Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
"... Còn Tống Mậu thúc nữa, không biết hắn thế nào rồi, thân thể vẫn khỏe chứ?"
Sắc trời đã tối, bên vịnh sông đốt lửa trại, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười cùng tiếng của hài tử. Tống Vĩnh Bình dưới sự dẫn dắt của Ninh Nghị chậm rãi đi về phía trước, nghe hắn hỏi tình huống của phụ thân, Tống Vĩnh Bình liếc hắn một cái.
"Thân thể của gia phụ vẫn còn rất mạnh mẽ. Sau khi đi quan, ít đi rất nhiều việc tục, hai năm nay ngược lại càng thêm có vẻ giàu có."
"Tống Mậu thúc là người đi làm quan sau khi ta giết Chu Ngọc phải không?"
"... Ừm."
Hai người kể về sự tình kinh tâm động phách đối với người bên ngoài, trong lời nói lại có vẻ lãnh đạm, Ninh Nghị nói: "Năm đó sự tình quá gấp gáp, Tống gia bên kia cũng không thể lo được nữa, nghĩ đến cũng không nên mời các ngươi đi cùng. Về sau Chu Ung xưng đế, có Chu bội đối với tỷ đệ ở trên, ngược lại cũng không đến mức làm khó dễ các ngươi quá nhiều, ta mới yên tâm. Mấy năm qua, đàn nhi, đàn nhi cũng không tiện mời các ngươi đi cùng. Về sau, có Chu bội sư tỷ đệ này, cũng không đến mức để cho các ngươi làm khó dễ quá nhiều, nên ta mới yên lòng., Thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhắc tới ngươi. Trong quan hệ thông gia, với học vấn của ngươi là tốt nhất, e là sẽ làm lỡ mất con đường làm quan của ngươi. Nhưng ta nghĩ, lúc còn trẻ, ta nên đi đường vòng. Trước ba mươi tuổi, kinh lịch càng nhiều, chỉ sợ con đường sau này sẽ tốt hơn."
Hắn nói tới đây, cười cười: "Đương nhiên, để người mất mặt với Tống Mậu thúc là ta, lời này ta nói ra có chút biến vị. Ngươi nói xem, ta được tiện nghi bán đứng cũng là không có cách nào phản bác."
Nghe Ninh Nghị nói tới đề tài này, Tống Vĩnh Bình cũng cười rộ lên, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh: "Kỳ thật cũng không sai, khi còn trẻ là thuận buồm xuôi gió, luôn cảm thấy mình là đại tài thiên hạ, về sau mới minh bạch thế cục của bản thân. Mất đi thời gian quan, người trong nhà lui tới thường xuyên, mới biết thế gian trăm vị tạp trần, tầm mắt năm đó của ta thật sự quá nhỏ..."
Hắn cười lắc đầu: "Khi còn bé theo trưởng bối trong nhà đọc Hoàng lão, đọc Khổng Mạnh, học thuộc lòng sách cổ kinh sách cổ, đạo đức văn cũng có thể dương dương tung ra một bản lớn, hai năm gần đây nhớ tới nhất là cảm xúc sâu nhất của dịch kinh nói hai câu... Thiên hành kiện, quân tử lấy tự cường không ngừng. Thời gian ba mươi năm, mới dần dần hiểu được một chút."
Tống Tiểu Tứ ở hơn mười năm trước mới gặp mặt, vẻ mặt đầy hưng phấn, bây giờ đã hơn ba mươi tuổi rồi, đã làm quan rồi, nên đã trải qua biết bao thăng trầm. Nếu như nói mấy lần đối thoại bình tĩnh lúc trước vẫn là hắn cố gắng duy trì bình tĩnh thì đoạn thời gian trước mắt chính là xuất phát từ đáy lòng rồi.
Ninh Nghị nhẹ gật đầu, Tống Vĩnh Bình dừng lại trong chốc lát: "Những chuyện này, nếu nói về biểu tỷ, biểu tỷ phu không có chút oán giận, đó là giả. Nhưng dù có oán giận nhưng cũng không có ý nghĩa gì. Ninh tiên sinh quát tháo thiên hạ chẳng lẽ vì ai oán trách đã không làm việc?"
