Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Lâm An phủ, cũng tức là vị trí của Hàng Châu thành, trong chín năm Cảnh Hàn đã có một lần liệt hỏa khởi nghĩa kéo dài đến đây, công phá phòng ngự của Hàng Châu. Sau đó, nam tử tên Ninh Nghị từng thân hãm nơi này, đối mặt với tình trạng bất cẩn của triều tịch., Về sau chứng kiến và tham dự rất nhiều sự tình, đã từng đối mặt với thủ lĩnh trong đám phỉ, từng cùng nữ tử chấp chưởng một phương lăn lộn trên đường phố, đến cuối cùng, thì hiệp trợ người nghe không sai biệt, giúp mở ra hàng châu thành đại môn lần nữa, gia tốc tan vỡ của Phương Tịch.
Cái tên Lâm An này giống như là một tồn tại cấm kỵ, mặc dù nghe người ta đồn đại, một số người có thể nghe được câu chuyện xưa, nhưng thỉnh thoảng lại nhớ lại, cũng chỉ mang tới cảm khái hoặc cảm khái trong lòng mà thôi.
Đã từng là cường địch, trong hoàn cảnh không còn gì để chờ đợi như vậy, nam nhân vẫn có thể bất khuất đi về phía trước, làm đồng bạn, thật khiến lòng người an tâm. Nhưng khi hắn trở thành kẻ địch một ngày nào đó, cũng đủ để cho người từng chứng kiến thủ đoạn của hắn cảm thấy vô lực thật sâu.
Gió tuyết rơi xuống lại ngừng, nhìn lại thành trì phía sau, người đi đường như dệt tuyết chưa từng tích lũy quá nhiều, thương khách lui tới, hài tử nhảy nhót tưng bừng đang truy đuổi đùa giỡn. Trên tường thành, nữ tử khoác áo lông cừu trắng như tuyết đang ôm chặt cái mũ, như là đang cau mày nhìn dấu vết quá khứ, đạo thân ảnh hơn mười năm trước ở trên phố xá quanh quẩn, dùng cái này chứng kiến hắn có thể phá cục trong nghịch cảnh cùng hung ác.
Cách không xa sau lưng, tin tức báo cáo cũng một mực vang lên trong gió.
"... Sự tình phát khẩn cấp, người bắt Triệu tướng gia là mười sáu tháng Mười sáu, Lý Lỗi quang phục pháp, bằng sắt như núi. Từ bên phía hắn, quân tư Tây Nam vốn là ba vạn bảy ngàn lượng bạc, sau đó được đưa ra từ Vương Nguyên Thư cùng với Quản gia của Vương Nguyên Thư phủ. Lúc này Vương Nguyên Thư đang bị đám người Hàn Lâm cao quý buộc tội., Trên bản tử hắn ỷ vào tỷ phu quyền thế chiếm cứ mẫu ruộng là họa một phương, trong đó cũng có chút ngôn từ, rất có ý tứ chiếu xạ Tần đại nhân... Trừ cái đó ra, Lý Lỗi Quang làm thuốc dẫn, liên quan tới vấn đề hậu cần của Tây Nam quân vụ lúc trước, Triệu tướng đã bắt đầu nhúng tay vào..."
"Cho nên Tần Ngọc lần thứ hai xin từ chức... Hắn thật ra là không giải thích được."
Trưởng công chúa bình tĩnh nói một câu, ánh mắt nhìn xuống dưới thành, cũng không chuyển động.
Những ngày qua, khi nàng bỏ qua ảo tưởng đối với đạo thân ảnh kia, mới có thể lý giải được sự tàn nhẫn khi đối địch xuất thủ, cũng càng thêm lý giải sự tàn khốc và kịch liệt của thiên địa thế đạo này.
"Tần đại nhân chưa từng giải thích, bất quá thủ hạ cũng rất kịch liệt, mấy ngày nay có thể có vài vụ án lén lút xuất hiện, bất quá mọi chuyện xảy ra đột ngột, quân đội bên kia không dễ đưa tay ra, chúng ta cũng không thể chặn được."
"Không chặn được chính là không có chuyện, mặc dù thật sự có chuyện, cũng chỉ có thể chứng minh thủ đoạn của Tần đại nhân cao minh, là người làm việc..." Nàng nói một câu như thế, đối với thuận tiện cũng không dễ trả lời, qua hồi lâu, mới thấy nàng quay đầu lại: "Nghe người, ngươi nói, hơn mười năm trước Ninh Nghị để Mật thám ti điều tra vị Tần đại nhân này, là cảm thấy hắn là người tốt hay là người xấu?"
Lúc này người nói chuyện trên tường thành chính là Chu Bội và Văn Nhân, lúc này đã sớm đi qua, các quan viên hồi phủ, trong thành xem ra phồn hoa như cũ, lại là một ngày náo nhiệt bình thường, cũng chỉ có người biết nội tình mới có thể cảm nhận được mạch nước ngầm trên dưới mấy ngày nay của triều đình đã bắt đầu khởi động.
