Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Nhân sinh là một cuộc tu hành gian nan.
Tống Vĩnh Bình lúc mới tự văn, sinh ra trong gia đình quan lại. Phụ thân Tống Mậu Lương làm được tri châu ở thời Cảnh Hàn, gia nghiệp hưng thịnh. Tống Vĩnh Bình xếp thứ tư trong tộc Tống thị vốn thông minh, lúc nhỏ có danh dự thần đồng, phụ thân và mọi người trong tộc cũng có hy vọng rất lớn.
Ở trong bầu không khí như vậy lớn lên, gánh vác sự chờ mong lớn nhất, học được sư trưởng tốt nhất, Tống Vĩnh Bình từ nhỏ cũng cực kỳ cố gắng, mười bốn mười lăm tuổi văn chương liền được vinh dự cử nhân tài. Bất quá trong nhà thờ phụng tài năng của lão tử, học vấn trung dung, thường nói đạo lý biết hùng thủ thư, biết vinh thủ nhục, đợi đến lúc lão mười bảy mười tám tuổi, tâm tính vững chắc, mới để cho lão thử khoa cử.
Mười tám tuổi tú tài trong tú tài, mười chín tuổi vào trong kinh ứng kỳ cử nhân, đối với vị Tống gia tứ lang kinh tài tuyệt diễm này mà nói, nếu không có cái gì ngoài ý muốn, con đường quan lại của gã chí ít tại nửa đoạn đầu, sẽ thuận buồm xuôi gió, sau đó thành tựu cũng sẽ cao hơn phụ thân gã, thậm chí trở thành trụ cột của toàn bộ Tống gia tộc.
Nhưng chuyện ngoài ý muốn luôn tồn tại.
Trước khi tri Châu Tống Mậu, Tống gia là dòng dõi thư hương, từng xuất hiện vài quan nhỏ, nhưng trên quan trường, bộ rễ lại không thâm hậu. Tiểu gia muốn thượng tiến, rất nhiều quan hệ phải bảo vệ và đoàn kết. Giang Trữ thương nhân Tô gia là quan hệ thông gia họ hàng của Tống Mậu, được Tống thị che chở làm máy dệt vải, trên con đường làm quan của Tống Mậu, cũng từng lấy ra rất nhiều tài vật để ủng hộ, quan hệ hai nhà xưa nay không tệ.
Tô Mậu gả cho biểu muội của Tống Mậu chính là Tô Trọng của nhị phòng Tô gia, quan hệ không chặt chẽ gì với các đại phòng. Nhưng đối với những chuyện này, Tống gia cũng không thèm để ý. Quan hệ thông gia là một ngưỡng cửa, liên hệ với hai nhà. Nhưng người thật sự chống đỡ đoạn thân tình này là lợi ích sau đó chuyển tặng cho nhau. Trong lợi ích này, Tô gia luôn luôn là nịnh bợ Tống gia. Bất kể đời tiếp theo là quản sự của Tô gia, đối với câu kết của Tống gia, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Mà với tư cách là đệ tử dòng dõi thư hương Tống Mậu, khi đối mặt với thương nhân thế gia này, trong lòng kỳ thật cũng rất ưa sạch sẽ. Nếu Tô Trọng có thể tiếp quản toàn bộ Tô gia sau này, đó dĩ nhiên là chuyện tốt, cho dù không được thì đối với Tống Mậu mà nói., Hắn cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều. Lúc này tình huống hai nhà chính là giữa, mà bởi thái độ Tống Mậu thanh cao, Tô Việt đối với Tống gia lại càng thân cận, từ một mức độ nào đó, ngược lại kéo gần khoảng cách giữa hai nhà.
Kẻ ở phòng lớn Tô gia xuất hiện là biến số ban đầu của gia tộc này. Lần đầu tiên khi Giang Ninh nhìn thấy Ninh Nghị vốn không có địa vị, Tống Mậu đã nhận ra sự tồn tại của đối phương. Chỉ có điều, bất luận là Tống Mậu khi đó hay Tống Mậu., Vẫn là Tống Vĩnh Bình, hoặc là nhận ra tất cả mọi người của hắn, đều chưa từng nghĩ tới, biến số kia sau này sẽ bành trướng thành cơn lốc vắt ngang chân trời, hung hăng áp đảo nhân sinh của tất cả mọi người, căn bản không ai có thể tránh được ảnh hưởng to lớn kia.
