Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
- Chuế Tuế
Tuyết đã ngừng mấy ngày rồi, trong thành Châu, không khí lộ ra hàn ý, trên đường phố, phòng ốc đen, xám, trắng xen kẽ, dưới mái hiên hai bên đường, bao bọc người áo bào ngồi xổm ở đó, xem trên đường đi qua đi lại, sương mù màu trắng từ mũi mọi người đi ra, không có bao nhiêu người cao giọng nói chuyện, trên đường ngẫu nhiên giao thoa, phần lớn đều lộ vẻ hoảng sợ.
Có người đã thu hồi xe ngựa, chuẩn bị rời đi, con đường phía trước dưới một gốc cây, hài tử ô ô khóc lớn, đối diện trong cửa phòng, cùng hắn vẫy biệt hài tử sớm đã lệ rơi đầy mặt. Không biết tương lai tiểu tình lữ thế nào ở ngõ hẹp muốn gặp, thương hộ đa số đóng cửa lại, lục lâm võ giả dáng vẻ vội vã, không biết muốn đi nơi nào hỗ trợ.
Đây là cảnh tượng hỗn loạn, đây là lần đầu tiên Sử Tiến nhìn thấy vẫn còn hơn mười năm trước, bây giờ trong lòng có càng nhiều cảm xúc. Cảm xúc này khiến người ta cảm thấy thất vọng đối với trời đất, lại làm cho người ta có chút không buông bỏ được. Một đường đi tới miếu thờ của phân đàn Đại Quang Minh, tiếng ồn ào huyên náo mới vang lên, bên trong là tiếng hô của tăng binh hộ giáo khi luyện võ, bên ngoài là người giảng pháp và tín đồ chen chúc nửa con đường, mọi người đều đang tìm Bồ Tát phù hộ.
Sử dụng một thân áo bông tiến vào xem ra giống như một nông phu nông dân nông thôn, chỉ là bọc quần áo dài sau lưng còn hiện ra chút manh mối của người Lục Lâm, hắn đi hướng cửa sau, nửa đường liền mặc quần áo chỉnh tề, hán tử tướng mạo đoan chính tiến lên nghênh đón, chắp tay cúi người làm lễ số: "Long Vương giá lâm, mời."
Sử Tiến chỉ trầm mặc đi vào bên trong.
Tăng binh luyện võ phía trước miếu thờ hô lên ha ha, thanh thế hùng vĩ, nhưng đó bất quá là đánh ra cho tiểu dân vô tri nhìn khuôn mặt, lúc này tụ tập phía sau mới là cao thủ Lâm Tông ta đến, dưới mái hiên, trong sân, bất luận tăng nhân thanh niên trai tráng tục, phần lớn ánh mắt sắc bén, có người đem ánh mắt liếc tới, có người trong sân trò chuyện.
Giang hồ xem ra nhàn tản, trên thực tế cũng có quy củ và phô trương tràng. Lâm tông ta bây giờ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, tụ tập dưới trướng, phần lớn là một phương hào hùng, người bình thường muốn vào tiểu viện này, một phen ra tay, cân nhắc không thể ít, đối mặt với những người khác, thái độ cũng có khác biệt.
Đối với văn nhân còn nói Hư Hoài Như Cốc, võ giả thì lại đi thẳng tới nhiều, luyện chính là tay nghề, cầu chính là mặt mũi, tay nghề của mình tốt, được ít mặt mũi không được, cũng phải tự mình giãy giụa trở về. Bất quá, sử tiến sớm đã không ở trong phạm trù này, có người nhận ra hán tử như lão nông đến đây., Cung kính đứng thành một đống, cũng có vài người thấp giọng hỏi, sau đó lẳng lặng lui ra, đứng từ xa nhìn lại. Ở giữa, người trẻ tuổi còn có ánh mắt kiệt ngạo, người trung niên thì tuyệt không dám lỗ mãng. Giang hồ càng già, lá gan càng nhỏ... Kỳ thực cũng không phải là nhát gan, mà là thấy nhiều, rất nhiều chuyện liền hiểu được, sẽ không có lần vọng tưởng không thực tế nào nữa.