Khai đầu đại chính thường đều như vậy, cùng nhau xuất chiêu, thăm dò, chỉ cần một chiêu ứng ứng, sau đó sẽ bộc phát như tuyết lở. Chỉ là cục diện trước mắt đặc thù, Hoàng Đế giả điếc khàn, thế lực hết sức quan trọng phe mình chưa từng tỏ thái độ, đạn hoàn chỉ lên tay, thuốc nổ vẫn chưa được nhen lửa.
Sự tình có chút châm chọc, bất luận mọi người lúc ban đầu nghĩ như thế nào, một khi giơ tay nhấc chân đều liên lụy đến độ cao của ngàn vạn người, công bằng và chính nghĩa thường đều mất đi tư cách cân nhắc sự vật. Vợ đệ Tần Ngọc gọi là Vương Nguyên Thư, quản gia của Vương Nguyên Thư tên là Thư Thư đại thư., Thư thái gật đầu, có một gã lâu la tên là Lý Lỗi Quang. Lý Lỗi là một gã tiểu tham tướng chịu trách nhiệm hậu cần của quân đội Tây Nam. Năm ngoái tham ô ba vạn bảy ngàn lượng, Triệu Đỉnh ra tay như núi, sau đó một mực cắn Vương Nguyên Thư.
Phối hợp thất bại ở Tây Nam lúc trước cùng với mấy bản tấu chương trong triều trước khi bắt Lý Lỗi Quang, nếu như cấp trên gật đầu đáp ứng, một hồi thanh tẩy của Tần hệ sẽ bắt đầu. Triệu Đỉnh cùng Tần Ngọc có thù cũ, trời mới biết còn có bao nhiêu hậu chiêu đã sớm chuẩn bị ở nơi đó. Nhưng tẩy trừ hay không cũng chưa bao giờ phải cân nhắc qua.
Sau khi Nam Quyết, Triệu Đỉnh Chi đại diện đã là phái tiến bộ chủ chiến, một mặt hắn phối hợp với Thái Tử hô hào tiến bộ Bắc phạt, một mặt cũng đang xúc tiến quá trình dung hợp Nam Bắc. Còn phương diện Tần Ngọc đại biểu là tập đoàn lợi ích do người Nam cầm đầu, bọn họ thống nhất chính là hệ thống thượng tầng của hệ thống chính kinh Nam Vũ Chính hiện nay., Thoạt nhìn tương đối bảo thủ, một mặt càng hi vọng dùng hòa bình để duy trì Võ Triều ổn định, mặt khác, ít nhất tại bản thổ, bọn hắn càng thêm khuynh hướng lợi ích cơ bản của người Nam, thậm chí một lần bắt đầu chào hàng "Nam nhân quy nam, Bắc Nhân quy bắc".
Mỗi một phương hướng đều là một cỗ lợi ích thể hiện. Quả nhiên, giết chết Triệu Đỉnh cũng sẽ có chủ chiến phái thứ hai, để tránh Tần Ngọc cũng sẽ có Trương Dận bù đắp, nhưng ở bên ngoài, tự nhiên cũng có nhiều nhân tố có thể ước lượng hơn.
Trong đó đặc thù nhất là vấn đề mà Chu Bội vừa đưa ra.
Hơn mười năm trước, khi Ninh Nghị còn đang làm việc trong Mật thám ty, đã từng điều tra qua lúc đó Tần Ngọc đã là Ngự sử trung thừa.
Lúc đó Tần Ngọc và Tần Tương Nguyên vốn là cùng họ với nhà họ, lý niệm chính trị trên triều cũng tương tự: Mặc dù phong cách làm việc của Tần Ngọc bề ngoài cực đoan nhanh nhẹn, khéo trong bóng loáng, nhưng trên căn bản hô hào vẫn là tư tưởng chủ chiến đập nồi dìm thuyền, đến sau này trải qua mười năm chiến bại và loạn ly loạn., Hôm nay Tần Ngọc càng thêm nghiêng về chủ hòa, ít nhất là phá hoại trình tự chiến tranh của nữ tử ở Tây Nam. Cái này cũng không có gì sai, dù sao cái loại nhìn thấy chủ chiến liền nhiệt huyết sôi trào, nhìn thấy chủ và thấy ý nghĩ đơn thuần là mắng to hán gian mới thật sự là hài tử.
Đoạn điều tra trong mật thám ty này của Ninh Nghị đã khởi động một khoảng thời gian, sau đó bởi vì nữ tử thật sự xuôi nam nên không thể làm được gì. Sau đó lại bị người ta nghe nói là không đứng đắn, thành ra biển cả lấy ra kiểm tra mới cảm thấy nhẫn nại sâu sắc. Với tính cách của Ninh Nghị, trù tính hai tháng để tính kế hoạch., Hoàng đế nói giết cũng là giết, từ Hoàng đế xuống dưới, lúc ấy một tay che trời là Thái Kinh, võ tướng tung hoành một đời, ông ta cũng chưa từng chú ý đặc thù đến hai người này. Ngược lại người sau bị ông ta một tát đánh cho tàn phế trên điện Kim Loan, chết không thể tả. Tần Ngọc ở trong đông đảo nhân vật phong vân này, có bao nhiêu chỗ có thể đặc thù đây?