Ninh Nghị cười ha hả, hắn vỗ vỗ bả vai Tống Vĩnh Bình, ra hiệu cho hắn một đường tiến lên: "Thế gian này có rất nhiều đạo lý, ta chỉ có một, năm đó nữ chân nam hạ, nhìn mấy chục vạn người bị giết đến thất bại thảm hại, đám người Tần tướng ngăn cơn sóng dữ, cuối cùng nhà tan cửa nát. Không giết Hoàng đế, những người này chết không có giá trị., Sau khi giết xong, hậu quả đương nhiên cũng nghĩ tới, nhưng người ở trên thế giới này, không được phép có một đôi tốt, chỉ có thể hai bên tương quyền nhẹ nhàng. Trước khi giết người tất nhiên biết rõ tình cảnh của các ngươi, nhưng đã cân nhắc xong rồi thì phải đi làm. Huyện lệnh cũng làm như vậy, có một số người trong lòng ngươi đồng cảm, nhưng cũng chỉ có thể cho hắn 30 gậy, vì sao vậy, tốt một chút như vậy."
"Nhưng mấy năm nay anh rể...không có gì phải hoang mang?"
"Lúc nào cũng có, hơn nữa có rất nhiều, nhưng... so sánh một chút, vẫn là con đường này tốt hơn một chút." Ninh Nghị nói, "Ta biết ngươi tới đây ý nghĩ, tìm sơ hở có thể thuyết phục ta, rút binh hoặc chịu thua, cho Võ triều một bậc thang tốt. Không có vấn đề gì, kỳ thật thế cục trong thiên hạ rất rõ ràng, ngươi là người thông minh, nhìn nhiều một chút sẽ hiểu, ta cũng sẽ không gạt ngươi. Bất quá, trước dẫn ngươi đi gặp hài tử đã."
Trong lúc nói chuyện, đống lửa bên kia đã gần đến. Ninh Nghị dẫn Tống Vĩnh Bình qua, giới thiệu vị cữu cữu phòng viễn phòng cho đám người Ninh Hi. Chỉ chốc lát sau, đàn nhi cũng tới gặp Tống Vĩnh Bình, song phương nói đến Tống Mậu, nói đến chuyện đã qua đời Tô Việt, cũng là tình cảnh vô cùng bình thường người thân tụ tập.
Trong thời gian Tô Đàn Nhi và Tống Vĩnh Bình nói chuyện, Ninh Nghị dẫn đám trẻ nhỏ đến bên lửa nướng cá, thà kiêng và Đỗ Sát. Đám con của Phương Thư Thường đã ăn cơm tối xong, lại nghỉ ngơi trong chốc lát., Bày ra tiểu lôi đài thay phiên tỷ thí. Đều là sau danh gia, tình cảnh tỷ võ có chút kịch liệt, ngạc nhiên, Ninh Kha cùng các tiểu cô nương hoặc tại bên lôi đài cổ vũ huynh trưởng., Hoặc là chạy tới quấn lấy Ninh Nghị. Một lúc sau, Ninh Nghị đã nướng cá rất mất mặt, đi đến lôi đài bên kia viết xuống một bộ câu đối cho người thắng cuộc, bên trên là câu đối "Quyền đánh trứng gà Quảng Châu", dưới liên tiếp 'Đả cước đá bột mịn', viết xong lại để Tống Vĩnh Bình đến bình luận, sau đó lại bảo Tống Vĩnh Bình viết một hàng chữ làm phấn khích.
Một phen đả đả đả nháo tại bờ sông cũng làm Tống Vĩnh Bình trong lòng có chút cảm khái, bất quá hắn dù sao cũng là khách tới thuyết đạo —— trong tiểu thuyết truyền thuyết có một mưu sĩ nào đó đã thuyết phục câu chuyện chư hầu cải biến tâm ý, trong mấy tháng qua, kỳ thật cũng không coi là khoa trương. Thế đạo phong kiến, tri thức phổ cập độ không cao., Mặc dù một phương chư hầu, cũng chưa chắc có mở rộng tầm mắt. Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc, tung hoành khắp nơi một phen cười ha ha, ném ra một quan điểm nào đó., Chư hầu nạp đầu bái cũng không có gì kỳ lạ. Lý Hiển Nông có thể thuyết phục được Man Vương trong núi Lương Sơn, có lẽ cũng đi theo con đường như vậy. Nhưng ở chỗ anh rể này, cho dù là lời nói nguy hiểm hay lời lẽ hùng hồn, đều không thể xoay chuyển quyết định của đối phương, nếu như không có một lần phân tích kín đáo nhất, những người còn lại chỉ có thể là nói chuyện phiếm cùng vui đùa.