Tống Vĩnh Bình lần đầu tiên thấy Ninh Nghị vào kinh dự thi, hắn dễ dàng nắm hàm quán tú tài, sau đó là đỗ cử. Lúc này tuy rằng người nam tử rất có tài năng này đã được Tần Tướng nhìn trúng, vào phủ làm phụ tá của hắn.
Tục ngữ nói trước cổng Tể tướng có thất phẩm quan, đối với Tống Vĩnh Bình đang đi trên con đường chính thống mà nói, đối mặt với người anh rể này, trong lòng vẫn có cảm xúc không cho là đúng. Chẳng qua, phụ tá cả đời cũng là phụ tá, mình lại là quan chức tiền đồ vô lượng. Có nhận thức như vậy, lúc đó hắn cũng giữ được phong độ và lễ phép đối với tỷ phu của tỷ tỷ này.
Sau đó bởi vì quan hệ Tướng phủ, hắn nhanh chóng được bổ sung thực khuyết, đây là bước đầu tiên của con đường làm quan của hắn. Vì huyện lệnh Tống Vĩnh Bình trong lúc vô cùng cẩn thận nghiệp, hưng nghiệp buôn bán, tu thủy lợi, khích lệ nông sự, thậm chí ở bối cảnh nữ chân nhân nam hạ., Hắn tích cực di chuyển cư dân trong huyện, vách tường thanh dã, sau đó trong đại loạn, thậm chí lợi dụng địa thế địa phương, suất lĩnh quân đội đánh lui một phần nữ chân nhân. Lần đầu tiên sau khi Biện Thủ Hộ kết thúc trận chiến, trong ban đầu luận công ban thưởng, hắn đã được một lần tán dương rất lớn.
Bất quá, vị anh rể này lúc đó đã phát động quân đội võ triều, đánh tan toàn bộ oán quân, thậm chí bức lui toàn bộ Kim Quốc lần đầu tiên.
Lúc ấy Tống Vĩnh Bình biết chuyện, đối với cái cách nhìn của anh rể này, có một sự thay đổi long trời lở đất. Đương nhiên, cảm xúc như vậy không duy trì quá lâu, phủ tả tướng thất thế, hết thảy xoay chuyển, Tống Vĩnh Bình lòng nóng như lửa đốt, nhưng sau đó lại biến mất., Hắn bị tin tức đột nhiên truyền tới trong kinh thành dọa cho đầu óc trống rỗng. Ninh Nghị thí quân mà đi, các nhánh quân đội trộm cắp dọc đường đuổi theo, thậm chí còn bị đánh cho nhao nhao chạy trốn. Sau đó, trời long đất lở, toàn bộ thế cục trong thiên hạ đều trở nên làm cho người xem không hiểu, mà Tống Vĩnh Bình kể cả phụ thân Tống Mậu, thậm chí toàn bộ quan lộ Tống thị nhất tộc đều im bặt dừng lại.
Mười năm sau đó, toàn bộ Tống gia trải qua từng lần xóc nảy. Những xóc nảy này rốt cuộc cũng không cách nào liên hệ được với đại sự liên quan tới toàn bộ thiên hạ, nhưng thân ở trong đó, cũng đủ để chứng kiến đủ loại thế sự nóng lạnh. Đến sáu năm xây dựng khó khăn, mới có một vị khách khanh phủ công chúa tên là Thành Chu Hải tới tìm hắn. Sau một phen khảo nghiệm, Tống Vĩnh Bình lấy việc mở sách giáo dục tư thục làm chức trách bổ sung huyện lệnh.
Lúc này Tống Vĩnh Bình mới biết, mặc dù Ninh Nghị từng thí quân tạo phản, nhưng sau đó có liên quan tới rất nhiều người được hoặc nhiều hoặc ít bảo vệ. Năm đó các khách khanh của Tần phủ có chỗ khác, vài người thậm chí bị Thái tử điện hạ, công chúa Điện hạ dựa vào xương. Tống gia mặc dù có quan hệ với Tô gia, một lần bãi quan, nhưng sau đó không được chỉnh đốn cẩn thận, nếu không làm sao còn có người của Tống thị nhất tộc lưu lại?