Sự thật chứng minh, Ninh Nghị về sau cũng không vì cái gì tư thù mà xuống tay với Tần Ngọc.
"... Thiên hạ có nhiều người như vậy, nếu không có thù riêng, vì sao Ninh Nghị lại độc đáo chú ý vào Tần Khuê? Y thừa nhận năng lực và thủ đoạn của vị Tần đại nhân này, muốn kết giao với người này, sớm bởi vì chuyện gì đó mà cảnh giác người này, thậm chí đoán được trong tương lai có khả năng đối địch với hắn? Tóm lại, nếu bị hắn chú ý, tóm lại cũng nên có chút lý do..."
"Vị Tần đại nhân này quả thật có chút thủ đoạn, theo suy nghĩ nông cạn của tại hạ, thủ đoạn của hắn thậm chí có phần tương tự với người kế tục Tần Nguyên lão đại nhân. Chẳng qua, mười năm trước Ninh Nghị đã nghĩ đến những điều này, không khỏi có chút gượng ép. Năm đó khi đại chiến lần đầu tiên kết thúc, Ninh Nghị nản lòng thoái chí., Là vì muốn rời khỏi kinh cư, sau khi lão đại nhân ngã xuống, hắn lưu lại một đoạn thời gian, cũng chỉ là an bài đường lui cho mọi người, đáng tiếc chuyện vị đại phu nhân kia rơi xuống nước, đã hoàn toàn chọc giận hắn, lúc này mới có chuyện hư cùng lá ủy xà và tháng chín..."
Người nghe vậy không khỏi dừng lại một chút: "Hơn nữa, tuy vị Tần đại nhân này làm việc cũng có cổ tay, nhưng có một số phương diện vô cùng khéo léo, biết khó mà lui. Năm đó Cảnh Hàn Đế thấy nữ tử thật hung hăng muốn rời khỏi kinh nam thú, lão đại nhân dẫn theo quan viên toàn thành ngăn cản, vị Tần đại nhân này sợ là không dám làm. Hơn nữa quan điểm chuyển biến của vị Tần đại nhân này cũng có chút xảo diệu..."
Hắn ta nói: "Trước đó không lâu chu hải đã nói với ta về vị Tần đại nhân này. Năm xưa hắn ta chủ chiến, còn Cảnh Hàn là người hăng hái nhất, chưa bao giờ chịu thua. Ở vị trí thứ mười bốn năm, tuy rằng cũng có tỳ vết., Nhưng suy nghĩ trong lòng, cuối cùng vẫn là thu hồi Yến vân mười sáu châu, hủy diệt Liêu quốc. Lúc đó Tần đại nhân vì ngự sử trung thừa, tham nhân vô số, nhưng vẫn luôn cố niệm đại cục, trước tiên Cảnh Hàn Đế dẫn hắn làm tâm phúc. Còn bây giờ... Bệ hạ ủng hộ thái tử điện hạ ngự Bắc Bắc., Nhưng điều khiến hắn lo lắng nhất vẫn là sự an ổn của thiên hạ, Tần đại nhân cũng đã trải qua mười năm xóc nảy, bắt đầu nghiêng về phía nữ chân tuấn hòa, cũng vừa vặn hợp tâm ý của bệ hạ... Nếu nói Ninh Nghị hơn mười năm trước nhìn thấy vị Tần đại nhân này một bước lên trời, ừm, không phải là không có khả năng, chỉ là vẫn có vẻ hơi kỳ quái."
"Đúng vậy." Chu Bội suy nghĩ một lúc lâu, rồi gật đầu. "Hắn được phụ hoàng thưởng thức, cũng chưa chắc sánh nổi Thái Kinh năm xưa... Ngươi nói xem ý tứ của thái tử bên kia thế nào?"
"Về chuyện kinh thành, đã có tin tức nhanh chóng đưa về phía Tương Dương, về phần suy nghĩ của điện hạ, tại hạ không dám nói bừa."
"Lão đại nhân, sau khi Khang gia gia và đám người Chu Hải lần lượt rời đi, hai người đã là hảo hữu của tỷ đệ ta, cũng là sư trưởng, không có gì là không nói bừa, không dám nói bừa." Chu Bội cười cười, nụ cười kia có vẻ sạch sẽ. "Thái tử ở tiền tuyến luyện binh, tính tình của hắn vừa thẳng, đối với hậu phương đại khái là một câu làm việc tương tự. Kỳ thực trong lòng Phụ hoàng rất ưa thích Tần đại nhân, hắn cảm thấy Tần hội chi có cùng nguồn gốc với Tần Thìn, đã nói sẽ không đi theo vết xe đổ của Cảnh Hàn Đế..."
Nói như thế, Chu Bội lắc đầu. Trước tiên vào vi chủ là vì cân nhắc sự tình, nhưng phụ thân của mình vốn là trâu bắt chó cày, hắn một mặt tính tình nhát gan, một mặt trọng tình cảm, Quân Vũ dõng dạc, hô to muốn ngươi sống ta chết với nữ chân nhân, trong lòng hắn không đồng ý, nhưng cũng chỉ có thể mặc cho nhi tử đi, chính mình thì trốn trong Kim Loan điện sợ hãi chiến sự sụp đổ.
