay còn chưa từng diệt trừ hắn.
Đoàn xe chậm rãi tiến lên trong tuyết. Lúc này hắn hiểu, trong chớp mắt khi thiên địa băng phong này được nghỉ xả hơi, liền muốn lần nữa bước lên hành trình, tiếp theo, có lẽ tất cả mọi người sẽ không còn cơ hội nghỉ ngơi nữa.
Doanh trại nữ thật.
Sau khi Nhan Hi Duẫn ở trong lều liền viết lại đèn dầu, đèn đuốc phục vụ, xử lý công việc hàng ngày.
Đột nhiên gió thổi qua, truyền đến tin tức phương xa...