Lúc này Tống Vĩnh Bình mới hiểu, người đại nghịch kia tuy làm chuyện ác không thể tha, nhưng trên toàn bộ thượng tầng thiên hạ, không ai có thể thoát khỏi ảnh hưởng của hắn. Ngay cả người khắp thiên hạ đều muốn trừ bỏ tâm ma nọ., Nhưng lại không thể không coi trọng mỗi một động tác của hắn, thế cho nên người từng cộng sự với hắn lúc trước đều được sử dụng. Tống Vĩnh Bình ngược lại bởi vì có quan hệ thân cận với hắn nên được coi nhẹ rất nhiều, vì vậy mới mấy năm thất bại trong gia đạo của hắn.
Khi còn trẻ hắn vốn có nhuệ khí, nhưng hai mươi tuổi xuất đầu gặp phải tội lỗi lớn của Thí Quân, cuối cùng bị đánh cho choáng váng. Trong mấy năm rèn luyện, Tống Vĩnh Bình càng có nhân tính lĩnh ngộ, nhưng cũng làm phai mờ toàn bộ phong mang. Sau khi khôi phục, hắn không dám quá mức sử dụng quan hệ., Mấy năm nay, ngược lại là một huyện lệnh, tuổi còn chưa tới ba mươi, tính tình Tống Vĩnh Bình đã cực kỳ trầm ổn, đối với chuyện trị vì, bất luận lớn nhỏ, hắn đều phải khom người thân., Trong vài năm, huyện thành biến thành đào nguyên an cư lạc nghiệp, chỉ có điều, trong hoàn cảnh chính trị đặc thù như vậy, từng bước làm việc cũng khiến hắn không có "Thành tích" quá chói mắt, mọi người trong kinh phảng phất quên hắn đi. Mãi đến mùa đông năm nay, thành chu hải kia mới đột nhiên tới tìm hắn, vì vậy mà trận đại biến ở Tây Nam này.
Động tác của Hắc Kỳ quân ở Tây Nam, Tống Vĩnh Bình tự nhiên cũng biết.
Phủ công chúa tìm đến hắn là hi vọng hắn sẽ đi Tây Nam, làm người thuyết phục trước mặt Ninh Nghị.
Từ lúc Hoa Hạ quân phát ra tuyên chiến chiêu cáo thiên hạ, sau đó một đường đánh tan phòng ngự của đô bình nguyên, thế như bẻ cành khô không ai có thể ngăn cản. Đứng trước võ triều vẫn là cục diện lúng túng.
Một mặt võ triều không cách nào toàn lực chinh phạt Tây Nam, mặt khác võ triều lại tuyệt đối không muốn mất đi bình nguyên Đô Bình, mà trong tình trạng này, cùng Hoa Hạ quân cầu hòa, đàm phán., Cũng là lựa chọn tuyệt không thể, chỉ vì thù hận của Thí Quân không đội trời chung, võ triều tuyệt đối không thể thừa nhận Hoa Hạ quân là một thế lực có thể làm đối thủ. Một khi Hoa Hạ quân và Võ triều đạt tới trình độ " chích đôi", vậy nếu cưỡng ép tẩy trắng đại cừu Thí Quân, võ triều cũng sẽ mất đi tính chính đáng của đạo thống ở một mức độ nào đó.
Đánh thì không đánh, nói thì nói, Tây Nam lợi ích còn hi vọng có thể bảo vệ được một ít, bày ở trước mặt võ triều, chính là tình trạng khó chịu như vậy. Mời Tống Vĩnh Bình ra, đánh Thân Tình bài là một lựa chọn buồn cười, nhưng rất rõ ràng, bất luận con đường nào, triều đình cũng phải đi rồi.