Viện như vậy đã qua hai cái, đi vào bên trong, là một cái vườn đã nở hoa mai, nước ao chưa kết băng, trên nước có đình, Lâm tông ta từ bên kia tiến lên đón: "Long Vương, vừa rồi có một số việc, không tiếp đón từ xa, thất lễ."
"Lâm giáo chủ." Sử Tiến chỉ hơi chắp tay.
Sử Tiến cũng không thích Lâm Tông Ngô, người này quyền lực dồi dào, rất nhiều chuyện phải không từ thủ đoạn, Đại Quang Minh Giáo chỉ muốn mở rộng phạm vi., Đầu độc nhân tâm, đồ tử đồ tôn của Lương Khuyết cũng làm ra rất nhiều chuyện xấu xa đã táng tận lương tâm. Nhưng nếu chỉ xét riêng Lục Lâm, người này cũng chỉ coi là một kiêu hùng có dã tâm mà thôi, trên mặt hắn phóng khoáng nhân thiện, làm việc trên mặt mỗi người cũng coi như có chút tấc tấc. Năm đó Lương Sơn, Tống, Tống đại ca cũng không phải như vậy.
Tiền sử lúc trước chỉ cầu nghĩa khí, Lương Sơn cũng từng vào, về sau kiến thức càng sâu, nhất là sau khi cẩn thận suy nghĩ qua cuộc đời của Chu tông sư, Phương Tri Sơn cũng là một lối rẽ. Nhưng hơn mười năm ở thế giới đen trắng khó phân biệt này., Hắn cũng không đến mức vì phản cảm như vậy mà trở mặt với Lâm Tông Ngô. Về phần trận tỷ thí ở Trạch Châu năm ngoái, hắn mặc dù bị đối phương đánh cho hộc máu đến cùng, nhưng quyết đấu công bằng, đó đúng là tài nghệ không bằng người, hắn quang minh lỗi lạc, ngược lại chưa từng đặt trong lòng.
Sau khi dặn dò xong, Lâm Tông ta dẫn Sử vào trong đình đã nấu xong nước trà, miệng nói vài câu "Long Vương thật khó mời". Đến bên bàn, hắn xoay người lại, vừa chính thức chắp tay.
"Chuyện Vương dám, Lâm mỗ nghe nói, Long Vương lấy ba mươi người phá sáu trăm người, lại cứu được toàn thôn già yếu. Long Vương là anh hùng thật sự, được Lâm mỗ cúi đầu."
Hắn lấy thân phận đệ nhất thiên hạ, thái độ làm đầy như vậy, nếu là người Lục Lâm khác, sợ là sẽ lập tức thuyết phục. Sử Tiến lại chỉ nhìn, chắp tay hoàn lễ: "Nghe nói Lâm giáo chủ có tin tức Mục An Bình, sử mỗ vì chuyện này mà đến, mong rằng Lâm giáo chủ vui lòng ban cho."
"... Ngồi xuống trước đi." Lâm Tông ta nhìn hắn một lát, cười dang tay, hai người ngồi xuống đình, Lâm Tông ta nói: "Bát Tí Long Vương trách trời thương dân, năm đó thống lĩnh Xích Phong Sơn và Nữ chân nhân đối nghịch với nhau., Chính là đại anh hùng mà mọi người đề cập đến đều muốn giơ ngón cái lên. Lần trước ta và ngươi gặp nhau ở Trạch Châu, lúc ấy quan sát hai đầu lông mày Long Vương có vấn đề, vốn tưởng rằng là vì ngọn núi Xích Phong loạn. Nhưng hôm nay gặp lại, Phương Tri Long Vương là vì thiên hạ thương sinh chịu khổ."
Sử Tiến Tiến nghe hắn lải nhải, thầm nghĩ ta là mẹ ngươi, tùy ý trả lời: "Sao lại thấy?"
"Nếu thật sự là vì Xích Phong Sơn, Long Vương dẫn người giết trở về là được, làm sao đến nỗi quanh quẩn ở Vụ Châu suốt một năm. Nghe nói nguyên bản Long Vương đang tìm Mục An Bình kia, về sau lại nhịn không được đi tới đi lui vì chuyện của nữ tử kia, mà bây giờ mặt Long Vương có tử khí, là dấu hiệu chán ghét thế tình cầu chết. Nói vậy hòa thượng lải nhải méo mó, trong lòng Long Vương suy nghĩ, thả cái rắm chó gì vậy... "
Lâm tông ta cười đến hòa khí, đẩy tới một chén trà, sử dụng suy nghĩ chốc lát: "Ta vì Mục An Bình mà đến, Lâm giáo chủ nếu có tin tức của đứa nhỏ này, mong rằng ban cho."