Triệu Đỉnh cũng tốt, Tần Ngọc cũng được, đều thuộc về một mặt " lí trí" của phụ hoàng, nhi tử Thượng Tiến dẫu sao cũng không bằng những đại thần ngàn lựa chọn này, nhưng cũng là nhi tử. Một khi Quân Vũ chơi xấu, trong lòng phụ hoàng, có thể thu dọn sạp hàng vẫn là phải dựa vào đại thần trong triều. Kể cả nữ nhi này của mình, chỉ sợ trong lòng phụ hoàng cũng chưa chắc là nhân vật có năng lực" gì, nhiều lắm chính mình đối với Chu gia là thành tâm thật lòng mà thôi.
Đây là một trò triều đình bình thường, muốn so sánh với cái tâm ma lãnh khốc kiên quyết kia, thật sự là quá khó khăn. Nếu như mình là đại thần trong triều, chỉ sợ cũng sẽ đem quyền lực của đôi tỷ đệ mình làm cho trống rỗng, suy nghĩ một chút, những người lớn này cũng thấy rất có đạo lý.
Nàng nghĩ như vậy, sau đó chuyển đề tài từ trên xuống dưới triều sang chuyện khác: "Văn nhân tiên sinh, trải qua trận sóng to gió lớn này Võ Triều ta nếu may mắn vẫn có thể tiếp tục chống đỡ... Tương lai, triều đình vẫn nên để Hư Quân trị vì."
Văn nhân bất nhị cười cười, cũng không nói gì.
Hôm nay là Lâm An Sơ Tuyết, hẹn gặp mặt ở trên đầu thành cũ, cũng chỉ là nơi chu bội hưng thịnh tới, hơn mười năm trước tường thành bên này từng bị Phương Tịch công phá, đến hôm nay chỉ là một cái đài xem tính. Từ trên tường thành phía nam nhìn lại, Ngự Nhai kéo dài mãi đến hoàng thành nguy nga tạm thời dừng công tác dưới Phượng Hoàng sơn —— cung thành tự động di chuyển, bắt đầu xây dựng., Tới tuổi từng xây dựng một lần, nhưng sau đó chuyện binh sự khẩn cấp, Hoàng đế ngừng xây dựng cung thành, ly mã lệ binh chống cự uy hiếp ở phía bắc. Cung thành dừng lại đã trở thành tượng trưng cho Hoàng đế ngày hôm nay tiến vào, mỗi một lần nói đến sĩ tử thành thị đều hùng hồn không thôi.
Những bông tuyết giá rét làm nổi bật thành thị như ngựa xe nước, mạch nước ngầm mãnh liệt phía dưới thành thị nối liền tới mỗi một nơi trong thiên hạ này. Chém giết trên chiến trường sắp đến, chém giết trong triều đình chưa từng dừng lại, cũng tuyệt đối không có khả năng dừng lại.
Mà theo những thành thị phương nam như Lâm An bắt đầu tuyết rơi, thành đô bình nguyên Tây Nam cũng bắt đầu lạnh xuống. Tuy rằng nơi này chưa từng tuyết rơi, nhưng khí hậu lạnh lẽo vẫn làm cho người ta có chút khó chịu. Từ khi Hoa Hạ quân rời khỏi Tiểu Lương Sơn bắt đầu trưng chinh phạt., Thương bạo nguyên bản trên bình nguyên thành đô bình mười qua bảy. Sau khi đánh hạ thành đô, Hoa Hạ quân một lần từng binh bức ra khỏi Hộc Châu, sau đó bởi vì "Phòng ngự" kiên cường của Ngô Châu nên tạm dừng động tác. Trong thời gian mùa đông đến, toàn bộ bình nguyên trở nên tiêu điều và túc sát hơn ngày xưa.
Thành đô mười lăm dặm về hướng nam, trời vừa tờ mờ sáng, ngôi gác quân phục đơn giản nơi đệ nhất quân đệ ngũ của Hoa Hạ, thiếu niên mười một tuổi đã rời giường bắt đầu rèn luyện. Trên một vùng đất nhỏ ở một bên quân y đã luyện tới mức hô hấp thổ nạp, sau đó bắt đầu đánh quyền, sau đó là một bộ kiếm pháp, một bộ kiếm pháp tập luyện. Đợi đến khi luyện xong, hắn đi tuần tra phòng thương binh doanh xung quanh một phen, sau đó cùng các quân y đến điểm tâm đường ăn điểm tâm.
Chiến sự kịch liệt đã dừng lại một thời gian ngắn, trong quân y trụ mỗi ngày không còn bị tàn chi đứt đoạn vây quanh tàn khốc, thương viên trong doanh phòng cũng lục tục phục hồi như cũ, khinh thương viên rời đi, các quan viên trọng thương bắt đầu thân quen với đứa trẻ mười một tuổi ở trong quân y này, thỉnh thoảng đàm luận về tâm đắc bị thương trên chiến trường, khiến cho Tiểu Ninh cố kỵ thường có thu hoạch.