Trong lúc này còn có một khúc nhạc dạo nho nhỏ. Thành chu hải là người cao ngạo, đối mặt với quan viên phía dưới, bình thường là người sắc mặt lạnh lùng nghiêm nghị, cực kỳ nghiêm khắc. Hắn đi tới trên người Tống Vĩnh Bình, vốn là tán gẫu với phủ công chúa, liền muốn rời đi. Ai biết được tại huyện thành nhỏ nhìn vài lần, nhưng bởi vậy hai ngày nữa mới lưu lại, lúc muốn rời đi, cố ý đến trước mặt Tống Vĩnh Bình chắp tay xin lỗi, sắc mặt cũng trở nên ôn hòa.
"Ta vốn tưởng rằng Tống đại nhân ở nhậm chức ba năm, thành tích không hiển lộ, chính là hạng người bình thường chỉ có thể ngồi trên thi vị. Hai ngày nhìn xuống, mới biết Tống đại nhân là đại tài trị cảnh an dân. Khinhậm chậm đến nước này, Thành mỗ trong lòng hổ thẹn, đặc biệt đến xin lỗi Tống đại nhân."
Tống Vĩnh Bình bình tĩnh chắp tay khiêm tốn, trong lòng lại cảm thấy chua xót, võ triều biến thành nam võ, dân chúng Trung Nguyên chảy vào Giang Nam, kinh tế các nơi đột nhiên tăng mạnh, muốn viết thành tích trên tấu chương thực sự quá đơn giản, nhưng muốn dân chúng chính thức yên ổn lại., Lại là chuyện đơn giản như vậy. Tống Vĩnh Bình ở nơi hiềm nghi, ba phần thành tích cũng chỉ dám viết một phần, nhưng dù sao hắn mới biết là tuổi ba mươi, trong lòng vẫn còn hoài bão, trước mắt rốt cục được người công nhận, nỗi lòng cũng năm vị tạp trần, cảm khái khó tả.
Vì vậy Thành Chu Hải lại cùng hắn hàn huyên hơn nửa ngày, đối với kinh đô, rất nhiều chuyện trong thiên hạ cũng không hàm hồ nữa, ngược lại là tường tận từng người, hai người một tham khảo. Tống Vĩnh Bình dĩ nhiên nhận nhiệm vụ hướng tây nam, sau đó một đường kiêm trình, nhanh chóng chạy tới thành đô, hắn biết đoạn đường này khó khăn, nhưng chỉ cần có thể thấy Ninh Nghị một mặt, đoạt được một số thứ từ trong khe hở, cho dù mình vì vậy mà chết, cũng không tiếc.
Thế cục Tây Nam khẩn trương, triều đình cũng không phải là hoàn toàn không có động tĩnh gì. Ngoại trừ phía nam vẫn còn dư lực điều động, thanh thế của phần đông thế lực, thanh thế của đại nho đối với cờ đen cũng lớn mạnh, vài chỗ cũng tỏ rõ thái độ tuyệt đối không cùng phe cờ đen tiến hành thương nghiệp qua lại. Đến khi đến địa giới Võ Triều chung quanh, toàn bộ thành trấn lớn nhỏ đều là một mảnh lòng người bàng hoàng, không ít dân chúng dưới tình huống mùa đông đến phải mạo hiểm bỏ trốn.
Trong lúc mọi người miệng lưỡi truyền nhau, nguyên nhân Hắc kỳ quân xuất sơn là vì Nguỵ Châu quan phủ từng bắt tiểu cữu tử Ninh ma đầu, Hắc kỳ quân vì báo thù mà đến, thề phải đạp võ triều thành bình địa. Bây giờ Nguỵ Châu nguy cơ hầu như không còn, thành phần bị công hãm sớm đã thành một mảnh thành chết., Có người trốn ra nói chuyện tạo nên vẻ đẹp, trong mỗi ngày Đạo Thành đều tàn sát cướp bóc, thành thị bị đốt lên, lúc trước cột khói cách xa hơn mười dặm đều có thể nhìn thấy, những người chưa chạy, phần lớn là chết ở trong thành.
Tống Vĩnh Bình đã sớm không còn ngây ngốc như trước, nhìn quy mô của lời nghị ngôn này, tuyên truyền kịch liệt, biết chắc là có người ở sau lưng điều khiển., Vô luận tầng dưới chót hay là cao tầng, những lời bàn luận này luôn khiến Hoa Hạ quân có chút áp lực. Nho nhân tuy cũng am hiểu kích động, nhưng những năm gần đây, người có thể thông qua tuyên truyền xu thế, ngược lại Ninh Nghị hơn mười năm trước càng thêm am hiểu. Nghĩ tới những năm này, những người trong triều đình cũng đều học theo thủ pháp và tác phong của người kia.