Lâm Tông Ngô gật nhẹ đầu: "Vì đứa nhỏ này, ta cũng có chút nghi hoặc, muốn thỉnh giáo Long Vương. Đầu tháng bảy, bởi vì có một số chuyện, ta tới Châu Châu, lúc đó Điền sư phụ của Duy Sơn đường thiết yến chiêu đãi ta. Đêm thứ ba tháng bảy, xảy ra một chuyện..."
Thời tiết rét lạnh, trong lương đình dâng lên hơi nước lượn lờ, Lâm Tông ta thần sắc nghiêm túc nói về trận đại chiến đêm hôm đó, bắt đầu không hiểu ra sao, sau đó kết thúc một cách khó hiểu.
"... Trên giang hồ hành tẩu, có đôi khi bị sự tình mơ mơ hồ hồ dây dưa kéo đến, đập vào cục diện. Lại nói tiếp, là chuyện cười... Sau đó thuộc hạ âm thầm dò xét, qua một đoạn thời gian mới biết chân tướng sự tình này, tên bộ khoái Mục Dịch kia bị người ta giết mất thê tử, bắt đi hài tử. Hắn là cuồng loạn, hòa thượng là không thể lui, Điền Duy Sơn đáng chết, kia đường Đàm Nhai đáng chết nhất."
Lâm Tông Ngô dừng một chút: "Biết được Mục Dịch và Long Vương có bạn cũ vẫn còn ở vài ngày trước. Trong thời gian này, hòa thượng nghe nói, có một vị đại cao thủ vì nữ chân nam hạ xuống một đường truyền tin tức, sau đó chết trận trong doanh trại Nhạc Bình. Nói là xông pha, trên thực tế tông sư người này thân thủ muốn chết chiếm đa số. Sau đó cũng xác nhận người này chính là vị Mục bộ khoái kia, ước chừng là vì vợ con mà không muốn sống..."
Hắn nói tới đây, giơ tay rót một chén trà lên, nhìn sương mù trên nước trà: "Long Vương, không biết vị Mục Dịch này rốt cuộc có lai lịch gì."
"... Mọi người đều chết rồi." Sử Tiến Đạo: "Cho dù Lâm giáo chủ biết thì có tác dụng gì?"
Lâm Tông Ngô mỉm cười phức tạp: "E là Long Vương có chút hiểu lầm rồi, trận tỷ thí này nói đến mà mơ hồ, nhưng bổn tọa hướng bên ngoài nói ra danh tiếng của Võ Nghệ đệ nhất thiên hạ, chuyện tỷ thí võ đấu đúng đắn chưa hẳn còn phải đợi sau này đi tìm đạo tràng. Chỉ là... Long Vương cho rằng, cuộc đời này của Lâm mỗ cần là gì?"
Sử tiến lên lẳng lặng uống một chén trà: "Võ nghệ của Lâm giáo chủ, Sử mỗ khâm phục."
"Đúng vậy." Lâm Tông Ngô cười khổ, hắn dừng một chút: "Năm nay Lâm mỗ đã có năm mươi rồi, trước mặt người khác, Lâm mỗ dễ nói chuyện lớn một chút, đối với Long Vương cũng nói như vậy, nhưng không khỏi bị Long Vương xem thường. Hòa thượng cả đời, sáu căn không sạch sẽ, dục niệm rậm rạp, nhưng yêu cầu sâu sắc nhất, là võ nghệ đệ nhất thiên hạ."