chạm mặt với Ninh Nghị xong, trong lòng hắn càng hiểu rõ điểm này. Nhớ lại thái độ lúc xuất phát thành chu hải - đối với chuyện này, đối phương chỉ sợ cũng vô cùng minh bạch. Nghĩ vậy một hồi lâu, đợi đến khi Ninh Nghị đi qua một bên nghỉ ngơi, Tống Vĩnh Bình cũng đi theo, quyết định ném vấn đề này về trước.
"Tỷ phu, chuyện Tây Nam không có biện pháp giải quyết tốt sao?"
"Đối với võ triều mà nói, hẳn là rất khó."
Ninh Nghị cầm cành cây, ngồi trên tảng đá bên bờ sông nghỉ ngơi, thuận miệng trả lời một câu.
"Cô gái kia sắp tới rồi, thiên hạ lưu vong thì có lợi ích gì?"
"Võ triều là thiên hạ, nữ thật sự là thiên hạ, Hoa Hạ quân cũng là thiên hạ, ai là thiên hạ lưu vong?" Hắn nhìn Tống Vĩnh Bình một cái, nhánh cây gõ một bên tảng đá: "Ngồi đi."
"Hương khí nặng, không hợp dưỡng sinh." Tống Vĩnh Bình nói xong, cũng ngồi xuống.
"Ngươi có mấy đứa nhỏ?"
"Ba, hai đứa con gái, một đứa con trai."
"Làm cậu rất có học vấn, cậu cảm thấy đám người Ninh Hi thế nào?"
"Được. Hi nhi dạy rất tốt." Tống Vĩnh Bình nói: "Võ nghệ của Ninh Độc mạnh hơn người bình thường rất nhiều."
"Sau khi sinh ra đều thấy chết cả, tiếp theo đi thành đô, đi xem một chút, bất quá rất khó giống như hài tử bình thường, chen ở trong đám người, góp đủ loại náo nhiệt. Không biết lúc nào sẽ gặp phải ngoài ý muốn, tranh đoạt thiên hạ, chúng ta gọi nó là cứu thiên hạ — đây là một trong số đó, gặp phải chuyện ngoài ý muốn, chết là tốt rồi, sống không bằng chết cũng là chuyện bình thường."
Phía trước là con sông nhỏ chảy xuôi, vẻ mặt Ninh Nghị ẩn nấp trong bóng tối, lời nói tuy bình tĩnh nhưng ý tứ không hề bình tĩnh. Tống Vĩnh Bình không hiểu tại sao hắn lại nói những lời này.
"Bên phía bắc Hoàng Hà đã đánh nhau, gần Thái Nguyên, mấy trăm vạn người ngăn cản mấy chục vạn quân đội Nhan Tông Hàn xong, bây giờ bên kia tuyết rơi dày đặc, trên chiến trường người chết rét càng nhiều. Đại danh phủ vương Sơn Nguyệt dẫn theo không tới năm vạn người thủ thành, hiện tại đã sắp được hai tháng. Nhan Tông phụ trách, Nhan Tông suất lĩnh chủ lực đánh gần một tháng, sau đó quân giữ thành còn lại bao nhiêu..."
Ninh Nghị ở trong bóng tối nói: "... Bây giờ Nhan Xương đang dẫn ba vạn nữ nhân tinh nhuệ vây thành, hơn hai mươi vạn người. Trước mặt hán quân còn bị đuổi về phía trước, bọn họ hàng ngày đều dùng thi thể ném vào trong thành. Cũng may là mùa đông, ôn dịch tạm thời còn không nhấc lên được... Chúc Bưu dẫn hơn một vạn Hoa Hạ quân, muốn mở phòng tuyến của Nhan Xương ra, không mở ra được đâu."