Ở trong quân y có thể được gọi là trọng thương viên, rất nhiều người có thể cả đời này khó có thể sống cuộc sống giống như người bình thường, trong miệng bọn họ tổng kết lại tâm đắc chém giết tâm đắc như vậy., Cũng đủ để trở thành một võ giả tham khảo quý giá nhất. Tiểu Ninh cố kỵ trong kinh tâm động phách như vậy lần đầu tiên bắt đầu rèn luyện phương hướng võ nghệ của nó. Đến trưa, nó làm xong việc học đồ nên quản lý, lại luyện tập thương pháp ở đầu bên ngoài, phía sau phòng đột nhiên có kình phong đánh tới: "Xem bổng!"
Ninh Độc vung vẩy trường thương, đánh với bóng người tập kích kia. Người kia vóc dáng cao lớn hơn hắn, võ nghệ cũng mạnh hơn, Ninh Kỵ một đường vừa chặn vừa lui, đi quanh vùng đất này vài vòng, thế công của đối phương cũng chưa từng phá vỡ phòng ngự của Ninh kị. Người nọ cười ha hả, ném côn trong tay, nhào tới: "Nhị đệ thật lợi hại!" Ninh Độc cũng nhào tới: "Đại ca, huynh đến rồi!"
Người tới tất nhiên chính là trưởng tử Ninh gia Ninh Hi, tuổi của hắn so với bình cố thì gần ba tuổi bốn, tuy rằng bây giờ nhiều hơn là học tập cách thức và hiểu biết về phương diện, nhưng võ nghệ trước mắt vẫn có thể áp chế được một bậc bình kỵ. Hai người nhảy nhót cùng nhau trong chốc lát, Ninh Hi nói với hắn: "Cha tới rồi, dì cũng tới, hôm nay chính là đến đón ngươi, hôm nay chúng ta khởi hành, buổi chiều ngươi có thể nhìn thấy sự ngạc nhiên của bọn họ..."
Ninh Hi vừa mới chỉ nói mở đầu, thà rằng gào thét chạy về doanh phòng bên kia. Đám người Ninh Nghị cùng Tiểu Kiệt lặng lẽ đến đây, cũng không kinh động quá nhiều người, trong một căn phòng ở trong doanh địa, Ninh Nghị đang nhìn từng người trọng thương ở đây., Những người này có người bị ngọn lửa đốt đến mức khuôn mặt hoàn toàn thay đổi, có người tứ chi đã tàn, Ninh Nghị ngồi bên giường hỏi tình huống chiến đấu của bọn họ, Tiểu Ninh cố kỵ vọt vào trong phòng, mẫu thân Kính Nhi từ phụ thân nhìn lại, trong ánh mắt đã tràn đầy nước mắt.
"Cha, mẹ." Ninh cố chạy nhanh mấy bước, sau đó mới dừng lại, thi lễ với hai người một cái. Ninh Nghị cười phất tay, Ninh Nghị nhanh chóng chạy tới bên cạnh mẫu thân, chỉ nghe Ninh Nghị hỏi: "Hạ thúc thúc bị thương thế nào, mẹ có biết không?" Nói là vị trọng thương bên cạnh.
"Biết." Ninh Độc gật đầu, "Khi tấn công Hạ Đô, Hạ thúc thúc dẫn đội vào thành, giết tới miếu Thành Tây Lão Quân thì phát hiện một đội binh lính từ Võ Triều đang cướp đồ, Hạ thúc thúc và huynh đệ bên cạnh giết tới, đối phương phóng hỏa, Hạ thúc thúc vì cứu người mà bị xà nhà ngã xuống đè lại, trên người bị đốt, thương thế không thể xử lý, chân trái cũng không giữ được."
Ninh Nghị gật đầu, tay cầm thương binh kia trầm mặc chốc lát, trong mắt thương binh kia sớm đã có nước mắt, lúc này nói: "Ta, ta... ta... Không sao."
Thương binh họ Hạ này vốn xuất thân nông hộ cực khổ, lúc trước Ninh Nghị hỏi thăm thương thế của hắn, thương thế từ đâu mà đau. Tâm tình kích động của hắn không nói nên lời, lúc này mới nói ra được câu này. Ninh Nghị vỗ vỗ tay hắn: "Phải bảo trọng thân thể." Đối mặt với thương nhân như vậy, thật ra nói gì cũng có vẻ dư thừa, nhưng ngoại trừ những lời như vậy thì còn có thể nói gì đây?
Sau đó hắn kéo bình tĩnh tới: "Đứa nhỏ này ở bên cạnh, không làm ra chuyện gì không tốt chứ?"
Thương viên kia đỏ mặt: "Nhị công tử... đối xử tốt với chúng ta quá..."