Hòa thượng thân hình khổng lồ uống một ngụm trà: "Khi còn trẻ, hòa thượng tự cho là võ nghệ cao cường, nhưng đám người Phương Tịch, Phương Thất Phật, Lưu Đại Bưu tài năng ngút trời, Bắc Hữu Chu thân, tọa trấn Ngự Quyền quán., Đánh khắp thiên hạ vô địch thủ. Thánh giáo là cướp bóc của Phương Tịch, ta bất đắc dĩ phải tránh né sư tỷ sư đệ. Đợi đến khi võ nghệ đại thành, Lưu Đại Bưu đã chết, Phương Tịch, Phương Thất Phật tranh giành thiên hạ, bại ở Hàng Châu. Đợi đến khi ta trọng điểm chỉnh trống trận., Hắn vẫn luôn muốn tìm vị Chu tông sư võ nghệ đệ nhất thiên hạ kia tỷ thí một trận, cho là mình đã chứng danh, đáng tiếc a...Lúc ấy, Chu phường đã gần tám mươi rồi, hắn không muốn đánh nhau với tiểu bối như ta, ta cũng cảm thấy, cho dù tìm được hắn thì có thể làm được gì? Đánh bại hắn cũng là thắng không Võ. Không lâu sau, hắn sẽ đi gây sền sệt mà chết."
"... Từ đó về sau, thiên hạ đệ nhất này, ta cướp không lại hắn." Lâm Tông ta ở trong lương đình thất vọng thở dài, một lát sau, đưa mắt nhìn về phía sử gia: "Về sau ta nghe nói, Chu tông sư gay gắt hiếm thấy, Long Vương đi theo hắn, còn từng được Chu tông sư chỉ điểm, không biết ánh mắt Long Vương như thế nào, Chu tông võ nghệ như thế nào?"
Sử Tiến nhìn hắn: "Ngươi không phải đối thủ của Chu Tông sư."
Lâm tông ta phủi phủi tay, gật gật đầu: "Xem ra cũng vậy, đến hôm nay, quay đầu lại với phong thái của người trước, tâm hướng tới. Đáng tiếc, khi còn sống không thể gặp, đây là một trong những chuyện tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Lâm mỗ."
Hắn buồn bã thở dài, từ chỗ ngồi đứng lên, nhìn về mái hiên và bầu trời cách đó không xa.
"Nếu lúc trước, Lâm mỗ không muốn thừa nhận chuyện này." Hắn nói: "Nhưng tháng bảy, thương pháp của Mục Dịch lại khiến Lâm mỗ thán phục. Trong thương pháp của Mục Dịch có dấu vết thương pháp của Chu Tông sư, cho nên từ đó về sau., Lâm mỗ một mực nghe ngóng sự tình của người này. Sử huynh đệ, người đã qua đời rồi, nhưng trong lòng chúng ta còn có thể nhớ lại, người này võ nghệ cao như thế, tuyệt không phải hạng người vô danh tầm thường, còn xin Long Vương báo cho người này thân phận, cũng coi như một đoạn nghi hoặc trong lòng Lâm mỗ."
Sử Tiến nhìn hắn một hồi lâu, sau đó mới nói: "Người này là huynh trưởng ta ở Lương Sơn, Chu Tông sư phụ là một trong số những đệ tử Ngự Quyền quán, đã từng đảm nhiệm tám mươi vạn giáo đầu "Con báo" Lâm Xung, huynh trưởng của ta vốn là người tốt, về sau bị kẻ gian Cao Cầu hại, nhà phá người vong, ép lên Lương Sơn..."
Gió lạnh từ bên ngoài thổi qua, sử dụng từ đầu nói về cuộc đời Lâm đại ca, rồi bức lên Lương Sơn, rồi lại đến Lương Sơn phá diệt. Hắn và Chu Tự Tuân gặp nhau lại bị trục xuất khỏi sư môn, đến những năm sau đó ẩn cư., Lại tạo thành gia đình, gia đình lại tiếp tục tan vỡ... Những ngày qua, hắn có rất nhiều chuyện lo âu, ban đêm khó có thể ngủ, lúc này trong hốc mắt tơ máu chồng chất, đợi đến khi nói tới chuyện của Lâm Xung, cái kia đỏ bừng trong mắt cũng không biết là do máu hay là hơi rơi lệ.