"... Cho dù mấy trăm vạn con ác quỷ phía nam không biết đã chết bao nhiêu, ta phái tám ngàn người đi Từ Châu, chặn hết đường về phía nam của Nhan Tông, đám quỷ đói chủ lực cũng đều vây quanh Từ Châu, đại quân phụ tông đụng phải ác quỷ đói, không biết sẽ ra sao. Phía nam nữa chính là nơi thái tử bố trí., Trăm vạn đại quân, là thua hay là thắng đều trong trận chiến này. Sau đó mới tới đây...cũng đã chết mấy vạn người rồi. Vĩnh Bình, ngươi vì võ triều mà đến đây, đây cũng không phải là chuyện xấu. Nhưng nếu ngươi là ta, ngươi nguyện ý để lại cho bọn họ một con đường sống, hay là không cho?"
"Có lẽ có đường tốt hơn..." Tống Vĩnh Bình nói.
"Có lẽ là có, hoặc là... thiên hạ luôn có người như vậy, hắn đã có thể buông tha Võ Triều, để người của Võ Triều sống tốt, lại có thể cường kiện bản thân, cứu cả thiên hạ. Vĩnh Bình, không phải nói đùa, nếu như ngươi có ý nghĩ này, rất đáng để nỗ lực một chút."
"......."
"Chẳng qua ta làm không được a. Từ lần đầu tiên Nữ Chân xuôi nam, thời gian hơn mười năm, võ triều có tiến bộ một chút, đại khái... Nhiều như vậy." Hắn giơ tay lên, khoa chân múa tay khoảng chừng hạt gạo. "Chúng ta biết võ triều có rất nhiều phiền phức, vấn đề rất phức tạp, có thể có chút tiến bộ., Rất không dễ dàng. Thấy bọn họ không dễ dàng, muốn bọn họ nhận được phần thưởng tốt hơn, thí dụ như sống lâu hơn một chút, chúng ta thậm chí có thể viết một thiên văn chương, đem loại tiến thu này trở thành quang mang nhân tính khó kiếm. Bất quá, như vậy đủ rồi sao? Ngươi thích võ triều, cho nên hắn cần sống sót, nếu như không sống nổi, ngươi hi vọng... Ta có thể giơ cao đánh khẽ?"
Ninh Nghị lắc đầu.
"... Không ngăn được thì không có cái gì, bản triện văn kia, ta muốn bức võ triều đàm phán với ta. Sau khi đàm phán, Hoa Hạ quân ta và võ triều chính là thế lực đứng đầu. Nếu như Võ triều muốn liên thủ cùng ta chống cự nữ tử này, cũng có thể, võ triều bởi vậy có thể có nhiều thời gian thở dốc, ở giữa phải giở trò gian., Xuất công không xuất lực, cũng có thể, mọi người đánh cờ đều chơi đùa như vậy... Bất quá a, dõng dạc là chính mình, thắng bại là quyết định của thiên địa, một thiên hạ như vậy, tất cả mọi người đều cường tráng răng nanh của mình., Trên chiến trường không có ai may mắn cả. Vấn đề về võ triều, vấn đề của nho gia không phải cải tiến một lần hai lần, một hai anh hùng có thể nâng lên, nếu như nữ chân nhân nhanh chóng hủ hóa, ngược lại có chút khả năng, nhưng bởi vì Hoa Hạ quân tồn tại, tốc độ hủ hóa của bọn họ thật ra cũng không nhanh như vậy, bọn họ còn có thể đánh..."
Ninh Nghị chỉ nhánh cây trên mặt đất ba cái: "Nữ thật, Hoa Hạ, Võ Triều, không nói trước mắt, cuối cùng hai bên trong đó sẽ bị đào thải. Vĩnh Bình, hôm nay cho dù ta nói cái gì để " hoà bình" với Võ Triều, thì đó cũng là vì trải đường cho đào thải Võ Triều. Muốn Hoa Hạ quân dừng bước lại., Biện pháp rất đơn giản, chỉ cần võ triều có vạn người một lòng, trên dưới triều, các thế lực của các đại gia tộc đều bày ra bình tâm làm ngọc vỡ không làm ngói, hoàn toàn không làm ngói lành, đến đả kích Hoa Hạ quân ta, ta lập tức dừng tay xin lỗi... Nhưng Võ Triều làm không được. Bây giờ Võ Triều cảm thấy rất gian nan, kỳ thật coi như mất đi Tây Nam Nam., Bọn chúng hẳn là cũng sẽ không đàm phán với ta, người câm thiệt thòi, đàm phán xấu hổ không ai dám nhận, vậy thì bị ta ăn sống Tây Nam đi. Không có thực lực, Võ Triều sẽ cảm thấy mất mặt rất nhục nhã? Kỳ thật không chỉ vậy, tiếp theo bọn chúng còn phải quỳ xuống, không có thực lực, cái ngày bị ăn cứt, cũng nhất định là có."