Ninh Nghị gật gật đầu, lại an ủi dặn dò vài câu rồi kéo Ninh kị đi xuống một cái giường. Y hỏi thăm thương thế của mọi người, những người bị thương này tâm tình khác nhau, có người trầm mặc ít nói, có người thao thao bất tuyệt nói về tình hình chiến đấu lúc mình bị thương. Trong đó nếu có người không biết nói chuyện gì., Ninh Nghị liền để hài tử giới thiệu, đợi đến khi đưa mắt đến một phòng xem xét xong, Ninh Nghị lôi kéo hài tử đến phía trước, hướng về phía tất cả các thương viên nói lời cảm tạ, cảm tạ bọn họ vì Hoa Hạ quân trả giá, cùng với trong khoảng thời gian gần đây, đối với hài tử có vẻ khoan dung và chiếu cố.
Như thế xem xét mấy phòng ốc trong doanh địa, thời gian đã qua trưa. Trong khoảng thời gian cha mẹ và huynh trưởng nói chuyện, Tiểu Ninh cố kỵ mới biết, sau khi đại quân thành đô, đã tiến vào nghỉ ngơi và hồi phục kỳ. Địa bàn mở rộng, cân nhắc hiệu suất chỉ huy, vốn trước mắt hạch tâm Hoa Hạ quân trong núi Lương Sơn đang chuẩn bị di chuyển về bình nguyên, trong quá trình này, phụ thân liền dẫn người trong nhà đi ra, trước ra ngoài đi xem một chút.
Sau khi Hoa Hạ quân tự khởi sự, trước tiên đi Tây Bắc, sau đó chuyển chiến Tây Nam, một đám trẻ con sinh ra trong chiến loạn, nhìn thấy phần lớn là sườn núi, thành phố lớn duy nhất mà Ninh Hi từng thấy, đó cũng là trải qua trước bốn tuổi. Lần xuất sơn này, đối với người trong nhà mà nói., Đây là một việc trọng đại, vì không muốn làm kinh động quá nhiều người, đám người Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Ninh Hi chưa từng gióng trống khua chiêng. Lần này Ninh Nghị và Tiểu Kiệt mang theo Ninh Hi tới đón Ninh Hi, đàn nhi, Vân Trúc, Hồng Đề và các hài tử ngạc nhiên còn cắm trại bên bờ núi cách đó mười dặm.
【 Xem xét hoàn cảnh lớn như vậy, khả năng của bản trạm có thể đóng cửa bất cứ lúc nào, mời mọi người mau chóng cất bước đến Doanh trại Hoán Nguyên Vĩnh Hằng, bỗng dưng rực rỡ. 】
Ăn cơm trưa xong, đoàn xe nhẹ nhàng từ từ ngồi lên xe ngựa, hướng về phía nam mà đi...
Thân thể trần trụi...
Xe ngựa rời khỏi quân doanh, một đường đi về phía nam, phía trước tầm mắt chính là một mảnh thảo nguyên màu xanh đen và một dãy núi thấp.
Bình nguyên Thành Đô tuy rằng giàu có phồn vinh, nhưng mùa đông hàn khí lúc sâu lúc cũng có tuyết rơi, lúc này thảm cỏ đã rút đi ý xanh biếc, một ít cây cối màu xanh lá cũng nhiễm màu xám trắng của ngày đông, hơi nước thấm vào, toàn bộ vùng đồng cỏ đều có vẻ trống trải rợn người, ý vị lạnh giá dường như muốn thấm vào trong xương tủy con người.
Trên người vốn lạnh lẽo, ngược lại khá ấm áp. Thứ nhất hắn thủy chung tập võ, thân thể so với người bình thường khỏe hơn rất nhiều, thứ hai phụ thân gọi hắn lên một chiếc xe, trên đường đi nói với hắn rất nhiều lời, thứ nhất là quan tâm đến võ nghệ và chữ biết tiến triển của hắn, thứ hai là giọng nói của phụ thân nói chuyện với hắn có chút ôn hòa, làm cho thiếu niên mười một tuổi trong lòng cũng cảm thấy ấm áp.
Những năm gần đây, hung danh của Ninh Nghị tuy đã truyền khắp thiên hạ, nhưng thái độ khi đối mặt với người nhà lại không cường ngạnh. Hắn luôn rất ôn hòa, có lúc còn đùa giỡn với lũ trẻ mấy cái. Bất quá mặc dù như thế., Đám người Ninh kị cũng không ở chung lâu với phụ thân, mất tích hai năm khiến hài tử trong nhà sớm đã trải qua một lần phụ thân qua đời bi thương. Sau khi trở về, đa số thời gian Ninh Nghị cũng bận rộn vượt qua công việc. Vì vậy buổi chiều xe trình hôm nay, thành một lần ở chung với phụ thân trong mấy năm gần đây nhất.
"Đi qua thành công rồi sao?" Sau khi hỏi qua võ nghệ và biết chữ, Ninh Nghị cười hỏi hắn. Ninh Độc liền hưng phấn gật đầu: "Sau khi phá thành, đã đi qua một lần... Nhưng mà ngây ngốc đến không lâu."
"Rất lớn đúng không?"
"Ừm, nhưng đại ca nói hắn còn nhớ rõ Biện Lương. Biện Lương còn lớn hơn."