"Thiên địa bất nhân." Lâm tông ta nghe những chuyện này, khẽ gật đầu, sau đó cũng phát ra một tiếng thở dài. Như vậy mới biết được Lâm Trùng kia điên cuồng và quyết tử trong thương pháp từ đâu mà có. Đợi đến khi sử dụng xong mọi chuyện, trong sân yên tĩnh rất lâu, sử tiến tài lại nói:
"Bây giờ Lâm đại ca đã chết, cốt huyết duy nhất hắn lưu lại trên đời chính là An Bình, Lâm tông sư triệu ta đến đây, nói là có tin tức của hài tử, nếu không phải là Sử mỗ tiêu khiển, Sử mỗ liền tạ ơn."
Lâm Tông Ngô nhìn hắn trầm mặc một lát, giống như đang đưa ra quyết định trọng yếu, một lát sau nói: "Tu sử huynh đệ đang tìm Mục An Bình, Lâm mỗ đồng dạng đang tìm việc này đến chân tướng, chỉ là chuyện phát sinh đã lâu, Đàm Lộ... Chưa từng tìm được. Bất quá, vị Tề gia công tử phạm tội, gần đây bị bắt trở về, Lâm mỗ giam giữ hắn, bây giờ bị giam trong tư lao ở thành Châu."
Hắn lấy một khối lệnh bài ra, đẩy về phía sử dụng: "Đường Hoàng Mộc làm nhà đệ nhất, vinh thị võ quán, Sử huynh đệ lát nữa có thể đi đòi người. Bất quá... Lâm mỗ đã hỏi qua, chỉ sợ hắn cũng không biết nơi ở của Đàm Lộ."
"Đủ rồi, cảm ơn Lâm giáo chủ..." Giọng nói của Sử Tiến rất nhỏ, hắn nhận lệnh bài kia, tuy vẫn ngồi như cũ, nhưng sát khí và hung lệ trong đôi mắt đã chồng chất lên nhau. Lâm tông ta mang tới cho hắn một chén trà: "Long Vương còn muốn nghe Lâm mỗ nói mấy câu không?"
"Giáo chủ cứ việc nói."
" Sử huynh đệ không bỏ rơi được người trên thế gian này." Lâm Tông ta cười cười, "Mặc dù bây giờ trong lòng đều là toàn tâm hạ lạc của Mục An Bình kia, đối với tình thế nguy hiểm từ phía Nam này, cuối cùng không thể buông tha. Hòa thượng... Không phải là người tốt, trong lòng có rất nhiều dục vọng, quyền danh dục vọng, nhưng tóm lại nói đến mà nói..., Long Vương, ta đại quang minh giáo hành sự, làm việc quả không thẹn. Mười năm trước Lâm mỗ từng khởi binh kháng kim, những năm gần đây, Quang Minh giáo vẫn luôn lấy kháng kim làm nhiệm vụ của mình. Hiện tại nữ nhân này thật sự đã tới, châu chấu khó thủ, hòa thượng muốn đánh một trận với nữ chân nhân., Sử huynh đệ chắc cũng biết, một khi binh sĩ gặp nguy hiểm, tường thành Châu này, Sử huynh đệ nhất định cũng sẽ tới. Sử huynh đệ am hiểu dùng binh, giết Vương dám giết sáu trăm người, chỉ dùng hơn ba mươi huynh đệ... Lâm mỗ tìm Sử huynh đệ tới đây là vì việc này."
Hắn nói: "Hơn mười năm trước, khi biết được hành thích của Chu tông sư hiếm có mà chết, trong lòng ta biết được, chính mình cũng không bao giờ có thể xác minh được danh tiếng đệ nhất thiên hạ này nữa. Lúc ấy ta đã lập đại quang minh giáo, thủ hạ tín đồ hơn mười vạn, lại đi hành thích hiếm thấy, lấy nghĩa thành nhân., Khó tránh khỏi cười cho thiên hạ. Vì vậy ta suất lĩnh tín đồ Bắc thượng, đáng tiếc rừng xanh dưới trướng đông đảo cao thủ, người hiểu binh pháp quá ít. Sử huynh đệ, thiên địa bất nhân tất tất tất cả, muốn thay đổi tất cả, một hai người võ nghệ, cái gì cũng không có tác dụng."