"Đã đánh xong Tây Nam, bọn họ phái ngươi tới —— tất nhiên, kỳ thật không phải là thiếu chiêu, người ở trong đại cục này, biện pháp gì không dùng được đây, Tần Tương Nguyên năm đó, cũng là như vậy, tu sửa bổ bổ khuyết, kết bè phái tư thỉnh khách tiễn lễ, nên quỳ xuống thì hơn., Lão nhân gia cũng rất nguyện ý quỳ xuống - có lẽ có người sẽ bị thân tình đả động, buông lỏng miệng, nhưng vĩnh bình a, cái miệng này ta không dám buông lỏng, đánh thắng, tiếp theo chính là thực lực tăng trưởng, có thể nhiều thêm một phần liền nhiều hơn một phần, không bởi vì tư tâm giơ cao đánh khẽ, cho dù đề cao, cũng là bởi vì không thể không giơ lên. Bởi vì ta một chút may mắn cũng không dám có... "
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Âm thanh bình tĩnh vang lên trong bóng tối và tiếng nước xen lẫn với nhau. Ninh Nghị giơ cành cây lên, chỉ về phía đám trẻ đang chơi đùa ở bãi sông.
"Điền hổ phương bắc dùng trăm vạn đại quân đối chọi với Tông Hàn, thất bại thì chết. Vương Sơn Nguyệt thủ đại danh, ta hy vọng Bưu có thể tận lực cứu thêm một số người, nhưng cũng có thể, Chúc Bưu cũng sẽ xếp mình ở bên trong. đói quỷ mấy trăm vạn, một mùa đông, đáng chết liền tuyệt diệt. Vĩnh Bình a, Ninh Hi thà kiêng kỵ., Ngạc nhiên, ngạc nhiên, là đứa con của ta, nếu có người nói cho ta biết trên thế giới này sẽ có tồn tại may mắn, ta có thể mỗi ngày bái thần bái Phật dập một ngàn cái đầu, hy vọng cả đời bọn họ đều hạnh phúc hơn ta... Nhưng thế giới này không có chút may mắn nào, ngay cả một tia cũng không có, cho nên ta không dập đầu. Sức mạnh của Hoa Hạ quân, nếu có thêm một phần, ta cũng tuyệt đối không dám để cho hắn ít đi một phần."
Giọng nói này sau đó trầm mặc hồi lâu.
....
"Hai năm qua ta đọc sách, cũng có câu nói rất cảm xúc, trong mười chín bài thơ cổ có một câu nói: "Nhân sinh giữa thiên địa, chợt như khách hành tẩu, thiên địa này không phải của chúng ta, chúng ta chỉ ngẫu nhiên đến nơi đây, qua một đoạn thời gian vài chục năm mà thôi, cho nên đối đãi với thế gian này sự tình., Ta luôn luôn thấp thỏm lo âu, không dám ngạo mạn... đạo lý hữu dụng nhất ở giữa, Vĩnh Bình ngươi lúc trước cũng đã nói rồi, gọi là "Thiên hành kiện", quân tử lấy tự cường không ngừng", duy chỉ có một mình mạnh mẽ hữu dụng, vì Võ triều cầu tình, kỳ thật không có gì cần thiết cả."
....
Bên cạnh vịnh sông nho nhỏ truyền đến tiếng cười, mấy ngày sau, người một nhà Ninh Nghị đi đến các thành trì cổ xưa phồn hoa. Một đám trẻ con, trừ Ninh Hi ra, đây là lần đầu tiên nhìn thấy thành thị phồn vinh như vậy, hoàn toàn khác với tình huống trong núi, đều vô cùng hài lòng. Đám người Ninh Nghị và Đàn nhi, Vân Trúc đi trên đường phố của thành cổ này, ngẫu nhiên cũng có nhắc tới chuyện năm đó ở Giang Ninh, ở Biện Lương, phong quang cùng câu chuyện, câu chuyện cũng đã qua hơn mười năm.