"Hắn ba tuổi đã rời đi rồi, làm sao còn nhớ được cái gì. Hắn lừa ngươi đó." Ninh Nghị vừa cười vừa nói. Biện Lương đối với hắn mà nói, cũng là hồi ức hơn mười năm về trước rồi, hôm nay đại khái đã cũ nát đến mức không còn ra hình dạng gì nữa. "Lần này chúng ta sẽ ở lại thành công một đoạn thời gian, đến lúc đó dẫn các ngươi chơi đùa một chút. Bây giờ võ nghệ của ngươi cũng không tệ rồi, đến lúc đó sẽ hỗ trợ trông chừng mấy đệ muội muội."
"Ừm." Ninh Độc lại gật đầu lia lịa: "Chúng ta sau này không thành đều được sao?"
"Thành Đô quá lớn, quá phồn vinh, hơn nữa tạm thời phải ở phía trước, không thích hợp đem chỉ huy điểm chuyển qua." Ninh Nghị trả lời một câu, thà rằng không hiểu, nhưng vẫn gật gật đầu. Ninh Nghị nhìn hắn, suy nghĩ một chút rồi cười nói: "Ngươi nghĩ xem, chúng ta vừa mới đánh hạ được tất cả., Phía trước lại là chiến trường, làm sao có thể đem đệ đệ muội muội đến địa phương nguy hiểm như vậy, không nói kẻ địch trên chiến trường, còn có một số người xấu, sẽ giấu ở trong đám người bình thường, lại tới phá hư, hoặc là muốn bắt đệ đệ muội muội của ngươi đi, muốn đề phòng, có phải rất khó không?"
Ninh Kỵ bây giờ cũng là người từng chứng kiến chiến trường, nghe phụ thân nói như vậy, khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc, gật gật đầu lia lịa. Ninh Nghị vỗ vỗ bả vai hắn: "Với cái tuổi của ngươi, cho ngươi ra chiến trường, có trách ta và mẹ ngươi không?"
Ninh Nghị nhếch miệng nghiêm túc lắc đầu, hắn nhìn phụ thân, trong ánh mắt có vài phần kiên quyết, cũng có chứng kiến sự phức tạp và thương hại của rất nhiều kịch nói kia. Ninh Nghị đưa tay xoa đầu hài tử, một tay ôm lấy hắn, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ màu xanh đen.
"Có một số việc, không thể nói đạo lý, chuyện nữ thật, ta đã nói với các ngươi, chuyện của Tần gia gia ta cũng đã nói với các ngươi. Hoa Hạ quân chúng ta không muốn làm lũ hèn nhát, đắc tội rất nhiều người, ngươi và đệ đệ muội muội của ngươi, cũng không được sống yên bình. Thích khách sẽ giết tới, ta cũng không giấu các ngươi cả đời, cho nên chỉ có thể để ngươi ra chiến trường, để ngươi rèn luyện..."
"Người xấu giết tới, ta giết bọn chúng..." Ninh Độc hạ giọng nói.
"Cũng không đơn giản như vậy, địch nhân trên chiến trường chưa chắc đã đáng sợ, đường đường chính chính, Hoa Hạ quân chúng ta ai cũng có thể đánh thắng. Nhưng dẫu sao cũng có kẻ địch, chúng ta nhìn không ra, Hồng di võ nghệ của ngươi cao như vậy, cũng không bảo vệ được tất cả mọi người chu toàn, cho nên ngươi muốn tập võ cũng là chuyện tốt."
"Ta và đại ca cũng có thể bảo vệ đệ đệ muội..." Ninh Kỵ ồm ồm nói.
"Đúng vậy." Ninh Nghị dừng một chút, chốc lát sau mới nói: "Nếu ngươi muốn làm cao thủ võ lâm, qua vài ngày nữa ta sẽ cho ngươi một nhiệm vụ mới."
"Ừm."
"Thành đô bên này, trong mùa đông sẽ không có chiến tranh, tiếp theo sẽ phái đội quân y đến mấy thôn xung quanh xem bệnh thi dược. Một trận đánh nhau, rất nhiều người sẽ chịu ảnh hưởng. Nếu tuyết rơi, có người bệnh, người nghèo chết rét còn nhiều hơn so với những năm trước. Ngươi đi theo sư phụ trong đội quân y, một người đến xem bệnh cứu người..."
Ninh Nghị dừng một chút: "Đọc Vạn Quyển Thư không bằng đi vạn dặm đường, tập võ cũng là như vậy, ở trên võ trường luyện không ra cái gì, ngươi đi loanh quanh đi dạo, sẽ gặp được người tốt, cũng sẽ gặp người xấu. Ngươi nhìn nhiều một chút, suy nghĩ một chút, sau này có thể biết người xấu sẽ như thế nào ẩn trong đám người. Tương lai có một ngày, ngươi và đại ca của ngươi, phải gánh trách nhiệm chăm sóc cho đệ muội."