"... Ta biết Xích Phong Sơn loạn lạc, làm cho trong lòng Sử huynh đệ có nhiều nghi hoặc, nhưng vì hậu bối thiên hạ thái bình, việc lớn nhỏ đều chỉ có thể chịu đựng được... Lâm mỗ suy nghĩ, Sử huynh đệ nếu có thời gian, có thể đến Đại Quang Minh giáo ta, hỗ trợ quản giáo một chút những tiểu nhân này, nếu như kháng kim., Ta và ngươi kề vai sát cánh chiến đấu, nếu sau này sử huynh đệ có chỗ khác, bất kể là muốn một mình lang bạt thiên hạ, hay là muốn thu hồi Xích Phong sơn, Lâm mỗ cam đoan, đến lúc đó đều tuyệt đối không cưỡng ép lưu lại, giữa ngươi và ta, vĩnh viễn là tình huynh đệ."
Hắn nói xong những lời này rồi, rót trà rót vào. Sử tiến vào trầm mặc một lúc lâu, gật đầu đứng lên chắp tay nói: "Để ta suy nghĩ chút."
"Đương nhiên phải cân nhắc rồi." Lâm tông ta đứng lên, mở hai tay ra cười nói, sử tiến lại lần nữa nói cảm tạ, Lâm tông ta nói: "Đại quang minh giáo ta tuy rằng rồng rắn lẫn lộn, nhưng dù sao cũng nhiều người, tin tức liên quan đến Đàm lộ, ta vẫn còn người hỏi thăm, ngày sau có kết quả, nhất định là báo cho sử huynh đệ biết trước."
Hắn nói xong liền đưa Sử Tử vào trong sân rồi trở về thì thầm thở dài. Vương Nan Đà đã ở đây chờ: "Không thể tưởng được người nọ lại là đệ tử Chu bản, trải qua chuyện xấu như vậy, khó trách gặp người liền liều mạng. Vợ hắn ly tử tán gia tan nhân vong, ta thua cũng không oan."
Trận đại chiến trong tháng bảy, Vương Nan Đà phế một cánh tay, cơ hồ bị Lâm Xung giết chết tại chỗ. Chỉ là xưa nay hắn làm việc không phân thiện ác, bây giờ bị cuốn vào chuyện chó má này, cho dù võ công đại lui, thái độ ngược lại cũng coi như quang côn.
"Đáng tiếc, vị Long Vương này làm việc trong giáo ta, cuối cùng vẫn có khúc mắc trong lòng, không muốn bị ta mời chào."
"Chuyện Mục An Bình được sư huynh cứu, vì sao sư huynh lại không thẳng thắn nói cho hắn biết. Nghĩ đến việc chúng ta cứu Lâm Trùng kia cốt huyết duy nhất, sử tiến tất nhiên cảm động đến rơi nước mắt, đến lúc đó lại nhắc tới chuyện nhập giáo, nghĩ đến hắn cũng không tiện từ chối."
Lâm tông ta lại lắc đầu: " Sử Tiến người này khác với những người bên ngoài, đại tiết đại nghĩa, thà làm ngọc nát còn hơn làm ngói lành. Cho dù ta giao hài tử cho hắn, hắn cũng chỉ lén trả lại nhân tình cho ta, sẽ không nhập giáo. Ta muốn chính là bản lĩnh hắn mang binh, muốn hắn vui lòng phục tùng, lén lút cho ta mạng có tác dụng gì?"
Đại hòa thượng mập mạp dừng một chút: "Đại tiết đại nghĩa, là đánh nhau ở nơi đại lễ, khai chiến, vào tiền sử không được, có giao tình trên chiến trận, lại nhắc tới những chuyện này, trước tiên phải nói rõ. Làm xong mọi chuyện, đến lúc đó để hắn gặp lại hài tử, đó mới thực sự là thu tâm của hắn... Nếu có hắn ở đây, mấy vạn người của Xích Phong Sơn hiện giờ cũng là một đội quân tinh nhuệ. Lúc đó hắn sẽ muốn lấy lại."
Vương Nan Đà gật đầu, sau đó lại nói: "Chỉ là đến lúc đó hai người gặp nhau, trẻ con vừa nói, sử tiến sao lại không biết ngươi lừa hắn?"