Hắn một đường tiến vào Đô giới, cùng thủ vệ Hoa Hạ quân nhân báo tính mạng cùng mục đích về sau, liền chưa từng gặp quá nhiều khó khăn. Một đường tiến vào thành đô thành, mới phát hiện bầu không khí ở đây cùng Võ Triều hoàn toàn là hai mảnh thiên địa. Ngoại gian mặc dù có thể nhìn thấy nhiều binh sĩ Hoa Hạ quân, nhưng thành thị đã dần dần ổn định lại.
"Tấn công phòng chiến" được truyền ra từ bên ngoài, "Phán toái" lúc này không thấy quá nhiều dấu vết, mỗi ngày quan phủ thẩm tra án kỷ lục trong thành, giết mấy viên quan tham mục chưa từng chạy trốn, ác bá trong thành, xem ra còn khiến cho cư dân trong thành trầm trồ khen ngợi. Một bộ phận quân nhân trái với kỷ luật quân kỷ quân Trung Hạ thậm chí cũng bị xử lý và công bố., Mà ở đầu nha môn, còn có hòm gỗ có thể cáo trạng quân nhân kỷ luật tiếp đãi một chút. Thương dịch trong thành tạm thời chưa khôi phục phồn vinh, nhưng trên chợ đã có thể nhìn thấy hàng hóa lưu thông, ít nhất những thứ liên quan đến gạo và muối của dân chúng, ngay cả giá cả cũng không xuất hiện rung động quá lớn.
Thành trì sau trận chiến và quân đội như vậy, Tống Vĩnh Bình lúc trước cũng chưa từng nghe qua.
Hắn hồi tưởng lại ấn tượng của vị "Anh rể" kia —— hai bên tiếp xúc và vãng lai, cuối cùng là quá ít —— trong mấy năm nay làm quan bị ảnh hưởng, thậm chí trong thời gian làm huyện lệnh, lòng hắn căm hận người đại nghịch bất đạo này và không thừa nhận. Đương nhiên, căm hận ngược lại là ít, bởi vì không có ý nghĩa. Đối phương đã sinh ra năm đỉnh cơm ăn, chết cũng có thể nấu ăn năm đỉnh, Tống Vĩnh Bình vẫn còn lý trí, biết chênh lệch giữa song phương, lười sủa ầm ĩ.
Nhưng mà lúc này lại cẩn thận ngẫm lại, suy nghĩ của vị tỷ phu này, khác với những người khác, lại sẽ có đạo lý của hắn. Phát triển của thẻ trúc, sau đó cứu trợ thiên tai, hắn đối với sự ngoan cường cùng với Thí Quân khi còn sống, từ trước đến nay đều không giống với những người khác trên chiến trường., Hiện giờ hỏa pháo đã phát triển, đây là thứ hắn mang theo. Ngoài ra còn có rất nhiều thứ khác lạ được đặt lên, chỉ là sản lượng và công nghệ giấy so với mười năm trước, tăng trưởng gấp mười mấy lần. Vị Lý tần kia đã làm "Tin tức" ở kinh thành, hiện giờ ở các thành thị cũng bắt đầu xuất hiện dấu hiệu của người khác.
Tống Vĩnh Bình trị huyện thành, dùng chính là đường đường là Nho gia chi pháp, kinh tế tất nhiên phải phát triển, nhưng điều càng thêm quan tâm là bầu không khí trong thành hài hòa, thanh minh của đoạn án, giáo hóa đối với nhân dân., Bày mộ quả cô độc, con có học đại đồng thể. Thiên tư thông minh, người cũng cố gắng, lại trải qua quan trường xóc nảy, rèn luyện thế tình, cho nên có hệ thống trưởng thành, hệ thống hòa hợp này dựa vào nho học dạy bảo., Những thành tựu này, thành chu hải hiểu được. Nhưng hắn ở nơi nho nhỏ kia chôn đầu kinh doanh, đối với ngoại giới biến hóa, rốt cuộc cũng có chút ít, có một số việc mặc dù có thể nghe nói, cuối cùng không bằng tận mắt nhìn thấy, lúc này nhìn thấy tình huống thành ra cùng một chỗ, mới dần dần nhai ra rất nhiều mới, chưa từng thấy qua.