Ninh Nghị gật đầu càng mạnh hơn, cười nói: "Đương nhiên là được rồi, đây là chuyện của một thời gian ngắn nữa rồi, lát nữa gặp lại đệ đệ muội muội, chúng ta thành công trước đi chơi đã. Đã lâu không gặp ngươi, ngạc nhiên quá, các nàng Tiểu Sương, Tiểu Sương và Tiểu Kha đều rất nhớ ngươi, còn có võ nghệ của Ninh Hà đang dựng cơ sở, ngươi đi đốc thúc hắn một chút..."
Xe ngựa chạy như bay, hai cha con dọc đường tán gẫu, ngày hôm đó chưa đến chạng vạng, đoàn xe đã đến một doanh địa nhỏ ở phía tây mới. Doanh địa này nằm trên núi dưới sông, người chung quanh không nhiều lắm, đám người đàn nhi, Hồng Đề Nhi đều mang theo ngạc nhiên chơi đùa bên bờ sông., Ở giữa cũng có Đỗ Sát, đám con nít của đám người Phương Thư, một đống lửa đã bốc lên hừng hực, mắt thấy Ninh Khay nhỏ vốn kiên kỵ đến đây, nhiệt tình hô to nhào tới, trên đường bô bô bô bô té một cái, bò dậy cười tiếp tục nhào, mặt mũi đầy bùn.
Một đám người lớn đứng xung quanh nhìn mà lại lo lắng lẫn buồn cười, Vân Trúc đã cầm khăn tay chạy tới. Ninh Nghị nhìn đám hài tử chạy bên bờ sông với vẻ mặt tươi cười, đây là thời khắc người nhà đoàn tụ, tất cả đều có vẻ mềm mại mà ấm áp.
Không lâu sau, Ninh Hi đã bắt đầu suy nghĩ và quản sự tới đây, lén lút hỏi phụ thân chuyện Ninh Kỵ theo quân y. Tiểu Ninh Nhất mười một tuổi cố kỵ lý giải đối với địch nhân chỉ sợ còn ở mức cùng hung cực ác, Ninh Hi hiểu càng nhiều hơn. Mấy năm gần đây hành động ám sát nhằm vào phụ thân và thân nhân mình vẫn luôn có vẻ như không., Mặc dù đã bắt được Thành Đô, nhưng lần này người một nhà đi du ngoạn, trên thực tế cũng có an phòng khá lớn, thà rằng theo quân y ra bên ngoài đi lại, một khi gặp phải thích khách cố tình, hậu quả khó nói.
Ninh Nghị nhìn bọn nhỏ chơi đùa trên bãi sông cách đó không xa, trầm mặc chốc lát, sau đó vỗ vỗ vai Ninh Hi: "Một đại phu dựng một học đồ, lại thêm hai vị quân nhân hộ tống, phòng bị bên này của tiểu nhị, giao cho Trần gia gia ngươi thay ta trông coi, ngươi đã có tâm, đi đánh Trần gia gia cho ngươi... Năm xưa Trần gia gia ngươi danh chấn rừng xanh, bản lĩnh của hắn, ngươi học hư tâm một chút, tương lai sẽ rất có ích."
"Trần gia gia" trong miệng Ninh Nghị chính là Trần Gù tử chịu trách nhiệm bảo vệ công tác phòng bị đã lâu của y. Lúc trước y theo Tô Văn rời núi làm việc, đám người Long Phi bất ngờ làm khó dễ, Trần Đà Tử bị thương trốn về núi. Bây giờ thương thế đã dần lành, Ninh Nghị định giao an nguy của đứa nhỏ cho y. Đương nhiên, mặt khác, cũng là hi vọng hai đứa nhỏ này có thể học thêm chút bản lĩnh của y.
Ninh Hi nhận được an bài này, cao hứng bừng bừng gật đầu. Ninh Nghị ngồi xuống bên bờ sông, thở dài, nếu như có thể, hắn sẽ hi vọng con của mình sẽ sống trong một thời đại không cần phải lo lắng sợ hãi, mặc dù bọn họ sẽ một chuyện không thành, thậm chí trở thành ăn chơi trác táng, vậy cũng so sánh với một tiểu hài tử mười một tuổi ra chiến trường, để hắn ở khoảng cách gần mà nhìn những tàn thi đoạn thể này dễ chịu hơn.
Song đối ứng với loại tàn khốc này không phải là khả năng không có thành tựu ôn hòa như vậy. Trong quá trình đánh cờ thiên hạ, những thân nhân bên cạnh, hài tử đối diện là uy hiếp tử vong vô cùng chân thực. Mười lăm tuổi, mười một tuổi, thậm chí nhỏ tuổi nhất Ninh Sương và Ninh Ngưng, bỗng nhiên bị địch nhân giết chết, khả năng chết yểu đều là độc nhất vô nhị.
Thế là hắn nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài. Sau đó đứng dậy, đi tới bãi sông trong ánh lửa trại. Ngày hôm nay cùng một đám hài tử bắt cá, chơi một hồi lâu, đợi đến khi màn đêm buông xuống, Phương Thư thường xuyên tới thông báo cho hắn một việc. Có một vị khách nhân đặc thù đã được đưa tới nơi này.
Đó là Tống Vĩnh Bình.