"Ta đã quyết định, thu Mục An Bình làm đồ đệ, Long Vương sẽ suy nghĩ rõ ràng." Lâm Tông ta chắp hai tay sau lưng, cười nhạt một tiếng: "Chu bản mẫu, ta và hắn chung quy chưa có duyên gặp mặt một lần, trong truyền nhân của hắn, Phúc Lộc được chân truyền., Đại khái là đang canh giữ mộ phần cho Chu bản, ta đoán là rất khó tìm được. Nhạc Bằng cử Nhạc tướng quân... quân vụ quấn thân, hơn nữa cũng không có khả năng chứng thực võ đạo với ta. Ta nhận đệ tử này, cho hắn chân truyền, tương lai khi hắn nổi danh thiên hạ, duyên phận giữa ta và Chu Bội coi như đã đi thành, một vòng tròn."
Nói tới đây, hắn gật đầu: "..."
Yên tĩnh như thế một lát, Lâm Tông Ngô đi về phía bàn trà trong đình, quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, Nghiêm Sở Tương thế nào rồi?"
"Hà Vân mới từ đầu của cái châu trở về, không tốt lắm." Vương Nan Đà chần chờ một lát, "Nghiêm Sở Tương và phân đàn cái châu, chỉ sợ là ngã về phía nữ nhân kia rồi."
Lời này vừa dứt, nét hung lệ trên mặt Lâm Tông ta hiện lên, chỉ nghe bịch một tiếng, bụi đá trên cây cột đình bên cạnh vẩy ra, lại là hắn thuận tay đánh lên cột đá một quyền, trên cột đá là một lỗ hổng lớn chừng miệng chén.
Năm ngoái tại địa bàn Tấn Vương nội chiến, Lâm Tông ta nhân cơ hội chạy đi giao dịch cùng Lâu Thư Uyển, bàn bạc thỏa đáng quyền giáo truyền giáo của Đại Quang Minh giáo, cùng lúc đó, cũng đắp nặn Lâu Thư Uyển thành Huyền Nữ hàng thế., chia sẻ thế lực trong địa bàn của Tấn Vương, ai ngờ một năm đã trôi qua, nữ nhân điên điên khùng kia một mặt tung hoành liên tục, một mặt cải tiến thủ pháp mê hoặc lòng người, đến bây giờ đã được thay thế., Trái lại còn lôi kéo hơn phân nửa thế lực của Đại Quang Minh giáo, thậm chí giáo chúng giáo chúng Quang Minh giáo bên ngoài địa bàn của Tấn Vương, không ít người biết có Huyền Nữ hàng thế lãnh đạo có phương pháp, đi theo không lo cơm ăn. Lâm Tông ta từ đó mới biết thế tình hiểm ác, đấu tranh quyền lực trên đại cục, so với va chạm trên giang hồ thì nguy hiểm hơn rất nhiều.
Nhưng chung quy bàn cơ bản của Đại Quang Minh giáo không nhỏ, Lâm Tông ta cả đời xóc nảy, cũng không đến mức ngã xuống vì những chuyện này. Thấy Tấn Vương bắt đầu kháng kim, Điền Thực ngự giá tự thân, Lâm Tông ta cũng thấy minh bạch., Trong thời loạn lạc này, chỉ dựa vào sự mềm yếu vô năng kích động, chung quy vẫn là không đủ. Hắn đi tới Châu Châu, lại mấy lần đưa tin vào hội nghị sử tiến, cũng là vì chiêu binh mãi mã, đánh ra một phen chiến tích và danh tiếng thật sự.
Lúc này nghe được tin tức phân đàn An Châu Nghiêm Sở Tương đổ về phía Lâu Thư Uyển, Lâm Tông Ngô tức giận bừng bừng, một trận mới bình phục tâm tình. Lúc này còn chưa đến giữa trưa, trong viện trắng như tuyết ngoài viện, bầu trời trong vắt như rửa, lại nghe được có người từ bên ngoài chạy như điên vào, đến trước mặt Lâm Tông Ngô, lời nói cũng đã lắp bắp.
"Báo, báo cáo... Báo cáo, đại quân Nữ Chân... đại quân Nữ Chân... Đến rồi..."
"Nói cái gì?"