Cảm giác này không giống như Nho gia trị thế ân uy kiêm hành, khi thi ân khiến người ta ấm áp, khi thi triển uy thế lại là lạnh lẽo quét ngang tất cả. Thành đều khiến người ta có cảm giác thanh minh, tương đối lạnh, quân đội công thành, nhưng Ninh Nghị nghiêm khắc không cho phép bọn họ quấy nhiễu dân chúng, trong rất nhiều quân đội, điều này thậm chí khiến quân tâm của cả đội ngũ đều sụp đổ.
Pháp chế cũng hoàn toàn cắt đứt với quân đội, trình tự thẩm án so với lúc mình vi huyện lệnh càng thêm cứng nhắc, chủ yếu cân nhắc về kết án, càng thêm nghiêm khắc. Ví dụ như hồ sơ Tống Vĩnh Bình lúc bình thường giáo hóa huyện lệnh cho dân chúng, một số vụ án đạo đức có vẻ ác liệt, Tống Vĩnh Bình nghiêng về nghiêm phán phạt, có thể khoan dung, Tống Vĩnh Bình cũng nguyện ý đi lấy bùn nhão.
Mà ở bên Thành Đô, phán quyết đối với án này đương nhiên cũng có nhân tố mang ý vị nhân tình, nhưng đã giảm bớt rất nhiều, điều này có thể được quyết định bởi phương thức xử án "Luật pháp nhân viên" nan án, thường thường không thể tùy chủ quan một lời mà quyết, mà là do ba đến năm quan viên trần thuật, nghị luận, biểu quyết, về sau càng nhiều cầu chính xác, mà không hoàn toàn khuynh hướng hiệu quả giáo hóa của giáo hóa.
Đây là trình tự muốn làm loạn tình lý pháp... Muốn thiên hạ đại loạn...
Trong suy nghĩ của mình, trong đầu Tống Vĩnh Bình hiện lên khái niệm thành chu hải đã nói với hắn: Nghe nói Ninh Nghị và Lý tần, Tả Hữu đều đã từng nói qua, nhất thời sợ hãi và kinh hãi.
Dù sao đi nữa, dọc đường hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng là để tổ chức ngôn từ khi gặp Ninh Nghị mà dùng. Những lời nói khách này, chưa bao giờ là chuyện ngang ngược không sợ hãi là có thể làm tốt, muốn thuyết phục đối phương, đầu tiên đều phải tìm được chủ đề mà đối phương tán thành, điểm giống nhau của hai bên mới có thể chứng thực được quan điểm của mình. Đến khi phát hiện quan điểm của Ninh Nghị hoàn toàn ly kinh phản đạo, đối với hành động lần này của mình, Tống Vĩnh Bình cũng trở nên hỗn loạn không thể đạt tới. Thế giới trách mắng " trữ đạo lý" vĩnh viễn không thể đạt tới? Thế giới bị trách phạt như vậy là một mảnh băng lãnh, không có chút nhân tình? Hoặc là người người đều vì mình cuối cùng sẽ khiến thế đạo của mình không thể tiếp tục suy sụp, phân tích?
Nếu đơn giản như vậy đã có thể khiến đối phương bừng tỉnh đại ngộ, chỉ sợ đám người Lý Thông, Chu Hải đã sớm thuyết phục Ninh Nghị hối ngộ rồi.
Lời nói có thể giả mạo, dĩ nhiên quán triệt toàn bộ quân đội, thậm chí toàn bộ dấu vết trong hệ thống chính quyền, nhưng cho dù thế nào cũng đều là sự thật. Mà nếu Ninh Nghị thật sự phản đối tình lý pháp, phân lượng "Thân nhân" của mình có thể có bao nhiêu? Mình chết không đáng tiếc, nhưng nếu gặp mặt liền bị giết, vậy cũng thật sự có chút buồn cười.