Tống Vĩnh Bình đi theo bên trong, giống như năm xưa tả hữu hiểu được ý nghĩ của Ninh Nghị, sau đó mỗi ngày đều triển khai nghị luận. Song phương đôi khi cãi vã, có lúc không vui mà tan, duy trì một đoạn thời gian dài.
Sau đó không lâu, Ninh Nghị bắt đầu theo đội quân đại phu bắt đầu đi tới huyện thành phụ cận, nông thôn đi thăm một chút y bệnh, một ít quan viên hộ tịch cũng theo đó đi tới các nơi, thẩm thấu đến mỗi một chỗ mới chiếm cứ địa bàn. Ninh Hi đi theo Trần Đà Tử tọa trấn ở khu vực trung tâm, phụ trách an bài các sự vật bảo vệ, thống nhất, học tập càng nhiều bản lĩnh.
Mùa đông đã khuya, bờ nam Hoàng Hà, một ngày gió tuyết lạnh thấu xương chợt xuất hiện. Đại quân nữ chân phía nam đã cách bến đò Hoàng Hà khá xa, bọn họ càng đi về phía nam, trên đường càng thê thảm hoang vu, từng tòa thành nhỏ đều đã bị công phá, giống như quỷ khóc, trên đường đi cũng có thể thấy được thi thể chết đói. Lần này "Vách tường cứng thanh dã", so với hơn mười năm trước càng triệt để hơn.
Trong tuyết rơi, đội ngũ nữ vận lương một mực quy mô nhỏ bị vây khốn trên đường, Phong Tuyết Nộ Hào đã hơn một canh giờ, bách phu trưởng dẫn đầu bảo đội ngũ dừng lại tránh né gió tuyết, một khắc nào đó, lại có đồ vật gì đó dần dần từ phía trước đi tới.
Toàn bộ đong đưa, lắc lư, xuyên qua những thứ gió tuyết kia từ từ đập vào mắt, đó là một bóng người. Thân ảnh lắc lư, gầy còm, gầy còm, khiến người ta vừa nhìn đã thấy tê dại cả da đầu, trong tay còn ôm một tã lót không chút động tĩnh nào, đây là một nữ nhân - nữ nhân bị đói đến da bọc xương... Không ai biết, nàng làm sao lại tới được nơi này.
"Khôi lâu" bỗng đứng ở đó, nhìn về phía xe ngựa, hàng hóa ánh mắt chăm chú, sau đó nàng lắc lư một cái, mở miệng, trong miệng phát ra thanh âm không rõ ý nghĩa, trong mắt như có thủy quang rơi xuống.
Nàng chạy vội về phía bên này.
Bách phu trưởng kéo trường đao đi qua, xoạt một tiếng, chém nữ nhân kia ngã lăn dưới đất, tã lót cũng lăn ra, bên trong sớm đã không còn " nôi", cũng không cần bổ thêm một đao.
"Trông thấy mấy thứ này, giết không tha."
Đối với nơi này vẫn có tin tức đói quỷ du tẩu, vị Bách phu trưởng này cũng biết. Giết nữ nhân kia đang muốn quay về, trong gió tuyết, lại có thân ảnh đi qua bên này.
Quỷ đói, sau đó lại là quỷ đói, nhìn thấy đội ngũ vận chuyển quân tư này, những thân ảnh gần như không giống con người kia đều giật mình, sau đó chỉ thoáng chần chờ, liền la lên chạy tới. Bọn họ đã không còn sức, rất nhiều người trong gió tuyết đã ngã xuống, lúc này la lên cũng gần như khàn khàn. Bách phu trưởng chém ngã hai người, dùng trường đao đánh áo giáp, la lên phòng tuyến thuộc hạ dựng lên.
Những bóng người kia lần lượt chạy đến...
Nhân sinh giữa thiên địa, chợt như tiễn khách xa.
Toàn thân băng hàn, chảy ra nước mắt khô héo, phát ra thanh âm khàn khàn...
Đó chính là bóng dáng cuối cùng của bọn họ trên đời người lạnh như băng này.
Trong gió tuyết, vô cùng vô tận quỷ đói tràn tới ——