"Nữ chân nhân... Thuật thuật, tốc độ nhanh chóng suất lĩnh đại quân, xuất hiện ở ba mươi dặm phía bắc thành Châu Châu Châu. Số lượng...có thể nói là số lượng không biết..." Người truyền tin mang theo nức nở bổ sung một câu: "Không dưới năm vạn..."
Lâm Tông ngô đứng ở nơi đó, cả người đều ngây ngẩn cả ra.
Giờ này khắc này, các tăng binh phía trước còn đang sục sôi diễn võ, trên đường phố thành thị, sử tiến đang nhanh xuyên qua đám người đi về phía vinh thị võ quán, không lâu sau liền nghe được tiếng chuông cảnh báo cùng tiếng chiêng như triều truyền đến.
Chiến tranh bộc phát, trận đại chiến ở phía tây Trung Nguyên, Vương Cự Vân và Điền Thực phát động trăm vạn đại quân, lục tục kéo về phía Bắc. Trong bốn trận xung đột lúc này, hai thế lực liên tiếp chiến bại với nhau, định dùng cục diện hỗn loạn dữ dội vây nữ chân nhân ở trên hoang nguyên phụ cận phế tích Thái Nguyên, một mặt ngăn cách lương thực, một mặt không ngừng tập kích quấy rối. Nhưng lấy Tông Hàn, thủ đoạn của Hi Duẫn, sao có thể dùng kế hoạch của kẻ địch để lừa gạt.
Mười tháng hai mươi ba, quân đội tiền phong tốc độ nhanh chóng xuất hiện ở ngoài phạm vi ba mươi dặm, ban đầu được báo đáp không dưới năm vạn người, trên thực tế số lượng là hơn ba vạn hai ngàn, hai mươi ba buổi sáng hôm nay, quân đội đã đến châu Châu., Hoàn thành liệt trận dưới thành. Đao này của Tông Hàn cũng chém về phía Điền Thực. Lúc này đội ngũ tiền phong của Điền Thực tự mình đi, trừ bỏ những ngày qua đi về phía nam tán loạn, còn có hơn bốn mươi vạn quân đoàn, chia làm ba đại quân đoàn, khoảng cách gần nhất với châu này còn có trăm dặm.
Cũng giống như mười năm trước, sử dụng leo lên tường thành, tham dự vào đội ngũ thủ thành. Vào thời khắc máu tanh kia trước khi đến, trong một mảnh thành trì trắng xóa, vô luận khi nào, bản thân cuối cùng cũng không bỏ xuống được vùng thiên địa cực khổ này, cảm xúc này giống như chúc phúc, cũng giống như nguyền rủa. Hai tay hắn nắm chặt cây côn đồng bát giác kia, trong mắt vẫn là thân ảnh đội hình chu tấm.
Không sai, từ đầu đến cuối, hắn đều nhìn bóng lưng vị lão nhân kia tiến về phía trước, chỉ vì bóng lưng kia sục sôi như thế, chỉ cần nhìn qua một lần, chính là cả đời cũng không quên được.
Đại chiến ở phía Bắc Châu thành bắt đầu, Hoàng Hà ở phía Nam, gần Từ Châu có tín hiệu pháo hoa kỳ lạ, bay lên giữa bầu trời.
Cùng lúc đó, ở phía đông, một đội ngũ có nhân số hơn trăm vạn "Quỷ đói", không biết là bị tin tức thế nào dẫn dắt, dần dần tụ tập tới thành Từ Châu. Đội trưởng đội ngũ này, chính là kẻ khởi xướng " đói quỷ", Vương sư đồng...
【 Vấn đề cập đến sự chậm chạp của tiết mục mới, có thể thay đổi căn nguyên cuối cùng cũng có cách giải quyết, tại đây bỗng dưng ô ô ô. Dịch nguyên ô ô ô ô, đồng thời xem nhiều trang giấy mới nhất. 】
Về phía nam, trong thành Lâm An cũng bắt đầu có tuyết rơi, thời tiết đã trở nên rét lạnh. Trong thư phòng Tần phủ, hiện giờ chỗ tối của Tần Ngọc, phất tay đập nát bút yêu thích của mình. Chuyện tình liên quan tới Tây Nam, lại bắt đầu tìm bổ sung không ngừng...