Trong suy nghĩ của hắn ngu ngơ hai ngày, sau đó có người tới đón hắn, một đường ra khỏi thành. Xe ngựa lao vùn vụt qua bầu trời Đô Bình Nguyên khí sắc kìm nén, cuối cùng Tống Vĩnh Bình cũng bình tĩnh lại. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ tới cuộc đời ba mươi năm vừa qua., Thiếu niên hăng hái, vốn tưởng rằng sẽ có sĩ đồ thuận buồm xuôi gió, bỗng nhiên, đả kích và xóc nảy đón đầu, sau đó giãy dụa cùng cảm ngộ trong mất mát, còn có tâm cảnh làm quan mấy năm nay.
Chung quy cái kia ý khí sục sôi cũng không phải là chân chính nhân sinh, cái gọi là nhân sinh, là hội tại một mảnh bao la hùng vĩ trong bao la chìm nổi nổi ngũ vị tạp trần.
Vô luận như thế nào, nghĩ mù đã vô dụng, vì tri kỷ người chết, chính mình mang tính mạng này đi, nếu có thể đoạt được một ít thứ từ trong khe hở, tất nhiên là tốt, mặc dù thật chết, vậy cũng không có gì đáng tiếc, tóm lại cũng là vì chính danh cả đời này của mình. Hắn làm như vậy, chạng vạng tối, xe ngựa đã đến một doanh địa nhỏ bên vịnh sông.
Cách đó mười mấy năm, hắn lại lần nữa nhìn thấy Ninh Nghị. Đối phương mặc một thân áo bào xanh tùy ý, như đang tản bộ chợt nhìn thấy hắn, cười đi về phía hắn, ánh mắt kia...
Tống Vĩnh Bình đột nhiên nhớ ra. Hơn mười năm trước, ánh mắt vị "Anh rể" này vẫn trầm ổn ôn hòa như trước mắt, chỉ là lúc ấy hắn quá trẻ tuổi, còn chưa hiểu được khí thế ẩn giấu trong ánh mắt mọi người, nếu không hắn đối với vị tỷ phu này lúc ấy sẽ có một cái ý nghĩ hoàn toàn khác.
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
"Tiểu Tứ, đã lâu không gặp."
"Trấn Lăng tri huyện Tống Vĩnh Bình, bái kiến Ninh tiên sinh." Tống Vĩnh Bình mỉm cười chắp tay. Hắn cũng đã đứng tuổi, làm quan mấy năm có phong độ và uy nghiêm của mình, Ninh Nghị quay đầu nhìn lại, khoát tay áo.
"Được rồi, biết rồi, sẽ không trở về nữa." Hắn cười nói: "Đi theo ta."
Tống Vĩnh Bình đi theo. Ninh Nghị ở phía trước đi không nhanh, đợi đến khi Tống Vĩnh Bình đi tới, lúc mở miệng lại là đi thẳng vào vấn đề, thái độ tùy ý.
"Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người tới đây, miệng lưỡi ác liệt, lén lút nói chuyện, trước mắt gặp mặt, cũng chỉ có mình ngươi. Biết rõ ý đồ của ngươi, đúng rồi, ngươi lên não là ai?"
"... Thành phóng, thành chu hải."
"Đó chính là phủ công chúa... bọn họ cũng không dễ dàng gì, đánh không lại trên chiến trường chỉ có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp, cũng coi như có chút tiến bộ..." Ninh Nghị nói một câu, sau đó đưa tay vỗ vỗ vai Tống Vĩnh Bình. "Nhưng mà, ngươi có thể tới đây, ta còn rất vui mừng. Mấy năm nay thất bại, người thân dần dần ít đi., Đàn nhi nhìn thấy ngươi, khẳng định sẽ rất cao hứng. Văn phương bọn họ mỗi người có chuyện riêng, ta cũng thông báo cho bọn họ, tận lực chạy tới, mấy người các ngươi có thể ôn chuyện một hồi. Tình huống những năm này của ngươi, ta cũng rất muốn nghe một chút, còn có Tống Mậu thúc, không biết hắn thế nào, thân thể vẫn khỏe chứ?"